Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 277: Đôi môi đỏ mọng của Liệt Diễm?





Ngay khi Cơ Động chuẩn bị bắt đầu tu luyện, chợt có một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng từ bên ngoài đi vào, khiến hắn phải tạm gác mọi chuyện lại.
Nhìn dung nhan kiều diễm của cô gái ấy, Cơ Động có chút sững sờ, nghi hoặc nói:
- Ngươi là… A Kim?
Đúng vậy, người mở cửa vào chính là A Kim, đây là lần đầu tiên Cơ Động nhìn thấy A Kim trang điểm, hơn nữa trên người nàng lại là một bộ váy dài màu vàng viền hoa, tràn đầy phong thái nữ tính. Thậm chí, thần sắc trên mặt nàng cũng không còn lạnh như băng như trước. Đây chính là người mà hắn từng biết? Là người sử dụng Thái Giám Chế Tạo Giả, toàn thân đều là sát khí lạnh băng, giết người không chớp mắt sao? Đây là A Kim sao?
A kim khuôn mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Ngươi đã tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?
Cơ Động ý thức được mình đã có chút thất lễ, vội liếc nhanh nơi tay của A Kim, chỉ sợ nàng điên lên cho mình một kéo thì khổ. Hắn nói:
- Không có việc gì, ta đã khá hơn nhiều rồi. Đây là nơi nào, ta đã ngủ bao lâu rồi?
A Kim thản nhiên nói:
- Đây là nghiệp đoàn của Điều Tửu Sư Công Hội, ngươi đang ngủ ở phòng con gái của Hội trưởng. Vì đây là gian phòng tốt nhất nên để ngươi nghỉ ngơi ở đây. Vốn Ma sư phân hội Thiên Thủy Thành muốn đến đưa ngươi đi nhưng Đỗ Tư Khang thế nào cũng không đồng ý. Cuối cùng sau khi thương lượng mới để ngươi lưu lại trong này. Ngươi đã ngủ hai ngày rồi, trong thời gian này chủ nhân cũng đến đây, người chiếu cố ngươi suốt hai ngày hai đêm. Vừa rồi chủ nhân nói ngươi rất nhanh sẽ tỉnh lại, nên đã đi làm cái gì đó cho ngươi ăn, tạm thời để ta trông coi ngươi.
- Liệt Diễm đến đây? Còn chăm sóc ta hai ngày hai đêm?
Một niềm hạnh phúc cực kì to lớn, trong nháy mắt tràn ngập trong nội tâm của hắn, Cơ Động cơ hồ là nhảy từ trên giường xuống.
- Liệt Diễm đang ở đâu? Dẫn ta đi tìm nàng.
Nhìn thấy Cơ Động muốn lao ra, A Kim liền cản hắn lại.

- Ma lực của ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn, chủ nhân sẽ trở lại ngay thôi.
Chỉ trong chốc lát mà ánh mắt của nàng không biết từ bao giờ đã khôi phục lại sự lạnh băng như trước kia, giống như một tầng tự vệ, làm cho người ta cảm thấy nàng cách xa ngàn dặm.
Cơ động nhíu mày, nhẹ gật đầu, nói:
- Được rồi!
Đúng lúc này, một dáng người màu đỏ đi vào, trên đầu đội mũ trúc che mặt, không phải Liệt Diễm thì là ai? Trên tay nàng còn bưng theo một cái khay.
Tháo mũ xuống, Liệt Diễm cầm cái khay đi tới trước mặt Cơ Động, hắn kinh ngạc phát hiện, thần sắc của Liệt Diễm lại có chút quẫn bách. Nét mặt này lần đầu tiên hắn chứng kiến trên mặt Liệt Diễm. Trời ạ! Hôm nay làm sao vậy? A Kim không giống A Kim, mà Liệt Diễm cũng không giống Liệt Diễm trước kia nữa.
A Kim lặng yên, không một tiếng động lui ra ngoài, ra khỏi cửa chính nàng mới dựa người vào vách tường, vẻ băng lạnh trong ánh mắt lúc này đã lặng yên biến mất, chỉ còn một tia buồn bã vô cớ từ trong đáy mắt trào ra. Khi chỉ có một mình, nàng mới chân chính thể hiện ra con người thực của mình. Giờ đây trong tâm tư nàng chỉ có sự mờ mịt, buồn bã một cách vô cớ, thậm chí còn cảm thấy bàng hoàng.
Nàng thức tỉnh từ trong băng lạnh, mất đi trí nhớ, trong lòng của nàng chỉ có sự cô đơn trống trải. Trên đời này nàng chỉ quen biết với Liệt Diễm và Cơ Động. Liệt Diễm cứu nàng, nàng vô cùng biết ơn, nàng nhận Liệt Diễm làm chủ nhân. Nhưng đối với Cơ Động, cảm giác đối với Cơ Động là gì, chính bản thân nàng cũng không biết! Bằng hữu sao? Hay là thứ gì khác? Nàng không biết!
Trong phòng.
Liệt Diễm ngồi xuống bên thành giường, mặc dù Cơ Động biết rõ Liệt Diễm sẽ không dễ dàng mệt mỏi, nhưng trong mắt của hắn lại không nhịn được mà toát lên vẻ đau lòng.
- Liệt Diễm, kỳ thật ta không cần chiếu cố gì cả, sau khi ta ngủ một giấc không phải đã tốt hơn sao?
Liệt Diễm đem cái khay đặt ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Chàng không nhớ sao, ta đã từng nói, từ nay về sau chỉ có ta mới có thể chăm sóc cho chàng. Y phục của chàng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, trên người có mồ hôi rất bất lợi cho việc nghỉ ngơi do lỗ chân lông bị bế tắc, việc khôi phục của chàng sẽ chậm hơn rất nhiều.
Cơ Động sửng sốt một chút, rồi mới phát hiện chẳng những mình đang mặc một bộ quần áo khô ráo, mà thân thể cũng thập phần nhẹ nhàng, khoan khoái.
- Liệt Diễm, chẳng lẽ nàng lau người cho ta sao?
Khuôn mặt Liệt Diễm đỏ ửng:
- Như thế nào? Không để cho ta xem được sao?
- Không, không phải, chỉ là…, nàng sao có thể làm những việc này.
Cơ Động nói năng đã có chút lộn xộn.
Liệt diễm mỉm cười:
- Vì cái gì mà ta không thể làm chứ? Ta muốn chăm sóc cho chàng mà!
Nghĩ đến việc Liệt Diễm vì mình mà lau rửa thân thể, chăm sóc cho mình, Cơ Động cảm thấy da đầu có chút run lên, ở trong lòng hắn, Liệt Diễm chính là một nữ thần hoàn mỹ, làm sao có thể để nàng làm những chuyện này cơ chứ? Cảm giác hạnh phúc mãnh liệt và ôn hòa đan xen cùng nhau, hòa thành một dòng chảy trong lòng hắn. Nhìn Liệt Diễm, ánh mắt Cơ Động đã trở nên nóng bỏng, phảng phất như muốn làm cho nàng tan chảy ra vậy.
Liệt Diễm chủ động nắm lấy tay Cơ Động. Được bàn tay mềm mại, nhỏ bé của nàng nắm lấy, Cơ Động thỏa mãn đến mức suýt chút nữa phát ra tiếng rên rỉ thành tiếng. Trong lòng hắn từ trước đến nay luôn không có nhiều hi vọng xa vời, đối với hắn, được ở chung một chỗ với Liệt Diễm đã là cực kì thỏa mãn rồi. Hắn lại càng hi vọng thời gian có thể ngừng trôi tại thời khắc này. Liệt Diễm ngồi bên giường, nắm lấy tay của hắn, cảm giác ấm áp mỹ diệu không gì sánh nổi.
- Cơ Động, đáp ứng với ta, từ nay về sau không được mạo hiểm như vậy nữa.
Trong mắt Liệt Diễm toát ra một tia lo lắng.
- Hai thanh trọng kiếm của chàng, chỉ sợ là vũ khí của Hỏa Thần.
- Vũ khí của Hỏa Thần?
Cơ Động sửng sốt đến ngây ngẩn người.
Liệt Diễm nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, là Hỏa Thần, một trong Ngũ hành nguyên tố chi thần, là vị Chủ thần cực kỳ cường đại. Đại Địa Nữ Thần chẳng qua chỉ là Thổ thần ở dưới trướng, là một Nhị cấp Thần để mà thôi. Liệt Diễm Song Kiếm của chàng và Đại Địa Nữ Thần Chi Trượng kia phẩm chất khác nhau. Chỉ có điều, chàng phải đối mặt Đại Địa Nữ Thần Chi Trượng hoàn chỉnh, còn song kiếm của chàng lại không được trọn vẹn. Cũng chính vì vậy mà khi chàng chính thức thi triển lực lượng cường đại ẩn chứa bên trong, nó liền thôn phệ ma lực của chàng, thôn phệ ma lực không đủ lại chuyển qua thôn phệ sinh mệnh lực.
Vận khí của chàng thực sự rất tốt, sở dĩ chàng có thể thi triển ra một kiếm như vậy, ngoại trừ một thân ma lực đó, còn có Lục Long Lục Xà ở bên ngoài. Nhưng thực ra, nguyên nhân trọng yếu nhất là Ngũ Hành Đại Trận của đám người Ma Minh kia. Ngũ Hành Đại Trận đã làm cho các nguyên tố trong không khí dung hợp với nhau, mặc dù sau khi lực lượng của Hỏa Thần xuất hiện đã nghiền nát Ngũ Hành Đại Trận. Nhưng ma lực khổng lồ trong không khí cũng không tán đi ngay lập tức, loại nguyên tố ma lực cân đối như vậy là thứ siêu cấp Thần khí như Hỏa Thần Song Kiếm thích nhất. Có thể nói, cái chàng thi triển ra chỉ là lực lượng cơ bản nhất của Hỏa Thần Song Kiếm, nhưng phải dựa vào lực lượng của chàng cộng với Ngũ Hành Đại Trận mới có thể thi triển được.
Trước kia, ngay cả ta cũng không thể phát hiện được song kiếm này dưới sự dẫn động của Cực Hạn Song Hỏa ma kỹ, lại phóng thích ra lực lượng cường đại tới mức này. Nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp, cho dù chàng là bất tử, Sinh Mệnh Chi Hạch cũng sẽ bị song kiếm thôn phệ cho đến khi nát vụn. Cho nên, từ nay về sau, cho dù gặp bất cứ tình huống nào, trước khi song kiếm khôi phục trọn vẹn như trước, chàng ngàn vạn lần không được sử dụng sức mạnh chính thức của nó. Trừ khi chàng đạt tới Cửu quan ma sư, mới có thể miễn cưỡng phát huy ra một bộ phận lực lượng của nó.
Liệt Diễm nói rất chính xác, nếu không có tầng bảo hộ cuối cùng là Sinh Mệnh Chi Hạch, trong tình huống đó, rất có thể nàng sẽ liều lĩnh xuất hiện để giải cứu Cơ Động.
Nghe những gì Liệt Diễm nói, Cơ Động hồi tưởng lại quá trình diễn biến của trận chiến, nhẹ gật đầu nói:
- Đúng, nàng nói như vậy khiến cảm giác của ta cũng trở nên rõ ràng hơn. Liệt Diễm song kiếm uy lực quá cường đại. Quang mang màu đỏ kia chính là lực lượng của Hỏa Thần sao?
Liệt diễm gật gật đầu, nói:
- Đó mới thực sự là Hỗn Độn Chi Hỏa. Hỗn độn vốn có năm màu riêng lẻ, sau khi chuyển hóa thành ngũ hành, bổn nguyên của Ngũ hành vẫn là năm màu ấy,màu xanh của Mộc, màu đỏ của Hỏa, màu vàng kim của Thổ, màu vàng của Kim, màu lam của Thủy. Nếu có một ngày bên trong Linh Hồn Chi Hỏa của chàngcó được Hỗn Độn Chi Hỏa. Lúc đó chàng đã không còn là nhân loại nữa, mà là Thần.
Cơ động nhịn không được, phải hỏi lại câu hắn đã từng hỏi Liệt Diễm:
- Thế giới này thực sự có Thần sao? Nàng nói cái gì chủ thần, rồi Nhị cấp thần để, họ thật sự tồn tại à?
Liệt Diễm chăm chú nói:
- Cơ Động, những vấn đề này hiện tại chàng không cần biết quá nhiều. Nghĩ nhiều ngược lại không tốt với chàng. Ta chỉ có thể nói cho chàng biết, đúng là có thần tồn tại, nhưng bọn họ không thể đi vào thế giới của nhân loại, họ đều ở một vị diện khác.
Một mặt nào đó mà nói, bọn họ cũng là người. Cũng có thể nói nhân loại là hậu đại của thần, bởi nhân loại được sáng tạo ra có hình dáng giống hệt thần. Cũng chính vì như vậy mà nhân loại có được những thứ mà chủng tộc khác không có, ví như ngộ tính, tư chất…
Ta tin tưởng, một ngày nào đó chàng sẽ chạm đến những thứ này mà thôi. Ta cũng thật sự rất chờ mong ngày đó. Nếu quả thật có ngày đó, nói không chừng…
Nói tới chỗ này, Liệt Diễm dừng lại, không nói thêm gì nữa, nhưng Cơ Động có thể thấy được trong mắt nàng có vài phần hi vọng.
Nhìn dung nhan động lòng người của Liệt Diễm, hắn thật sự không thể áp chế được sự xúc động trong lòng, nhẹ nhàng kéo Liệt Diễm, đem nàng ôm vào lồng ngực.
Ôm Liệt Diễm vào lòng, hưởng thụ cảm giác mềm mại của thân thể hoàn mĩ đó, tiểu Cơ Động không kiềm chế được mà kích động hẳn lên. Thân thể Liệt Diễm trong lòng hắn thoáng trở nên cứng đờ, rồi lại buông lỏng, nàng cũng không giãy dụa, trì trệ một lát rồi ôm lấy Cơ Động, tựa đầu trên vai của hắn.
Giờ phút này, dù có phải chết, Cơ Động cũng nguyện ý cam lòng. Được ôm Liệt Diễm, cảm thụ được thân thể mềm mại, đàn hồi của nàng, lại thêm mùi hương nhàn nhạt mà chỉ có nàng sở hữu, mỗi tế bào trong cơ thể Cơ Động đều bị kích thích mãnh liệt.
Cúi đầu nhìn Liệt Diễm, Cơ Động vừa hay nhìn thấy đôi môi hồng nhuận, thơm ngát màu phấn hồng, Cơ Động cúi đầu xuống, phảng phất trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, Cơ Động chỉ cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.
Ưm… Hai tay Liệt Diễm đang ôm Cơ Động đột nhiên siết chặt. Khi thị giác của Cơ Động khôi phục bình thường trở lại, hắn phát hiện hai coi ngươi màu đỏ nhạt của Liệt Diễm đang trợn to trước mắt mình, thậm chí hàng mi cuốn dài của nàng còn vểnh lên, muốn đụng phải mắt của hắn. Đôi môi của hắn đang chạm đến hai cánh môi mảnh mai, mềm mại của Liệt Diễm. Loại cảm giác động lòng người này làm cho Cơ Động run rẩy toàn thân.
‘Ta, ta lại hôn Liệt Diễm. Trời ạ! Điều này sao có thể, ta đang làm cái gì?’
Cơ Động thực sự rất xúc động, hắn không dám động đậy một chút nào, thậm chí hắn còn không tin mình có dũng khí đi hôn Liệt Diễm. Cả người hắn lúc này đã hoàn toàn rơi vào một giấc mộng, không biết nên làm thế nào cho phải.
‘Chính mình lại mạo phạm Liệt Diễm như vậy, nàng…nàng...’
Cơ Động không dám nghĩ tiếp. Hắn vô ý thức ôm chặt Liệt Diễm, sợ Liệt Diễm nghĩ hắn là kẻ mượn gió bẻ măng, hôn nàng một cách bất ngờ như vậy mà đâm ra tức giận, không bao giờ để ý tới hắn nữa.
Khoảng khắc này đã in sâu vào trí nhớ, trở thành vĩnh hằng. Cơ Động vẫn đang ngây ngốc, thân thể cứng ngắc, bây giờ hắn lại càng không dám cử động, xúc cảm mềm mại đang không ngừng âm ỉ ở mọi ngõ ngách trong lòng hắn.
‘Liệt Diễm, đây là ta đang hôn Liệt Diễm a!’

Liệt Diễm trừng lớn hai mắt chớp chớp, hàng mi dài chạm vào da Cơ Động khiến hắn sinh ra cảm giác hơi ngứa. Liệt Diễm buông Cơ Động ra, khẽ đẩy hắn rồi lùi lại phía sau. Trong khoảng khắc bốn cánh môi tách ra, trong lòng Cơ Động đột nhiên có cảm giác mất mát vô hạn, hụt hẫng như bị rơi từ trên cao xuống. Suýt chút nữa Cơ Động đã không kiềm chế được mà đuổi theo nàng.
May mắn là hắn khống chế được lí trí của mình. Liệt Diễm cũng đã khôi lại phục thần thái, trong mắt vẫn còn vương một tia bối rối và xấu hổ.
- Liệt Diễm, ta…
Cơ Động vội vàng nắm chặt hai tay Liệt Diễm, cũng không biết nói gì cho phải.
Liệt Diễm khẽ cắn môi, nơi đó còn lưu lại hương vị của Cơ Động. Khuôn mặt nàng lúc này giống như màu hồng của cánh sen, đỏ bừng lên.
- Cơ Động, chàng, chàng không thể được voi đòi Hai Bà Trưng a!
Thanh âm của Liệt Diễm rất nhẹ nhàng, thậm chí mang theo vài phần yếu ớt. Cơ Động rất muốn đem nàng ôm vào ngực, rồi tùy ý hôn nàng, nhưng mà hắn thực sự không dám (oài, trai tơ nó thế đấy ^.^)
- Liệt Diễm, ta sai rồi, ta cũng không biết tại sao ta lại làm như vậy nữa. Nàng đừng giận ta được không, bất luận nàng có trừng phạt ta như thế nào cũng được, nhưng nàng tuyệt đối không được ly khai ta.
Trên trán Cơ Động đã xuất hiện một lớp mồ hôi. Thẳng thắn mà nói, hắn không hề hối hận, có thể hôn Liệt Diễm, đem nụ hôn đầu tiên của mình hiến cho người mình yêu nhất, lại chiếm được nụ hôn đầu của nàng. Đối với Cơ Động đó là cảm giác mỹ diệu bậc nào? Hắn thật sự sợ hãi, trong chiến đấu cũng chưa bao giờ xuất hiện nỗi sợ này, nó không ngừng ăn mòn tâm trí hắn.
Nhìn bộ dáng vội vàng của Cơ Động, hai tay Liệt Diễm khẽ lắc nhẹ đã trượt ra khỏi hai tay Cơ Động.
- Ai ly khai chàng chứ. Bất quá, chàng chắc chắn phải chịu phạt.
- Được, được. Ta nguyện ý tiếp nhận trừng phạt. Trừng phạt gì cũng được, cho dù là đày xuống địa ngục cũng không thành vấn đề. Chỉ cần nàng không tức giận là được.
Cơ Động vừa nghe Liệt Diễm nói sẽ không rời đi, trong lòng lập tức mừng rỡ, vẻ mặt lại tung tăng như chim sẻ.
Liệt Diễm hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng áp chế cảm giác khác thường trong nội tâm. Nàng cầm cái khay bưng tới trước mặt Cơ Động. Kỳ thật, trong nội tâm nàng còn muốn bối rối hơn Cơ Động. Khi bốn cánh môi chạm vào nhau, nàng cảm giác trong nội tâm mình có thứ gì đó như phá tan lồng giam thoát ra. Cảm giác thật khó nói, thật khác thường, nó không ngừng kích thích nội tâm của nàng.
Kỳ thật, nếu Cơ Động lại đem nàng ôm vào ngực, nàng căn bản không thể kháng cự được, mà trong lòng nàng cũng không có ý tứ kháng cự chút nào. Đáng tiếc, Cơ Động quá quý trọng nàng, đã buông mất cái cơ hội ngàn năm một thuở này.
Trên khay có một cái bát sứ, phía trên đậy một cái nắp, không biết bên trong là gì. Cơ Động mở nắp ra, nhìn thấy bên trong chén là một màu vàng khô, một mùi khét nồng đậm xông thẳng vào mũi hắn.
- Liệt Diễm, đây là cái gì?
Cơ Động có chút ngốc trệ hỏi. Liệt Diễm liếc hắn một cái, trên mặt toát ra một tia xấu hổ:
- Chàng thực sự nhìn không ra đó là cái gì sao?
Cơ Động hỏi dò:
- Đây là cháo sao? Là nàng làm? Làm cho ta sao?
Liệt Diễm nhìn hắn nhẹ gật đầu, nói khẽ:
- Đây coi như là trừng phạt chàng a.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.