Túng Túng

Chương 32:




Vốn thân xác của nguyên chủ Úc Hàm rất mảnh mai, điều kiện trong nhà không tệ, ngày thường chẳng việc gì động tới móng tay. Mấy hôm nay về nông thôn vừa hát kịch vừa làm lao động, chẳng phút giây nào rảnh rỗi. Thời tiết nóng bức lại thêm dạ dày không tốt, thỉnh thoảng đến tối còn có gió độc nên chẳng mấy chốc đổ bệnh rồi.
Đỗ Vân Đình sờ trán mình, cảm giác thân nhiệt đang nóng lên, mới ho hai tiếng mà cuống họng đã đau gắt.
Mặc dù 7777 thường xuyên khịa ký chủ nhà mình, nhưng bây giờ cũng không nhịn được quan tâm: [Thôi ngoan ngoãn uống thuốc đi.]
Cướp đâu ra thuốc hả ba?
Ai ngờ Đỗ Vân Đình lại vung tay: [Uống cái gì mà uống!?], Rồi cười he he, xoa tay: [Cố tiên sinh chính là thuốc, thuốc giải của tôi.]
7777: […]
Đổ bệnh mà còn không quên dê xồm, nó thật sự không hiểu nổi mà. Bằng cái thân què quặt này mà đòi đi quyến rũ người ta, sao Đỗ Vân Đình chưa bị sóng dâm vỗ chết trên bờ cát nhỉ?
Đến khuya Cố Lê mới trở lại thôn.
Anh đi qua mảnh đất hơi xốp ẩm, sải từng bước chân dài trên con đường quê yên tĩnh. Buổi tối ở nông thôn thường đến sớm, từng nhà đều tắt đèn đi ngủ, chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran giống như tiếng hoà nhạc giữa hương đồng cỏ nội.
Bóng đêm nặng nề, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối miễn cưỡng nhìn thấy cảnh vật trước mắt. Đến khi vòng qua một dãy phòng, bước chân của Cố Lê mới dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn vào khung cửa sổ tối mịt.
Bên trong rất yên tĩnh, không có chút ánh sáng nào. Cố Lê không đi tiếp mà đứng tại chỗ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước tới, lặng người dưới khung cửa.
Mùi cỏ cây thanh mát nhẹ nhàng xen lẫn cả mùi bùn đất phả vào không khí, đột nhiên bên đường vang lên tiếng kêu của ếch xanh, âm thanh này đã khiến Cố Lê tỉnh táo lại, bỗng dưng nhận ra mình đang làm gì.
Gần như anh phải ép chính mình không được quay đầu, đi thẳng về túp lều của mình. Hai con bò thân thiết cụng đầu ngủ, khi Cố Lê đến gần thì trông thấy một cái bóng đen lấp ló trốn phía sau vách tường.
“Ai?” Anh quát to một tiếng, bàn tay phản xạ có điều kiện sờ xuống phần eo nhưng không thấy súng đâu. Đến lúc nhìn lại thì bóng đen đã đứng dậy, còn khoanh tay nữa. Dưới ánh trăng mờ nhạt, Cố Lê thấy rõ khuôn mặt người kia.
Cánh tay Cố Lê thoáng cứng còng.
Cậu thanh niên nhỏ đứng bên vách tường, cúi thấp đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh hai Cố, có phải là em làm phiền anh không? Bây giờ em về…”
Đêm mùa hè có cơn gió mát mẻ, nhưng thật ra trong lòng Cố Lê như có đống củi cháy hừng hục. Ánh lửa đó kiên cường mạnh mẽ bùng lên, trong gió đêm không những không bị thổi tắt mà ngược lại còn cổ vũ cho nó cháy dữ dội hơn. Thành lũy dựng lên trước đó đều ầm ầm đổ sập xuống, tất cả lực lượng đều bị cậu thanh niên nhỏ bé này đánh cho tan rã.
“… Sao lại đến đây?”
Không chờ cậu thanh niên trả lời, Cố Lê đã mở cửa ra, đầu ngón tay còn hơi run rẩy, “Vào đi.”
Đỗ Vân Đình nghe lời vào lều, người đàn ông thắp đèn. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà anh cảm giác cậu thanh niên này dường như gầy đi, gương mặt cũng hốc hác. Điều này khiến người đàn ông nhăn mặt, không nói ra mà chỉ hỏi: “Không khoẻ à?”
Câu hỏi của anh rất bình thản, nhưng trong đó không giấu được sự dịu dàng của mình. Cố Lê quan sát thấy mặt cậu có hơi ửng hồng, anh ngần ngại một lúc rồi đưa tay sờ thử. Cậu thanh niên cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu xuống, phối hợp cho anh sờ.
Nhưng vào chạm vào vẻ mặt Cố Lê đã lập tức thay đổi. Nhiệt độ trên trán người này cao hơn so với lúc bình thường, nóng rực như bị bỏng.
Bị sốt rồi…
Cậu thanh niên ho hai tiếng, cần cổ trắng nõn nhỏ bé yếu ớt lộ ra từ trong cổ áo: “Không sao đâu ạ, chỉ bị cảm nhẹ thôi.”
Cố Lê mím chặt môi, rõ ràng không nghe lọt câu nói của cậu, càng không đủ nhẫn tâm đuổi cậu về, trái tim như bị bóp nghẹt. Anh cảm thấy bản thân buông xuống không được mà cầm lên cũng không xong.
Cuối cùng Cố Lê quyết định, một tay vén chăn lên.
Cậu thanh niên hoảng hốt vội vàng lắc đầu, “Anh hai Cố, mới nãy em cảm thấy đầu hơi nóng thôi, ở ngoài trời bị gió thổi, giờ em về ngay đây…”
Còn chưa dứt câu thì người đàn ông đã ấn một tay lên trán, không cho cậu phản bác: “Ngủ.”
Thế là Đỗ Vân Đình không nói gì thêm nữa mà ngoan ngoãn chui vào chăn. Điều kiện trong túp lều của Cố Lê cũng không thể coi là tốt được, ván giường rất cứng nằm thốn cả lưng. Tất nhiên Cố Lê cũng biết điều này, anh vơ hết chăn gối mình thường dùng đặt trên ghế, lôi chăn gối mùa đông ra trải thành đệm nằm. Lớp chăn đệm dày được lót kín giường.
Hiện tại giường đã mềm mại không ít, Đỗ Vân Đình nằm xong chẳng muốn dậy nữa. Cậu nghiêng người sang, người đàn ông kia đang ngồi bên giường dùng sức vắt khăn lông ướt, giọt nước chảy tí tách từ trên khăn mặt xuống đất, rất nhanh khăn được gấp gọn đặt trên trán cậu.
Đỗ Vân Đình trốn trong chăn, không biết do cậu bị sốt nên thân nhiệt cao hay là vì lý do gì khác mà lại thấy nóng bức lạ thường, chưa đến vài phút đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu vừa nhúc nhích thì Cố Lê đã hỏi: “Sao vậy?”
“Đổ mồ hôi.” Túng Túng thò đầu ra nói khẽ: “Anh hai Cố ơi, em muốn lau mình một chút…”
Nhìn người đàn ông thoáng chốc cứng đờ, cậu bổ sung thêm, “Cứ thế này em không ngủ được.”
Bờ môi Cố Lê lại mím chặt hơn, lúc lâu sau anh mới nói, “Không được.”
Đỗ Vân Đình vô cùng thất vọng. Sao lại không được chứ?
“Cậu đang bị sốt.” Người đàn ông nói xong thì đi múc thêm nửa chậu nước, “Nằm yên đi.”
Bây giờ lòng anh như lửa đốt, không hy vọng cậu thanh niên lại châm thêm dầu vào lửa. Thế mà cậu thanh niên dường như không biết những xoắn xuýt trong lòng anh, cậu cọ lớp chăn, vươn cánh tay ra nói, “Anh hai Cố, em chỉ lau mồ hôi thôi mà…”
Cố Lê nhét khăn mặt vào tay cậu, ra hiệu cho cậu tự lau. Đỗ Vân Đình không cầm lấy mà nhìn anh, “Em với không tới sau lưng á.”
Huyệt thái dương của Cố Lê nhảy lên thình thịch, đối diện với ánh mắt trong vắt đó đành phải cầm lấy khăn mặt. Thậm chí anh còn không dám vén chăn lên, bàn tay luồn vào từ góc chăn rồi chạm đến tấm lưng mảnh mai, không dám sờ soạng gì mà chỉ qua loa lau mình cho cậu. Cậu thanh niên nhỏ còn đang lẩm bẩm gì đó, dường như được xoa dễ chịu nên phát ra âm thanh như mèo con.
Cuối cùng Cố Lê không nhịn nổi nữa, dùng một tay bịt mồm Đỗ Vân Đình.
Đỗ Vân Đình: “… Ưm ưm?”
“Đừng lên tiếng,” Cố Lê cảm giác mình đổ mồ hôi muốn phát sốt luôn rồi. Anh bịt mồm cậu mà trái tim đập bang bang như trai 17-18 chưa trải sự đời, sự trầm ổn bình tĩnh lúc trước đã bay biến không sót lại chút nào, “Nằm yên đi.”
Sau khi lau xong toàn thân Đỗ Vân Đình, cả người Cố Lê cũng ướt đẫm, đưa tay gạt đi giọt mồ hôi trên trán vừa lăn xuống.
Sau khi lau xong, cuối cùng cậu thanh niên cũng chịu ngoan ngoãn nằm trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt lớn cỡ bàn tay. Cố Lê sờ trán cậu thấy vẫn còn hơi nóng, cũng may nhiệt độ đã giảm chút so với trước đó rồi.
Cố Lê chờ cậu thanh niên ngủ mới đi múc nước tắm rửa, mới vậy thôi mà anh đã đổ nhiều mồ hôi nhiều hơn cả Đỗ Vân Đình đang bị bệnh. Múc ra một thùng nước to, Cố Lê cũng không quan tâm nước có lạnh hay không, cầm gáo múc nước dội từ trên đầu xuống.
Tiếng nước ầm ầm vang lên bên tai, Đỗ Vân Đình lập tức tỉnh táo vội mở mắt, cậu vui sướng hỏi: [Có phải Cố tiên sinh đang tắm không?]
7777: […]
Ký chủ nhà mình là một đứa tiện tỳ cố chấp, cố chấp nhìn trộm Cố tiên sinh tắm rửa.
Túng Túng lê cái thân bệnh tật, kiên trì muốn xoay người trộm nhìn lén người ta. Cố Lê đang đứng ở bãi đất trống ngoài sân, Đỗ Vân Đình chỉ dòm được chút xíu qua khe cửa nhỏ.
7777: [Tém lại dùm cái, sắp rớt xuống giường rồi kìa!]
Đỗ Vân Đình ngoan ngoãn nằm nhích vô, nhỏ giọng gọi: [Hai tám…]
7777 chợt có linh cảm xấu.
[Hai tám ơi, hai tám à…] Đỗ Túng Túng bàn bạc với nó, [Kính viễn vọng…]
Còn muốn kính viễn vọng hả? Sao cậu không đòi lên trời luôn đi!
Đỗ Vân Đình thoáng buồn bã đọc thơ: [Nắng rọi Hương Lô khói tía bay…]
[Cho cậu, cho cậu nè!] Hệ thống đau đầu, đơn giản vì nó không chịu nổi Đỗ Vân Đình dùng giọng điệu ngộ nghĩnh đọc thơ Lý Bạch như thế. Nó kín đáo nhét vội kính viễn vọng vào tay cậu, [Cho cậu đấy… Ngậm mồm giùm cái!]
Đỗ Vân Đình cầm đồ trong tay mà lòng vui sướng, dứt khoát đặt cái kính viễn vọng trên giường, nghiêm túc dòm trai tắm.
Bờ lưng rắn chắc, bả vai dài rộng, trên người in đầy các vết sẹo lớn nhỏ cũ mới chồng lên nhau nhưng không hề chướng mắt, mà trái lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ bất cần của đàn ông. Ai nhìn vào cũng phải mlem mlem.
Đỗ Túng Túng: [Hệ hệ hệ…]
7777 rất mệt mỏi, nó muốn đánh người.
Có lẽ là do được thỏa mãn tâm nguyện nên sau khi Đỗ Vân Đình trả kính viễn vọng cho hệ thống, sáng sớm hôm sau thức dậy đã khôi phục dáng vẻ lanh lợi hoạt bát, không còn nét uể oải mệt mỏi ngày hôm qua nữa.
Sáng nay Cố Lê phục vụ bữa sáng cho cậu đến tận phòng, nhóm thanh niên trí thức khác hỏi sao thế, anh chỉ nói: “Bị bệnh.”
Nhóm thanh niên cũng không cảm thấy lạ, đúng là dáng người Úc Hàm có hơi mảnh mai, nghe nói lúc trước ở thành phố mà còn ngất xỉu vài lần. Hôm qua ngã bệnh được Cố Lê tình cờ trông thấy rồi mang về chăm sóc, cũng là hợp tình hợp lý.
Nam thanh niên trí thức ở chung phòng với Đỗ Vân Đình đi cùng Cao Ly đến thăm cậu, thấy Đỗ Vân Đình đã không có gì đáng ngại nữa cũng yên tâm.
Cao Ly nhíu mày, dặn dò cậu: “Đồng chí Úc Hàm, có gì không thoải mái phải báo cáo với lãnh đạo tổ chức nghe chưa, đừng cố chống đỡ một mình. Đội thanh niên trí thức chúng tôi nhất định sẽ tận tình xem xét cho tình huống sức khỏe của cậu, cân nhắc đổi điểm hoạt động cho cậu, tuyệt đối đừng miễn cưỡng lao động.”
Đồng chí Đỗ Vân Đình ừm ừm, liên tục gật đầu.
7777 nghĩ thầm, mấy người quá ngây thơ rồi, Đỗ Túng Túng mà là kẻ miễn cưỡng bản thân sao? Chỉ có cậu ta đi miễn cưỡng người ta thôi, ô kê?
Nam thanh niên không để tâm nhiều giống Cao Ly, chỉ lo đánh giá căn lều này với vẻ mặt kỳ lạ, khó hiểu hỏi: “Đồng chí Cố Lê chăm sóc cậu sao?”
Cậu ta nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang đi đổ nước, giọng càng nhỏ hơn: “… Anh ta trông không giống kiểu người sẽ đi chăm sóc người khác.”
Cao Ly cũng thấy thế, bọn họ ở đây mấy ngày cũng gặp qua tất cả thôn dân rồi, chỉ có Cố Lê là khó gần nhất. Dù sao cũng là người chinh chiến qua khói lửa bom đạn, một ánh mắt thôi cũng khiến bọn họ không thở nổi. Nói chung nhóm thanh niên trí thức này ai ai cũng sợ anh cả, cảm thấy tốt nhất không nên đụng vào.
Đỗ Vân Đình cười trả lời: “Anh hai Cố là người tốt.”
Cao Ly nhìn cậu lom lom như vừa phát hiện ra lục địa mới, rõ ràng là không thể tin nổi.
Đỗ Vân Đình cũng lười giải thích thêm với bọn họ. Cố tiên sinh rất tốt, chỉ mình cậu biết anh ấy tốt là đủ rồi, không muốn cho người khác thấy đâu!
Cậu đã bớt sốt nhưng Cố Lê vẫn mua thuốc từ các bác sĩ trong thôn, trông coi cậu uống hết. Chờ khi Đỗ Vân Đình uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đắng đến mức nhăn nhíu lại, người đàn ông lập tức bóc một viên kẹo từ đống đồ mình mang về nhét vào miệng cậu.
Đỗ Vân Đình ngậm kẹo, lúng búng hỏi anh: “Sao anh hai Cố có nhiều kẹo thế?”
Cố Lê thản nhiên nói: “Thói quen.”
Đỗ Vân Đình bất ngờ, thấy hơi kì lạ, Cố tiên sinh mà cậu biết trong thế giới hiện thực lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc trên tay, chưa từng thấy qua dáng vẻ anh ăn kẹo bao giờ.
“Anh hai Cố không hút thuốc sao?”
Câu hỏi khiến người đàn ông dừng lại một chút, dường như anh đang chần chừ, thật lâu sau mới trả lời.
“… Không hút.”
Anh nói: “Tôi chưa từng hút bao giờ.”
Lần này thì Đỗ Vân Đình hoàn toàn giật mình, nhìn chăm chú Cố tiên sinh hồi lâu. Đỗ Vân Đình chưa từng thấy Cố tiên sinh không hút thuốc, nếu thật sự có thì cũng chỉ là… đời trước. Trong thế giới nhiệm vụ vừa rồi, dưới yêu cầu của cậu người đàn ông kia mới cai thuốc, bảo là muốn mạnh khỏe sống phần đời còn lại với mình.
Anh nói được thì làm được, từ sau lần đó thì không chạm vào thuốc lá nữa. Đỗ Vân Đình là cách cai thuốc của anh, bọn họ cũng thực hiện được lời hứa ban đầu, khỏe mạnh bình an nắm tay nhau đến già.
Không biết sao mà đột nhiên ánh mắt Đỗ Vân Đình có hơi nhèo đi, dường như cảnh vật trước mắt đều bị che phủ bởi một tầng mây mù. Cậu đưa tay lau đi không muốn để người đàn ông kia nhìn thấy, nhưng Cố Lê lại như có linh cảm mà nghiêng đầu nhìn sang, anh cau mày nâng cằm cậu lên, “Còn khó chịu sao? Hay là vẫn thấy đắng?”
Người đàn ông vươn tay muốn lấy thêm viên kẹo. Kẹo trong miệng Đỗ Vân Đình vẫn chưa tan hết, giọng hơi nghẹn: “Không cần đâu ạ.”
Cậu cắn nát cục kẹo, không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại cười, yên lặng đánh giá người đàn ông trước mặt. Dường như Cố Lê cũng nhận ra ánh mắt cậu có sự thay đổi, nhưng không rõ là thay đổi thế nào.
“Không cần thêm đâu ạ.” Cậu thanh niên trí thức nói như vậy, “Bây giờ em đã thấy ngọt lắm rồi.”
Đỗ Vân Đình có một suy đoán, nhưng cậu không dám tùy tiện nói ra suy đoán này, đợi đến đêm khuya vắng người mới dám thủ thỉ tâm sự với hệ thống: [Hai tám ơi, tôi có một suy nghĩ rất chi hoang đường.]
7777: [Nói nghe thử xem.]
[Tôi cảm thấy, Cố tiên sinh này chính là Cố tiên sinh ở thế giới hiện thực.] Đỗ Vân Đình vùi mặt vào gối vải thô ráp, [Có phải suy nghĩ này rất buồn cười không?]
7777 không nói gì, nghĩ thầm chuyện này thì có gì buồn cười chứ. Cố tiên sinh này và Cố tiên sinh trong thế giới hiện thực, biết đâu chính là một đấy. Nếu Cố tiên sinh ở thế giới hiện thực biết cậu dê xồm như vậy, sẽ nghĩ cậu bị tâm thần phân liệt cho coi…
Nhưng những điều này sẽ vi phạm hiệp ước NPC mà hệ thống đã ký kết với nhân loại, vì thế 7777 không thể nói bất cứ điều gì, nó bảo: [Suy đoán của cậu cũng có khả năng.]
Đỗ Vân Đình lại vùi mặt vào gối đầu. Có khả năng, ba chữ này nhẹ nhàng quá, không có sức nặng gì cả, cũng không đáng tin nữa. Nếu cậu muốn chứng minh thì phải tìm biện pháp thử một lần.
Sau đêm hôm đó, Cố Lê không tiếp tục trốn tránh cậu nữa, có lẽ đã nghĩ thông suốt rằng trốn tránh cũng vô dụng. Anh chỉ có thể kiềm chế không gặp nhau trong chốc lát, nhưng một khi gặp lại thì cứ như biển dậy sóng trời nổi bão.
Người đàn ông đã thử một lần rồi, biện pháp này tuyệt đối không có hiệu quả. Ngọn lửa trong lòng anh không sao dập tắt được, ngược lại càng lúc càng bùng lên.
Hết lần này đến lần khác cậu thanh niên kia cứ tiếp tục quấn quýt bên người anh, bảo là muốn cảm ơn anh vì hôm đó đã chăm sóc mình, còn giúp mình lau người, “Anh hai Cố, thật sự rất cảm ơn anh…”
Nghe thấy hai chữ lau người, môi Cố Lê hơi mím chặt. Lát sau anh mới nói: “Không có gì.”
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, Đỗ Vân Đình không cần làm việc, thế là cậu hỏi anh: “Anh hai Cố ơi, chỗ chúng ta có xe vào thành phố không?”
Cố Lê nói: “Cậu định vào thành phố sao?”
“Vâng.” Cậu thanh niên khẽ cười, bên má có lúm đồng tiền nho nhỏ như xoáy mật ngọt ngào, “Vài ngày rồi chưa về, muốn về nhà thăm cha mẹ.”
Cố Lê nghiêng đầu, trái cổ lên xuống: “Chờ chút nữa tôi đi với cậu. Tôi đưa cậu đi.”
Anh bổ sung: “Tôi cũng muốn đến bệnh viện.”
Cố Lê vào bệnh viện là để đi thăm anh em đồng đội. Lúc trước bọn họ đều ở cùng một binh đoàn, sau này Cố Lê thăng hàm, anh em lại thành binh lính dưới tay mình. Tuổi tác bọn họ không chênh lệch nhau là bao, đều mới 27, 28. Thế nhưng số phận trêu ngươi, gia đình đã tìm được cô gái tốt, hai bên cũng đã gặp gỡ rồi và rất hài lòng về nhau, chỉ đợi sau khi anh ta xuất ngũ thì về sẽ đưa sính lễ. Vậy mà hôm cuối cùng làm nhiệm vụ thì anh ta đổ bệnh, bác sĩ trong huyện kết luận rằng không cứu được.
Muốn cứu, đương nhiên phải có tiền.
Cố Lê đưa tất cả phí chuyển đổi công tác của mình cho anh ta, ở thời bấy giờ vài trăm ngàn là con số cực lớn, đủ cho một gia đình tiêu xài mấy năm. Anh đưa người anh em kia nhập viện, dù bản thân bận bịu cũng sẽ trích ra thời gian đến thăm nom.
Khi Cô Lê đến nhìn thấy vẻ mặt người anh em vô cùng khó coi, dường như mới khóc xong. Cố Lê không phải kiểu người hay đi an ủi người ta, anh chỉ hỏi ‘sao vậy’. Người nọ không nói gì, ngược lại cha mẹ anh ta lau nước mắt nói: “Mất cả rồi! Cô dâu cũng chạy rồi, lúc trước còn nói sẽ sắp xếp mọi việc yên ổn mà giờ lại thế… Tiền trong nhà cũng đã xài hết, biết làm sao đây?”
Bác gái nói xong thì không nhịn được lại rơi nước mắt. Người anh em trên giường bệnh lặng yên nhìn trần nhà, ánh mắt dại ra.
Cố Lê nói: “Bác gái đừng lo lắng quá, cháu sẽ chi tiền thuốc men.”
“Đâu thể làm phiền cháu hoài được.” Bác gái lắc đầu, “Bệnh của thằng Cường mỗi ngày đều phải tốn một mớ tiền. Gia đình các cháu cũng có phải giàu có gì đâu. Đứa nào cũng liều mạng kiếm cơm, sao cứ lấy tiền của cháu hoài được chứ…”
Bác gái nhất quyết không chịu cũng chẳng nỡ bỏ mặc con trai, dường như trong chớp mắt mà già đi chục tuổi, hoàn cảnh thê lương khiến người khác thấy mà không đành lòng. Cố Lê đứng thẳng người, trong lòng cũng khó chịu, lúc xuất viện vẫn thanh toán hết tiền thuốc men, sau đó đi đón cậu thanh niên trí thức kia.
Điều kiện gia đình cậu thanh niên không tệ, ngôi nhà lầu nhỏ ốp gạch ngói xinh xắn, cậu chạy lạch bạch xuống cầu nhanh như mang theo một cơn gió đậm hương thơm cỏ cây. Đỗ Vân Đình đã thay đồ mới, áo xám trắng sáng màu lúc trước đã được cởi bỏ, thay là đó là màu lam thời thượng, kiểu dáng cũng là phong cách đang thịnh hành. Cố Lê cảm giác làn da cậu cũng trở nên nổi bật hơn.
Bọn họ sóng vai nhau đi trên phố, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng bách hóa, bán đầy các thứ đồ linh tinh. Các mặt hàng khan hiếm thì phải mua bằng phiếu, mà hiện tại trong túi áo Đỗ Vân Đình đã nhét đầy phiếu mua đồ của người nhà cho, cậu nhìn nhìn rồi nói: “Anh hai Cố, chúng ta đi dạo một lát nhé!”
Đương nhiên Cố Lê sẽ không từ chối, anh yên lặng đi theo. Đỗ Vân Đình đứng bên đường, tò mò nhìn lò bỏng ngô đang nổ tí tách, cuối cùng nổ bùm một tiếng rất to, cả người cậu cũng run rẩy theo: “…”
Sao cái tiếng này vang dội thế?
Đám con nít vây quanh xe bỏng ngô vui vẻ vỗ tay, Đỗ Vân Đình cũng gia nhập vào hàng ngũ trẻ con, cậu kiếm cái túi mở ra chờ ông cụ đổ bỏng ngô vào, cuối cùng sờ túi chuẩn bị trả tiền, “Ông ơi, bao nhiêu ạ?”
Còn chưa hỏi xong, người đàn ông bên cạnh đã đưa tiền cho ông lão bán bỏng ngô. Đỗ Vân Đình cũng không từ chối, cậu cười tủm tỉm như bé hồ ly nhỏ, cậu bốc một nắm bỏng ngô nhét cho Cố tiên sinh, “Anh hai Cố cũng ăn thử đi.”
“…”
Cố Lê không ăn thứ này bao giờ, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của cậu thanh nên, anh như bị ma xui quỷ khiến mà nhét bỏng ngô vào miệng.
Còn chưa kịp nhai thì môi như chạm phải cái gì đó. Cậu thanh niên lại nhét một miếng vào miệng anh, ngón tay mềm mại cọ xát lên môi, vô cùng tự nhiên mà cọ đi cọ lại, sau đó rút tay về: “Hương vị không tệ nhỉ?”
Cố Lê im lặng nhìn Đỗ Vân Đình. Cậu thanh niên đứng ngược nắng, mỗi sợi tóc như đều bị nhuộm một tầng vàng kim.
“Ngon lắm…”
Cố Lê cảm thấy, bản tính con người đúng là ích kỷ. Dù biết rõ sẽ kéo theo người ta lên con đường không có lối thoát, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Lúc đi ngang tiệm vải, đột nhiên Cố Lê bảo: “Chờ một chút.”
Anh bước vào mua mấy thước vải, tất cả đều là vải sáng màu xinh xắn, đặt trên làn da trắng mịn của cậu thanh niên chắc sẽ rất đẹp. Vì không thường sắm sửa quần áo nên số phiếu vải anh còn rất nhiều, vốn dĩ định đưa cho người nhà coi như bù đắp, nhưng bây giờ xem ra bọn họ không thèm đâu, mà anh cũng không muốn tiếp tục đối xử với họ như trước nữa, muốn cho ai đó thì tốt nhất là cho cậu trai này.
Anh đặt vải lên quầy tính tiền: “Có thể đặt may không?”
Thợ may kiêm chức nhân viên cửa hàng hỏi: “Anh muốn may cho ai? Dáng người đó thế nào?”
Cố Lê chỉ chỉ ngoài cửa. Cậu thanh niên đang đứng chờ ở ngoài, lúc này đang cúi đầu nghịch cục đá trên đường.
Cô nhân viên ngó nhìn dáng người Đỗ Vân Đình, gật đầu, “May được.”
Thế là Cố Lê giao hết giao vải cho cô.
“May tất cả cho cậu ấy.” Anh nói, “Nếu còn vải thừa thì may cho cậu ấy một đôi găng tay.”
Dường như cậu thanh niên rất sợ lạnh, sợ rét, Cố Lê nghĩ ngợi, còn sợ bị muỗi cắn nữa.
Anh mua thêm vài mét vải màn, cầm mấy bao tinh bột sữa mạch nha nhét vào trong túi xách. Đỗ Vân Đình không hề biết tất cả đồ trong túi là dành cho mình, cậu đứng bên đường chờ anh, tò mò hỏi: “Anh hai Cố mua nhiều thế à?”
Trông Cố Lê không giống người tiêu xài hoang phí.
Người đàn ông không giải thích mà tiếp tục đưa cậu về thôn, Đỗ Vân Đình đứng ở cửa chào tạm biệt anh, vừa đẩy cửa vào phòng trong lòng chợt có dự cảm khác lạ.
Trước khi đi cậu đã đặt một nhánh cây nhỏ ở khe cửa, lúc này đang nằm trên mặt đất. Nam thanh niên ở cùng cậu trước đó cũng đi ra ngoài, giờ vẫn chưa trở về. Tức là trong khoảng thời gian bọn họ đi, đã có người khác lén vào phòng.
Đỗ Vân Đình nhanh chóng kiểm tra túi đồ, quả nhiên vị trí đặt cây bút máy đã trống rỗng, cây bút đã không cánh mà bay.
Đỗ Vân Đình kéo túi lại, trên môi dần xuất hiện nụ cười. Thật không uổng công mình nắm hết kịch bản trong tay, quả nhiên là bị trộm rồi. Loại chuyện trộm cắp này, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai thứ ba…. Đỗ Vân Đình không hề ngạc nhiên, thậm chí cậu còn hơi mong chờ đấy.
Cậu nói với 7777: [Coi như xong!]
7777: [Trông cậu vui nhể?]
Trên đời lại có người mất đồ mà vui như tết ấy.
Đỗ Vân Đình than thở: [Tôi nhịn hai đứa này lâu rồi.]
Nhịn đến sắp không chịu nổi nữa. Bây giờ rốt cuộc cũng túm được cái đuôi, còn không thẳng chân sút cả nhà thằng ml kia xuống địa ngục sao?
_____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.