Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 27: Cậu ta cũng biết dịu dàng




Vừa bước vào Liệt phủ liền cảm thấy hồi hộp, áp lực ập tới khiến người ta như muốn ngạt thở! Tôi dừng chân, lảo đảo lùi về phía sau một bước hít một hơi khí lạnh, cảm giác thật kinh khủng, khiến người tôi sởn gai ốc! Nhìn quanh phủ, chỉ thấy trống không. Không tiếng người, không tiếng chim hót, không tiếng côn trùng, không tiếng ve kêu, lặng ngắt như tờ!
Tim tôi như chìm xuống đáy cốc, cau mày, bĩu môi, xem ra là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi! Tôi qua đêm không về không biết đã mang đến tai họa gì cho Liệt phủ!
Hít sâu một hơi, tôi hạ quyết tâm đi đến chỗ ở của Liệt Minh Dã – Trúc Uyển…. Không những tiền sảnh không có người, mà ngay cả những nơi tôi đi qua cũng không thấy! Mọi người đi đâu cả rồi? Chẳng lẽ trốn hết rồi sao?
Mang theo tâm trạng nghi hoặc đẩy cửa phòng Liệt Minh Dã, cảnh bừa bãi đập vào mắt làm tôi che miệng hô, “A!” Hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn khắp phòng một lượt. Cái bàn bị đập nát, ghế dựa bị chém như tương, bình hoa vỡ, giá sách đổ, ấm trà, ly trà vỡ nát vung vãi trên đất! Trời ạ, cảnh tượng trước mắt giống như vừa bị cướp khiến người ta hoảng sợ!
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nơi này không có người, tôi xoay người vội vã đi đến Lan Uyển của mình. Nếu như Lan Uyển không người tức là Liệt phủ xảy ra chuyện!
Vội vàng đi đến Lan Uyển, vừa đẩy cửa phòng ra đập vào trong mắt là cảnh tượng giống y chang ở Trúc uyển, cả phòng lộn xộn! Điểm duy nhất khác biệt là trong phòng còn có một người đang ngồi, người này ngồi trên chiếc ghế tựa duy nhất còn nguyên vẹn, hai tay đặt trên đầu gối, đầu cúi xuống.
Người này hóa thành tro tôi cũng nhận ra, là Liệt Minh Dã! Lúc này cậu ta quần áo hỗn loạn, tóc tai bù xù, ngồi im như một pho tượng! Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao đồ đạc đã bị đập hết, nhất định là cậu ta gây ra! Đập đồ đạc trong nhà để phát tiết lửa giận trong lòng.
Cậu ta ngồi ở trong phòng không nhúc nhích, là…. Là đang chờ tôi trở về sao? Trong lòng tôi không chắc chắn, bèn khẽ gọi thử, “Thiếu gia….” Trong lòng tôi hơi bất an, sau khi cậu ta nghe thấy có nhảy dựng lên bóp chết tôi không?
Dứt lời vẫn không thấy cậu ta có phản ứng gì, giống như đang ngủ. Thấy thế, tôi lên tiếng gọi lần thứ hai, “Thiếu gia….” Lần này tăng thêm chút âm lượng.
Lúc này cậu ta có phản ứng lại, chỉ thấy thân thể cậu ta run lên một cái, lập tức lấy tốc độ chậm không thể chậm hơn ngẩng đầu lên. Khi gương mặt cậu ta hoàn toàn ngước lên, tôi trố mắt kinh ngạc. Cậu ta tiều tụy đến mức này sao?
Gương mặt vốn tuấn tú khí thế bất tuân đã không còn, sắc mặt trắng xanh, hốc mắt hõm sâu, đồng tử sâu thẳm giống như bị một tầng lụa đen che mất ánh sáng, trong mắt đầy tơ máu. Cậu ta như vậy mà là Liệt Minh Dã sao? Trong lòng tôi rung động, đây là vì tôi sao?
Cậu ta dùng đôi mắt vô hồn nhìn tôi, một lát sau vô hồn chuyển sang rõ ràng, thay đổi rất nhanh rất mãnh liệt! Cậu ta đứng bật dậy, động tác quá mạnh khiến chiếc ghế dựa theo quán tính đổ rầm về sau, lăn mấy vòng.
Tôi lén hít một hơi, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước. Vẻ mặt cậu ta biến hóa kịch liệt, kinh ngạc và giận dữ cùng tồn tại. Sắc mặt cậu ta không vui mừng khiến tôi bồn chồn, không biết hình phạt nào đang chờ đón tôi đây!
Cậu ta bước từng bước tới gần tôi, khi đến gần sắc mặt đã khó coi lại càng khó coi thêm mấy phần. Tôi muốn rời khỏi phòng, nhưng hai chân giống như cắm rễ tại chỗ không thể nhúc nhích, đành phải trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai chúng tôi ngắn dần.
Áp lực tiến tới gần khiến tôi khó thở, chỉ sợ thở một cái cũng đột nhiên mất mạng! Tôi nuốt nước bọt liên tục, cậu ta đã đến gần trong gang tấc!
Cậu ta đứng trước mặt tôi không động đậy, quá gần, thô bạo giật bình sứ và gói thuốc trong tay tôi. Đến rồi, mưa bão đến rồi!
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng nghênh đón mưa to gió lớn, không ngờ cái tôi nhận được lại không phải cuồng bạo! Chỉ thấy cậu ta bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy eo tôi, một giây sau kéo tôi ôm vào trong lòng.
Tôi kinh ngạc, trợn mắt khó tin nhìn cậu ta. Cậu ta, cậu ta có ý gì? Trừng phạt đâu?
Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, không nói một lời, đôi mắt quá mức dọa người khiến tôi muốn chạy trốn! Tôi vùng vẫy, cậu ta lại siết chặt cánh tay không cho tôi bất cứ cơ hội nào, còn lấy trán ghì chặt trán tôi.
Tôi thầm hít vào một lần nữa, toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng. Trong đôi mắt gần đến nỗi không thể gần hơn được nữa ở trước mặt tôi lấp lánh ánh sáng, có tia vui sướng lặng lẽ lưu chuyển dưới ánh sáng.
Tôi kinh ngạc không nói nên lời, giật mình nhìn lại.
Cậu ta lặng lẽ nhắm mắt, hàng lông mi thật dài mỏi mệt buông xuống dưới cái nhìn chăm chú của tôi. Da mặt hơi hơi co rút, thân thể run rẩy, hơi thở phả lên mặt tôi nóng bỏng dồn dập.
Tôi há hốc mồm, trên đường đi tôi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng bị trừng phạt, lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện này! Điều này thật ngoài sức tưởng tượng, vô cùng vô cùng ngoài sức tưởng tượng!
Trái tim tôi đập điên cuồng, nhiệt độ trên mặt và cánh tay bị cậu ta khóa chặt dần dần tăng lên. Nuốt nước bọt là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này.
Chẳng lẽ bây giờ là lúc yên tĩnh trước cơn bão? Có phải cho ăn một viên kẹo ngọt trước rồi sau đó lại dùng gậy đánh chết? Có phải không? Bị cậu ta ôm vào lòng không động đậy được, tôi bắt đầu miên man suy nghĩ, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Cậu ta đã ôm tôi bao lâu? Một chén trà nhỏ? Một nén hương? Hay nửa tiếng? Không biết nữa, thời gian dường như đang dừng lại ở giây phút này!
Cậu ta vẫn ôm tôi, trán kề lên trán tôi, hơi thở nóng bỏng dồn dập đã khôi phục lại sự thong thả vững vàng. Rút cuộc cậu ta cũng mở mắt, khi tôi ngẩng đầu đã thấy cậu ta khôi phục sự bình tĩnh khiến người ta sinh ra ảo giác, dường như kẻ thô bạo và mờ ám lúc trước không phải cậu ta!
Tôi không hiểu, hoàn toàn không hiểu, đây là một mặt khác trong con người cậu ta? Là dịu dàng sao?
Cậu ta nghiêng đầu về phía sau rời khỏi trán tôi, nới lỏng tay, từ từ hạ xuống, sau đó trầm giọng khàn khàn hỏi, “Đi đâu vậy?”
Nghe thấy cậu ta hỏi tôi chợt hoàn hồn, lắc đầu xóa hết khó hiểu trong đầu, khẽ trả lời, “Hôm đó đi hái huân y thảo bị ngã lăn xuống sườn núi….” Lúc này, tôi thẳn thắn kể rõ tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua cho cậu ta biết. Tôi để ý thấy, khi tôi nói đến chỗ ngã lăn xuống sườn núi, bắp thịt trên mặt cậu ta co rút lại, ánh mắt âm u làm cho người ta sợ hãi.
Nghe tôi giải thích xong, ánh mắt cậu ta rời khỏi khuôn mặt tôi chuyển xuống dưới, đảo qua bình sứ và gói thuốc trong tay tôi.”Đưa đây cho ta.” Cậu ta xòe một tay ra, giọng điệu ra lệnh không cho cự tuyệt.
“Cậu định làm gì?” Tôi vừa hỏi vừa đưa bình sứ và gói thuốc lên, mặc dù khó hiểu nhưng tôi vẫn nghe theo, câu hỏi và hành động thực tế không ăn khớp nhau.
Cậu ta không trả lời, mà ra cửa phòng đề khí quát, “Người đâu…” Âm thanh này có thể sánh bằng loa phóng thanh, sợ là cả ngoài phủ cũng có thể nghe thấy.
Không bao lâu, một người làm cắm đầu chạy tới, khi nhìn thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc rồi lại mừng như điên, vẻ mặt vui sướng kia đập thẳng vào mắt, không thể nào giả vờ được.
Thấy thế, tôi bỗng nhiên có cảm giác ‘vừa mừng lại vừa lo’, có lẽ trong năm ngày tôi không có ở đây Liệt Minh Dã chẳng hề hòa nhã gì với bọn họ, đồ dùng cũng bị đập hết….
“Mang thuốc này giao cho quản gia, để cho ông ấy đi tìm mấy kẻ ăn xin bị bệnh dùng thử rồi về báo lại!” Nói xong, Liệt Minh Dã ném bình sứ và gói thuốc cho người làm.
Thân thủ người làm này khá nhanh nhẹn, bắt lấy thuốc, đáp một tiếng “Dạ” rồi nhanh chóng lui ra. Đi nhanh như vậy, sợ là muốn đi báo tin tôi đã trở về cho những người khác biết.
Liệt Minh Dã quay đầu nhìn, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi chừng ba bốn giây rồi quay mặt, cất bước rời đi.
Nhìn hai tay trống không rồi lại nhìn bóng lưng cậu ta mệt mỏi rời đi, một dòng nước ấm chảy trong tim tôi. Tìm ăn xin thử thuốc, mệt cậu ta nghĩ ra, chẳng lẽ cậu ta sợ thuốc không ổn uống vào chết người sao?
Tôi thầm than nhẹ, cậu ta vốn cũng là một người cẩn thận! Thì ra trong người cậu ta còn ẩn giấu một thứ gọi là dịu dàng! Cậu ta che dấu rất khá, nếu không tự mình thể nghiệm, tôi tuyệt đối không tin!
Bọn người làm vào phòng thu dọn toàn bộ đồ đạc bị đập phá, tôi nhìn căn phòng trống trơn nụ cười nhẹ chuyển thành cười to, cười tính nết hung bạo, thất thường của Liệt Minh Dã, cười mình trong họa được phúc không bị trừng phạt. Liệt Minh Dã ơi Liệt Minh Dã, hôm nay cậu làm tôi nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, xem ra từ trước tới nay cậu ta chưa từng lộ bộ mặt thật!

Trong bữa tối, tôi, Liệt Minh Dã, Mục Liễu Nhứ, Nhiếp Quang ngồi chung một bàn dùng bữa, việc tôi trở về khiến hai người họ vui mừng khôn xiết.
Tôi kể hết lý do vì sao không về cho hai người họ biết. Sau khi nghe xong, Mục Liễu Nhứ cầm tay tôi kích động nói, “Tiêu Lạc, muội đại nạn không chết tất có phúc về sau!”
Nghe vậy, tôi phì cười, bật thốt lên, “Đâu cần phúc khí, chỉ cần sống tốt qua ngày là được rồi.” Nói xong quét mắt về phía Liệt Minh Dã đang gắp thức ăn, chỉ thấy cậu ta ngưng lại, sau đó tiếp tục, giống như không nghe thấy tôi nói gì.
Đang nói, quản gia tiến vào, đặt bình sứ và gói thuốc lên bàn, sau đó nói với Liệt Minh Dã, “Thiếu gia, đã kiểm tra, dược hiệu cực kỳ tốt, linh đan kỳ diệu!” Ông ấy là thuộc hạ trung thành của lão tướng quân khi còn sống, sau khi lão tướng quân qua đời ông từ chức vụ ở quân doanh trở thành quản gia của Liệt phủ, là một người tốt tận trung tận tâm.
Liệt Minh Dã “Ừ” một tiếng, tiếp tục dùng bữa.
Quản gia liếc tôi một cái, nở nụ cười yếu ớt, cúi người với Liệt Minh Dã rồi lui ra.
Mục Liễu Nhứ, Nhiếp Quang cầm bình sứ và gói thuốc để trước mũi ngửi ngửi, nghe thấy Nhiếp nói, “Chúc mừng em dâu gặp được vị lương y này, sức khỏe em dâu chắc chắn càng ngày càng tốt!”
“Đúng vậy, sức khỏe tốt là tiền vốn của tương lai.” Mục Liễu Nhứ phụ họa, mỉm cười vỗ tay tôi.
Tôi mím môi cười vui vẻ, theo bản năng khẽ vuốt bụng dưới bằng phẳng, thì thào nói, “Nếu như có thể, muội hi vọng có thể sinh thêm một đứa con gái, trai gái trọn vẹn, có con cháu hầu hạ!” Một trai một gái một cành hoa là giấc mộng của biết bao nhiêu người.
Vừa dứt lời, mọi người đột nhiên im lặng, tôi thấy khó hiểu, nhíu mày nhìn…. Chỉ thấy Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ ngạc nhiên vui mừng nhìn tôi, Liệt Minh Dã kinh ngạc trợn tròn mắt, tay đang xới cơm cũng ngừng, cái điệu bộ muốn ăn lại không ăn thật sự rất buồn cười.
Đây chính là ‘Người nói vô tâm, người nghe có ý’. Khi tôi nhận ra lời nói của mình không chỉ có lỗi mà còn khiến cho người ta hiểu theo nghĩa khác, hai má liền đỏ bừng, vội vàng xua tay giải thích, “Muội không có ý đó! Chỉ là muội thích con gái, cho nên mới mong muốn như vậy! Chứ không phải muốn cùng thiếu gia cái kia…. Cái kia….”
Không giải thích còn được, giải thích rồi vẻ kinh ngạc trên mặt Liệt Minh Dã mất đi chuyển sang xanh mét.
Thấy cậu ta sắp phát tác, Nhiếp Quang ngay lập tức đè lên nắm tay đang kêu ‘khanh khách’ của cậu ta, nói với tôi, “Em dâu nói đùa, trên đời này nào có chuyện phụ nữ có thể tự mình thụ thai.” Anh ta dùng câu trần thuật, không có chút nghi ngờ, vừa nói vừa nháy mắt với tôi, vẻ mặt cực kì mờ ám.
“Ha ha…” Mục Liễu Nhứ bên cạnh che miệng cười, tuy không nói gì nhưng lại vỗ vỗ mu bàn tay tôi đầy ám chỉ.
“Muội thực không có ý đó! Muội không muốn….” Nói đến đây liền ngừng, bởi sắc mặt xanh mét của Liệt Minh Dã đã đen sì, mà Nhiếp Quang và Mục Liễu Nhứ cũng không nghe lời giải thích của tôi. Tôi bất đắc dĩ cúi đầu xuống thở dài, bưng bát cơm, lấy đũa gắp rau, dùng bữa. Bỏ đi, giải thích tức là che giấu, kệ bọn họ nghĩ gì thì nghĩ, tôi ngậm miệng thì hơn….
Đây quả đúng là sự hiểu lầm đẹp đẽ, cả ba người họ đều hoàn toàn hiểu lầm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.