Tương Tư Tán

Chương 36: Trở Về Sơn Môn





Tiếng gà gáy văng vẳng khắp ngôi làng nhỏ, đánh thức giọt sương sớm vẫn còn miên man, gió mang hương thơm lượn khắp cánh đồng trải rộng, mây trời lồng lộng phủ kín một vùng trời bao la.
Trên con đường đất giữa cánh đồng toàn linh thực.
Hai người một lớn một bé đang rảo bước.
Đứa trẻ cười nói tung tăng, nó đang rất hồ hởi bắt đầu chuyến đi đầu tiên của mình.
Nắng mai nhẹ vuốt ve lấy khuôn mặt của nó, mắt nó nheo lại nhưng miệng thì vẫn mấp máy vài câu ca.
Gã trung niên vừa đi hắn vừa ngắm nhìn những cánh đồng vàng rực, hắn chợt thổn thức vì những điều còn canh cánh trong lòng.
Hắn nhắm mắt lại hít một hơi, cái hương thơm từ những khóm linh thực kia vẫn rất khả ái, chỉ là sự khả ái lại tạo bởi những thống khổ bất công.
Địa Uy và Duệ Tuân đã khởi hành từ sớm.
Bởi vì đứa trẻ kia đã thức dậy từ rất sớm.
Trẻ con mỗi khi được đi xa chúng thường vậy, sự hiếu kỳ, sự háo hức tạo ra cho chúng một cái đồng hồ sinh học cực kỳ đặc biệt.
Địa Uy trìu mến nhìn đứa trẻ đang tung tăng chạy nhảy kia, vừa nãy cu cậu mới khóc tạm biệt cha mẹ đấy.
Trẻ con là vậy, chúng thường dễ thoát khỏi những trạng thái cảm xúc của mình.
Uớc gì người lớn cũng được như thế!
Hai người thỉnh thoảng lại gặp vài người nông dân ra đồng thăm linh thực.
Sắp đến vụ thu hoạch, công sức cả một mùa vụ cũng đến kỳ gặt hái, nhưng trông mặt ai cũng buồn, vụ này lại mất mùa rồi.
Linh thực thơm thật đấy nhưng chẳng thể giấu đi sự tàn nhẫn gắn liền với nó.
Thế giới được kết tinh bởi rất nhiều con đường, nhưng những con đường mà những người nông dân có thể đi lại ít đến đáng thương.
Thành ra con đường sáng nhất mà họ thể chọn là trồng thứ linh thực kia, buồn thay thứ ánh sáng ấy còn chẳng bằng một con đom đóm.

Cái buồn kia dường như ảnh hưởng tới đứa trẻ kia rồi thì phải.
Nó đi chậm lại rồi, nó đi cạnh sư phụ, rồi nó chợt hỏi:
-Cái thứ sức mạnh mà người vẫn thường nói có thể thay đổi được thế giới này không?
-Trên đời này thực ra chẳng có gì là bất biến, vậy nên trên lý thuyết, thế giới này hoàn toàn có thể thay đổi.
Chỉ là sức mạnh để thay đổi nó quá lớn mà thôi.
Địa Uy vừa âu yếm xoa xoa đầu đứa trẻ vừa nhẹ nhàng nói.
Duệ Tuân nó ngẫm nghĩ một lúc rồi nó nói, nó nói bé đến mức như tự nói với chính mình:
-Chung quy là vẫn thay đổi được.
Địa Uy mỉm cười nhìn đồ đệ của mình.
Những suy nghĩ tưởng chừng như ngây thơ của đứa trẻ ấy thực ra chính là con đường mà bao đời môn chủ của Kiếm Thủy Môn vẫn luôn tôn thờ.
Cải tạo thế giới, thay đổi con người.
Địa Uy chợt nhớ tới câu nói của sự phụ hắn vẫn thường nói, hắn ngâm nga nó trong miệng:
-Tầm nhìn vô biên, tương lai vô hạn.
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân khó hiểu khi nghe câu nói ấy, nó thắc mắc hỏi:
-Điều ấy nghĩa là gì ạ?
-Có nghĩa là đừng bao giờ giới hạn bản thân trong một khuôn mẫu, luôn luôn nhìn thế giới này xa hết mức, không giới hạn, không điểm dừng vậy thì tương lai của con sẽ không thể nào hạn lượng.
Duệ Tuân chợt đơ người một lúc, nó dường như ngộ ra cái gì đó, nó lại hỏi:
-Nghĩa là bản thân con không tồn tại cái gọi là cực hạn.
-Cũng không hẳn! Con người vẫn tồn tại những cực hạn mà không thể phá bỏ, ví dụ như tuổi tác.
Điều mà ta nói nó nằm ở những suy nghĩ của con, nằm trong thế giới của tinh thần.
-Con lại mông lung rồi!
Địa Uy phá lên cười:
-Haha! Rồi con sẽ hiểu.
Vấn Thiên lặng bước đằng sau, lắng nghe cuộc nói chuyện ấy.

Hắn thấy bản thân mình góp nhặt được cái gì đó.
Hắn vẫn thường mơ tưởng xa xôi về thế giới mà hắn mong muốn, hắn vẫn coi đó là sự ảo tưởng của bản thân, rồi hắn tự thuyết phục bản thân có thể hoàn thành được những mong muốn ấy.
Rồi khi hắn nghe được câu nói kia, hắn lại suy nghĩ lại về bản thân mình.
Sao cứ phải coi những điều ấy là ảo tưởng, sao không coi nó là những dự định trong tương lai mà mình sẽ phải hoàn thành.
Đúng vậy! Hắn nên nghĩ thế từ sớm hơn mới phải.
Địa Uy cười, Duệ Tuân cười và Vấn Thiên cũng cười.
Hai bóng người kia cứ rong ruổi qua từng con đường, qua từng góc phố, rồi họ đến được những rặng đồi nhấp nhô, băng qua từng cánh rừng bạt ngàn.
Đứa trẻ kia nhiều lúc đã mỏi rời đôi chân, nhiều khi nỗi nhớ nhà khiến nó bật khóc, nhưng nó vẫn bước từng bước vững vàng, vì đây là con đường mà nó luôn muốn đi.
Họ dừng trước một ngọn núi, nó rất cao, ngẩng đầu mỏi cổ cũng chẳng thấy đỉnh của nó, vì nó bị những đám mây trắng xoá che mất rồi.
Và ngọn núi này cũng rất đặc biệt, vì nhìn từ xa nó trắng xoá một mảnh, lại gần thì lại thấy nó chỉ giống với những ngọn núi bình thường khác.
-Sao nhìn từ xa con thấy ngọn núi này trắng toát một mảnh, đến gần thì lại chẳng thấy nữa nhỉ?
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân ngẩng đầu dõi mắt nhìn ngọn núi, chuyến đi này nó biết được rất nhiều thứ hay ho và kỳ lạ, thứ trước mắt này cũng kỳ lạ như thế.
-Con để ý những cái cây ở trên ngọn núi này, thấy có gì đặc biệt không?
Đại Uy bên cạnh thấp giọng hỏi lại.
Duệ Tuân ngắm nghía một lúc, rồi nó lắc đầu:
-Đồ nhi ngu dốt không thấy gì cả?
-Haha! Đừng tự hạ thấp bản thân mình như vậy! Cái đặc biệt thực ra nằm ở chỗ này.
Địa Uy cười to rồi hắn cho tay ra sau lưng rút ra cái gì đó.
“Xoẹt” một tiếng, trên cành cây gần đó, một chiếc lá xanh rờn đột nhiên rời cành rồi từ từ rơi xuống.

Địa Uy thu kiếm, tay kia đưa ra hứng lấy chiếc lá đang nhẹ nhàng hạ xuống.
Duệ Tuân mắt sáng ngời nhìn một màn vừa nãy, nó thấy được sư phụ dùng kiếm rồi.
Suốt đoạn hành trình này nó đã nhiều lần năn nỉ sư phụ dạy kiếm nhưng chỉ được đáp lại bằng câu chưa đến lúc.
Nó rất tò mò sư phụ dùng kiếm sẽ ra sao, cuối cùng hôm nay nó cũng thấy.
Nó chưa từng thấy ai dùng kiếm, nó không có một quy chuẩn nào để đánh giá cả, nhưng đường kiếm vừa nãy của sư phụ thật sự cực kỳ thuyết phục nó, mắt nó đã sáng lên rồi.
Địa Uy thấy được sự say mê trong đôi mắt của đứa bé, hắn mỉm cười rồi hắng giọng nói:
-Nào! Nhìn kỹ chiếc lá này con thấy điều gì đặc biệt không?
Duệ Tuân nó vẫn lắc đầu.
Địa Uy hết cách liền đưa chiếc lá xanh rờn ấy đưa tới tia nắng trước mặt, rồi một điều thần kỳ chợt hiện ra.
Chiếc lá xanh mơn mởn ấy chợt chuyển màu, từ màu xanh thuần túy nhạt dần rồi trở thành màu trắng như tuyết.
Duệ Tuân mở tròn con mắt nhìn sự kỳ diệu trước mắt.
Rồi một thanh âm trầm ấm vang lên:
-Cả ngọn núi này được bao phủ bởi một loại cây tên là Tuyết Dương, lá của nó sẽ đổi sắc trắng khi gặp ánh mặt trời.
Nên là nhìn từ xa con sẽ thấy ngọn núi này trắng toát, sở dĩ khi đến gần sẽ không thấy nó trắng nữa đơn giản bởi vì, góc độ chiếu sáng của mặt trời đã thay đổi.
— QUẢNG CÁO —
Duệ Tuân ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi, nó thấy thỉnh thoảng cái sắc trắng chợt hiện rồi lại chợt mất.
Nó giờ mới vỡ lẽ, nó thầm than về sự kỳ diệu của tạo hoá.
-Mọi thứ trên đời này đều có quy luật, nếu con không đủ bình tĩnh để cảm nhận những quy luật ấy, con sẽ dần thấy thế giới này rất khó hiểu.
Nếu sự khó hiểu ấy vượt quá sức chịu đựng của bản thân con, nó sẽ tạo ra một thứ gọi là sự bài xích với thế giới.
Điều ấy khiến bản thân con dần quên đi những định nghĩa cơ bản của mình với thế giới, khi con quên hết cũng có nghĩa là con đã mơ mơ hồ hồ đánh mất chính bản thân mình.
Ta muốn con nhớ một điều, đó là hãy luôn nhìn thật kỹ những thứ xung quanh mình, không chỉ bằng mắt mà bằng cả tâm hồn.
Có những thứ trên đời này sẽ chẳng có ai giải thích cho con cả vì vậy con phải tự quan sát cùng cảm nhận.
Duệ Tuân trầm ngâm lắng nghe lời sư phụ nói.

Nó thực ra không hiểu cho lắm.
Địa Uy thấy sự mơ hồ trong đôi mắt long lanh kia, hắn cười nhẹ, đưa cho thằng bé chiếc lá trên tay rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu thằng bé nói:
-Nếu chưa hiểu thì cũng đừng cưỡng ép bản thân phải hiểu.
Những điều ta vừa nói không thể hiểu hết trong ngày một ngày hai được, nó phải gắn liền với những trải nghiệm trong cuộc sống của con.
Nhưng hãy nhớ kỹ những điều ta nói.
Duệ Tuân gật đầu, nó lại giơ chiếc lá ra ngoài ánh nắng.
Chẳng ngờ chỉ là một chiếc lá lại ẩn chứa cả một ý nghĩa sâu xa.
Nó thu lại tâm tình rồi chợt hỏi:
-Sư phụ, sắp tới được sơn môn chưa ạ?
-Tới rồi! Nó nằm trên đỉnh núi.
Địa Uy vừa nói vừa ngước nhìn lên trên.
Đã lâu rồi hắn chưa trở về đây.
Những ký ức xa xưa chợt ùa về trong tâm trí, hắn vô thức mỉm cười.
Chẳng ở đâu thoải mái bằng ở nhà cả.
Những năm tháng mệt mỏi trong cái không gian tăm tối kia khiến cái cảm giác nhớ nhà luôn luôn trực chờ trong hắn.
Cuối cùng lại được trở về rồi!
-Thật sao sư phụ? Nhưng để ăn trưa xong rồi lên đó được không ạ? Con đói lắm rồi!
-Không cần, chúng ta lên luôn.
Duệ Tuân vừa nghe sư phụ nó nói xong thì nó chợt thấy cơ thể mình bị bế lên.
“Con ôm cho chắc vào!” Địa Uy phi thân mình lên cành cây gần đó, rồi hắn lao nhanh qua từng tán cây già cỗi, hắn hét lên đầy sung sướng, cái cảm giác thời niên thiếu lại trở về.
Duệ Tuân không dám mở mắt, khi vừa thấy bản thân đang bay qua từng tán cây nó rất hoảng.
Khi dần quen rồi, đôi mắt long lanh kia mới dám mở, nó cũng hét theo sư phụ của nó, cảm giác này rất kích thích..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.