Tưởng Tuệ Nghi

Chương 17:




Trình Tư Thành đặt nàng lên ghế trên xe ngựa, sau đó đưa tay cởi chiếc áo choàng đen của mình ra trải xuống đất, rồi lại bồng nàng đặt xuống nền gỗ của xe.
Hắn điên cuồng hôn lên đôi môi mọng nước của nàng như một đứa trẻ háu ăn, đầu lưỡi trượt sâu vào khoang miệng nàng tìm kiếm, dây dưa rồi mút lấy mật ngọt bên trong. Cảm giác này thật sự đã quá, đã bao lâu rồi hắn chưa chạm vào cơ thể nàng vậy chứ?
Tuệ Nghi khẽ "ưm" lên một tiếng khó chịu lại khiến hắn nghĩ nàng đang câu dẫn mình. Hắn bèn thả nàng ta, đưa tay kéo y phục nàng xuống rồi nói:
- Tuệ Nghi, hôm nay ta nhất định sẽ chơi chết nàng.- Giọng hắn đầy tà khí, ánh mắt lại nổi lên một dục vọng không thể kìm hãm được khiến Tuệ Nghi bất giác rùng mình.
Y phục vừa được kéo ra thì ngay lập tức môi hắn hôn xuống, cuồng dã hôn lên tai, vai nàng, rồi lần xuống xương quai xanh. Vì vóc người nàng khá thon gầy nên xương quai xanh hiện lên cũng khá rõ ràng. Hắn còn nhớ kĩ, nơi này là điểm nhạy cảm trên cơ thể tiểu nương tử của hắn.
Quả nhiên môi hắn vừa chạm vào thì nàng đã run lên một cái, cổ họng cũng vô thức phát ra những âm thanh mê người.
Thật sự là nàng dâm đãng như vậy sao? Chỉ mới thân mật một chút mà cả người đã bắt đầu rạo rực khó chịu, hổn hển ngóng đợi hắn.
Tay hắn lần vào trong lớp y phục đã bị kéo xệ xuống, bắt đầu xoa bóp đôi gò bồng của nàng. Thỉnh thoảnh hắn lại kéo lấy nhũ hoa, nhấn vào rồi lại kéo ra.
- Ưm...-Tuệ Nghi khẽ kêu lên một tiếng.
Trình Tư Thành cười một cái âm hiểm, bắt đầu vén y phục của mình lên rồi để phái nam đã sớm nóng rực, cương cứng chạm vào chân nàng.
- Tuệ Nghi, nàng nhớ nó không hả?
Tuệ Nghi lúc này lại bắt đầu hơi sợ hãi. Nàng nhớ kỹ nhu cầu của tên này rất lớn, thật sự nếu mỗi ngày làm ba, bốn lần đối với hắn không tính là nhiều, làm xong hắn chắc chắn vẫn còn sức làm thêm mấy lần nữa. Còn nhớ trong đêm tân hôn hắn đã làm nàng suốt cả buổi tối, hại nàng sáng hôm sau đi dâng trà muộn bị đại phu nhân mỉa mai một hai câu.
Trình Tư Thành, chuyện hắn làm nàng như vậy nàng vẫn chưa quên đâu, hôm nay phải trả thù mới được.
- Tư Thành, để ta giúp chàng được không?-Nàng nhỏ giọng nỉ non hỏi, sau đó ngước đôi mắt trong veo lên nhìn thẳng vào mắt hắn như cầu xin.
- Bảo bối, nàng định làm gì hả?-Hắn cảm thấy thái độ nàng thế này không tốt, nhưng vẫn muốn thử xem nàng đang muốn giở trò gì. Ít nhất là hắn không thể từ chối đôi mắt mê hồn kia của nàng.
Tuệ Nghi thấy hắn không phản đối bèn cười một cái, cúi người xuống đưa tay chạm vào vật đang cương cứng dưới chân mình kia.
Ngay lúc nàng chạm vào liền khiến hắn khẽ kêu một tiếng.
Ah, tiểu nương tử lại đang dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt đó chạm vào cậu nhỏ của hắn. Bàn tay nàng màu trắng sáng đối lập hoàn toàn với vật đen nâu đang nổi gân xanh kia.
Hắn lúc nào cũng to như vậy à? Tuệ Nghi vừa muốn chạm vào lại muốn rụt tay lại, nơi đó nóng quá.
- Làm gì hửm?-Hắn chụp lấy bàn tay đang e thẹn kia của nàng đặt lại lên mình rồi để nó vuốt ve nơi đó.
- Tư Thành, buông ra, mau buông ra.-Tuệ Nghi chưa bao giờ làm chuyện xấu hổ như vậy, nàng hối hận rồi. Lần khác, lần khác nàng nhất định sẽ khiến hắn hối hận a.
Trình Tư Thành nhìn chằm chằm vào nhũ hoa vì động tác giãy giụa của nàng mà run lắc, cúi đầu ngậm chặt lấy nó.
Khoái cảm từ dưới ngực trào thẳng lên đại não nàng. Hắn không để ý nàng vì vậy mà thả lỏng cậu nhỏ của hắn, ngược lại tay nàng lại vòng lên trên ôm lấy đầu hắn, dường như là muốn khiến hắn mau ngậm lấy cả gò bồng mình.
Hắn điên cuồng mút lấy nhũ hoa nàng tạo thành những âm thanh “chậc chậc”, tay kia thì khẽ nhào nặn phía bên kia thành đủ thứ hình dạng. Đến khi đã thỏa mãn rồi hắn mới thả ra, để lại trên đó là một ít nước bọt và đầu nhũ bị đỏ ửng.
- Dạo đầu như vậy đủ rồi. Để ta xem nàng đã sẵn sàng chưa nào.
Tay hắn lần xuống lớp y phục bên trong, rất nhanh đã chạm vào cánh hoa đã chảy đầy xuân thủy, thấm ướt vạt áo dưới của nàng, khẽ miết lên đó một cái. Rồi lại chen nhanh vào tiểu huyệt đang ngậm chặt kia.
- Nương tử, nàng đói khát như vậy sao? Chỉ là ngón tay của ta mà đã thèm thuồng như vậy rồi à? Đợi đó, tướng công sẽ khiến nàng phải hét lên vì sung sướng.
Từng lời nói dâm mỹ của hắn rơi vào tai nàng lại kích thích vô cùng, nơi đó của nàng vì vậy mà ngay lập tức lại chảy nước ra.
Trình Tư Thành rút tay ra, đặt cậu nhỏ của mình trước cửa huyệt nàng khẽ xoa xoa, rồi ngay lập tức sau đó đâm thẳng vào.
Hắn khẽ gầm nhẹ một tiếng. Nơi đó của nàng đúng thật là chết người mà. Vừa mềm lại vừa chặt mút lấy hắn, cứ như có hàng nghìn cái miệng đang ngậm lấy côn th*t to lớn của hắn.
- Ah...-Tuệ Nghi khẽ kêu lên một tiếng. Đã một tháng hơn chưa làm tình, nàng thật sự vẫn chưa quen với sự có mặt của thứ to lớn kia. Bây giờ nó lại đang hung hăng muốn cắm vào người nàng, khoái cảm này thật sự là... không thể diễn tả được tột cùng sung sướng là như thế nào.
Còn chưa chạm vào nơi sâu nhất mà nàng đã ép hắn thành như vậy rồi. Trình Tư Thành khom người, đem hai chân nàng tách ra để lộ nơi sâu thẳm kia đang kẹp chặt lấy hắn, hắn cúi đầu khẽ nói bên tai nàng:
- Nàng mau thả lỏng, muốn kẹp chết ta sao hả?-Hắn nói rồi ngậm lấy vành tai nàng, bắt đầu tiến vào từng chút một.
Tuệ Nghi cố thả lỏng người để hắn thoải mái tiến vào nhưng nơi non mềm kia cứ như không đồng ý, vẫn cứ mút từng chút một.
Trình Tư Thành khó khăn đẩy vào vì sợ làm nàng đau. Hắn đã làm với nàng vô số lần, nhưng lần nào đã rút ra rồi thì y như rằng lần sau vẫn sẽ chặt chẽ như vậy, thật đúng là khiến hắn sống không yên mà.
Hắn không đợi nữa, nâng mông nàng lên rồi thúc mạnh một cái. Phái nam nóng rực của hắn thúc thẳng đến nơi sâu nhất của nàng, Tuệ Nghi định hét lên một tiếng vì sự thô bạo của hắn nhưng ngay lập tức môi hắn đã phủ lên môi nàng gặm nhấm.
Hắn hung hăng rút ra lại cắm vào từng đợt. Tuệ Nghi bị hắn làm đến nỗi choáng váng đầu óc, nàng đã lên đỉnh hai lần nhưng hắn thì vẫn chưa bắn ra, vẫn cứ tiếp tục sự nghiệp "cắm, rút" của mình.
Đến khi thỏa mãn hắn mới đẩy người vào nơi chặt chẽ nhất của nàng, bắn ra một dòng dịch sữa nóng hổi.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, đến phủ rồi.-Lộ Dao đứng bên ngoài xe nói vọng vào.
Trình Tư Thành vẫn còn để côn th*t bên trong hoa huy*t nàng, cảm nhận hơi ấm của nó.
- Tuệ Nghi, tướng công của nàng vẫn chưa thỏa mãn đâu.-Hắn cúi đầu nói bên tai nàng.
Mặc dù nàng bị hắn làm đến thê thảm trên xe ngựa nhưng hắn chỉ cần sửa soạn một lúc là đã lấy lại vẻ hào hoa lịch thiệp của mình, còn nàng thì nằm thảm hại trên sàn xe, nơi hoa huy*t kia vẫn còn chảy ra chất dịch của hai người hòa lẫn.
Trình Tư Thành sửa soạn lại xong thì kéo y phục đã thảm hại của nàng, lấy áo choàng bao bọc nàng lại cần thận rồi từ trên xe bế nàng xuống.
Tuệ Nghi chỉ biết vùi mặt vào lòng ngực hắn, không còn mặt mũi nào để nhìn phu mã và Lộ Dao cùng Phù Dung nữa.
Mặc dù khi nãy nàng cố kìm hết sức tiếng rên của mình nhưng hắn thì rất thoải mái, nếu nàng không chịu kêu thì hắn sẽ thúc càng mạnh bạo hơn, buộc nàng phải phát ra tiếng rên mới khiến hắn hài lòng.
Lộ Dao và Phù Dung rất nhanh chuẩn bị bồn nước tắm cho hai người tẩy rửa. Nhưng hắn thì không hề để ý chuyện đó, tiếp tục sự nghiệp gieo trồng mầm mống trong người nàng suốt cả quá trình tắm.
Đến khi được hắn bồng từ bồn tắm qua giường, thấy hắn định làm thêm lần nữa thì nàng mới rơi nước mắt, nức nở nói:
- Chàng ăn hiếp thiếp. Trên xe ngựa, trong bồn tắm, bây giờ trên giường nữa, chàng rốt cuộc mới là người đói khát.
- Ta nào có chứ? Là do nàng. tiểu huyệt của nàng quá mê người, nó câu dẫn ta cơ mà.-Trình Tư Thành vừa nói vừa bắt đầu sờ soạng lung tung trên người nàng.
Tuệ Nghi đẩy mạnh tay hắn ra, lớn giọng gọi:
- Lộ Dao, Phù Dung, mau đem điểm tâm lên cho ta.
Ngay lập tức Lộ Dao đẩy cửa cùng Phù Dung đem trà bánh bước vào.
Trình Tư Thành lườm bọn họ một cái, hắn quay qua kéo nàng dậy, giúp nàng sửa sang lại y phục mới giở màn trướng cùng nàng bước ra.
Ăn xong điểm tâm thì Trình Tư Thành và nàng cùng đi đến Thọ An viện để thỉnh an lão thái thái.
Trình lão thái thái thấy trưởng tôn bảo bối của mình về nhà thì cười không ngậm được miệng, cùng phu thê hai người trò chuyện đến lúc dùng bữa tối. Bà hết sức quan tâm đến chuyến đi đến Tây Vực này của hắn, hỏi han đủ thứ, sau đó trước khi hai người rời đi bà còn dặn phải “tích cực” một chút cho bà sớm được bế cháu nữa.
Người nào đó ngay lập tức lườm hắn một cái thật sắc.
Đến sau giờ Tuất thì Trình Tư Thành và Tuệ Nghi mới có thể rời khỏi Thọ An viện.
Trình Tư Thành muốn gần gũi với Tuệ Nghi hơn nên sau đó dứt khoát kéo nàng ra vườn hoa trong phủ để tản bộ, trò chuyện. Hắn vừa đi vừa nắm tay nàng, nói:
- Đợt này ta đã thu xếp hết mọi chuyện ở Tây Vực rồi. Toàn bộ cửa hàng, đất đai ở đó ta đã bán hết cho người địa phương. Sau này sẽ không có chuyện ta vắng mặt trong phủ quá nửa tháng.
Tuệ Nghi nghe hắn nói vậy thì có hơi bất ngờ. Thứ nhất, Trình gia phát triển việc giao thương buôn bán ở Tây Vực không phải dễ dàng, khẳng định được vị thế ở đó còn khó khăn hơn, những chuyện này trước đó đều được phụ thân của Trình Tư Thành trước khi giao lại gia nghiệp cho hắn thu xếp ổn thỏa, bây giờ hắn nói bán hết là bán hết sao?
Thứ hai, hắn một lần bán đi toàn bộ cơ ngơi ở Tây Vực như vậy không sợ Trình lão thái thái và phụ thân hắn đánh chết à? Dẫu gì cơ ngơi ở Tây Vực cũng không phải là vài ba cửa hàng.
- Chàng đã suy nghĩ kỹ chưa mà lại làm như vậy?-Nàng lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên là đã nghĩ kỹ.-Hắn nói rồi dừng lại, nắm lấy hai tay nàng, nói.-Tuệ Nghi, ta biết từ khi chúng ta thành thân, nàng, nha hoàn của nàng và cả nhạc mẫu đều không vừa mắt ta. Nàng chắc chắn rất giận ta đúng không, vì lúc khó khăn nhất, khi nàng thập tử nhất sinh ta đã không ở bên cạnh? Còn có nha hoàn Lộ Dao nữa. Trong phủ luôn có người đưa tin tức cho ta, họ nói Lộ Dao vì nói chuyện không ý tứ với nàng nên bị phạt đến phòng giặt nửa tháng để hối cải. Người trong phủ đoán không ra nàng ta đã nói gì mà chọc giận nàng như vậy, nhưng ta ở cách xa vạn dặm thì biết, nàng ta đã nhắc đến người mang họ Âu Dương kia.
- Chàng...-Tuệ Nghi nheo mày nhìn hắn, nàng lại không nghĩ hắn cũng biết những chuyện này. Thậm chí là chuyện giữa nàng và Âu Dương Chiến, chẳng lẽ hắn cũng thông hiểu?
- Tuệ Nghi, ta biết hôn sự giữa ta với nàng là do ta trèo cao. Nàng là đích trưởng nữ phủ Thượng thư, nếu nàng gả cho Âu Dương Chiến thì tương lai nhất định sẽ vô cùng xán lạn, được phong Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, con cái chắc chắn sẽ được gả vào nhà tốt, khi đó nàng chắc chắn sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý. Nhưng nàng lại gả cho ta, một kẻ thương gia buôn bán thô lỗ, nhạc mẫu cũng vì chuyện này mà không vừa mắt ta. Ta biết chứ, nhưng ta vẫn muốn lấy nàng.-Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, sâu như nhìn xuống giếng của nàng, gằn từng chữ một.-Vì nàng chỉ có thể là thê tử của ta, chỉ có ta mới là phu quân của nàng. Từ lâu, ta đã muốn nhìn thấy trong mắt nàng có hình bóng của ta.
Tuệ Nghi nhìn hắn, không hiểu rốt cuộc con người trước mặt mình là ai.
Trình Tư Thành mặc dù là kẻ thương gia buôn bán, nhưng tuyệt đối không giống với đám thương nhân thô lỗ cộc cằn kia, hắn có khí chất văn nhã, nàng là thích hắn ở điểm đó, giữa đống hoa dại tầm thường mọc lên một đóa quỳnh cao quý.
Hắn nói từ lâu đã muốn nhìn thấy hình bóng nàng trong mắt hắn, vậy rốt cuộc là từ bao giờ?
- Lần đầu tiên chàng gặp ta là khi nào?-Nàng hỏi hắn.
- Sao nàng lại đột nhiên hỏi chuyện đó?
- Ta muốn biết. Lần đầu tiên ta gặp chàng là khi chàng giở khăn hỉ của ta.-Nàng trả lời trước dù hắn không hề hỏi, có qua có lại vậy.
Trình Tư Thành buông một tay của nàng ra, nắm lấy tay kia tiếp tục tản bộ.
Hắn nghĩ ngợi một hồi rất lâu, đến khi hai người rời khỏi vườn hoa vẫn chưa hé răng nửa lời. Đến lúc thay y phục nằm lên giường, hắn mới ôm nàng vào lòng, thì thầm:
- Lần đầu tiên ta gặp nàng là mười năm trước, tố y tiểu cô nương.
Tuệ Nghi cố vắt óc nghĩ xem mười năm trước, tố y là thế nào.
Mười năm trước, khi đó nàng mới chín tuổi. Năm nàng chín tuổi thì có chuyện gì đặc biệt đã xảy ra? Còn tố y, nàng vốn thích hai màu là trắng và cam nên thường vận y phục có màu đó,năm chín tuổi nàng vận y phục trắng rất nhiều, thật sự là không nhớ được dịp nào đặc biệt.
Trình Tư Thành thấy nàng vò đầu bứt tai nhưng nghĩ mãi không ra bèn búng nhẹ lên trán nàng một cái, nói:
- Ngốc.
- Đau ta. Nếu chàng nhớ thì hãy nói đi, ta không muốn nặn óc nhớ những chuyện mình vốn không biết.-Nàng hơi mất kiên nhẫn trả lời.
Hắn phì cười, lấy giọng kể chuyện rồi bắt đầu kể.
Tết Nguyên tiêu năm hắn mười tám tuổi, đó là năm đầu tiên phụ thân hắn bắt đầu đổ bệnh, hắn thay phụ thân gánh vác đại gia nghiệp lớn trong nhà. Áp lực, gánh nặng, giấy tờ sổ sách luôn bủa vây lấy hắn, thật sự giây phút nào khi đó hắn cũng phải nỗ lực hết sức để nắm bắt thời gian học tập kinh nghiệm, bắt đầu trở thành một gia chủ trong nhà.
Tối hôm đó mấy muội muội của hắn luôn đến thư phòng của hắn vòi vĩnh dẫn ra ngoài đi dạo, đi xem đèn lồng, đi coi múa lửa. Hắn đành miễn cưỡng buông xuống đống sổ sách của hàng trăm cửa hàng, dẫn hai muội muội ra ngoài đi chơi.
Thật ra hai muội muội của hắn vốn không cần hắn dẫn đi, chỉ là bọn họ cần có hắn để được bước ra ngoài cửa lớn, sau khi ra được rồi thì bám lấy nhũ mẫu chạy đi chơi, cứ thế bỏ hắn lang thang một mình.
Giờ phút một mình đi trên phố đó, hắn mới thấm thía thế nào là cô độc. Khi xung quanh ai ai cũng vui vẻ háo hức, mong chờ những điều hạnh phúc may mắn sẽ đến với mình thì hắn, một thiếu niên mười tám tuổi đã phải mang trên vai gánh nặng của việc thừa kế một gia nghiệp mấy trăm năm của gia tộc.
Lúc đó trên con đường lớn đông đúc, hắn lại vô ý va vào một tiểu cô nương mặc y phục trắng, đầu búi hai cục tóc nhỏ, nước da trắng như bạch ngọc, môi nhỏ chúm chím màu đỏ lựu, khuôn mặt tròn trĩnh vô cùng đáng yêu. Tiểu cô nương khi va phải hắn thì “a” lên một tiếng rồi ngã xuống đường, nhưng rất lạ là không khóc. Tiểu cô nương ngay lập tức khi vừa ngã xuống liền ngẩng đầu dậy nhìn hắn, ánh mắt cũng hệt như bây giờ, đen láy sâu như đáy giếng, vĩnh viễn không nhìn thấy đáy.
Tiểu cô nương nhìn hắn mỉm cười, rất nhanh sau đó đứng dậy rồi tự phủi bụi cát dính trên tố y, nói:
- Vị ca ca, xin lỗi.
Nàng nói rồi bỏ chạy đi, để lại hắn ngây ngốc đứng giữa đường. Đôi mắt ngày hôm đó của nàng vẫn còn ám ảnh hắn đến tận bây giờ. Nhìn khuôn mặt, đôi mắt đó của nàng thật sự chỉ khiến nam nhân dâng lên cảm giác một bảo vệ, giang đôi cánh chở che cho nàng.
Sau đó hắn mới cho người điều tra, phải rất lâu sau hắn mới biết được tin tức của nàng. Hắn nhớ kỹ từng đường nét trên khuôn mặt nàng nhưng không dám vẽ lại rồi cho người đi dò hỏi vì sợ sẽ hủy hoại danh tiết của nàng nên sau đó gần một năm, hắn mới tình cờ gặp lại nàng khi đi theo tổ mẫu dâng hương ở Bất Lam tự, nàng cũng đi theo tổ mẫu để dâng hương, cầu cho tương lai mãn nguyện.
Từ giây phút đó hắn đã thầm hứa trong lòng, tương lai nhất định thê tử của hắn phải là nàng, đó phải là người cùng hắn đi đến thiên trường địa cửu.
Sau đó tổ mẫu mới nói cho hắn biết, nàng là đích trưởng nữ của Tưởng gia, là nội nữ tôn yêu quý của người bạn thân thiết thời trẻ của bà. Hắn khi đó không tiếc mấy lời ngon ngọt, cầu xin bà hãy giúp hắn hoàn thành mối hôn sự này. Trình lão thái thái đương nhiên cũng bị sự đáng yêu và hiền lành của nàng thuyết phục, lập tức ngỏ lời cho hôn sự của hai người.
Hắn đã sắp xếp mọi chuyện trong nhà đâu ra đấy ổn định, để khi cùng nàng thành thân rồi nhất định không thể bôn ba khắp nơi như trước đây nữa. Nhưng mọi chuyện vẫn luôn có sai số, cửa hàng ở kinh thành xảy ra chuyện, đường dây buôn bán từ Tây Vực cũng có trục trặc mà hắn lại chỉ có một mình nên lại khiến nàng chịu thiệt thòi. Hắn biết từ giây phút giọt máu trong cơ thể nàng chảy ra, những khuất mắc, đè nén giữa hai người vô tình lớn thêm. Hắn không biết có còn lấy được tín nhiệm từ mẫu thân nàng hay không, nhưng hắn nhất định không thể để nàng thất vọng thêm một lần nào nữa.
Tuệ Nghi im lặng nghe hắn kể câu chuyện của mười năm trước. Nàng thực không nghĩ chỉ là hai người va phải nhau một cái, nàng chỉ nói với hắn một câu lại khiến hắn nhớ mãi không thôi, còn cho người đi điều tra nàng, thậm chí lên kế hoạch thành thân với nàng nữa chứ.
- Chàng đúng là lưu manh, khi đó thiếp mới chín tuổi.-Nàng nhỏ giọng trách hắn.
- Làm sao chứ? Ta nói cho nàng biết, tuyệt đối không được dùng loại ánh mắt đó để nhìn nam nhân khác biết chưa hả?
- Thiếp cứ nhìn đấy thì làm sao?-Nàng nói lại. Mắt của nàng, nàng muốn nhìn ai thì nhìn, hắn làm gì được chứ?
- Ồ, mạnh miệng như vậy? Có nhớ khi sáng ở bến tàu nàng mạnh miệng như thế nào, sau đó thì kết cục ra sao không hả?-Hắn vừa nói vừa bắt đầu lần vào trong y phục nàng, đặt tay lên xoa nắn nhũ hoa.
- Ah, chàng buông ra, đồ lưu manh này. Mau buông thiếp ra, thiếp hét lên đó.-Tuệ Nghi vừa nói vừa vùng vẫy, đưa tay đẩy hắn ra.
Trình Tư Thành đã quá quen với những động tác phản kháng của nàng, một tay giữ lấy bầu ngực to tròn kia, tay kia thì cố định hai cánh tay của nàng lên phía trên đầu, xoay người đè lên người nàng.
- Trình Tư Thành, chàng quá đáng mà.-Tuệ Nghi phản kháng không được đành bày ra vẻ mặt cầu xin, ủy khuất nói.-Chàng nói xem, chàng đi liền gần hai tháng không gặp thiếp, vừa về tới đã hành thiếp như vậy rồi. Chàng quá đáng, chàng ỷ thế mà.
Trình Tư Thành nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng thì tâm tính càng vui vẻ hơn, hắn cúi đầu xuống nói thầm bên tai nàng:
- Đừng nói nữa, để sức một lát nữa làm chuyện có ích hơn.
Lần đầu viết H nên không được tốt lắm, miêu tả cũng không mượt mà mong mọi người bỏ qua:)))
Mọi người đọc xong rồi vote sao + bình luận cho truyện nhen <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.