Tước Tích

Chương 20: Linh Trần Quyết




Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Đại dương xanh thẳm mênh mông bát ngát, biển mùa đông chập chờn hơi sương lạnh lẽo mỏng manh. Trong cái rét buốt, muôn chim đều chen chúc nhau chui rúc vào hang trên vách đá. Trên mặt biển, lác đác vài tảng băng trôi.
Lúc Ngân Trần mở mắt ra, phát hiện Quỷ Sơn Liên Tuyền đã tỉnh giấc từ lâu. Cô đứng bên rìa vách đá, gió thổi trường bào bay phấp phới. Ngân Trần đứng dậy gọi tên cô. Liên Tuyền quay đầu lại: “Anh nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Cũng tạm.” Ngân Trần gật đầu. “Còn cô?”
Quỷ Sơn Liên Tuyền không trả lời, nhưng thật ra, không cần nói, Ngân Trần cũng biết cô đã nghỉ ngơi rất tốt. “Vì dù cách một khoảng nhất định, cộng thêm cô không hề buông thả hồn lực trong cơ thể, nhưng anh vẫn cảm nhận được rõ ràng, trải qua một đêm nghỉ ngơi, hai mạch hồn khác nhau trong người cô đã hoàn toàn dung hợp. Thân thể mảnh mai của cô như đại dương đang say giấc, có thể gào thét dậy sóng nuốt chửng trời đất bất cứ lúc nào.
“Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi.” Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn Ngân Trần.
“Hôm qua cô nói Gilgamesh bị giam bên dưới hòn đảo Cyril, nhưng nơi đó là biển sâu, làm sao chúng ta xuống được?” Ngân Trần hỏi.
“Lẽ ra chúng ta có thể thông qua quân cờ tượng thần mười bảy tiến thẳng vào Đồi Hồn, nhưng tôi và anh đã từng vào đó rồi nên không thể vào được nữa. Trước đây, tôi không thể hiểu tại sao quân cờ này chỉ sử dụng được một lần, trong khi những quân cờ khác ở Aslan đều có thể sử dụng hết lần này đến lần khác. Xét theo tình huống bây giờ, ban đầu Tư tế Bạch Ngân làm ra quân cờ này nhất định là vì giảm thiểu cơ hội người khác đến gần Gilgamesh. Có lẽ do mấy đời Vương tước và Sứ đồ trước chúng ta đều có thể tự do vào Đồi Hồn. Với cả, hồn thú Chúc Phúc vốn không hề ở trong Đồi Hồn như bây giờ. Huống chi nó là một trong bốn hồn thú thượng cổ, sao lại có thể ngoan ngoãn chịu ở chỗ đó được? Hiện giờ thì tôi đã hiểu, đó là vì Cyril làm phong ấn, chẳng những giam giữ Gilgamesh mà còn nhốt luôn cả Chúc Phúc, khiến nó không tài nào rời khỏi đây được, có thể trở thành một gồng xiềng khác giam cầm anh ấy.”
“Cô có thể thả Sợi Xích Hồi Sinh của mình xuống đáy biển, sau đó kéo chúng ta nhanh chóng lặn xuống không?” Ngân Trần hỏi.
“Có thể!” Quỷ Sơn Liên Tuyền nói. “Nhưng vấn đề là với độ sâu của Đồi Hồn, muốn chúng ta nín thở lặn xuống đó thì tốc độ sợi dây xích kéo chúng ta xuống phải thật nhanh. Sau khi vượt qua độ sâu nhất định, áp suất nước dưới biển sâu sẽ nghiền ép chúng ta chảy máu mà chết.”
“Nhưng hồn lực của tôi không thể điều khiển tạo ra lối đi, hoặc chỗ trống ở nơi sâu như thế, cô có thể không?”
Quỷ Sơn Liên Tuyền mím chặt môi, thoáng im lặng rồi đáp: “Tôi cũng không thể.”
“Vậy chúng ta đi thế nào?” Ngân Trần nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền , ánh mắt đầy thắc mắc.
Quỷ Sơn Liên Tuyền quay người, khẽ vẫy tay về phía mặt biển bên dưới vách đá. Nơi vực sâu vạn trượng truyền đến những âm thanh rền vang. Ngân Trần nghi ngờ đi đến, nhìn xuống vùng biển bên dưới. Biển đen mênh mông đang chậm chạp đội cao, sau đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể khổng lồ của Hải Ngân ngoi lên khỏi mặt nước.
“Nó sẽ đưa chúng ta đi!”
Quỷ Sơn Liên Tuyền nói xong, vị trí tước ấn bên tai cô phóng ra tia sáng trắng. Trong phút chốc, cánh chim xoay tròn. Ám Sí hiện ra, cất tiếng kêu cao vút phá vỡ không khí yên tĩnh của buổi chiều sớm mai trên biển.
“Lên đây đi!” Liên Tuyền nhảy lên lưng Ám Sí, quay người vẫy gọi Ngân Trần.
Ngân Trần xoay mình leo lên, mới vừa ngồi vững, Ám Sí đã cất lên tiếng kêu lảnh lót, sau đó tung người khỏi vách đá, lao thẳng xuống biển.
Ngân Trần nhìn mái tóc dài của Quỷ Sơn Liên Tuyền tung bay trong gió. Cô gái kiêm nhiệm hai chữ: Vương tước đầu tiên tại lãnh thổ Aslan hiện tại đã có hai hồn thú, cộng thêm hồn khí Sợi Xích Hồi Sinh làm nơi chứa hồn thú đến nay vẫn để không. Sau này, cô còn có thể thu phục thêm một hồn thú nữa để bản thân sai khiến. Lúc đó, trong cơ thể cô có bốn mạch linh hồn và ba hồn thú, rốt cuộc thực lực sẽ mạnh đến mức nào, đây là điều chẳng ai biết được.
Trong giây phút sắp chạm đến mặt biển, Ám Sí vỗ mạnh cánh, thế lao xuống như sao băng xẹt ngang bầu trời, cánh chim trắng muốt vỗ phành phạch, lơ lửng trong không trung. Quỷ Sơn Liên Tuyền và Ngân Trần nhảy xuống tấm lưng rộng rãi của nó, đứng trên đầu Hải Ngân to cỡ một hòn đảo. Anh cúi đầu quan sát con mãnh thú biển sâu này, đầu nó đầy gai góc, cách đó mười bước là con mắt to lớn dần xoay đảo. Quỷ Sơn Liên Tuyền vẫy tay gọi anh: “Đi theo tôi!’
Xung quanh tối mịt, lần trong không khí nóng bức là một mùi khó có thể hình dung, như là mùi cá tôm rữa nát. Ngân Trần ngồi trong bóng tối, vẻ mặt thản nhiên giống như không ngửi thấy gì cả.
Bên tai có thể nghe thấy âm thanh dòng hải lưu lùng bùng như mạch nước ngầm chảy trong lòng đất, cách đó không xa. Ngân Trần im lặng, mặc dù không thấy rõ Quỷ Sơn Liên Tuyền đang làm gì ở đối diện, nhưng anh không hề lo lắng. Chắc chắn là, khi đồng ý với Quỷ Sơn Liên Tuyền bước vào miệng Hải Ngân lặn xuống biển sâu, dù là ai cũng sẽ suy nghĩ đắn đo. Thứ nhất, bản thân chuyện này mang tính nguy hiểm rất lớn. Thứ hai, Hải Ngân cũng không phải hóa thú của mình, xảy ra bất cứ tình huống nào, nó vẫn ưu tiên bảo vệ chủ nhân của nó trước nhất. Nhưng Ngân Trần lại có niềm tin với Liên Tuyền mà không hề có bất cứ đắn đo do dự nào. Giờ phút này, anh ngồi trong khoang miệng ẩm ướt của Hải Ngân , không gian rộng lớn có dưỡng khí dồi dào, đủ để hai người họ đến Đồi Hồn ở đáy biển.
Có lẽ chính khí bẩm sinh trên người Liên Tuyền khiến người khác cảm thấy cô là người tốt. Hoặc là… vì cứu Gilgamesh, dù có nguy hiểm thế nào, Ngân Trần cũng không chùn bước.
“Cần tôi tạo chút ánh sáng không?” Ngân Trần hỏi Liên Tuyền trong bóng tối.
“Được!”
Một tấm gương đồng nho nhỏ lơ lửng giữa không trung vừa phát ra tiếng ong ong vừa tỏa sáng êm dịu. Khuôn mặt Liên Tuyền hiện ra, có lẽ vì vừa trải ra nỗi đau mất anh trai, hoặc là mấy ngày qua liên tục xảy ra nhiều biến cố lớn, gương mặt cô gái trẻ tuổi vốn tươi tắn như hoa hiện giờ rất hờ hững và bi thương, trông khá mệt mỏi.
“Đây là kính Hộ Tâm, có thể chống đỡ tất cả công kích trí mạng tới trái tim. Dù là tổn thương đến từ nguyên tố hồn thuật, hay công kích trực tiếp, nó cũng sẽ có thể đỡ được một mạng cho cô. Nhưng cũng chỉ có tác dụng ngăn cản được một lần, sẽ không có hiệu quả với công kích tiếp theo. Cho nên nó không phải là thứ thần kì gì, trong lịch sử cũng không có ghi lại. Thú vị chính là lúc tìm thấy kính Hộ Tâm này, tôi phát hiện trời vừa tối xuống thì nó sẽ phát sáng, nên tôi cũng thường xuyên dùng nó soi sáng xung quanh.” Ngân Trần nhìn vẻ mặt khá hiếu kì của Liên Tuyền, ôn hòa giải thích.
“Có một câu tôi muốn hỏi anh.” Liên Tuyền nhìn Ngân Trần, nói.
“Cô hỏi đi!”
“Trận đại chiến lúc trước trên đảo Cyril, tôi nhìn thấy hồn khí anh vứt ra hơn hai món. Vì tôi có huyết thống với Phùng Hồn nên tôi có thể dùng chung hồn khí với anh ấy. Nhưng hồn khí của anh, xem ra hình như số lượng rất lớn, đây là… thiên phú của anh à?” Trong ánh sáng mờ ảo, tuy Liên Tuyền tỏ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn nhìn thấu được sự cảnh giác trong cô.
“Ừ!” Qua hồi lâu, Ngân Trần gật đầu.
“Nhưng mà… Lúc trước, Kỳ Linh đi chung với tôi lấy hồn khí trong Đồi Hồn, cậu ta lấy được một thanh… Ừm, nói thế nào nhỉ, tôi hình dung không giỏi, nhưng cảm giác không phải là đồ của Aslan. Nó là thanh kiếm có hoa văn cổ xưa. Cái này tôi tận mắt nhìn thấy, nhưng lúc đại chiến trên đảo Cyril, cậu ta lại sử dụng… hình như là Vạt Váy Nữ Thần trong truyền thuyết thì phải?”
“Đúng vậy! Đó là một trong những hồn khí của tôi. Kỳ Linh là Sứ đồ của tôi nên có thiên phú như tôi, có thể đồng thời sử dụng rất nhiều hồn khí, số lượng vô kể.”
“Theo tôi biết, không phải Vạt Vát Nữ Thần là hồn khí của Đặc Lôi Á ư? Sao lại xuất hiện trong tay anh? Vậy chiếc váy lụa trắng trên người Đặc Lôi Á hiện giờ là gì? Ở hang sâu bên trong lòng đảo, chiếc váy đó gần như đã lấy mạng tôi.” Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngân Trần. “Rốt cuộc anh và Đặc Lôi Á có quan hệ gì?”
***
Thành phố cảng Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Kỳ Linh thức dậy trong trạm dịch, nhìn căn phòng trống rỗng, lòng buồn mênh mang. Thật ra thì cậu đi theo Ngân Trần chưa lâu, hiện tại cũng chỉ trở về như trước. Từ bé đến lớn, cậu vẫn thui thủi một mình, không có người thân nào. Những giờ phút này, không biết tại sao, tim cậu như bị ai đó khoét đi một góc, giống như cửa sổ bị thủng một lỗ, gió lạnh thả sức lùa vào khiến cõi lòng lạnh ngắt.
Cậu chui ra khỏi chăn, lò sưởi trong phòng cháy cả đêm, giờ này chỉ còn lại đốm lửa tàn lác đác. Phòng nóng hừng hực, vách tường gỗ tỏa hương thơm ngát. Gió buổi sáng mùa đông luồn qua khe hở mơn man trên bộ ngực trần của cậu, cảm giác mát lạnh như nước suối róc rách chảy qua, khiến cậu thư thái đồng thời cũng dần tỉnh táo lại.
Sự trưởng thành của thiếu niên bao giờ cũng nhanh chóng bất ngờ. Chưa bao lâu mà Kỳ Linh phát hiện ra mình đã cao hơn, cơ bắp nơi lồng ngực và cánh tay càng lúc càng rắn chắc. Có điều hơn phân nữa công lao đều nhờ vào thanh kiếm vừa to vừa nặng kia. Mỗi ngày rảnh rỗi nó múa may đương nhiên là thân thể phải cường tráng hơn. Có lẽ nên bảo Ngân Trần đổi vài món binh khí cho cậu. Anh ấy nhiều binh khí như vậy, thứ nào cũng nhỏ nhắn, tinh xảo, chưa kể đến Vạt Váy Nữ Thần. Phải để anh cầm thanh kiếm nặng trịch này mới đúng, anh quá gầy, lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi. Nếu không phải hiện tại anh vẫn nhỉnh hơn cậu một cái đầu thì Kỳ Linh đã cảm giác mình là anh trai của anh luôn rồi.
“Đến cùng thì Ngân Trần bao nhiêu tuổi rồi? Theo lý hắn phải lớn hơn mình nhiều. Nhưng da dẻ anh ấy vô cùng mềm mại, mà mình lại thô ráp xù xì. Lẽ nào do mình rửa chén đĩa từ bé đến lớn, bị khói dầu hun nhiều quá ư?” Kỳ Linh lẩm bẩm, mặc quần áo đàng hoàng, cột lại đai lưng, sau đó đi xuống lầu.
Mới vừa đến đại sảnh đã thấy Thiên Thúc U hoa ngồi bên bàn ăn sáng. Trước mặt cô là bộ đồ dùng bằng bạc xinh xắn, bên trong bày rất nhiều điểm tâm đủ mọi kiểu dáng. Chiếc ấm bạc tỏa hương trà lúa mì thơm phưng phức, còn thoang thoảng mùi cỏ mật.
“Cô giàu quá!” Kỳ Linh  ngồi xuống cạnh U Hoa, nghiêng khuôn mặt tuấn tú luôn được các quý cô yêu thích, cười tít mắt, nói: “Tôi ăn chung với cô được không? Nhiều như vật, cô cũng đâu ăn hết.”
“Không phải anh có rất nhiều tiền sao?” Mặt U Hoa ửng đỏ, sau đó lập tức ra vẻ lạnh lùng, “Đừng kề sát mặt anh vào mặt tôi!”
Kỳ Linh đã quen thói khi nói chuyện phải dựa gần vào người khác. Mùi vị thiếu niên trên người lan ra từ cổ, từ miệng, từ tóc cậu giống mùi hương cỏ xanh được ánh mặt trời soi chiếu. Trong mùi hương thoang thoảng ẩn chứa mùi cay cay tự nhiên. Đối với thiếu nữ như Thiên Thúc U Hoa, tất nhiên sẽ khiến cô nóng ran đến tận cổ. Trước đây, mỗi lần Kỳ Linh đặt cằm lên bả vai, đùi hay ngực Ngân Trần nói chuyện, anh cũng sẽ đẩy cậu ra: “Cậu cách xa tôi một chút. Tôi mặc đồ trắng đấy!”
“Vậy không được, tiền là của Ngân Trần. Tôi không thể phung phí tiền của anh ấy.” Kỳ Linh nhìn các món ăn ngon trên bàn, nuốt nước bọt. “Với lại tối qua, ở trọ đã tiêu không ít rồi. Lữ điếm này đắt chết đi được, cô xem cô dẫn tôi đến cái nơi quái quỷ gì đấy? Quả thật là giết người không dao mà.”
“Anh còn tiết kiệm cho Ngân Trần à? Anh ta vứt bỏ anh đi theo cô ả Quỷ Sơn Liên Tuyền kia rồi kìa.” Thiên Thúc U Hoa nhắc đến Quỷ Sơn Liên Tuyền với giọng đầy hằn học.
“Anh ấy sẽ không phải vậy đâu.” Kỳ Linh nhìn xuống bàn, vẻ mặt đầy mất mát nhưng giọng điệu vẫn vô cùng kiên định. “Anh ấy sẽ không vứt bỏ tôi. Tôi sẽ ở đây chờ anh ấy.”
Thiên Thúc U Hoa nhìn Kỳ Linh, trong lòng cũng có phần hụt hẫng. Cô thở dài, cầm chiếc bát đầy bánh nhân mứt hoa quả đặt trước mặt cậu. “Ăn đi!” Cô cố giữ vẻ lạnh lùng.
“Cô tốt quá!” Kỳ Linh ngẩng đầu, nụ cười mang theo niềm lạc quan riêng có của thiếu niên, hàm răng trắng muốt đều tăm tắp vô cùng rực rỡ dưới ánh nắng sớm mai, tựa như có thể soi sáng lòng người. Ánh mắt cậu long lanh như chú báo còn hiền lành.
Ăn sáng xong, Kỳ Linh và U Hoa ngồi thẫn thờ trong đại sảnh.
“Sau này, chúng ta đi đâu đây?” Kỳ Linh nhìn U Hoa, thoáng mất phương hướng. Lúc trước luôn có Ngân Trần dẫn dắt, vào Nam ra Bắc, học hồn thuật, lấy hồn khí, mỗi ngày đều rất bận rộn, mãi chẳng được nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại, Ngân Trần thình lình bỏ đi, cậu bỗng chốc chẳng biết nên làm gì.
Hai đứa trẻ không có nhà để về may mà còn có nhau làm bạn. Đang phiền muộn thì ngoài cổng chợt có bốn người mặc trang phục thị vệ hoàng tộc màu bạc đi tới, họ đều đội mũ trùm đầu che kín mặt. Đường viền trên trường bào được thêu khéo léo và sang trọng. Những sợi tơ bạc khâu nối các mảnh trang phục vừa nhìn đã biết không tầm thường. Vóc dáng bốn người bằng nhau, đều cường tráng, hơn nữa, ngay cả tư thế bước đi cũng giống hệt nhau.
Kỳ Linh thích thú quan sát, đến tận khi bốn người họ đi thẳng về phía cậu và Thiên Thúc U Hoa.
“Sứ đồ cấp Sáu, Sứ đồ cấp Bảy, mời theo chúng tôi đến giáo đường Rannes một chuyến.” Một người trong đó khom người cúi chào Kỳ Linh và U Hoa, cất giọng rất cung kính.
“Các anh là ai?” Kỳ Linh trợn tròn mắt, lông mi chớp chớp.
“Họ là Sứ đồ của Băng đế, cũng là Sứ giả chuyên dụng của Băng đế.” Thiên Thúc U Hoa đứng dậy, kề miệng sát tai Kỳ Linh, thì thầm nói cho cậu biết.
“Băng đế? Là hoàng đế của Aslan chúng ta sao? Tên Ngải Âu Tư gì đó à?” Kỳ Linh há hốc mồm, hết sức kinh ngạc.
“Anh không sợ chết à…” Thiên Thúc U Hoa trừng mắt lườm Kỳ Linh. “Đừng nói bậy bạ.”
“Băng đế tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?” Kỳ Linh ngu ngơ hỏi tiếp.
“Không chỉ hai cô cậu mà tất cả Vương tước và Sứ đồ cũng bị triệu tập. Nhưng không phải là bản thân bệ hạ triệu tập các người. Ngược lại, nhiệm vụ của các người là tìm kiếm Băng đế, vì ngài đã mất tích. Nói chính xác, căn cứ theo mọi vết tích để lại, Băng đế chắc chắn không phải tự mình rời đi. Cho dù có chuyện quan trọng phải rời khỏi đế đô, ngài nhất định sẽ nói với người xung quanh. Ngài đội nhiên biến mất không thấy tung tích. Hơn nữa, sáng hôm ngài mất tích, chúng tôi phát hiện được dấu vết từng có hồn thuật nguồn gió để lại trong tẩm cung trống vắng của ngài. Chúng tôi nghi ngờ người bên vương quốc gió đã bắt cóc Băng đế.”
“Đừng nói đùa!” Thiên Thúc U Hoa nghe thấy, mặt mũi trắng bệch. “Hồn lực của Ngải Âu Tư bệ hạ đã đạt đến đỉnh cao, gần như sánh ngang với Vương tước cấp Một Tu Xuyên Địa Tạng. Nếu trong tình huống ngài không muốn mà có thể bắt được ngài đi, vậy bản lĩnh người này phải cao đến thế nào chứ?”
“Vì vậy, chúng tôi đã bẩm báo Tư tế Bạch Ngân. Họ sai chúng tôi triệu tập tất cả Vương tước và Sứ đồ trở về đế đô.” Sứ đồ Băng đế trả lời.
“… Nghiêm trọng vậy sao?” Thiên Thúc U Hoa quay đầu lại nhìn Kỳ Linh. Cô biết, tuyệt đối không được kháng cự mệnh lệnh này.
“Tôi không đi! Tôi phải ở đây chờ Ngân Trần. Anh ấy trở lại không tìm được tôi thì sao?” Kỳ Linh lập tức lắc đầu.
“Nhất định phải đi!” Sứ đồ Băng đế cúi đầu vô cùng cung kính nhưng giọng nói rất kiên quyết.
“Vậy lúc nào tôi mới có thể trở về đây?” Kỳ Linh hỏi.
“Chuyện này chúng tôi không biết. Nhưng chúng tôi sẽ cho người ở lại Rannes. Nếu Vương tước Ngân Trần trở lại, chúng tôi cũng sẽ triệu tập anh ta.”
“Nói cách khác, Ngân Trần cũng sẽ đến đế đô hả?” Kỳ Linh hỏi.
“Đúng vậy, nếu hiện tại có Sứ đồ Băng đế tìm được anh ta, có thể anh ta đã trên đường đến đế đô rồi.”
“Được, vậy tôi đi!” Kỳ Linh nuốt một miếng bánh ngọt, gật đầu với bọn họ.
Thu dọn hành lý xong, Kỳ Linh theo bốn vị Sứ đồ Băng đế rời khỏi trạm dịch. Đi ra cửa lớn, Kỳ Linh ngoài nhìn biển khơi xa xa ngoài cảng, lòng trống trải. Không biết hiện tại, Ngân Trần ở đâu, cũng không biết anh có gặp phải chuyện gì xấu không.
Biển khơi nhấp nhô từng con sóng chậm chạp. Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng thành phố cảng phồn hoa này. Chim biển bay qua in bóng trên áng mây, lông vũ rơi xuống bay lả tả trên đỉnh tháp nhọn màu trắng cao vút.
Gió biển thổi đến từ khơi xa, mang theo mùi đại dương mằn mặn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt từng người. Ngư dân Rannes bắt đầu lần lượt ra khơi, cửa hàng ven đường lục đục mở cửa buôn bán. Cảnh thế tục dần dần sưởi ấm thành phố, vô số hơi nóng ngưng tụ thành màn khói trắng, che phủ quần thể kiến trúc lớn nhỏ của Rannes.
Kỳ Linh đứng bên đường, yên lặng nhìn biển khơi xa xăm, không nỡ rời đi, mãi đến khi Sứ đồ Băng đế thúc giục, cậu mới cất bước.
“Ngân Trần, anh nhất định không có việc gì nhé!” Kỳ Linh mặc niệm trong lòng, nghiêm túc nhìn ra biển, “Tôi đi mấy ngày thôi! Nếu anh vẫn chưa đến đế đô, vậy tôi sẽ trở lại đây chờ anh.”
Mắt cậu hoe đỏ như bị cát biển thổi vào. Đeo lên hành trang, thân thể ngày càng cao lớn khuất dần. Nhưng cậu không hề biết rằng, lần này chia cách với Ngân Trần là chuỗi năm tháng ly biệt dài đằng đẵng.
Rất nhiều năm về sau, họ chưa từng gặp lại nhau.
***
Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Cảm giác nhiệt độ trong miệng Hải Ngân lại giảm xuống một chút, theo đó suy đoán, hiện tại, chắc hẳn Hải Ngân đã đến vùng biển sâu vô cùng lạnh lẽo.
“Thật ra thì Vạt Váy Nữ Thần của tôi chỉ là một mảnh nhỏ của tấm chắn này thôi. Ban đầu, lúc Đặc Lôi Á săn giết ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải chúng tôi, trên người cô ta mặc hồn khí thượng cổ đứng trong ba thứ hạng đấu về vũ khí phòng ngự này. Khi ấy, Glanz – Sứ đồ Địa vì cứu tôi mà không ngần ngại sử dụng Trạng thái hắc ám, lưỡi dao sắc bén trên thân thể cậu ấy cắt đứt vạt váy của cô ta. Vài mảnh trong đó bị gió thổi bay lạc tận phương xa. Nhiều năm sau, trong một dịp tình cờ, tôi tìm được mấy mảnh nhỏ này. Chúng đã đọng lại thành ba quân cờ thể rắn, chỉ dưới tình huống có hồn lực thúc đẩy mới khôi phục thành tơ lụa, trở thành tấm chắn chống đỡ được tất cả tấn công gián tiếp. Cho Kỳ Linh là một viên trong đó thôi.” Ngân Trần khẽ khàng thuật lại. Tuy nhiên, khi nhắc đến tên Glanz, giọng anh vẫn có chút nghèn nghẹn.
“Nhưng theo tôi được biết, Vạt Váy Nữ Thần tuy là chất liệu tơ lụa nhưng trên thực tế, độ cứng của nó chỉ đứng sau vũ khí phòng ngự thứ nhất Vảy Rồng Đen và tấm chắn thứ nhất Tia Chớp Tuyết Yêu từng xuất hiện trong lịch sử của Aslan, thậm chí còn vượt qua cả Mặt Kính Tử Linh của U Minh. Bản thân Glanz là Sứ đồ sao có được sức mạnh cắt đứt Vạt Váy Nữ Thần chứ?” Quỷ Sơn Liên Tuyền hỏi với vẻ khẩn trương.
“Nếu là bình thường, mười Glanz cũng không thể cắt đứt được hồn khí thần thánh đó. Nhưng lúc đó, cậu ấy ở Trạng thái hắc ám triệt để. Khi nhà hồn thuật ở trong trạng thái kia, sức mạnh, tốc độ, lực điều khiển nguyên tố, sức sống… tất cả chỉ số hồn lực chiến đấu đều hỗn loạn, mạnh đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi… Cho đến bây giờ, chưa ai có thể ước lượng chính xác sức mạnh gia tăng của hồn lực hắc ám hóa là bao nhiêu. Tại thời điểm đó, đừng nói là cắt chút Vạt Váy Nữ Thần, cho dù xé nát cả chiếc váy cũng chỉ là chuyện nhỏ với Glanz. Nếu không phải Đặc Lôi Á dựa vào thiên phú cảm ứng, dự đoán được tấn công của Glanz để tránh né kịp thời thì cô ta đã sớm mất mạng rồi.”
Ngân Trần nói đến giữa chừng thì dừng lại. Ngoại trừ âm thanh hải lưu văng vẳng xung quanh, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của anh. Những chuyện này đã xưa cũ nhưng vẫn phong ấn trong lòng anh bấy lâu, mãi là cấm địa không ai đặt chân đến. Quỷ Sơn Liên Tuyền thấu hiểu, cô chỉ lẳng lặng chờ đợi. Một lát sau, Ngân Trần hít sâu vài hơi, giọng nói trầm ấm lại vang lên trong không gian mờ tối, “Sau khi sử dụng Trạng thái hắc ám, hồn lực sẽ tăng bội phần, mỗi người mỗi khác. Với người có tiềm năng hồn lực to lớn trời sinh, nếu họ ám hóa thì đó sẽ là một tai họa không thể nào hình dung được. Đây cũng là lý do vì sao những năm qua, tất cả các hồn thuật đều không dễ dàng sử dụng chiêu hồn thuật gần như là tà ác tột đỉnh này…”
“Rốt cuộc, trạng thái hắc ám là gì? Tôi chỉ nghe anh tôi nói đây là hồn thuật tà ác bị cấm, nhưng cụ thể ra sao thì anh ấy vẫn không nói cho tôi biết.” Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn vẻ mặt đau khổ của Ngân Trần, tò mò hỏi.
“Cũng đúng! Vương tước của cô là anh trai cô. Nhất định anh ta không đành lòng dạy cô chiêu hồn thuật tàn nhẫn này.” Ngân Trần dừng lại, nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền. “Sức chiến đấu của hồn thú vượt xa nhà hồn thuật, cho nên thực lực của nhà hồn thuật đã có hồn thú sẽ cao hơn rất nhiều so với nhà hồn thuật ngang cấp không có hồn thú. Mà lúc hai nhà hồn thuật có hồn lực ngang bằng đánh nhau, chỉ cần đối phương thả hồn thú ra, như vậy, bên phía không có hồn thú nhất định sẽ thất bại… Điều này cô cũng biết mà, phải không?”
“Ừ, chuyện này thì tôi hiểu rõ.” Quỷ Sơn Liên Tuyền gật đầu, thiên phú của cô là điều khiển hồn thú, dĩ nhiên cô hiểu rõ sức mạnh ẩn núp trong cơ thể của hồn thú. Đó là sức mạnh mang tính áp đảo cao hơn hồn lực của đại đa số nhà hồn thuật.
“Như vậy, nói đơn giản, Trạng thái hắc ám là loại hồn thuật tà ác không thả hồn thú ra ngoài cơ thể, mà là trực tiếp thả nó vào trong người, cho đến khi hồn thú và bản thân hóa thành một để chiến đấu.”
“Gì cơ?” Nháy mắt, mặt mũi Quỷ Sơn Liên Tuyền tái mét.
“Lúc nhà hồn thuật sử dụng Trạng thái hắc ám sẽ thừa dịp trước khi hồn thú chọc thủng tước ấn chui ra khỏi thân thể, trong khoảng thời gian đó, hồn thú vẫn là trạng thái năng lượng tồn tại trong tước ấn, không có hình dáng và thân thế cụ thể, nhanh chóng tạo ra một phong ấn bên ngoài thân thể bằng hồn lực, để hồn thú không tài nào đột phá lớp phong ấn này, đành ở trong không gian giữa bên ngoài tước ấn và bên trong bề mặt cơ thể. Thế là năng lượng hồn thú bắt đầu nhanh chóng ăn mòn thân xác nhà hồn thuật, sinh ra hàng loạt biến hóa không thể dự đoán. Loại biến hóa này quyết định bởi loại hình, kích cỡ, thiên phú của hồn thú và thiên phú của nhà hồn thuật, hồn khí trong cơ thể nhà hồn thuật… Cho nên, trừ phi là sử dụng loại hồn thuật cấm kị này, nếu không, chẳng ai biết Trạng thái Hắc ám của mình cuối cùng là như thế nào. Trạng thái hắc ám sẽ khiến nhà hồn thuật biến thành một loại… quái vật dung hợp giữa bản thân, hồn thú và hồn khí của mình.”
“Nếu Trạng thái hắc ám hùng mạnh như vậy tại sao lại bị coi là cấm kỵ?” Giọng Quỷ Sơn Liên Tuyền run run, rõ ràng đã bị sự thật này làm rung động.
“Khi người ra ở trong Trạng thái hắc ám, hồn thú là năng lượng vô hình vô dạng, ngoại trừ nhanh chóng ăn mòn thân xác con người còn cấp tốc bào mòn thần trí của họ. Thời gian Trạng thái hắc ám kéo dài càng lâu, thần trí sẽ bị thôn tính càng nhiều, đến cuối cùng, lý trí, thiện lương, bản ngã trong thần trí con người sẽ bị thú tính hoàn toàn áp chế, vĩnh viễn ngủ say ở tầng sâu nhất. Lúc ấy bản năng giết chóc, khát máu, ích ký bảo vệ bản thân của dã thú sẽ mau chóng lan tràn. Sau đó, chúa tể hắc ám sẽ biến thành ý chí tinh thần pha lẫn giữa nhân tính và thú tính.”
“Cũng chính là… biến thành thú hả?” Quỷ Sơn Liên Tuyền hỏi.
“Gần như là vậy… Biến thành quái vật người không ra người, thú không ra thú.” Ánh mắt Ngân Trần lẳng lặng chất chứa đầy nỗi bi ai.
“Nếu biết sẽ thành quái vật, vậy tại sao nhiều người còn muốn đột phá cấm kỵ, dấn thân vào nguy hiểm chứ?”
“Đối với một số người vô cùng tinh thông khống chế hồn lực, ví dụ như Gilgamesh – Vương tước của tôi…” Khi Ngân Trần nói ra cái tên này, trên khuôn mặt vẫn ngập tràn vẻ kính nể. Anh vẫn luôn gọi Gilgamesh là “Vương tước của tôi”. hoàn toàn không ý thức được hiện nay mình cũng đã là một Vương tước cao quý. “… ngài có thể khống chế được Trạng thái hắc ám khá chuẩn xác. Người đứng trên đỉnh cao hồn thuật như ngài, trước khi thú tính hoàn toàn lấn át nhân tính, ngài có thể ngưng hẳn quá trình diễn biến của Trạng thái hắc ám bất cứ lúc nào. Thậm chí ngài có thể trước sau vẫn giữ được giới hạn thú tính sắp nuốt chửng nhân tính, nhưng lại không thể đột phá bước cuối cùng một cách huyền diệu… Loại trạng thái này trong tình huống nhà hồn thuật vẫn còn tồn tại thần trí con người sẽ đạt đến đỉnh tối cao của hồn lực. Nhưng muốn làm được đến vậy, khả năng khống chế hồn lực nhất định phải tính chuẩn ngoài sức tưởng tượng, chỉ cần hồn lực có chút dao động cũng sẽ dẫn đến bờ sụp đổ… Khi ấy, ba Sứ đồ chúng tôi bị Đặc Lôi Á đuổi giết. Glanz vừa mới học được sử dụng Trạng thái hắc ám không lâu. Cậu ấy liều lĩnh bất chấp nguy hiểm sử dụng hồn thuật cuối cùng này, chẳng khác nào đánh cuộc sinh mạng của mình…”
Ngân Trần khẽ xua tay, ánh sáng êm dịu phát ra từ gương tắt lịm. Trong bóng tối, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ trên khóe mắt. Một lát sau, anh lại phất tay lần nữa, ánh sáng lại dịu dàng soi lên hai người.
Quỷ Sơn Liên Tuyền chẳng thốt nổi một câu, chỉ yên lặng nhìn Ngân Trần, ánh mắt long lanh.
“Cảm ơn cô!” Ngân Trần cúi đầu, nhẹ cười.
“Không cần đâu.” Quỷ Sơn Liên Tuyền đáp lời.
“Chỉ với việc cô không hỏi tôi vì sao lại dập tắt ánh sáng, cũng không hỏi tôi cảm ơn cô vì chuyện gì đã khiến tôi nói câu ‘Cảm ơn!’ này rồi.”
“Bởi vì tôi hiểu được cảm giác này.” Quỷ Sơn Liên Tuyền dời mắt sang hướng khác, ánh sáng chiếu vào góc mặt kiên nghị của cô, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp ẩn chứa một vẻ quật cường khiến người ta xót xa.
Trong khoảng thời gian hai người trò chuyện, Hải Ngân đã nhanh chóng lặn xuống rất sâu. Theo âm thanh bên ngoài truyền vào, Quỷ Sơn Liên Tuyền biết thân thể to lớn của Hải Ngân đã bị kẹt giữa hai bên vách khe núi sâu dưới đáy biển, không tài nào lặn xuống được nữa. Mà ở chỗ sâu trong khe núi kia chính là một không gian khác dưới lòng đất: Đồi Hồn.
“Tôi đi ra ngoài trước. Không gian trong Đồi Hồn trái với quy luật tự nhiên, bởi vì dưới tử trường hồn lực nguyên tố nước cực đại, nước biển sẽ không đổ vào được bên trong nhưng người vẫn sẽ rơi xuống. Tôi có hồn thú Ám Sí, tôi đi xuống trước, sau đó dùng sợi xích ra hiệu. Anh thấy được sợi xích của tôi thì theo tôi xuống dưới.”
Ngân Trần: “Cẩn thận!”
Cả không gian bắt đầu nghiêng ngả, hiển nhiên là Hải Ngân đã chổng ngược lên. Như vậy, chút nữa nó há mồm ra, nước biển mới không tràn vào khoang miệng của nó. Ngân Trần và Liên Tuyền đi sâu vào bên trong hơn một chút, hơn nữa còn đưa tay tóm lấy hàm răng sắc bén của nó, có thế mới tránh được cảnh rơi xuống dưới. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Quỷ Sơn Liên Tuyền gật đầu với Ngân Trần, đồng tử cô co chặt. Hải Ngân gầm to, rồi từ từ há miệng ra. Hình ảnh trước mắt Ngân Trần dao động, Quỷ Sơn Liên Tuyền xông ra ngoài. Sóng nước lập tức ào ạt tuôn vào, Ngân Trần nắm chặt hàm răng Hải Ngân chờ đợi.
Quỷ Sơn Liên Tuyền lao ra khỏi hàm răng bén nhọn của Hải Ngân, nước biển lạnh như băng lập tức bao vây cô. Cô nhìn nguồn sáng xanh thẳm bên dưới, bắn Sợi Xích Hồi Sinh cầm trong tay ra, nó xuyên qua nước biển, bay thẳng về không gian phía dưới. Tiếng leng keng truyền đến qua dòng nước, Quỷ Sơn Liên Tuyền biết nó đã đâm vào nham thạch, hai tay cô kéo căng, cả người lao xuống đáy biển như chú cá bạc.
“Ầm…”
Trong phút chốc, cả người cô xuyên qua dòng nước, nhanh chóng rơi xuống. Cô quay người nhìn mặt nước biển lơ lửng trên đỉnh đầu. Bọt nước vừa bị cô làm tung tóe đã dâng lên lần nữa, hòa vào mặt biển bên trên, cảnh tượng này thật sự quá kỳ diệu. Trong nháy mắt tiếp theo, tia sáng trắng tuôn ra bên tai cô tụ lại thành hình. Ám Sí hiện ra, cô rơi trên tấm lưng êm ái to lớn của nó. Cô không chần chừ kéo sợi xích khỏi vách đá, bắn lên mặt nước biển trên đỉnh đầu.
“Phầm phập…”
Hai sợi xích chui vào miệng Hải Ngân, Ngân Trần vươn tay bắt lấy đầu nó. Anh kéo mạnh, đầu bên kia cảm ứng được lực kéo của anh, thế là nhanh chóng giật lại. Ngân Trần hít sâu vào, nín thở cấp tốc theo nó lao vào biển sâu.
Nháy mắt tiếp theo, Ngân Trần chui ra khỏi mặt nước biển trên đầu Quỷ Sơn Liên Tuyền, rơi xuống lưng Ám Sí.
“Lúc trước chúng tôi ở trong Đồi Hồn, không biết vì sao quân cờ lẽ ra đưa chúng tôi rời khỏi Đồi Hồn lại biến thành quân cờ đi đến di tích Eutours. Khi đó, chúng tôi cũng không biết đó là nơi nào, càng không biết nó thật ra là tầng tiếp theo của Đồi Hồn. Bây giờ xem ra vừa hay là giải quyết được phiền phức lớn nhất của chúng ta rồi. Chúng ta có thể đi vòng qua Chúc Phúc, đến thẳng tầng tiếp theo.”
Ngân Trần gật đầu, sau đó, hai người cưỡi Ám Sí to lớn bay về phía cửa đá cuối khe núi. Một lúc sau, Ám Sí vỗ cánh tạo nên gió thốc, đáp xuống khoảng sân to chìa ra từ vách đá. Quỷ Sơn Liên Tuyền đi đến trước cánh cửa đá, nhìn chiếc vòng đồng kéo cửa, gật đầu với Ngân Trần, sau đó đưa tay ra cầm lấy, nhưng không có bất cứ động tĩnh gì.
Mặt Quỷ Sơn Liên Tuyền trắng bệch.
“Xảy ra chuyện gì…” Cô nhìn quân cờ không có bất kỳ phản ứng nào, không biết phải làm sao.
“Cô chắc chắn là cái này sao?” Ngân Trần đi đến, vẻ mặt căng thẳng.
“Tôi chắc mà!” Quỷ Sơn Liên Tuyền gật đầu. “Lúc đó, Thiên Thúc U Hoa đẩy tôi về phía quân cờ này, sau đó, cô ta cũng đi vào di tích Eutours. Tôi không nhớ lầm đâu. Cô ta nói cô ta chọn quân cờ khác, hai quân cờ đều đi thông đến di tích Eutours.”
Ngân Trần thoáng im lặng. Liên Tuyền còn chưa kịp nói câu “Anh chú ý…” thì anh đã quyết đoán đưa tay cầm lấy chiếc vòng đồng còn lại.
Vẫn yên lặng như tờ.
“Hai quân cờ đều mất đi hiệu lực rồi. Họ đã phong tỏa con đường trực tiếp thông đến di tích Eutours.” Ngân Trần quay người, lạnh lùng nói. “Xem ra, nếu muốn đi đến tầng tiếp theo, chỉ có một biện pháp duy nhất thôi.”
Mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền tối sầm lại: “Anh nói là giết chết…  thứ bên dưới sao?” Giọng cô run rẩy vang vọng trong khe núi tối tăm.
Ngân Trần im lặng, qua hồi lâu, anh chậm lại gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.