Tuần Thú Đại Minh

Chương 5: Cởi quần để đánh đòn




Tên Nha dịch đang trực không dám chậm trễ, lôi Đoàn Phi lên, tâu:
- Bẩm Đại nhân, là Đoàn Phi ở thành Đông cười ạ.
Mẫn đại nhân cả giận nói:
- Đoàn Phi, ngươi thay người viết mẫu đơn kiện đại nghịch bất đạo ta còn chưa đánh cho vài trượng. Thế mà ngươi lại dám nhạo báng Thẩm án lão gia ta. Người đâu, lôi hắn ra đánh hai mươi đại trượng cho ta.
Đoàn Phi không ngờ đại họa lại rơi trúng đầu, nhảy tót cái về phía sau rồi vội vàng nói:
- Oan uổng quá, đại nhân. Trọng phạm cướp giật lừa dối thì ngài đánh mười trượng, còn cấp cho một nửa tiền. Thảo dân chẳng qua chỉ cười một tiếng, mà đại nhân lại đánh hai mươi trượng, chẳng phải là bất công quá hay sao? Mọi người tận mắt nhìn thấy, đánh tiểu nhân thì không sao, chỉ sợ có người nói đại nhân hồ đồ thôi.
Mẫn huyện lệnh tuy rằng tính khí hồ đồ. Có điều, với người sắp về hưu thì những điều tiếng về chức quan của mình thường rất để ý. Ông ta nén giận mà nói:
- Cũng phải. Ngươi dám ngang nhiên cười lớn giữa công đường làm gián đoạn việc xử án của Lão gia, ngẫm ra thì là kẻ hết sức dương dương tự phụ. Chỉ cần ngươi xử hay hơn ta, thì ta sẽ tha cho ngươi. Nếu xử không hay, thì Lão gia sẽ đánh thêm. Ngươi thấy thế nào?
- Đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh.
Đoàn Phi tán thưởng rồi nói:
- Người bán thịt tố người bán dầu vừa lừa đảo vừa cướp đoạt. Người bán dầu tố cáo người bán thịt vừa cướp tiền vừa lừa đảo. Vừa rồi nghe đại nhân xử án có thể thấy hai người đều đem theo tang vật lên công đường. Bây giờ xin đại nhân cho phép thảo dân được kiểm tra tang vật.
Sau khi được Mẫn huyện lệnh cho phép, Đoàn Phi đứng dậy rồi nhận lấy hai khối bạc giả và xâu tiền từ tay Nha dịch. Cầm tang vật trong tay rồi quan sát từ từ, Mẫn huyện lệnh chau mày hỏi:
- Đoàn Phi, ngươi định làm cái gì? Lẽ nào ngươi có thể tìm ra điều gì đó từ đống tiền này hay sao?
Những lời nói mỉa mai khiến cho Nha dịch và người nghe xử án ở công đường vang lên một trận cười khẽ. Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, ngài có điều không biết rằng hai người này đều làm nghề buôn bán. Tiền bạc ngày nào cũng có đồng ra đồng vào, đến đêm mới bỏ ra tính, rồi còn phải xâu thành từng xâu để ngày mai dùng. Do đó, những đồng tiền này hiển nhiên sẽ phải lưu lại dấu vết. Bọn họ một người bán dầu, một người bán thịt. Bất luận là có rửa tay bao nhiêu lần thì trên đồng tiền đều lưu lại vết dầu hoặc mùi tanh.
Đoàn Phi thao thao nói, đột nhiên quay người, ánh mắt nhìn khắp lượt hai người kia. Thần sắc linh hoạt, sắc bén nói:
- Ta đã ngửi thấy trên đồng tiền có một mùi hết sức kỳ lạ. Không phải là người có thời gian dài tiếp xúc với xâu tiền này sẽ không lưu lại mùi vị như vậy. Xin mời hai vị chìa hai tay ra, ta muốn ngửi tay các người xem rốt cuộc là ai nói dối.
Ông chủ bán thịt quỳ bên trái không chút do dự chìa hai tay ra, còn ông bán dầu thì lại có chút chần chừ, trên mặt tỏ ra bối rối. Đoàn Phi trong lòng đã có chuẩn bị, sải bước đến trước mặt ông chủ bán dầu, chỉ ngón tay vào ông ta mà quát lớn:
- Tên cẩu tài to gan! Ngươi còn không mau nhận tội. Đại nhân niệm tình ngươi phạm tội lần đầu nên mới phạt ngươi chút tiền rồi đánh mười trượng thôi. Chứ nếu không thì ngươi đã phải chịu tám mươi đại trượng, đeo gông thị chúng, lưu đày ba nghìn dặm. Về phần người nhà nhà ngươi, mang thê thiếp con cái sung quân ngàn dặm, còn nô tỳ thì bán làm kỹ nữ.
Đoàn Phi sắc bén đe dọa khiến cho người bán dầu càng lúc càng run lẩy bẩy, cuối cùng sụp xuống, sợ hãi mà rằng:
- Đại nhân, tiểu nhân biết tội rồi. Tháng trước tiểu nhân và Lý đồ tể ở cửa hàng đối diện có chút xung đột, đâm sinh hận trong lòng. Hôm nay, nhân lúc y đang bận rộn nên tiểu nhân định dùng bạc giả để đổi lấy tiền của y, không ngờ bị y phát hiện ra. Tiểu nhân lúc đó mới vu cáo ngược là y giật tiền. Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, xin đại nhân tha mạng.
Đoàn Phi lén lau mồ hôi. May mà tên này bé gan, mới dọa cho hai câu đã nhận tội. Nói không chừng tám mươi đại trượng kia mình lại phải chịu ấy chứ. Cẩn thận, cần phải cẩn thận, lần sau không được cười vào lúc không được phép cười.
Có người nhận tội coi như án này đã kết thúc. Mẫn đại nhân tuy rằng đã khép án lại, nhưng bốn mươi đại trượng kia cũng khiến cho người bán dầu đau đến phát khóc, Lý đồ tể do liên đới cũng bị phạt tiền. Dù có thế nhưng cũng không làm cho Huyện lệnh vui lên được, ông ta trừng mắt nhìn Đoàn Phi một cái rồi quát:
- Cũng không còn sớm nữa. Các vụ án nhỏ để ngày mai xử tiếp. Đem cáo trạng tố cáo cha của dân nữ Tiền Ngọc Lan lên đây.
Bọn Lý đồ tể đều lui xuống. Trên công đường chỉ còn lại Tiền Ngọc Lan và Đoàn Phi đang quỳ hai bên. Đoàn Phi cảm thấy không ổn, ngẩng đầu lên hỏi:
- Mẫn đại nhân, tiểu nhân cũng chỉ là thay người viết mẫu đơn kiện mà thôi. Có lẽ không cần phải quỳ ở đây nghe xử án chứ ạ? Chi bằng cho tiểu nhân lui trước?
- To gan!
Mẫn đại nhân quát:
- Trên công đường trừ người có công danh ra thì ai dám không quỳ? Con gái tố cáo cha, không cần hỏi án tình như thế nào, trước tiên hãy đánh tám mươi trượng đã. Còn ngươi thay ả ta viết mẫu đơn đại nghịch này, lại còn cười gây náo loạn công đường, xem thường Lão gia. Người đâu, đánh hắn hai mươi trượng cho ta.
- Không phải đâu đại nhân, thảo dân oan uổng quá.
Đoàn Phi hoa mắt lên, bị bọn Nha dịch bặm trợn lôi xềnh xệch xuống. Lúc này hắn nhớ lại lời cảnh cảo của Hoàng tú tài. Tuy rằng không hối hận, nhưng cũng âm thầmhút kỳ quái nói:
- Đây là quy định rồi, mỗi khi bị đánh bằng trượng đều phải cởi quần. Một mặt là để tránh có kẻ gian dối. Mặt khác là, đại ca, huynh không mang quần để thay đúng không? Nếu mà đánh rách quần rồi, thì chẳng phải là đến quần cũng không có mà mặc hay sao? Huyện Thái gia cũng sẽ không bồi thường quần cho huynh đâu. Ngày mai, khi xử đôi gian phu dâm phụ kia, không chừng còn bị lột sạch diễu phố thị chúng ấy chứ.
Mẫn đại nhân trên công đường truy hỏi tới, nên những Nha dịch đứng cạnh phải vội vàng xua Thạch Bân đi rồi vung trượng, hô lên một tiếng, đánh xuống.
- Đét!
Vang lên một tiếng rõ đanh. Đoàn Phi trợn trừng hai mắt, căng cứng cả người, không khép được hàm răng mà hét thảm đến khản cả giọng.
Một trượng này khiến cho hắn trầy da tróc thịt. Ở thế kỷ 21, đã lớn đến chừng này rồi, Đoàn phi chưa bao giờ phải chịu khổ sở như vậy. Không ngờ lại có phúc được trở về triều Minh hứng chịu thế này.
- Khốn kiếp! Lũ khốn, thế này mà gọi là hạ thủ lưu tình sao?
Đoàn Phi cắn chặt răng, xiết chặt nắm tay. Lôi hết Tổ tông mười tám đời nhà Mẫn đại nhân ra mà chửi một trận, cũng không quên phần đàn bà phụ nữ trong nhà.
Khi trượng thứ hai đánh xuống, Đoàn Phi vẫn đau đến mức thấu tận tim gan mà kêu lên thảm thiết. Tuy nhiên lần này chủ yếu là do cây trượng đánh vào vết thương mà cây trượng trước gây ra. Tiếng trượng đánh lần này cũng vang như lần trước, nhưng lực đánh cũng giảm đi khá nhiều.
Đoàn Phi hiểu ra vấn đề, những lần đánh sau càng lúc càng nhẹ, hắn lại kêu gào càng lúc càng to, hai mươi trượng đánh chẳng mấy mà xong. Thạch Bân lập tức mang một chút ít thuốc trị thương đến, buộc quần xong đâu đấy rồi dìu hắn trở lại công đường. Lúc này Đoàn Phi đã có chút kinh nghiệm, nhất cử bất động, cũng chẳng rên lên tiếng nào mà ngoan ngoãn quỳ ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.