Tước Tích

Chương 22: Địa ngục màu trắng




Khi Ngân Trần khôi phục lại tầm nhìn, tiếng gió rít bên tai đã biến mất, lúc này anh mới nhìn rõ nơi mình đang đứng. Cảnh tượng vừa rồi vẫn lởn vởn trong đầu, khi tay anh nắm lấy thanh đao găm trong hố máu, cảm giác không khí chuyển động khác thường nhưng vô cùng quen thuộc, đó là cảm giác khi chạm vào quân cờ bị đưa đi. Có thể kết luận rằng, thanh đao găm hiện ra sau khi máu biến mất trong hồ đúng là một quân cờ đi thông đến nhà ngục. Tuy nhiên, lúc ấy Qủy Sơn Liên Tuyền dùng sợ xích quấn lấy anh, nếu là quân cờ bình thường, như vậy tất nhiên Liên Tuyền cũng sẽ cùng anh đi đến không gian khác. Nhưng hiện tại chỉ có một mình anh bị chuyển đến đây, như vậy chứng mình quân cờ kia chắc chắn đã được thiết lập giới hạn. Giống như tượng thần thứ mười bảy ở đường hành lang Rannes, chỉ có người chưa vào Đồi Hồn mới có thể khởi động quân cờ đó. Đặc thù của nó là hạn chế số người, hoặc chỉ có người được đặc biệt chỉ định mới được đưa đi.
Ngân Trần nhìn xung quanh, tất cả chìm trong bóng tối bao la, trông như bầu trời đêm không trăng không sao mờ ảo, nhưng anh biết tầng dưới của di tích Eutours này thật sự ở tận rất sâu trong lòng đất, không có lấy một ngọn cỏ, khó mà leo lên được, thoạt nhìn hoàn toàn là đường cùng. Ở phía trước là vùng nước đen mênh mông, giữa vùng nước là một con đường lót đá cẩm thạch thẳng tắp băng qua mặt nước, chạy thẳng đến thẳng phía trước xa xôi, cuối con đường khuất sau bóng tối. Con đường đá rộng chừng ba mét, hai bên đường cứ cách mười thì có một cột đá cao ngang người. Trên cột đá, ánh lửa bập bùng soi sáng vùng nước tối đen.
Xem ra chỉ có đường này thôi. Ngân Trần cẩn thận bước lên mặt đá cẩm thạch, đi về phía bóng tối trước mặt. Anh vừa đi vừa cảm ứng hồn lực đến mức cực hạn. Dù anh không có năng lực cảm ứng hồn lực chính xác trong phạm vi lớn như Đặc Lôi Á, nhưng vẫn cảm nhận được hồn lực khác thường trong khoảng cách gần. Dù vậy, trong không gian to lớn này không có bất cứ dấu hiệu nào, bao gồm vùng nước đen tràn ngập nguy cơ này. Dưới đáy nước sâu mười mét, hoàn toàn không có dấu vết tồn tại của bất cứ hồn lực hay hồn thú nào. Đôi giày khảm đầy kim loại của Ngân Trần lên mặt đá, phát ra từng tiếng bước chân lanh lảnh vang vọng trên mặt nước mênh mông, yên tĩnh. Nhìn từ trên cao, anh nhỏ bé như một con kiến trắng đang bò qua con đường đá.
Đi đến cuối đường, qua khỏi vũng nước, Ngân Trần lên bờ, ngẩng đầu nhìn vách núi cao không thấy đỉnh, giống hệt với vách núi phía sau lưng anh khi nãy, không có lấy một ngọn cỏ, đá lởm chởm kỳ dị. Điểm khác nhau duy nhất là chính giữa vách núi sừng sững có một cánh cửa đá khổng lồ, bên cạnh có mỗi tấm bay cao vài mét, dưới tấm bia có một chỗ trũng giống với tế đàn.
Ngân Trần đi đến, trên tấm bia bỗng lóe lên một hàng chữ lửa lòe lét, trông như văn tự cổ xưa của Aslan. Anh nheo mắt lại, đọc:
“Người mở ra cửa ngục trắng trước hết phải để lại hồn khí của mình.”
Ngân Trần cúi đầu, hiểu được chỗ trúng kia chính là nơi để người ta đặt hồn khí vào. Qủa thật tác dụng của nó giống hệt như phải đổ đầy máu cả hồ mới có thể thông qua phong ấn khi nãy.
Lúc này, Ngân Trần mới hoàn toàn hiểu được mục đích duy nhất của các thiết kế ở những tuần này, đó chính là không ngừng làm yếu đi sức mạnh của người mang ý đến gần Gilgamesh. Dù là Chúc Phúc ở tầng đầu tiên hay quân cờ dao găm buộc kẻ đến gần phải đổ máu đầy hồ mới hiện ra ở tầng thứ hai, và cả cánh cổng bắt người ta phải bỏ lại hồn khí mới có thể mở ra nơi này, cũng là vì mục đích đó cả.
Ngân Trần nghĩ ngợi rồi nhắm mắt lại, tiếng leng keng vang lên trong không khí. Một vũ khí toàn thân xanh biếc trông  như cây dùi gỉ sét cổ xưa hiện ra. Anh cầm lấy cây dùi, nhẹ nhàng đặt xuống chỗ trũng dưới chân chân bia đá. Ngay lúc đó, chỗ trũng bỗng lóe sáng, nháy mắt đã bị đóng băng. Cây dùi có nằm trong khối băng trong suốt như một tiêu bản quái vật thời viễn cổ.
Cửa đá trước mặt ầm ầm chuyển động, di chuyển sang hai bên. Một dòng khí lưu tạt đến từ khe hở cửa đá  mở rộng. Không khí lạnh ngắt như gió thổi từ mặt hồ đóng băng. Một cảm giác quái lạ chợt dâng lên trong lòng Ngân Trần. Trong cửa đá là một hang động, đứng bên ngoài nhìn vào không biết nó sâu bao nhiêu. Khí lạnh âm u không ngừng tỏa ra từ bên trong, lướt qua mặt người giống như hơi thở ma quỷ. Nhưng đó cũng không phải là ngọn nguồn của cảm giác kỳ lạ này. Ngân Trần nhắm mắt lại, xung quanh không hề có dấu hiệu hồn lực nào di chuyển, nhưng anh lại đinh ninh rằng có một cảm giác kinh khủng khôn tả bám sát mình như hình với bóng. Nhất định là chỗ nào đó có vấn đề, nhưng tột cùng là vấn đề gì?
Thế nhưng Ngân Trần không có thời gian suy nghĩ  nữa. Cánh cửa đá kia đã bắt đầu từ từ khép lại. Anh cau mày, thân hình lóe lên, nháy mắt biến mất phía sau cánh cửa đá, cánh cửa ầm ầm đóng kín.
Gương Hộ Tâm lơ lửng trước mặt Ngân Trần, soi sáng một khu vực nhỏ. Giống với di tích Eutours, cả hang động không có bất cứ ánh sáng nào, bóng tối đặc quánh bao trùm cả không gian. Ngân Trần cẩn thận đi về phía trước, đồng thời dè dặt cảm ứng hồn lực biến hóa xung quanh.
Nương theo ánh sáng tỏa ra từ gương Hộ Tâm, Ngân Trần quan sát hang động ở sâu trong vách núi này. Hang động không cao lắm, nhưng lại rất sâu, đi từ nãy đến giờ mãi không thấy đầu cuối. Nhưng căn cứ theo dòng khí lưu phía trước cho thấy, không gian hang động này rất to lớn, đủ để tạo thành dòng khí lưu xoay chiều như thế. Bởi vì cửa đá sau lưng đã đóng kín, cho dù phía trước có lối ra cũng không đủ tạo ra dòng khí đối lưu. Trên vách đá xung quanh phủ một lớp bụi trắng vô cùng kì lạ, gọi là bụi không bằng gọi chúng là từng đốm trắng, kích cỡ mũi kim, chi chít và chỉnh tề. Mặt đất dưới chân um tùm cỏ khô màu trắng tựa cỏ lau khô héo, từng cọng trắng xóa trông như cả hang động được băng tuyết bao phủ. Ngân Trần đột nhiên nhớ lại hàng chữ trên tế đàn di tích Eutours nhắc đến địa ngục trắng, lẽ nào là chỉ hang động trắng trước mặt này sao?
Đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo như con rắn trườn trên lưng ngắt ngang suy nghĩ của Ngân Trần. Cảm giác kỳ quặc này lại ùa đến lần nữa. Anh cúi đầu, chợt phát hiện đồng cỏ lau khô héo ngã rạp dưới chân đã biến thành từng cọng cỏ sống, uốn éo giống như hàng ngàn hàng vạn con giun trắng bò lúc nhúc. Ngay sau đó, chúng quấn lấy mắt cá chân Ngân Trần rồi nhanh chóng leo lên trên.Anh giơ tay định vận dụng hồn lực thì bỗng lạnh toát cả người. Bởi vì anh nhận thấy cơ thể mình trống rỗng, phần lớn hồn lực chẳng biết đã biến đi đâu, hồn lực còn sót lại chưa đến một phần nghìn. Lúc anh định hấp thụ hồn vụ bổ sung hồn lực thì lại càng sợ hãi tột độ. Cả hang động hoàn toàn không có chút hồn vụ nào, đây là một nơi rộng lớn trống rỗng hồn vụ. Gương Hộ Tâm lơ lững trên đầu anh nhấp nháy vài cái rồi tắt lịm, giống như hồn vụ trong hồn khí cũng bị thứ gì đó hút mất. Cả hang động bỗng chốc chìm vào bóng tối. Còn chưa kịp ứng phó thì Ngân Trần đã cảm giác được đám cỏ trắng quấn leo lên hai chân mình, rối rít mọc ra gai nhọn rồi đâm vào thân thể anh. Ngân Trần nhắm mắt lại, tước ấn tức khắc thít chặt. không khí vặn vẹo vô hình, trong nháy mắt, bóng dáng Ngân Trần đột nhiên biến mất.
Ngân Trần thình lình hiện ra trong không khí, nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đau nhức. Sau khi ánh mắt dần rõ hơn, anh nhìn thấy cửa đá đã đóng kín và tấm bia cao vút. Trong chỗ trũng bên dưới tấm bia, cây dùi cổ bị đóng trong băng giờ đã biến mất, chỉ còn sót lại khối băng trống đang tan.
Ngân Trần hiểu được, vừa rồi một chân ah đã bước vào phạm vi tử thần, may mà khi nãy anh đặt Gai Xương Định Thần ở ngoài, để lại một phòng tuyến dự phòng. Anh tìm được hồn khí này ở một trấn nhỏ vùng phía Đông đế quốc Aslan, nơi gần với đế quốc Lửa. Khi ấy, nó được bày bán trong một quầy hàng rong ven đường. Đối với người bình thường và nhà hồn thuật, đây là hồn khí từng thuộc về người khác, không có bất cứ ý nghĩ nào.  Nhưng đối với Ngân Trần, anh có thể khiến nó trở thành hồn khí thuộc về mình và sử dụng lần nữa. Sau đó, anh phát hiện hiệu quả của Gia Xương Định Thần này. Trong bất cứ tình huống nào, chỉ cần nhà hồn thuật có ý định thu hồi hồn khí này, như vậy hồn khí sẽ trở về thân thể của họ, không những thế còn kéo nhà hồn thuật về vị trí của nó, dù lúc đó khoảng cách của nó và chủ nhân rất xa hay là bị hồn thuật khác phong ấn ngăn trở. Công năng của nó tương đương với một quân cờ chế tác riêng cho nhà hồn thuật. Nếu đúng tốt, ở bất kỳ trường hợp chiến đấu nguy hiểm nào cũng có thể an toàn rút lui. Tuy không thể đả thương địch thủ nhưng tuyệt đối có thể bảo vệ sinh mệnh chủ nhân.
Ngân Trần thấy may mắn vì vừa rồi để lại hồn khí này bên ngoài, nếu không, anh đã bị thứ như cỏ khô màu trắng kia nuốt chửng. May mà thiên phú của anh khiến anh có vô vạn hồn khí, đổi lại là nhà hồn thuật khác, e rằng đã mất mạng.
Anh chợt nhớ đến lời nói của Qủy Sơn Liên Tuyền. Cô nói có lẽ trong cõi U Minh đã định sứ mệnh giải cứ Gilgamesh cho họ. Thiên phú của họ, hồn khí của họ đều được vận mệnh sắp đặt, đánh bại từng phong ấn hoàn toàn kín kẽ, cứu vớt họ trở về từ cõi chết Nghĩ đến đây, Ngân Trần tự hỏi không biết tình hình Qủy Sơn Liên Tuyền trên di tích Eutours thế nào rồi. Cô ấy mất máu quá nhiều, cho dù có thiên phú Vĩnh Sinh của Cyril cũng cần một khoảng thời gian mới khôi phục được. May mà hiện tại di tích Eutours không có một bóng người, mấy vạn vong linh lúc trước cũng mất tăm mất tích, chắc hẳn cô ấy tạm thời an toàn.
Ngân Trần ngồi dưới tấm bia đá nghỉ ngơi. Anh phát hiện bên ngoài hang động vẫn có hồn vụ tồn tại, hồn lực của anh đang từ từ hồi phục. Như vậy tại sao trong hang động vừa rồi lại không có bất kỳ hồn vụ nào? Nói theo lý, Hồn Vụ Hoàng Kim khuếch tán và thẩm thấu không bị bất cứ môi trường nào ngăn cản, dù là thể khí, thể lỏng hay thể rắn, nó đều có thể thẩm thấu khuếch tán qua được. Trên lãnh thổ Aslan chỉ phân chia nơi hồn vụ nhiều hay ít, chắc chắn chẳng có nơi nào hoàn toàn không có hồn vụ cả. Kỳ lạ nhất chính là hang động vì nguyên nhân gì đó mà ở trạng thái hoàn toàn trống rỗng hồn vụ, nhưng tại sao ngay cả hồn lực trong người anh cũng biến mất hết? Nếu là do con người làm ra, vậy thì dựa theo cấp bậc hồn thuật của anh, không thể nào có người đủ mạnh để phá hủy màn chắn cướp đi tất cả hồn lực của anh được. Xem ra nhất định anh đã đánh giá thấp đám cỏ khô màu trắng kia rồi.
Ngân Trần cẩn thận nhớ lại. Anh chưa từng nghe nói có thứ cỏ cây gì màu trắng có thể cướp đi hồn lực của người khác, thậm chí thứ này không thể gọi là cỏ được. Vì khi chúng quấn lấy hai chân anh hoàn toàn giống như loài hút máu, bám chặt vào da anh, chẳng những thế Ngân Trần còn cảm giác được gai nhọn của chúng đâm vào người anh, nhanh chóng sinh sôi nảy nở trong cơ thể, như rễ của trùng hạ thảo gặm nhấm thân thể ký chủ.
Sau khi nghĩ ngợi chốc lát, Ngân Trần cảm giác hồn lực trong cơ thể hiện tại đã trở nên dồi dào. Anh nghĩ ngợi rồi nhắm mắt lại, một quả cầu vàng óng hiện ra trong không khí. Anh cẩn thận cầm lấy nó, đồng thời di chuyển trong không khí còn có Gai Xương Định Thần vừa mới cứu Ngân Trần một mạng. Anh đi đến đưa tay đặt Gai Xương Định Thần vào chỗ trũng dưới bia đá, khi nó bị khối băng đông lại, cánh cửa lại ầm ầm mở ra.
Cho đến giờ khắc này. Ngân Trần mới chính thức biết được hàm nghĩa của địa ngục trắng. Nhưng anh không hề do dự, lần nữa bước vào hang động tối tăm.
Sau khi đi vào hang động chừng năm, sáu bước, có thể nhìn thấy mặt đất đã xuất hiện lác đác vài cọng cỏ trắng, càng đi sâu vào trong thì càng dày đặc hơn. Xa xa ở phía trước, gần như đã không còn thấy mặt đất màu đen nữa, chỉ thấy lớp cỏ khô trắng dày trải kín cả hang động.
Ngân Trần bước vào, chỉ đứng ở cửa, gương Hộ Tâm vẫn chiếu sáng trên không trung. Sau đó anh giơ tay lên thả ra một cây giáo dài phóng mạnh về phía trước. Ngọn giáo dài cắm vào mặt đất, trong phút chốc, mấy thứ cỏ trắng khô héo kia lập tức thức tỉnh, nhanh chóng biến thành vật sống như con giun, quấn leo khắp chuôi giáo. Ban đầu, thanh giáo vẫn lóe sáng, sau vài ba giây đã hoàn toàn tắt ngỏn. Đồng tử Ngân Trần co chặt, một tiếng “rào” vang lên. Thanh gió lại biến thành tia sáng bay lướt vào thân thể Ngân Trần.
“Xem ra quả nhiên là những thứ cỏ trắng mọc trên mặt đất này.” Ngân Trần thầm nhủ.
Anh ngẩng đầu nhìn vách đá bốn phía, may mà không có cỏ trắng mọc trên đó. Ngẫm nghĩ một lát, anh nắm chặt quả cầu vàng óng trong lòng bàn tay, sau đó thân hình lộc lên như một con hạc trắng lướt đi, nhẹ nhàng vững chắc leo lên vách đá hang động. Vạt áo anh bị gió thổi bay phất phơ, chiếc gương Hộ Tâm tỏa sáng đuổi theo anh nhanh như chớp, xông vào sâu trong hang.
Tuy nhiên, Ngân Trần không hề nhìn thấy phía sau mình, những chấm trắng li ti trên vách đá kia đang thần tốc khuếch tán, mỗi chấm nhỏ nhô ra khỏi vách đá biến thành ngọn cả trắng đong đưa. Đám cỏ vô biên vô hại bị gió thổi lay động, trên vách đá như cơ man sợi tóc bạc của người chết, chúng điên cuồng ngọ nguậy về phía Ngân Trần.
Âm thanh chíu chít phía sau càng lúc càng gần, như hàng vạn con kiến đang gặm cắn xương cốt. Ngân Trần quay đầu lại nhìn thấy vô số ngọn cỏ như sợi tóc trắng dài thượt điên cuồng lao về phía mình. Đồng tử co lại, anh không dám chần chừ, gia tốc độ bay sâu vào hang động. Đột nhiên, anh thấy hoa mắt, trên vách đá phía trước thình lình nổ ra một đám cỏ trắng, phóng thẳng vào mặt anh. Thân hình anh vút lên cao rồi quay lại nhảy đến vách đá đối diện. Hai tay vừa chạm vào vách đá, anh đã nghe thấy tiếng chí chít vang lên lần nữa. Anh biết, cỏ cả hang động này đã hoàn toàn bị đánh thức. Anh bất chấp tất cả xông vào trong, vì chỉ có cách này mới có thể giải cứu Gilgamesh. Nhưng đến cùng ngài đang ở nơi nào?
Phía trước hang động là một không gian mênh mông, Ngân Trần vung đôi tay, gương Hộ Tâm bay nhanh về phía trước, ánh sáng tỏa ra mãnh liệt, soi sáng cả hang động. Dưới ánh sáng trắng, Ngân Trần nhìn thấy giữa hang động trống trải có một bóng dáng quen thuộc hai tay bị đóng trên cột đá. Người nọ cúi đầu, không nhìn thấy rõ mặt mũi, trông như đang ngủ say. Tuy nhiên, dù không thấy rõ mặt nhưng Ngân Trần cũng biết chắc đó chính là Gilgamesh- người mà anh đã tìm kiếm ròng rã bốn năm này. Nửa người dưới của ngài bị vô số ngọn cỏ trắng quấn lấy như tơ nhện dệt thành một chiếc kén. Nửa người trên để trần, từng sợi cỏ quấn leo, bộc rõ sắc bén của chúng đâm vào thân thể nào, hút máu ngài. Thế nên đống cỏ vốn màu trắng bên dưới người ngài lại thấp thoáng màu đỏ.
Nước mắt Ngân Trần tuôn rơi. Anh vừa định cất tiếng gọi thì bỗng mắt cá chân truyền đến cơn đau nhói tận tim. Cả người anh nặng nề rơi xuống khỏi vách đá. Phút chốc, hang động vang lên tiếng chíu chít chói tai như có hàng vạn con côn trùng đồng thời bị lửa thiêu kêu lên tới thảm thiết. Trong tầm mắt đều là những ngọn cỏ trắng đong đưa như những hồn ma. Ngân Trần ngã xuống đất, vô số quái vật như những con giun trắng quấn lấy toàn thân anh. Hàng ngàn gai nhọn lạnh lẽo đâm vào thân thể anh, sau đó mãnh liệt sinh sôi nảy nở.
Thế nhưng vẻ mặt Ngân Trần không hề đau đớn. Ánh mắt anh toát lên sự kiên định như ngôi sao vĩnh hằng. Anh biết hồn lực trong thân thể mình đang bị điên cuồng cắn nuốt. Nhưng anh vẫn dựa vào sức mạnh thể xác lê từng bước, từng bước về phía Gilgamesh. Những ngọn cỏ trắng kia càng ra sức cào xé anh, ngăn cản bước tiến của anh. Thậm chí mỗi ngọn cỏ như có sinh mệnh, thét lên điên cuồng, nháy mắt càng trở nên to khỏe, sắc bén, mạnh mẽ hơn. Tất cả đều vì ngăn cản Ngân Trần đến gần Gilgamesh.
Mỗi lần tiến lên một bước, cảm giác đau đớn như xé toạc cơ thể Ngân Trần càng kịch liệt hơn. Tay phải anh nắm thật chặt quả cầu vàng óng. Vô số ngọn cỏ màu trắng định chui vào tay anh, nhưng trước sau anh vẫn nắm vững không hề lơi lỏng. Đám cỏ kia như có lưỡi cưa cào xé, gặm cắn bàn tay anh. Mu bàn tay Ngân Trần nhầy nhụa máu thịt. Chốc lát sau, tay phải anh chỉ còn lại những đốt xương trắng hếu, nhưng bàn tay vẫn cứ nắm chặt. Anh biết rõ hồn lực trong cơ thể mình đã hoàn toàn tan biến. Anh không còn cách nào sử dụng Gai Xương Định Thần rời khỏi đây được nữa.
Tầm mắt anh bắt đầu mơ hồ, nỗi đau thể xác hóa thành vô cảm. Anh cũng không biết giờ phút này hai chân, bụng và cổ mình đã lẫn lộn máu thịt, bị đám cỏ gặm sâu đến tận xương. Máu ào ạt chảy ra từ người anh, nhuốm đậm đám cỏ khô, như đóa hoa sen đỏ tươi nở rộ trên đất tuyết. Lồng ngực anh bị đám rễ bén nhọn chiếm đóng, không thể nào hít thở, giống như cả người bị ma quỷ hắc ám lôi kéo xuống địa ngục tối tăm. Gương Hộ Tâm trên đỉnh đầu chẳng biết đã rơi xuống từ lúc nào, chỉ còn lại ánh sáng leo lét soi sáng đường nét mờ ảo của Gilgamesh trước mặt trong gang tấc. Ngân Trần vươn tay, nhích từng chút phía Gilgamesh. Anh biết, chỉ cần đẩy Suối Nguồn Hoàng Kim này vào cơ thể ngài, như vậy, hồn vụ sẽ mãnh liệt tuôn trào bên trong, nhất định sẽ khiến ngài tỉnh lại. Với hồn thuật cao siêu của Gilgamesh, cho dù chỉ có một chút hồn vụ, ngài cũng sẽ phát huy hiệu quả của nó đến long trời lở đất. Ngân Trần vươn cánh tay run rẩy của mình ra, nhưng trước sau vẫn cách thân thể Gilgamesh vài tấc. Tầm mắt anh đã trở nên mông lung, hô hấp dần dần dừng lại, đầu óc anh bắt đầu hiện lên đủ loại bóng ma lúc sắp chết.
Đột nhiên, bên chân phải anh bỗng có mấy ngọn cỏ to bằng cổ tay thi nhau mọc lên như độc xà màu trắng, quấn chặt lấy chân anh lui về phía sau. Ngân Trần nhìn Gilgamesh trước mặt, khuôn mặt rũ xuống đang ngủ sau trông vẫn tôn quý, đẹp đẽ như vị thần say giấc trong truyền thuyết, mũi mắt tĩnh lặng, không bị vướng bận bởi yêu hận của phàm trần. Ngực Ngân Trần dâng lên nỗi bi thương khôn xiết, nét mặt lạnh lùng, điểm nhiên xưa nay bỗng vỡ òa, anh nấc nghẹn trong nước mắt. Nhưng vì lồng ngực đã không thể lên xuống nên âm thanh cũng không còn rõ ràng. Từng giọt nước mắt nóng nổi rơi trên khuôn mặt nhòe nhoẹt máu thịt của anh. Tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ như tiếng giãy chết của con vật nhỏ nhoi nào đó.
“Xin để tôi cứu ngài… Xin để tôi cứu ngài… Vương tước! Ngài tỉnh lại đi! Ngài nhìn tôi đi! Tôi tìm được ngài rồi…” Nước mắt anh hòa lẫn với máu thiêu đốt đôi mắt, anh như trở về lúc còn thơ bé, hoàn toàn quên mất mình đã trở thành Vương tước tôn quý . Đã nhiều năm trôi qua, trong lòng anh luôn cho rằng mình là Sứ đồ nhỏ bé năm xưa, chỉ có Gilgamesh đứng trước mặt mới là Vương tước.
Ngân Trần quay đầu, nhìn đám cỏ đang điên cuồng rỉa lấy chân phải mình. Anh cắn chặt răng,  dốc hết sức tàn giật chân ra. Tiếng xương gãy lìa răng rắc vang lên, anh đã vặn gãy chân phải ngay tại đầu gối máu thịt vỡ vụn. Đám cỏ trắng thả lỏng. Ngân Trần tận dụng chút ý chí còn tỉnh táo và chút thể lực cuối cùng, cố vươn cánh tay phải chỉ còn xương trắng đến gần thân thể Gilgamesh.
Nháy mắt tiếp theo, mắt Ngân Trần tối sầm, anh hôn mê bất tỉnh. Nhận thức cuối cùng của anh là tiếng gió rít gào xung quanh, như có ngàn vạn lưỡi đao đang cắt xoáy. Trong cơn gió là tiếng gào thét của đám quái vật. Cửa địa ngục mở rộng, vô số vong linh ào ra cắn nuốt cả trời đất. Anh cảm giác cuối cùng mình đã trở thành một trong ngàn vạn vong linh đang kêu vào kia, nặng nề rơi xuống địa ngục vĩnh hằng.
**********Có ai cảm thấy Ngân Trần với Gilgamesh có “gì gì” không a :V******
Trái Tim, đế quốc Aslan phía Tây.
“Aaaa!” Kỳ Linh đang tán gẫu với Thiên Thúc U Hoa bỗng thét lên. Sau đó, đôi mắt cậu nhìn trừng trừng phía trước như bị người ta cướp mất hồn vía.
“Này, anh làm sao thế?” Thiên Thúc U Hoa giật này mình, bật dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Kỳ Linh, khua tay trước khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Kỳ Linh hoàn hồn lại, cậu quay đầu, nhìn đăm đăm Thiên Thúc U Hoa. Cậu không biết phải hình dung cảm giác lạ thường bỗng chốc truyền đến từ tước ấn… giống như là…
“Tôi cảm giác…” Hai mắt Kỳ Linh ngân ngấn nước, giọng nói thoáng chốc nghẹn ngào “Ngân Trần hình như…chết rồi…”
“Anh đừng nói lung tung.” Thiên Thúc U Hoa bị cậu dọa sợ, sắc mặt cũng nhanh chóng trắng bệch. Vì cô biết, cảm giác giữa Sứ đồ và Vương tước không thể nào sai lầm.
“Tôi cảm giác…giống như anh ấy đột nhiên biến mất, đi đến một nơi rất xa. Tôi không cảm ứng được anh ấy nữa…” Kỳ Linh nhìn U Hoa, gương mặt thiếu niên anh tuấn bỗng đau xót vô hạn, mắt đong đầy lệ, như thể một con vật bị vứt bỏ, run rẩy, lúng túng và sợ hãi. “Không được! Tôi phải đi tìm anh ấy!” Kỳ Linh hốt hoảng đứng lên, hoàn toàn không hay biết nước mắt đang thi nhau rơi xuống từng giọt.
“Anh đứng lại! Sứ giả của Tư tế Bạch Ngân vừa ra lệnh bảo chúng ta chờ trong phòng này. Bây giờ, làm sao anh có thể đi ra ngoài được? Đây là anh cãi lệnh đấy!” Thiên Thúc U Hoa nôn nóng kéo cậu lại.
“Tôi mặc xác ai là Tư tế Bạch Ngân. Nếu Ngân Trần chết rồi. thì tôi cần quái gì làm Vương tước nữa!” Hai mắt Kỳ Linh đỏ hoa. Cậu mặc kệ Thiên Thúc U Hoa kéo mình lại, cố lao ra cửa. Sức lực quá lớn và sự cố chấp đáng sợ của cậu khiến Thiên Thúc U Hoa khiếp đảm.
Kỳ Linh mở phắt cửa phòng ra, đối diện với hai sứ giả vẫn đứng cạnh cửa. “Để tôi đi ra ngoài!” Kỳ Linh gào lên, giọng cậu đầy lo lắng và gắt gỏng.
“Tư tế Bạch Ngân bảo cô cậu chờ trong phòng, không thể tùy ý rời đi!” giọng nói của sứ giả lạnh lẽo như băng, không chừa lại một khả năng bàn bạc nào.
“Gào…”
Không khí vang lên tiếng rống gầm đinh tai. Thoắt cái, Kỳ Linh đã cầm lấy thanh kiếm gãy của mình trong tay.
“Hai người cút ngay cho tôi!” Cậu giơ thanh kiếm to lớn bổ về phía hai người kia.
“Ầm…”
Kỳ Linh bị ngã bật về phía phòng, đụng phải chiếc tủ, tấm gỗ kiên cố vỡ thành mấy mảnh.
“Các người dám ra tay đánh Sứ đồ!” Thiên Thúc U Hoa nhìn Kỳ Linh co ro trên mặt đất, phút chốc lửa giận lóe lên, một loạt tia sáng chập chờn trong không khí.
“Keng! Keng! Keng!” Ba mũi tên băng bay đến hai sứ giả với thế sấm vang chớp giật, cung băng trong tay cô chấn động rào rào.
Song, thân hình sứ giả bỗng vươn lên như loài ma quỷ, còn chưa kịp nhìn rõ thì Thiên Thúc U Hoa đã cảm thấy trước mắt hỗn loạn, một bóng người hiện ra trước mặt, bổ một cú thật nặng vào ngực cô. Cả người như bị tảng đá nện phải, bay thẳng về phía sau.
Kỳ Linh nhìn Thiên Thúc U Hoa ngã xuống đất, đôi mắt đỏ gay, giơ thanh kiếm to xông về phía hai sứ giả lần nữa. Thế nhưng lần này, sứ giả vung tay lên, vô số sợi xích bạc không biết chui từ đâu ra, quấn chặt lấy Kỳ Linh từng vòng, cậu chỉ cảm thấy hai đầu gối chùng xuống, cả người ngã sấp về phía trước, mặt đập xuống mặt sàn.
Thiên Thúc U Hoa vừa định vùng vẫy đứng dậy thì sợi xích nặng trịch cũng quấn chặt lấy tay cô.
Kỳ Linh gục trên mặt đất, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Cậu vùng vẫy, hai tay đã bị xiềng trói, chỉ có thân thể còn di chuyển được. Cậu vất vả lê đi, bò đến bên chân sứ giả, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của họ chìm trong bóng chiếc mũ trùm, lớn tiếng gào khóc, cầu xin: “Tôi van hai người đấy… Hai người thả tôi ra ngoài đi! Tôi muốn đi tìm Ngân Trần… huhuhu… Anh ấy có thể đã chết rồi… Tôi van xin hai người! Tôi không muốn bỏ trốn. Tôi nhất định sẽ trở về. Chỉ cần để tôi tìm được anh ấy, biết anh ấy không sao thì tôi sẽ trở về ngay. Dù Tư tế Bạch Ngân muốn tôi làm gì tôi cũng đều làm cả. Bắt đi chết tôi cũng đi… Huhu, tôi cầu xin hai người đấy…”
“Kỳ Linh, anh giữ lại chút sĩ diện lại cho tôi. Đừng cầu xin bọn họ! Anh là Sứ đồ mà!” Thiên Thúc U Hoa tuôn trào nước mắt. Cô nghiến răng, ánh mắt đầy hận ý. Cô nhìn hai gã sứ giả, “Hai người nhớ kỹ cho ta! Ta là Thiên Thúc U Hoa, đời này, ta nhất định băm hai người thành vạn mảnh.”
“Tôi cầu xin hai người đấy… Tôi lạy hai người. Tôi xin nhận tội. Tôi không nên ra tay đánh hai người…” Thân thể Kỳ Linh bị xích chặt, chỉ có thể dập đầu xuống mặt đất cứng từng cái một. Trên vầng trán cao rộng của cậu đã có vài giọt máu chảy xuống. “Chỉ cần hai người thả tôi ra ngoài… Tôi cầu xin hai người…” giọng cậu trầm khàn, hoàn toàn không giống một thiếu niên. Thiên Thúc U Hoa nghe thấy, trái tim cũng vỡ nát theo.
Hai gã sứ giả nhìn nhau, thoáng do dự sau đó giơ chân lên giẫm vào mặt cậu.
“Súc sinh!”
Thiên Thúc U Hoa gào lên như xé tim xé phổi. Cô vùng vẫy thân thể nhưng không tài nào nhúc nhích được. Nước mắt cô không ngừng tuôn trào. Trong ánh lệ, cô thấy Kỳ Linh nằm gục trên mặt đất bất động. Vẻ mặt cậu đầy đau khổ, nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt như tất cả sinh mạng đã bị nuốt chửng. Cậu thiếu niên hoạt bát, khí thái giờ đây nằm sõng soài trên đất, mặc cho người khác giẫm đạp lên khuôn mặt khôi ngô của mình. Miệng cậu lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, chỉ có nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả mặt đất. Cô nhớ đến ban đầu vì cứu Kỳ Linh, Ngân Trần cũng không ngần ngại quỳ xuống lạy cô. Mà giờ khắc này, Kỳ Linh cũng như vậy. Có lẽ mãi mãi cô không có cơ hội cảm nhận được tình cảm giữa Vương tước và Sứ đồ như thế này. Bởi vì Vương tước của cô, cha của cô đã không còn nữa…
Trong khoảng khắc tiếp theo, đồng tử Thiên Thúc U Hoa chợt thu nhỏ, vì cuối cùng, cô đã hiểu tại sao Kỳ Linh từ bỏ tất cả phản kháng. Ngoại trừ Thiên Thúc U Hoa, ngay cả hai sứ giả cũng cảm nhận được giờ phút này, trong cơ thể Kỳ Linh đang nhanh chóng phục chế lại một bộ mạch hồn mới. Hồn lực mãnh liệt đang cải tạo toàn bộ bên trong con người cậu. Vô số mạch linh hồn mới như kính mạch dày đặc phân chia trong cơ thể.
Cậu đã trở thành tân Vương tước cấp Bảy.
 
Ngục giam, đế quốc Aslan phía Tây.
Ánh sáng tắt lịm, im bặt, cảm giác đau đớn cũng biến mất. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu Ngân Trần là khuôn mặt mãi mãi tôn quý, điển trai của Gilgamesh. Gương mặt ngủ say của ngài, bóng dáng yên tĩnh của ngài đã trở thành hình ảnh vĩnh hằng trong con ngươi dần dần phóng đại và cuối cùng đông cứng của Ngân Trần.Cho đến cuối cùng, đôi mắt ngài vẫn nhắm nghiền, không hề mở ra để nhìn Sứ đồ đã cách xa nhiều năm của mình.
“Cho dù không cứu được ngài ấy, dù là vĩnh viễn bị nhốt chung với ngài ấy, hoặc là chết cùng một chỗ cũng tốt.” Lúc đó, Ngân Trần đang đón gió trên vách núi cao cao, ngấn lệ mỉm cười.
Khi thốt ra câu nói này, vẻ mặt anh không tuyệt vọng, không đau buồn, không phẫn nộ cũng không oán hận, mà là mong đợi ẩn chứa bi thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.