Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 21:




Kỷ Khinh biết sản nghiệp của Lục Lệ Hành rất lớn, không biết phóng viên toà soạn giải trí nào vì thu hút người đọc mà dám viết xằng viết bậy về Lục Lệ Hành, chuyện này với anh mà nói cũng chỉ là việc động ngón tay thôi.
Hơn nữa việc này vốn do Lục Lệ Hành gây ra, để cho anh thu dọn cục diện rối rắm cũng là điều tất nhiên.
Nhưng tin đồn nhảm này được lan truyền đúng là rất thú vị.
Kỷ Khinh Khinh là người có vết nhơ, trong giới luôn không được chào đón, sau này còn bị Cô Thiếu Ngu đá, Cô Thiếu Ngu còn nói thẳng toẹt ra thật ra cô không phải bạn gái của anh ta mà chỉ là người tình được anh ta bao nuôi, cứ thế tiếng tăm Kỷ Khinh Khinh bị bao nuôi được chứng thực.
Giờ tin này phát ra, cư dân mạng tin tưởng không chút nghi ngờ, còn đoán xem chỗ dựa vững chắc coi tiền như rác của Kỷ Khinh Khinh là ai.
Là tên nhà giàu mới nổi nào giúp đỡ Kỷ Khinh Khinh.
Lục Lệ hành không tốn quá nhiều thời gian và sức lực để chú ý đến cái toà soạn giải trí kia, sáng sớm hôm sau anh tới công ty trực tiếp gọi người ở phòng pháp chế đi xử lý việc này.
Nhân viên phòng pháp chế mông lung không hiểu tại sao sáng sớm đã bị Lục Lệ hành gọi tới văn phòng. Anh đưa cho cô ấy đọc tin tức giải trí, sau đó chỉ đích danh muốn toà soạn xoá tin tức thất thiệt đi, đồng thời phải công khai xin lỗi.
Trưởng phòng pháp chế đọc xong tin tức giải trí thì ngẫm nghĩ, cô ấy nhớ rõ Kỷ Khinh Khinh đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió trong tin tức này chính là nghệ sĩ dưới trướng Thiên Ngu mà.
Bộ phận của họ ngoài việc thường xuyên xử lý các công việc liên quan đến tranh chấp kinh tế trong công ty ra thì cũng phụ trách giải quyết những thứ liên quan đến danh dự, kiện cáo của sếp tổng, nhưng tin tức Kỷ Khinh Khinh và gã nhà giàu mới nổi này thì có liên quan gì đến công ty.
“Tổng giám đốc Lục, việc của Kỷ Khinh Khinh chẳng phải nên do Thiên Ngu xử lý sao?”
Bộ phận của họ rất bận, những việc cần xử lý đều là án kiện từ hàng triệu đến trăm triệu, sao lại phải đi xử lý tin tức về một ngôi sao hạng ba đi dạo phố với tên nhà giàu mới nổi chứ.
Lục Lệ Hành ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, nhìn trưởng phòng pháp chế mà mình vẫn coi trọng nói: “Cô có thấy tôi giống nhà giàu mới nổi không?”
Trưởng phòng pháp chế lập tức xoay người lại, không dám hỏi rõ việc riêng của sếp lớn, vẻ mặt nghiêm túc chắc chắn: “Tổng giám đốc Lục, anh yên tâm, tôi sẽ đi xử lý việc này ngay, loại chuyện vô căn cứ như thế này…”
“Cũng không phải vô căn cứ.” Lục Lệ Hành ho một tiếng, vẻ mặt mất tự tin nói: “Người trong ảnh chính là tôi và Kỷ Khinh Khinh, chuyện mua đồ cũng là thật…”
Đơn giản hơn thì ngoại trừ cái danh nhà giàu mới nổi ra thì mọi thứ khác đều là sự thật.
Lục Lệ Hành trầm mặc.
Tạm thời cứ để vậy trước đã.
“Cô về trước đi, việc này không cần xử lý nữa.”
“Vâng.” Người phòng pháp chế rời đi.
Lục Lệ Hành gọi điện thoại: “Hãy tính toán rủi ro thu mua Công ty Giải trí Tranh Phi, trong vòng bảy con số thì không cần báo cho tôi, lên kế hoạch thu mua rồi nhanh chóng thực hiện đi.”
Nói xong anh tắt điện thoại rồi tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu.
Người qua người lại trong văn phòng rất nhiều, hậu quả của việc không tăng ca tối qua chính là việc hôm qua chất đống đến hôm nay, anh bận rộn trong nháy mắt đã tới giờ tan làm.
“Cảnh báo tử vong, trong vòng hai giờ cầm chín mươi chín đóa hồng tới đón vợ ngài Kỷ Khinh Khinh tan làm.”
Lục Lệ Hành dừng ký tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn thời gian, năm rưỡi rồi.
Anh nheo mắt lại xoa xoa mi tâm mệt mỏi.
Cũng không biết có phải là ảo giác của mình không nhưng mà sau khi bị tai nạn thì tình trạng sức khoẻ của anh không còn được như trước, xử lý công việc cũng không được như xưa.
Lúc trước anh làm việc thâu đêm là chuyện bình thường, bây giờ làm việc nhiều một chút thì anh đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Lục Lệ Hành nghỉ ngơi một chút rồi gọi điện cho Kỷ Khinh Khinh, hỏi cô đang ở đâu?
Điện thoại được kết nối nhưng không nghe thấy tiếng của Kỷ Khinh Khinh, bên kia truyền đến âm thanh đi lại, qua một lúc Kỷ Khinh Khinh mới lên tiếng.
Cô khẽ nói: “Tôi đang ở giải trí Thiên Ngu, có chuyện gì không?”
“Khi nào cô về?”
Giọng của Kỷ Khinh Khinh hình như có hơi ngập ngừng: “Không biết nữa, có thể là muộn một chút mới về.”
“Vậy cô đợi tôi, buổi tối tôi tới Thiên Ngu đón cô.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng ồn ào, Kỷ Khinh Khinh qua quýt nói vài câu: “Được được được, không còn việc gì nữa thì tôi tắt máy đây.”
Nhìn điện thoại bị tắt máy, anh lại gọi điện thoại nội bộ: “Trần Tịnh, đặt cho tôi một bó hoa hồng chín mươi chín đóa, trước khi tan làm mang đến văn phòng tôi.”
Trần Tịnh là trợ lý đời sống của Lục Lệ Hành, chuyên giải quyết việc lớn nhỏ trong cuộc sống thường ngày của anh, nghe thấy yêu cầu của Lục Lệ Hành thì cực kỳ ngạc nhiên.
Cô ấy đã làm trợ lý cho Lục Lệ Hành bốn năm năm rồi, những năm này Lục Lệ Hành chưa từng xảy ra vụ tai tiếng tình cảm nào, cũng không thấy bóng dáng người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh.
Thế nhưng hôm nay anh lại chủ động yêu cầu chín mươi chín đoá hồng?
Là muốn tặng cho người phụ nữ nào?
Kìm nén nghi ngờ và kích động xuống, Trần Tịnh tỏ ra mình là một trợ lý giỏi giang, khôn khéo.
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục.”
Trần Tịnh tắt máy rồi lập tức xuống tầng đặt hoa.
Hai mươi phút sau cô ấy cầm lấy bó hoa chín mươi chín đóa hồng đi lên tầng hai mươi hai bước vào văn phòng anh.
“Tổng giám đốc Lục, hoa anh cần đây ạ.”
“Ừ, để xuống đi.” Lục Lệ Hành không ngẩng đầu lên.
Trần Tịnh thấy anh không dặn dò gì nữa bèn rời khỏi văn phòng.
Chín mươi chín đoá hồng… thật sự là quá chói mắt, khi cô ấy vừa bước vào văn phòng thì lập tức có một đám người xúm lại, nhiều chuyện tò mò hỏi: “Trần Tịnh, chuyện hoa hồng là thế nào vậy?”
“Tổng giám đốc Lục yêu cầu.”
“Tổng giám đốc Lục?”
“Nhìn kìa, tổng giám đốc Lục tan làm rồi?”
Mọi người nhìn qua cửa thuỷ tinh xuyên thấu trong văn phòng.
Lục Lệ Hành vẻ mặt vô cảm cầm lấy chín mươi chín đoá hồng rời đi.
“Tổng giám đốc Lục có bạn gái rồi hả?”
“Không biết.”
“Trời ạ, chắc chắn là có rồi, không biết cô gái nào may mắn thế nhỉ, vậy mà có thể giam giữ được trái tim của sếp chứ.”
“Chả trách sau khi tổng giám đốc Lục về công ty làm việc thì không tăng ca nữa, hoá ra là có bạn gái rồi, có điều không biết là cô gái nào thôi.”
“Tổng giám đốc lục tặng hoa màu mè như vậy, cô gái này chắc chắn là không giấu được bao lâu nữa đâu, mọi người cứ đợi mà xem, hai ngày nữa cô gái này sẽ xuất đầu lộ diện thôi.”
Ngay sau đó Lục Lệ Hành ngạo nghễ cầm lấy chín mươi chín đóa hồng rời khỏi công ty trước mặt nhân viên, thu hút được vô số cặp mắt nhìn anh như gặp ma.
Nháy mắt chuyện tổng giám đốc Lục cầm chín mươi chín đoá hồng đi gặp bạn gái được lan truyền sôi nổi khắp công ty, mọi người trong toà nhà hầu như ai cũng biết.
Trong lúc Lục Lệ Hành trên đường tới giải trí Thiên Ngu thì Kỷ Khinh Khinh đang ở trong văn phòng giải trí Thiên Ngu, suýt nữa còn đánh nhau với người khác.
Buổi chiều cô nhận được điện thoại của Tần Việt, anh ta bảo cô tới công ty một chuyến, nói công ty quyết định để cô và Thẩm Vi Vi gặp mặt, bàn bạc về sự việc kia.
Việc kia, còn việc nào nữa?
Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ, có lẽ là công ty không muốn làm ầm chuyện này nên mới giấu cấp trên bảo cô và Thẩm Vi Vi gặp nhau, gặp nhau rồi thì cũng dễ nói chuyện hơn.
Vừa tới công ty cô đã bị Tần Việt kéo tới văn phòng.
Trong văn phòng cũng không có nhiều người, có hai nam một nữ, thêm cô và Tần Việt, cộng lại có năm người, là kiểu cuộc gặp bí mật.
Không cần nói cũng biết, người phụ nữ hốc mắt đỏ trong văn phòng chính là Thẩm Vi Vi, còn hai người đàn ông…
Kỷ Khinh Khinh làm bộ làm tịch ngồi xuống đối diện với Thẩm Vi Vi, Tần Việt là quản lý của cô nên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Hôm nay gọi tôi tới đây làm gì, nói đi.”
Người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa nhìn Kỷ Khinh Khinh, vẻ mặt nghiêm túc: “Là thế này, việc Vi Vi bị thương, đến giờ vẫn chưa có kết quả, chúng tôi gọi cô tới đây là để gặp mặt Vi Vi, hai người bàn bạc xem nên giải quyết việc này thế nào?”
“Giải quyết thế nào chẳng phải đã nói rồi sao? Cô Thẩm nói muốn tự mình gánh vác trách nhiệm, còn bàn bạc gì nữa.”
Người đàn ông ngồi ghế chủ tọa không đáp lại, ngược lại người đàn ông ngồi cạnh Thẩm Vi Vi lên tiếng: “Kỷ Khinh Khinh, ý cô là gì? Lúc đó ở đoàn phim nếu không phải cô tìm Vi Vi gây rắc rối, cô không tranh chấp với cô ấy thì cô ấy có ngã xuống không?”
Kỷ Khinh Khinh nhìn anh ta, cô nhận ra giọng nói của anh ta, anh ta chính là Cô Thiếu Ngu.
“Anh Cô, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tranh chấp với cô ta, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tìm cô ta gây phiền phức.”
“Việc cô làm còn không dám nhận, trong hình ảnh camera cũng rõ rồi! Vi Vi bị thương nghiêm trọng, cô còn muốn trả đũa nữa!” Cô Thiếu Ngu nhìn Kỷ Khinh Khinh, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, anh ta đập tay lên bàn.
Thẩm Vi Vi vội vàng kéo lấy Cô Thiếu Ngu: “Thiếu Ngu, anh đừng như thế, việc này là lỗi của em, lúc đó nếu như em không hiểu lầm cô Kỷ, một tháng nay cô ấy cũng sẽ không bị mạng xã hội tấn công nhiều như thế, bất luận cô Kỷ muốn em chịu trách nhiệm thế nào em đều bằng lòng gánh vác.”
Kỷ Khinh Khinh liếc nhìn cô ta.
Nói cũng hay lắm, muốn chịu trách nhiệm sao, nếu như muốn chịu trách nhiệm còn bắt Cô Thiếu Ngu tới làm chỗ dựa cho mình làm gì.
Tần Việt là người quản lý của Kỷ Khinh Khinh, tuy mới nhận chức hai ngày nay nhưng tốt xấu gì cô cũng là người dưới trướng của anh ta nên đương nhiên anh ta cũng sẽ bảo vệ cô: “Cô Thẩm, nếu như cô đã đồng ý chịu toàn bộ trách nhiệm vậy thì bên tôi…”
Cô Thiếu Ngu cười nhạo: “Trách nhiệm, trách nhiệm cái gì. Theo tôi thấy việc này Vi Vi vốn không cần chịu trách nhiệm.” Anh ta nhìn người đàn ông ngồi ghế chủ toạ: “Phó giám đốc Lê, việc này ai đúng ai sai tôi nghĩ chắc hẳn anh hiểu rõ nhất.”
“Được rồi!” Phó giám đốc Lê thở dài cau mày nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh: “Kỷ Khinh Khinh, việc của các cô ảnh hưởng rất xấu, nếu còn tiếp tục làm ầm lên thì cũng không tốt cho công ty. Tuy giám đốc Trần bảo làm theo ý cô nhưng cô là nghệ sĩ của công ty thì cô cũng nên nghĩ cho công ty chứ, còn ồn ào nữa thì cả giới showbiz sẽ cười nhạo công ty chúng ta mất.”
Mở miệng là Vi Vi mở miệng là Kỷ Khinh Khinh, vị phó giám đốc Lê này rõ là đang thiên vị.
Lúc này gọi cô đến là định bắt nạt cô không có người chống lưng đây mà.
“Vậy theo như ý của phó giám đốc Lê, chuyện này giải quyết thế nào mới phải đây.”
“Cô xem, hợp đồng đại diện và vai diễn cũng trả lại cho cô rồi, cô cũng không có tổn thất gì cả. Cô và Vi Vi lại là nghệ sĩ cùng chung công ty, sau này cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng gặp, việc lớn hoá nhỏ. Thế này đi, Vi Vi xin lỗi cô, việc này coi như xong được chứ?”
Kỷ Khinh Khinh lạnh lùng nghe phó giám đốc Lê nói nhưng sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ vậy.
Những lời này nói ra nghe không lọt tai tẹo nào.
“Phó giám đốc Lê, tôi không đồng ý với những lời anh vừa nói đâu, cái gì gọi là việc lớn hoá nhỏ chứ? Tôi phải chịu bạo lực mạng suốt một tháng, một câu xin lỗi nhẹ nhàng là coi như xong ư?”
“Không thì sao? Cô còn muốn gì nữa?” Cô Thiếu Ngu cười lạnh: “Gì mà bạo lực mạng, những gì trên mạng nói về cô đều là giả sao? Tôi mới đá cô mấy ngày cô đã bám lấy một thằng nhà giàu mới nổi, lẳng lơ thật đấy!”
“Lẳng lơ?”
Cô Thiếu Ngu khinh thường nhìn cô: “Mười phút quẹt thẻ năm trăm ngàn, Kỷ Khinh Khinh cô đúng là giống hệt cái hồi được tôi bao nuôi, chẳng khác tẹo nào, tóm được ai thì phải tiêu tiền cho cô. Cái tên coi tiền như rác kia là ai, hắn không biết danh tiếng bên ngoài của cô sao?”
“Được anh bao nuôi ư?” Dường như Kỷ Khinh Khinh đang nghe được câu chuyện nực cười nhất từ trước đến giờ.
Lúc trước Kỷ Khinh Khinh và Cô Thiếu Ngu ở bên nhau là vì tình yêu, cô không bao giờ nghĩ tới tiền của Cô Thiếu Ngu, ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của một người bạn gái.
“Anh Cô, anh đừng kể chuyện cười nữa, ngay cả thắt lưng anh đang đeo kia cũng là tôi mua đấy, nói như anh há chẳng phải là tôi bao nuôi anh sao?”
“Kỷ Khinh Khinh! Cô…”
Điện thoại Kỷ Khinh Khinh để trên bàn rung lên, ngắt lời Cô Thiếu Ngu.
Thẩm Vi Vi nhân đó khuyên anh ta: “Thiếu Ngu, anh đừng thế mà, bình tĩnh chút đi.”
Được Thẩm Vi Vi khuyên, tâm trạng Cô Thiếu Ngu lập tức bình tĩnh lại: “Sao nào, tên nhà giàu mới nổi kia gọi cho cô à?”
Kỷ Khinh Khinh mặc kệ anh ta, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thấp giọng nói: “Alô, … tôi đang ở giải trí Thiên Ngu, có chuyện gì sao?”
Lục Lệ Hành trong điện thoại hỏi cô: “Khi nào cô về?”
Kỷ Khinh Khinh nhìn Cô Thiếu Ngu đang càn quấy: “Không biết nữa, có thể sẽ muộn một chút?”
Lục Lệ Hành: “Vậy cô đợi tôi, buổi tối tôi tới Thiên Ngu đón cô.”
Cô Thiếu Ngu: “Tôi nói cho cô biết Kỷ Khinh Khinh, hôm nay không giải quyết xong việc này cô đừng hòng đi!”
Giọng Thẩm Vi Vi run run: “Thiếu Ngu, anh đừng thế mà, đều là lỗi của em, anh đừng hung dữ như thế.”
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, mọi người bình tĩnh đi, chúng ta tới để giải quyết chuyện chứ không phải là gây thêm chuyện.”
Kỷ Khinh Khinh xem thường hai người kia, trả lời Lục Lệ Hành qua loa có lệ: “Được được được, không còn việc gì khác vậy tôi tắt máy đây!”
Tắt điện thoại cô vén tay áo lên.
Bà đây không nổi giận thì hai người nghĩ bà đây dễ bị bắt nạt á?
Hiện giờ bà đây đã có Lục Lệ Hành làm chỗ dựa vững chắc rồi, hiểu không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.