Tương Tư Tán

Chương 100: Xin Việc





Buổi tối nơi Đế Đô hào nhoáng này quả thật mang cái âm hưởng gì đó cực kì lạ lẫm.
Bây giờ mới chỉ là chập tối, chưa phải giờ giới nghiêm, tiếng người tấp nập vẫn rộn vang từng con đường góc phố, thêm vào đèn đuốc phủ màu sáng trưng, khiến cảnh tượng này mang những ý vị khác biệt.
Trên gian lầu của một khách điếm, nơi mái hiên lộng gió ngập tràn ánh sáng mông lung, Vấn Thiên đứng đó, mắt xa xăm nhìn về một khách điếm khác.
Trước mắt vẫn chỉ là lầu cao ngập sáng, thỉnh thoảng mới thấy bóng người nhẹ nhàng bước qua, nhưng trong thế giới của linh thức, Vấn Thiên chăm chú không rời kẻ mà hắn không quên được kia.
-Huynh nói tên nam tử đẹp đẽ lúc trưa đi vào khách điếm là đồng bọn của gã mày rậm sao?
Bên cạnh Vấn Thiên, Huỳnh Chấn Vũ ngồi trên chiếc ghế đẩu, đầu tựa vào khung gỗ chậm rãi hỏi.
Mắt Vấn Thiên đăm đăm nhìn nơi đó, nỗi sợ kia của hắn lại đang ùa về, chẳng hiểu sao lòng hắn lại vậy, nghĩ đi nghĩ lại, bản thân nhỏ yếu chỉ là một phần, phần nhiều hơn, hắn sợ nếu mình không làm được những việc này, sẽ áy náy không thôi.
Áy náy với Kiếm Thủy Môn đã chết, áy náy với cả tỷ tỷ đã chết, hắn mơ hồ nhận ra nếu hắn không thể làm được, niềm tin của hắn cũng sẽ chết.
Ngày hôm nay Vấn Thiên cảm thấy bản thân đang thực sự có những thay đổi trong nhận thức, đó là chín chắn hơn hay chỉ là hắn bắt đầu trở nên yếu đuối.
Vấn Thiên thở mạnh một hơi như để lấy lại chút tâm tình vừa rơi, tay chống lên khung gỗ thấp giọng nói:
-Ừ! Thêm vào nữa, hắn...rất rất mạnh!
Huỳnh Chấn Vũ ngẩng đầu lên nhìn Vấn Thiên, y thấy sự ngưng trọng chực chờ trên khuôn mặt vốn điềm tĩnh ấy.
Y bỗng thấy nao nao, cũng chợt thấy chột dạ, y vội hỏi:
-Sao huynh biết hắn mạnh?
-Vì ta “không thấy” được hắn!
Huỳnh Chấn Vũ khó hiểu nhìn chằm chằm vào Vấn Thiên, câu nói ấy là sao, không thấy thì biết làm sao, không thấy là không thấy cái gì.
Vấn Thiên cũng chẳng giải thích, hắn “không thấy” kẻ đáng hận là thật, nhưng không phải mắt không thấy, mà là linh thức, những sợi dây bên trong thế giới linh thức không thể tái tạo lại kẻ kia.
Vấn Thiên gặp phải cảnh tượng như vậy không phải là ít, Tiểu Hắc cũng vậy, khối ma cầu kia cũng thế, chỉ là, kẻ kia mang đến sự khác biệt hoàn toàn.
Linh thức vốn là góc nhìn khác của thế giới, nó tái tạo lại toàn bộ những thứ tồn tại trong ấy, nếu không tái tạo được, một là thứ đó không bởi thế giới này tạo ra, còn hai là...thứ đó đang cố tách mình khỏi thế giới này.
Mà muốn làm được như vậy, chỉ có một khả năng, đó là bản thân ngươi phải đủ cường đại để che giấu đi vết tích của bản nguyên thế giới bên trong cơ thể mình.
Tuy Vấn Thiên không biết làm cách nào để có thể được như vậy, nhưng đấy là câu trả lời hợp lý nhất.
Những lý luận mơ hồ của Linh Kiếm Tông về linh thức vốn ít được để ý, bởi vì nền tảng của nó dựa trên một thứ quá mông lung, có điều nó không hoàn toàn vô dụng, Vấn Thiên từ nhỏ không thể tu luyện, nên có rất nhiều thời gian đọc mấy quyển sách ghi chép mấy cái lý luận như vậy, thành ra khả năng phân tích của hắn khá là nhạy bén.

-Huynh vẫn là muốn lấy lại thanh kiếm ấy sao?
Vấn Thiên nghe Huỳnh Chấn Vũ lại hỏi mình, hắn chợt cười khổ, trong tầm mắt vẫn là cái khách điếm đẹp đẽ kia, bình tĩnh nói:
-Có những thứ bắt buộc phải làm, lấy lại thanh kiếm kia bây giờ không chỉ còn là vì Kiếm Thủy Môn, mà là còn vì ta nữa.
Ta sợ nếu ta không bước qua được cửa này, niềm tin của ta sẽ tan vỡ mất.
-Chỉ là một thanh kiếm thôi mà! Sao có thể đến mức ấy được?
Huỳnh Chấn Vũ mày cau lại, khó hiểu nói.
Vấn Thiên quay sang nhìn người đệ đệ mới của mình, hắn nhẹ cười.
Mới gặp vài hôm, lại có thể thân thiết đến mức này quả thật là điều diệu kì.
Chỉ là, có những thứ vốn là để cất sâu trong hồi ức, cũng là để bản thân tự mình gặm nhấm mà ngộ ra, và chẳng thể nào để thiếu niên này phải canh cánh một nỗi niềm y vốn không phải mang.
Dù cho thân thiết đến mức này rồi vẫn là không thể nói ra hết nỗi nòng chưa yên.
-Đệ không cần suy nghĩ nhiều làm gì, ta tự có tính toán.
Nhưng mà tiền ở trọ, chúng ta vẫn phải chia đôi.
— QUẢNG CÁO —
Huỳnh Chấn Vũ biết Vấn Thiên có tâm sự, y cũng biết sự thân thiết lạ kì giữa hai người chưa đủ để thiếu niên mặt sẹo ấy thổ lộ hết tâm tình.
Y cũng không thúc ép, mỉm cười nói:
-Việc kia, huynh đã có tính toán, vậy thì thôi.
Còn về tiền trọ, đệ bảo bao tất rồi mà!
-Chấn Vũ! Ta biết đệ có lòng, chỉ là, không phải cứ ôm lấy tất cả mới thực sự là yêu thương, nếu không thể tự thân ta vùng vẫy, sẽ sinh ra thứ ỷ lại không nên, cũng sinh ra cảm giác vô dụng từ nơi đáy lòng.
Để hiểu ý ta chứ!
Huỳnh Chấn Vũ mắt sáng lên nhìn người thiếu niên trước mặt mình.
Câu nói kia...quả thật rất đúng.

Y bỗng nhớ tới vị ca ca nơi quê nhà, cũng là ôm lấy tất cả để y có thể thảnh thơi mà sống, y chợt nhận ra vài điều mà trước nay chưa từng để ý tới.
Y vốn là thiếu niên mới lớn, suy nghĩ cũng chẳng sâu xa, câu nói kia như đánh thức sự trưởng thành mà y đang cố giấu, y biết mình cũng đang ỷ lại vào người ca ca ở quê nhà, bản thân cũng thấy mình vô dụng không thôi.
Y mỉm cười rạng rỡ, gật đầu nói:
-Để hiểu rồi! Cảm ơn huynh!
Vấn Thiên bỗng thấy người thiếu niên vốn vô lo vô nghĩ này dường như đang có những biến đổi lạ kì gì đó, hắn không biết đó là gì nhưng hắn biết đó là một điều tích cực.
Và còn một điều nữa, y lại cảm ơn hắn rồi.
Vấn Thiên cũng cười theo thắc mắc hỏi:
-Sao đệ hay cảm ơn ta vậy!
Huỳnh Chấn Vũ đứng dậy khỏi ghế đẩu, tay cũng chống lên khung gỗ mà ngẩng đầu lên nhìn trăng cao mây tối, nụ cười vẫn là nở trên môi mà nhẹ nhàng nói:
-Lúc gặp huynh đệ luôn có cảm giác rất lạ kì, trước đây giống như một người bạn, còn bây giờ là một vị huynh trưởng.
Chẳng hiểu sao những điều huynh nói, huynh làm đều để đệ nhận ra vài điều trước nay chưa từng biết.
Đệ từng được dạy nhận được thứ gì thì phải cảm ơn, đấy là sự biết ơn vì được khai sáng, cũng là cảm động vì được quan tâm.
Huỳnh Chấn Vũ vừa nói lại vừa nhớ lại hình bóng người ca ca nơi quê nhà.
Nói cảm ơn là huynh ấy dạy hắn, trốn nhà đi cũng là huynh ấy bảo hắn.
Lần này gặp được người thiếu niên đặc biệt này, những nhớ nhung về người ca ca kia lại theo đó mà nở rộ.
Y bỗng muốn ngay lập tức trở về mà cảm ơn huynh ấy, chỉ là bây giờ, y đang chuẩn bị có một hành trình vĩ đại cần được thực hiện.
Hai bóng người sánh vai nhau bên mái hiên lộng gió, ánh trăng mờ khẽ toả soi sáng lòng phiêu diêu, gió liêu xiêu nhẹ nhàng lay ngọn tóc, có những nỗi lòng cất giấu giờ mới kịp nhận ra.
...
Từ sớm tinh mơ Vấn Thiên đã rời khỏi khách điếm của mình, hắn lúc này cần kiếm việc làm.
Để có thể trọ ở một nơi thuận tiện cho việc quan sát gã mày rậm kia nên hai người bọn chúng bắt buộc phải trọ ở chỗ ấy, tuy cũng không thuộc hạng cao cấp nhưng tiền trọ cũng không phải là ít.

Thực ra Huỳnh Chấn Vũ thừa khả năng chi trả, nhưng đã nói rồi đấy, Vấn Thiên không muốn ỷ lại, hắn chưa vô dụng đến vậy.
Vấn Thiên vừa đi, vừa quan sát tấm phù trên tay mình, theo như lời Huỳnh Chấn Vũ nói, nó dùng để truyền âm, cứ không quá xa vậy liền có thể truyền được, nó phòng khi gã mày rậm lại có dị động.
Cả ngày hôm qua gã đó cùng kẻ đáng hận kia cũng không di chuyển đi đâu, theo như hắn cùng Huỳnh Chấn Vũ phân tích, có thể bọn họ đang chờ đợi gì đó.
Tiền của Vấn Thiên mang theo thực ra vẫn còn, nhưng hành trình tới Quốc Tử Giám vẫn còn khá dài, nếu không chi li từng tí, quả thật sẽ khó mà chống đỡ được.
Khách điếm mà Vấn Thiên trọ lại nằm ở phố Chung Lâu, một con phố khá tấp nập, tuy không lớn bằng con phố mà Đào Nương cư ngụ tại nhưng sinh ý cũng không phải kém quá xa.
Vấn Thiên dừng lại trước một quán ăn, nó không phải tửu lâu vì ở đây chỉ bán duy nhất một thứ, Bánh canh Đế Đô.
Nhớ đến bát bánh canh nơi khách điếm bên đường lúc trước, dư vị của nó đúng là nhung nhớ chưa quên, tuy không phải là mĩ vị đắt đỏ, nhưng cái đặc biệt của nó thì những mĩ vị kia cũng chẳng thể nào có được.
Vấn Thiên dừng lại không phải vì hắn thèm ăn bánh canh, nhìn độ to lớn của nơi này cũng biết nó không rẻ như ở khách điếm kia.
Cái mà Vấn Thiên để ý là cái bảng tuyển người rửa bát đang treo ở trước cửa.
Vấn Thiên biết sinh ý của hắn tới rồi, đang định vào hỏi thì có tiếng người cạnh bên lên tiếng.
-Này thằng nhóc, đến đây xin ăn à! Mau! Mau! Đi chỗ khác.
Chỗ này không có canh thừa cho mày đâu.
Vấn Thiên vì tiếng nói kia mà chú ý, quay người nhìn sang, thấy một gã nam tử thanh niên người nhỏ thó, mặt trông rất lanh lợi, nom bộ dáng giống như tiểu nhị đang dùng ánh mắt bất thiện đánh giá hắn.
Vấn Thiên dù nghe vậy nhưng cũng không tức giận, mỉm cười nói: — QUẢNG CÁO —
-Vị đại ca này! Ta đến đây để xin việc!
Vấn Thiên vừa nói vừa chỉ tay lên tấm bảng tuyển người kia.
Gã tiểu nhị chẳng thèm nhìn, y cũng chẳng thèm nghe tiếp khó chịu nói:
-Mày đùa tao phải không? Mặt mày thì xấu xí, người thì gầy gò dặt dẹo, cho mày rửa bát để quán này không đủ bát ăn à!
Vấn Thiên nghe đến đây thì cũng sắp sửa không nhịn được nữa, xấu xí thì sao chứ, gầy gò dặt dẹo là ngươi thấy chứ đâu chắc chắn là không làm được.
Mà cũng có phải ta xin xỏ gì ngươi đâu, ngươi cũng chẳng có cái quyền ấy, vừa định nói lại mấy câu thì trong nhà chợt vang lên tiếng nói trầm ấm.
-Có chuyện gì mà ngươi to tiếng vậy, A Ngưu!
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy một nam tử trung niên từ trong nhà bước ra, mặt mày chất phác, người đầy đặn nhiều thịt, da dẻ lại hồng hào không thôi, nhìn qua quả thật rất có cảm tình.
Tên tiểu nhị tên A Ngưu kia vừa nghe thấy vội quay đầu, thấy người trung niên kia, y cúi đầu nhanh nhảu nói:
-Ông chủ!
-Ừ! Có chuyện gì vậy?

-Có thằng nhóc trông như ăn mày này nói bảo đến đây xin việc, cháu thấy nó giở trò đòi ăn nên đang định đuổi nó đi.
Người trung niên cũng không nhìn gã tiểu nhị đang nói, mắt y tập trung đánh giá tên thiếu niên xấu xí đang lặng yên đứng đó, khi gã tiểu nhị vừa nói hết câu liền cất tiếng hỏi:
-Cháu đến đây xin việc hả?
-Vâng ạ!
Vấn Thiên nhẹ gật đầu nhu thuận trả lời.
Nam tử trung niên lại đánh giá Vấn Thiên thêm lần nữa, sau một lúc liền nhẹ nhàng hỏi:
-Cháu là sĩ tử lên đây thi Hội à?
Vấn Thiên hơi bất ngờ với câu hỏi ấy, nhìn lại bộ dáng của mình, chắc do hắn cao ráo hơn tuổi nên người kia nhìn nhầm vội xua tay nói:
-Không phải ạ! Cháu chỉ là người bình thường thôi!
-Vậy à! — QUẢNG CÁO —
-Có chuyện gì sao ạ?
Vấn Thiên nghi hoặc hỏi lại.
-Không có gì, ta chỉ là nổi chút tò mò mà thôi, tại trong quán này cũng có một tên sĩ tử đang rửa bát lấy tiền đi thi.
Vấn Thiên nghe vậy liền cười nhẹ.
Nam tử trung niên lại nói tiếp:
-Nếu cháu muốn làm, vậy thì được, có điều, ta nói trước, rửa bát nghe như nhẹ nhàng nhưng thực ra rất vất vả, cháu cũng thấy sinh ý của cái quán này rồi đấy.
Tiền lương cháu nhìn cái bảng kia liền biết, có vấn đề gì cứ nói trực tiếp với ta.
Trước tiên hôm nay cháu cứ thử việc đi đã.
Thấy Vấn Thiên đang bần thần chưa nói, nam tử liền cười nói tiếp:
-Cháu sợ rồi à! Yên tâm, hôm nay thử việc nhưng vẫn có lương, chỉ là sẽ trả theo sản phẩm, nếu đủ như ta mong muốn, ngày sau sẽ trả theo công nhật.
-Ngài nói quá lời rồi, cháu sợ thì đã không đến đây xin việc.
Nghe vậy nam tử trung niên chợt cười lớn, sự bình tĩnh trên khuôn mặt xấu xí kia khiến y có chút thưởng thức nên nổi hứng trêu đùa.
Y gật đầu rồi nói:
-Tốt! Giờ theo ta vào trong học việc, mà cái rửa bát này chắc cũng không cần học nhỉ?
-Vẫn là cần chỉ giáo!
Vấn Thiên nhẹ giọng đáp.
Nụ cười trên khuôn mặt phúc hậu kia càng rực rỡ, y xoay người đi vào bên trong.
Vấn Thiên biết ý liền vội theo vào.
-A Ngưu, cất cái giọng bề trên của ngươi đi, có ngày bị đánh cho què giò đấy!
Vừa đi nam tử trung niên vừa cao giọng nói vọng ra ngoài.
-Vâng ạ! Là cháu ngu ngốc!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.