Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 106: Địa Cung Bảo Tàng





- Ma kỹ cũng có thể dùng để tu luyện sao?
Cơ Động kinh ngạc hỏi.
Diêu Khiêm Thư gật gật đầu:
- Đúng vậy, cái này chính là dựa vào nguyên lý Ngũ Hành tương sinh. Năm ma sư đồng chúc tính với nhau, chỉ cần có thể kết hợp thành Ngũ vị nhất thể, song phương tương sinh, có thể làm cho các nguyên tố ma lực có thể cùng tập trung lại cùng một chỗ, lúc tu luyện, chính là song phương cùng tương hỗ, khiến cho tốc độ tu luyện có thể gia tăng lên không biết bao nhiêu lần. Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao chúng ta nóng lòng muốn tìm thấy ngươi sớm. Chỉ khi nào tập trung đủ Thập Đại Thánh Đồ, mới có thể tiến hành tu luyện như vậy được.
Cơ Động gật gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ta sẽ tận lực cùng các ngươi phối hợp để tạo nên hiệu quả như vậy.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, thông qua Ngũ Hành Ma Kỹ Tổ Hợp tiến hành tu luyện, đối với hắn mà nói, đây chính là một nhận thức hoàn toàn mới. Nếu thật sự có thể gia tăng nhanh chóng tốc độ tu luyện của mình lên nhiều, như vậy, khoảng cách đến lúc có thể bảo hộ cho Liệt Diễm, chẳng phải sẽ gần thêm được một bước hay sao?
Khoảng cách ba mươi dặm đối với hai người mà nói cũng không phải là xa lắm. Từ phía xa xa, Cơ Động đã có thể nhìn thấy được phiến sâm lâm mà Diêu Khiêm Thư đã nói, Nặc Đinh Sâm Lâm, cách phía Bắc Thiên Cơ Thành ba trăm dặm. So với các phiến rừng rậm khi Cơ Động đi từ Nam Hỏa Đế Quốc tiến vào Trung Thổ Đế Quốc mà nói, rừng rậm phía Nam so với rừng rậm phía Bắc rõ ràng có sự khác biệt. Phiến rừng rậm hiện ra trước mắt, lá cây rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa còn có khá nhiều bãi phi lao bao quanh, cái này hiển nhiên là do ảnh hưởng của thời tiết, khí hậu.
Nặc Đinh Sâm Lâm nhìn qua có vẻ vô cùng yên tĩnh, trầm lặng. Từ xa nhìn lại, cả một phiến rừng rậm rộng lớn trải dài mênh mông vô bờ.
Diêu Khiêm Thư đi đến mé bìa rừng liền dừng lại:
- Đích đến của chúng ta là ở đây. Từ giờ trở đi ngươi nhất định phải hết sức cẩn thận. Bản thân Nặc Đinh Sâm Lâm cũng là một phiến rừng rậm có nhiều ma thú. Tuy rằng ở đây số lượng ma thú cũng không phải rất nhiều, chỉ là đều có thực lực không kém, ngay cả ma thú cấp bốn, cấp năm cũng có không ít. Chỉ là do số lượng ma thú ở đây khá ít, nên mới không có thu hút những ma sư đến đây liệp sát ma thú. Đương nhiên, thực lực của ma thú cũng là nguyên nhân quan trọng.
Cơ Động gật gật đầu, nói:
- Đi thôi, ngươi nói nơi chúng ta cần đến là ở trung tâm khu rừng rậm này phải không?
Diêu Khiêm Thư nói:
- Nếu chúng ta tăng tốc nhanh lên một chút, giữa trưa hẳn có thể đến nơi, chúng ta đi thôi.
Hai người cũng không dừng lại nghỉ ngơi, trực tiếp đi thẳng vào bên trong rừng rậm. Diêu Khiêm Thư để cho Cơ Động đi ngay phía sau mình, ưu thế của Giáp Mộc Hệ ma sư vào lúc này liền được thể hiện rõ ra.
Không hề nghi ngờ, thực lực của Mộc Hệ ma sư trong rừng rậm là mạnh nhất, một tầng thanh quang nhàn nhạt từ trên người Diêu Khiêm Thư phát ra, bao phủ lấy thân thể hắn và Cơ Động. Mộc sinh Hỏa, tầng thanh quang này bao phủ trên người, khiến cho Cơ Động có cảm giác vô cùng thoải mái.
Từng phiến lá cây tựa hồ như là bị tầng thanh quang kia hút lấy, lặng yên bám vào trên người Cơ Động và Diêu Khiêm Thư, rất nhanh, hai người đều biến thành một màu xanh biếc. Kỳ dị hơn nữa chính là, khi Diêu Khiêm Thư tiến bước, đằng trước bất luận là bụi gai, bụi cây hay là dây leo, đều tự động tách ra hai bên, mở ra một con đường để hai người đi tới. Cứ như vậy, không thể nghi ngờ là làm cho tốc độ di chuyển của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Mà ngay cả người khó tính như Cơ Động vậy cũng nhịn không được thầm khen trong lòng. Về phương diện khống chế ma lực, Diêu Khiêm Thư rõ ràng còn cao hơn hắn rất nhiều. Giờ khắc này đây, hắn chỉ cảm thấy chính mình và Diêu Khiêm Thư giống như hoàn toàn dung nhập vào trong thiên nhiên. Khí tức bản thân hoàn toàn bị tầng thanh quang cùng với cây cối che mất, nếu không nhìn kỹ, cho dù ở khoảng cách rất gần cũng khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Sau khi tiến vào rừng rậm, cả người Diêu Khiêm Thư đều có vẻ to lớn thêm vài phần. Cơ Động phát hiện, cây cối xung quanh tự hồ đều tuân theo hô hấp của Diêu Khiêm Thư mà lặng yên luật động. Tầng thanh quang mà Diêu Khiêm Thư phóng thích ra tựa hồ cũng không hề hao phí chút nào ma lực của hắn.
Trên đường đi, bọn họ cũng từng vài lần gặp qua ma thú, nhưng dưới tác dụng thần kỳ của Mộc Hệ ngụy trang thuật, bọn họ căn bản cũng không có khiến cho ma thú chú ý đến, dễ dàng đi thẳng vào sâu trong Nặc Đinh Sâm Lâm.
- Thế nào? Thuật ngụy trang của ta không tệ chứ?
Diêu Khiêm Thư ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, có chút đắc ý nói với Cơ Động.
Cơ Động gật gật đầu:
- Quả thật không tệ. Bất cứ ma thú gì cũng không thể phát hiện ra ngươi sao?
Diêu Khiêm Thư gật gật đầu nói:
- Chỉ cần là ở trong rừng rậm, bản thân là Giáp Mộc Thánh Đồ, ta có năng lực để cho những ma thú dưới Thập Giai không thể phát hiện ra. Nếu như có thêm sự phối hợp của Ất Mộc Thánh Đồ mà nói, cho dù là ma thú Thập Giai, cũng không thể nào trong rừng rậm phát hiện ra sự tồn tại của bọn ta. Mỗi một hệ đều có đặc tính riêng của mình. Rừng rậm, không thể nghi ngờ chính là thiên hạ của Mộc Hệ chúng ta.
Diêu Khiêm Thư phán đoán thời gian chuẩn xác phi thường, đến lúc giữa trưa, bọn họ đã gần đến khu vực trung tâm của Nặc Đinh Sâm Lâm. Từ phía xa xa, Cơ Động đã có thể nhìn thấy phía trước có một tầng sương mù một lung bị gió nhẹ thổi tới. Sương mù lẫn khuất trong rừng rậm làm cho người ta rất khó phân biệt phương hướng.
- Đến đây.
Diêu Khiêm Thư dừng chân lại, nâng tay phải lên, một đạo thanh quang chợt từ trên tay hắn bắn ra, dừng lên trên một sợi dây leo nhỏ. Sợi dây leo kia nhất thời sáng chói lên, trở thành một màu xanh ngọc bích trong suốt. Dưới sự kinh ngạc của Cơ Động, nó tựa như trở nên có sinh mạng vậy, giống như một con rắn nhỏ xanh biếc lặng lẽ bò tới, phóng đến trước mặt Diêu Khiêm Thư.

Bích quang trong mắt Diêu Khiêm Thư lóe lên, lại thêm một đạo Cực Hạn Giáp Mộc ma lực rót vào, sợi dây leo màu ngọc bích trong suốt kia chợt giật mạnh một cái, một đầu bay thẳng về phía trước.
- Cơ Động, đi theo ta. Trong mảnh sương mù này rất dễ lạc đường. Người bình thường không ai dám đi vào trong đó, một khi bị lạc đường, rất khó có thể đi trở ra. Không biết đã có bao nhiêu người bởi vì xâm nhập vào trong màn sương mù này mà không tìm được đường ra, rốt cuộc bị lạc phương hướng, bước nhầm vào đầm lầy mà chôn xác tại đây. Ta nghĩ, cái này rất có thể là một trong những tầng phòng hộ của bảo tàng. Ta dùng ma kỹ để cho dây leo dẫn đường, nó sẽ dẫn chúng ta đi sâu vào trong đầm lầy sương mù.
Cơ Động gật gật đầu, thoáng tiến lên vài bước, theo sát phía sau lưng Diêu Khiêm Thư.
Diêu Khiêm Thư đẩy nhẹ một ngón tay, sợi dây leo màu ngọc bích trong suốt kia đã phóng lên, chạy thẳng về phía trước. Diêu Khiêm Thư dẫn theo Cơ Động phía sau, hai người lúc này mới tiến sâu vào màn sương mù.
Cơ hồ là chỉ trong chớp mắt, chung quanh đã biến thành một mảng trắng xóa, đưa tay lên cũng không nhìn thấy được ngón tay. Cho dù là đi sát bên cạnh Diêu Khiêm Thư, nhưng Cơ Động cũng không thể nhìn thấy rõ được.
Bên hông chợt bị siết lại, một sợi dây leo đã quấn quanh trên người Cơ Động. Hắn vừa mới định phản ứng lại, thanh âm Diêu Khiêm Thư đã truyền đến:
- Là ta, như vậy chúng ta sẽ không bị lạc nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.