Tước Đăng Tiên

Chương 69: Chương 69





- ---------------------------------
Dòng điện phân tán, tiếng lưu ly vỡ vụn vang vọng trong Cửu U.
Máu đỏ tươi từ góc áo hắn nhỏ xuống thành một vũng nước nhỏ, Phong Uyên không để ý lắm, chỉ tùy ý lau đi vết máu trên khóe môi, hiện tại cấm chế đã vỡ, hắn đưa tay, chầm chậm đẩy ra cửa đá nặng nề.
Bên kia cửa đá, Tinh Như cuộn mình trên mặt đất, vừa rồi Cửu U bia linh hỏi y đời này có điều gì hối hận không.
Nhìn lại nửa đời đã qua, y hối hận, vô cùng vô tận, nhưng điều y hối hận nhất là một năm kia không thể từ Nam Sơn đỉnh trở về sớm chút, gặp điện hạ một lần.
Vì vậy, tại Cửu U giới này, y tận mắt chứng kiến điện hạ chết đi, sấm sét cùng mưa trút xuống, chiếu Lan Tháp sáng như ban ngày, mưa mãi không ngừng, điện hạ của y vào ngày này chết đi.
Ngày đó, y đáng lẽ cũng nên cùng hắn chết đi.
Tinh Như ngước lên nhìn bầu trời đen kịt, ánh mắt có chút thất thần, chật vật như con chim nhỏ trụi lông liều mạng lao vào Lan Tháp năm đó.
Điện hạ sẽ không bao giờ trở lại, y cũng vĩnh viễn không được gặp lại hắn nữa.
Cửa đá khổng lồ rầm một tiếng bị đẩy ra, Tinh Như không biết vì sao lại run run khi nghe thấy âm thanh đó, dường như gió mang theo hương hoa, chậm rãi lan tỏa trong thế giới nhỏ bé này.

Trong đầu y bỗng hiện lên khoảnh khắc đầu tiên gặp điện hạ, hắn đẩy mở nắp quan tài nặng nề, cứ vậy xuất hiện trước mắt y.
Y run giọng hỏi: "Là người sao? Điện hạ..."
Tinh Như ngẩng đầu lên, lại thấy người xuất hiện là Phong Uyên, đôi mắt lập tức trở nên ảm đạm.
Nhìn một màn này, Phong Uyên chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt qua.
Hắn bước tới, biến thành dáng vẻ của Cơ Hoài Chu, cúi xuống, đưa tay ôm lấy y.
Tinh Như chớp mắt, dường như không hiểu vì sao hắn lại biến thành như vậy, ngơ ngác một hồi mới cười cười, nhỏ giọng kêu: "Điện hạ..."
Nói xong nhắm mắt lại, y không biết cảnh tượng trước mắt là thật hay giả, nhưng đối với y, chỉ cần vậy là đủ rồi.
Phong Uyên cẩn thận ôm y vào lòng, nói: "Là ta."
Tinh Như mấp máy môi, nhưng không nói nên lời.
Ta đợi người rất lâu rồi, điện hạ.
Phong Uyên cúi đầu hôn lên trán Tinh Như, áp lên gò má có chút lạnh lẽo của y, nước mắt chua xót hòa lẫn vào nhau, thấp giọng gọi: “Tinh Như của ta…”
Tinh Như động đậy ngón tay, dường như muốn đưa tay chạm vào hắn, chỉ trong nháy mắt, y cứ vậy hóa thành một đạo bạch quang rồi biến mất trước mắt Phong Uyên.
Y không đáp lại hắn, y đã rời khỏi nơi này, rời khỏi Cửu U giới, trở lại nơi y vốn thuộc về.
Đây vốn dĩ chỉ là một đoạn chuyện cũ, Phong Uyên không thể giữ được y.
Thật lâu sau, gió ở bốn phía cũng dừng lại, chỉ còn tiếng lá xào xạc, Phong Uyên lúc này mới chậm rãi từ dưới đất đứng lên, quay đầu lại, đứng ở phía sau là một “hắn” khác.
Đó là là hắn khi cùng Tư Tuyền đến Cửu U giới xem xét phong ấn Thiên Ma.
Khi đó hắn vốn tưởng rằng sau khi trở về sẽ cùng tiểu yêu thú kia nói về chuyện lịch kiếp, lại không biết rằng sau chuyến đi này, Tinh Như đã không còn nữa.
Qua thật lâu thật lâu sau, hắn mới một lần nữa lại tìm được y.
Nhưng lúc đó, Tinh Như không còn nhớ đến hắn, cũng không cần hắn nữa.
Nhân quả tuần hoàn, có lẽ chính là như vậy.
Hắn lúc đó cái gì cũng không biết.
Phong Uyên dùng ánh mắt trách móc và thương hại nhìn mình khi xưa.
Hắn muốn hỏi, tại sao “hắn” lại đối xử tệ với Tinh Như của mình như vậy?
Nhưng mà, Phong Uyên đã không còn quá nhiều tu vi, lại đánh vỡ cấm chế, chỉ có thế cứ vậy nhìn “hắn”.
Vạn vật trên đời, vận mệnh đều đã chú định sẵn, cho dù dùng cách gì cũng vô pháp cứu vãn, chẳng hạn như năm đó hắn phạt Tinh Như vào Vô tình Hải, hay hiện tại, Tinh Như trở thành ma quân, quên đi hắn.
Cuồng phong dữ dội mang theo đá nhọn, xé nát hết thảy ảo ảnh xung quanh, Cửu U giới rốt cuộc khôi phục lại hình dáng chân thật.
Phong Uyên sững sờ tại chỗ một lúc mới nâng kiếm đi tới rừng cây phía bắc.
Trong rừng, yêu ma ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn liền xông tới, Phong Uyên mặc dù bị thương không nhẹ nhưng cũng không đến nỗi bị những thứ này khi dễ, Côn Ngô kiếm trong tay vung lên, quỷ mị dưới ánh kiếm hóa thành cát bụi, tiêu tán trong gió.
Phong Uyên đến cuối Cửu U, gỡ ra tuyết tinh thạch, hắn quên rằng chính mình trong ảo cảnh từng biến thành dáng vẻ của Cơ Hoài Chu, cứ vậy trực tiếp từ Cửu U giới đi ra.
Ngay khi bước ra khỏi Cửu U giới, hắn đã thấy ma quân, người đáng lẽ lúc này phải dành cả ngày nhàn nhã trong yêu giới, đứng trước mặt.

Y ôm kiếm dựa vào tấm bia bên ngoài, nghe thấy hắn đi ra, y quay đầu lại nhìn, sau đó sửng sốt một chút, cụp mắt nhìn lướt qua ma điệp trong tay mình, trên mặt lộ ra vài phần hoang mang.
Lúc này Phong Uyên mới ý thức được mình vẫn đang trong hình dáng của Cơ Hoài Chu.
“Sao ngươi lại tới đây?” Phong Uyên vừa nói vừa khôi phục lại bộ dạng lúc trước.
Ma quân thấy hắn như vậy, vẻ hoang mang trên mặt biến mất, y cúi đầu chán nản nghịch nghịch con bướm trong tay, tùy ý nói: "Tới tìm ngươi a, ngươi tới đây làm gì?"
Phong Uyên đáp: "Đến đây lấy một ít tuyết tinh thạch."
Ma quân à một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, một lúc sau lại đưa mắt nhìn về phía Phong Uyên, sau đó có chút hứng thú cúi xuống, Phong Uyên sau khi chú ý tới, nghĩ nghĩ một chút.
nhẹ giọng hỏi hắn: "Ngươi thích dáng vẻ vừa rồi của ta sao?"
Ma quân thu hồi ma điệp, sờ sờ cằm, như là suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Không có."
Phong Uyên nghĩ thầm, nói dối, rõ ràng vừa rồi nhìn thấy Cơ Hoài Chu, hai mắt y liền sáng lên.
Trong lòng hắn dâng lên một nỗi chua xót khó hiểu, đại khái là ăn giấm chính mình, nhưng cũng thật mới mẻ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.