Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 569: Vận Rủi Thạch, Thiên Cơ Nhãn





Cái đồ án kim tệ dần dần hạ xuống, lộ ra một cái lối đi, so với bên ngoài thì lối đi này hẹp hơn rất nhiều, nhiều nhất chỉ có thể hai người cùng đi.
Chu Tiểu Tiểu nói
- Từ nơi này đi xuống là tới nội khố rồi. Cơ Động, các ngươi cũng không thể vét sạch mọi thứ ở trong đó nha! Ở ngoại khố, còn có không ít thứ tốt, thậm chí cả thứ thần khí cũng có, các ngươi có thể chọn lựa một lần.
Mắt Phất Thụy chợt lóe, nói:
- Bàn Tử, ngươi cũng đừng keo kiệt a. Dù sao cũng là cho chúng ta, ta cần thì ta sẽ lấy. Ngươi càng nói là ngoại khố cũng có đồ tốt, vậy nội khố không phải tốt hơn sao. Cách ngươi làm chẳng phải là trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi đấy.
Chu Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, các vị mời đi theo ta.
Vừa nói, hắn đi xuống.
Đi chừng trăm thước mới tới nơi bọn họ cần đến trong chuyến đi này. Trước mặt lại hiện ra một cánh cửa, ở đó lại có hai vị cường giả đang thủ hộ. So với sáu vị cung phụng trước thì khí chất của hai vị này có vẻ ngưng thực hơn một chút, ma lực ba động cũng cường đại hơn. Điều đó chứng tỏ tu vi của hai vị cường giả Chí Tôn này đã vượt qua cấp chín mươi lăm.
Nhìn thấy hai vị Chí Tôn này, mọi người không khỏi kinh ngạc. Phất Thụy phản ứng rõ ràng nhất, bất quá vẻ mặt kinh ngạc cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh chóng liền bình thường như cũ.
Nội tình của thương hội Ngốc Có Tiền thật sự quá thâm hậu, tính cả Chu Tiểu Tiểu và Cô Trúc thì mặc dù bọn họ không có đủ mười hệ, nhưng cũng có đến mười vị cường giả Chí Tôn a. Cổ lực lượng này thậm chí có thể đủ sức chống lại cả đại lúc. Thương hội Ngốc Có Tiền không thể nói là “phú khả địch quốc” mà là “phú khả địch đại lục” a. Tài lực cường đại cộng với thực lực hùng hậu như thế này thì đừng nói là năm trăm năm, cho dù có qua năm ngàn năm nữa mà chỉ cần bọn họ tiếp tục duy trì truyền thống như vậy, thương hội chắc chắn sẽ không lụi bại.

Chu Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói:
- Các vị mặc dù là Thiên Can Thánh Đồ, nhưng ta cũng phải nói rõ một điều. Hôm nay các vị đã nhìn thấy được bí mật lớn nhất của thương hội, thì kính xin mọi người giữ bí mật giùm, không được tiết lộ với người khác. Bàn Tử ta ở đây xin cảm ơn trước.
Vừa nói, hắn lại chủ động hướng Thiên Can thánh đồ hành lễ, thần sắc vô cùng trịnh trọng.
Cơ Động gật gật đầu:
- Chu hội trưởng cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật ngày hôm nay.
Chu Tiểu Tiểu khẽ vuốt cằm, lúc này mới hướng hai vị cung phụng Chí Tôn đã vượt qua cấp chín mươi lăm kia, cung kính nói:
- Xin hai vị tiền bối mở cửa.
Lần này lại không có bất kỳ trở ngại nào, cửa nội khố từ từ mở ra, lộ ra một lối đi.
Ngay khi cánh cửa nội khố vừa mở ra, lập tức có ba người thay đổi thần sắc, theo thứ tự là Cơ Động, Thiên Cơ cùng với Trần Tư Tuyền. Bọn họ hiển nhiên là cảm nhận được thứ gì đó đang hấp dẫn mình. Mà các Thiên Can thánh đồ khác cũng không có phản ứng gì.
Chu Tiểu Tiểu đi trước, mang theo mọi người tiến vào nội khố. Sau khi đi vào, mọi người mới phát hiện, gian thạch thất này chỉ rộng có chừng mười thước vuông, hơn nữa lại trống rỗng không có gì cả.
Không đợi mọi người thắc mắc, Chu Tiểu Tiểu đã hành động. Hai tay hắn cách không đánh về hai bên, lập tức ma lực Canh Kim bay ra. Hắn xuất thủ liên tục, hai tay nhanh như tia chớp không ngừng đánh ra hơn trăm chưởng. Động tác lại giống như theo một loại tiết tấu đặc thù, mỗi một lần cũng không hề trùng lặp. Đến một chưởng cuối cùng, trên mặt Chu Tiểu Tiểu thế mà lại xuất hiện vẻ mệt mỏi. Hiển nhiên, thủ chưởng của hắn lúc nãy đều là dùng toàn lực phát ra.
Bàn Tử giải thích với Cơ Động:
- Cho dù là đến nơi này, nếu như không có tu vi của cường giả Chí Tôn thì cũng không cách nào mở ra cơ quan nơi này.
Lời lão còn chưa dứt, đã nghe tiếng cơ quan vang lên, bốn phía vách tường thế nhưng chậm rãi lui lại, nhiều hộc tủ tối tằm từ từ nâng lên, chậm rãi bổ sung vị trí vách tường lúc trước.
Không giống như sự xa hoa ở ngoại khố, những cái hộc tủ này sau khi xuất hiện, cũng không hề xuất hiện bất cứ quang mang gì, cũng không phải là loại châu báu quý hiếm gì. Mà hộc tủ ở hai trong bốn vách tường thế nhưng lại là tủ sách, bên trên chứa rất nhiều quyển sách có kiểu cách cổ xưa. Mà hai vách còn lại, để rất nhiều cái hộp, không biết chứa cái gì.
- Sách kỹ năng thư?
Cơ Động quay đầu về phía Chu Tiểu Tiểu hỏi.
Chu Tiểu Tiểu gật đầu:
- Đây là những sách kỹ năng trân quý mà thương hội dùng các loại thủ đoạn lẫn kim tiền thu thập được trong vòng năm trăm năm tồn tại. Trong đó, phần lớn đều là siêu tất sát kỹ, chỉ có một ít là tất sát kỹ đặc thù. Nếu như các người cần, thì phải sao chép, bản chính phải để ở đây.
Cơ Động lắc đầu nói:
- Những loại kỹ năng này, tham thì thâm. Mà kỹ năng của bọn ta cũng có rất nhiều rồi, trừ phi nơi này có Sáng Thế thần kỹ, nếu không đối với chúng ta cũng không có tác dụng gì.
Chu Tiểu Tiểu mỉm cười nói:
- Như vậy, Thiên Can Thánh Đồ các ngươi hẳn là những người không cần đến kỹ năng nhất rồi. Nếu đổi lại là ma sư bình thường, thì e rằng sẽ không thể nào bỏ qua. Lúc ta lần đầu tiên đi tới nơi này, liền trầm mê hơn ba năm. Bế quan hơn ba năm, mới có thể dứt bỏ mà rời đi nơi này. Đó cũng là do hội trưởng đời trước thúc giục, sợ ta tẩu hỏa nhập ma. Nếu không, thời gian có thể sẽ lâu hơn nữa.
Cơ Động gật đầu, Bàn Tử nói không sai, Siêu Tất Sát Kỹ có thể nói là bảo vật vô giá. Nói như vậy, cho dù là cường giả Chí Tôn, số người có được Siêu Tất Sát Kỹ cũng là cực kỳ ít. Mà siêu tất sát kỹ khác nhau hoàn toàn có thể sử dụng cho những tình huống khác nhau. Trong lúc thực chiến, cường giả Chí Tôn biết được Siêu Tất Sát Kỹ càng nhiều, nhất là siêu tất sát kỹ có một chút tác dụng đặc thù, thì khả năng chiến thắng càng lớn hơn. Khi tu vi đạt tới Cửu quan, ma lực mặc dù trọng yếu, nhưng Siêu Tất Sát Kỹ có thể quyết định thắng bại của cả cuộc chiến, cũng đồng dạng cực kỳ trọng yếu. Mà hai mặt vách tường lại chứa nhiều sách Siêu Tất Sát Kỹ như vậy, thì căn bản không có cách nào dùng tiền tài để so sánh.
Cơ Động sỡ dĩ nói không cần, nguyên nhân rất đơn giản. Hắn không thể mang theo mọi người lãng phí thời gian ở chỗ này, hắn đã không có thời gian để lãng phí rồi.
Một khi mọi người trầm mê vào tu luyện những kỹ năng này, chẳng những ma lực tiến bộ chậm chạp, mà thời gian để tham ngộ cũng khiến Cơ Động không có cách nào thừa nhận được. Vì vậy, mặc dù phần lớn các Thiên Can Thánh Đồ đều lộ vẻ mong đợi, nhưng Cơ Động lại dứt khoát ngầm bảo với bọn họ, không thể ở chỗ này học tập kỹ năng.
Đối với quyết định của Cơ Động, mọi người đều ủng hộ tuyệt đối. Sự thật đã chứng minh, quyết định của Cơ Động phần lớn đều chính xác. Cho dù, quyết định của hắn có xuất hiện vấn đề nhỏ, Thiên Can Thánh Đồ cũng sẽ làm theo. Xà không thể không có đầu, quần long vô thủ là chuyện đáng sợ nhất. Thiên Can Thánh Đồ là tập thể cường đại như vậy, nhất định phải có một người chỉ huy. Chỉ có như vậy mới có thể đem tất cả thực lực của mọi người phát huy ra mạnh nhất. Đang lúc mọi người có chút lưu luyến thu hồi ánh mắt từ trên những quyển sách, thì Thiên Cơ vốn bình thường ít nói thế nhưng lại là người hành động đầu tiên. Hắn trực tiếp đi về phía những cái hộc tủ, dừng lại ở nơi có một cái hộp nhỏ màu xám tro không có chút thu hút nào. Hai mắt chăm chú gắt gao nhìn vào cái hộp, hai đấm cũng nắm chặc.
Nếu tình huống như vậy xuất hiện trên người Diêu Khiêm Thư, mọi người sẽ không có chút để ý, người này rất mê tiền, cũng là người có khả năng phân biệt được bảo vật. Nhưng, xuất hiện trên người Thiên Cơ, lại khiến mọi người giật mình. Thiên Cơ có khả năng tiên đoán, chỉ là, kể từ khi đại kiếp Thánh Tà đảo, hắn liền rất ít vì mọi người mà tiên đoán. Bình thường cũng chỉ là yên lặng đi theo bên cạnh mọi người, thậm chí, có lúc các Thiên Can Thánh Đồ quên luôn sự tồn tại của hắn.
- Chu hội trưởng, ta muốn đồ vật ở trong hộp này, có được không?
Thiên Cơ đột nhiên xoay người, nói với Chu Tiểu Tiểu.
Chu Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, lại gật đầu:
- Dĩ nhiên là có thể. Bất quá, ta nói trước, đồ bên trong nội khố nếu không phải là đồ vật tiêu hao, vậy thì sau khi Thánh Chiến chấm dứt, làm phiền mọi người trả chúng về nơi này. Ta mặc dù là hội trưởng, nhưng đồ nơi đây thật sự là quá trân quý, ta cũng không có quyền tặng cho mọi người, xin mọi người hiểu cho.
Thiên Can Thánh Đồ rối rít gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Mà đúng lúc này, Thiên Cơ đã khẩn cấp đưa tay lên, cẩn thận lấy cái hộp xuống, nhẹ nhàng mở nắp ra.
Cái hộp nhỏ màu xám tro hình vuông, lớn cỡ chừng mười phân. Hơn nữa, có thể nói là trong nội khố này, nó chính là vật khó nhìn thấy nhất, nhưng Thiên Cơ lại lựa chọn nó. Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem, đồ vật mà Thiên Cơ lựa chọn đến tột cùng là cái gì. Cho nên không ai nhìn đi chỗ khác, mà đều tập trung về phía Thiên Cơ.
Thiên Cơ hít sâu một hơi, Cơ Động thấy rõ ràng, hai tay bưng cái hộp có chút run rẩy. Kể từ khi Vân Thiên Cơ kế thừa Thiên Cơ đạo thống, tình huống như vậy là cực kỳ hiếm thấy. Cơ Động vẫn cho rằng, nếu nói về trầm ổn, Thiên Cơ còn cao hơn mình. Đến tột cùng, là vật gì có thể khiến cho hắn động tâm như thế? Lần này, ngay cả Cơ Động cũng không khỏi tò mò.
Cái hộp màu xám tro chậm rãi mở ra trước mặt mọi người, cũng không có bất kỳ ma lực ba động gì vì nắp hộp được mở ra mà phóng thích ra ngoài. Mà cái hộp nhỏ như vậy, lẽ ra chỉ có thể chứa bảo thạch hoặc tinh hạch, nhưng trước mắt lại không có chút ma lực ba động nào, hiển nhiên là không phải là đựng các thứ đó rồi.
Nhưng, khi nắp hộp được mở to thêm chút nữa thì tất cả Thiên Can thánh đồ, bao gồm cả Cơ Động đều rùng mình. Không có một chút dấu hiệu gì nhưng mọi người ai cũng cảm thấy cả thân thể đều run rẩy. Mọi người rõ ràng cảm giác được, tựa hồ như trong căn phòng nhỏ hẹp này, đột nhiên có thêm một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ. Loại cảm giác quỷ dị này không khỏi khiến cho mọi người lạnh cả sống lưng. Ngay cả Chu Tiểu Tiểu cũng cảm thấy sợ hết hồn, sắc mặt mấy vị nữ tử lại càng trở nên khó coi.
Rốt cuộc, Thiên Cơ cũng mở hết cái hộp ra. Xuất hiện trước mắt mọi người lại môt viên bảo thạch, nhưng lại là một viên bảo thạch vô cung kỳ lạ.
Bảo thạch có hình hạt táo, hai đầu nhọn hoắc, ở giữa lại có hình bầu dục. Cả bảo thạch đều không có quang mang, phần lớn đều là trong suốt, chỉ có ở chính giữa là một khố màu đen, nhìn như thế nào đều giống như con mắt.
- A!

Đỗ Hinh Nhi đột nhiên hét lên, lớn tiếng nói:
- Cái kia, ánh mắt nó động, nó thật giống như đang nhìn chúng ta.
Đây rõ ràng là tảng đá, làm sao có thể động đậy đây? Trên người mọi người đều càng thêm lạnh lẽo. Vừa lúc đó, Thiên Cơ nhưng lại dùng thân thể của mình chặn lại tảng đá trong hộp, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người không nên nhìn, nếu không đối với mọi người đều có ảnh hưởng không tốt. Là nó, không ngờ thật sự là nó.
Trong mắt Phất Thụy lộ ra thần sắc khiếp sợ, có chút khẩn cấp nói:
- Thiên Cơ, rốt cuộc là vật gì vậy? Ngươi có thể trước hết giải thích cho mọi người được không?
Thiên Cơ dùng sức gật đầu:
- Quá tốt, thực sự là quá tốt. Không nghĩ tới, ở chỗ này lại có thể tìm được nó. Khó trách, mười mấy đời Thiên Cơ lại không thể kiếm được nó. Thì ra nó lại nằm ở trong nội khố sâu dưới lòng đất này, lại thêm pháp trận cường đại ngăn cách nó với bên ngoài. Khó trách, chúng ta tìm không thấy.
Phất Thụy có chút vội vàng nói:
- Thiên Cơ, ngươi hãy mau nói xem đây là thứ gì. Đừng có lằng nhằng như bà tám vậy.
Cơ Động có chút nghi ngờ nhìn về phía Phất Thụy, trong lòng không khỏi tò mò. Tại sao từ khi Thiên Cơ mở ra cái hộp, sư huynh lại đột nhiên trở nên vội vàng xao động như vậy nhỉ? Phải biết rằng, với sự quen thuộc của hắn đối với Phất Thụy, hắn dĩ nhiên biết được vị sư huynh này tuyệt đối không thô kệch như những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài. Tâm tình đột nhiên có biến hóa lớn như vậy, Cơ Động như thế nào lại không kinh ngạc được chứ? Phất Thụy tựa hồ cũng phát giác được mình đã thất thố, xoa xoa đầu nói:
- Thật xin lỗi, ta hơi nặng lời. Thiên Cơ, ngươi đừng để ý.
Thiên Cơ yên lặng lắc đầu, thanh âm có chút kỳ dị, chậm rãi nói:
- Bảo thạch trong hộp có một cái tên đặc thù, tên là Vận Rủi Thạch. Trừ Thiên Cơ chúng ta, bất luận kẻ nào hoặc sinh vật nào cầm nó, trong vòng trăm ngày, chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử, tuyệt không ngoại lệ. Nhưng, đối với Thiên Cơ chúng ta, nó còn có một cái tên khác, chính là Thiên Cơ Nhãn. Vật ở trong tay ta chính là Quang Minh Thiên Cơ Nhãn vốn đã mất tích nhiều năm. Mười mấy đời Thiên Cơ khổ cực truy tìm, nhưng cũng không thể tìm được nó, không nghĩ tới, hôm nay lại gặp được. Quả là ông trời có mắt, không có bỏ rơi Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục a.
Các Thiên Can Thánh Đồ nhìn nhau, trên mặt cũng toát ra nét vui mừng. Việc này đối với bọn hắn, tuyệt đối là một tin tức tốt. Nhưng Cơ Động lại phát hiện hô hấp của sư huynh trở nên có chút cấp bách, mặc dù trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lại có chút không được tự nhiên.
Chỉ nghe Thiên Cơ tiếp tục nói:
- Mọi người có phải vẫn cảm thấy, ta so với Hắc Ám Thiên Cơ yếu hơn rất nhiều. Cho dù là trước Thánh Tà đại kiếp, Hắc Ám Thiên Cơ ở Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục hô phong hoán vũ, mà ta lại không có chút tiếng tăm gì. Nguyên nhân thật ra cũng là do Thiên Cơ chúng ta đã sớm mất đi Thiên Cơ Nhãn a! Không có Thiên Cơ Nhãn, đối với chúng ta, giống như ma sư bị mất đi ma lực vậy. Thiên Cơ vốn có khả năng tiên đoán, có lực chấn nhiếp linh hồn cường đại, nhưng khi mất đi Thiên Cơ Nhân thì cũng không biết bị giảm xuống bao nhiều lần. Hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc tìm lại được Thiên Cơ Nhãn, Thiên Nhãn của ta cuối cũng có cơ hội mở ra rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.