Tướng Dạ

Chương 80: Thanh xuân ơi hỡi thanh xuân




Ninh Khuyết không nên có cảm giác lạnh, bởi tên thư sinh mặc áo bông kia từ đầu đến cuối, từ chân lên đầu, từ trong ra ngoài đều không hề lộ ra một chút địch ý cũng như bất kì khí tức nguy hiểm nào. Trái lại, hắn tựa như một đóa liên hoa vô cùng thanh tịnh, sạch sẽ, đem lại cảm giác giống như thân nhân, làm người khác rất dễ dàng tín nhiệm.
Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lạnh, bởi vì tên thư sinh kia chỉ liếc qua liền biết được sau lưng hắn chính là một cây dù, hơn nữa lại là một cây dù lớn màu đen, đó là thứ quan trọng nhất của hắn và Tang Tang, hơn nữa còn muốn trao đổi.
Ánh sáng mặt trời vẫn chưa chiếu sáng hết con đường nhỏ, vì vậy nhiệt độ nơi đây hơi lạnh. Hay đây cũng chính là nguyên nhân làm hắn thấy lạnh? Hay là cảm giác thân cận, tin tưởng do tên thư sinh kia mang lại khiến cho hắn sợ hãi?
Ninh Khuyết đứng im như một bức tượng băng điêu trên con đường nhỏ. Hắn đứng rất lâu, cho tới khi tỉnh lại, ngơ ngẩn quay đầu, hắn nhìn thoáng qua đằng sau cũng không thấy bất cứ ai. Sau đó hắn cúi đầu ngẫm nghĩ, phát hiện ra dù có cố gắng thế nào cũng không nhớ đến tột cùng là vừa xảy ra chuyện gì, vậy nên hắn quyết định cũng không suy nghĩ nữa. Khẽ lắc lắc đầu, hắn tiến về nơi mấy tên học sinh đang rì rầm to nhỏ.
Hắn không biết người được gọi là Phu Tử trong truyền thuyết mới vừa rồi đã đón xe rời đi, hắn không biết mình vừa bỏ lỡ một thời khắc lịch sử quan trọng ra sao, hắn không biết mình cự tuyệt trao đổi với tên thư sinh kia như thế nào, hắn không biết rằng đó mới chân chính là bài học đầu tiên. Nhưng cho dù biết rõ, hắn cũng sẽ không đổi, dùng thứ mình đang có đi đổi thứ không có, đây cũng không phải là việc hắn hay làm.
...
...
Theo lẽ thường, việc đầu tiên khi vào học ở Thư Viện là nghe giảng giải một vài vấn đề cơ bản. Tất cả các học sinh tập trung ở phía trước tấm bình phong bằng đá hơi lạnh lẽo kia, cõi lòng tràn ngập mơ ước lắng nghe một vị giáo thụ phát biểu, sau đó mường tượng ra cuộc sống sau hai, ba năm nữa.
Sau khi nhập học, bên trong Thư Viện chia làm sáu khoa, hai trăm thí sinh bị chia vào sáu thư xá. Thời gian lên lớp mỗi ngày từ sáng sớm tới trưa, mới nghe có vẻ không dài, nhưng thực tế trong đó không có bất kì thời gian nào để nghỉ ngơi.
Bảy người may mắn tiến vào Thuật khoa, mỗi ngày sau giờ ngọ còn được nhận sự dạy bảo ở nhiều phương diện khác, các đệ tử bình thường khác sau giờ ngọ đều có thể tự do vui chơi. Có thể chọn lựa ở lại Thư Viện tự học, hoặc là trở lại thành Trường An thưởng rượu, ngắm hoa, nhưng vị giáo thụ thủ tịch (giáo thụ có quyền cao nhất) hiền hậu kia rất thành khẩn đề nghị mọi người tốt nhất nên ở lại Thư Viện, đi Cựu Thư Lâu đọc sách.
Kỷ luật thư viện cũng không chặt chẽ, mà còn có phần lỏng lẻo. Dùng tiếng chuông ở sâu bên trong Thư Viện làm tín hiệu, tiếng thứ nhất chính là thông báo, tiếng thứ hai chính là vào học, tiếng thứ ba là kết thúc. Thời gian giữa tiếng chuông thứ hai và ba chính là thời gian lên lớp, trong khoảng thời gian này yêu cầu mọi đệ tử đều phải chuyên tâm nghe giảng bài, có thể đặt câu hỏi nhưng không được gây ồn ào. Về phần quét dọn, làm vệ sinh, đệ tử hoàn toàn không phải đụng tới, triều đình hàng năm đều bỏ một số tiền lớn vào Thư Viện để thuê người quét rác, nấu ăn.
Tiếp theo chính là xếp lớp, phương thức của Thư Viện cũng rất đơn giản mà công bằng, căn bản không quan tâm đến thế gia, cũng như thành tích khảo thí của thí sinh trước đây. Vị tam công tử Tạ Thừa Vận và Chung Đại Tuấn được xếp vào lớp Giáp, Lâm Xuyên Vương Dĩnh xếp vào lớp Đinh, Ninh Khuyết thì vào lớp Bính.
Đi tới bên phòng giáo thụ lấy sách vở của mình, Ninh Khuyết theo dòng người tiến vào hành lang tương ứng trên thẻ bài gỗ. Sau khi tìm được lớp Bính, nhìn những cánh cửa sổ sáng ngời như được vẽ lên bức tường trắng như giấy kia, nghĩ đến việc mấy năm sau mình phải sống ở nơi này, nghĩ đến chính mình cuối cùng cũng có thể bước lên con đường quý tộc rộng lớn ở Đại Đường, tâm tình của hắn chợt trở nên bâng khuâng. Hít một hơi thật sâu cho bình tĩnh, hắn giơ chân bước qua bậc cửa kia.
- Ninh Khuyết! Lại đây ngồi.
Bên trong thư xá chợt vang lên hai âm thanh kinh ngạc ngoài ý muốn.
Ninh Khuyết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong thư xá rộng rãi kia Chu Do Hiền đang đưa tay ngoắc ngoắc, vẻ mặt nhìn hắn cực kỳ hưng phấn nhưng khi nhìn từ một bên thì có vẻ hơi tái. Mà ngồi ở hàng thứ nhất, Tư Đồ Y Lan lại đang hứng thú nhìn hắn, hôm nay thiếu nữ này mặc một bộ trang phục màu xanh lam, phía trên vạt áo có thêu mấy đóa hoa mai, cổ áo hơi mở để lộ ra cần cổ trắng nõn.
Như tỉnh giấc mộng, những âm thanh, hình ảnh này giống như cả một đời rồi hắn chưa gặp lại, quả thực chính xác là một đời. Đây là những thứ mà hắn quen thuộc nhất, hình ảnh này mỗi năm hắn đều trông thấy một lần, hơn nữa lúc đó còn có nhiều người gọi hắn lại ngồi chung.
Ninh Khuyết lặng lẽ đứng trong thư xá, hắn nhắm chặt mắt lại, đem những hình ảnh vô căn cứ kia xua ra khỏi tâm trí. Nhìn về khuôn mặt đang chờ đợi của Tư Đồ Y Lan, hắn mỉm cười áy náy rồi đi về phía đằng sau.
Hắn không biết vị Tư Đồ tỷ này là con gái của tướng quân Vân Huy, nhưng biết chắc chắc nàng xuất thân từ hào môn quý tộc Trường An. Tuy nói các đệ tử đều được đối xử như nhau trong Thư Viện, hôm qua cũng đã nghe việc trước đây bệ hạ từng cải trang đến đây học tập, cùng ngồi với những học sinh xuất thân nghèo hèn… Thế nhưng nếu tiếp xúc cùng những tiểu thư con nhà giàu này quá nhiều, ai biết có thể xảy ra phiền phức gì.
Bỏ mớ sách nặng nề nơi tay ra, hắn nhìn đôi má đã trở nên tái nhợt của Chu Do Hiền, nhìn đôi môi đã trở nên xanh mét của hắn, nhìu mày hỏi:
- Ngươi hôm qua lại đi Hồng Tụ Chiêu?
- Ở lại suốt một đêm – Chu Do Hiền thở dài, hắn đau khổ nói, không hề giấu diếm chút nào:
- Ninh Khuyết, thế giớ này đảo lộn rồi! Ta nghĩ mãi vẫn không ra, cho nên ở lại Hồng Tụ Chiêu chơi đùa một đêm.
Ninh Khuyết nhớ tới lúc gặp thư sinh kia, thân thể trở nên hơi căng cứng, hắn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Ta lại có thể vào được Thư Viện, không phải thế gian này đã bị đảo lộn rồi sao?
Mặt mày Chu Do Hiền cực kỳ buồn bã, hắn đau khổ nói:
- Ngươi cũng biết, lão đầu tử nhà ta bỏ ra hai ngàn lượng bạc mua cho ta tư cách nhập viện, ta chỉ muốn mạ vàng, đánh bóng chút ít cho tên tuổi mình thôi, sau này cưới lão bà cũng dễ dàng. Cả sáu môn thi hôm qua ta đều làm qua loa, mò mẫn cả, thời điểm niêm yết ta cũng chưa từng xem. Áy vậy mày kết quả…..ta vậy mà đạt bốn môn thượng ất!
Ninh Khuyết kinh ngạc không nói gì, sau một lúc lâu, hắn mới tán thưởng tự đáy lòng:
- Ngươi quả thật là chân nhân bất lộ tướng.
- Bất lộ tướng con khỉ!
Sắc mặt Chu Do Hiền giống như biết tin lão đầu tử vừa chết, hồn bay phách lạc đâu hết cả, hắn nói:
- Ta trả lời môn Tính toán thế này: Phu Tử uống rượu say, ăn hoa đào nơi lưng chừng núi…Vậy mà được điểm thượng ất. Cái này không phải là do mấy vị giáo thụ trong Thư Viện bị điên rồi sao.
Ninh Khuyết suy nghĩ một lát, suy đoán nói:
- Có phải là do bạc của nhà ngươi?
Chu Do Hiền tức giận nói:
- Ai nói việc vào được Thư Viện có thể dùng tiền bạc? Hơn nữa lão đầu tử chỉ có bỏ ra hai ngàn lượng bạc thôi! Tính ra hai ngàn lượng đó cũng đủ cho ta vui chơi ở Hồng Tụ Chiêu ba, bốn tháng rồi, đủ thời gian để làm rất nhiều việc.
...
...
Tại một nơi xa tại Đông thành Trường An, trên ghế bành một nhà nào đó ở ngân phường, một vị lão gia tử dáng người cực kỳ mập mạp đang đau lòng nhìn xem sổ sách, hai mắt đẫm lệ, hắn thở dài nói:
- Hai mươi vạn lượng bạc…Hiền nhi à, vi phụ đem hơn phân nửa sản nghiệp đều bán đi, chỉ mong người trở nên nổi bật, ngươi cũng không nên làm cho vi phụ thất vọng. Ai dám nói Thư Viện không thu tiền chứ, bọn họ đúng là tham lam mà…Nhưng dù gì cũng nên thu vừa phải thôi chứ.
...
...
Chu Do Hiền cũng không biết lão đầu tử nhà hắn vì muốn hắn vào được Thư Viện mà đã đánh bạc lớn như vậy, thế nhưng lão vẫn cảm thấy tức giận, bất bình, vẫn cảm thấy mấy tên giáo thụ Thư Viện thật giỏi hét giá.
- Ta từ nhỏ không thích thi thư, không thích cưỡi ngựa, bắn cung, cho nên cũng không hay kết giao cùng mấy vị công tử, tiểu thư trong thành Trường An. May mắn ngươi cũng học lớp Bính, nếu không ta thực sự không biết sẽ sống những năm tới ra sao.
Sau khi Chu Do Hiền đau khổ nói xong, Ninh Khuyết thấy hắn không hề có biểu hiện xấu hổ, hay e thẹn nào khi nói về việc không thích thi thư, cưỡi ngựa, bắn cung, mà ngược lại còn lộ ra vẻ điều đó là đương nhiên, thậm chí có chút tự hào.
Hắn cười cười an ủi người có thể xem như người quen duy nhất của hắn ở Trường An:
- Nhập gia tùy tục, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, nghĩ nhiều làm gì.
- Chí phải – Chu Do Hiền nhìn các bạn cùng học bên trong thư xá rộng rãi, ánh mắt dừng lại ở những thiếu nữ có dáng vẻ yểu điệu. Đảo qua đảo lại mấy lần, sắc mặt hắn cuối cùng cũng trở nên vui vẻ.
- Cùng nhiều bạn học thân cận, tương lại hôn sự cũng có chỗ dựa.
Ninh Khuyết không nói nên lời, cũng không đủ mặt dày để nói tiếp.
Chu Do Hiền vốn là tên tính tình hời hợt điển hình, nếu không ngày đó cũng chẳng mời Ninh Khuyết uống rượu tại trong thanh lâu, vui vẻ cùng mấy cô nương ngay trong lần đầu gặp gỡ. Sau khi ổn định lại tâm trạng, hắn lập tức trở lại như bình thường, hai ngón tay giơ lên phía trước như muốn quyết tâm kẹp chặt mấy vị thiếu nữ phía trước, hắn hạ giọng nói:
- Thiếu nữ điềm đạm kia là Kim Vô Thải, là ấu nữ của quốc tử Đại Đường. Tính tình dịu dàng nhưng lại rất khó chọc, bởi tính tình của quốc tử đại nhân rất nghiêm minh, hay có thể nói là nóng nảy. Vị cô nương cao cao kia cũng không nên gây, nàng ta họ Cao, trong nhà có cậu là người hầu trong hậu cung.
- Tiểu tử lòe loẹt kia gọi là Trần Tử Hiền, nhà hắn ở thành Tây mở một thư cục (nhà in), cũng coi như có chút tiền. Lúc nào ta và ngươi muốn đi uống rượu hoa đầu mà kẹt tiền, có thể gọi hắn cùng đi. Về phần tên lùn bên cạnh hắn cũng không cần để ý, nghe nói tên này là đệ tử tới từ Thần Châu, ngoại trừ ăn cơm và ngủ thì đều dành thời gian đọc sách về cung tên, là một kẻ không thú vị.
Ninh Khuyết cảm thấy rất bội phục, hắn thầm nghĩ, một tên không muốn vào Thư Viện, chỉ dùng chút ít thời gian liền nói ra rành mạch lai lịch của mấy mươi người trong thư xá, khả năng của hắn quả thật đáng khen. Chắc hẳn phải nâng tầm cái sự nghiệp ăn chơi của hắn lên tới tận cùng, tới mức có thể tống hết bạn bè, bằng hữu vào cả trong Thư Viện thì mới có thể kể rành rọt được như vậy.
- À, tiểu tỷ kia chắc ngươi cũng biết là ai, nàng ta không tệ, là con gái của tướng quân Vân Huy đại danh vang đội, Tư Đồ Y Lan.
Chu Do Hiền vỗ nhẹ lên thư án, nước miếng theo mồm hắn bắn ra xối xa, bay tứ tung trong gió:
- Ninh huynh, lúc trước ngươi bỏ qua nàng mà ngồi với ta, bổn công tử quả thật không hiểu. Nhưng dù gì ta cũng phải nhắc nhở ngươi, ngươi có khả năng đã đắc tội với vị quý nữ nổi tiếng Trường An này rồi. Đừng nói ta không nhắc trước, vị này quý nữ lúc tám tuổi đã cưỡi ngựa tung hoành tại đường Chu Tước, cùng đám tỳ nữ cùng tuổi xưng là Nương Tử quân. Những năm gần đây nàng dọa không biết bao nhiêu người bán trái cây, hàng rong, bánh rán…,bao nhiêu nam tử hán to gan lớn mật sợ hãi, đạp bằng bao nhiêu tên vô tình vô nghĩa. Ngươi mà đắc tội nàng, trong thành Trường An liền khó có nơi cho ngươi đi tới. Ngươi muốn mua trái cây ăn ư? Lập tức có ngay một đống quả trái cây hôi thối ngon lành cho ngươi xơi tức thì.
Ninh Khuyết bị một màn nước bọt tung tóe này làm kinh sợ, sau một lúc lâu hắn mới kịp phản ứng trở lại. Hắn nghĩ thầm, mấy chuyện như Nương Tử quân gì đó hắn cũng không đi trêu chọc, tất nhiên cũng không sợ, Tư Đồ Y Lan trong mắt hắn cũng không phải một nữ hài điêu ngoa, ác độc. Ngược lại hắn đối với Chu Do Hiền rất tán dương:
- Lần tới đi Hồng Tụ Chiêu, nếu tình hình tài chính căng thẳng, ta nghĩ cũng không cần lôi kéo Trần Tử Hiền, chỉ cần ngươi đi kể vài ba câu chuyện chắc là đủ.
Hắn tự nghĩ những lời trêu chọc này rất hợp lý, ai ngờ Chu Do Hiền nghe xong liền liếc nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt cười nói:
- Dựa vào mấy lời này mà có thể kiếm ít bạc ở trong thanh lâu sao, mấy lời này ngoài Ninh huynh ra trong thiên hạ còn có ai nói được chứ?
Mặt mũi Ninh Khuyết cứng đờ, hắn rất muốn đem người này ra đánh đập một trận cho bỏ tức, nhưng cuối cùng cũng đèn nén lại được bởi vì lúc này giáo thụ phụ trách giảng bài môn Lễ nghi với vẻ mặt nghiêm trang đã đi tới.
Bên trong thư xá bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, những âm thanh lộn xộn cũng không biết đã tiêu biến đi nơi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.