Tướng Quân Vô Địch

Chương 8:




"Tốt lắm." Vửa dứt lời, hắn lập tức cúi đầu, phong tỏa cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Á!” Ấn Tâm sợ hết hồn.
Thừa dịp miệng nhỏ hé mở trong chốc lát, lưỡi nóng của hắn xông vào, thăm dò chỗ sâu trong khoang miệng của nàng, càn rỡ liếm mút hương vị ngọt ngào, quyến rũ lưỡi thơm của nàng.
Đây là lần thứ hai hắn ‘ăn’ miệng của nàng, cảm giác vẫn bá đạo mạnh liệt như lần trước.
Nàng kìm nén không được tiếng rên phát ra từ cổ họng. Chân mới vừa khỏi hẳn nay lại dần dần mất đi sức lực. Lửa nóng trong người của hắn khiến toàn thân nàng mềm nhũn ra, gần như sắp hóa thành một vũng nước. Hoàn toàn không chống đỡ được thân thể của mình, nàng chỉ có thể dựa vào vòng tay ôm của hắn.
Mắt hoa thần trí mê mang, nàng cảm thấy môi lưỡi hắn nóng rực, từng tấc từng tấc một dời xuống cổ của nàng, vừa đau vừa nóng rực. Tiếp theo hình như hắn nói gì đó bên tai của nàng, nhưng nàng lại nghe không rõ.
Mở đôi mắt sương mù bao phủ ra, nàng muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng hắn lại hôn lên miệng nàng một lần nữa.
Nụ hôn cuồng bá lại nồng nhiệt khiến nàng không khỏi nắm chặt tay áo của hắn, nhắm mắt rên rỉ.
Dưới bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhè nhẹ, mây trắng phiêu bồng, cỏ xanh mới nhú lên cũng phải lắc đầu hoảng sợ.
Mùa xuân, đã tới.
Đầu xuân ở Bắc Trường Thành, cả một vùng đất cỏ xanh mơn mởn.
Bầu trời xanh thẳm, gió thổi hiu hiu, đúng là mùa tốt chăn gia súc. Đã nhiều ngày qua, gia súc trong nông trường đều chạy tới thảo nguyên ăn cỏ. Trên thảo nguyên bao la, đều là tiếng dê kêu, ngựa hí, còn có tiếng bò rống nghịch chơi trong nước, một cảnh náo nhiệt.
Thấy khí hậu càng ngày càng ấm áp, sáng sớm, Ấn Tâm và nữ quyến đem thảm lông ở nông trường ra giặt sạch, còn toàn bộ xiêm y thì mang đến suối nhỏ ở phía sau giặt giũ. Sau khi phơi xiêm y và thảm lông, nàng lại hào hứng chạy đến phòng bếp.
Năm mới đã qua mấy ngày, Đông Phương Thú Thiên vẫn bận rộn như trước, chỉ là thời gian ở lại nông trường thì nhiều hơn trước. Hôm nay lại chưa thấy ra cửa, giờ phút này đang ở đại sảnh, thảo luận đại sự với đám người của Tưởng Hổ. lϗêȡƱɣð©ɳ
Mang theo một bình trà nóng, nàng do dự bên ngoài đại sảnh một lát rồi mới vén màn nỉ lên, ghé đầu đi vào.
Có Đông Phương Thú Thiên cầm đầu, toàn bộ Tưởng Hổ, lão Mạc, Tiết đại nương, Ấn Tâm còn phát hiện, ngay cả ba gã Hiệu úy cũng đến đầy đủ.
Cả đám người sắc mặt nghiêm túc, thấp giọng bàn bạc. Nhưng khi phát hiện ra nàng thì lập tức im lặng, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười.
“Chủ mẫu, tại sao lại tới đây?” Tưởng Hổ chào đón trước tiên, cùng một lúc, thu dọn một bàn đầy tài liệu cất về phía sau không chút dấu vết.
“Chuyện này… Ta giúp đưa trà cho các người.” Nàng đưa bình thiết trong tay ra.
“Chuyện này nên để hạ nhân làm thì tốt hơn. Làm sao có thể làm phiền chủ mẫu chứ.” Động tác của Tiết đại nương thật nhanh, vội vàng kéo nàng vào đại sảnh, còn đón nhận bình nước trong tay của nàng, đặt trên bàn đá.
“Không phiền.” Nàng e lẹ lắc đầu, đứng ở bên cạnh cửa như trước, không dám bước thêm bước nữa. “Ách… có phải ta quấy rầy các ngươi không?”
“Đương nhiên không có.” Lão Mạc cười cười, biết điều ôm lấy đống sổ sách trên bàn. “Tướng quân, thuộc hạ sẽ truyền lời xuống, để đám huynh đệ trong nông trường có thời gian chuẩn bị trước.”
“Nhớ phải nhanh.” Đông Phương Thú Thiên dặn dò.
“Vâng.” Lão Mạc cười ha hả, ôm sổ sách, nhanh chóng đi tới cạnh cửa. Trước khi đi, lão còn hướng về phía Ấn Tâm cười một cách thần bí.
“Thời gian đã không còn sớm, thuộc hạ đi chuẩn bị lương thực trên đường trước.” Tiết đại nương cúi đầu chào, vội vàng đi theo ra ngoài.
“Ta phải đi ra chuồng chọn ngựa. Chuyến đi này khá xa, phải lựa ngựa tốt mới được. Chỉ là những người đó thật biết chọn thời gian, khăng khăng chọn lúc này tìm phiền toái.” Tưởng Hổ xách theo đại đao, lẩm bẩm càu nhàu đứng dậy. Trước khi bước ra khỏi đại sảnh, hắn còn như có như không liếc nhìn Ấn Tâm một cái, sau đó mới làm động tác ra hiệu cánh tay, muốn ba gã Hiệu úy đi theo sau.
Nhìn thấy mỗi người nối đuôi này rời khỏi, trong lòng Ấn Tâm không khỏi hồ nghi, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Thú Thiên.
“Vì sao bọn họ bỏ đi hết vậy?”
“Bởi vì thảo luận đã kết thúc.” Đông Phương Thú Thiên ngồi trên ghế đá, không có bất kỳ động tác nào. Nhưng bàn tay đặt trên bàn đá lại cong cong ngoắc ngoắc nàng, ra hiệu bảo nàng đến gần.
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nàng nhìn chằm chằm mủi giày của mình, làm sao dám đến gần? Nàng thử xem nhẹ nụ cười vừa lười biếng vừa hết sức quyến rũ này của hắn, ổn định nhịp đập dồn dập của trái tim.
Kể từ khi trong sạch của nàng hoàn toàn bị tiêu hủy, mặc dù hắn không còn ép buộc nàng nhất định phải tịnh dưỡng trong thạch ốc của hắn, nhưng cũng không phải như trước, cố tình giữ một khoảng cách với nàng.
Mỗi ngày sớm hay muộn, hắn chắc chắn dùng bữa một mình với nàng.
Hắn sẽ vì nàng gắp đồ ăn, cũng như nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, bắt nàng ăn đồ ăn trên đũa của hắn. Hắn cũng thích vuốt tóc nàng, lẳng lặng trầm tư. Có một lần, hắn còn ở ngoài cửa, hôn nàng một cách say mê…
Ôi, nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ?! Nàng đang đứng trước mặt hắn mà nhớ lại những chuyện xấu hổ hắn đã từng làm với nàng ư?
Nắm chặt vạt áo, nàng thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Vì để che giấu sự luống cuống của mình, nàng hắng giọng, thử thay đổi đề tài.
“Ta nghe Thạch đại thúc nói, sáng sớm hôm nay có vài quan viên kinh thành đã tới nông trường.”
“Ừ.” Hắn đáp nhẹ một tiếng, vẻ mặt mỉm cười, giống như đã nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nàng không khỏi có chút đỏ mặt, vội vàng cầm bình thiết trên bàn lên, rót ly trà nóng cho hắn, ra vẻ bận rộn.
“Bọn họ tới làm gì?” Nâng ly trà nóng lên, nàng đang do dự có nên lại gần hắn không. Ai ngờ bỗng nhiên hắn lại hóa bị động thành chủ động, không nói tiếng nào, đi đến bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.
“Thú Tướng quân?” Nàng sửng sốt, hai gò má ửng hồng, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
“Trong cung có chuyện giao cho ta làm. Ta phải xuất môn một chuyến.” Hắn thấp giọng nói, giọng điệu không giống như trước, dường như đang đè nén điều gì.
Nàng chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên, xem xét tỉ mỉ sắc mặt của hắn.
“Chàng muốn đi đâu?” Nàng để chén xuống, kéo ống tay áo của hắn, trong lòng chợt có chút mất mát. “Sẽ đi rất xa sao?”
“Lãnh Anh quốc, ra roi thúc ngựa thì có thể tới trong vòng năm ngày.”
À, nàng biết quốc gia này.
Nghe nói sát bên giới với Thương Lang quốc, lại có thể cầm cự với Thương Lang quốc nhiều năm, không bị xâm lược. Nàng còn nghe nói, Lãnh Anh quốc là do nữ vương đương quyền, cho dù là nam hay nữ, đều xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Nàng níu chặt tay áo của hắn, vội vàng hỏi lại: “Vậy khi nào thì chàng xuất phát?”
“Bây giờ.”
Mắt ướt trợn trừng, Ấn Tâm còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Bây giờ là mồng năm, giờ Tỵ, chàng xác định là bây giờ?”
Hắn gật đầu, vẻ mặt giống như lúc trước, nhưng lại không thể che giấu độ sâu đáy mắt, đè nén sự bực bội.
Hôm đó lập xuân, đáng lẽ nông trường đã tổ chức hôn lễ, nhưng một thánh chỉ của hoàng thượng ban xuống đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của hắn.
Hắn phải lên đường tức khắc, đến Lãnh Anh quốc, nghênh đón và hộ tống vi phi Dạ Lạc công chúa nhập cung…
Hắn từng cam đoan tuyệt đối không để cho nàng uất ức. Hôm nay hắn không quên lời hứa hẹn, nhưng nhất định bị ép buộc phải dời lại tất cả kế hoạch. Chỉ cần hắn vừa nghĩ tới, mấy ngày này không ở nông trường, không biết tiểu nữ nhân này lại sẽ xảy ra chuyện gì, hắn liền hận không thể xé nát thánh chỉ, giả bộ như sự việc chưa từng xảy ra.
Nhưng mà bên ngoài vẫn còn ba gã quan viên kinh thành đang chờ. Bọn họ vừa đến đã thúc giục hắn vội vã lên đường, khiến cho cơ hội tổ chức hôn lễ trước tiên của hắn cũng làm không được. Bởi vậy, hắn chỉ có thể thỏa hiệp, dời lại hôn lễ mấy ngày.
Nhập kinh trước, hắn tính toán sẽ trở về nông trường. Đến lúc đó, hắn sẽ mang theo nàng, tự mình đi Tiếu Tiếu cốc một chuyến…
“Vậy chàng tính đi bao lâu?” Ấn Tâm phát hiện chuyện này sinh ra biết bao phiền não.
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng thấy hắn phiền não. Hắn có thể nổi giận, có thể rống người, nhưng thiên tính hắn lạnh lùng, mọi việc đều bày mưu nghĩ kế, tuyệt đối không có khả năng phiền não. Rốt cuộc là hắn bị sao?
“Phải xem tình huống như thế nào, nhưng ta sẽ trở lại rất nhanh.” Hắn nhỏ giọng bảo đảm, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng như vỗ về sự lo âu của nàng.
Nàng nhìn hắn, thật muốn hỏi rõ sự tình, nhưng lại sợ càng khiến hắn phiền não, đành phải nuốt nghi vấn trở vào trong bụng.
“Ta biết rồi.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, cũng không dám hỏi thêm, vì sao hắn phải xuất môn vội vàng như thế, lại không nhịn được suy đoán, nhất định kinh thành đã giao cho hắn chuyện khó khăn gì rồi.
Hơn một năm trước, đương kim hoàng thượng… Hoàng Phủ Thao, đã từng ra lệnh đưa công chúa Lãnh Anh quốc nhập kinh, tham gia yến tiệc chọn vợ của Duệ Vương gia, khiến Lãnh Anh công chúa trở thành một trong những vương phi hậu tuyển. Kết quả không ai ngờ yến hội tuyển thê lại có thích khách trà trộn vào, yến hội đại loạn, Duệ Vương gia lại chọn Hoan Hoan. Cuối cùng sự việc không thể làm gì khác hơn là cứ bỏ mặc.
Lần này hoàng cung phái hắn đến Lãnh Anh quốc, chẳng lẽ lại muốn tái diễn chuyện xưa?
Lần này Hoàng Phủ Thao lại muốn loạn điểm Uyên Ương phổ, tuyển chọn ai là phối ngẫu cho Lãnh Anh công chúa đây?
Không phải là…
Mắt ướt ẩn chứa lo âu lập tức nhìn về phía Đông Phương Thú Thiên, Ấn Tâm nghe được tim mình đập dồn dập, nhưng ngay sau đó lại dùng sức lắc đầu, khiển trách bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Sẽ không, sẽ không có loại chuyện này đâu. Nếu hắn muốn thành thân, tại sao lại không nói cho nàng nghe?
Đông Phương Thú Thiên nhạy cảm nhận ra sự lo lắng của nàng, “Sao thế?” Hắn nâng mặt nàng lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, mềm mại đến mức có thể tan thành nước.
“Không có gì.” Nàng lắc đầu, không tự giác, ôm lấy eo của hắn, hấp thu một chút cảm giác an toàn. “Chàng phải cẩn thận. Ta… chờ chàng trở về.”
Nhìn gương mặt tràn đầy lo âu, yêu kiều đáng thương đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào trầm luân thuần phục, Đông Phương Thú Thiên không khỏi thu hẹp vòng tay, ôm nàng chặt hơn.
"Ta hiểu rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.