Tương Tư Tán

Chương 95: Đêm Dài Không Ngủ Nói Chuyện Linh Tinh





Sau một hồi mân mê với viên đan dược trên tay mình, đột nhiên Huỳnh Chấn Vũ há miệng ra ném thẳng nó vào.
Miệng hắn chầm chậm nhai, mắt cũng từ từ nhíu lại như để cảm nhận chút hương vị khác lạ nơi đầu lưỡi.
Nhai lúc lâu cuối cùng cũng nuốt xuống, mắt Huỳnh Chấn Vũ dần giãn ra rồi bất định nhìn lên bầu trời u tối, thỉnh thoảng y lại mắm môi, rồi lại nheo mắt, liền cứ như vậy thơ thẩn.
Vấn Thiên thấy vậy cũng thấy hơi là lạ, hắn ban đầu vốn chẳng hiểu tên thiếu niên này cần viên đan dược của hắn làm gì.
Lúc nãy biết y là Luyện Dược sư, hắn mơ hồ đoán được ý vị trong đấy, chắc là y hứng thú với nó.
Chỉ là y lại không sợ hãi cũng chẳng do dự ném thẳng vào miệng mà nhai, do y ngu ngốc hay bản thân thực sự tự tin với con mắt cùng cái mũi của mình, quan trọng hơn nữa là, y ăn nó để làm cái gì, chính y còn chưa hỏi hắn công dụng của viên đan dược ấy cơ mà.
Tuy lòng có chút khó hiểu, Vấn Thiên vẫn là lặng yên ngồi đấy mà nhìn, tên kia có vẻ tin tưởng hắn, vậy nên hắn cũng chẳng muốn xoáy sâu việc mà y muốn làm.
Bần thần một lúc lâu, Huỳnh Chấn Vũ lấy lại vẻ mặt thường ngày của mình, y kinh nghi nhìn Vấn Thiên, thấp giọng hỏi:
-Huynh dùng thứ này hằng ngày à?
-Không! Có lúc hai tuần dùng một viên, có lúc là một tuần, thực ra ta cũng chẳng biết liều lượng của nó thế nào, cũng chỉ là uống theo cảm giác, cảm thấy cần liền uống một viên.
Huỳnh Chấn Vũ nghe Vấn Thiên nói xong liền nhăn đôi mày lại, y vội cầm bị nước lên tu mấy ngụm cho vơi bớt sự đắng ngắt vương lại nơi đầu lưỡi.
Y nhìn thẳng vào Vấn Thiên rồi trịnh trọng nói:
-Viên đan dược này rất “bổ”, nếu ta phân tích không nhầm, nó dùng để bồi đắp sinh mệnh lực của thân thể, tạo ra được nó phải cần rất nhiều dược liệu quý hiếm cùng tay nghề luyện đan cao siêu chẳng kém.
Chỉ là đấy chưa phải mấu chốt nhất, bên trong đó còn có một loại dược liệu cực kì đặc thù, tên là Bất Miên hoa, nó khiến viên dược hoàn này còn có một tác dụng phụ cực khủng khiếp, đó là ức chế giấc ngủ.
Có thể cả đêm nay và mấy đêm sau nữa, ta sẽ không ngủ được.
Càng nói về cuối, thanh âm của Huỳnh Chấn Vũ càng ngưng trọng, y vẫn nhìn sâu vào cái vẻ mặt chẳng chút động dung của gã mặt sẹo trước mặt mình, rồi lại nặng nề nói tiếp:
-Nhưng mà ta không hiểu! Chỉ cần những loại dược liệu trân quý kia liền có thể tạo ra viên bổ đan nghịch thiên như vậy rồi, sao lại còn cho thêm Bất Miên hoa, ừ thì đúng là nó giúp xác suất thành đan tăng cao thật đấy, nhưng cái ức chế giấc ngủ quả thật quá đáng sợ.
Vấn Thiên chẳng ngờ Huỳnh Chấn Vũ lại sốt sắng tới vậy, hắn còn nghe ra sự lo lắng trong câu nói ấy.
Vấn Thiên nhẹ cười, cho mấy cành củi khô vào đống lửa đã cháy gần hết, rồi nhìn vào đôi mắt đang chăm chú nhìn mình kia, bình tĩnh nói:

-Ta là phàm nhân, nào biết được ảo diệu ẩn giấu đằng sau viên đan dược ấy!
-Thế huynh có biết, nếu cứ dùng viên đan dược chứa Bất Miên hoa, huynh có thể vì không ngủ đủ giấc mà mau chóng suy kiệt không? Ta chẳng biết vì sao đã là một viên thuốc bổ tái tạo sinh mệnh lực lại cho vào thứ gây ra việc mất ngủ, vậy đó là xung khắc, nó là phá hỏng nguyên tắc của bổ đan.
-Ta nói rồi! Ta không biết, chỉ là viên đan dược ấy thực sự rất tốt cho ta.
Vấn Thiên nhẹ giọng đáp lời, nghe tên kia nói năng một hồi, vậy mà y biết được gần như công năng cũng như thành phần bên trong viên đan dược của hắn.
Có điều, y sao biết, nếu hắn để bản thân ngủ gục, vậy cái sự suy kiệt mà y đang nhắc tới sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Vấn Thiên biết rằng, công dụng lớn nhất của viên đan dược kia chính là ức chế giấc ngủ, thứ bổ dưỡng như tái tạo sinh mệnh lực thực ra chỉ là phụ trợ cho thân thể của hắn.
— QUẢNG CÁO —
-Từ lần đầu nhìn thấy huynh, ta đã thấy cơ thể của huynh có vấn đề, những vết sẹo kia không phải do ngoại lực gây ra mà nó là từ trong cơ thể huynh bộc phát ra ngoài.
Khí huyết trong người huynh rất kém, nói theo cách của mấy y sư lành nghề, đấy gọi là sinh mệnh sắp đoạn.
Chỉ là viên đan dược của huynh ta không thấy nó hữu dụng cho huynh lắm, thậm chí là giống độc đan hơn.
Dược sư nào mà chẳng biết, giấc ngủ quan trọng đến nhường nào với một con người, kể cả có là tu hành giả đi chăng nữa.
Huỳnh Chấn Vũ im lặng một lúc lâu đột nhiên lên tiếng.
Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng cất cao, nguyệt quang từ cái mâm vàng rực kia vẫn nhu hoà mà phủ xuống.
Đúng vậy, sinh mệnh hắn sắp đoạn rồi, nhìn ra bản thân hắn như vậy, con mắt của tên này quả thật có điều thần kì.
Vấn Thiên mấy năm nay cảm nhận được điểm cuối của bản thân, đâm ra thỉnh thoảng cũng hay nghĩ nhiều, rằng hắn sẽ chết thế nào, cơ thể rồi sẽ quằn quại ra sao.
Hắn nghĩ tới rồi liền gặt phắt đi, bởi mỗi khi nghĩ đến cái điều tồi tệ ấy, hắn lại suy nghĩ hơn về những người bên cạnh mình.
Đến bây giờ, ai cũng đã biết hắn sắp chết, Trường Ninh, Trường An chắc cũng vậy, nhưng mà hắn cũng biết một điều, chẳng ai muốn nhìn thấy hắn chết cả.
Hắn giờ đây dù biết bản thân sẽ chết nhưng đang dần muốn mình chạy trốn khỏi cái con đường ngắn ngủi ấy, viên đan dược nói cho hắn biết hắn không nên từ bỏ cuộc sống này, không chỉ vì hắn, mà vì cả những người xung quanh hắn.
-Cậu yên tâm, đan dược là do cha mẹ ta ngày đêm khổ cực mới kiếm được, tất nhiên nó là bổ đan theo như cậu nói.
Bản thân ta có chứng bệnh vốn không giải thích được bằng lẽ thường, ức chế giấc ngủ thực ra lại là cách kéo dài cái sinh mệnh sắp đoạn ấy của ta.
Có điều, cậu sốt sắng như vậy làm gì nhỉ?
Vấn Thiên nhẹ giọng nói.
Huỳnh Chấn Vũ mặt hơi đổi, nghe Vấn Thiên nói vậy liền khó hiểu ngẫm nghĩ trong đầu, trên đời này nào có cái bệnh gì không ngủ lại có thể kéo dài sinh mệnh.
Y quả thật không hiểu, nhìn con người trước mặt cùng cái thân thể tàn tạ đầy sẹo kia lại càng không hiểu.
Huỳnh Chấn Vũ cười khổ rồi nặng nhọc nói:
-Kẻ sắp chết thì vẫn đang ung dung, ta cũng chẳng hiểu sao ta lại phải sốt sắng.
Chỉ là sẹo ca ca này! Huynh không sợ chết sao? Theo đuôi một tên tu hành giả cũng liền thôi đi, thân đã mang trọng bệnh liền cũng không lo lắng tìm cách mà chữa trị, lại rời nhà lông nhông ở đây làm cái gì.
Huỳnh Chấn Vũ lại uống một ngụm nước sau đó tiếp tục nói:
-Còn nữa, mấy viên đan dược của huynh rất trân quý, ở tu hành giới vì chút dược liệu trong đó cũng phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Huynh bảo cha mẹ huynh đưa cho, vậy liền chứng minh nhà huynh rất có điều kiện, thế lực phía sau cũng phải là hào môn trong tu hành giới ở chốn này.
Bảo họ phái chút lâu la, lấy thanh kiếm kia chỉ là chuyện cỏn con thôi mà.
Với lại, nhà đã có điều kiện, thì cần thanh kiếm cùn ấy làm gì!
Vấn Thiên lại cười lớn, tên Huỳnh Chấn Vũ này rất thú vị, có những điều vốn không nên nói hắn vẫn là nói huỵch toẹt ra.
Như vậy thực ra cũng tốt, hai người vốn sẽ đồng hành cùng nhau mấy ngày nữa, thoải mái như vậy cũng sẽ dễ hợp tác hơn.
-Ta nào phải con nhà hào môn, mấy viên đan dược kia cha mẹ ta cũng phải khó khăn lắm mới kiếm được.

Thú thật, nhà ta có người là tu hành giả nhưng chỉ là hạng tép diu, đâu được như nhà cậu tài nguyên bên thân cuộn trào không dứt.
-Vấn Thiên huynh quá lời rồi đấy! Tiểu đệ lấy đâu ra những thứ mà huynh vừa nói.
-Thế sao cậu nói mình là thiên tài yêu nghiệt có thể chạm đến Thần Dược sư.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên trào phúng ngắt lời.
-Hì hì! Thực ra điều ấy cũng chỉ là sư phụ của ta nói quá mà thôi, ta nghe xuôi tai nên cũng nói như vậy cho mát lòng.
Vấn Thiên bĩu môi tỏ vẻ không có gì để nói, thực ra hắn thừa biết tên thiếu niên này không nói hết về bản thân mình, mà kể cả hắn thì cũng vậy.
Cả hai không phòng bị nhau thật đấy nhưng để nói cho nhau nghe hết sự tình của bản thân mình thì đúng thật là ngu ngốc.
Vấn Thiên chợt nhớ ra điều gì đấy nghi hoặc hỏi:
-Mà cậu lấy viên dược hoàn của ta làm gì vậy, cứ cho vào mồm như vậy há chẳng phải vứt đi rồi sao?
Vẻ mặt của Huỳnh Chấn Vũ biến nhanh về cái nét tự đắc thường thấy của mình, y cười cười nhìn Vấn Thiên hắng giọng nói:
-Nếu cho kể tầm thường làm vậy thì đúng là vứt đi, nói chính xác hơn là đần độn.
Nhưng mà với một thiên tài như tiểu đệ đây thì lại khác.
Huynh có biết thứ trân quý nhất tạo nên một viên đan dược là gì không?
-Là dược liệu!
Vấn Thiên bâng quơ đáp.
-Kẻ tầm thường sẽ nói như huynh vậy.
Để ta nói cho huynh biết để mở mang cái đầu óc, thứ trân quý nhất phải là đan phương.
Đan phương là gì? Nó là kết tinh của tri thức, tri thức về nguyên liệu, về dược lý, và cả về thủ pháp đặc thù của từng loại đan dược.
Giả dụ như cùng là một loại đan dược, liền sẽ có nhiều đan phương khác nhau, từ đó dược lực cũng khác nhau.
Một Luyện Dược Sư giỏi phải tìm ra đan phương có thể tạo nên thứ đan dược có dược lực mạnh mẽ nhất, và cũng phải tối ưu nhất.
-Thế rốt cuộc là cậu muốn nói đến điều gì.
Cứ phóng mấy câu chuyên môn như vậy, ta nào hiểu.

-Ta nuốt viên đan dược của huynh vào bụng, đầu tiên là cảm nhận dược lực, phải công nhận đan dược của huynh rất cao cấp.
Bởi vì ta lần đầu tiên gặp phải thứ đan dược này nên cũng không thể làm ra so sánh.
Còn thứ hai, ta ăn nó là để phân tích ra đan phương.
Vấn Thiên bất ngờ nhìn cái vẻ mặt tự đắc của Huỳnh Chấn Vũ, nghe y thao thao bất tuyệt từ nãy đến giờ, hắn ít nhiều cũng nghe hiểu được vài điều, cũng biết được tầm quan trọng của cái gọi là đan phương, nếu để ví von thì nó giống như một môn công pháp vậy.
Nếu quả thật y phân tích ra được đan phương, vậy há chẳng phải y liền có thể có được tri thức của tất cả Luyện Dược sư sao? Chẳng lẽ y nói y là thiên tài là thật.
Vấn Thiên hiếu kì hỏi:
-Cậu phân tích ra được?
— QUẢNG CÁO —
-Không!
-Haha! Ta biết nào có dễ dàng tới vậy.
Vấn Thiên cười hả hê.
Huỳnh Chấn Vũ cũng chẳng xấu hổ, y thở nhẹ một hơi rồi nói:
-Đan phương vốn là bí mật đáy hòm của mỗi Luyện Dược sư nào có thể dễ dàng tìm ra như vậy, huống chi đây còn là đan dược cấp cao.
Chỉ là ta có thể phán đoán ra gần như tất cả dược liệu bên trong, cũng nhìn ra được vài tiểu thủ pháp luyện chế, tỉ dụ như luyện Bất Miên thảo thế nào.
-Cậu theo ta bám đuôi tên kia mà chỉ nhận được chút ít như vậy, liệu có thấy hối tiếc.
-Không hề! Không hề! Làm người vốn không nên tham lam, chỉ chút ít như vậy thôi cũng đủ để ta biết thêm vài điều bổ ích.
Nhưng mà, viên đan dược kia, sinh mệnh lực cực kì dồi dào vậy mà cũng không ngăn nổi sinh mệnh trong người huynh dần lụi tắt.
Chứng bệnh đó của huynh quả thật rất khó chữa.
Thanh âm của Huỳnh Chấn Vũ dần trở nên ngưng trọng, Vấn Thiên cũng chẳng biểu hiện gì, hắn uống lấy một ngụm nước, lại liếc sang nhìn Tiểu Hắc đã ngủ từ lúc nào, thở ra một hơi, sảng khoái nói:
-Chữa được hay không thì ta không biết, sống được đến bây giờ đã là hạnh phúc lắm rồi! Giờ chỉ mong sao làm cho được những điều mình muốn, để đến lúc thực sự chết đi liền không cảm thấy hối tiếc.
-Lấy thanh kiếm kia là một việc như vậy?
-Tất nhiên!
Bóng trăng rọi chiếu suốt đêm dài, tiếng gió bên tai du dương như đàn ai nhẹ tấu, mây khẽ giấu vài khoảng trời mộng mơ, hai bóng người ngẩn ngơ cười nói chút muộn phiền chưa có dịp bày tỏ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.