Tước Tích

Chương 11: Sứ đồ vong linh




Thiên Cách, đế quốc Aslan phía Tây
Trong đại điện vắng tanh, nền đất đen bóng loáng tựa pha lê thỉnh thoảng lại ánh lên vài tia sáng lấp lánh như hải ngư bay lượn dưới biển sâu, chợt lóe lên rồi biến mất. U Minh nhìn mặt đất, mỉm cười đăm chiêu.
“Thật đúng là không bớt lo được.” Đặc Lôi Á nhìn ánh sáng lưu chuyển dưới mặt đất, nhẹ nhàng bước xuống giường. Cô giơ tay phải lên, năm ngón tay chĩa xuống, mấy sợi tơ sáng như cá lội trượt ra từ đầu ngón tay nhanh chóng chui vào lòng đất màu đen sâu hun hút. Cô ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng lẫn ma mị khiến ai nấy cũng phải sững sờ. Kể từ khi là một cô bé cho đến nay, biểu cảm trong mắt cô vẫn luôn như vậy. Như thể nhìn thấy rõ tất cả cảnh thiên địa hồng hoang qua bão tuyết mù mịt vô biên vô hạn, ánh mắt cô ánh lên sự chăm chọc lẫn mỉa mai nhân thế.
U Minh khẽ nhếch môi, thầm cười khẩy, “Quái vật!”
“Trước khi nói tôi là quái vật…” Gió tuyết mịt mùng trong đôi mắt Đặc Lôi Á dần dần tan đi, trở về đen nhánh sáng ngời, quyến rũ. Cô giơ tay lên che miệng cười, duyên dáng lay động lòng người, “… thì anh nên quản lý Sứ đồ Thần Âm của mình trước đi. Cô ta cũng sắp trở thành quái vật đó!”
“Thần Âm làm sao?” Giọng nói U Minh đanh lại.
“Cô ta ấy à?” Trên mặt đất chợt lóe vài tia sáng rồi nhanh chóng bị hút vào đầu ngón tay Đặc Lôi Á. “… đi tìm Vương tước Vĩnh Sinh Cyril. Cô bé này không biết trời cao đất rộng, lòng hiếu kỳ quá lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa biết sẽ chết ra sao nữa kìa!”
“Thiên hạ này, ai chẳng như vậy?” U Minh đứng lên, khoác lại trường bào màu đen, “Người ta luôn muốn tìm hiểu tất cả mọi bí mật.”
“Phải, nhưng đã là bí mật thì không có gì hay ho cả, vừa sơ suất thôi mất mạng ngay.” Đặc Lôi Á ngồi xuống, nụ cười vẫn quyến rũ trên môi nhưng ánh mắt lại đầy sát khí.
“Em lại muốn truyền tin đó cho tôi nữa sao? Nghỉ ngơi một chút đi! Chỉ với những người em vừa nói khi nãy đi phải tốn thời gian xử lý khá lâu đấy.” U Minh quay đầu lại ánh mắt lạnh lùng.
“Tin đó cũng đâu phải do tôi tạo ra, anh không vui cũng vô ích.” Nụ cười hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt, Đặc Lôi Á nhìn thẳng U Minh, không hề có ý nhượng bộ.
“Em nói sao cũng được, dù gì gần đây tiếp xúc được với Tư tế Bạch Ngân chỉ có mình em thôi. Tôi đi trước, chuyện Thần Âm…”
“Chuyện Thần Âm thì giao cho tôi đi!” Vẫn mang vẻ lạnh lùng cười nhạt, không thể nhìn ra được Đặc Lôi Á đang nghĩ gì. “Trùng hợp hắn cũng ở trên hòn đảo kia. Không phải Thần Âm muốn biết bí mật sao, vậy tôi sẽ nói hết cho cô ta biết.”
***
Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Sóng biển theo những đợt gió lốc cuồn cuộn đánh vào vách đá đen bóng sừng sững, bọt sóng văng tung tóe xem lẫn vô số mảnh băng vụn lạnh buốt. Thoắt cái mùa đông giá rét đã đến, cả hòn đảo bị bao trùm bởi băng tuyết, bốn phương tám hướng đều một màu trắng xóa mênh mông bất tận.
Thần Âm bước xuống thuyền, đặt chân lên đảo. Nơi đây, tất cả đều chìm trong băng tuyết bàng bạc, bên dưới là lớp đất lạnh đã bị đông cứng. Cô kéo kín trường bào lông cáo màu bạc, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ quang cảnh xung quanh, Cô biết nơi này chôn giấu ‘bí mật mấu chốt’ mà mình cần.
Sóng biển ngày ngày đã mài giũa lớp băng tuyết trên hòn đảo này trở nên nhần thin và sáng bóng trong trời đông lạnh lẽo, gió rét căm căm từng trận cuộn xoáy kéo theo vô tận bông tuyết thổi qua lạnh cắt da cắt thịt.
“Cuối cùng… đã đến được đây rồi… ”
Thần Âm buộc một sợi xích sắt trên thuyền vào một tầng đá ngầm cắm trên bờ, có hình dáng dữ tợn như răng nanh của một loài thú. Cô khẽ nhắm mắt lại, vươn cánh tay ra khoảng không trước mặt. Hoa văn vàng rực hiện lên cánh tay, cô thử cảm ứng hồn lực trên hòn đảo này, sau đó đi thẳng về phía trung tâm hòn đảo đang chìm trong gió tuyết mông lung.
Có một âm hiệu đang vẫy gọi cô càng lúc càng mãnh liệt. Tim cô đập thình thịch hỗn loạn, cảm giác bí mật sắp vừa bị vạch trần kích thích đầu óc cô căng ra. Bóng lưng cô khuất trong gió tuyết mịt mờ. Cô không hề phát hiện, ngọn núi đá to lớn phía sau mình thoáng cử động lên xuống như hô hấp rồi yên lặng như cũ.
***
Đế đô Granlt, đế quốc Aslan phía Tây.
Khi Kỳ Linh tỉnh lại, trời mới vừa hửng sáng. Ánh nắng ban mai mờ mờ ảo ảo xuyên qua màn sương trong buổi sớm đầu đông, tạo ra một màu xanh nhàn nhạt, lành lạnh. Kỳ Linh hà hơi, sau đó run run bò ra khỏi chăn, vừa mặc quần áo vừa hỏi Ngân Trần đang đứng bên cửa sổ không biết nhìn cái gì: “Ngân Trần, chúng ta ở đây ba ngày rồi, tiếp theo sẽ đi đâu?”
“Về Trái Tim đế đô. Từ lúc tôi ban ấn cho cậu đến giờ còn chưa dẫn cậu đến ra mặt Tư tế Bạch Ngân. Mà cậu cũng chưa từng đến Trái Tim, xem như lần này chính thức trở về phục mệnh đi.”
“Trái Tim đế đô là ở đâu ạ? Vừa nghe đã biết khá có địa vị rồi.” Kỳ Linh thắt lưng quần xong đứng bên cạnh Ngân Trần, nghiêng đầu liếc nhìn anh, “Ngân Trần, tôi thấy hình như mình đã cao hơn rồi thì phải, anh xem, tôi cảm giác anh không còn cao hơn tôi bao nhiêu nữa.”
Ngân Trần lạnh lùng quay đầu lại, tròng mắt co chặt, tiếng răng rắc vang lên liên tiếp. Nhưng kết quả không phải miệng Kỳ Linh đầy băng vụn mà là lưỡi Ngân Trần biến thành khối băng lạnh rắn chắc.
“Ha ha, Vương tước Ngân Trần, tôi thông minh không? Tôi nghiên cứu lâu lắm mới nghĩ ra cách đẩy ngược hồn lực đối phương lại đấy!” Kỳ Linh thuận tay ôm lấy bả vai Ngân Trân, kề sát vào khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc từ băng tuyết, khóe miệng cong cong, hơi thở thiếu niên như mặt trời sớm mai phả vào mắt anh, “Cho nên mai mốt, anh không giở trò này với tôi được đâu.”
Ngân Trần bất chợt mỉm cười dịu dàng giống như đóa hoa nở rộ, khiến gương mặt anh bừng lên vẻ đẹp say đắm lòng người như ngày tuyết tan. Anh hỏi Kỳ Linh với giọng trầm ấm: “Thật à?”
“Dĩ nhiên rồi… Ôi, không đúng, sao anh vẫn nói chuyện được? Không phải anh…” Khi Kỳ Linh phát hiện ra thì đã quá muộn. Từ chân đến tay rồi mặt cậu đều bị đông cứng trong khối băng cứng to lớn, chỉ còn lại đôi mắt đen láy đảo quanh lộ ra ngoài vô cùng đáng thương.
“Cậu còn thấy mình lợi hại nữa không?’ Ngân Trần cười dịu dàng, hỏi cậu.
Kỳ Linh ú ớ không thốt thành lời, chỉ có thể dùng đôi mắt to đảo qua đảo lại tỏ ý ‘không dám nữa’.
“Vậy lần sau cậu còn dám giở trò với tôi nữa không?” Ngân Trần cười híp mắt, nét mặt anh tuấn không tả.
Đôi mắt Kỳ Linh càng quyết đoán di chuyển qua lại nhanh hơn. Ngân Trần hừ lạnh, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ. Băng trên người Kỳ Linh lách tách rơi xuống đất, cậu liền lập tức hít sâu để xua đi cái lạnh đang bao trùm toàn thân mình, cung kính mỉm cười nhìn Ngân Trần, trong lòng thầm nói: “Vẻ mặt vừa rồi của anh thật là bỉ ổi quá đi!”
Ngân Trần và Kỳ Linh thu dọn hành lý xong rồi đi xuống tầng, thấy Tất Lạp và Thiên Thúc U Hoa đang đứng ở cửa. Dù bây giờ đang là ban ngày, Tất Lạp trông vẫn như giống như yên tĩnh bóng tối trong bộ áo choàng ma thuật màu đen, tỏa sáng lấp lánh như kim cương dưới ánh năng Thiên Thúc U Hoa thấy Kỳ Linh từ trên tầng đi xuống, vẻ mặt bỗng chốc vui mừng.
Kỳ Linh nhìn xung quanh rồi hỏi Tất Lạp: “Anh em Liên Tuyền đâu?”
“Họ nói có việc quan trọng cần đến một nơi nên đã đi trước rồi. Nơi họ muốn đến là một hòn đảo trong vùng biển Rannes, vừa hay tôi từng đến đó, vì vậy đã làm một quân cờ giúp họ.” Sau khi Tất Lạp nói với Kỳ Linh xong liền quay sang nhìn Ngân Trần, không biết tại sao anh ta lại có vẻ mặt khiến không ai có thể đoán được nội tâm bên trong đang suy tính điều gì.
“Hòn đảo nhỏ trong vùng biển Rannes…” Ánh mắt Ngân Trần sáng quắc tựa lưỡi dao sắc bén.
Sắc mặt Thiên Thúc U Hoa sa sầm, cô nói với Kỳ Linh bằng giọng chanh chua: “Người ta đi đâu là chuyện của người ta, anh quan tâm như vậy làm gì?”
Kỳ Linh cũng không giận, nhe hàm răng trắng muốt cười tỏa nắng: “Tôi cũng quan tâm cô mà. Cô thân gái một mình định đi đâu! Hay là đi theo chúng tôi đi!
“Ai cần đi với anh chứ!” Thiên Thúc U Hoa gắt giọng với Kỳ Linh nhưng khuôn mặt lộ vẻ vui mừng rõ rệt.
Ngân Trần thờ ơ nhìn hai người họ rồi quay người đến trước mặt Tất Lạp: “Anh bảo chúng tôi đến Thiên Cách tìm Đặc Lôi Á, vậy anh thì sao? Đi với chúng tôi hay đến chỗ khác?”
“Có lẽ tôi phải về di tích Eutours xem thử, lúc chúng tôi rời đi, tôi cảm thấy…” Tất Lạp như nhớ ra điều gì đó nhưng lại lắc đầu ra vẻ ngay cả mình cũng không tin được. “Chắc không thể đâu…”
“Tôi đi với anh!” Ngân Trần đứng đối diện Tất Lạp, hai hàng lông mày nhíu chặt dưới ánh nắng.
“Sao hả?” Tất Lạp nhìn Ngân Trần, không hiểu tại sao anh lại nói như vậy.
“Tôi muốn chứng thực một vài điều, mà những điều này cũng có liên quan tới di tích Eutours…” Mắt Ngân Trần tỏa sáng hừng hực. “Anh còn nhớ Glanz không?”
“Glanz Sứ đồ Địa, cùng là Sứ đồ cấp một với anh ấy hả?” Tất Lạp hỏi.
“Ừ! Tôi nghi ngờ cậu ấy chưa chết.” Ngân Trần gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm, “Cậu ấy luôn ở trong di tích Eutours.”
***
Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
Ánh bình minh nhẹ nhàng soi lên mí mắt Thần Âm. Cô tỉnh lại, đứng dậy nhìn xung quanh. Rất nhiều những mảnh thi hài của các hồn thú cấp thấp xông vào chỗ cô tối rơi vãi khắp nơi, và đã đông cứng thành từng khối trên nền băng. Thần Âm khẽ cười, cô rất có lòng tin với kết giới cũng như hồn thú Kẻ Dệt Mộng của mình. Cô luôn luôn có thể dệt ra một tấm lưới săn ở bất cứ nơi nào. Có đôi khi, cô cảm thấy mình giống như hồn thú đang nằm trong thân thể kia, có thể dễ dàng tạo ra một địa ngục đầy rẫy nguy hiểm bằng hồn lực.
Sau khi Thần Âm thu lại những tơ nhện màu bạc bố trí xung quanh mình đêm qua, kết giới liền nhanh chóng tiêu tan. Cô tiếp tục đi về phía trung tâm hòn đảo. Cả hòn đảo ngập tràn ánh mặt trời sớm mai.
Dãy nham thạch đứng sừng sững xung quanh bị hàng loạt con sóng biển vỗ vào, nước lưu lại những hốc đá đóng thành khối băng cứng chắc nằm trong các khe hở. Có một số khe hở không chịu nổi sức nặng của khối băng liên tiếp vỡ thành những mảnh vụn vặt. Tuyết đọng và băng khắp nơi trông giống hệt vùng cực Bắc hoang vu.
“Vút vút…”
Trong không khí vang lên vài tiếng xé gió. Thần Âm dừng lại, khép mắt, cảm ứng thử. Khi cô mở mắt ra, đôi đồng tử lấp lánh linh hồn vàng óng, trong nháy mắt đã xé toạc vài hồn thú không biết từ đâu lao đến và hất tung chúng về phía hồn thú không biết từ đâu lao đến và hất tung chúng về phía sau. Sau lưng cô, một trận mưa máu đỏ lòm, nóng hổi rơi ào ạt xuống đất, chỉ chốc lát đã đóng thành băng đỏ trong gió rét.
Cô vừa định đi tiếp thì thình lình dừng bước, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái xanh như thế nước biển, nỗi sợ hãi lan tỏa từng chút từng chút một. Cô giơ tay lên, rút phắt  chiếc roi bạc từ xương sống của mình ra. Máu thịt sau cổ phút chốc lành lại tựa đóa hoa khép cánh.
Chiếc roi bạc giống như một con bạch xà ngủ đông bên cạnh chân cô, đôi mắt cô đằng đằng sát khí, hoa văn vàng óng dần dần từ ngục bò lên cổ.
Ngay khi đó, mặt băng và đá vỡ vụn, rất nhiều sợi dây nhỏ màu trắng giống như tơ nhện nhanh như chớp lan tỏa xung quanh dưới chân Thần Âm. Một tấm lưới trắng khổng lồ nhanh chóng được dệt thành trong chớp mắt. Thần Âm ngồi xổm xuống, bằng tư thế quái dị một tay chống xuống đất, cô truyền hồn lực qua các ngón tay di chuyển theo từng sợi tơ chạy trên mạng sáng rực. Mảnh đất dưới chân cô bị ánh sáng trắng này bao phủ, phát ra tiếng ong ong như dây cung đang bật.
Thần Âm ở giữa tấm lưới trăng như con nhện đang đợi con mồi, cô nhìn chăm chăm phía trước: “Mặc kệ mày là ai, chuẩn bị chịu chết đi!”
Dòng khí nơi xa bốc ngùn ngụt, một bóng dáng màu nâu phía cuối tầm mắt lóe lên rồi biến mất với tốc độ cực nhanh như một tia chớp, Hồn lực mãnh liệt theo đó ào ạt truyền đến tấm mạng nhện dưới chân Thần Âm.
“Điều này… không thể nào…” Tay Thần Âm chống xuống đất bắt đầu run rẩy. “ Hồn lực như vậy đủ sánh ngang với Vương tước rồi… Hoang đảo này sao có được hồn thú lợi hại như thế…”
Bóng màu nâu càng lúc càng nhanh tiến về phía Thần Âm với tốc độ khiến người ta hoa mắt. Càng đến gần, sức mạnh của hồn lực này càng mãnh liệt khiến người ta ngạt thở, giống như cả đại dương khổng lồ đang đổ ập về phía mình.
***
Di tích Eutours, đế quốc Aslan phía Tây
Bóng dáng Tất Lạp và Ngân Trần nổ lớn hóa thành ánh sáng biến mất trong không khí. Kỳ Linh nhìn trụ đồng nơi cửa vừa bị Tất Lạp tạo thành quân cờ, quay người nói với Thiên Thúc U Hoa: “Tất Lạp nói quân cờ này sẽ mất đi hiệu lực sau mười phút, bọn tôi đến di tích Eutours, cô có muốn đi cùng không?”
Thiên Thúc U Hoa nhìn Kỳ LInh, lạnh lùng nói: “ Nơi toàn là thây ma đó, ai muốn đến lần thứ hai chứ?”
Kỳ Linh gật đầu, đôi mắt to đen láy chợt cay cay nhìn U Hoa, nói: “Vậy cô tự chăm sóc cho mình, lần sau gặp lại không biết lúc nào. Bảo trọng nhé!” Nói xong, Kỳ Linh giơ tay đặt lên trụ đồng, phút chốc biến mất trong không khí.
Ánh nắng rực rỡ từ trên cao chiếu thẳng xuống, sưởi ấm không khí xung quanh. Trên đường cái ngoài cửa, người qua kẻ lại, mới vừa rồi còn náo nhiệt bỗng nhiên chỉ còn lại một mình Thiên Thúc U Hoa. Cô cúi đầu cắn môi, ánh mắt khi nãy Kỳ Linh nhìn cô vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Cô ngơ ngác đứng đó trong chốc lát, liền giậm chân quay người giơ tay đặt lên trụ đồng.
Lúc Thiên Thúc U Hoa xuất hiện ở phía sau, Ngân Trần và Tất Lạp quay lại, ánh mắt đều tỏ vẻ đã sớm dự đoán được, họ mỉm cười ngầm hiểu với nhau, xem tiết mục của bọn trẻ với tư thái của người từng trải.
Trái lại, Kỳ Linh vô cùng bất ngờ: “Cô vẫn đi theo bọn tôi à? Tốt quá!” Cậu nhướng hàng mày rậm, khom lưng nói với Thiên Thúc U Hoa, “Có cô đi cùng thật tốt, thêm người trẻ tuổi. Một mình tôi đi theo hai ông già cả quãng đường chán chết đi được.”
Mặt Thiên Thúc U Hoa hơi ửng đỏ, cố che giấu nỗi vui mừng ở trong lòng, ngoài miệng nói: “Ai là người trẻ tuổi với anh chứ? Chỉ có mình anh là đứa nhóc mới lớn thôi. Lúc tôi bắt đầu học hồn thuật, anh còn không biết nghịch bùn đất ở đâu nữa kìa!’
“Tôi chắc là đang rửa bát đấy.” Kỳ Linh cười cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
Ngân Trần và Tất Lạp đi trước, Kỳ LInh và U Hoa theo sau. Ngân Trần lấy ra một gương đồng phát sáng và vứt nó về phía trước. Gương đồng lơ lửng trong không khí tỏa ra ánh sáng êm dịu, soi sáng một khoảng lớn con đường, giống như hoa tiêu đi trước tiên phong.
“Tấm gương này là hồn khí của cậu à?” Tất Lạp quay đầu nhìn Ngân Trần.
“Một trong số những hồn khí của tôi thôi.” Ngân Trần nhếch môi.
Tất lạp im lặng nhìn Ngân Trần, một lúc sau, anh khe khẽ thở dài; “Xem ra, mấy năm nay, thật sự xảy rất nhiều chuyện tôi không biết.” Rồi anh ngập ngừng hỏi tiếp, “Cậu nói cảm giác được Glanz chưa chết. Tại sao cậu lại nghĩ rằng cậu ấy sẽ ở trong di tích Eutours?”
“Anh đã từng làm Vương tước cấp Một thì cũng biết rõ di tích Eutours là nơi nào.” Ngân Trần vừa nói vừa liên tục vung tay, từng luồng hồn lực như sao băng rót vào tấm gương đồng di chuyển trên không trung, con đường càng lúc càng được soi sáng rộng hơn.
Tất Lạp gật đầu: “Dĩ nhiên tôi biết chuyện này.”
“Xưa nay, di tích Eutours là một thành cổ có thu nạp vong linh. Tuy Tư tế Bạch Ngân chưa từng nói cho chúng ta biết, rốt cuộc sức mạnh nào mới có thể duy trì vong linh đã chết tiếp tục tồn tại ở trong di tích này mà không bị tiêu tan, nhưng chúng ta đều biết hàng vạn vong linh trú đóng ở đây là để bảo vệ một bí mật. Cho dù chúng ta không hề biết bí mật này là gì.” Ngân Trần không nhìn Tất Lạp, giống như đang tự độc thoại.
Tất Lạp lặng thinh không lên tiếng, đương nhiên anh biết rõ những điều Ngân Trần nói.
“Mọi người đều cho rằng Sứ đồ Địa giống với Sứ đồ Thiên, Sứ đồ Hải. Nhưng thật ra chỉ có Vương tước và những Sứ đồ cấp Một biết Sứ đồ Địa thật ra tên à Sứ đồ Địa Ngục. Các đời Sứ đồ Địa đều Gánh vác sứ mệnh thu thập vong linh. Họ giống như người dân đường Hoàng tuyền đến sống trong khu vực tử vong, mang vong linh từng nhà hồn thuật có hồn lực cao cấp về di tích Eutours, bảo vệ nơi này, Glanz chính là người thu thập vong linh.”
Tất Lạp lặng lẽ đi bên cạnh Ngân Trần, không nói lời nào.
“Tôi vốn nghĩ rằng trong trận tai kiếp bốn năm trước, Glanz và Đông Hách đã chết rồi. Nhưng Kỳ Linh nói với tôi lúc họ ở di tích Eutours đã gặp vong linh nhà hồn thuật Cốt Diệp Lợi Cát Nhĩ đã chết ở trấn Phúc Trạch. Chúng ta đều biết Tư Xuyên Địa Tạng – Vương tước cấp Một hiện tại và ba Sứ đồ của anh ta đều sống ở một nơi nào đó rất bí ẩn trong Trái Tim. Và ai cũng biết rằng họ chưa từng rời khỏi Trái Tim một bước. Nếu Sứ đồ Địa đời này chưa từng rời khỏi Trái Tim, vậy Tất Lạp, lẽ nào anh không muốn biết những vong linh gia tăng mấy năm qua là do ai chịu trách nhiệm đi bắt sao?”
Ngân Trần nói đến đây mới từ từ dừng bước, quay mặt lại nhìn Tất Lạp mặt mũi tái nhợt bên cạnh.
***
Vùng biển Rannes, đế quốc Aslan phía Tây.
“Soạt… soạt…”
Từ lòng đất bắn ra từng sợi từng sợi tơ nhện thô nhanh như chớp, nhưng bóng dáng màu nâu kia nhanh và mạnh hơn cả hồn ma, dễ dàng tránh được đòn tấn công của tơ nhện. Gió biển thổi giật khiến bóng của nó nhạt nhòa như đang ở trong một đám sương mù mơ hồ chỉ thấy được ảo ảnh.
Thế nhưng khi Thần Âm khởi động mạch hồn toàn thân, ánh mắt tập trung vào hồn ma càng lúc càng đến gần mình, cô lại không phát hiện lúc này, một bóng dáng màu đen to lớn như ngọn núi nhỏ lặng lẽ mà nhanh chóng mọc lên từ mặt đất sau lưng cô. Bóng đen khuất trong màn sương, chỉ lộ hai con mắt đỏ lòm to như chậu máu.
Tiếng chim kêu đinh tai xé rách bầu trời như hai thanh dao găm sắt bén đâm vào huyệt thái dương, Thần Âm cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, giống như nháy mắt bị búa tạ nặng ngàn cân nện vào. Sau lưng bất chợt ập đến một luồng hồn lực khổng lồ giống như vô số lưỡi dao cuộn xoáy, cắt vào lưng cô hàng nghìn hàng vạn vết thương chồng chất. Máu tươi như màn sương đỏ phun ra từ lưng. Không còn kịp đối phó với bóng ma màu nâu đã dồn ép tới phía trước, cô quay đầu lại, nhìn thấy một con quạ màu đen khổng lồ đứng sừng sững. Gờ phút này, tròng mắt đỏ lòm của nó đang tỏa ra ánh sáng hủy diệt mãnh liệt.
“… Quỷ Núi… Sao nó lại ở đây?” Lòng Thần Âm chùng xuống, cô đã từng gặp hồn thú cấp cao này ở gần hồ Hoàng Kim, nay lại gặp nó trên đảo này. Rốt cuộc hòn đảo này là sao…? Lúc đó, cô dựa vào hồn khí Mặt Kính Tử Linh của U Minh mới có thể đánh bại nó, nhưng hiện tại…
“Vậy thì đánh cược một lần thử xem…” Ánh sáng bừng lên từ lòng bàn tay Thần Âm lan ra mấy trăm mét. Đường vân trắng trắng trên mặt đất bỗng chốc như có sinh mạng xòen xoẹt chạy đến lòng bàn tay cô, vừa co lại vừa đan xen như một cái kén, bọc lấy Thần Âm. Ánh sáng hồn lực màu trắng không ngừng quấn lấy cô. Thông qua khe hở, Thần Âm nhìn thấy cặp móng vuốt như năm thanh dao sắc bén cực lớn của Quỷ Núi kia tựa sấm sét giáng xuống từ trời trời cao.
Nhưng cùng lúc đó, bóng dáng màu nâu đang lao đến gần đột nhiên nhảy vọt qua đỉnh đầu Thần Âm. Ngay sau khi cô còn chưa kịp hoàn hồn thì âm thanh máu thịt bị xé toạc liên tục vang lên. Đồng thời tiếng kêu thảm thiết chói tai của Quỷ Núi khiến cánh tay và bắp đùi cô bị sóng âm sắc bén rạch vô số vết thương, máu chảy ào ạt ra ngoài. Cô phóng hồn lực, cố gắng chữa lành thân thể mình với tốc độ nhanh nhất.
Cùng khoảng khắc đó, cảnh tượng như địa ngục trước mắt làm cho cô kinh ngạc đến độ á khẩu. Bóng nâu kia từ đỉnh đầu đến cuối vẫn còn giữ tốc độ nhanh như chớp, mỗi cú tấn công của Quỷ Núi, nó đều thoải mái tránh né một cách nhẹ nhàng, bay từ chỗ này sang chỗ khác chỉ trong nháy mắt, tựa như một cỗ máy cấp tốc muốn cán nát tất cả xuyên thấu trước sau, trái phải trên thân thể khổng lồ của Quỷ Núi. Rất nhiều máu tươi nóng hổi bắn ra từ lỗ thủng, như thế cơn mưa đó trút xuống từ trời cao.
Quỷ Núi gào lên từng cơn, từng cơn, âm thanh đinh tai nhức óc, đất xung quanh nứt toác, đá vụn bắn tung tóe, tạo thành những cơn gió cuốn theo bụi đất, rít lên nghe như tiếng khóc thét thê lương.
Thần Âm thu hồi lưới hồn lực bảo vệ lại, đứng dậy, tất cả vết thương nhỏ chằng chịt trên người đang chậm chạp khép lại. Rốt cuộc cô đã thấy rõ, bóng màu nâu tựa như bóng ma kia là một chàng trai trần truồng, mái tóc đỏ dựng đứng như ngọn lửa đang cháy. Điều thật sự khiến người ta sợ hãi chính là hắn không dùng bất cứ vũ khí nào nhưng lại xé nát Quỷ Núi thành từng mảnh nhỏ bằng tay không.
Thần Âm kìm nén cảm giác buồn nôn, xiết chặt sợi roi bạc trong tay, im lặng theo dõi.
Lúc này, thân hình chàng trai kia đột ngột lóe lên, nhảy đến dưới chân Quỷ Núi, nắm lấy móng vuốt của nó, gầm lên. Cả cơ thể sừng sững như ngọn núi nhỏ kia bị hắn tóm lấy, sau đó vứt về phía biển. Thân hình Quỷ Núi nặng nề lăn ầm ầm men theo bờ cát, đá vụn và nước biển vàng tung tóe.
“Sức mạnh này… hoàn toàn không phải con người… Đến tột cùng, hắn là vật gì…” Thần Âm nhìn chàng trai kia, nỗi sợ hãi trong lòng sắp nuốt chửng cô.
Thần Âm vừa định vận dụng hồn lực thì bỗng bóng dáng chàng trai lóe lên, chắn trước mặt cô, cũng đồng thời bóp nát vụn những hòn đá tấn công từ các phía. Tuy nhiên vẫn còn sót lại một hòn, bắn về phía Thần Âm như điện xẹt, cô vừa định vung roi lên thì chàng trai kia đã ra tay che chắn trước mặt cô.
Tiếng “bụp” vang lên, hòn đá to cỡ nắm đấm xuyên thủng cánh tay hắn. Thần Âm vừa thấy rõ thì bỗng chốc một cảm giác tởm lợm trào lên trong dạ dày.
Những thứ bắn ra từ miệng Quỷ Núi kia không phải là hòn đá mà là từng đoạn lưỡi đầy gai nhọn. Đoạn lưỡi đâm thủng cánh tay chàng trai còn đang ngọ nguậy giãy giụa, giống như con rắn không ngừng cắn xé chui lên bả vai hắn.
Chàng trai giơ cánh tay còn lại lên ngón tay thon dài như năm thanh dao sắc bén và chính xác, điềm nhiên xé da thịt trên cánh tay mình, bắt lấy đoạn lưỡi còn đang giãy giụa kia, bóp nát thành một đống máu thịt nhầy nhụa.
Thần Âm nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng; “Không cần anh cứu tôi, chút tấn công cỏn con này tôi vẫn đối phó được.”
Nói xong, cô đi đến phía trước, vừa ngước mắt nhìn về phía Quỷ Núi đã phát hiện cơn mưa lưỡi lần thứ hai trút xuống. Tiếng xé gió vun vút vang lên, Thần Âm nhanh chóng vung roi quất chúng nát bươm song vẫn bị hai đoạn lưỡi xuyên thủng bụng. Mùi máu tanh tưởi xộc thẳng lên cổ họng, cô bị đánh bật ngược ra phía sau, rơi bịch xuống đất. Đau đớn lan khắp toàn thân, ánh mắt theo đó mà tan rã, khuôn mặt xinh xắn biến dạng, cổ họng cất tiếng rên khàn đặc.
Ngay lập tức, chàng trai xuất hiện bên cạnh Thần Âm, đưa tay rút hai đoạn lưỡi cắn xé bụng cô, bóp thành đống thịt nát rồi cúi đầu nhìn cô đăm đăm. Sau đó hắn quay đi, trong nháy mắt mạch hồn chi chít hiện ra trên người hắn, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng vàng óng ả, tiếng gầm phẫn nộ phát ra từ lồng ngực. Thần Âm chỉ nhìn thấy mặt biển sau lưng Quỷ Núi nổ vang, nhanh chóng cuộn lên một con sóng khổng lồ hệt như con quái vật trồi lên từ biển đen sâu thẳm. Ngay sau tiếng nổ đinh tai nhức óc ấy, mấy chục cột nước to cỡ một vòng tay ôm bắn vụt lên từ mặt biển Những cột nước đồ sộ cuồng xoáy như vòi rồng vẽ lên không trung vài chục đường cong xinh đẹp bỗng đột ngột đông lại thành các trụ băng sắc bén, ầm ầm lao đến đâm thẳng vào Quỷ Núi với tốc độ sét đánh ngang tai.
Hàng vạn khối băng bén nhọn nổ tung. Tiếng gào thét thê lương của Quỷ Núi như sương mù tan biến trong sóng biển.
Giờ phút này, trên vách núi xa xa, Đặc Lôi Á đang mỉm cười nhìn trận đánh đẫm máu dưới chân mình. Gió thổi chiếc váy lụa mỏng bay phất phơ như ma quỷ quấn quang thân thể yêu kiều. Da thịt trắng muốt lồ lộ trong không khí rét mướt, nhưng dường như cô chẳng buồn đoái hoài.
Cô đưa tay lên che đi khóe miệng mềm mại như cánh hoa, cười quyến rũ, khẽ cau mày thì thầm: “Ôi, cậu bé ngốc nghếch đáng yêu của tôi, thật đúng là mầm móng đa tình. Đáng tiếc Sứ đồ của U Minh yếu quá, cô ta không xứng với cậu…”
Nói đến đây, dường như cô ta chợt cảm giác được gì đó, nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, bỗng nhắm mắt lại rồi mở choàng ra. Lúc này, đôi mắt vừa rồi còn đen láy, trong suốt đã trở nên trắng dã, khuôn mặt hiện lên vẻ lâng lâng mờ mịt.
“Hừm… ha ha… thú vị… Thật thú vị… Hóa ra cô ta chủ động chịu đựng công kích… Đặc sắc quá đi mất… Hóa ra sau chúng ta còn xuất hiện Kẻ Gặm Nhấm càng biến thái hơn!”
Đôi mắt Đặc Lôi Á trở về đen nhánh, cô mỉm cười, bóng dáng chợt lóe rồi biến mất khỏi vách đen như ma quỷ bị gió thổi phiêu tán đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.