Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 155: Lôi Đế Hàng Lâm (Thượng)





Hàn Vũ kinh hô một tiếng, cổ tay vừa lật, một cái quyển trục kỳ dị đã xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn. Quang mang lóng lánh phát ra, năm màu đồng thời sáng rọi, đúng là năm loại Ngũ Hành Âm Dương thuộc tính.
Ất Mộc, Đinh Hỏa, Kỷ Thổ, Tân Kim, Quý Thủy. Ma lực Ngũ Hành Âm thuộc tính trong không trung nhất thời chuyển hóa thành một cái pháp trận kỳ dị, đường kính bao phủ chỉ khoảng một thước mà thôi.
Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ Hàn Vũ giơ tay nắm lấy tay của Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ Hạt Tử kéo đến trước mặt mình, tiến vào trong phạm vi bảo hộ của pháp trận Ngũ Hành Âm Thuộc Tính kia. Dưới tác dụng của pháp trận, ma lực Ngũ Hành Âm Thuộc tính bùng nổ cực hạn.
Oanh--
Luồng lôi điện do Lôi Đình Chiến Phủ đánh xuống đã mạnh mẽ oanh kích lên vị trí đám người Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Bốn gã Tứ Quan ma sư kia ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, thân thể đã bị hóa thành bụi phấn, chỉ còn lại bốn khỏa Tứ Giai Hắc Ám Tinh Miện bay tán loạn bốn phía. Duy chỉ có Hàn Vũ và Hạt Tử được bao phủ bởi Ngũ Hành Âm Pháp Trận kia mới không bị ảnh hưởng mà thôi. Đám quang mang ngũ sắc kỳ dị kia đã ngăn cản được một kích này của Phất Thụy.

Đây đã không phải là lần đầu tiên đối mặt với Lôi Đế Phất Thụy, đám ma sư Tứ Quan kia cũng không biết đến sự khủng bố của Phất Thụy, nhưng Hàn Vũ và Hạt Tử làm sao lại không biết cơ chứ? Lôi Đế mặc dù cũng không phải là Thiên Can Thánh Đồ, nhưng ma lực biến dị Lôi thuộc tính của hắn không chút nào thua kém Cực Hạn Ma Lực. Lại thêm thực lực khủng bố của Lôi Đế, hắn đã sớm trở trành cơn ác mộng kinh khủng nhất của các ma sư Hắc Ám Đại Lục trên Thánh Tà Chiến Trường. Cho nên lúc này, vừa mới nhìn thấy Phất Thụy xuất hiện, Hàn Vũ liền lập tức không chút do dự sử dụng ra quyển trục tổ truyền của mình. Thà rằng tiêu hao đi vật báu vô giá này, còn hơn là phải mất đi tính mạng.
Ánh mắt Hạt Tử vẫn nhìn chăm chú lên khuôn mặt của Cơ Động. Cơ Động vẫn như trước đứng ở đó, mặc dù hắn đã suy yếu gần chết, nhưng vẫn như trước ngạo nghễ đứng thẳng, không hề khuất phục. Ánh mắt hắn đã xuất hiện vài phần mê mang, đây là dấu hiệu thể lực đã muốn cạn kiệt, Hạt Tử đương nhiên hiểu được điều này. Nhưng mà, nàng tuyệt đối tin tưởng, nam nhân từng sáng tạo ra vô số kỳ tích này, khẳng định không thể dễ dàng chết như vậy.
Ngay khi thân thể mình bị luồng quang mang ngũ sắc kia hoàn toàn bao phủ, Hạt Tử lặng lẽ gỡ cái mặt nạ trên mặt mình xuống, lộ ra dung nhan của mình. Miệng của nàng khẽ máy động, nhưng cũng không có phát ra thanh âm. Nếu cẩn thận nhìn kỹ có thể đọc được, nàng đang nói:
- Nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Hạt Tử. Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.
Hạt Tử đã không còn mặt nạ che mặt, lộ ra một dung nhan tuyệt sắc. Mặc dù bộ dáng của nàng hiện tại rất chật vật, nhưng cũng không thể che dấu được gương mặt mỹ lệ của nàng. Ngoài dáng người hoàn mỹ ra, gương mặt nàng nhìn qua tựa như là thiên sứ vậy. Da trắng như tuyết, cặp mắt xanh lục to tròn, hai hàng lông mi dài cong vút, ánh mắt lộ ra vài phần tinh anh sắc xảo, một dung nhan gần như hoàn mỹ. Tất cả những thứ này, đều trong một khắc này hoàn toàn hiển lộ ra.
Đáng tiếc, trước mắt Cơ Động lúc này hết thảy đều đã mơ hồ. Hắn căn bản không nhìn rõ được thứ gì cả.
Quang mang ngũ sắc lóe lên, thân ảnh hai đại Hắc Ám Thánh Đồ ngay lúc Tử Lôi Diệu Thiên Long phóng xuống mặt đất đã nháy mắt biến mất. Trong không khí chỉ để lại một tầng ma lực ba động nhàn nhạt mà thôi.
Ầm ầm nổ vang, Tử Lôi Diệu Thiên Long đã đáp xuống mặt đất. Mà ngay trước khi hai chân nó chạm đất, Lôi Đế Phất Thụy đã hóa thành một luồng lưu quang màu tím sẫm bổ nhào đến trước mặt Cơ Động, hai tay giơ ra chụp lấy thân ảnh lung lay sắp ngã của Tiểu sư đệ mình.
Vết thương trên bụng Cơ Động vẫn còn phun máu điên cuồng, mặc dù luồng máu đổ ra đang rất nhanh thu hẹp lại, nhưng thân thể hắn đã suy yếu đến mức không còn chút khí lực nào nữa.
Tay phải Phất Thụy vội vàng đặt lên miệng vết thương của Cơ Động, lôi quang lóe lên, thân thể Cơ Động khẽ run lên một chút, miệng vết thương thật lớn kia dưới tác dụng của lôi điện nhất thời khép lại. Đối với năng lực phục hồi của Cơ Động, Phất Thụy hết sức rõ ràng. Hiện tại cái hắn cần làm là đảm bảo Cơ Động không có bị chảy quá nhiều máu mà chết.
- Tiểu sư đệ, sư huynh tới muộn rồi. Ngươi ngàn vạn lần phải cố gắng a, ngàn vạn lần không được có chuyện gì a! Khốn kiếp, con mẹ nó, đám khốn kiếp Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, các ngươi chờ đó, không đem các ngươi bầm thây trăm mảnh ta không phải Lôi Đế.
Lúc này Phất Thụy đã phẫn nộ đến tột đỉnh, nhưng cũng không kiếm được chỗ phát tiết.
- Sư... sư huynh... Yên tâm đi, ta không chết được đâu. Ngươi tới rất đúng lúc. Nếu trễ thêm chút nữa, chỉ sợ ta thực sự không xong rồi. Vừa rồi... ta giết hai con ma thú... đừng quên lấy Tinh Hạch của chúng... Chỉ sợ... ta phải ngủ một chút...
Cơ Động thều thào nói chuyện, thanh âm đứt quãng. Nói xong được mấy câu, trước mắt tối sầm đã lâm vào hôn mê.
Nghe được thanh âm của Phất Thụy, tinh thần hắn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng. Hắn lúc này cũng không bởi vì bị thương nặng mà toát ra vẻ thống khổ. Khuôn mặt ẩn chứa bên dưới lớp mặt nạ Quân Ma Âm Dương Khải thậm chí còn toát ra một nụ cười kiêu ngạo. Đúng vậy, trước đấu với Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ, sau đó diệt Thất Giai Đỉnh Cấp, Ngũ Giai Đỉnh Cấp hai con ma thú, cuối cùng lại có thể bảo trì tính mạng dưới công kích Tất Sát Kỹ của Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ, lại còn phóng xuất ra một cái kỹ năng Siêu Tất Sát Kỹ cường đại. Hắn đương nhiên là có tư cách để kiêu ngạo.
o0o
Địa Tâm Hồ.
Trên mặt Liệt Diễm lúc này đã tràn ngập nước mắt, trên mặt lại biểu lộ thần sắc cực kỳ thống khổ. Cái khe nứt không gian lúc này đã khép lại, nàng đã không cần phải lo lắng cho tính mạng của Cơ Động nữa. Nhưng mà, sự thống khổ trong lòng nàng vẫn không vì vậy mà giảm bớt.
- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, Cơ Động, thời điểm ngươi cần ta nhất, ta lại không có đến bên cạnh ngươi. Vì bảo vệ tính mạng của mình mà ta không có cứu ngươi. Ta rất ích kỷ có phải không. Thật xin lỗi, ta vô cùng xin lỗi ngươi.

Liệt Diễm nghẹn ngào thống khổ. Ngay khi trong nháy mắt Cơ Động bị cái Tất Sát Kỹ kia đánh trúng, nàng mới chính thức phát hiện, ở trong lòng mình, nam nhân nhân loại này đã để lại dấu ấn sâu đậm không thể xóa nhòa. Một thứ tình cảm trước giờ chưa từng xuất hiện, rốt cuộc cũng trong một khắc đó bắt đầu mọc rễ, nảy mầm trong lòng nàng.
Thần sắc kiên quyết dần dần thay thế vẻ thống khổ. Liệt Diễm tựa hồ đã quyết định điều gì đó.
o0o
Tối đen, một màn tối đen thật dài. Cảm giác được ngủ thoải mái này quả thật rất dễ chịu. Không biết trải qua thời gian bao lâu, Cơ Động vẫn chỉ có thể cảm giác được một mảnh hắc ám, trải qua một cảm giác ngủ ngon không biết bao lâu nay chưa từng có.
Trong mơ hồ, hắn tựa hồ cảm giác được, thường xuyên có một cái gì đó lạnh lẽo đặt lên trên trán mình, mang đến cảm giác cực kỳ thoải mái và mát mẻ. Nhưng mỗi lần hắn cảm nhận được cảm giác này, trong nháy mắt, liền chìm vào bóng tối vô tận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.