Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 18: “Nghe thấy gì chưa? Đấy là tiếng vả mặt bôm bốp đấy!!”




Những tiền bối tấu nói kia cũng lén lút xem chương trình trực tiếp, xem đến đoạn này không khỏi ôm ngực, vẫn còn thấy hết hồn. May mà ban nãy chưa lên tiếng, bằng không sẽ là màn vả mặt tốc độ ánh sáng!!
Cái tên Jesse này toxic thế!! Có bản lĩnh như vậy sao không thể hiện từ trước, còn để bị kêu là bình hoa mấy tháng trời!!
Bọn họ còn như vậy, càng khỏi phải nói là những kẻ ra vẻ người trong nghề cái hiểu cái không kia, thoáng cái á khẩu không trả lời được.
Không cần những người này ra phân tích, tiếng vỗ tay rộn vang khắp khán đài và những lời khen hay đã nói lên tất cả.
Kì diệu nhất là nếu tinh tế thưởng thức, mặc dù Tề Thiệp Giang xướng hát nói Hoa Mai, nhưng khác với việc tấu hát kinh kịch, anh hát nói Hoa Mai dường như không bắt chước theo bất cứ người nổi tiếng nào.
Nếu họ buộc phải nhận xét, thì đây giống như một phong cách mới!
Không ai dám tin phong cách này do Tề Thiệp Giang tự tạo ra, chỉ những người khai tông lập phái mới có bản lĩnh này, họ thầm nói trong lòng, chẳng lẽ anh học từ sư thừa hải thanh không nói ra được kia? Nhưng dù thế nào cũng đúng là cao nhân dân gian.
Bọn họ không biết, Tề Thiệp Giang là truyền nhân duy nhất của “tử đệ thư”, lại đến từ tám mươi năm trước, anh không học được những trường phái lưu hành hiện tại, đương nhiên sẽ trở thành một trường phái riêng.
“Hay, hay!” Đợi hai người xướng xong, Châu Tư Hòa cười híp mắt nói, “Cháu thử một đoạn hát nói Kinh Vận đi, “Hồng Mai các” được không?”
Lưu Khanh lùi xuống, Tề Thiệp Giang gật đầu, há miệng xướng: “Mưa rả rích xuyên ô cửa nhỏ, gió cuồng nộ thổi nghiên bút mực phai. Gió phương Đông càn phá người than kẻ sợ, cảnh tượng tiêu điều người khóc kẻ thương. Nước chảy mây bay không lời than tiếc, ngọc đắm châu chìm muôn phần thê lương.”
“Hồng mai các” cũng được xuất phát từ tử đệ thư, Tề Thiệp Giang thuộc nằm lòng.
Hát nói Kinh Vận có rất nhiều danh gia, cũng từng nổi tiếng khắp trời nam đất bắc, Tề Thiệp Giang xướng nghe như một trường phái hát nói riêng, người trong nghề nghiền ngẫm sẽ biết do ảnh hưởng từ kinh kịch.
Dù thế nào, anh xướng vẫn nhận được tràng pháo tay dưới khán đài.
Một diễn viên tấu nói có thể xướng được như vậy, khiến mọi người khó lòng tin nổi.
Biểu diễn hai đoạn này xong, Tề Thiệp Giang không chịu xướng thêm, anh cúi mình lui về phía sau, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Anh thì bình tĩnh, chứ những người đang theo dõi trực tiếp thì không tài nào bình tĩnh được.
【Anh… tôi….】
【Mấy thằng ban nãy nói chắc như đinh đóng cột Jesse biểu diễn chẳng ra gì ra đây xem cái nào? Khán giả họ đang chê dở đó hả?】
【Đứng cmn hình luôn! Thế nghĩa là không phải anh ấy không biết hát nói, còn biểu diễn rất tốt à? Thế sao có người chê cái đoạn “Hà tất Tây sương” kia là bị lạc nhịp vậy?】
【…Đạ mấu, đây chắc chắn không phải nước đến chân mới luyện tập được, nói không chừng trước đó chỉ là đoạn cải biên, chứ không phải lạc nhịp.】
【Huhuhu ống kính quay một vòng, có rất nhiều cô dì chú bác khen hay kìa 【Cười ra nước mắt 】 】
【Ban nãy không để ý, đoạn này tên gì vậy? Tự nhiên mị lại thấy thích hát nói mới chết chứ!】
【Có mà tự nhiên chế lại mê Tề Thiệp Giang ý…】
【Nghe thấy chưa? Đây là tiếng vả mặt bôm bốp đó!!!!】
….
Từ lúc tiết mục bắt đầu đến khi kết thúc, những từ khóa liên quan tới Tề Thiệp Giang liên tục lên danh sách tìm kiếm hot nhất, từ “Tề Thiệp Giang biểu diễn kinh kịch”, “Tề Thiệp Giang biểu diễn hát nói Hoa Mai”, cho đến “Tề Thiệp Giang đá đểu Trương Ước”, cuối cùng khiến người ta bất ngờ nhất là “Lưu Khanh hợp tác cùng Tề Thiệp Giang”.
Các cư dân mạng hết sức bận rộn, đầu tiên đi hỏi đểu mấy tiền bối tấu nói trước đó từng chê bai Tề Thiệp Giang, lại tới chỗ Trương Ước đá đểu hắn, còn đi tới dưới weibo những người nổi tiếng trong làng tấu nói xin họ cho ý kiến, cuối cùng mọi người đồng tâm hiệp lực tìm ra weibo Lưu Khanh, đào tung weibo anh ta lên, tỏ sự hâm mộ, chúc mừng…
—— Họ cũng phong vị trí phi cho Lưu Khanh, hy vọng anh ấy tiếp tục giữ vững vị trí. Dù sao thì sau khi kiểm tra mọi người cảm thấy Lưu Khanh ở trong sư môn nổi tiếng, biểu diễn với Tề Thiệp Giang cũng không tệ, dư sức làm phi tử.
Lưu Khanh bái sư lâu như vậy, đột nhiên nổi tiếng, lượng fan trên weibo tăng vọt, bản thân cũng đứng hình. Anh cũng nghĩ tới việc có thể lộ diện, nhưng cũng không ngờ các cư dân mạng lại nhiệt tình như vậy, không thể làm gì hơn là đăng ảnh Tề Thiệp Giang lúc tập luyện lên tặng cho mọi người.
Lại nói tới Trương Ước, lần này ngoài dự liệu của mọi người, cả tối hắn im re không thấy xuất hiện. Mọi người thầm bảo, cũng may mà lần này hắn không lộ diện, nếu không hắn đi đá đểu Tề Thiệp Giang, kiểu gì cũng bị vả mặt, thảm đến mức nào cơ chứ, cái mặt từ hồi “Về quê ở” đến giờ chắc vẫn chưa hết sưng đâu nhỉ?
Ngày hôm sau, chuyện này lan rộng ra, những người tối qua đi ngủ sớm đều đã dậy, bấy giờ bị choáng ngợp bởi những tin tức liên quan.
Các ký giả bận rộn cũng giống như những cư dân mạng, lặn lội đi khắp nơi, muốn phỏng vấn các tiền bối, mọi người đều trốn hết, mãi mới bắt được một người có buổi biểu diễn, hết cách rồi, không trốn đi đâu được, đành phải mặt dày nhận phỏng vấn.
“Thầy Lâm Dương, thầy Lâm à, thầy có thể phát biểu cảm nghĩ về biểu hiện của Jesse ngày hôm qua không? Hôm qua cậu ấy trợ diễn cho thầy Châu Tư Hòa hết sức thành công, cậu ấy xướng kinh kịch được cư dân mạng nhận xét là bắt chước trọn vẹn, có thể thấy kiến thức cơ bản rất thâm hậu. Thầy cảm thấy một người có kiến thức cơ bản như vậy, đã được xưng là một diễn viên tấu nói thực sự chưa?” Phóng viên đã đưa mic tới bên miệng ông ấy.
Lâm Dương cũng là nghệ nhân tấu nói nhiều năm, so với Mạnh Tịnh Viễn thì thấp hơn một bậc, không nổi tiếng như vậy, nhưng cũng là khách mời quen thuộc của các đài truyền hình.
Ông sa sầm mặt tức giận nói: “Chuyện này không liên quan gì tới kiến thức cơ bản, cậu ta cùng lắm chỉ là một kẻ nghiệp dư có năng lực không tệ mà thôi, tôi cũng quen thầy Mạt Cán, trình độ nghệ thuật của thầy ấy không phải kẻ tầm thường có thể theo kịp được, bắt chước trọn vẹn là sao?”
Mọi người đều làm công việc khúc nghệ, cũng thực sự quen biết Mạt Cán, nhưng xét về logic thì lời ông nói có vẻ không biết xấu hổ, công kích quá nặng nề, dìm biểu hiện của Tề Thiệp Giang xuống.
Phóng viên cúi đầu nhìn điện thoại di động một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên nói rằng: “Ban nãy thầy Mạt Cán nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên đài chúng tôi, tỏ ý rất nhiều diễn viên kinh kịch trẻ tuổi trong viện kinh kịch bây giờ trình độ còn kém xa Jesse, nếu người trong giới tấu nói không hoan nghênh, thì ông ấy đại diện cho đơn vị hoan nghênh cậu ấy đổi nghề tới viện kinh kịch, vậy thầy có ý kiến gì với câu trả lời này ạ?”
Lâm Dương: “………”
Móa, chơi ông à?!
Bây giờ phóng viên lắm trò thật đấy, Lâm Dương lấy đâu ra kinh nghiệm đáp trả.
Lúc bấy giờ ông tỏ vẻ tức giận phất tay bỏ đi, ông cũng nửa thật nửa giả tức giận, một nửa do quá mất mặt, nửa còn lại… ông thực sự không biết trả lời thế nào…!!

Thầy Mạt Cán là một người tính tình ngay thẳng, cũng làm đến chức quản lý trong đơn vị, ông vừa có cơ sở để nói như vậy, cũng có thân phận để gửi lời mời.
Tuy rằng Mạt Cán không quen biết Tề Thiệp Giang, nhưng dạo này giới khúc nghệ bàn tán sôi nổi như vậy, sao ông có thể không biết, cũng có thể hiểu được. Thực ra về những mặt này giới kinh kịch cũng giống như giới tấu nói, muốn dìm hàng, rất gay gắt.
Chỉ có điều Mạt Cán có nhiều thành tựu nghệ thuật, phóng viên cho ông xem mấy đoạn biểu diễn kia, ông đâu quản xem giới tấu nói tranh luận thế nào, ông rất tán thưởng nên liền nói như vậy.
Buổi phỏng vấn này phát ra, mọi người không ngừng cảm thán.
Tuy rằng có thể nhìn ra được chỉ nửa thật nửa đùa, nhưng thái độ của thầy Mạt Cán hoàn toàn có thể làm chứng, Tề Thiệp Giang bắt chước ông đã thành công tới nhường nào, đến mức cả đại sư trong nghề cũng phải tán thưởng.
Trong giới tấu nói, có thể đếm được những tiền bối có năng lực thế này.
Anh không chỉ có được sự tán thành từ các cư dân mạng, còn được bản tôn Mạt Cán thừa nhận, có thể nói đây là bằng chứng xác đáng nhất. (*)
Dựa vào đó mà so sánh, lại thấy đám người kia có vẻ rõ hẹp hòi, đến giờ phút này vẫn còn cắn chặt vào chuyện sư thừa. Bây giờ đến các cư dân mạng cũng nhìn ra được điều bất thường, những người này rõ ràng có định kiến bè phái.
【Thật không hiểu nổi, thời buổi nào rồi mà còn để ý tới chuyện môn hộ. Học tập thầy Mạnh người ta đi, không thì học tập danh môn kia ấy, phong thái quý phái nhường nào.】
【Thầy Mạt Cán bá đạo thật! Đúng là công khai gây khó xử cho người ta.】
【Muốn huênh hoang à? Làm như sự chấp nhận của ổng quan trọng lắm ấy, chọc Jesse nhà mị tức lên là ẻm qua viện kinh kịch luôn đấy.】
【Không đúng, chọc Jesse tức lên là ẻm quay về làm thần tượng.. còn kiếm được nhiều tiền hơn!】
【Nói đi nói lại, thầy Mạnh đối xử tốt với Jesse như vậy, sao không bái thầy Mạnh hay thầy Tăng Văn làm thầy ấy, như vậy không những có sư thừa nghiêm túc, còn khiến họ cứng họng.】
【Có lý có lý đấy, cơ mà nếu phải thỏa hiệp với bọn họ thì tức quá, tui là tui ủng hộ Jesse tiếp tục như vậy!】
【Mị làm ở công ty biểu diễn nghệ thuật, cũng có chút hợp tác với ban ngành của thầy Mạnh. Nghe bảo thầy Mạnh cũng muốn như vậy, nhưng Lâm Dương đi rêu rao khắp nơi. Chế nghĩ mà xem, Lâm Dương vai vế thấp hơn Mạnh Tịnh Viễn, nếu Jesse bái thầy Mạnh, như vậy bối phận còn cao hơn Lâm Dương và cả những người khác. Một hải thanh, theo con đường ngoài như vậy, lại có vai vế lớn hơn họ, bọn họ còn phải ngoan ngoãn gọi một tiếng sư thúc, sư thúc tổ, chế nói xem bọn họ có chịu không…】
【Vậy à? Thế thì hiểu vì sao họ lại phản ứng gắt như vậy rồi, ngoài việc Jesse xuất thân hải thanh ra, thầy Mạnh thầy Chu đều coi Jesse như hàng con cháu, thầy Mạnh còn là chi chính của nhà họ Mạnh, mà bối phận của nhà họ Mạnh cao đến nhường nào chứ!】
Đúng là Mạnh Tịnh Viễn từng hỏi Tề Thiệp Giang có muốn bái làm môn hạ của ông hoặc Tăng Văn hay không, ông cảm thấy con đường của Tề Thiệp Giang rất hợp với mình. Tề Thiệp Giang và vị tiên sinh kia chỉ bái sư qua miệng, không có lễ chính thức, bây giờ dù anh có bái ông ấy cũng không rối loạn quy củ.
Nhưng Tề Thiệp Giang không đồng ý không phải vì chuyện Lâm Dương đi rêu rao, dù Lâm Dương có đi kể lể với cả một trăm một ngàn trưởng bối, Mạnh Tịnh Viễn cũng chịu được áp lực.
Hoàn toàn bởi bản thân Tề Thiệp Giang không muốn, Mạnh Tịnh Viễn thấy anh kính trọng người thầy của mình như vậy, cũng không tiện nói gì thêm.
Trong lòng Tề Thiệp Giang biết rõ, anh tuyệt đối không thể bái Mạnh Tịnh Viễn làm sư phụ, như vậy là không tôn trọng với sư phụ thực sự của anh. Anh và sư phụ bái sư đường hoàng, đã dập đầu trước mặt tổ sư gia, trong lòng anh biết rõ.

Ngày hôm đó biểu diễn xong, Tề Thiệp Giang bước vào kỳ nghỉ ngơi, vẫn còn cách lúc ghi hình “Về quê ở” một thời gian nữa, Lý Kính không hài lòng với những chương trình đang gửi lời mời, không để anh phải tranh thủ lên hình nhiều mà ảnh hưởng tới chất lượng.
Anh ở nhà tiếp tục chỉnh sửa tử đệ thư cũng rất tốt.
Phía Trương Ước sau khi kết thúc tuyên truyền cũng rảnh rang, kể từ lần thứ hai Tề Thiệp Giang đá đểu hắn, hắn đi đâu cũng bị trêu chọc.
Thành viên trong nhóm ngày nào cũng xem video, sắp học thuộc lời thoại đến nơi, quản lý thì ngày nào cũng lải nhải sao Jesse không phải nghệ nhân nhà mình, những người khác càng khỏi phải nói.
Trương Ước chạy đến nhà Tề Thiệp Giang, một phần để xem tiến độ việc chỉnh sửa, một phần để “dằn mặt”: “Tôi nói cho cậu biết, cậu còn đá đểu tôi nữa, tôi sẽ thu phí bản quyền của cậu, cậu xem weibo tôi đi, bây giờ bình luận toàn hỏi con chó ta ruộng thu nhà tôi đâu. Đấy cậu liệu mà xem tính phí bồi thường tổn hại tinh thần thế nào đi.”
Hắn không nói tới chuyện phong phi kia, mất mặt quá mà, sao hắn có thể xưng huynh gọi đệ với cái tên Lưu Khanh kia…!!
Tề Thiệp Giang còn chẳng có weibo, trước đó còn từng hỏi hắn 23333 là cái gì, có thể thấy anh không lướt các mạng xã hội trong nước, cũng không biết anh có biết chuyện này hay không, hắn không tiện chủ động nhắc tới.
“Thế anh lên weibo đá đểu lại tôi đi!” Tề Thiệp Giang thản nhiên nói, “Tôi không ngại đâu, như vậy chứng tỏ hai chúng ta có quan hệ tốt.”
Trương Ước ngẩn người, á khẩu không trả lời được, “Gì cơ…”
Hắn hết sức bối rối, anh nói thật hay đùa vậy, hắn không am hiểu giới tấu nói, cũng nhờ quen biết Tề Thiệp Giang nên mới biết vài thuật ngữ chuyên ngành. Anh thật sự cảm thấy họ có quan hệ tốt, chứ không phải đang đùa hắn đâu đúng không?
“Thật đấy, anh xem xem, ngoài lần đầu tiên do tôi đáp trả một chút. Còn lại đều là tôi biết anh không giận, hiệu quả sân khấu lại tốt, nên mới nhắc tới thôi. Anh xem tấu nói thì sẽ rõ, chúng tôi chủ yếu chỉ nhắc tới người hợp tác, người nhà và sư phụ của mình. Nếu anh muốn nói tôi cũng không sao, tôi tình nguyện cho anh nói mà.” Tề Thiệp Giang nói rất thật lòng, đây cũng là lời thật tâm anh.
Trương Ước cự nự một lúc, “Ai thèm đá đểu cậu..”
Hắn lẩm bẩm rồi ngồi xuống, quay đầu lại lướt weibo xem những ảnh động mà fan Tề Thiệp Giang cắt ra từ trong chương trình. Bình thường Tề Thiệp Giang đều thể hiện rất ổn trọng, những bức ảnh động này đều cắt lúc anh vô tình vấp, hay như đang hắt xì.
Trương Ước chia sẻ rồi kèm icon cười to, khiến các fan cảm thán, đúng là cũng không dễ dàng gì, bị đá đểu nên đi mò Tề Thiệp Giang, tiếc là không tìm được gì hay ho, đành phải yếu ớt cười nhạo như vậy.. y dà, anh giai à, anh không biết làm vậy mọi người chỉ cảm thấy người ta đáng yêu thôi hay sao?
“Si mộng? Cậu xướng xem.” Bấy giờ Trương Ước nhìn văn bản trước mặt Tề Thiệp Giang, đoạn này Tề Thiệp Giang tự chỉnh sửa, hắn bảo Tề Thiệp Giang xướng để nghe thử một chút.
Tề Thiệp Giang ngồi trên thảm, ôm đàn tam, “Thế sự nào cần dằn vặt ai oái, phù sinh như mộng cố nhân than. Hoảng hốt mê ly gọi là người trước mộng, hóa điệp rồi còn ứng thân mộng say. Huyễn ảo chốn đây há phải điều thật mắt, chìm trong mộng ảo hà tất phải phí công…”
Trương Ước chỉ cảm thấy cơ thể mình run lên, lông tơ như muốn dựng ngược cả lên, hắn vốn đang ngồi thản nhiên trên ghế, bấy giờ cúi đầu nhìn chòng chọc Tề Thiệp Giang.
Người ngoài nghe cái hiểu cái không, nhưng Trương Ước nhạy cảm hơn, cũng từng nghe Tề Thiệp Giang xướng không ít lần.
Mấy câu kia, Tề Thiệp Giang xướng thê lương như sương tuyết lấn thân, sầu khổ hằn lên hàng mi ánh mắt, nỗi bi thương phảng phất kia còn có thể nói do chìm vào trong câu chuyện, nhưng vẻ sầu muộn kia là do đâu?
Cha mẹ Tề Thiệp Giang vẫn còn khỏe mạnh, bản thân anh thì đang leo lên sự nghiệp, nhiều người thích anh như vậy, dù có bị người ta chỉ trích, không phải anh vẫn dễ dàng xử lý được hay sao, còn thi thoảng lấy hắn ra trêu đùa, một người con đường tiến thân rộng mở như vậy, rốt cuộc nỗi sầu bi kia tới từ đâu.
Quá mâu thuẫn…
Nhưng sự mâu thuẫn này hằn trên chân mày khóe mắt Tề Thiệp Giang, bồng bềnh nổi trôi theo tiếng ca lời nhạc, quẩn quanh chỗ ngồi của hắn, khiến hắn không thể ngừng suy nghĩ muốn vén màn sương kia lên, muốn biết rốt cuộc Tề Thiệp Giang đang nghĩ gì. **
Tề Thiệp Giang đặt đàn xuống, bảo rằng: “Đoạn này tam khoang tứ thán, là một câu rất dài, tôi sửa lại…”
Nói được nửa chừng, anh phát hiện Trương Ước mãi không lên tiếng, bèn quay đầu nhìn lại, mới thấy Trương Ước đang chăm chú nhìn mình, anh chau mày lại, vẻ mặt lạ thường, hỏi rằng: “…Sao vậy?”
Trương Ước chau mày nói: “Cậu đang buồn vì chuyện gì thế?”
Tề Thiệp Giang không ngờ hắn lại nghe ra được tiếng lòng mình, nhất thời nhìn hắn không biết nói sao.
Tám mươi năm như giấc mộng, như giả lại như thật, thời gian dằng dẵng, khó kiềm nổi nỗi ưu tư. Bình thường anh bận rộn, những lúc tập trung cũng không nghĩ ngợi gì, ban nãy xướng “Si mộng”, lại bị từng câu từ chạm vào sợi tơ vương trong lòng.
Tề Thiệp Giang thật sự bất ngờ, ngạc nhiên vì Trương Ước nghe ra được tiếng lòng mình, đó giờ tri kỷ khó kiếm, thế nhưng cảm xúc này, ai biết giãi bày ra sao, chỉ biết ngơ ngác nhìn Trương Ước.
Trương Ước thấy Tề Thiệp Giang lặng yên không nói gì, sâu trong đôi mắt có vẻ như bất lực, hắn nhìn xoáy sâu anh, cuối cùng tự đổi đề tài, khẽ nói: “Cho tôi xem nhạc phổ đi.”
Hai người đang bận rộn thì nhận được điện thoại của Lý Kính.
Mấy hôm nay Hạ Nhất Vi cũng ở kinh thành, đã thông báo với Tề Thiệp Giang, bà đang quay một MV ca nhạc mới, đến khi đó sẽ phát ở chặng lưu diễn tiếp theo, đáng lý Lý Kính cũng đang bận việc bên đó.
“Chú Kính à, sao vậy chú?” Tề Thiệp Giang hỏi.
Trương Ước nghiêng đầu nhìn anh, nghe thấy anh “ừm” mấy tiếng, đến khi đặt điện thoại xuống mới hỏi: “Tìm cậu à?”
“Chắc hôm nay họ sẽ qua bên đây, mẹ tôi tìm tôi đi giúp.” Tề Thiệp Giang nói, “Trong ca khúc mới của mẹ có một đoạn kinh kịch, tìm diễn viên kinh kịch đệm diễn, nhưng vì diễn viên này có việc đột xuất phải xuất ngoại, họ không để lỡ được, lại không hài lòng với những diễn viên được đề cử, nên nghĩ tới tôi.”
Đây chính là con ruột, còn vừa thể hiện năng lực mô phỏng, quả đúng là một lựa chọn hoàn mỹ. Nếu mẹ con hợp tác với nhau, lại mang theo một ý nghĩa nữa.
Trương Ước ồ một tiếng, khóe môi hơi xụ xuống.
“À, hay là anh cũng đi cùng đi, cũng sắp trưa đến nơi rồi, đi ăn một bữa đi, buổi chiều anh còn có thể chỉ điểm một chút.” Tề Thiệp Giang không để ý vẻ mặt Trương Ước, nhìn đồng hồ rồi hỏi vậy.
Anh biết Trương Ước cũng quen biết Hạ Nhất Vi, họ trong cùng một giới, tuy nói không thân thuộc, nhưng đều quen biết nhau.
Vẻ mặt Trương Ước rạng rỡ hơn hẳn, “Chuyện này à…”
Hắn còn đang đắn đo không biết trả lời thế nào, Tề Thiệp Giang đã đứng dậy: “Đi thôi, mặc áo khoác vào.”
Nói rồi tự chuẩn bị đồ đạc.
“………..” Trương Ước thấy anh không cho mình thời gian để sĩ diện, ngượng ngùng cất bước theo.
Hai người cùng tới nơi đó, Lý Kính, Hạ Nhất Vi và đạo diễn của MV đều có mặt đông đủ, mọi người đang rất ung dung, nhưng vừa trông thấy Tề Thiệp Giang xuất hiện, còn dẫn theo Trương Ước, nhất thời khựng lại, rất đỗi bất ngờ.
Lý Kính còn đỡ, ông biết hai người họ cùng chỉnh sửa âm nhạc, nhưng hai người còn lại thì trố mắt ra nhìn, nhất là đạo diễn kia.
Chuyện gì vậy, không phải hai người họ là kẻ thù không đội trời chung hay sao?
“Mẹ, chú Kính.” Tề Thiệp Giang cất tiếng chào, cũng gật đầu ra hiệu với vị đạo diễn anh vốn không quen không biết kia.
Trương Ước đứng ở đó, đút tay vào túi áo, cũng cất tiếng chào Hạ Nhất Vi: “Cô ạ.”
Hạ Nhất Vi còn đang mỉm cười, nhất thời sửng sốt, ôm ngực lui về phía sau ba bước, “Cô nào cơ?”
Há có cái lý đó! Giang hồ mỗi nơi một quy củ, trước đây thằng nhóc này còn gọi bà là chị cơ mà!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.