Tướng Dạ

Chương 66: Thời khắc cá vượt biển(2)




Thượng thư hộ bộ Hình Thành Du chưa bao giờ cảm thấy không khí trên Điện Chính Sự lại căng thẳng như thế, thực tế, trừ những lúc cử hành những nghi lễ lớn ra hắn rất ít khi quỳ xuống, nhất là quỳ trong thời gian dài như vậy.
Hắn lén lau mồ hôi lạnh trên trán, nới thắt lưng đã có chút đau đớn, mang theo tâm lý an ủi, trộm nhìn sang mấy vị đại thần quân bộ mang sắc mặt ỉu xìu như đưa đám hắn cũng cảm thấy an ủi đôi chút, trong lòng hắn lúc này tự nhiên cảm thấy may mắn cùng sợ hãi.
Nguyên nhân xung đột chính lần này tưởng như vì khố phòng Thanh Vận Ti muốn thâu tóm bốn mươi bảy hẻm, nhưng thực ra đó chỉ là một mắt xích nho nhỏ, ta mặc dù cảm kích nhưng chưa từng nhúng tay vào việc này, thế nhưng Quân bộ các ngươi lần này lại đi quá sâu, nghe nói trong đêm mưa hôm trước có tới hai mươi mấy tên Vũ Lâm Quân tinh nhuệ bị giết, ngoài ra còn một vị niệm sư cảnh giới Động Huyền cũng tử vong. Dưới tình huống như thế, thử hỏi sao bệ hạ có thể dễ dàng tha cho các ngươi?
Trên long ỷ, âm thanh tràn ngập hương vị phẫn nộ cùng giễu cợt của nam tử trung niên tiếp tục vang lên, cuối cùng là một tiếng thở dài nuốc tiếc tựa như “rèn sắt chưa thành hình”:
- Năm đó, trẫm dựng nên bang phái này chính là vì tạo tai mắt nơi dân gian, khổ khổ sở sở được vài chục năm thời gian kết quả bị bọn các ngươi vì một chút lợi ích mà hồ đồ phá hỏng, tác dụng của nó vì thế mà cũng bị hủy, trẫm mắng chửi các ngươi ngu ngốc có gì không đúng sao?
Hoàng thượng buồn rầu than thở, quần thần than thở buồn rầu, quả thực lúc này bọn hắn cũng đã rõ ràng Ngự Long Bang chính là kết quả lúc cao hứng nhất thời của bệ hạ từ thời còn làm thái tử đi thăm thú Trường An.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm của hoàng đế trở nên âm trầm, lạnh lẽo, hương vị trào phúng trước đó bay biến không còn dấu vết, nhìn chằm chằm vào đám quần thần, hắn chất vấn gay gắt:
- Vấn đề là các ngươi thật sự chỉ vì thứ lợi ích cỏn con kia sao? Trẫm biết rõ các ngươi muốn gì, nhưng nữ nhi cùng thê tử của trẫm há phải để cho bọn ngu ngốc muốn đâm đầu vào chỗ chết như các ngươi kiếm chuyện? Các ngươi động vào thanh danh của hoàng hậu cùng công chúa, rồi hô phong hoán vũ nơi Trường An, nhưng các ngươi nào biết rằng, gần đây hoàng hậu đều biết rất rõ ràng quan hệ của tiểu bang kia với nội cung, Ngư nhi khi còn nhỏ chính ta đã tự tay ẵm nàng chơi đùa nơi Xuân Phong Đình.
Nghe tới đây, rốt cục đám quần thần trên điện không còn cách nào thừa nhận những đợt đả kích hoang đường mà lạnh lẽo kia nữa, Quân bộ Đại tướng Hoài Hóa cùng Hoàng môn thị lang hai chân đồng thời mềm nhũn, từ quỳ gối biến thành nằm mọp sợ hãi.
Hoàng đế lãnh lùng nhìn hai tên này nói:
- Chức trách của Đại tướng quân ngươi chính là “Hộ thổ khai cương” ( bảo vệ lãnh thổ, mở rộng biên cương) chứ không phải giúp hắc bang đoạt địa bàn, đã như vậy lại còn thất bại, ngươi thật khiến trẫm xem thường. Đã như thế, Trung đô hộ như ngươi nên đi Trường Trữ Thành thay trẫm huấn luyện tốt binh linh ở đó vài ba năm, lúc nào binh lính dưới tay có thể đánh thắng hắc bang ở Trường An lúc đó ngươi có thể trở vè
Trường Trữ Thành nằm ở Tây Nam đế quốc, mùa hè thì oi bức, đông thì ướt lạnh, trên núi thì chướng khi, độc vật chiếm cứ, trước đến nay đều được quan viên Đại Đường cho là một nơi không tốt lành gì, về phần vài ba năm có thể đánh thắng cái gì hắc bang Trường An… Lời nói của bệ hạ đều là ngàn vàng, hắn nói ngươi không có đánh thắng thì ngươi mãi mãi không thể thẳng, vậy ngươi làm sao có thể trở về?
Chỉ hời hợt một câu, một lão đại thần quân bộ liền bị đày đi chịu cực, nhiều khả năng không có khả năng trở về hoàng thành, hoàng đế xử trí quả thật không thể tàn nhẫn hơn, quần thần trên điện trong lòng càng lúc càng sợ hãi, bản thân Trung đô hộ nghe cái đầu trên cổ vẫn còn được giữ liền khấu đầu liên tục không chút do dự, miệng liên tục tạ ơn hoàng đế.
Hôm nay mắng liền mấy chục câu “ngu ngốc”, hoàng đế đã có chút mỏi mệt, nhìn đám quần thần im thin thít không dám cãi lại ở dưới cảm thấy có chút chán ghét, hắn nhận chén trà từ tay Lý Ngư rồi phát tay ra hiệu.
Lâm công công từ bên cạnh long ỷ tiến ra, hai tay khô gầy lấy ra tờ thánh chỉ màu vàng, mặt không biến sắc nói:
- Năm Thiên Khải mười ba, Hộ bộ thượng thư Hình Thành Du về phủ tĩnh tâm, sau ba tháng, trẫm chờ tấu chương nhận tội của ngươi.
Tấu nhận tội chẳng qua chỉ là nói cho có, đây là bệ hạ muốn giữ lại mặt mũi cho đại thần, khiến hắn chủ động cởi áo từ quan, Hình Thành Du lập tức dập đầu tạ ơn, nghĩ tới kiếp quan trường của hắn dĩ nhiên chỉ vì một việc nho nhỏ, một cái hắc bang bé tí như thế mà chấm dứt, hai tay đang chống lấy thân thể của hắn không nhận được mà bắt đầu run lên.
Sau khi Lâm công công mặt không cảm xúc tiếp tục tuyên đọc thánh chỉ, một vị Thị lang vào ngục, khố phòng Hộ bộ Thanh Vận Ti được tiến hành tẩy trừ một lần từ trên xuống dưới, mấy tên quan viện Trường An bị bãi chức tại chỗ, Kinh Triệu Duẫn đại nhân thần tình ảm đạm. Bị trục về Thiên Thủy Vi, Hoàng môn thị lang được giao cho Hữu ti thẩm lý tội trạng, trong đó Quân bộ là gặp phải đả kích lớn nhất, Hạ Hầu Đại tướng quân gửi thư yêu cầu Quân bộ giải thích vì sao Giáo chúc đắc lực Trác Nhĩ Hội của hắn lại bị Quân bộ mưu sát. cũng vì thế mà hoàng đế đã chém đầu bảy vị quân bộ để giải thích cho vị đại tướng đang trấn giữ nơi biên cương kia, hoặc có thể nói chính là giải thích cho Triều Tiểu Thụ.
Lúc tuyên đọc thánh chỉ, các quan viên liên quan đến vụ án kia bị giáng chức có, xử trảm cũng có, mặc họ có dập đầu chảy máu, hoặc lớn tiếng kêu oan, hay cảm động rơi nước mắt thì hoàng đế thủy chung vẫn im lặng, chỉ tới khi Lại bộ thượng thư trưng cầu ý kiến của Kinh Triệu Duẫn về việc lựa người thay thế, long mày hoàng đế bỗng nhíu lại, trong đầu hắn nghĩ tới một cái tên.
- Tham quân ti pháp phủ Trường An… Cái tên kia gọi là cái gì Thượng Quan nhỉ?”
- Thượng Quan Vũ Dương – Lại bộ thương thư mở lời, hắn nhìn thoáng qua thần sắc hoàng đế, cố đoán lấy chút ít tâm trạng vị quân vương. Sau khi ho nhẹ hai tiếng, hắn lại tiếp tục nói:
-
- Vốn người này nên là Quan viên khảo thí, xuất thân khoa cử vốn là đủ tiêu chuẩn…Tuy nhiên khuôn mặt có phần không dễ nhìn nên…
- Trẫm muốn một vị “Trì dân chi quan” (quan quản lý cuộc sống nhân dân) chứ không phải lựa chọn mỹ nhân - Hoàng đế không kiên nhẫn, phất tay nói:
-
- Bổ nhiệm người này cho ta.
Quân thần lui dần ra khỏi Điện Chính Sự, chỉ còn lại vài nhân vật trọng yếu cuối cùng, vốn vẫn một mực mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thân vương nãy giờ vẫn như tượng đá ngồi yên tĩnh trên ghế cuối cùng không thể ngồi im được nữa, từ trên ghế đứn dậy, hắn đi đến trước long ỷ, nâng lên vương bào phía trước rồi quỳ xuống, một tiếng “ba” thanh thúy vang lên.
Hoàng thất Đại Đường nói chung, nhất là đương kim hoàng đế nói riêng trước giờ vẫn cực kỳ trọng thị tình thân, trong hoàng cung cực ít xảy ra những vụ đấu đá, huynh đệ tương tàn. Đối với vị thân vương huynh đệ duy nhất này, hoàng đế rất mực tín nhiệm, tại quần thần trước mặt tuyệt đối không làm mất mặt mũi của hắn, thân vương biết rõ điều này đều là do tình thân đấy, nếu hắn còn giữ khư khư lấy sĩ diện thì hoàng huynh của hắn sẽ cực kỳ mất mặt.
Quả nhiên hôm nay hoàng thượng không hề gọi hắn đứng lên, mà chỉ cao cao nhìn xuống đánh giá sắc mặt của hắn nhìn về vị huynh đệ của mình, đôi lông mày hắn hơi nhăn lại, khuôn mặt trầm ngâm có mấy phần khó xử, hối hận vì những hành động tổn thương kia, thật lâu sau được hoàng hậu bên cạnh khuyên bảo, sắc mặt hoàng đế mới giãn ra đôi chút, hắn lạnh giọng nói:
- Ngẩng đầu lên nhìn ta
Thân vương điện hạ chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt như đoạt hồn đang ngồi trên long ỷ phía trước.
- Vương Cảnh Lược là cung phụng trong phủ ngươi?
- Đúng vậy
- Trẫm đưa hắn xung quân ngươi có cảm thấy đáng tiếc?
- Vi thần không dám
- Trẫm để cho hắn theo Hứa Thế tôi luyện, chỗ tốt sẽ thu được càng nhiều.
Hứa Thế chính là đệ nhất đại tướng, Vương Cảnh Lược được xưn tụng là thiên tài tu hành, ở dưới trướng vị thiết huyết tướng quân kia chắc chắn tâm tính hắn sẽ được tôi luyện, thân vương cảm thấy nao nao trong người, miệng vội vàng tạ ơn.
- Không cần cảm tạ, ít nhất ngươi cũng không được thay hắn tan ơn.
Nhìn lại hoàng đệ của mình, hoàng đế lạnh giọng nói
- Đại Đường xuất ra một nhân tài không dễ, thế nên trẫm mới nghĩ cách để bảo toàn hắn, nhân tài Đại Đường phải cống hiến cho Đại Đường chứ không phải là sở hữu cá nhân, ngươi có hiểu không?
Câu nói thấu tâm, thân vương bỗng cảm thấy trái tim như xiết chặt, mồ hôi chảy ra như tắm phía sau lưng, hắn không biết mở miệng nói thế nào cho phải, chỉ biết một lần nữa cúi đầu, dung thái độ thành thực cầu mong tha thứ.
- Những năm gần đây trẫm ban cho ngươi không ít thứ tốt, gần đây quốc khố có chút khó khăn, ngươi nếu như có chút lòng thàng cống hiến, trẫm nhất định nhớ kỹ.
- Thần đệ không dám.
- Trên đời này còn chuyện mà ngươi không dám làm hay sao?
Hoàng đế vừa cười vừa nói:
- Đường đường là một thân vương lại đi dung túng quản sự mở thanh lâu, nếu không phải phải Giản đại gia cùng hoàng hậu có chút giao tình thì trẫm không biết ngươi còn có thể lừa gạt trẫm bao lâu nữa.
Mặc dù lời nói không có gì sắc bén, cũng không có cười lạnh nhưng thân vương cảm thấy áp lực cả người như tăng lên vài phần, mồ hôi bất giác chảy mỗi lúc một nhiều, hắn khẩn trương chờ đợi phán quyết tiếp theo của hoàng đế, tuy nhiên một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy âm thanh gì, điều này khiến hắn có chút hồ nghi.
Nụ cười trên mặt hoàng đế dần thu lại, bình tĩnh nhìn thân vương, hắn mở miệng:
- Trẫm lần này không trừng phạt ngươi cũng là vì quản sự của ngươi thay ngươi tại Hồng Tụ Chiêu nói rằng ngươi tuyệt đối trung thành với trẫm.
Thân vương chợt tỉnh ngộ, ngày ấy sau khi Triều Tiểu Thụ rời đi Hồng Tụ Chiêu, quản sự đã từng kể lại cho hắn mọi chuyện, tuy hắn luôn tự nhận trung tâm với vị nam tử đang ngồi trên long ỷ kia nhưng cũng thực sự không hài lòng khi cấp dưới đề cập quá nhiều tới chuyện này, lúc này nghĩ lại hắn cảm thấy có chút mất mặt, còn thêm ít thiệt thòi cho tên quản sự kia.
...
...
Từ năm đó, Đại Đường mưa thuận gió hòa, triều chính thanh bình nhưng cũng xuất ra vụ án khá lớn vào mùa xuân, một là sự kiện Khâm Thiên Giám, hai là sự kiện được mọi người bàn tán gần đây, Xuân Phong Đình.
Trong bản án Xuân Phong Đình này, bên ngoài chỉ có hơn mười vị quan viên bị giáng, bãi chức, chém đầu bảy người trong Quân bộ, nhưng nội tình ở bên trong còn có một nhân vật mấu chốt đã sớm bị tẩy trừ, có điều là người này liên quan ảnh hưởng đến an nguy của hoàng cung nên tin tức về nó đều bị phong tỏa chặt chẽ.
Cũng đại trong đêm mưa xuân, Thiên tướng Vũ lâm quân Tào Trữ nghênh đón Lâm công công, cũng là nghênh đón sự tử vong của bản thân. Tù nhân Thường tam thường Tư Uy bị Phí lục Phí Kinh Vĩ tự tay cầm thánh chỉ do hoàng đệ ngự bút trực tiếp đem chém giết trong mưa, sau đó thong báo chết bất đắc kỳ tử vì bệnh.
Đồng dạng một đêm mưa khác, Ngư Long bang Lưu Ngũ Lưu Tư cầm thương dũng mãnh phóng ngựa như bay trên bãi tập kỵ binh, một thương kết liễu phó doanh Thống lĩnh kỵ binh Sở Nhân kết thúc hận thù mười năm, đồng thời hoàn thành sứ mạng hoàng đế giao phó.
Cũng tại trong mưa xuân, rất nhiều người trong giới cao tầng của Đại Đường đế quốc biết tới Lão Triều Xuân Phong Đình, nói cách khác là bắt đầu chú ý về cái tên này, bọn hắn cũng rất muốn biết thiếu niên Nguyệt Luân Quốc đeo mặt nạ giết người như ngóe kia là ai, nhưng lại không biết ai để hỏi.
Triều Tiểu Thụ đứng ven hồ trong Ngự Hoa Viên lẳng lặng lẳng lặng ngắm nhìn cái gọi là “Hồ lớn” (Ly hải đích đại hồ), bộ thanh sam trên người trong gió nhẹ bay.
Thái giám hay cung nữ đi qua người hắn đều sẽ nhẹ nhàng né đi, mọi người hiện giờ đều rõ ràng hắn là ai, rõ ràng tiền đồ của hắn ra sao, trong mắt họ không hề che giấu sự hâm mộ, thậm chí là tôn sùng.
Triều Tiểu Thụ dường như không hề cảm giác được điều đó, trên mặt hắn lúc này không còn vẻ lạnh lùng ghiết người đêm qua, cũng nhìn không ra nét khẩn trương của người giang hồ khi mới vào cung, mà thay vào đó là sự thong dong tiêu sái.
Một con cá chép vàng kim nhảy vọt lên từ trong mặt nước, phóng ngang qua các cung nữ đang đi tựa như cá vượt long môn sau đó vui sướng nhẹ nhàng lao xuống nước trở lại.
Trong mắt nhiều người, Triều Tiểu Thụ tại Trường An như mặt trời ban trưa, thanh dang cao vọt tận mây xanh.
Nhưng đó không phải là điều hắn muốn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.