Tước Tích

Chương 1: U linh thiếu niên mỉm cười




Tước Tích Quyển 3 - Phong Tân Đạo (爵迹·风津道)
Dịch giả:
xoxASAxo
Nguồn: Wattpad
【Phía tây Aslan? Hải vực Ryn】
Cơn lốc hung mãnh không dừng lại. Xung quanh đều không khí cuồn cuộn rít gào, bên trong xen lẫn hơi nước nhỏ giọt cùng hồn vụ hoàng kim dày đặc, mọi dòng không khí đều chuyển động xoay tròn, hướng một tâm điểm xa xa tụ lại, tựa như giữa trời đất rách ra một khe gió, vòng xoáy khổng lồ lôi kéo thiên địa vạn vật đều lay động theo.
"Còn không ngừng sao..." Đặc Lôi Á đứng bên vách núi, ngọn gió thổi mái tóc dài mềm mại của nàng tung bay, có mấy sợi tóc dính vào khóe môi trơn bóng của nàng, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người, "Thật không biết phải bao lâu mới kết thúc chứ."
"Ngươi là chỉ cái gì?" U Minh đứng phía sau nàng, gió thổi trường bào hắn mở rộng, da thịt lồng ngực màu đồng dưới ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa thoạt nhìn như một tấm chắn cứng rắn.
"Ta là chỉ giới hạn hồn lực cao nhất của Gilgamesh." Đặc Lôi Á hai mắt chợt hiện ánh sáng trong suốt, hiển nhiên, nàng còn chưa dùng đến thiên phú do thám hồn lực phạm vi lớn của mình, "Ngươi không cảm thấy, mọi dòng không khí xung quanh đều quấn lấy một lốc xoáy trung tâm xa xa mà tụ lại sao. Nếu như lúc này bên cạnh ngươi có trái 'Cecila' mà nói, chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy, cả trời đất hiện giờ đã là một lốc xoáy hoàng kim hình cái phễu ngược. Trung tâm lốc xoáy, ta tin chắc hiện giờ chính là vị trí của Gilgamesh."
"Nếu đã biết vị trí của hắn, chúng ta trực tiếp đi tìm hắn?" U Minh nheo mắt lại, cảm ứng hồn vụ hoàng kim dao động trong không khí.
"Trực tiếp tìm hắn? Ngươi đánh thắng được hắn sao? Ngươi nghĩ Gilgamesh sẽ như một con cừu non, ngoan ngoãn đợi một chỗ, chờ ngươi tới trói hắn, mang về Cách Lan Nhĩ Đặc sao?" Đặc Lôi Á nói, "Ta tạm thời vẫn chưa muốn chết đâu."
U Minh không nói gì.
Đặc Lôi Á nhìn gương mặt anh tuấn của U Minh, biểu tình dịu xuống, nàng đi tới, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực bày ra trong gió của hắn, dịu dàng nói: "Chúng ta chỉ nhận lệnh đến đây điều tra tình hình, không cần dấn thân vào nguy hiểm, khoảng cách này, với ta mà nói là được rồi, sau khi biết rõ tình trạng của hắn thì chúng ta có thể trở về báo cáo rồi."
"Vậy ngươi cẩn thận một chút, ta luôn cảm thấy, Gilgamesh sẽ không đơn giản như vậy, chờ chúng ta đến dò xét tình trạng của hắn. Hơn nữa không phải ngươi đã nói sao, có thể hắn ở phương diện do thám hồn lực chưa chắc kém hơn ngươi."
"Cái này ngươi cứ yên tâm đi, tốt xấu gì ta cũng đã dùng thiên phú này rất nhiều năm, về điểm này, ta vẫn có tự tin." Đặc Lôi Á nở nụ cười, đôi môi tựa như cánh hoa mềm mại, "Huống hồ, dù bị hắn phát hiện thì sao chứ? Khoảng cách xa như vậy, cũng không có cách nào tấn công chúng ta, khoảng cách này, muốn sử dụng nguyên tố nước, khả năng gần như bằng không."
"Ừm." Ánh mắt U Minh trầm xuống, hắn đi về phía trước một bước, từ dưới bóng cây đi ra, cùng Đặc Lôi Á đứng sóng vai bên vách núi, dưới chân bọn họ là rặng san hô sâu mấy trượng, sóng biển bị gió lốc thổi lên, đánh lên vách đá, vỡ tan thành bọt nước hừng hực. Ánh mặt trời từ trong tầng mây chiếu xuống, chiếu ra một cái cầu vồng khổng lồ trước mặt bọn họ.Đặc Lôi Á nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, con ngươi của nàng đã là một mảnh hỗn độn màu trắng. U Minh nghiêng đầu, trên ngũ quan hung ác của hắn có một loại thương yêu khó thể nhận ra, tia dịu dàng này ẩn núp trong sát khí to lớn khắp người hắn, tựa như một con cá trắm trốn trong chỗ sâu nhất của đám rong rêu rậm rạp.
Lúc này, trời đất rạng rỡ ánh mặt trời, ở trong mắt Đặc Lôi Á đã biến thành một mảnh vũ trụ đen nhánh, trong không gian tối đen rộng lớn, chỉ có vô số lực bện thành sợi tơ màu hoàng kim, hàng ngàn hàng vạn sợi màu hoàng kim hướng chỗ sâu nhất trong không gian tối đen nhanh chóng trôi tới, linh hồn Đặc Lôi Á cũng giống như biến thành hàng ngàn hàng vạn bụi bậm trôi nổi trong không gian vũ trụ, cùng bọn chúng trôi tới lốc xoáy khổng lồ kia.
Sức mạng trong không gian tối đen càng lúc càng lớn, tựa như đặt mình giữa biển gầm, vô số sóng lớn đánh tới, dường như muốn nghiền nát thân thể, à không, không có thân thể, lúc này chỉ có linh hồn tồn tại, mà linh hồn Đặc Lôi Á, lúc này tựa như bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt xé, nhưng ý thức và cảm giác của nàng, vẫn như cũ hướng tới trước tìm kiếm... rất nhanh sẽ tiếp cận bí mật...
Đột nhiên, tất cả sợi tơ hoàng kim xung quanh đều biến mất, trong bóng tối bao la mà vắng vẻ chỉ có một con mắt màu máu đỏ, không cử động nhìn nàng chằm chằm...
"Đặc Lôi Á! Đặc Lôi Á!" U Minh cố sức lay động Đặc Lôi Á ánh mắt đục ngầu, thế nhưng nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tựa như con rối mất đi hồn phách, khóe miệng nàng chảy ra máu tươi, nhiễm đỏ đôi môi tái nhợt của nàng.
U Minh vừa ôm lấy Đặc Lôi Á, một cảm giác vô cùng lạnh lẽo liền đâm vào lồng ngực hắn, một loại dự cảm sắp gặp nguy hiểm tử vong trong nháy mắt từ đỉnh đầu hắn bao phủ xuống. Tựa như một con báo săn mạnh mẽ nhanh chóng xoay người, hai tay ôm Đặc Lôi Á, hắn không thể rút tay, chỉ có thể căng chặt hai mắt, ầm vang một tiếng thật lớn, trên vách đá liền bất chợt nhô lên một bức tường băng khổng lồ, khối băng dày đặc vừa nhô lên che chắn tầm nhìn của U Minh, liền nghe thấy vô số âm thanh bén nhọn cắt màng tai, trong không khí đột nhiên chen chúc vô số những dòng không khí trong suốt mà sắc bén, giống như những lưỡi đao vô hình, trong nháy mắt cắt tường băng thành mảnh vụn. Bóng người U Minh chợt động, hướng rừng cây rậm rạp phía sau nhảy tới, câu cối cao vút to lớn xung quanh dưới lưỡi đao vô hình, từng gốc, từng gốc ầm ầm ngã xuống.
U Minh không dám dừng lại, cảm giác kinh khủng tựa như bị lưỡi hái tử thần kề sát cổ này vẫn như bóng với hình, hắn liều lĩnh hướng chỗ sâu nhất trong rừng cây chạy gấp, đột nhiên, Đặc Lôi Á trong ngực hắn rên rỉ một tiếng, khôi phục thần trí, nàng vùng vẫy, té lên mặt đất, dòng không khí đuổi theo phía sau như chỉ mành treo chuông sắp tới gần bọn họ, Tà Váy Nữ Thần tựa như một đóa hoa tuyết trắng cực lớn, nỡ rộ trong rừng cây u ám, những dòng không khí lợi hại chằng chịt tựa như biến mất trong thế giới màu trắng, xung quanh trong nháy mắt một mảnh vắng vẻ.
【Phía tây Aslan? Trung tâm Cách Lan Nhĩ Đặc】
Trong phòng hiện lên ánh sáng trắng dịu dàng, tựa như ánh mặt trời sau khi lọc qua một tầng mây trắng, bày ra cảm giác nhẹ nhàng cuối xuân đầu hè, thế nhưng, Kỳ Linh biết, nơi này là lòng đất "không ánh mặt trời". Những ánh sáng tươi đẹp này chính là đến từ trung tâm thế giới hồn thuật đã từng không thuộc về mình -- trong lòng đất Cách Lan Nhĩ Đặc.Trước đây không lâu, bản thân còn đang vì cuối cùng cũng tiến vào thế giới hùng vĩ bao la xinh đẹp, thần bí khó lường này mà nhảy nhót, hắn đối với trung tâm dưới lòng đất Cách Lan Nhĩ Đặc tràn đầy các loại mơ ước. Trong miêu ta của Ngân Trần, đây là nơi tôn quý, thần thánh, được tín ngưỡng và vinh dự trang trí thành trung tâm thế giới.
Thế nhưng, lúc này, hắn dần dần ý thức được, bất kể là bên ngoài trang trí xa hoa ra sao, ở đây vĩnh viễn vẫn là lòng đất tăm tối, nhìn không thấy ánh mặt trời thật sự, không cảm giác được như đã từng ở trên trấn nhỏ Phúc Trạch, nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được màu đỏ thắn nóng rực trên mí mắt.
Hắn hít thở sâu một hồi, trong ngực vẫn không bỏ được cảm giác đè nén dường như đã nhạt đi rất nhiều. Sau khi Ngân Trần chết đi... đúng vậy, hắn cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này rồi. Ban đầu, chỉ cần mỗi lần hắn nghĩ tới Ngân Trần, tâm tình trong lòng liền cuồn cuộn như có thể khiến hắn tan vỡ, thế nhưng, thời gian luôn có thể chữa lành mọi thứ, nó làm cho ký ức phạt nhạt, làm cho tình cảm lu mờ, khiến rất nhiều vui buồn đều biến thành ánh sáng không có chút nhiệt độ trước mắt này, dù cho chiếu vào ngực, lại phát ra ánh sáng lạnh lùng.
Ở một phòng khác bên cạnh, Thiên Thúc U Hoa lúc này đang ngồi ngây ngẩn bên cạnh bàn tròn.
Mấy ngày nay, nàng và Kỳ Linh vẫn như cũ bị giam lỏng ở chỗ này. Tuy rằng sau khi Kỳ Linh trở thành Vương Tước cấp bảy, thái độ của các Bạch Ngân Sứ Giả rõ ràng đã khiêm tốn hơn, nhưng bọn họ vẫn như cũ bị hạn chế trong hành lang này, không cho phép rời khỏi. Căn phòng của Thiên Thúc U Hoa sát vách Kỳ Linh, nàng mỗi ngày chỉ có thể hướng sang, tìm Kỳ Linh trò chuyện.
Dù nàng từ nhỏ đến lớn đều là được vô số người vây quanh hầu hạ, cơ bản không biết cảm nhận suy nghĩ của người khác, cũng không nghĩ tới lắng nghe suy nghĩ của người khác. Thế nhưng, dù là như vậy, nàng cũng có thể cảm giác được khác biệt của Kỳ Linh. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, người thiếu niên trước mắt này đã mất đi tính trẻ con trên người. Giữa chân mày vốn đen nhánh thẳng tắp, vĩnh viễn không biết buồn bã của hắn cũng bắt đầu quấn lấy mấy bóng mờ tựa như bóng cây chiếu vào, khiến đôi mắt ôn hòa của hắn thoạt nhìn sinh ra một loại mời gọi khiến người khác muốn đến gần.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là Bạch Ngân Sứ Giả cung kính xin phép. Kỳ Linh lên tiếng, hai tên Bạch Ngân Sứ Giả đẩy cửa đi vào.
Một tên trong đó trên tay đang cầm một bộ áp giáp màu xanh xám mới tinh.
"Vương Tước cấp bảy, đây là chiến giáp mới của người, chúng ta đặt ở đây. Còn cần gì, người có thể căn dặn chúng ta bất cứ lúc nào."
Kỳ Linh nhận lấy áo giáp nặng trình trịch, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta cuối cùng còn phải ở đây bao lâu?"
"Sáng ngày mai các người có thể ra ngoài. Bạch Ngân Tư Tế đang chờ Vương Tước cấp hai và Vương Tước cấp bốn trở về, đến lúc đó, sẽ thông báo cho mọi người tập hợp."
"U Minh và Đặc Lôi Á đi đâu?" Thiên Thúc U Hoa lạnh như băng hỏi.
"Thuộc hạ không đủ quyền hạn, không rõ ràng lắm." Bạch Ngân Sứ Giả cúi đầu, cung kính trả lời.Thiên Thúc U Hoa cắn răng, trên mặt là biểu tình oán hận. Lúc trước nàng và Kỳ Linh còn là sứ đồ, bọn họ dám đạp chân lên mặt Kỳ Linh, mà bây giờ, lại cúi đầu dập đầu giống như một con chó. Hơn nữa mấy ngày nay vẫn bị nhốt trong khu vực hàng lang hai gian phòng này, trong lòng Thiên Thúc U Hoa đã tràn đầy tức giận. Nàng vừa muốn mở miệng trêu cợt hai người bọn họ thì Kỳ Linh đã lên tiếng: "Vậy các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hai tên sứ giả nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Kỳ Linh nhìn áo giáp cằm trên tay, ngẩng đầu nhìn Thiên Thúc U Hoa, nhướng chân mày.
Thiên Thúc U Hoa dĩ nhiên hiểu được ý hắn, thế nhưng nàng lại chuẩn bị giả ngu, hướng Kỳ Linh hất cằm: "Gì chứ?"
"Ta muốn thay đồ." Kỳ Linh nhếch lên khóe miệng, hơi ngang bướng nở nụ cười, "Ngươi muốn nhìn, phải trả tiền."
"Ai muốn nhìn chứ. Ta xoay lưng lại là được. Ta mệt rồi, lười di chuyển. Hay là ngươi sang bên cạnh thay đi." Mặt Thiên Thúc U Hoa hơi đỏ lên.
"Tiểu thư, đây chính là phòng của ta." Kỳ Linh cười, vừa nói, vừa hướng về phía Thiên Thúc U Hoa, cởi bỏ nút buộc trên cổ áo, trường bào mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Hừ." Thiên Thúc U Hoa xoay người sang chỗ khác. Nàng nhắm mắt lại, nhưng trước mắt vẫn là gương mặt anh tuấn bức người của Kỳ Linh, mặt mày đen nhánh như bị bôi một lớp mực, khiến cho vừa nhìn liền sa vào. Nụ cười của hắn vẫn như cũ tràn đầy ngang bướng của thiếu niên, nhưng bóng mờ nhàn nhạt giữa hai chân mày lại khiến hắn thoạt nhìn càng cứ sức hấp dẫn sâu sắc. Nàng nhịn không được lén lút mở mắt, quay đầu lại, đập vào mắt là Kỳ Linh để trần nửa người, ánh sáng dịu dàng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào chảy xuôi trên bắp thịt căng chặt của hắn, cơ bắp trên lồng ngực và bụng dưới của hắn, được ánh sáng dạu dàng vẽ loạn ra bóng tối mê người, lông tơ trên da dưới ánh sáng hiện ra ánh sáng như bột kim cương lấp kánh.Trên da thịt thiếu niên khỏe mạng, tản mát ra mùi vị như ẩn như hiện của trấn Phúc Trạch. Thẳng đến lúc hắn kéo quần xuống, Thiên Thúc U Hoa nhanh chóng nhắm mắt quay đầu lại, không dám nhìn nữa.
"Này, này!" Kỳ Linh đứng trước mặt Thiên Thúc U Hoa đang nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt ửng đỏ gọi nàng, "Người đang ngủ à?"
Kỳ Linh đứng trước mặt nàng, mặc vào áo giáp mới tinh. Kim loại màu xanh xám, tựa như sắc trời trong mùa đông, vóc người của hắn dưới sự bao bọc sắc sảo của áo giáp, có vẻ càng thêm cao ngất, bớt đi vẻ nhỏ bé của thiếu niên, lại nhiều hơn một chút khí phách của đàn ông. Mấy ngày trước, hắn vẫn là một thiếu niên áo vải, một sứ đồ ngây thơ, mà giờ đây, đứng ở trước mặt mình, hoàn toàn lại là một vị thần trẻ tuổi. Tay trái hắn nắm lấy cổ tay phải, ngón tay hoạt động trên nắm tay sắc sảo, ánh mắt đặt trên cổ tay, mi mắt buông xuống, dưới lông mi là một hồ nước dập dềnh.
Không biết vì sao, Thiên Thúc U Hoa lại liên tưởng đến Ngân Trần. Có thể là kiên quan đến bộ khôi giáp này, phối sức và trang sức, đều giống bộ chiến bào kia của Ngân Trần vô cùng, hơn nữa lại nói, ngũ quan của Kỳ Linh và Ngân Trần cũng xấp xỉ như vậy. Trong lòng Thiên Thúc U Hoa chợt nổi lên một luồng mùi vị khổ sở.Có lẽ Kỳ Linh cũng nhận ra điểm này, hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào gương đồng trên tường, vẻ mặt của hắn nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ ái ố. Ánh sáng trong mắt hắn, tựa như biến mất trong không gian xa xôi phía sau mặt gương, gương mặt của hắn như một tòa núi đứng lặng xa xa.
【Phía tây Aslan? Hải vực Ryn】
Gió xung quanh dần dần ngưng lại.
Quần lụa màu trắng của Đặc Lôi Á cũng chậm rãi thùy rớt xuống, rơi xuống bên cạnh nàng và U Minh, chồng chất lên tựa như lớp tuyết mềm mại đêm qua đọng lại, hai người ở giữa một đống lớn vải lụa mềm mại màu trắng, thoạt nhìn có một loại cảm giác nhỏ bé mà yếu ớt.
U Minh ngồi dưới đất, đầu hơi rũ xuống, hơi thở của hắn dồn dập, không có quy luật, Đặc Lôi Á chuyển mắt qua, thấy bị từng cái miệng máu bị lưỡi đao vô hình cắt ra trên ngực hắn lúc này đang chậm rãi khép lại, nhưng tốc độ khép lại vô cùng chậm --hồn vụ hoàng kim trong mấy cây số xung quanh đã mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ cuốn vào lốc xoáy sừng sững kia. Trong không khí để lại nhàn nhạt hồn vụ hoàng kim, U Minh miễn cưỡng duy trì tốc độ khép lại.
Đặc Lôi Á vươn tay, đặt lên Tước Ấn của U Minh, hồn lực trong lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng chuyển vào trong cơ thể hắn, vết thương trên ngực bắt đầu tăng tốc độ khép lại.
U Minh hắng giọng, khí huyết vẫn đục trong lồng ngực kia vẫn không thông suốt, "Không phải ngươi nói, khoảng cách xa như vậy, Gilgamesh không có cách nào tấn công chúng ta sao?" U Minh chỉ chỉ máu thịt mơ hồ trong ngực mình, như cười như không nói, trên gương mặt tà khí của hắn lắng đọng một loại sợ hãi và mệt mỏi.
Đặc Lôi Á thở dài, rũ mắt xuống, nói: "Ta vốn nghĩ, khoảng cách xa như vậy, muốn điều động nguyên tố nước, giống như điều động nước biển quanh chúng ta, hoặc là dùng đao băng từ xa bắn tới, là chuyện không thể nào. Vì như vậy yêu cầu đối với điều động hồn lực gần như tiến tới hoàn mỹ mới có thể làm được. Thế nhưng ta đã bỏ quên thiên phú của hắn..."
"Tứ tượng cực hạn?"
"Đúng vậy, " Đặc Lôi Á lau vết máu đọng lại bên mép, "Nước, Gió, Lửa, Đất, trong bốn loại nguyên tố, vốn là lấy nguyên tố gió chuyên về tấn công tầm xa nhất, trong trời đất, nguyên tố dồi dào nhất chính là không khí, nguyên tố gió về tính lưu động, tốc độ, bí mật, trong bốn loại nguyên tố có ưu thế áp đảo. Hơn nữa gió và lửa như nhau, đều thuộc về nguyên tố không trọng lượng, so với nước, đất, trời sinh liền khá thích hợp điều động từ xa, giống như khác biệt khi ngươi dùng hồn lực khống chế vật thể nặng một cân và một ngàn cân ở ngoài một ngàn mét vậy."
"Vậy tất cả Phong Tước..."
"Đừng nói là Phong Tước, " Đặc Lôi Á nhắm lại hai mắt, lụa mỏng màu trắng quay quanh bọn họ "Ầm" một tiếng hóa thành sương mù màu trắng to lớn, xoay tròn, trở lại trong thân thể nàng. Nàng lại khôi phục bộ dạng trường bào màu đen bó sát người, "Dù là Phong sứ đồ, ta và ngươi miễn cưỡng mới có thể đối phó, Thủy Tước cấp thấp, gặp thì dứt khoát đi đường vòng đi. Đối với thuật sư sử dụng nguyên tố nước mà nói, tất cả những người sử dụng nguyên tố gió, đều là thiên địch của chúng ta, bọn họ trời sinh là kẻ bắt mồi.""Chúng ta vẫn là mau chóng rời khỏi đi, nếu như Gilgamesh đuổi tới..." U Minh đứng lên, hoạt động vai mình, xương cốt của hắn ở dưới bắp thịt đầy đặn phát ra tiếng răng rắc vang dội.
"Ta không lo lắng cái này. Gilgamesh hiện giờ còn đang tiếp tục thu nạp hồn vụ hoàng kim, hắn bị nhốt nhiều năm như vậy, bị Tóc Nữ Mặt Quỷ quấn lấy, hồn lực của hắn gần như trống không. Trước khi chưa khôi phục hoàn toàn, hắn sẽ không tùy tiện truy đuổi chúng ta, hơn nữa hắn cũng không biết rõ chúng ta bên này rốt cuộc là tới bao nhiêu người, dù sao khoảng cách xa như vậy cũng không dễ do thám. Hắn sẽ không mạo hiểm như vậy." Đặc Lôi Á cũng đứng lên, cây cối xung quanh lúc này đã không còn lành lặn, phần lớn đã bị dòng không khí hỗn loạn vừa rồi cắt gãy, vừa vặn cây cối trong phạm vi Tà Váy Nữ Thần vẫn đứng thẳng như cũ, cột ánh mặt trời xuyên qua bóng cây bị phá hủy chiếu xuống, chiếu sáng đến vô cùng rừng cây âm u trước đó.
U Minh im lặng, hắn đang đợi Đặc Lôi Á tiếp tục.
Nhưng Đặc Lôi Á lại không có nói tiếp, nàng nhắm mắt lại, dường như vẫn còn nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi trong đầu, cái mắt màu máu đỏ kia, ở trong vũ trụ u ám bao la kia, không có hồn lực tồn tại, không có màu hoàng kim tồn tại, không có bất kỳ bụi bậm trôi nổi tồn tại, chỉ có một con mắt màu đỏ bất động đối diện với mình.
"Ta vừa thấy... Ta không biết phải hình dung như thế nào, ta thấy một con mắt màu máu đỏ, không phải một đôi, mà là đơn độc một con mắt, đỏ thắm như máu, giống như mới vừa từ trong thân thể móc ra, vô cùng kinh khủng, nó tựa như bất động, lơ lửng trong không gian vô biên vô tận, yên lặng nhìn ta... Sau đó, lúc ta dùng do thám hồn lực thả ra linh hồn của chính mình, trong nháy mắt liền bị xé nát, sau đó, ta cũng không còn ý thức..." Đặc Lôi Á mở mắt nhìn U Minh, "Ngay lúc đó ta có phản ứng gì? Có nói gì không? Hay là làm ra động tác gì?"
"Không có, " Lời của Đặc Lôi Á ở trong lòng U Minh khuấy lên một trận rùng mình, "Ta lúc đó cố gắng đánh thức ngươi, thế nhưng ngươi nhìn qua giống như... giống như không còn hồn phách, chỉ còn lại một thân thể... Sau đó, đao gió dày đặc liền từ trên mặt biển công kích tới rồi."
"Xem ra, bí mật của Gilgamesh, vượt xa những gì chúng ta biết hiện giờ." Đặc Lôi Á nhìn cây cối bị chém đứt ngã trái ngã phải dọc đường, biểu tình nghiêm trọng.
"Con mắt màu đỏ kia, rốt cuộc là thứ gì?" U Minh nhịn không được hỏi.
Đặc Lôi Á suy nghĩ thật lâu, thở dài, trên mặt nàng viết đầy cảm giác thất bại, nàng chỉ nói bốn chữ: "Ta không biết nữa."
"..." U Minh giơ lên mắt, "Vừa rồi ngươi cảm ứng được, ngoại trừ Gilgamesh, còn có hồn lực của người khác không?"
"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi muốn xác nhận Ngân Trần rốt cuộc chết hay chưa." Đặc Lôi Á khẽ cười, nói, "Ta có thể xác nhận trăm phần trăm, trung tâm lốc xoáy ở xa kia chỉ có hồn lực của Gilgamesh, không có bất kỳ hồn lực của hồn thuật sư khác. Cho nên, Ngân Trần, nhất định là đã chết."
Trong ánh mắt U Minh, khẽ hiện một loại thất vọng không thể gọi tên, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Đi thôi, về báo cáo trước." Đặc Lôi Á xoay người, hướng xa xa đi tới. Thuyền lúc tới vẫn như cũ dừng sát ở dưới vách núi đá ngầm, từ đỉnh núi nhìn tới, đội thuyền nhỏ nhỏ giữa phập phồng sóng to gió lớn, thoạt nhìn như một chiếc lá khô bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.【Phía tây Aslan? Trung tâm Cách Lan Nhĩ Đặc】
Trong tia sáng u ám có thể mơ hồ nhìn thấy vách đá thô ráp xung quanh. Trong không gian hang động rộng lớn, chỉ có hai ngọn đèn dầu u ám xa xa trên bách đá chớp động, ánh sáng chập chờn chỉ có thể chiếu sáng một màn nhàn nhạt như vật trong bóng tối to lớn. Mọi thứ trong bóng tối đều chỉ có thể nhìn ra một đường viền mơ hồ.
Không biết chỗ nào truyền đến tiếng nước tí tách.
Trong phòng đá vuông vức trong hang động dưới lòng đất này tản ra mùi ẩm ướt mà mục nát.
Quỷ Sơn Liên Tuyền nửa híp mắt, trong hoàn cảnh tối tăm không ánh mặt trời này đã không thể nói chính xác nói là đã bị cầm tù trong hang động này bao lâu. Xiềng xích trên cổ tay, cổ chân không thể phá vở, hơn nữa mạch hồn của mình không biết có vấn đề ở đâu, hoàn toàn không cách nào vận hành, khẽ vận động hồn lực trong cơ thể một cái, toàn thân liền phát ra đau đớn sắc bén giống như ngàn dao róc thịt. Cảm giác sắc bén, sâu sắc dọc theo mỗi một đầu dây thần kinh và chiều dài mạch hồn, điên cuồng nhốn nháo ở trong người, giống như vô số lưỡi dao vừa nhỏ vừa băng lạnh ở trong người nhẹ nhàng vui vẻ thỏa thích mổ xẻ.
Nàng đã rất nhiều ngày chưa ăn uống gì, để duy trì tính mạng của nàng, mỗi ngày sẽ có người đúng giờ đưa nước tới. Chỉ có nước mà thôi, ngoại trừ nước, không có bất kỳ đồ ăn gì. Ký ức trong đầu nàng là Ngân Trần xuất hiện trước mặt mình, tháo xuống mũ trùm màu đen. Thế nhưng dù nàng nghĩ thế nào cũng không thông, Ngân Trần rõ ràng trước đó đã tới hang động nhốt Gilgamesh dưới lòng đất, vì sao còn xuất hiện ở di tích Eutours, hơn nữa, hắn mang mình tới đây nhốt lại để làm gì.
Mỗi ngày đưa nước cho mình lại là người nào?
Trong bóng tối đột nhiên truyền đến một hồi tiếng xiềng xích vang vọng. Sau đó, hai người mặc trường bào màu trắng mang mũ trùm đi tới, hai người bọn họ một trái một phải dìu một cô gái trả tuổi thoạt nhìn đã hôn mê, mất đi ý thức. Bọn họ dùng xiềng xích trói chặt cô gái kia vào cột đá trống giữa rãnh nước đối diện Quỷ Sơn Liên Tuyền, sau đó liền rời đi.
Trong ánh sáng mờ tối, Quỷ Sơn Liên Tuyền không cách nào nhìn rõ gương mặt cô gái đối diện kia, chỉ là từ của quần áo trên người cô ta mà xem, cảm giác vô cùng quen mắt. Quần áo của cô ta đã rách mướp, đồng thời cả người đều là vết máu màu nâu, khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể ngử thấy được một mùi máy tươi mơ hồ. Có thể khẳng định, trên người cô ta nhất định có rất nhiều vết thương đã bắt đầu thối rữa.
Liên Tuyền nhắm mắt lại, xem từ hồn lực trong đối phương truyền ra, cô ta chưa nguy hiểm tới tính mạng, thân thể tuy rằng chịu rất nhiều vết thương, thế nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời thân thể của cô ta đang khôi phục nhanh chóng, mà kỳ quái hơn, mạch hồn trong cơ thể cô ta tựa như là vật sống, đang sinh trưởng, biến đổi, xây lại... Mạch hồn trong cơ thể nàng giống như rễ cây, đang chậm rãi sinh trưởng...
Trong bóng tối lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân, Liên Tuyền lập tức cúi đầu, làm bộ như đang ngủ say. Liên Tuyền xuyên qua mi mắt hơi mở, có thể thấy hai người vừa rời đi lại trở lại, chỉ là trên tay bọn họ có thêm một thùng gỗ nặng trình trịch, hai người bọn họ xách thùng gỗ đến bên rãnh đá hình vuông kia, nhìn thử cô gái thoi thóp."Sao, bây giờ đổ luôn vào, hay là chờ ả ta khôi phục thêm một chút thể năng nữa? Ngươi cũng biết, thứ này... Tôi sợ ả ta chịu không được, nếu để ả ta chết đi, chúng ta cũng chờ bị cắt cổ đi." Một người áo trắng trong đó nhỏ giọng hỏi.
"Ai biết ả ta khôi phục lúc nào, vừa rồi ở trong Hành Lang Vực Thẳm, cũng đã tới như vậy ả ta còn chưa chết, bây giờ nhất định cũng không chết được. Mau lên đi, trời sáng chúng ta còn phải đi làm chuyện khác." Một người khác không nhịn được trả lời.
"Được, vậy đổ đi."
Hai người mở nắp thùng, sau đó nghiêng thùng gỗ qua, từ chỗ Liên Tuyền, chỉ có thể nhìn thấy vô số khối đá màu đỏ đen to bằng nắm đấm gì đó, lộp bộp đổ vào trong rãnh nước.
"Mau đi thôi, thứ đồ chơi này, dính lên người cũng không phải trò đùa."
"Được rồi, tôi vốn còn muốn xem đây, xem con nữ quái vật nàu làm sao đối phó mấy món đồ chơi này." Người áo trắng tức giận nói. Nói xong, hai người biến mất trong bóng tối.
Tiếng bước chân hai người áo trắng vừa biến mất không lâu, những hòn đá màu đỏ đen rót vào trong rãnh kia liền từng bước từng bước hoạt động, Liên Tuyền nương theo tia sáng trên tường đá, chú ý nhìn kỹ, lúc nàng thấy rõ đá trong rãnh gì đó, dạ dày trống rỗng của nàng trong nháy mắt dâng lên nước chua buồn nôn.
Những hòn đá lớn chừng nắm đấm này là một rồi lại một con bọ cánh cứng, lưng bọn chúng trơn truột lại cứng rắn, phát ra ánh đỏ đen êm dịu, mấy cái chân sắc bén co rúc trong bụng của chúng lúc này đã mở rộng ra, chúng nó dường như nghe thấy được mùi máu, đều dọc theo hai chân trần của cô gái kia, bò lên thân thể cô ta, những con bọ cánh cứng bò lên trên người cô ta trước đều dừng lại trên da thịt cô ta, bất động tại chỗ, bắp chân, cổ chân, cảng chân của cô ta, nhanh chóng chằng chịt hấp dẫn đầy những con bọ cánh cứng, mà càng nhiều bọ cánh cứng hơn men theo mùi máu, hướng chỗ dã thịt lỏa lồ cao hơn leo lên, đùi, eo, ngực... Cô gái hôn mê đột nhiên tỉnh lại, đâu nhức từ trên thân thể cô ta kéo cô ta từ trong hôn mê bị đau đớn sâu sắc mà tỉnh lai.
"Cứu ta..." Trong cổ họng cô ta phát ra tiền thầm thì khàn khàn, nghe vô cùng khiếp người, trong không khí nhanh chóng tản ra mùi máu tanh kịch liệt. Da đầu Liên Tuyền tê dại một trận, cô gái đối diện bắt đầu nhịn không được hét thảm lên, tiếng thét bén nhọn quanh quẩn trong phòng đá u ám.
Liên Tuyền đã thấy rõ bọ cánh cứng này, không thể nghi ngờ, đây đều là Kim Giáp Trùng hút máu quanh năm sống nhờ ở sâu trong hang động dưới lòng đất Hành Lang Vực Thẳm. Chúng nó chỉ cần nghe thấy được mùi máu, sẽ rất nhanh tụ lại, một khi tiếp xúc được da thịt người hay động vật, vỏ bụng chúng sẽ mở ra, sau đó vô số tơ trùng màu trắng giống như xúc tu từ bên trong phun ra, đâm thủng da thịt, đem bọ cánh cứng bám chặt lên máu thịt, tơ trùng màu trắng sẽ không ngừng hút máu, thẳng đến cả người bọ cánh cứng trở nên phát sáng đỏ, giống như một quả cầu đựng máu.
"Cứu ta..." Giọng cô gái kia càng trở nên bén nhọn, hai tay cô ta bị trói lại, chỉ có thể cử động được vai, vẩy rớt Kim Giáp Trùng hút máu trên cổ, trên vai xuống, tơ trùng màu trắng kia đã đâm thật sâu vào da, cho nên, lúc cô ta gạt con bọ cánh cứng, một miếng da lớn chừng nắm đấm liền dính vào bụng bọ cánh cứng, từ trên người xé rách xuống, để lại một lỗ máu màu đỏ, màu ồ ồ chảy ra ngoài.-- Tơ trùng màu trắng của Kim Giáp Trùng hút máu tự nhiên đã có chất độc chống đông máu, tất cả vết thương đều rất khó khép lại, không chữa trị sẽ cứ không ngừng chảy máu.
Căn mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền mở trừng, một con Kim Giáp Trùng định leo lên mặt cô gái kia "Phốc" một tiếng nổ thành một đóa hoa băng màu đỏ. Nhưng rất nhanh, Liên Tuyền liền cảm thấy một trận đâu đớn như xé rách trong thân thể. Mạch hồn của nàng giống như bị cắt thành mảnh nhỏ, hồn lực vận hành không ngừng bị tắc nghẽn, đến mỗi một điểm dừng, liền phát ra đau đớn sâu sắc.
Nàng cắn răng, hai tay nắm chặt, trong rãnh đá liên tục phát ra một trận tiếng "Phốc" "Phốc" dày đặc, vô số máu trong cơ thể Kim Giáp Trùng dưới tác động hồn lực của Liên Tuyền, ngưng kết thành băng, nổ tung thân thể cứng rắn của chúng. Theo tắc động càng lúc càng lớn của hồn lực của Liên Tuyền, nàng cảm nhận sâu sắc đau đớn trong cơ thể giống như thủy triều nổi lên, sắp cắn nuốt thần trí của nàng.
Quỷ Sơn Liên Tuyền trở nên bất chấp, chợt thúc giục hồn lực to lớn, trên người nàng nổi lên hoa văn màu hoàng kim, trong nháy mắt rọi sáng không gian u ám, sau đó, liền hoàn toàn tắt đi. Nàng bị một trận đau nhức sắc bén cuộn trào đến hôn mê bất tỉnh, tựa như bị một tấm chắn rất dày đập vào mặt, mất đi tri giác.
Giữa hai người phụ nữ hôn mê là vụn băng màu đỏ sẫm tán loạn trên đất. Vô số xác Kim Giáp Trùng hút máu rơi đầy đất.
Ngay lúc Quỷ Sơn Liên Tuyền từ trong cảm giác đau đớn khôi phục ý thức tỉnh lại, nàng nhìn thấy cô gái trên trụ đá đối diện kia cũng đã tỉnh lại. Nàng lúc này ngửa đầu, ánh lửa trên vách đá chiếu rọi trên mặt cô ta, soi sáng ngũ quan xinh đẹp của cô ta -- Thần Âm.
Trong lòng Quỷ Sơn Liên Tuyền nổi lên một trận ý lạnh. Không ngờ tới, sứ đồ trước đây vẫn truy sát mình, giết chóc không ai bì nổi, hôm nay lại cũng giống như mình, trở thành tù phàm trong hang đá này.
"Cám ơn ngươi, " Thần Âm thấy Quỷ Sơn Liên Tuyền tỉnh lại, nhỏ giọng nói, "Quỷ Sơn Liên Tuyền."
Quỷ Sơn Liên Tuyền cười khổ một tiếng, không ngờ tới, cô ta cũng nhận ra mình.
Dường dư số phận đùa cợt với con người, trước đây không lâu, hai người các nàng còn chém giết lẫn nhau, hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết, mà bây giờ, hai người đều cùng bị xiềng xích giam cầm ở đây, không thể thoát thân.
"Ngươi biết đây là đâu không?" Quỷ Sơn Liên Tuyền hỏi, "Những người đó là ai?"
Trên mặt Thần Âm lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt liền biến thành cười khổ không thể tránh được, cô ta nói: "Người nhốt chúng ta là sứ giả Bạch Ngân Tư Tế, đây không phải chỗ nào khác, chính là Cách Lan Nhĩ Đặc, trái tim đế đô thần thánh."
"Cái gì?" Sắc mặt Quỷ Sơn Liên Tuyền tái nhợt, nàng hít thở sâu một hồi, hỏi, "Ta bị bắt lại, cái này ta có thể hiểu, vốn ta và anh trai Phùng Hồn vẫn chịu lệnh truy sát đỏ. Thế nhưng, vì sao ngay cả ngươi cũng..."
"Còn không phải là vì liên quan đến ngươi..." Thần Âm cười khổ, ho khan vài cái, khóe miệng lại chảy xuống một sợi máu tươi."Vì ta?" Quỷ Sơn Liên Tuyền không hiểu.
"Bởi vì ngươi và Ngân Trần, thả Gilgamesh từ chỗ bị nhốt ra ngoài."
"Nhưng việc đó và ngươi bị nhốt có liên quan gì?" Quỷ Sơn Liên Tuyền hỏi.
"Vì lúc Gilgamesh bị thả ra, Bạch Ngân Tư Tế cho rằng hắn nhất định sẽ báo thù, cho nên, lập tức cần càng nhiều Vương Tước có hồn lực siêu mạnh làm lợi thế đối kháng Gilgamesh... Thế nhưng, trong thời gian ngắn muốn bồi dưỡng được Vương Tước mới, nói dễ vậy sao. Cho nên, Bạch Ngân Tư Tế chỉ có thể lợi dụng Vương Tước hoặc sứ độ có tiềm năng lớn, khiến bọn họ ở trạng thái vô cùng phục tùng, nhanh chóng đột phá hồn lực đỉnh cao, từ đó biến thành quái vật có hồn lực bùng nổ..."
Trong lòng Quỷ Sơn Liên Tuyền mơ hồ nổi lên một loại dự cảm lạnh như băng...
"Ngươi đoán không sai..." Thần Âm nhìn vẻ mặt căng thẳng của Liên Tuyền, nuốt xuống cục máu trong cổ họng, tiếp tục nói, "Lúc bọn họ biết được thiên phú của ta, liền nhốt ta lại. Vì thiên phú của ta là vào lúc chịu công kích sẽ chữa trị mạch hồn của mình, tiến hóa năng lượng hồn lực của bản thân, cho nên, bọn họ trước đó vẫn luôn nhốt ta trong Hành Lang Vực Thẳm, ban đầu ném ta vào khu vực sát biên giới Hành Lang Vực Thẳm, hồn thú ở đó ta còn có thể đối phó, theo hồn lực của ta từ từ tăng cường, mạch hồn từ từ hoàn thiện chữa trị, bọn họ liền mang ta dần dần vào trung tâm Hành Lang Vực Thẳm... Ngươi cũng biết, hồn thú ở đó đáng sợ cỡ nào, nhiều lần, ta đều ở vào ranh giới sống chết, có thể nói, trên cơ thể ta hiện giờ không có một chỗ da thịt nào là hoàn toàn không bị thương, sau mỗi một lần công kích hoàn thành, bọn họ liền đem ta khắp người là máu, từ vực sâu kéo trở về, sau đó chờ lúc ta khôi phục, lại ném tới chỗ càng có nhiều hồn thú kinh khủng hơn tấn công. Sau đó, bọn họ phát hiện tầng bí mật sâu hơn về thiên phú của ta, đó chính là, lúc ta bị tổn thương, không chỉ có thể tăng hồn lực của ta đến hạn mức cao nhất, còn có thể đem đặc tính công kích của đối phương thu vào trong thuộc tính hồn lực của ta..."
"Có ý gì?" Quỷ Sơn Liên Tuyền không rõ.
"Ví dụ như, Kim Giáp Trùng hút máu vừa rồi, ngươi nhất định biết, loại bọ cánh cứng này một khi bám được lên da của ngươi, trong nọc độc chúng tiết ra, có loại độc tố chống đông máu, mà hiện giờ, cách thức công kích của ta, tạo thành tổn thương cho đối phương, cũng có cùng tính chất, cũng chính là trong hồn lực của ta, cũng có thêm loại độc tố này, vết thương ta rạch ra trên người ngươi, cũng trở nên khó thể đông lại, liên tục chảy máu..."
"Ngươi đã chịu nhiều tổn thương như vậy, hồn lực của ngươi cũng đã tiến hóa đến mức độ rất cao rồi, vì sao ngươi còn không trốn đi?" Ánh mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền run rẩy kịch liệt, trong đầu nàng lăn lộn kịch liệt các loại suy đoán kinh khủng. Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn chằm chằm Thần Âm, lạnh lùng hỏi: "Những xích sắt trên tay ngươi, hoàn toàn không làm khó được ngươi chứ?"
Quỷ Sơn Liên Tuyền nói xong, đột nhiên nhớ tới, trước đó lúc cô ta bị Kim Giáp Trùng hút máu, cô ta hoàn toàn có thể dùng hồn lực của chính mình đánh nát bọ cánh cứng, không cần phải tự mình xa xa tới hỗ trợ.Thần Âm lắc đầu, cúi đầu thở dài một cái, nói: "Tước Ấn của ta đã bị bọn họ không biết dùng thủ đoạn gì phong ấn lại. Tất cả hồn lực đều bị khóa trong Tước Ấn, không cách nào chuyển động đới mạch hồn, ta hiện giờ cùng một người thường không có gì khác nhau."
Ánh mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền trầm tĩnh lại, nàng nói: "Ta đây chắc cũng bị phong ấn. Ta chỉ cần vừa vận hành hồn lực, mạch hồn cả người sẽ xuất hiện đau đớn sâu sắc, như muốn xé ta ra vậy."
Nhưng Thần Âm lại lắc đầu, "Ngươi hẳn là không phải. Nếu Tước Ấn bị phong ấn, vậy ngay cả một chút hồn lực cũng không thể vận hành, ngươi ít nhất còn có thể vận hồn, chỉ là sẽ gây ra đau nhức mà thôi. Cho nên tối hôm qua, nếu như ngươi không cứu ta, phỏng chừng ta sẽ..."
"Vậy vì sao ta..." Trên mặt Quỷ Sơn Liên Tuyền biểu tình nghi ngờ.
"Lẽ nào ngươi không phát hiện..." Thần Âm hiển nhiên rất giật mình Quỷ Sơn Liên Tuyền lại không biết mình xảy ra việc gì, "Trong thân thể ngươi, bị cấy vào mạch hồn mới thứ ba sao..."
"Cái gì?!" Quỷ Sơn Liên Tuyền kinh ngạc há hốc miệng, nhưng lập tức, nàng lập tức hiểu trong thân thể mình xảy ra chuyện gì... Thù ra, bản thân đã từ hai loại hồn mạch cùng sống, lúc này đã bị loại hồn mạch mới thứ ba cứng rắn cắt ra, giống như bộ rễ ăn mòn từ bên ngoài vậy, đem mạch hồn đã từng là của mình toàn bộ sửa đổi, cắt đứt, chia cách... Chẳng trách chỉ cần vừa vận hành hồn lực, trong thân thể liền đau đớn giống như bị xé rách.
"Bạch Ngân Tư Tế làm như vậy, lại thật ra là rất mạo hiểm..." Thần Âm nhìn Liên Tuyền, biểu tình trên mặt có một loại thương hại, "Tuy rằng trong cơ thể ngươi có bộ 'Vĩnh Sinh Vương Tước' làm cơ sở cực hạn chưa lành, thế nhưng, ngươi đã cùng sống hai loại mạch hồn, hệ thống kinh mạch, mạch máu, thần kinh trong thân thể đã từng bị sửa đổi một lần, lại thêm một loại mạch hồn, thật ra là đang đánh cuộc... Đánh cược sức mạnh của 'mạch hồn Vĩnh Sinh' đến cùng mạnh mẽ cỡ nào, mà tiền đặt cược chính là mạng của ngươi."
"Thì ra bọn họ bắt ta, mục đích là cái này..."
"Không chỉ là cái này." Trong đôi mắt Thần Âm chớp hiện tia bi ai, "Nếu như ngươi có thể sống sót, vậy, bọn họ sẽ tách bộ 'mạch hồn Vĩnh Sinh' kia trong người người ra, cấy vào trong cơ thể ta, như vậy, ta cũng có khả năng chịu được cường độ công kích, trở nên khó thể tưởng tượng, ta cũng có thể trong thời gian ngắn nhất, biến thành quái vật bọn họ mong muốn... Hơn nữa..."
Ánh mắt Thần Âm chớp động, dường như đang suy nghĩ phải tìm từ gì.
"Hơn nữa cái gì... Chẳng lẽ còn có chuyện càng kinh khủng hơn sao..." Quỷ Sơn Liên Tuyền hai tay lạnh lẽo.
"Ta nghĩ, mục đích thật sự của bọn họ, e là cũng không ở trên người ta. Dù sao, ta chỉ là một cá thể cá biệt. Đối với bọn họ mà nói, ngươi mới thật sự là mẫu vật có giá trị lớn nhất, nếu có thể thành công tách mạch hồn trên người ngươi ra để sao chép, như vậy, bọn họ có thể cho vô số loại thiên phú năng lượng mạch hồn phối hợp với 'mạch hồn Vĩnh Sinh', cấy vào trong cơ thể sứ đồ Vương Tước mới... Bọn họ sẽ khiến sự tồn tại song sinh Vương Tước siệu việt này, từ một 'kỳ tích Aslan chưa bao giờ có' thành 'vô số', đến lúc đó..."
Lời của Thần Âm đột nhiên cứng rắn đứt đoạn trong không khí, tựa như trong bóng tối có quỷ mị đột nhiên cắt đi lưỡi cô ta, vắng vẻ phủ xuống chớp nhoáng này khiến cả người Quỷ Sơn Liên Tuyền nổi lên rùng mình. Nàng nhìn thấy gương mặt Thần Âm đột nhiên bị sợ hãi bao phủ, phát hiện ánh mắt cô ta đang nghiêng nghiêng không cử động nhìn mình chằm chằm không gian tối đen phía sau mình, tựa như đang đứng phía sau là một kinh khủng tử linh.
Quỷ Sơn Liên Tuyền bỗng nhiên quay đầu lại, nàng phát hiện nguyên nhân Thần Âm đột nhiên ngừng nói chuyện.
Trong bóng tối, một thiếu niên ăn mặc kỳ dị, đối diện hai người bọn họ, nở nụ cười xán lạn.
Hắn chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, dừng lại giữa hai người, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, giống như không có trọng lượng, nhảy lên trên bàn đá bên cạnh, hắn dùng một kiểu rất phóng khoáng, thoải mái ngồi xổm trên bàn, đánh giá qua lại Thần Âm và Liên Tuyền. Hắn nhếch môi, trên mặt toát ra một nụ cười xúc động lòng người, hàm răng hắn trắng tinh: "Lời hai người các ngươi nói rất thú vị..."
"Ngươi là ai?" Quỷ Sơn Liên Tuyền quan sát cách ăn mặc của hắn, nhận ra khẩu âm nói chuyện của hắn, khẩu âm của hắn rõ ràng không phải người Aslan, "Ngươi không phải người của Thủy Nguyên sao, sao có thể tiến vào trung tâm?"
"Ngươi thật thú vị..." Thiếu niên ngồi lên trên bàn, lưỡng chân dài rũ xuống, vành ủng trên chân hắn là vô số chuỗi bạc kết thành tua rua, thoạt nhìn xa hoa mà lại tinh xảo, trên vai, trên cổ áo hắn, đều điểm xuyết da lông trơn bóng mềm mại, thoạt nhìn giốnng như người đến từ vùng lạng giá, "Bọn họ cũng đã đối xử ngươi như vậy, ngươi còn lo lắng người khác làm sao tiến vào đây. Ta không hiểu nổi nữa." Hắn lắc đầu, làm ra bộ dạng rầu rĩ, nhưng ngay khi nhíu mày ra vẻ khổ sở cũng khó mà che giấu ngũ quan tuấn mỹ lộ ra ngoài của hắn. Gương mặt hắn là gương mặt của một người có huyết thống ở cực bắc xa xôi, sống mũi cao ngất và đường nét gương mặt sâu sắc, chân mày rậm dây dưa cùng một chỗ, hốc mắt như hai cái hố lõm vào thật sâu dưới chân mày. Da tay hắn giống như tuyết trắng mềm mại, dù ở dưới ánh sáng mờ tối như vậy, cũng có thể cảm nhận được ánh sáng nhẹ nhàng trên da thịt hắn.
"Ngươi là ai? Đến cùng là tới đây làm gì?" Thần Âm hỏi.
"Ta à, " Thiếu nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, từ trên bàn đáp xuống, động tác của hắn nhẹ nhàng không thể tả, tựa như bị gió quấn vòng quanh, giống như có thể lơ lửng trong không khí vậy, "Ta là một tên trộm. Ta đây, tới đây trộm một vài thứ. Dĩ nhiên, thứ ta muốn trộm không phải là các ngươi."
Hắn đi tới, nhìn Liên Tuyền một hồi, lại nhìn Thần Âm một lúc, nói: "Có điều, nghe xong lời hai người các ngươi vừa nói chuyện, ta cảm thấy, mang hai người các ngươi cùng nhau lẻn ra, cũng là một ý kiến hay. Giống như ngươi nói vậy, các ngươi, thật sự là hai mẩu vật tốt vô cùng."
Thiếu niên ở trong bóng tối, nhẹ nhàng mà cười rộ lên, giọng hắn sang sảng mà có sức hút, giống như ngọn gió mang theo hương hoa, "Thế nhưng, ta phải đi tìm thứ kia trước đã, tìm được rồi, lại tới tìm các ngươi." Hắn quay đầu, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Thuận tiện nói một chút, tên của ta, là A Khắc Lưu Khắc."
Nói xong, bóng dáng của hắn lắc lư trong bóng tối vài cái, liền giống như gió biến mất, trong tia sáng còn lưu lại nụ cười mỉm trên gương mặt anh tuấn của hắn, nhưng người của hắn đã giống như u linh, biến mất trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.