Tựu Khiếu Miêu (Gọi Là Mèo)

Chương 3:




11
Hai người đối diện không nói gì một lát, nam tử sờ sờ bụng, hỏi Đường Nhĩ: Đói?
Đường Nhĩ: Đói.
Nam tử: Ngươi chờ ta.
Đường Nhĩ ở trong phòng đợi một nén nhang, nam tử liền xách theo một con thỏ hoang trở lại, mắt thấy hắn còn muốn đem con thỏ tung tăng nhảy nhót ném lên người mình, Đường Nhĩ vội chặn lại nói: Ta không ăn sống, ngươi đã quên?
Nam tử vỗ ót một cái, thè lưỡi: Ta nướng cho ngươi.
Đường Nhĩ thư khẩu khí: Đa tạ.
Nam tử vẻ mặt đưa đám đi nhóm lửa, hôm nay nhưng thật sự làm ra hình ra dáng, khi nhóm lửa cũng không khóc chít chít kêu meo meo, thịt thỏ nướng cũng không khó ăn như vậy, Đường Nhĩ ăn một nửa, gọi hắn lại đây: Ngươi cũng ăn.
Nam tử thỏa mãn mà xoa xoa bụng: Ta ăn no rồi.
Đường Nhĩ tưởng tượng đến tình cảnh nam tử ăn tươi nuốt sống, tức khắc cả người đều không khỏe: Về sau ngươi không được ăn thịt sống.
Nam tử nghiêng đầu: Vì sao?
Đường Nhĩ thở dài: Thịt sống không sạch sẽ, cũng ăn không ngon, làm gì có người nào ăn thịt sống?
Nam tử ủy khuất mà cắn cắn ngón tay: Meo ô......
Đường Nhĩ xé xuống một khối thịt thỏ nướng tốt đưa đến bên môi hắn: Nếm thử.
Nam tử tò mò mà há mồm ăn vào, một bên nhai, một bên dùng cặp mắt xinh đẹp nghiêm túc nhìn chằm chằm Đường Nhĩ.
Đường Nhĩ: Thế nào?
Nam tử đem đầu cọ cọ trên người Đường Nhĩ, nhỏ giọng nói: Về sau ăn cái này.
12
Sau khi ăn uống no đủ, nam tử lại giống như hôm qua cởi giày ngồi xổn trên bàn liếm tay chân, liếm ướt liền híp mắt phơi nắng.
Đường Nhĩ nhìn không được: Ngươi đừng liếm chân mình a, rất dơ.
Nam tử mở to hai mắt, chỉ chỉ chân chính mình: Không thể liếm?
Đường Nhĩ nghiêm túc: Không thể.
Nam tử nhảy xuống bàn, đứng bên mép giường Đường Nhĩ suy tư trong chốc lát, sau đó cúi người xuống...
Ba giây sau, mặt Đường Nhĩ đỏ hồng rút chân về: Cũng không cho liếm ta!
Nam tử kinh ngạc: Vậy phải liếm ai?
Đường Nhĩ tức muốn hộc máu: Ai cũng không được! Chính là không thể liếm chân!
Nam tử trầm mặc trong chốc lát, hơi mang chờ mong hỏi: Vậy còn mông?
Đường Nhĩ rất muốn đánh chết hắn: Không thể không thể càng không thể!
Nam tử tức khắc làm vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, phảng phất như đánh mất lạc thú lớn nhất đời.
Một lát sau, Đường Nhĩ tuyệt vọng phát hiện nam tử lại lén lút liếm đầu ngón tay.
Thấy mắt Đường Nhĩ sáng như đuốc nhìn chằm chằm mình, nam tử lắp bắp hỏi: Tay thì sao?
Đường Nhĩ vô lực:... Tay ngươi muốn liếm thì liếm đi.
Nam tử cảm thấy mỹ mãn, liếm đến phi thường quý trọng.
13
Đường Nhĩ mặc kệ hắn liếm trong chốc lát, trái lo phải nghĩ, rốt cuộc căng da đầu hỏi: Có chỗ để đi ngoài không?
Ánh mắt nam tử dạo một vòng trên người Đường Nhĩ: Trong bụi cỏ, tùy tiện giải quyết.
Đường Nhĩ khẽ cắn môi: Đỡ ta đi.
Nam tử xé mấy tờ giấy, động tác mềm nhẹ đem Đường Nhĩ ôm lên, sau đó tìm một cái cây to đặt Đường Nhĩ phía sau cây: Ta giúp ngươi.
Da mặt Đường Nhĩ đỏ lên, âm thanh lại lạnh lùng: Ta tự mình làm.
Sau khi Đường Nhĩ giải quyết xong, nam tử đi tới, biểu tình cẩn thận nhìn chằm chằm đống trên mặt đất.
Đường Nhĩ hận không thể chui vào khe đất: Đi mau, nhìn cái gì.
Nam tử nghiêm túc đào một cái hố đất bên cạnh lấp lên, nghiêm túc nói: Giấu đi.
Đường Nhĩ xấu hổ đến mức hận không thể đem hắn nhét vào hốc cây: Không cần! Giấu nó làm cái gì!
Nam tử tốt tính cười cười, lại đào một lỗ đất rắc lên: Giấu đi mới tốt.
Đường Nhĩ mặt đỏ tai hồng: Hảo hảo hảo, tùy ngươi, có thể nhanh lên hay không!
Nam tử duỗi tay vỗ vỗ trên đất: Hảo.
Đường Nhĩ cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông.
14
Đường Nhĩ ở nơi này của nam tử dưỡng thương nửa tháng, miệng vết thương khôi phục rất mau, Đường Nhĩ vốn đang suy đoán phỏng chừng chính mình ít nhất phải nằm trên giường hai tháng, không nghĩ tới nửa tháng đã có thể xuống giường đi lại.
Trong nửa tháng này thời điểm nhàm chán Đường Nhĩ vẫn luôn dạy nam tử các loại thường thức, cuối cùng làm hắn thoạt nhìn giống bộ dáng người bình thường, bất quá có hai tật xấu không thể nào sửa được.
Một là mỗi lần ị xong hắn nhất định phải đào một cái hố đem đống kia chôn lại, Đường Nhĩ nói qua rất nhiều lần, nhưng nam tử trên phương diện vấn đề này phi thường cố chấp, liền tính sợ Đường Nhĩ tức giận nên lúc ấy rời đi, cũng muốn đem hôm khuya khoắt bò dậy đi chôn, về vấn đề này Đường Nhĩ đã tuyệt vọng.
Một cái khác chính là trong nửa tháng này mỗi ngày hắn đều phải liếm vết thương trên người Đường Nhĩ một lần, trong lòng Đường Nhĩ biết vết thương của mình mau tốt lên như vậy có lẽ có quan hệ với việc này, nói không chừng do nam tử có thiên phú dị bẩm, liền dứt khoát mặc kệ hắn. Chỉ là mỗi lần bị hắn "chữa thương" Đường Nhĩ đều mang một cổ tà hỏa không chỗ phát tiết, nhà tranh rất đơn sơ không phòng ốc, hai người sớm chiều gặp mặt, da mặt Đường Nhĩ cũng không dày đến nỗi nào, chỉ phải cố gắng nghẹn xuống, nhiều ngày như vậy quả thật sắp hỏng mất.
Nếu thương thế đã tốt không sai biệt lắm, Đường Nhĩ quyết định mang nam tử về Đường Môn.
Hôm nay, hắn thử thăm dò hỏi: Ta phải đi, về sau ngươi làm sao bây giờ?
Nam tử ngây ngẫn cả người: Đi?
Đường Nhĩ nghiêm túc gật đầu: Ân, ta phải về Đường Môn.
Nam tử nháy mắt trở nên ủ rũ cụp đuôi, nước mắt tích tụ lại thành giọt lớn: Ta một chút cũng không muốn ngươi đi.
Đường Nhĩ: Phốc.
Nam tử khổ sở co thành một đoàn, khóc chít chít nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: Ta sẽ lén lút đi theo ngươi, hừ...
Đường Nhĩ làm bộ mình nghe không rõ: Ngươi nói cái gì?
Nam tử thở phì phì mà trừng hắn: Ngươi đi a.
Đường Nhĩ sờ sờ tóc của hắn: Vậy ngươi thu thập hành lý đi.
Nam tử: Ân?
Đường Nhĩ: Ngươi không đi ta đi như thế nào?
Nam tử meo ô một tiếng ôm lấy Đường Nhĩ, Đường Nhĩ có vết thương trên người còn chưa được nhanh nhẹn lắm, bị một phác như vậy, đau đến cứng người, nhưng nam tử cao to, giống như động vật nhỏ ở trên người Đường Nhĩ hết cọ lại liếm, căn bản không đẩy ra được, Đường Nhĩ đành phải uy hiếp nói: Ngươi còn như vậy ta liền không mang ngươi đi.
Nam tử vèo một tiếng buông tứ chi ra, cẩn thận đánh giá thần sắc của Đường Nhĩ.
Đường Nhĩ cười khẽ một tiếng: Dọa ngươi thôi, đi thu thập đồ vật, không được ôm ta.
Nam tử cao hứng phấn chấn chạy đi, gói một bao cá khô, giống như tranh công chỉ chỉ: Ta chuẩn bị, lương khô.
Đường Nhĩ ôn nhu mà sờ sờ tóc của hắn: Đã biết, ngoan.
15
Đi tới trước địa giới Đường Môn, Đường Nhĩ đột nhiên nhớ tới một vẫn đề quan trọng: Đúng rồi, ngươi còn chưa có tên.
Nam tử vẻ mặt không vui: Ta gọi Tựu Khiếu Miêu, ngươi đã quên.
Đường Nhĩ lắc đầu: Ta vẫn nhớ rõ, nhưng cái đó căn bản không được tính là tên, ngươi đặt một cái tên khác.
Nam tử thật sự cố chấp: Ta liền gọi Tựu Khiếu Miêu, không thay đổi.
Đường Nhĩ quả thật bị hắn quay vòng phát ngốc:... Ai đặt tên này cho ngươi?
Nam tử oán khí mười phần liếc nhìn Đường Nhĩ một cái.
Đường Nhĩ: Người nọ có phải bi bệnh hay không, gọi là Mèo, đây là tên người sao?
Nam tử nhíu mày: Không cho nói hắn vậy.
Đường Nhĩ buồn cười: Ai u, còn rất che chở.
Nam tử nghĩ nghĩ: Không đúng, ngươi có thể nói hắn... Không đúng, ngươi cũng không thể nói.
Đường Nhĩ dùng khuỷu tay chạm vào hắn: Cha mẹ ngươi đặt?
Nam tử: Không phải.
Đường Nhĩ: Ý trung nhân của ngươi?
Nam tử mặt đỏ: Ân.
Đường Nhĩ thở dài: Vậy nàng nhất định là trêu đùa ngươi đó, tên này thật sự rất kỳ quái.
Nam tử mất mát mà gục đầu xuống: Đúng không...
Đường Nhĩ suy tư một lát nói: Ta thấy ngươi giống như người huyết thống Tây Vực, bên đó người họ Lục nhiều, nếu không ngươi liền lấy họ Lục đi, còn tên, liền lấy Miêu hài âm, Mậu hảo, tên Lục Mậu này ít nhất không kỳ quái.
Nam tử buồn bực mà cúi đầu đi tới, Đường Nhĩ nói cái gì hắn đều không phản ứng.
Đường Nhĩ: Ta xem như ngươi cam chịu rồi?
Nam tử:......
Đường Nhĩ: Lục Mậu?
Nam tử:...... Ân.
Đường Nhĩ: Ngoan.
Nam tử ngẩng đầu, nghiêm túc nói: Nhũ danh kêu Lục Mậu, đại danh kêu Tựu Khiếu Miêu.
Đường Nhĩ cũng thật chịu phục: Hảo hảo hảo, nghe ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.