Tướng Công Yêu Nghiệt Đừng Dụ Dỗ Ta

Chương 3: Tiểu yêu nghiệt ngoan đừng khóc ta sẽ bảo vệ ngươi, còn ngươi cút sang một bên




(Nam chính xuất hiện nghe hạnh phúc quá)
Trong hoàng cung.
“Hoàng huynh, tại sao đệ phải để nàng ta đến phủ chứ?”
“Sao đệ còn hỏi được vậy. Không phải do đệ đánh trọng thương con gái nhà người ta sao? Dù gì ta là hoàng đế, không thể bao che khuyết điểm của đệ được. Hơn nữa nàng lại là con gái thừa tướng, cũng là đệ nhất mỹ nữ, sao đệ lại có thể. Haizzz, không bàn nữa, chuẩn bị đi ba ngày sau nàng ta sẽ đến phủ của đệ ở một tháng.”
Âu Dương Tuấn nhăn mi nói: “Hoàng huynh, huynh đã để một tên thất vương ốm yếu bệnh tật ở phủ của đệ rồi, sao huynh còn cho thêm một hoa si nữa, ta không đồng ý.”
Hoàng đế Âu Dương Dật thở dài nói: “Thôi để hai người họ ở chung một viện là được. Sau một tháng ta sẽ đưa Âu Dương Phong về phủ của đệ ấy.”
“Hoàng huynh, huynh nói phải giữ lời.”
Âu Dương Dật phất tay nói: “Thôi đệ quay về đi, ta mệt rồi.”
Âu Dương Tuấn chắp tay nói: “Cung tiễn hoàng thượng”, sau dùng khinh công bay về phủ tứ vương.
Còn ở phủ thừa tướng đang có tiếng sói rống: “Sao? Phụ mẫu, Mị nhi không muốn đi đâu. Ta đã khỏi một tháng rồi giờ mới hỏi thăm thật thiếu thành ý. Mà phụ thân anh tuấn mẫu thân xinh đẹp, Mị nhi chỉ muốn ở nhà à.”
Mẫu thân nàng thở dài nói: “Mị nhi con như vầy mẫu thân hiểu nhưng lệnh vua khó cãi à.”
Mắt nàng tròn xoe nhìn phụ thân, phụ thân xoa đầu nàng: “Mị nhi đến đó ở thật ủy khuất con, lỡ như lại bị tứ vương gia khi dễ nhớ nói phụ thân dù liều cái mạng già này.”
Nàng quay lại nhìn ba huynh với đôi mắt to tròn ngập nước tưởng chừng như sắp chảy ra thì chỉ nghe tiếng nói đồng loạt: “Mị nhi ủy khuất muội.”
Nàng véo đùi cho nước mắt chảy ra nói: “Mị nhi không muốn xa mọi người.” ‘Đặc biệt ở đây toàn mỹ nam như vậy à’. Câu này nàng chỉ dám để nói ở trong lòng không dám đưa ra. Xong nàng liền lao vào, ách không phải mẫu thân mà là phụ thân nàng à (Tg: như vậy mà nói không tham sắc), hảo săn chắc nha. Xong nàng liền lao vào ôm ba huynh ăn đậu hũ, đại ca hảo mát a, nhị ca hảo ngon, tam ca hảo thơm à, thật không muốn buông tay chút nào. Nàng lợi dụng dụi đầu vào ngực ba huynh ăn đậu hũ thơm ngon mà không ai biết, còn ba ca ca của nàng thì cho là nàng đang lo sợ nên ôm an ủi nàng. (Tg: huhu các soái ca của tui). Xong nàng buông ra khi đã ăn no đứng nhìn mẫu thân rồi nói: “Mẫu thân, Mị nhi sẽ không ôm mẫu thân đâu, sẽ khiến Mị nhi không muốn đi hơn.”
Xong nàng chạy vụt đi, ai trong nhà cũng nghĩ nàng lo lắng sợ lại xảy ra chuyện ở phủ tứ vương gia mà đau lòng thay nàng, riêng nàng thì... “Ây gia, mắc tiểu quá, đi nhanh thôi, ây gia.” (Tg: lý do nàng ấy chạy đấy ạ.)
Sau khi giải quyết nhu cầu xong nàng mừng thầm trong lòng “há há, được ra khỏi phủ chơi tự do rồi, vui quá...”. Sau đó nụ cười tắt dần, rồi biến mất. “Sư phụ, ta luyện thành bổn kiếm Huyết âm rồi, cũng đã nhỏ máu nhận chủ thành công, người đợi ta một khoảng thời gian ngắn ta sẽ đưa Dương Bá Đằng kia xuống bồi người.” Trong mắt nàng chợt lóe băng lãnh, cả người tỏa ra hàn băng xong nhanh chóng biến mất, tưởng chừng như đó chỉ là ảo giác, và trở lại thành một Mị nhi đáng yêu nhí nhảnh.
Ba ngày sau, phủ tứ vương gia cho người đưa xe ngựa đến đón nàng. Nàng vừa lên xe là lập tức xuất phát. Vừa đến phủ tứ vương gia, ai cũng nhìn nàng bằng cặp mắt chán ghét, nhưng do uy danh phủ thừa tướng nên tất cả hạ nhân đều không dám đắc tội nàng. Nàng nói to: “Tiểu Hoa, muội cầm túi đồ vào.”
Nàng vừa nói xong thì thấy trắc phi Trần Đào Sương của Âu Dương Tuấn õng ẹo đến, giọng ngọt đến kinh tởm: “Ây gia, là hoa si đây mà” xong che miệng cười.
Nàng nhìn nàng ta khinh miệt cười, nói: “Chó khôn chớ cản đường chủ.”
“Ngươi, ngươi...”
Nàng ta nói chưa hết câu, nàng đã nói thêm: “Ta biết ta đẹp ngươi không cần khen.” Xong nàng bỏ đi, Trần Đào Sương thấy vậy, nắm tay nàng lại định giáng cho nàng một cái tát, nàng liền xoay người tát cho nàng ta một cái rõ to.
Đào Sương không tin nổi nàng dám làm thế với mình, hét lên nói: “Ta là trắc phi của vương gia, ngươi dám đánh ta.” Nàng ta ôm mặt nói.
“Là trắc phi không phải vương phi, ngươi chỉ là tiện tì làm ấm giường cho vương gia thôi. Hừ.” Xong nàng quay sang phía quản gia nói: “Dẫn đường.” Nàng vừa đi vừa vui mừng để lại cục tức cho Đào Sương.
Quản gia đưa nàng đến một biệt viện cách lập với biệt viện của vương gia hoàn toàn. Nàng không thích hắn ta nên cách mấy nàng cũng không để ý. Nàng đưa bọc đồ cho Xuân Hoa rồi dặn: “Em đi cùng quản gia cất đồ, ta đi tham quan đây.”
Loáng thoáng nàng liền chạy vụt đi, mon men đến đình bên hồ sen. Đến nơi nàng thấy thật sự đẹp nha, đẹp hơn lão cha lão huynh ở nhà nữa, đây là nam nhân đẹp nhất nàng từng gặp. Đôi lông mi cong vút, da trắng, ngón tay thon dài, và đôi môi bạc nha, thật sự thèm thuồng a. Đây không phải vẻ đẹp ôn nhu, trong sáng, hay lãnh huyết, tuấn mỹ gì cả, chính xác là yêu nghiệt nha, quá đẹp à. Nam nhân này nàng muốn.
Nàng bước lại gần ngồi xổm quan sát nam nhân này. Nhìn cao gầy nhưng cơ bụng sáu múi à nha. Nàng quan sát nam nhân này một chút rồi lại kéo áo che khuôn ngực hấp dẫn đó, lấy cái chăn mỏng đắp lên cho hắn, rồi lên đình ngồi thưởng hoa. Nàng vô tư cởi giày, tay ôm cột đình, chân xắn ống cao lên tận đùi, lấy chân chới với ngắt búp sen. Được sáu búp nàng liền nhảy xuống, quên luôn mang hài, day day mỹ nam dậy. “Ca ca dậy đi, ăn với ta.”
Mỹ nam ánh mắt mơ màng, miệng vừa mở ra đã bị dúi nhụy sen vào. Nàng nói: “Nó ăn vừa ngọt vừa bùi, huynh ăn đi, đó ta cho huynh, ta đi đây.”
Đi được một đoạn nàng hét lên: “Á quên, ta tên Vương Vũ Mị, huynh tên gì?”
Mỹ nam, à quên yêu nghiệt nam tử giọng yếu ớt: “Ta là Âu Dương Phong.”
“À vậy huynh là huynh đệ của tên chết bầm Âu Dương Tuấn.”
Âu Dương Phong bất ngờ hỏi lại: “Muội nói gì?”
“Ách, không có gì, không có gì, bữa khác ta tìm huynh.”
Nói rồi nàng chạy biến. Còn Âu Dương Phong đang hồi tưởng những gì mình thấy. Từ lúc nàng đến ngắm nhìn mình, đến lúc nàng kéo vạt áo hắn lên đắp chăn cho hắn, tới lúc nàng cởi hài ôm cột hái búp sen, đến lúc lay hắn dậy đút hắn ăn, tới lúc nàng đi mất, nhìn lại còn thấy cả đôi hài nàng bỏ quên đi chân trần về mà không hay biết. Hắn đi lại gần đôi hài, cầm lên tay, mân mê bông hoa mẫu đơn trên đó, bật cười nói nhỏ một câu: “Vương Vũ Mị, nàng thật thú vị.” Trong đôi mắt hắn tràn đầy giảo hoạt, giọng nói mạnh mẽ không còn yếu ớt, nhu nhược.
Còn nàng thì đang ngồi co ro trên giường đợi Tiểu Hoa đi mua đôi hài mới. Tiểu Hoa cứ hỏi hài nàng đâu, không lẽ lại nói vì vui quá quên hài. Vậy nên nàng cứ im lặng co ro đợi hài mới, và sắp chết vì chán chường.
Haizzz, nàng ở mãi trong nhà cũng chán, hơn nữa đêm nay trăng đẹp vậy mà không thưởng thức thì thật đáng tiếc. Nàng kêu to: “Tiểu Hoa, em đi tìm quản gia đến cho ta.”
“Tiểu thư người tìm làm gì á?”
“Hồ nháo, ta nói em đi thì em cứ đi.”
Nàng ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ nhớ đến tiểu yêu nghiệt đó, không biết có một cặp mắt bén như chim ưng nhìn nàng mê mẩn với nụ cười chói mắt. Không biết đến bao lâu, chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân nặng dần nàng mới bừng tỉnh. Quản gia đưa mắt nhìn nàng, trong đó tràn đầy chán ghét cùng khinh thường. Nàng quay lại buồn chán liếc mắt nói: “Thất vương ở đâu?”
“Bẩm, Thất vương cũng ở biệt viện này ạ. Ngài đi 200m sau rẽ trái sẽ thấy chỗ Thất vương ở ạ.”
Nàng chẳng buồn nói, chỉ phất tay ý bảo hắn đi về. Sau khi Tiểu Hoa tiễn quản gia đi, nàng liền tươi tỉnh chạy thật nhanh đến biệt viện của Âu Dương Phong để cùng hắn thưởng trăng.
Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng nha: “Phong ca ca, ta đến rủ huynh đi chơi nè. Phong ca ca taaaaa. Ách, huynh đang còn thay đồ sao? Cứ tự nhiên ta ở đây đợi huynh.” Nói xong nàng dương mắt nhìn nam nhân đang trần truồng luống cuống. (Tg: lạy nàng, người ta là xử nam đó.)
Âu Dương Phong luống cuống mặc lại đồ, mặt đỏ đến mang tai, giọng yếu ớt nhẹ nhàng nói: “Muội... Ta....”
“Ách, muội đã thấy.”
“Thấy... thấy...”
“Nga, thân hình huynh thật đẹp a, nhìn không kiềm chế nổi a.”
Nàng nói xong mặt hắn lại đỏ hơn, nàng bổ sung thêm làm chết nguyên à không chết cả đám ruồi.
“Huynh không cần lo, muội tu luyện khá tốt, nếu lúc nãy là người khác thì huynh đã bị ăn không còn xương rồi nha.”
Hắn thực sự không biết nên khóc hay cười nữa, tiểu cô nương nhìn thấy thân hình nam nhi thì nên thẹn thùng chứ sao lại là hắn, rốt cuộc là sao a?
“Huynh đi thưởng trăng cùng muội, lại đình chỗ đầm sen ấy?”
Hắn đang suy nghĩ thì nàng nói: “Không trả lời là đồng ý nha.”
Xong nàng điệu tay hắn chạy đến bên đình, nhấn hắn ngồi xuống, xong nàng lấy ra từ tron tay áo một bầu rượu nói: “Huynh uống với muội một chút chứ?”
“Ta không uống được.” Giọng hắn nhỏ nhẹ như một chú chim non, yếu ớt mà nhẹ nhàng.
“Không sao, muội uống huynh ngồi thưởng trăng với muội là được, tửu lượng của muội rất cao nha.”
“Ách, muội nói tửu lượng cao sao uống ba chén là gục rồi.”
Nàng mơ màng hỏi: “Phong huynh, sao tất cả mọi người đều nói huynh ốm yếu, phế vật vậy? Hức!”
Mắt Âu Dương Phong khẽ lóe lên, sau nhu nhược trả lời: “Lúc ta sinh ra là sinh non, hơn nữa mẫu thân lại mất lúc sinh ra ta nên ta…”
Nàng nhịn không được, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đó. Âu Dương Phong khẽ cứng người, đang định mở miệng lại nghe tiếng cười vang dội: “Haha, hoa si đúng là hoa si, ngay cả đệ đệ ốm yếu của ta ngươi cũng không buông.”
“Hoàng huynh, đệ, đệ…”
“Im ngay, phế vật.”
“Còn ngươi, hoa si ngươi…”
Âu Dương Tuấn chưa nói xong đã bị nàng cắt ngang: “Ngươi nói ai là phế vật?”
“Mị nhi, đừng, đừng…” Giọng hắn run rẩy, tưởng chừng như sắp khóc.
Nàng quay lại, đi loạng choạng, ôm Âu Dương Phong trước ngực mình, đè đầu hắn trước ngực, vỗ đầu an ủi nói: “Tiểu yêu nghiệt ngoan đừng khóc, ta sẽ bảo vệ ngươi”, xong quay sang Âu Dương Tuấn đang đứng đơ ở đó, chỉ thẳng mặt: “Còn ngươi cút sang một bên.”
Âu Dương Tuấn bần thần nói: “Vương Vũ Mị, đợi mai ngươi tỉnh rượu ta sẽ bồi ngươi nói chuyện, đến lúc đó đừng hối hận. Hừ.” Nói xong, hắn vung tay đi. Thật ra, lúc về nghe trắc phi khóc lóc kể lể, lại nghe quản gia nói Vương Vũ Mị tìm Âu Dương Phong, hắn mới đến xem nàng ta làm được trò trống gì, ai dè. Hừ, càng nghĩ càng bức bối. Đợi nàng ta tỉnh rượu xem khóc lóc bám đuôi Âu Dương Tuấn hắn thế nào.
Còn Âu Dương Phong, giờ đây hắn đang chấn động, có lẽ nào hắn yêu thích nữ tử mới gặp chưa đến hai ngày này ư? Ở bên nàng hắn cảm thấy thật ấm áp, có chút hạnh phúc mà mười bảy năm qua hắn chưa có. Có lẽ nào hắn động tâm sao? Hắn nhìn nữ nhân say mèm ngủ trong lòng mình, cúi xuống bên tai nàng nhỏ nhẹ: “Từ giờ nàng là của ta.”
Sau hắn đứng thẳng dậy, tay ôm nhân nhi đang ngủ say. Hắn giờ không còn nhu nhược, yếu ớt nữa mà mạnh mẽ, lạnh lùng, đẹp bức người. Đưa nàng về phòng mình, đặt nàng trên giường, đắp chăn lên rồi khẽ cúi xuống hôn lên đôi môi của nàng, sau đó biến mất trong đêm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.