Tưởng Tuệ Nghi

Chương 2:




Lộ Dao giúp Tuệ Nghi tắm rửa thay y phục xong thì dọn bữa tối lên cho nàng dùng.
Mặc dù trong phủ có nhà bếp lớn nhưng vì khẩu vị của nàng trước nay đều ăn rất nhạt, chủ yếu là những món thanh đạm nên không nấu trực tiếp trong bếp lớn mà Tiền ma ma nhận nguyện liệu từ bếp lớn rồi sai nha hoàn nấu bằng bếp nhỏ trong viện của mình để hợp khẩu vị của nàng.
Tuệ Nghi mới sảy thai nên càng phải chú ý ăn những món bổ dưỡng cho mau lại sức, Tiền ma ma bèn nấu cho nàng những món bổ dưỡng mà dễ ăn như cháo tủy gà, canh thập cẩm, cháo bào ngư,... một bàn toàn những món thực vô cùng tốt.
Tiền ma ma vừa quản đám nha hoàn bưng đồ ăn lên vừa nói với Tuệ Nghi:
- Tiểu thư người ăn nhiều vào một chút, lúc người hôn mê nằm trên giường chẳng có gì cho vào bụng nên bây giờ phải ăn bù. Lão nương nấu bao nhiêu người cũng ăn bằng hết vào biết chưa hả?
Tuệ Nghi nghe ma ma nói vậy thì mỉm cười một cái thoải mái, gật mạnh đầu đồng ý. Tiền ma ma là nhũ mẫu của nàng, từ khi nàng còn nhỏ đã biết chạy theo bám đuôi váy bà ấy nên trong lòng luôn xem người này như mẹ, mà Tiền ma ma cũng yêu thương Tuệ Nghi như nữ nhi của mình, luôn bao bọc chở che cho nàng giống như bậc phụ mẫu. Lúc nàng mới đến Trình gia chịu bao ủy khuất cũng là Tiền ma ma giáo huấn đám nha đầu ở viện của Lâm thị và tiểu cô không cho chúng làm loạn đến nàng, chỉ bực nàng khi ấy nhu nhược yếu đuối chuyện gì cũng nhẫn nhịn khiến cho Tiền ma ma và Lộ Dao bên cạnh bao phen bị Lâm thị và Trình Tư Nhiên gây khó dễ. Nhưng giờ thì hết rồi, Tưởng Tuệ Nghi nàng bây giờ không còn cái chuyện "nhu nhược yếu đuối chuyện gì cũng nhẫn nhịn cho qua" nữa, nàng bây giờ chắc chắn không còn dễ bị khi dễ như vậy!
Sau khi nàng dùng bữa tối xong thì nha hoàn A Dư bên cạnh Lâm thị đến tìm nàng, nói là đại phu nhân kia muốn Tuệ Nghi qua viện uống trà, thỉnh nàng đến đó.
Trời càng tối thì khí càng lạnh, hơn nữa cơ thể Tuệ Nghi vẫn còn yếu nên sau khi khoát lên người nàng một tấm khăn choàng bằng vải gấm Lộ Dao mới yên tâm dìu nàng đến Mộc Lương viện.
Lâm thị vận y phục tím, tóc làm kiểu đọa mã kế có cài trâm vàng đính ngọc trai, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ nhưng lại có phần rất đậm nhìn lại hơi diêm dúa đang ngồi trên ghế gỗ sâu trong phòng, bàn tay nhàn nhã cầm tách trà lên tấm tắc khen hết màu sắc đến mùi vị, vui vẻ trò chuyện với Trình Tư Nhiên.
Tuệ Nghi từ ngoài cửa dáng vẻ điềm tĩnh ung dung tiến vào.
Nàng dừng lại ngay phía đối diện với Trình Tư Nhiên đang ngồi, ánh mắt khuôn mặt không biểu tình chút cảm xúc gì, nhẹ nhàng nhún người một cái, nói:
- Gặp qua đại phu nhân.
Lâm thị nhìn nàng như dò xét từ trên xuống dưới. Khi nãy Trình Tư Nhiên có nói với thị Tuệ Nghi từ khi tỉnh lại thái độ có phần hơi kì lạ, ánh mắt lạnh lẽo vô tình làm nữ nhi mình có phần hơi e dè. Lâm thị khi nãy không tin, Tưởng Tuệ Nghi tính tình đó giờ luôn nhu nhược hiền lành như tượng gỗ, làm gì lại có chuyện đó? Tuy nhiên bây giờ Tuệ Nghi đứng trước mặt thị mới thấy, nữ tử trước mặt sắc mặt trắng bệch, môi tô màu nâu đất, lông mày mảnh một đường hơi cong phần đuôi, ánh mắt thâm trầm làm người đối diện không nhìn rõ được rốt cuộc đang nghĩ điều gì, vì vậy khiến người ta có vẻ vừa xa cách, vừa bất an nhưng lại toát lên vẻ đẹp kinh người, thần khí thì lạnh nhạt.
Lâm thị không kêu Tuệ Nghi ngồi ngay mà chỉ cho đứng thẳng lên, sau đó mới mỉm cười hiền hậu nói:
- Tuệ Nghi à, khi nãy ta nghe Tư Nhiên nói khi chiều con có xuất phủ. Con vừa mới tỉnh lại liền muốn đi đâu vậy?
Tuệ Nghi đương nhiên không thể nói bản thân đi làm mộ phần cho nhi tử của mình, nói vậy chẳng khác nào cho Lâm thị và Trình Tư Nhiên khinh thường cười vào mặt nàng, chẳng khác nào nói bọn họ đã thắng cả.
Tuệ Nghi vẫn giữ yên nét mặt, nói:
- Tuệ Nghi cũng chỉ là đi đến Bất Lam tự một lát.
Lâm thị nghe vậy thì có vẻ không tin, bèn hỏi lại:
- Con đến nơi đó làm gì vậy? Mới khỏe lại phải dưỡng sức, sao lại đi lung tung như thế?
Nàng lúc này mới ngước thẳng mặt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm thị như muốn xuyên thấu cả bà ta. Nói nàng phải dưỡng sức, vậy đêm hôm thế này cũng bắt nàng phải đến nơi này gặp mặt uống trà? Rốt cuộc là trà quý cỡ nào hay người quý cỡ nào?
Lâm thị bị nàng nhìn chòng chọc vào đến nỗi vừa sợ lại vừa khó chịu liền tìm cách né tránh, lúc này nàng mới lên tiếng:
- Tuệ Nghi nghĩ nguyên nhân mình sảy thai có lẽ là do tích nghiệp quá nặng nên muốn đến Bất Lam tự nhờ thầy giải nghiệp.
- Ồ, vậy sao? Vậy thầy nói thế nào? Nghiệp của con có giải được không?- Lâm thị cười cười trả lời nàng, ánh mắt lúc này mới đỡ lúng túng hơn.
- Thầy bảo nghiệp không phải trên người con mà là ở trong Trình phủ.-Tuệ Nghi cười nhẹ một cái, liếc qua Trình Tư Nhiên.- Nói trắng ra là nghiệp khí trong nơi này quá nặng nên mới khiến con sảy thai.
Lâm thị lúc này đương nhiên hiểu nàng đang ám chỉ ai. Hôm đó trên bàn tiệc mừng thọ của lão thái thái có bánh đào nhân là do Lâm thị cố tình sai người chuẩn bị lấy lí do là lão thái thái bà rất thích ăn. Sau đó lại âm mưu với Trình Tư Nhiên dụ Tuệ Nghi ăn vào. Thoạt đầu hai người đều nghĩ cần phải tốn chút tâm tư thì kế hoạch mới thành công, ai ngờ Tuệ Nghi dễ dàng bị lừa như vậy, trực tiếp ăn bánh đó vào, kết quả là sảy thai.
Sau khi nói xong Tuệ Nghi không đợi Lâm thị cho phép gì nữa, quay người bước lại chiếc ghế gỗ đối diện với Trình Tư Nhiên ung dung ngồi xuống.
Lâm thị mặt mày thoạt hơi cứng lại nhưng sau đó cũng nhanh chóng lấy lại nét cười, nói:
- Vậy thì hôm nào phải mời thầy đến phủ cúng giải nghiệp rồi. Phủ chúng ta là phủ của thương gia rất chú trọng những chuyện phong thủy hay vận khí, không thể để bị tích nghiệp được.-Thị nói rồi liếc sang Trình Tư Nhiên thở nhẹ ra rồi cười cười.
Không khí trong phòng từ khi Tuệ Nghi bước vào luôn có cảm giác như bị cô đặc, Trình Tư Nhiên nghe mẫu thân nói vậy thì cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều, bèn nâng chén trà lên cười nói:
- Phải a, mẫu thân nói phải. Đợi ba ngày nữa là tết Đoan Ngọ trưởng huynh trở về, khi đó chúng ta liền mời thầy đến cúng giải nghiệp cho phủ a.
Tuệ Nghi khẽ nhếch môi cười, với Trình Tư Nhiên này chỉ có diễn trò lấy lòng người là giỏi. Nhìn nàng ta hiện tại ai lại nghĩ người ban chiều gây sự với nàng ở cửa lớn và trước Dương Liễu viện là cùng một người chứ?
Mà khi nãy, Trình Tư Nhiên nói Trình Tư Thành ba ngày nữa sẽ trở về để chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ sao? Thảo nào Lâm thị và Trình Tư Nhiên mặt mày có vẻ vui thích như vậy, chắc là vui vì sắp được vòi thêm y phục và trang sức mới từ hắn đây.
Lần nào Trình Tư Thành trở về nàng ta cũng bám riết lấy hắn nịnh nọt, hầu chuyện làm hắn vui vẻ rồi lại xin xỏ hắn mấy thứ trang sức, y phục, mỹ phẩm. Chỉ trách hắn mặc dù không thích nhưng cũng không tỏ rõ thái độ với muội muội mình, cái gì nàng ta thích vẫn đều cho. Còn nhớ có lần Trình Tư Thành đi phía Bắc trở về mang cho Tuệ Nghi một tấm áo choàng bằng lông rất đẹp. Trình Tư Nhiên thấy vậy thì ghen tỵ với nàng, liền mặt nặng mày nhẹ với Trình Tư Thành cho đến khi được tặng một cái giống hệt của Tuệ Nghi mới thôi. Chỉ sợ lần này Trình Tư Nhiên cũng nhất nhất đòi được một món quà giống hệt nàng hoặc đẹp hơn nàng thì mới hài lòng.
Sắp tới tết Đoan Ngọ nên mọi việc trong phủ cũng vì vậy mà bận rộn hơn nhiều. Tuệ Nghi vì vừa mới khỏi bệnh nên lão thái thái lệnh không cho nàng phải nhọc sức, mỗi ngày cứ đến Thọ An viện của bà thỉnh an rồi ở lại hầu chuyện.
Trình lão thái thái khi trẻ có quan hệ rất tốt với tổ mẫu của Tuệ Nghi ở Tưởng phủ nên sau này mới có chuyện hứa hôn của nàng với Trình Tư Thành rồi có hôn sự hiện tại. Lão thái thái vốn rất thích nữ nhi nhưng trời khiến chỉ sinh được một đích tử là phụ thân của Trình Tư Thành, đến lúc phụ thân hắn thành thân lại chỉ có một mình hắn là chính thê sinh ra, tuyệt nhiên không có thêm nữ nhi nào khiến bà có đôi phần buồn bực. Năm nào đó bà đến Tưởng phủ dự yến liền để mắt thấy Tuệ Nghi nhỏ tuổi mà lại lanh lợi đáng yêu nên mới yêu thích, đến lúc nàng lớn liền ngỏ ý với Tưởng lão phu nhân gả nàng đến Trình phủ này.
Hiện tại Trình lão thái thái còn yêu quý Tuệ Nghi hơn cháu ruột mình là Trình Tư Nhiên, có cái gì vui đều kể nàng nghe, cái gì tốt liền sai người mang đến cho nàng. Lúc nghe tin Tuệ Nghi mang thai bản thân bà cũng vui sướng biết bao nhiêu, ngày ngày đều niệm Phật cầu bình an cho hai người, chỉ tiếc đứa trẻ yểu mệnh như vậy.
Lão thái thái nhìn Tuệ Nghi từ khi xuống giường thì sắc mặt luôn trắng bệch không có khí sắc, cả người thì gầy gộc hốc hác vô cùng đau lòng.
- Nghi nhi à, con đó, phải biết chăm sóc bản thân mình cho tốt biết chưa hả? Đợi qua mấy ngày Thành nhi trở về con với nó liền nhọc sức ( này là nói chuyện ấy ấy đó mọi người) một chút, cố gắng lấy lại tinh thần sức lựa để sinh cho ta một nội chắt tử, đừng có ốm yếu như thế này nữa.-Lão thái thái vừa uống trà vừa giáo huấn Tuệ Nghi một cái. Bà chính là thương cho đứa tôn tức này, cái gì cũng quá hiền lành nhẫn nhịn để cho Lâm thị và Trình Tư Nhiên kia đè đầu cưỡi cổ. Chuyện nàng sảy thai bà mười phần cũng biết được chín nguyên nhân là do đâu. Nhưng biết làm sao được, Trình Tư Nhiên sau đó cũng đến viện mình dập đầu xin lỗi vì cái tội vô ý đó, mà bản thân bà cũng đã phạt nàng ta phải tu tâm dưỡng đức ở trong phòng chép kinh Phật rồi, chỉ tội cho tôn tức mình vì vậy mà chịu quá nhiều ấm ức đi.
- Tổ mẫu, Tuệ Nghi nhất định cố gắng mà. Nhưng chẳng phải bây giờ Tuệ Nghi cũng đang ở bên cạnh người trò chuyện vui vẻ hay sao, người làm gì lại sợ buồn nữa chứ.-Nàng nhẹ nhàng cười nói. Lão thái thái này luôn rất yêu thương nàng như cháu ruột, thái độ đối với nàng so với Trình Tư Nhiên liền mềm mỏng yêu quý hơn nhiều. Cũng vì chuyện này mà nàng từng rất nghi hoặc bà, bây giờ ngẫm lại đúng thật khi đó bản thân đã quá đa nghi đi. Trình Tư Nhiên vốn là con của kế thất nên trong mắt lão thái thái liền chẳng bằng một cái thứ nữ tôn, bị bà lạnh nhạt cũng dễ hiểu vì bà vốn chẳng ưa Lâm thị tính tình điêu ngoa giả dối, khẩu Phật tâm xà.
- Qua mấy ngày nữa Thành nhi trở về rồi, ta nhất định phải nói nó biết chuyện ấm ức mà con vừa phải trải qua để nó răn dạy cái thứ muội đó. Quả thật cái phủ này mãi rồi tôn ti trên dưới gì cả, một cái kế thất thứ nữ mà dám lộng quyền như vậy.-Lão thái thái không nén được cơn tức khi nghĩ đến "trò tốt" của Lâm thị và Trình Tư Nhiên trong tiệc mừng thọ của mình. Bất quá Lâm thị cũng chỉ là kế thất mà thôi. Năm đó mẫu thân của Trình Tư Thành bạc mệnh chết trẻ nên nhị di nương trong phủ là Lâm thị mới được nâng lên làm kế thất để quán xuyến nội trạch, lại chẳng ngờ bản thân thị thật sự tin rằng mình là nguyên phối được chính thức lấy về nên ngang nhiên tung hoành, dung túng cho nữ nhi mình làm bao nhiêu việc. Còn phụ thân của Trình Tư Thành thì luôn bệnh tật ốm yếu nên chẳng quản được Lâm thị, bây giờ trong phủ thành ra đều là tâm phúc của thị.
- Đợi sau tết Đoan Ngọ ta sẽ chủ trì họp gia đình, đến khi đó ta để con nắm vị trí chủ mẫu trong nhà.-Lão thái thái hướng qua Tuệ Nghi nói chắc như đinh đóng cột. Bây giờ bản thân bà cũng được xem là già cả rồi, nếu tranh vị trí này với Lâm thị thì không khéo làm trò đùa cho người ngoài cười vào, vậy chẳng bàn giao cho tôn tức của mình làm thì chẳng ai nói gì được.
Tuệ Nghi nghe lão thái thái nói vậy liền lắc lắc đầu nói ngay:
- Tổ mẫu, vị trí đó nên để cho đại phu nhân giữ sẽ ổn thỏa hơn nhiều. Đại phu nhân tính ra cũng là bậc trưởng bối thông hiểu nhiều thứ thì mới quán xuyến được nội trạch, chứ như Tuệ Nghi một cái thiếu phu nhân hai mươi hai tuổi thì làm được gì?
- Ai dô đứa trẻ này, ngươi là đang chê cái bộ xương già ta đây lẩm cẩm không biết suy nghĩ nên mới hàm hồ đề cử cho ngươi vị trí đó đúng không? Còn nữa nhé, đừng gọi thị là đại phu nhân không chừng thị thật sự tin rằng mình là đại phu nhân thật kia. Cùng lắm chỉ là một cái thiếp thất không lên nổi mặt bàn.-Lão thái thái làm bộ tức giận nói với nàng.
- Tôn tức không dám nghĩ người như vậy, chỉ là...-Tuệ Nghi ấp úng trả lời. Nhưng nàng chỉ là một chút cũng không ham mê cái vị trí đó. Mà cho dù nàng có được vị trí đó thì cũng là chính miệng Lâm thị thốt ra nói muốn dâng cho nàng, là chính nàng phải khiến Lâm thị cam tâm tình nguyện từ bỏ cái vị trí chủ mẫu trong nhà này.
- Thôi không nói nữa.-Lão thái thái lập tức bẻ gãy lời nàng.-Theo ta, theo ta ra vườn đi dạo đi.-Lão thái thái liền chống cây quải trượng đứng dậy rồi kéo tay Tuệ Nghi bước đi.
Phải nói gọi là lão thái thái nhưng bà năm nay cũng mới hơn sáu mươi tuổi. Nguyên nhân là do thân y phục màu nâu sẫm, lại có trên đầu tóc vấn cao cài bằng trâm gỗ còn luôn mang quải trượng bên người nên mới khiến người ta nghĩ lão thái thái này rất già nhưng thật ra bà còn rất khỏe mạnh minh mẫn, nhiều chuyện vô cùng thông suốt.
Vườn hoa trong Trình phủ là do một tay lão thái thái và Lý ma ma bên cạnh bà chăm bón nên vô cùng tươi tốt. Hiện tại đang độ khoe sắc nên cảnh vật trong phủ cũng vì vậy mà được mấy bông hoa điểm thêm cho thêm sức sống và màu sắc.
- Mấy bông hoa này thật đẹp quá a.-Lão thái thái một tay chống quải trượng một tay vui vẻ lướt qua mấy bông hoa tươi cười nói, nhìn bà hiện tại thần thái cứ như một vị cô nương vậy.
- Hoa trong vườn được đích tay tổ mẫu và Lý ma ma chăm sóc đương nhiên phải tươi tốt rồi.-Tuệ Nghi thấy tâm trạng lão thái thái đang tốt nên cũng phụ họa theo.
Hai người đang vui vẻ thưởng hoa thì nghe sau lưng có tiếng nói, quay người lại thì mới thấy là tam di nương cùng Trình Tư Mỹ cũng đang đi dạo trong vườn.
Tam di nương hôm nay mặc một trang y phục màu hồng cánh sen, đầu vấn ô man kế cài trâm vàng đính ngọc phỉ thúy, khuôn mặt cũng được trang điểm cầu kỳ không kém Lâm thị tối hôm trước là bao nhiêu, khuyên tai cũng thủy chung bằng ngọc phỉ thúy, trên cổ còn đeo một dây chuyền ba vòng nhìn vào khiến chẳng ai nghĩ đây chỉ là một cái di nương trong phủ, ít nhất cũng quyền quý hơn cả Lâm thị ăn vận thường ngày. Trình Tư Mỹ thì vận y phục lam, đầu chỉ đơn giản vấn tóc lên rồi cài một cây trâm hồ điệp qua, nhìn so với tam di nương thì quả thực là một trời một vực khác nhau.
Tam di nương cùng Trình Tư Mỹ tiến lên nhún người thỉnh an với lão thái thái và Tuệ Nghi:
- Cấp lão thái thái thỉnh an, gặp qua thiếu phu nhân.
- Ừm.-Lão thái thái lạnh nhạt đáp cho có lệ. Vốn bà đã chẳng ưa đám di nương trong viện của con mình, ai ai cũng mặt trát một tầng phấn từ một khuôn đút ra lại chẳng biết quy củ, kia tam di nương là đang đeo vàng đeo bạc lên người cho ai xem?
Tuệ Nghi thì vốn không có ác ý trên người tam di nương và Trình Tư Mỹ giống lão thái thái nên cũng cười một cái như đáp lễ rồi thôi.
Trình Tư Mỹ nhìn thấy lão thái thái và cả thiếu phu nhân đều có vẻ không chào đón mình và mẫu thân thì có phần không vui vẻ lắm, bèn làm bộ quay sang tam di nương nhỏ giọng nói:
- Mẫu thân a, sao tổ mẫu lại không thương Tư Mỹ? Tư Mỹ rõ ràng đã hành lễ rồi mà người vẫn xem như không để tâm a?
Tam di nương nghe nữ nhi nói vậy thì mới vạn lòng đau xót. Trình Tư Nhiên và nữ nhi mình đều là thứ nữ trong nhà mà Tư Nhiên vì là con kế thất nên rất được đám nha hoàn ma ma trong phủ tôn trọng, còn Tư Mỹ thì chỉ được coi là một cái thứ nữ thấp kém ngay cả phụ thân hay lão thái thái cũng không đèm đoái hoài nên đương nhiên luôn bị bọn nô bộc khinh miệt, địa vị cũng bị xem thường đi.
Lão thái thái đang rất có nhã hứng đi dạo thưởng hoa mà nghe Trình Tư Mỹ nói vậy liền hụt hứng ngay, giọng bà lạnh nhạt nói:
- Kia nếu như thấy được người ta không muốn nhìn mình thì biết đường mà đi cho khuất mắt, còn đứng ra đó làm bộ làm tịch cho ai xem?
Lão thái thái dứt lời thì Trình Tư Mỹ liền rưng rưng nước mắt rồi níu lấy gấu váy của tam di nương, bắt đầu sụt sịt khóc:
- Mẫu thân a, hu...hu...hu... tổ mẫu không thương Tư Mỹ a, không thương a.-Tư Mỹ khóc rất có quy tắc, lúc đầu thì chỉ sụt sịt rơi nước mắt, sau mới phát ra tiếng nhỏ rồi mới từ từ khóc lớn lên.
Lão thái thái thấy vậy thì thực chán nản, liền nói:
- Câm mồm lại, có gì mà khóc?
Tuệ Nghi đứng ngoài vốn không định nói vào vì tam di nương cũng không phải quen thuộc gì nàng nhưng hiện tại thấy tình hình có vẻ căng thẳng mới đứng bên khuyên lão thái thái:
- Tổ mẫu, ngươi đừng giận cho mệt thân. Tư Mỹ còn nhỏ nên không hiểu chuyện, người chớ vì vậy mà tức giận một đứa trẻ, nhen.-Nàng vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt lưng bà như để bà thoải mái hơn.
Tam di nương nghe Tuệ Nghi nói vậy liền gật gật đầu, một tay vỗ vỗ đầu Tư Mỹ rồi hướng lão thái thái nói:
- Đúng vậy mẫu thân a, Tư Mỹ còn nhỏ không hiểu chuyện, người đừng giận nó hại thân.
Lão thái thái vốn nghe Tuệ Nghi khuyên thì đã định bỏ qua, nhưng lời tam di nương vừa nói lại như đổ thêm dầu vào lửa sắp tắt, bà liền không kìm được mà nói lên:
- Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, vậy ngươi thì sao? Một cái thứ thiếp trong nhà mà dám để nó gọi mình là mẫu thân, lại còn đeo một mớ cái gì trên người kia, sợ người ta không biết ngươi là cái di nương trong phủ sao? Hàm hồ!-Lão thái thái nói rồi không đợi Tuệ Nghi dìu mà trực tiếp chống quải trượng phất tay áo bỏ đi.
Lý ma ma thấy lão thái thái tự đi thì liền cúi người một cái với Tuệ Nghi rồi chạy theo, thủy chung chẳng để ý đến tam di nương và Trình Tư Mỹ đứng một bên.
Trong vườn lúc này chỉ còn lại Tuệ Nghi, tam di nương và Trình Tư Mỹ đang sụt sịt khóc. Mấy nha hoàn của hai người đứng ở ngoài toang định vào nhưng thấy không khí có vẻ không tốt lắm thì cứ ngập ngừng, cuối cùng chỉ có nha hoàn Lộ Dao của Tuệ Nghi bước đến kế bên nàng.
Tuệ Nghi biết chỗ này không nên lưu lại lâu, bèn nhìn qua tam di nương nói:
- Tam di nương nên giáo huấn nữ nhi cho tốt bằng không sau này tổ mẫu thực sẽ không để tâm đến nó nữa, đến chừng ấy thì khó lay chuyển người.-Nàng nói rồi quay người định để Lộ Dao dìu về viện.
- Thiếu phu nhân xin dừng bước.-Tam di nương thấy nàng định đi thì gọi với lại.
Tam di nương dẫn trình Tư Mỹ cùng tiến lại trước mặt nàng, cúi người một cái rồi nói:
- Đa tạ thiếu phu nhân khi nãy ra tay nói giúp thiếp. Tư Mỹ nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên làm tổ mẫu phật lòng, người bên cạnh tổ mẫu thường xuyên xin hãy nói giúp thiếp với nó vài câu được không?
Tuệ Nghi nhìn tam di nương một cái rồi thở dài, vẻ mặt nàng làm cũng ra vẻ khó khăn rồi nói:
- Tính tình lão thái thái thế nào di nương cũng biết. Mặc dù hiện tại ta thường xuyên bên cạnh người nhưng cũng chưa chắc đã nói gì được. Chẳng bằng di nương dồn sức nuôi dạy nữ nhi mình cho tốt để tổ mẫu thấy được tâm ý của người với Trình phủ này.-Nàng nói rồi gật nhẹ đầu một cái, không đợi tam di nương kịp trả lời liền xoay người bước đi.
Tam di nương nhìn theo bóng Tuệ Nghi rời đi thì không khỏi khinh thường, thở hắt ra một cái thầm nghĩ:" Ai trong phủ chẳng biết lão thái thái vốn coi thường thiếp thất cơ chứ? Ngay cả con của chúng ta sinh ra cũng bị xem như không khí, lại chẳng bằng một cái tôn tức chẳng có máu mủ ruột rà gì như ngươi? Nhờ ngươi nói giúp vài câu cũng bày đặt làm bộ thanh cao cho ai xem?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.