Tướng Minh

Chương 8: Nhã trong nhàn tình nhã trí




- Ngươi tên là gì?
Người đàn ông dáng vẻ phóng khoáng thu hồi hoành đao, phủi vôi ở trên người hỏi.
Lý Nhàn bị sặc ho khan.
- Lý Nhàn, chữ Lý trong lý nhàn, Nhã trong nhàn tình nhã trí.
- Vậy là Lý Nhã rồi.
Người đàn ông dáng vé phóng khoáng trừng mắt nhìn hắn nói.
Lý Nhàn khó được đỏ mặt, hắn xấu hổ cười cười nói:
- Vì khẩn trương, đầu lưỡi vừa run lên liền nói nhầm rồi.
Hắn cho dù lại ngu nữa cuối cùng cũng nhìn ra được gã đàn ông kia cũng không có ý muốn giết hắn, nếu không đã sớm một đao đem cái đầu nhỏ này của hắn gọt bay rồi, huống hồ Lý Nhàn không ngốc, hơn nữa so với những đứa trẻ cùng tuổi thì thông minh hơn nhiều. Đương nhiên, ở kiếp này điều này cũng không đáng kiêu ngạo. Hắn là cái loại tuy rằng tiếng anh không điểm, những thành tích thi vào trường cao đẳng vẫn vượt qua năm trăm linh năm yêu nghiệt, vả lại trong đầu hắn còn trang bị đầy câu chuyện kích thích nhiều người của Kim Cổ Lương Ôn Hoàng, còn có kiếp này vì sống sót mà rèn luyện ra phản ứng.
- Tiền bối, đao pháp giỏi nha.
Lý Nhàn tán thưởng từ trong thâm tâm. Hắn là lớn lên trong ổ mã tặc, đao loại đồ vật này đối với hắn mà nói quá cực kỳ bình thường, Trần Tước Nhi và Phục Hổ Nô trong Thiết Phù Đồ đều là người giỏi dùng đao, tuy rằng nghĩa phụ của hắn Trương Trọng Kiên không sở trường binh khí một đôi nắm đấm cương mãnh thô bạo thiên hạ vô song, nhưng đối với binh khí chung quy không phải là một người dốt đặc cám mai, cho nên Lý Nhàn tự nhận là hiểu biết đao, cũng không phải chưa thấy qua đao nhỏ chơi đùa xinh đẹp như vậy nhưng hắn từ trước đến giờ không có nghĩ đến, thật sự có người cầm đao ổn định giống như Phó Hồng Tuyết, cái tay kia sạch sẽ thon dài nắm lấy đao, thật sự như một khối bàn thạch ổn định không chút sức mẻ.
Bả vai của người nọ theo bản năng giật giật, thấy Lý Nhàn không đánh lén bèn cười tự giễu.
“Tiền bối giỏi đao pháp nha”, câu nói này liền giống như ám hiệu vậy.
- Bị một tiểu tử như ngươi làm cho chật vật không chịu được, những thủ đoạn nhỏ này của ngươi cũng rất lợi hại.
Lý Nhàn khiêm tốn nói:
- Ngài là chưa gặp qua cô cô của ta, nếu như gặp cô cô, ngài sẽ phát hiện ta là hạng xoàng cỡ nào.
- Cô cô ngươi?
Người nọ nhíu mày suy nghĩ, nghiêng đầu hỏi?
- Hồng Phất?
Lý Nhàn kinh ngạc nói:
- Tiền bối quen biết cô cô ta?
Người đàn ông dáng vẻ hào phóng híp mắt nhìn Lý Nhàn, nhìn cẩn thật tỉ mỉ từ trên xuống dưới, Lý Nhàn tin chắc viên tàn nhan nhỏ nhỏ nhợt nhạt ở mặt dưới lỗ tai của mình cũng bị ông ta nhìn rõ ràng, Lý Nhàn còn khẳng định bản thân mình nếu như không biết xấu hổ cởi quần áo, ông ta nhất định sẽ không biết xấu hổ nhìn. Điều hắn không khẳng định là…người đàn ông dáng vẻ hào phóng này có ý nghĩ lột quần áo của hắn hay không.
- Trên ngực trái của ngươi có một cái bớt đỏ lớn nhỏ giống anh đào đúng không?
Người kia hỏi.
Lý Nhàn còn chưa trả lời, vạt áo ở ngực hắn bỗng nhiên roạt một tiếng nhẹ vang lên, người đàn ông dáng vẻ hào phóng kia đã một đao cắt mở y phục trên ngực trái của hắn, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, ở trên vị trí ngực, quả nhiên có một cái bớt giống anh đào lớn nhỏ đỏ tươi. Lý Nhàn cúi đầu nhìn, một đao này cắt vừa khéo, lại sâu thêm một phân nữa sẽ cắt vào da của hắn, nhưng hắn hiển nhiên rất không hài lòng đối với phương thức này. Cau mày, Lý Nhàn nhấc miệng vừa muốn oán giận như vậy sẽ làm bị thương đến tiểu bằng hữu đấy, liền nghe thấy người đàn ông kia hỏi:
- Bẹn đùi ngươi….ừm, chính là gần chỗ kia đó, có phải còn có một cái bớt hình rồng hay không?
Lý Nhàn xoay người liền bỏ chạy, một chút cũng không chần chừ.
- Có! Nhưng tuyệt đối không đượt xé quần của ta.
Lý Nhàn vừa bỏ chạy vừa kêu.
Người đàn ông dáng vẻ hào phóng kia ngớ ra, lập tức bật cười ha ha.
- Thật không nghĩ đến, chân long chuyển thế trong truyền thuyết sẽ là một thiếu niên vô sỉ vô lại như vậy.
Lý Nhàn đã chạy xa, không nghe thấy câu nói của người đàn ông dáng vẻ hào phóng kia, bằng không thì hắn nhất định sẽ hỏi một chút cái gì gọi là chân long chuyển thế? Chẳng lẽ cái bớt kia ở dưới tiểu đệ đệ giống như con giun có năm móng vuốt dài có ý nghĩa đặc thù gì? Nhưng Lý Nhàn không nghe thấy, cho nên hắn sẽ không nghĩ đến bản thân mình vào mười năm trước đã bị rất nhiều người chú ý. Thời gian đó liền có một người đứng đầu thế gian muốn giết hắn, cũng có vô số người muốn bảo vệ hắn, tất cả đều khởi nguồn từ một câu tiên đoán của vị ni cô nhặt hắn kia, căn nguyên vị ni cô kia có thân phận thật sự quá đặc biệt.
Người đàn ông dáng vẻ hào phóng nhìn bóng lưng Lý Nhàn vung chân chạy như điên cảm thán nói:
- Nhìn có chút thuận mắt rồi, lúc chạy lại rất khó nhìn.
Ông ta vác hoành đao lên vai, sau đó cất bước đi về phía Lý Nhàn.
Hơn một trăm tên lính mai phục ở trong rừng cây, ở giai đoạn mới bắt đầu chiếm cứ thượng phong, sau đó rất nhanh liền bị sát phạt càng quả quyết. Thủ đoạn của Thiết Phù Đồ càng hung dữ tà ác xoay chuyển cục diện. Thời điểm Lý Nhàn chạy đến ven đường, người của Thiết Phù Đồ đã đang dọn dẹp chiến trường rồi, hơn một trăm cỗ thi thể bị kéo xếp chồng thành đống ở một bên, một bên khác là thi thể của bảy người Thiết Phù Đồ chết đi xếp song song nằm trên mặt đất. Còn có bốn năm tên lính bị bắt sống quỳ ở một bên, đang đổ mồ hôi cả người run rẩy hoảng sợ nhìn bốn phía.
Mã tặc Thiết Phù Đồ dũng mãnh từ chung quanh thu thập trở về, trên tay trên người mỗi người đều dính đầy máu. Trần Tước Nhi lôi cổ chân của một cỗ thi thể kéo qua quăng về phía đống thi thể, quay đầu đúng lúc nhìn thấy Lý Nhàn chạy đến. Trần Tước Nhi thấy Lý Nhàn chạy rất “ khỏe mạnh” lập tức mỉm cười hở miệng lộ ra răng trắng.
Trương Trọng Kiên đang muốn dẫn người đi tìm Lý Nhàn, thấy hắn bình yên vô sự cũng yên tâm.
- Sao lại chạy hoảng hốt như vậy? Đằng sau có người đuổi theo con à?
Lý Nhàn chạy đến thở hổn hển nói:
- Đuổi là có người đuổi, nhưng không phải là những tên đó.
Lý Nhàn chỉ chỉ một đống thi thể kia nói.
Trương Trọng Kiên ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa kia, nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ phóng khoáng vác hoành đao từng bước từng bước từ bước chậm chạp từ trong rừng cây đi ra. Trương Trọng Kiên cười nói:
- Không có việc gì, ông ta không phải kẻ địch.
Lý Nhàn vừa thở vừa nói:
- Vâng, con biết, ông ta không phải kẻ địch, vì ông ta không phải là người.
Trương Trọng Kiên vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Làm sao vậy?
Lý Nhàn cố sức cười nói:
- Không có việc gì, cũng không khác gì đám người các người, cả ngày liền nghĩ cách lột quần xem con giuncủa con ! Hiện giờ con mới biết, thì ra các người vẫn luôn cười giễu con giun con giun của con, không phải nói đồ vật kia của con khó coi, mà là cái bớt kia khó coi. Chẳng lẽ không có phương pháp nào khác xác nhận thân phận hay sao? Sao lần nào cũng phải bức con cởi quần mới là chân thành với nhau hay sao?
Trương Trọng Kiên cười cười nói:
- Đừng trách ông ta, về sau còn có không ít người cảm thấy hứng thú với con giun kia của con. Bị người ta bắt mở chân ra nhiều lần, cũng sẽ quen thôi.
Lý Nhàn trừng ông ta hỏi:
- A gia, sao giờ người lại giống quy công bức người lương thiện làm thiếp vậy?
Trương Trọng Kiên mắng:
- Vậy con chính là tiểu vương bát đản?
Lý Nhàn một bộ nghiêm trang cãi lại nói:
- Con không phải do cha thân sinh đấy.
- Ngươi dĩ tự nhiên không phải hắn thân sinh đấy, hắn ta sao có thể chịu đựng được nổi?
Người đàn ông dáng vẻ hào phóng kia vừa đi vừa nói.
Lý Nhàn liếc ông ta một cái nói:
- Ông có thể chịu đựng nổi?
Người nọ thở dài nói:
- Thế gian thiên hạ này, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không có một người có thể chịu đựng nổi, cho nên cha mẹ sinh ngươi mới vứt ngươi ở trong đống tuyết, nói không chừng bọn họ hiện tại đã chôn xương ở mảnh đất nào rồi.
Trương Trọng Kiên trừng mắt nhìn người đó một cái:
- Luật Thần, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy.
Người đàn ông bị Trương Trọng Kiên gọi là Luật Thần cau mày hỏi:
- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Cha mẹ thân sinh của nó chúng ta tìm nhiều năm như vậy, có từng tìm được không? Mấy năm trước nghe nói có khả năng chuyển đến thảo nguyên, ta từ A Nhĩ Thái Sơn đến hồ Bối Gia Nhĩ đến sông A Mẫu, năm trước đến Nhu Thủy, vì sao tìm không thấy?
Lý Nhàn đối với địa lý còn có hiểu biết đại khái, nghe người tên là Luật Thần kia vậy mà đi mấy nghìn dặm thảo nguyên, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Tại sao ông lại mất công tìm bọn họ như vậy? Ông là ai?
- Ta? Rất lâu rồi không có người hỏi đến tên của ta, ta tên là Đạt Khê Trường Nho, ngươi hỏi ta vì sao tìm bọn họ, chẳng lẽ ở trong lòng ngươi cũng không cho rằng bọn họ xứng làm cha mẹ ngươi sao?
Trong lòng Lý Nhàn chấn động, Đạt Khê Trường Nho? Chính là tuyệt thế chiến tướng Đạt Khê Trường Nho chỉ huy hai nghìn kỵ binh Đại Tùy ra Hoằng Hóa đụng phải bốn mươi vạn Đột Quyết Lang Kỵ, sau đó quyết chiến không lùi, ba ngày ba đêm đại chiến mười bốn trận, binh khí đều gãy, tay không vật lộn, tay có thể thấy được xương cốt, người nứt trọng thương năm chỗ, trước sau bị thương xuyên qua hai chỗ ư? Chiến thần lấy hai nghìn kỵ binh đấu với bốn mươi vạn đại quân Đột Quyết Vương Đình hào hùng không sợ, huyết chiến ba ngày đêm dẫn hơn trăm người đột phá vòng vây mà ra ư? Đây là một cái tên khiến người Hán hãnh diện mở mày mở mặt, khiến uy danh của kỵ binh Đại Tùy danh tiếng lan xa đó nha! Hai nghìn người đấu với bốn mươi vạn, giết địch hơn một vạn người, vũ khí của các binh sĩ đều gãy lập tức tay không chiến đấu, dựa vào một thân máu thịt và một lời cam đảm cứng rắn đẩy lùi đại quân Đột Quyết.
Lý Nhàn cung kính nể phục, một vái thật sâu đến mặt đất:
- Ra mắt tướng quân.
Đạt Khê Trường Nho xua tay không kiên nhẫn nói:
- Tướng quân cái gì, ta đã quên từ lâu rồi. Ngươi trả lời ta trước, ngươi cho rằng bọn họ không xứng làm cha mẹ của ngươi?
Lý Nhàn đứng thẳng người lên, suy nghĩ một chút nghiêm túc nói:
- Sinh ta chính là ân đức, sinh mà không nuôi dưỡng vứt bở vào đống tuyết, lường trước bọn họ lúc đó cũng không chú ý đến sống chết của ta, ân đức tiêu tan, vì sao còn là cha mẹ của ta? Chỉ là… nếu có một ngày có thể gặp mặt, ta sẽ nuôi dưỡng bọn họ một đời không lo âu đến già, cũng là việc phải làm.
Ánh mắt Đạt Khê Trường Nho sáng lên, lập tức hào phóng cười, nói liền ba chữ tốt:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Mọi người thu dọn chiến trường, đem một số binh lính Tùy giả trang làm người thảo nguyên cũng chôn cất, lại ở trong rừng rậm lập bảy ngôi mộ, mai táng huynh đệ Thiết Phù Đồ đã chết ở đó. Mọi người tuy rằng đối xử chân thành với nhau, nhưng đã sớm coi nhẹ sống chết, lòng người bi thương, nhưng sẽ không khóc nức nở chảy lệ giống tiểu cô nương, chỉ là mọi người đều chưa từng nghĩ đến, từ quận Trác đến Ngư Dương liền bị người mai phục chết trận nhiều huynh đệ như vậy.
- Hỏi rõ rồi hả?
Triệu Tử Tuấn hỏi Phục Hổ Nô.
Phục Hổ Nô thẩm vấn mấy tên tù binh kia, đem tin tức lấy được nói một lần cho đám người Trương Trọng Kiên:
- Bọn chúng nói đều là quận binh của quận Ngư Dương, giả làm người thảo nguyên mai phục ở đây cũng không phải là nhằm vào chúng ta, bọn chúng cũng không biết chúng ta tới, chỉ là sợ có người chi viện thôn nhỏ dưới chân núi. Bọn chúng còn có người ở trong thôn trước mặt kia, phụng mệnh giết sạch người trong thôn kia.
- Vì sao, vì sao quận binh Đại Tùy muốn tàn sát dân chúng Đại Tùy?
Lý Nhàn cay mày hỏi.
Phục Hổ Nô nói:
- Bọn chúng cũng không nói được nguyên do, tuy nhiên tên kia nghĩ không phải không có quan hệ với người Hề xuôi xuống phương nam. Người Hề giết người phóng hỏa, quận binh Ngư Dương tìm không thấy người Hề nào, còn không lấy chính dân chúng của mình làm thế thân? Giết sạch người chặt đầu mang về, chính là công lớn.
- Bại hoại.
Lý Nhàn cắn răng nói.
Trương Trọng Kiên bỗng nhiên hoảng sợ, phi thân nhảy lên lưng ngựa nói:
- Uyển Thừa Tiểu Địch nói không chừng chính là ở trong thôn.
Mọi người Thiết Phù Độ lập tức lên ngựa chạy về phía thôn kia. Lý Nhàn huýt sáo một tiếng, con hắc mã của hắn từ trong rừng chạy ra, Lý Nhàn xoay người phi lên lưng ngựa liền đuổi theo. Đạt Khê Trường Nho cũng tìm một con tuấn mã cưỡi, liền chạy theo phía sau Lý Nhàn. Trong lòng Trương Trọng Kiên lo lắng sự an nguy của nữ nhi Tiểu Địch và Hồng Phất, một khắc cũng không dám trì hoãn, thúc giục ngựa cưỡi, hất lên một luồng khói bụi phóng ngựa chạy như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.