Tương Tư Tán

Chương 56: Khiếp Sợ





Trong cái nhà kho rộng lớn, từng bao muối được chồng lên nhau ngay ngắn theo từng đống, mỗi đống tương đương với một chiếc thuyền.
Ở phía trước đống lớn đã hụt đi vài bao muối, có hai gã cửu vạn đang nhìn chằm chằm nhau, một tên thiếu niên gầy nhom người đầy sẹo, đối diện với hắn là gã nam tử cao lớn vạm vỡ, cả người đen sạm một mảnh.
Hai người đó cứ đứng, họ đang đợi chờ điều gì đấy, rồi một tiếng nói dõng dạc vang lên:
-Bắt đầu!
Ngay sau khi ông Hoa hô lên.
Hai người liền lập tức làm ra hành động.
Cả hai cùng lao vào đống muối, nhuần nhuyễn mà nhấc bổng bao muối lên vai.
Nếu như lúc bình thường sẽ có người nhấc lên giúp họ, nhưng để đảm bảo tính công bằng cho cuộc tỉ thí này, họ sẽ phải tự làm tất cả.
Vấn Thiên nhấc bao muối lên vai, thực ra hắn chỉ mới bắt đầu tập nhấc được vài bữa nên độ thuần thục chỉ ở mức tương đối.
Tính ra thời gian hắn cũng đã chậm hơn Ô Đầu vài tích tắc.
Nhưng Vấn Thiên trong đầu cũng đã tính tới vấn đề đó, hắn không thể ngay tức khắc hoàn thiện kĩ năng ấy được, vậy thì hắn sẽ phải rút ngắn thời gian ở công đoạn khác, đấy là di chuyển.
Đôi chân Vấn Thiên nhanh bước, hắn biết thứ mấu chốt nhất để mình có thể dành chiến thắng, quãng đường di chuyển từ kho ra thuyền cũng không phải là xa, tuy vậy nó cũng không dễ dàng gì, nhất là đoạn ván gỗ nối từ bờ sang thuyền, nếu đi không cẩn thận là ngã như chơi.
Hai bóng người dưới ánh nắng sớm mai, vai mang theo bao muối bước nhanh về phía thuyền lớn.
Nhìn sơ qua thì hai kẻ đó cân tài cân sức, nhưng khi đến đoạn ván gỗ, sự khác biệt rõ rệt nhất mới dần hiện ra.
Vấn Thiên bước nhanh qua ván gỗ của mình rồi nhanh chóng để muối vào đúng chỗ.
Còn ván gỗ bên kia thì lại khác, bởi vì thân hình to lớn, Ô Đầu không thể ngay lập tức bước nhanh như vậy trên ván gỗ được, hắn cần chậm lại một nhịp để bắt được sự thăng bằng.
Tuy vậy, thời gian chậm chễ ấy cũng chẳng tính là lâu được, hắn dường như cũng để bao muối xuống đồng thời với Vấn Thiên.
Vấn Thiên cũng không bất ngờ lắm, làm cái nghề này đã mấy chục năm, bảo gã Ô Đầu kia không có chút thủ thuật áp hòm thì Vấn Thiên chẳng tin được, làm nhiều thì sẽ tìm ra chút quy luật của việc mình làm, từ đó sẽ tạo ra được sự mượt mà vi diệu mà những kẻ tay mơ chẳng thể nào so được, đấy được gọi là kinh nghiệm.
Vấn Thiên biết điều đó, thứ hắn vin vào để có thể cân bằng sự chênh lệch về kinh nghiệm ấy chính là cái cơ thể linh hoạt của mình.

Sau bao muối đầu tiên ấy hai người lại mau chóng trở về, không ai chạy cả, không ai muốn bung sức một cách phung phí, cuộc tỉ thí này không chỉ so đấu về mặt tốc độ mà đó còn là sự dẻo dai của cơ thể, ngươi nhanh trong phút chốc nhưng không giữ được sự ổn định về sức lực thì kết quả ngươi cũng sẽ thua.
Những bao muối tiếp theo liên tục được chuyển lên thuyền, với tốc độ này mà so với những người cửu vạn bình thường thì cũng phải gấp rưỡi rồi.
Mọi người quan sát cuộc tỉ thí mà hiếm khi trong đời họ được chứng kiến, lần đầu tiên họ được thấy đầu lĩnh của mình bung sức mà ngày thường chẳng bao giờ xuất hiện.
Đơn giản bởi vì nếu Ô Đầu bung sức, thì tiền công bốc vác của đám người họ sẽ bị giảm đi kha khá.
Nhưng điều khiến họ trầm trồ cũng không chỉ có như vậy, tên thiếu niên gầy gò kia mới thật sự là bắt mắt.
Tên nhỏ gầy ấy vậy mà có thể ngang cơ với đầu lĩnh của bọn họ.
Ông Hoa mỉm cười nhìn chàng thiếu niên ấy, từ ngay lần đầu nhìn thấy nó, lão đã thấy sự đặc biệt.
Quả thật mắt lão cũng không nhìn nhầm.
Từ Hiếu Sinh bên cạnh mắt cũng sáng ngời, khi hắn lần đầu tiên chứng kiến tên gầy gò ấy bốc hàng, hắn đã không giấu nổi sự khiếp sợ, tên đó cũng phải kém hắn tới mấy tuổi vậy mà có thể rắn rỏi như thế.
Cộng thêm hành động lúc nãy, hắn rất muốn tên đó thắng, để...hắn không thật sự bị đánh cho quên đường về.
Tuy có vẻ không được trượng nghĩa cho lắm nhưng mà thắng được là tốt nhất.
— QUẢNG CÁO —
Đống muối trong kho càng ngày càng vơi, chẳng mấy chốc chỉ còn một nửa, tốc độ khuân muối của hai người giờ đây cũng không còn gấp rưỡi người thường nữa rồi, mà là hai rưỡi.
Cơ thể Vấn Thiên ngày càng quen với tiết tấu này, khả năng nhấc muối lên vai đã cải thiện cực kì nhiều, nó khiến cuộc tỉ thí này càng thêm căng go, bởi vì hoá ra Ô Đầu cũng chưa bung hết sức.
Những bước chân vững chãi của hắn không hề có dấu hiệu giảm đi nhịp độ, nó vẫn đều đặn không một chút loạn.
Ô Đầu tuy lúc đầu cũng không có lo lắng quá nhiều về cuộc tỉ thí này, đối thủ của hắn chỉ là một thằng nhóc, nhưng mà lúc làm rồi mới thấy, thằng nhóc ấy thực sự có bản lãnh.
Bây giờ hắn gần như đã bung hết công suất của bản thân nhưng dường như cũng không thể hơn thằng nhóc đó được.
Hắn thực sự chẳng thể hiểu một thằng nhóc sao lại có sức lực lớn như vậy.
Ô Đầu đâu biết rằng, thằng nhóc kia từ bé đã luyện tập khắc khổ chẳng quản ngày đêm, hắn sao biết rằng gã thiếu niên ấy vì những chấp niệm viển vông mà phá vỡ những cực hạn của chính bản thân mình.
Nhưng rồi sự cân bằng của cuộc tỉ thí rốt cuộc cũng bị phá vỡ, vì gã Ô Đầu kia đã thay đổi hoàn toàn tiết tấu của mình.
Hắn nhấc lên một bao muối đặt lên vai, nhưng chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục nhấc thêm một bao nữa đặt lên vai bên kia của mình.
Hai bên hai bao, Ô Đầu bước nhanh đến thuyền lớn trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người.
Một bao muối rất nặng và cũng rất lớn, nếu đặt lên vai của người bình thường phải nghiêng đầu sang một bên mới đủ chỗ, nó gần như đã hiếp hết cả khuôn mặt.
Nhưng hành động kia của Ô Đầu thực sự quá là kinh khủng rồi, nhưng nếu phân tích kĩ ra thì cũng không đến mức vậy.
Người hắn vốn to lớn, vai rộng, tay cũng dài, nên việc có thể vác hai bao muối cũng chẳng có gì là lạ, nhưng còn về việc có thể dễ dàng nâng lên rồi mang hai bao muối đi thì cũng thật là kinh người.
Vấn Thiên nhìn thấy hành động của Ô Đầu, hắn cũng hơi giật mình, thế thì khó cho hắn quá rồi.
Nếu cứ để cuộc tỉ thí diễn ra như vậy thì hắn sẽ hơi khó thắng.
Dù vậy, đầu Vấn Thiên nảy số cũng đủ nhanh, hắn làm ra ngay quyết định.
Tay hắn dứt khoát nhấc bổng bao muối lên cao, tay kia cũng ngay lập tức nhấc bao muối bên cạnh lên tương tự như vậy.
Sau đó hắn quay người, đưa hai tay ra sau.
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, hai bao muối kia lần lượt rơi xuống, xảo diệu làm sao nó chuẩn xác rơi đúng vào hai tay của Vấn Thiên, chúng ngay ngắn chồng lên nhau rồi áp sát vào lưng của chàng thiếu niên.
Hắn không vác được hai bao thì hắn có thể cõng được hai bao.
Ngay lập tức, Vấn Thiên lao nhanh về phía thuyền lớn, nhanh chóng đuổi kịp gã Ô Đầu vừa đi trước vài bước, tốc độ Vấn Thiên càng đi càng nhanh.
Người ta có thể dễ dàng nhận ra sự chòng chành của hai bao muối trên lưng Vấn Thiên, nhưng chẳng hiểu sao nó không rơi xuống.
Vấn Thiên bước nhanh qua cầu, nhanh chóng hạ hai bao muối xuống.

Hắn lại mau chóng quay trở lại nhà kho.
Vấn Thiên cười cười, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, hắn hoàn toàn có thể làm như vậy, sở dĩ hai bao muối ấy có thể ngay ngắn nằm trên lưng Vấn Thiên, cùng với nó chòng chành mà không bị đổ hoàn toàn dựa vào việc tính toán góc độ chuẩn xác thông qua linh thức.
Linh thức của hắn tiến triển rất nhiều, khả năng tính toán cùng dự đoán của bản thân hắn cũng theo đó mà nâng lên.
Không ngờ tác dụng lại lớn lao đến vậy.
Cuộc tỉ thí này càng về cuối càng khốc liệt, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sức lực sẽ cạn kiệt theo.
Ô Đầu vẫn hai vai hai bao muối, Vấn Thiên thì vẫn một lưng hai bao muối, tuy vậy tốc độ đã giảm đi một cách rõ rệt.
Đống muối kia đã gần chạm đáy, Ô Đầu đang nhấc bao muối lên thì đột nhiên khựng lại, hắn mau chóng thả bao muối ra rồi khụy chân xuống thở dốc, đôi chân của hắn run lên từng hồi, hắn đã gần như kiệt sức rồi.
Vấn Thiên nhìn tình cảnh ấy, rồi hắn lại mau chóng cõng muối tiếp tục đi đến thuyền lớn.
Hai mắt Ô Đầu đăm đăm nhìn tên thiếu niên đang từ từ đi chuyển kia, hắn chắc chắn đã thua rồi, thua tâm phục khẩu phục.
Vấn Thiên cứ từ từ khuân nốt chỗ muối còn lại.
Hắn biết mình sẽ thắng nên cũng chẳng tự hào gì.
Bởi vì sao ư, bởi vì cơ thể của hắn thực sự rất cường hãn.
Từ bé hắn đã nhận ra rất sớm sự khác thường của cơ thể mình, nó rất dẻo dai, khả năng phục hồi cũng cực kì cường hãn, hắn bị thương có ra sao thì ngay hôm sau nó đã khỏi.
Cộng với việc hôm qua hắn được ngủ, sự mỏi mệt vì thức trắng như mấy hôm trước đã không còn, chiến thắng trong cuộc tỉ thí này đã là một điều trong tầm tay.
Tuy vậy khuân hết chỗ muối vừa nãy đúng thật là quá tốn sức, gã Ô Đầu kia tính ra cũng thật cường hãn, trụ được đến lúc này.
Vấn Thiên lê chân nặng nề trở lại nhà kho.
Ai cũng nhìn hắn giống như một tên quái vật.
Hắn vốn dĩ đã bắt mắt giờ lại càng sáng chói hơn.
Vấn Thiên nở một nụ cười nặng nhọc với ông Hoa rồi nói: — QUẢNG CÁO —
-Ông Hoa kiểm kê giúp bọn cháu!
-Không cần! Tao đã thua!

Ông Hoa còn chưa kịp cất lời thì một tiếng nói khó nhọc vâng lên nó là của Ô Đầu.
Vấn Thiên quay đầu sang, nụ cười đầy thiện cảm hiện hữu trên gương mặt của hắn, hắn nhẹ giọng nói:
-Cảm ơn thúc thúc đã nhường!
Ô Đầu nhìn vào khuôn mặt đầy sẹo của chàng thiếu niên, quả thật nụ cười ấy rất rạng ngời, không có chút châm biếm nào, không có sự tự cao nào cả, chỉ có sự vui vẻ trong đó.
Hắn liền cất lời:
-Tao không có nhường, thua là thua.
Thật sự tao rất khiếp sợ, nhóc ạ! Tao bây giờ vẫn còn đang nghi ngờ chính bản thân mình.
Có điều núi cao còn có núi cao hơn, những kẻ dị hợm trong thiên hạ này có rất nhiều, ngươi là một kẻ như vậy.
-Cháu cũng chỉ may mắn thôi!
Ô Đầu cười khổ, may mắn thế đ*o nào được.
Thằng nhóc này khiêm tốn quá đấy.
À mà, sinh ra là một kẻ dị hợm đúng thật là may mắn chứ nhỉ.
Ông Hoa đứng một bên cười cười rồi thấp giọng nói: — QUẢNG CÁO —
-Vậy là được rồi! Tiểu Thiên đã thắng, nhưng ta vẫn phải kiểm kê để tính tiền công cho hai người.
Vấn Thiên nghe thế vội nói:
-Tiền công của cháu cứ chia đều cho cháu với mọi người là được, tính ra cháu cướp công chuyến hàng này của mọi người rồi.
-Ngươi nói thế là không ổn.
Không làm sao dám lấy tiền, làm cửu vạn cũng phải có đạo của nó chứ.
Người nói là Ô Đầu, Vấn Thiên nghe xong cũng thấy có lí, nghèo hèn thật đấy nhưng lòng tự tôn thì vẫn phải có, hắn liền nói:
-Vậy thì, cả hôm nay cháu sẽ không làm nữa, tính ra chuyến hàng này cũng đủ ngày công rồi.
-Tao cũng nghĩ như vậy.
Tao hôm nay cũng sẽ không làm nữa.
Ông Hoa cũng gật đầu đồng ý.
Vậy là cuộc tỉ thí này kết thúc như vậy.
Vấn Thiên mau chóng chào ông Hoa cùng mọi người, hắn bước nhanh đến gốc liễu quen thuộc rồi nằm soài ra đó, hắn cũng mệt quá mà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.