Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 13:




Ở trước mặt ông cụ Lục và dì Bùi, Kỷ Khinh Khinh thật sự tức giận.
Chuyện này là sao?
Chuyện này là sao hả!
Một cô gái nửa đêm đói khát đi quyến rũ ông chồng sắp chết của mình lên giường?
Kỷ Khinh Khinh hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt của ông cụ Lục và dì Bùi, trực tiếp lăn vào trong chăn, quấn mình thành một quả bóng, cũng từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Quá mất mặt!
Thật sự quá mất mặt!
Kỷ Khinh Khinh nhìn lại quãng đời dài hơn hai mươi năm của mình, chưa bao giờ cảm thấy có ngày nào mất mặt như ngày hôm nay!
Đúng là mất hết cả mặt!
Cô vừa mới tỉnh lại đã như thế nào nhỉ?
Hình như là tay đang ôm eo Lục Lệ Hành?
Hình như một chân kẹp ở trên đùi Lục Lệ Hành?
Vậy đầu cô đâu?
Đầu cô ở đâu?
Kỷ Khinh Khinh cẩn thận nhớ lại lúc vừa mới tỉnh lại, cơ bụng rắn chắc của Lục Lệ Hành lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô, làm mặt cô nóng bừng, tim đập thình thịch.
Chẳng lẽ đầu cô ở trên vai Lục Lệ Hành? Hay là trên cánh tay?
Chẳng lẽ là ở ngực anh?
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Kỷ Khinh Khinh bỗng dưng muốn khóc.
Rõ ràng cô ngủ rất đàng hoàng, tại sao ngủ cả đêm với Lục Lệ Hành lại ngủ thành cái dáng đó? Còn trực tiếp đụng phải họng súng.
Nếu Lục Lệ Hành là con trai cô, bệnh nặng như vậy còn bị phụ nữ quyến rũ, cô nhất định phải xé nát con đ* đó!
Bây giờ cô thật sự không dám nghĩ ông cụ Lục đang nghĩ gì, sẽ đối xử với cô như thế nào.
Có lẽ trong lòng đã cho rằng cô là một người phụ nữ không biết kiềm chế đi quyến rũ cháu mình!
Kỷ Khinh Khinh lo sợ bất an.
Lục Lệ Hành nghe được Kỷ Khinh Khinh căm giận hô lên hai chữ “lưu manh”, lại nhìn quả bóng dưới chăn, quả thực bị Kỷ Khinh Khinh làm tức quá hóa cười.
Kẻ ác cáo trạng trước?
Anh lưu manh?
Rốt cuộc là ai lưu manh?
Tôi hôm qua anh ngủ quy củ chưa làm gì cả lại trở thành lưu manh?
Một cô gái ngủ không quy củ như vậy, lăn qua lăn lại trên một cái giường, coi người là gối ôm còn nói gối ôm đùa giỡn lưu manh?
Thật tiếc vì trong phòng này không có camera, nếu không anh thật sự muốn cho Kỷ Khinh Khinh tận mắt xem biểu hiện tối hôm qua của cô, xem cô đùa giỡn lưu manh với một cái “gối ôm” như thế nào!
Nhưng tối hôm qua anh cũng khó thoát khỏi liên quan, vốn chỉ muốn xem Kỷ Khinh Khinh có thể lăn được bao lâu, nhưng nhìn một chút, chính anh cũng không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào, toàn bộ quá trình Kỷ Khinh Khinh xem anh như cái gối ôm, cả đêm anh lại không tỉnh dù chỉ một lần.
Ngủ một giấc tỉnh lại vẫn thấy tinh lực dồi dào.  
Tính cảnh giác của anh đúng là càng ngày càng kém.
Lục Lệ Hành trầm giọng, giải thích với ông cụ Lục và dì Bùi đứng ở cửa: "Ông nội, dì Bùi, hai người đừng hiểu lầm, đêm qua cháu không cẩn thận làm đổ nước lên giường, không muốn làm phiền dì Bùi, cho nên..."
Ông cụ Lục và dì Bùi thấy Kỷ Khinh Khinh xấu hổ trốn trong chăn đều dở khóc dở cười.
Tuy ở chung với Kỷ Khinh Khinh không lâu, không quá hiểu cô, nhưng Lục Lệ Hành là bọn họ nhìn lớn lên, không thể hiểu rõ hơn nữa.
Muốn ép buộc Lục Lệ Hành bá vương ngạnh thượng cung*? Chỉ sợ còn phải tự Lục Lệ Hành đồng ý mới được.
*Bá vương ngạnh thượng cung: Một cách nói hoa mỹ của cưỡng gian.
Chuyện nó không muốn làm, có mấy người có thể ép buộc được nó?
"Cậu chủ của dì ơi, chuyện này có gì mà phiền với không phiền." Dì Bùi nhìn thoáng qua Kỷ Khinh Khinh còn đang rúc trong chăn, cười nói: "Bây giờ dì đi thay ga trải giường cho cậu, bác sĩ đã tới rồi, dì dẫn bọn họ đến phòng làm việc, cậu đến phòng làm việc nghỉ ngơi một chút.
Lục Lệ Hành gật đầu, đang chuẩn bị đứng dậy rời phòng Kỷ Khinh Khinh.
- - "Nhắc nhở tử vong, trong vòng năm phút vui lòng cho người vợ Kỷ Khinh Khinh của ngài một nụ hôn buổi sáng, cũng nói một câu chào buổi sáng."
Lục Lệ Hành giận: “Phần thưởng của nhiệm vụ nằm cùng giường đâu?"
- -- "Phần thưởng nhiệm vụ nằm cùng giường với Kỷ Khinh Khinh là tám giờ, nhưng đã tám giờ trôi qua từ khi ngài ngủ đến giờ, tám giờ này cũng cần tiêu hao giá trị sinh mệnh."
"Mày mẹ nó..."
- - "Vui lòng không nói tục với hệ thống."
Mặt Lục Lệ Hành âm u: "Mày đang chơi tao?"
- - "Ngủ một giấc với Kỷ Khinh Khinh có thể đạt được tám giờ giá trị sinh mệnh, ngài không có hại, huống chi tôi còn sẽ giúp ngài khôi phục sức khỏe."
Anh cố gắng làm nhịp thở của mình chậm rãi hơn, nhìn Kỷ Khinh Khinh đang quấn thành một viên tròn trong chăn, trực tiếp bước lên xốc chăn.
Kỷ Khinh Khinh bước ra khỏi chăn như con đà điểu, nín thở đến mức đỏ cả mặt, thở hổn hển mấy cái, giây tiếp theo đã bị Lục Lệ Đình mạnh mẽ ôm mặt.
Kỷ Khinh Khinh:???
Hôn một cái lên trán cô.
Kỷ Khinh Khinh:!!!
Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi: "Bà xã, chào buổi sáng."
- - "Nhiệm vụ thành công, giá trị sinh mệnh + 3, giá trị sinh mệnh còn thừa trước mắt là ba giờ."
Đây là... nụ hôn buổi sáng?
Kỷ Khinh Khinh cứng người ở kia, nhìn sắc mặt Lục Lệ Hành không giống như là một nụ hôn buổi sáng thật lòng, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi đó, cô còn không dám di chuyển.
Ông cụ Lục và dì Bùi cảm thấy bầu không khí kỳ lạ.
"Cô nên nói gì?"
Kỷ Khinh Khinh bối rối một chút: "Chào buổi sáng?"
"Còn gì nữa?"
Khóe miệng Kỷ Khinh Khinh run rẩy: "Ông xã, chào buổi sáng."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, giá trị sinh mệnh còn thừa trước mắt là bốn giờ."
"Lặp lại một lần nữa."
"... Ông xã, chào buổi sáng."
- - "Giá trị sinh mệnh +1, giá trị sinh mệnh còn thừa trước mắt là năm giờ."
"Lặp lại thêm một lần nữa."
Kỷ Khinh Khinh nổi giận, cái tên Lục Lệ Hành đang làm gì thế? Ỷ vào ông cụ và dì Bùi ở đây mà cáo mượn oai hùm* hả?
*Cáo mượn oai hùm: Dựa vào thế của người khác
Ai mà không biết bọn họ kết hôn hợp đồng, không có tình cảm thật chứ? Đây là show ân ái cái gì chứ?
“Khụ khụ...” Ông cụ hiền lành như ông cụ Lục cũng nhìn không nổi cũng nghe không nổi nữa, ông và dì Bùi còn ở đây mà nhắm mắt làm ngơ như vậy, sáng sớm đã vừa hôn vừa ôm, còn thể thống gì nữa.
"Lệ Hành, bác sĩ Triệu đang chờ."
Lục Lệ Hành tạm thời buông tha cho Kỷ Khinh Khinh, xuống giường.
Tiếng bước chân từ gần đến xa, trong phòng không còn tiếng động nào khác.
Kỷ Khinh Khinh cho rằng người đã đi hết rồi, vừa quay đầu lại đã thấy dì Bùi còn đứng ở trong phòng, nhìn cô cười khanh khách.
"Dì Bùi..." Kỷ Khinh Khinh lúng túng nói.
Dì Bùi cười, cúi đầu kéo áo ngủ tuột xuống bả vai lên vai cho cô: "Khinh Khinh, cháu đừng sợ, trong lòng dì và ông cụ đều hiểu rõ."
Người phụ nữ phục vụ cho nhà họ Lục nửa đời người sao lại không rõ Kỷ Khinh Khinh là loại người gì? Chút chuyện này lại còn không nhìn rõ sao?
Càng không cần phải nói đến ông cụ sống hơn nửa đời người.
Tảng đá trong lòng Kỷ Khinh Khinh rơi xuống đất, không hiểu lầm cô là cái loại đ* quyến rũ đàn ông là được.
"Dì Bùi, cảm ơn dì."
Dì Bùi cười cười: "Không cần khách sáo, mau rời giường rửa mặt rồi xuống lầu ăn bữa sáng đi.”
Nói xong rồi đứng dậy rời đi.
Dì Bùi vừa đi, Kỷ Khinh Khinh đã đấm mấy cái vào chỗ Lục Lệ Hành vừa nằm cho hả giận, sáng sớm đáng lẽ phải có tâm trạng tốt lại bị tên khốn Lục Lệ Hành này phá sạch, đúng là tức chết cô!!!
Nụ hôn buổi sáng nụ hôn buổi sáng cái đm!
Thử hỏi xem người chồng nào hôn buổi sáng hung ác đáng sợ như vậy không!
Đó là nụ hôn buổi sáng sao? Cô thấy rõ Lục Lệ Hành hận không thể ăn cô!
Cái tên khốn Lục Lệ Hành này! Rõ ràng là muốn mình mất mặt ở trước mặt ông cụ và dì Bùi!
Kỷ Khinh Khinh căm giận bất bình, tàn nhẫn đá cái gối Lục Lệ Hành đã nằm, hối hận tím cả ruột.
Tối hôm qua không nên nhất thời mềm lòng mà chứa chấp tên khốn Lục Lệ Hành này!
Sau này đừng để anh ta rơi vào tay mình!
*
Mà lúc này ở trong phòng làm việc, bác sĩ Triệu đang chuẩn bị tiến hành kiểm tra hằng ngày cho Lục Lệ Hành.
Bác sĩ Triệu được chủ nhiệm Trần phái tới, trước đây khi Lục Lệ Hành nằm viện ông ấy đã theo chủ nhiệm Trần chữa trị cho Lục Lệ Hành trong suốt chặng đường, hiểu rất rõ tình trạng cơ thể của Lục Lịch Hành.
Cơ thể bị thương nghiêm trọng, các bộ phận bắt đầu suy kiệt, bệnh viện liên tiếp đưa ra ba thông báo bệnh tình nguy kịch, ai cũng biết sinh mệnh của Lục Lệ Hành đã đến hồi kết thúc, ngày Lục Lệ Hành xuất viện ông đã từng dự đoán, nghiêm trọng chút thì ngay cả nhà cũng chưa về được.
Nhưng bây giờ bác sĩ Triệu ở nhà họ Lục ba ngày, Lục Lệ Hành không chỉ không chết, sắc mặt còn càng ngày càng tốt, tuy rằng cả ngày đều nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng xem dáng vẻ đó đi, giống một bệnh nhân nguy kịch ở chỗ nào?
Tinh thần còn tốt hơn cả mọi người trong nhà họ Lục.
Lục Lệ Hành rời phòng Kỷ Khinh Khinh, bước vào phòng làm việc, ngồi ở trên ghế tựa, tuy nói tình trạng cơ thể đã được phục hồi, nhưng trong giới y học thì anh vẫn là bệnh nhân bệnh tình nguy kịch, anh không thể nào giải thích sự tồn tại của tiểu A với ông cụ Lục, chỉ có thể cam chịu chấp nhận cuộc kiểm tra định kì của bác sĩ Triệu.
Ông cụ Lục vào theo sát Lục Lệ Hành.
"Bác sĩ Triệu, hôm nay không phiền ngài kiểm tra cho Lệ Hành đâu."
"Ông cụ Lục, ý ông là..."
"Tôi định đưa Lệ Hành đến bệnh viện kiểm tra toàn thân."
Bác sĩ Triệu sững sờ, nhìn tinh thần của Lục Lệ Hành, hiểu ý của ông cụ Lục, gật đầu: "Được."
Nói xong, bác sĩ thu thập đồ đạc xong rồi rời phòng làm việc.
Ông cụ Lục nhìn Lục Lệ Hành đang tràn trề năng lượng, trầm giọng hỏi: "Lệ Hành, cháu nói thật cho ông biết, bây giờ cháu cảm thấy thế nào?"
Lục Lệ Hành nghiêm túc nhìn ông cụ Lục: "Ông nội, cháu đã nói rồi, cháu cảm thấy rất tốt."
"Cảm thấy tốt từ khi nào?"
Lục Lệ Hành nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Ngày từ bệnh viện trở về."
Chuỗi hạt phật trong tay ông cụ Lục xoay một vòng, suy nghĩ trong lòng, ngày từ bệnh viện trở về cũng chính là ngày Kỷ Khinh Khinh “gả cho” Lục Lệ Hành.
Ông cụ Lục bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu: "Chiều nay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một lần."
"Nghe theo ông."
Ông cụ Lục đã từng nói chuyện với chủ nhiệm Trần, lúc ấy ở bệnh viện, chủ nhiệm Trần đã nói thẳng, mạng sống của Lục Lệ Hành có lẽ cũng chỉ còn được một hai ngày, nếu vẻ sáng láng vào ngày đầu tiên sau khi từ bệnh viện về của Lục Lệ Hành bị hiểu lầm thành hồi quang phản chiếu thì còn có thể hiểu được, nhưng đã là ngày thứ ba, cơ thể không chỉ không tiếp tục kém hơn mà ngược lại càng ngày càng tốt, nhìn thế nào cũng không giống với người bị bệnh nguy kịch, một loạt hành động mấy ngày nay đều bị người khác nhìn thấy, sao lại không làm người khác nghi ngờ.
Lục Lệ Hành và ông cụ Lục trò chuyện ở phòng làm việc một lúc lâu, khi Kỷ Khinh Khinh rửa mặt xong rồi đi xuống lầu, lúc đi qua cửa phòng làm việc thì nghi ngờ nên hỏi dì Bùi, ông cụ Lục và Lục Lệ Hành trò chuyện gì ở phòng làm việc.
Dì Bùi vừa bưng bữa sáng lên cho Kỷ Khinh Khinh, vừa lẩm bẩm cơ thể của cậu chủ sao có thể chịu được mấy chuyện đó.
Lời này của dì Bùi đã nhắc nhở Kỷ Khinh Khinh.
Cô tính toán cẩn thận, từ bệnh viện về cũng đã được ba ngày, suốt ba ngày, Lục Lệ Hành này sao lại chưa chết.
Sao Lục Lệ Hành vẫn còn chưa chết?
Không chỉ chưa chết, cơ thể nhìn qua càng ngày càng tốt, có chỗ nào giống người sắp chết đâu.
Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ, hồi quang phản chiếu cũng không tận ba ngày luôn nhỉ?
Còn có nụ hôn buổi sáng đó, cái sức ôm mặt cô đó, chỗ nào giống người sắp chết vậy?
Nhưng Lục Lệ Hành trong tiểu thuyết đúng là đã chết, hơn nữa còn phải chết vào hai ngày trước.
Cuối cùng là sao?
Kỷ Khinh Khinh nghĩ trăm lần cũng không ra, khóe mắt thấy Lục Lệ Hành từ trên lầu xuống đi tới bên cạnh cô.
Kỷ Khinh Khinh vùi đầu ăn cơm, không muốn nói chuyện với anh.
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh sáng sớm đã vùi đầu ăn không nói lời nào, thấp giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện một chuyến, cô cũng đi cùng đi."
Kỷ Khinh Khinh nhớ kỹ nụ hôn buổi sáng đó của anh: "Không đi."
Ông cụ Lục theo Lục Lệ Hành xuống dưới, nghe thấy Kỷ Khinh Khinh nói như vậy, cũng không tức giận, hiền từ cười hỏi cô: "Khinh Khinh, đợi lát nữa ăn sáng xong thì đến bệnh viện một chuyến được không?"
Kỷ Khinh Khinh nuốt sữa trong miệng xuống, không thể chống cự được yêu cầu của ông cụ Lục, chỉ đành hung hăng trợn mắt liếc Lục Lệ Hành một cái.
"Vâng thưa ông."
Khoảng một giờ sau mấy người đã đến bệnh viện, ông cụ Lục đã liên hệ với chủ nhiệm Trần trước, vừa đến bệnh viện, Lục Lệ Hành đã làm kiểm tra toàn thân.
Kỷ Khinh Khinh và ông cụ Lục đợi kết quả trong văn phòng của chủ nhiệm Trần.
Chuỗi hạt Phật trong tay ông cụ Lục chuyển động không ngừng, vẫn luôn không nói một lời.
"Ông à, ông đừng lo, cháu thấy mấy ngày nay cơ thể của anh Lục khá tốt, nói không chừng... sẽ có kỳ tích."
Chuỗi hạt Phật trong tay ông cụ dừng lại, hiền từ nhìn Kỷ Khinh Khinh: "Cháu thật sự tin tưởng Lệ Hành sẽ có kỳ tích?"
"Tất nhiên rồi ạ!" Người tốt sống không lâu, tai họa để lại ngàn năm.
Ông cụ Lục gật đầu: "Đúng vậy, có cháu ở đây, Lệ Hành chắc chắn sẽ có kỳ tích."
Kỷ Khinh Khinh biết ông cụ Lục nhớ kỹ chuyện cô xung hỷ, cũng không nói nhiều lời, cho ông cụ có thêm hy vọng, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Khoảng một giờ sau mới kiểm tra xong, một y tá dẫn hai người vào phòng bệnh.
Trong phòng, Lục Lệ Hành đang mặc lại chiếc áo sơ mi đã cởi, cài từng cúc áo, cơ bụng rắn chắc thấp thoáng, Kỷ Khinh Khinh trầm ngâm, nghĩ tới xúc cảm mơ hồ lúc sáng.
Chủ nhiệm Trần ở bên cạnh đang lật xem báo cáo kiểm tra của Lục Lệ Hành, một loạt số liệu báo cáo làm vị bác sĩ nhiều năm kinh nghiệm liên tục phải nhíu mày lộ vẻ kinh ngạc.
Chủ nhiệm Trần nhìn Lục Lệ Hành, nói khẽ với ông cụ Lục: "Ông cụ, để tôi xem, chúng ta ra ngoài nói chuyện?"
Lục Lệ Hành lại lạnh lùng nói: “Nói ở đây."
Ông cụ Lục nhìn Lục Lệ Hành, gật gật đầu.
"Một tháng trước, ngài Lục bị tai nạn xe, lúc đưa đến bệnh viện đã bị thương nặng, nhất là tim phổi thận đã bắt đầu suy kiệt, qua một tháng chữa trị... Bây giờ trừ bỏ cơ thể còn có hơi suy yếu ra." Bác sĩ chủ nhiệm nuốt một ngụm nước miếng: "Đã dần dần tốt hơn."
Tình huống này đã không còn là kỳ tích, đúng là không thể tưởng tượng được!
Chủ nhiệm Trần làm bác sĩ nhiều năm như vậy, từng gặp đủ thứ loại bệnh nan y, chỉ chưa từng thấy bệnh kỳ lạ như vậy.
Ba ngày trước xuất viện, kiểm tra mấy lần đều cho thấy bộ phận cơ thể Lục Lệ Hành đã bắt đầu suy kiệt hoàn toàn, gần như đã đến bước đường cùng, nhưng trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, không có bất kỳ điều trị y khoa nào, vậy mà lại chuyển biến tốt đẹp như kỳ tích, chuyện này nếu truyền ra sẽ khiếp sợ toàn giới y học!
Tình trạng cơ thể của Lục Lệ Hành trực tiếp đánh tan nhận thức hơn bốn mươi năm qua của ông.
Bàn tay bác sĩ run rẩy đẩy gọng kính vàng trên mũi lên nhằm che đi kích động kích động trong lòng.
Nhưng ông cụ Lục lại chỉ nắm vòng Phật, nhìn Kỷ Khinh Khinh, nở nụ cười thần bí khó lường: “Quả nhiên có linh!”
Kỷ Khinh Khinh nghe chủ nhiệm Trần nói xong thì sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.
Sống rồi?
Tốt rồi?
Bình phục rồi?
Không chết được hả?
Cho nên cô không chỉ có không cần ở góa, lại còn có thêm một ông chồng sống lâu trăm tuổi?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 
Kỷ Khinh Khinh: Làm quả phụ vẫn tốt hơn.
Lục Lệ Hành:... Bà xã, em không cảm thấy có một ông chồng làm gối ôm rất tốt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.