Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 2:




Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, yên tĩnh tới nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu tít tít của máy điện tâm đồ, mấy chậu bonsai rước cửa sổ xanh mơn mởn dưới ánh mắt trời. 
Kỷ Khinh Khinh đi đến trước giường bệnh, ánh mắt vô cùng thương xót nhìn người đàn ông bệnh tình nguy kịch đang nằm trên đó.
Người đàn ông trong tiểu thuyết này đúng là đã chết trong mấy ngày này, cũng chính vì thế mà nam chính đã buông bỏ cuộc sống nghèo khổ mai danh ẩn tích để quay về nhà họ Lục.
Đây là một người đàn ông tài giỏi, nhưng có tài giỏi hơn nữa thì cũng không chống lại được sinh lão bệnh tử.
Người bình thường không chịu được quá ba ngày nhưng anh đã chịu được một tháng rồi.
Người ta đều nói tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sinh ra không mang theo gì, đến chết cũng không mang theo được gì, không mua được cái mạng thì cũng có tác dụng gì. 
Nhưng người đàn ông này có đến trăm tỷ, mặc dù không mua được mạng sống nhưng cũng có thể khiến vô số giáo sư, chuyên gia vì anh mà giành giật lại mạng sống, khiến anh sống được hơn một tháng trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Bởi vậy mới thấy, có những thứ sinh ra không mang đến, đến chết cũng không mang đi nhưng lại vô cùng quan trọng.
Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống bên giường bệnh của anh, cô nhìn khuôn mặt thâm thúy lạnh lùng như được điêu khắc tinh tế ấy rồi lại cảm thán sự thần kỳ của tạo hoá.
Trước một người đàn ông đẹp trai không chê vào đâu được như thế này, chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ rung động.
Trời xui đất khiến thế nào mà người đàn ông thế này lại trở thành chồng của mình, Kỷ Khinh Khinh có cảm giác tuyệt vời như đang nằm mơ vậy
“Anh cứ yên tâm mà đi nhé, tôi sẽ thay anh hiếu thuận với ông, sẽ chăm sóc ông lúc tuổi già.”
Con ngươi dưới mí mắt người đàn ông đang nằm trên giường bệnh động đậy trong hốc mắt, mày không khỏi nhăn lại, ngay sau đó hai mắt mở ra. Có lẽ là do sợ ánh sáng quá mạnh nên anh không mở to mắt ra, trong lúc mơ hồ anh lờ mờ nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi ấy, trái tim bỗng nhiên đập một cái.
Tỉnh rồi ư?
“Anh… anh tỉnh rồi à?”
Kỷ Khinh Khinh không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt, hốt hoảng đứng dậy: “Anh đừng vội, tôi tìm ông tới đây.”
Tình trạng vết thương của anh rất nghiêm trọng, bác sĩ trưởng khoa đã nói, các cơ quan lớn đã dần suy yếu, cái chết có lẽ chỉ là chuyện mấy ngày nữa.
Anh đã hôn mê hơn một tháng, bây giờ tỉnh lại, Kỷ Khinh Khinh đoán có lẽ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Kỷ Khinh Khinh còn chưa kịp mở cửa phòng bệnh ra thì người đàn ông đã phát ra tiếng rên rỉ đau khổ, sau đó là tiếng “tít” kéo dài trong phòng bệnh, như muốn phá vỡ màng nhĩ của người ta vậy. 
Đường gấp khúc ổn định trên máy điện tâm đồ nay đã trở thành một đường thẳng kéo dài.
Người đàn ông lại hôn mê một lần nữa.
“Bác sĩ!” Kỷ Khinh Khinh hét thật to ra bên ngoài.
Bác sĩ và y tá từ bên ngoài xông vào: “Cấp cứu nhanh lên!”
“Không có nhịp tim!”
“Chuẩn bị sốc điện!”
Kỷ Khinh Khinh giật mình đứng ở bên giường nhìn đường thẳng kia, đầu óc đờ đẫn.
Người này cứ thế mà chết trước mặt mình như thế sao?
Vừa nãy vẫn còn hơi thở và nhịp tim, thời gian chưa tới một phút đã chết rồi ư?
Trong đầu Kỷ Khinh Khinh trống rỗng, trong đầu toàn là âm thanh chói tai của máy điện tâm đồ, nghe vào khiến người ta hoảng sợ vô cớ.
Hai, ba y tá vội vàng chạy tới, trong lúc hoảng loạn va chạm mạnh vào khiến Kỷ Khinh Khinh mất trọng tâm bổ nhào về phía trước, cả người ngã về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
“Cô Kỷ, mời cô đi ra nhanh cho…”
Tít tít tít.
Vào khoảnh khắc Kỷ Khinh Khinh ngã lên người người đàn ông, đường thẳng trên máy điện tâm đồ lại nhảy lên một cách kỳ lạ rồi dần dần có xu hướng ổn định, người đàn ông nằm trên giường vật lộn với cái chết hơn một tháng nay lại dần dần mở mắt ra một lần nữa, có lại sự sống.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần để Kỷ Khinh Khinh có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với cậu thì cậu có thể sống tiếp mà.”
Âm thanh của máy móc vốn tồn tại trong đầu Kỷ Khinh Khinh, giờ phút này lại xuất hiện trong đầu Lục Lệ Thành, người vừa thoát khỏi cái chết.
Thời gian quay ngược về mười phút trước.   
Lúc Kỷ Khinh Khinh đặt bút ký tên mình lên chỗ ký tên ngoài phòng bệnh thì trong phòng bệnh ngón tay của Lục Lệ Hành khẽ động đậy.
Người đàn ông sắp chết suy nghĩ quay lại, trong đầu xuất hiện một giọng nói giống như máy móc.
“… Kỷ Khinh Khinh trẻ tuổi xinh đẹp, giàu sức sống, ở bên cạnh cô ấy cậu có thể sống tiếp.”
Nhà họ Lục không có truyền thống tôn thờ chủ nghĩa siêu hình, Lục Lệ Hành vốn tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ càng muốn tin đây là di chứng sau tai nạn xe cộ va chạm tổn thương não hơn.
“Các cơ quan lớn trên cơ thể cậu đã dần suy kiệt, trong vòng mười phút nếu như cậu không thể có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với người vợ Kỷ Khinh Khinh của cậu thì các cơ quan của cậu sẽ suy kiệt hoàn toàn, đợi chờ cậu chỉ có cái chết.”
Mình là người hiểu rõ cơ thể mình nhất, Lục Lệ Hành hít thở khó khăn, vô cùng hoang mang, không có chút sức lực nào.
Anh dần dần mở mắt, ánh sáng chói mắt khiến anh vô thức nhíu mắt lại, anh trông thấy người phụ nữ ngồi bên giường mình.
Người phụ nữ không chút phấn son, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ lo lắng.
Tay cô nắm lấy mép giường của anh, từ chỗ anh có thể đưa tay chạm tới.
“Cảnh báo tử vong, trong vòng một phút hãy tiếp xúc cơ thể với vợ cậu Kỷ Khinh Khinh, nếu không các cơ quan sẽ suy kiệt hoàn toàn.”
“Anh… anh tỉnh rồi à?”
“Anh đừng vội, tôi tìm ông tới đây.”
“Ba mươi giây cuối cùng.”
“A…” Lục Lệ Hành kêu lên một tiếng đau đớn, trong phút chốc từng tấc tấc da thịt, từng tấc xương cốt trên cơ thể đau đớn như bị nghiền nát, không thể chống lại cũng không thể chịu được, chỉ có thể bất lực run rẩy. 
Sau đó, dường như có một lực rất lớn đẩy linh hồn mệt mỏi rã rời của anh tới vực sâu u tối.
Anh nhắm mắt lại.
Mệt quá.
Mọi cảm giác chỉ có một chút, tiếng thét hốt hoảng của Kỷ Khinh Khinh lọt vào trong tai: “Bác sĩ.”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. 
“Mau cấp cứu đi.”
“Không có nhịp tim.”
“Chuẩn bị sốc điện.”
Uỳnh!
Lục Lệ Hành cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, tựa như người sắp rời khỏi thế giới ồn ào này vậy.
Trước khoảnh khắc anh mất đi mọi cơ quan cảm giác, hình như có ai đó ôm lấy anh, níu giữ linh hồn anh vào trong cơ thể.
“Cô Kỷ, mời cô đi ra nhanh cho…”
“Nhiệm vụ tiếp xúc cơ thể với Kỷ Khinh Khinh hoàn thành, giá trị sinh mạng cộng 0.5, mỗi điểm giá trị sinh mạng bằng với một giờ.”
Trong phòng bệnh nhốn nháo cả lên.
Tần suất mạch đập trên máy điện tâm đồ cũng dần ổn định lại, Lục Lệ Hành lại mở mắt ra lần nữa.
Ông Lục từ bên ngoài bước vào, trông thấy cháu trai tỉnh lại, ông vô cùng vui mừng, nước mắt lưng tròng: “Tỉnh rồi… cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi.”
Sau một tháng nơm nớp lo sợ, ngày đêm không ngủ, cuối cùng cũng không phụ lời cầu nguyện mấy ngày liền của ông, cháu trai gần kề ranh giới tử thần cuối cùng cũng tỉnh lại.
Lục Lệ Hành nhìn từng người ở trong phòng, sau khi nhắm mắt ổn định lại tinh thần rồi lại mở mắt ra.
“Cháu xin lỗi ông, khiến ông lo lắng rồi.” Lục Lệ Hành vừa tỉnh, cơ thể còn yếu, giọng hơi khàn, nhưng ánh mắt lại sáng như gương. Anh dõi ánh mắt yếu đuối và mệt mỏi nhìn về phía trước, chuẩn xác nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh: “Cô ấy là ai?”
Ông Lục kéo Kỷ Khinh Khinh tới trước: “Cháu đừng trách ông tự ý làm chủ, đây là người vợ ông chọn cho cháu, con bé tên Kỷ Khinh Khinh.”
Ánh mắt Lục Lệ Hành tĩnh mịch, ảm đạm không rõ, cũng không nói gì cả, chỉ nhìn người vợ của mình một lượt, ý đánh giá rất rõ ràng.
Kỷ Khinh Khinh cúi đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với Lục Lệ Hành, tự nhiên trong lòng thấy hoảng sợ.
Bác sĩ tiếp tục kiểm tra cơ thể cho Lục Lệ Hành, chuỗi số liệu tư liệu khiến bác sĩ trưởng khoa dày dặn kinh nghiệm nhíu mày liên tục.
Lục Lệ Hành nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt hơn một tháng, có mấy lần suýt chút không cứu được, mọi cơ quan đều đã suy kiệt, dù cho y học bây giờ hiện đại thế nào thì cũng không thể cứu được mạng sống của anh.
“Thưa ông, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”
Ông Lục nhìn Lục Lệ Hành, gật đầu rồi được người dìu ra ngoài với bác sĩ và y tá.
Ở hành lang, bác sĩ nói với ông Lục với vẻ mặt nặng nề: “Một tháng trước cậu Lục bị tai nạn xe, lúc đưa tới bệnh viện tình hình rất nghiêm trọng, đặc biệt là tim phổi thận bắt đầu suy kiệt. Trải qua một tháng điều trị, cơ thể cậu ấy đã vô cùng suy yếu nhưng hôm nay có thể tỉnh lại… Thật lòng xin lỗi ông, y học hiện đại đã không có phương pháp nào có thể cứu được mạng của cậu Lục.”
Ông Lục di chuyển tràng hạt, không lên tiếng.
“Ông Lục, tôi biết ông thương cháu nên khó chịu trong lòng, nhưng vụ tai nạn ấy khiến vết thương của cậu Lục rất nghiêm trọng, một tháng này chẳng qua chỉ là cố gắng giữ cho cậu ấy một hơi thở thôi, việc điều trị sau này đối với cậu Lục cũng chỉ càng thêm đau khổ.”
Bác sĩ đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, thở dài nói: “Là bác sĩ, đề xuất tôi có thể đưa ra là hãy cố gắng hết sức khiến cậu Lục không có điều gì nuối tiếc trong khoảng thời gian cuối đời này.”
Ông Lục nắm chặt lấy tràng hạt, đây là đứa cháu mà ông nhìn nó khôn lớn, còn mong mỏi nhìn thấy nó cưới vợ sinh con, cả gia đình hoà thuận vui vẻ, bây giờ lại bắt ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Bước chân ông Lục không ổn định lùi về sau mấy bước.
Bác sĩ vội vàng đỡ lấy ông: “Ông à, xin hãy giữ gìn sức khoẻ.”
Ông Lục chán nản nhắm mắt lại: “Tôi hiểu rồi, trưởng khoa Trần, cảm ơn bệnh viện ông trong thời gian này đã hết lòng cứu chữa cho cháu tôi!”
“Đây là việc chúng tôi nên làm.”
Cửa phòng bệnh đóng lại, cả căn phòng chỉ còn lại hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh nhìn người đàn ông yếu ớt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trong đáy mắt tràn ngập vẻ thương hại.
Đúng là đáng thương mà, cơ thể đã suy yếu đến nông nỗi này, không biết bản thân còn sống được bao lâu nữa, chưa biết chừng một đêm nào đó sau khi ngủ sẽ không thể thức dậy được nữa. Bây giờ anh tỉnh lại chẳng qua chỉ là quãng thời gian vui vẻ cuối cùng trong đời, hồi quang phản chiếu mà thôi.
Kỷ Khinh Khinh dém lại góc chăn cho anh, ông trời cho người đàn ông này một vẻ bề ngoài hoàn hảo, gia thế hiển hách, thông minh cơ trí, sự nghiệp đỉnh cao nhưng lại lấy đi mạng sống khi anh còn quá trẻ.
Với người sắp chết, Kỷ Khinh Khinh có hơi mềm lòng.
“Vợ.” ngón tay Lục Lệ Hành vô thức vuốt góc chăn, giọng điệu bình thản, không ra nghe ra anh đang buồn hay vui: “Em là người vợ ông tìm cho tôi, tôi không có ý kiến gì cả.”
“Tôi cũng không biết tại sao ông Lục lại chọn tôi làm vợ anh, nhưng nếu như tôi đã trở thành vợ của anh, những ngày sau này tôi sẽ cố gắng chăm sóc anh thật tốt.” Tôi sẽ khiến anh không còn điều gì nuối tiếc khi nhắm mắt xuôi tay.
Đôi mắt Lục Lệ Hành lành lạnh nhìn cô không chớp mắt, đáy mắt lay động, không nhìn ra được manh mối, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Anh đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, những người được gọi là sắc nước hương trời vốn không khơi gợi được dục vọng của anh.
Nhưng người phụ nữ này lại khác, có cô ở bên cạnh anh mới có thể sống tiếp được.
“Tôi không biết chi tiết về em. Như những gì em nói, em không biết tại sao ông nội lại để em là vợ tôi, tôi cũng không rõ, nhưng tôi mong rằng quãng đời sau này em có thể sống với danh phận chính thức của mình.”
Kỷ Khinh Khinh biết người này tính cách lạnh lùng, không gần nữ sắc, nghe giọng điệu thì có vẻ không vừa ý mình lắm.
Nhưng nghĩ cũng phải, nào có người đàn ông nào chấp nhận được việc một người phụ nữ chưa từng gặp mặt lại trở thành vợ của mình chứ.
Sắc mặt Lục Lệ Hành tái nhợt, một tháng nằm viện khiến thân hình anh gầy đi không ít, Kỷ Khinh Khinh thầm than trong lòng.
“Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết tôi là vợ anh đâu.”
Ông Lục ở ngoài nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của Lục Lệ Hành vẫn chưa về, trong phòng chỉ có hai người họ nên hơi mất tự nhiên.
“Anh nghỉ đi nhé, tôi đi đây.” Kỷ Khinh Khinh cười nói, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thái độ Lục Lệ Hành không tốt, Kỷ Khinh Khinh có thể hiểu được.
Bất cứ ai tai nạn sắp chết, nằm trên giường bệnh một tháng, tỉnh lại thấy thời gian không còn nhiều, còn có một cô vợ trời ơi đất hỡi thì tâm trạng đều sẽ không tốt thôi.
Cô không phải kẻ không có mắt nhìn, cô ở lại đây chỉ sợ Lục Lệ Hành không thể yên tâm sống nốt những ngày còn lại thôi. Nếu đã thế, cô còn ở lại đây khiến người ta chán ghét làm gì?
“Cảnh báo tử vong, trong vòng năm phút hãy hoàn thành nhiệm vụ trao đổi tên với Kỷ Khinh Khinh.”
Lục Lệ Hành: “Trao đổi tên?”
“Bây giờ hai người đã là vợ chồng tất nhiên phải tiến hành trao đổi tên chứ. Hãy gọi Kỷ Khinh Khinh là vợ, rồi khiến Kỷ Khinh Khinh gọi cậu là chồng một lần.”
Lục Lệ Hành: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.