Tuấn Hồ

Chương 29:




Anh còn nghĩ em không giống những cô gái hư kia, nghĩ em thực ngoan, thực nghe lời, không nghĩ tới em cũng giống như các cô gái ấy,quen với anh không bao lâu đã muốn trốn, thậm chí còn yêu người đàn ông khác, thật sự là không thể tha thứ!」 Hắn đem tay chân cô áp đảo trên nệm, khởi động người trên cúi đầu nhìn chằm chằm cô quở trách.
Cô sợ tới mức cả người phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, bởi vì cô phát hiện dáng vẻ lúc này của Lưu Chí Tuyên quả thực giống như một dã thú, mặt hắn không hề trong sáng ngược lại che kín bóng ma quái dị, hai mắt tàn bạo, hơi thở ồ ồ hỗn loạn, hàm răng giống như đang thèm thuồng mùi máu tanh……
「 Vốn muốn để đến sau khi kết hôn mới từ từ thưởng thức em, bất quá hiện tại em đã chọc giận anh,anh tốt nhất nên để em hiểu được ai mới là chủ nhân của em.」 Hắn dứt lời liền để sát mặt vào cô, vươn đầu lưỡi liếm mặt của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, ngực một trận buồn nôn.
「 A! Thật sự là mỹ vị a! Da phái nữ chính là non mềm như vậy, hại anh luôn khó có thể kháng cự……」 hắn kiệt kiệt cười quái dị, đầu lưỡi dọc theo của nàng gáy tử hướng ngực hoạt hạ.
「 Lưu Chí Tuyên, không cần như vậy!」 nàng tức giận vặn vẹo thét chói tai.
「 tốt lắm, ngươi giãy dụa a, ngươi càng giãy dụa ta liền càng hưng phấn……」 Hắn nở nụ cười xấu xa, tiếp theo đưa tay xé rách áo, cúi xuống hôn lên gáy và ngực của côtay thậm chí còn dùng lực kéo quần dài của cô.
「 Không! Không nha –」 Cô kinh sợ reolên, làm sao cũng không đoán được chính mình lựa chọn lại là cầm thú khoác lớp da người!
「 Kêu đi! Anh rất thích nghe tiếng phụ nữ kêu……」 Cảm xúc của hắn dâng cao , tay càng lúc càng dung lực, mười ngón trực tiếp nhào nặn vú của cô, giống như muốn véo cả người cô.
「 A! Buông tay…… La Ẩn, cứu em! Cứu em –」 Cô vừa đau lại sợ trong lúc bối rối bất an bật thốt lên tên của La Ẩn.
Nghe thấy tiếng cô la lên, động tác Lưu Chí Tuyên bỗng nhiên tạm dừng, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn làm người ta sợ hãi.
「 Em gọi tên hắn! Vào lúc này em lại tên người khác! Đồ đê tiện!」 Hắn lớn tiếng tức giận mắng, tiếp theo tát một cái lên mặt cô.
Cô bị hắn đánh thiếu chút nữa ngất xỉu đi, cả đầu vo ve, mặt lập tức sưng đỏ một mảnh.
「 Thật sự là thiếu đánh, hại anh hăng hái mất hết, chờ chúng ta sau khi kết hôn anh phải giáo huấn em thật tốt mới được.」 Hắn lửa giận chưa tiêu, đứng dậy lại đá cô một cái, mới từ túi lấy ra di động,thông qua dãy số.
Hướng Uyển Thanh lui lại một góc, thân thể không tự giác run rẩy, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh trốn, cô phải trốn thật xa hơn ở bên con người đáng sợ này……
「 A, là ta, mọi chuyện đều xử lý tốt chứ?」 Lưu Chí Tuyên hỏi.
「 Dạ, thiếu gia, tất cả đều chuẩn bị tốt.」
「 Thật không? Thật tốt, vậy chiếu theo kế hoạch mà tiến hành.」 Lưu Chí Tuyên ngắt điện thoại,sau đó nhìn về phía Hướng Uyển Thanh bị dọa đến thất thần, lạnh lùng cười.
「 Em biết anh đang bận chuyện gì không?」
Hai mắt Hướng Uyển Thanh dại ra, căn bản nói không ra lời.
Hắn ác ý giơ lên khóe miệng, ngồi trở lại trước mặ côt, khẽ cười nói:「 Anh quyết định đem hôn lễ dời đến ngày kia, hơn nữa đã chọn khách sạn và lễ phục thật đẹp, hiện tại chỉ chờ La Ẩn đến giúp chúng ta bố trí hội trường.」
「 Hôn…… hôn lễ…… sớm hơn sao?」 Cô kinh ngạc sắc mặt càng thêm tái mét. Lưu Chí Tuyên không cần cô đồng ý liền dời ngày kết hôn đến sớm?
「 Đúng vậy, anh không kịp chờ ngày em vào cửa, đến lúc đó xem anh yêu em đến cỡ nào!」 Lưu Chí Tuyên nở nụ cười khoa trương.
「 Không! Em không muốn kết hôn! Em thà chết chứ không kết hôn với anh……」 Cô sợ hãi rống.
「 Chậc chậc chậc, nhìn em xem, sợ tới mức mặt đều tái rồi, thật đáng thương.」 Hắn xoa lên khuôn mặt c giống như thật hưởng thụ hoảng sợ của cô.
「 Đừng chạm vào em!」 Cô chán ghét xoá sạch tay hắn.
「 A…… Rất hung hãn nha, bất quá như vậy càng thú vị.」 Hắn cười. hì hì
「 Tôi tuyệt không gả cho anh,anh hết hy vọng đi!」 Cô nhận rõ diện mục của hắn, hiện tại ngay cả một giây cũng không muốn cùng hắn ở chung một chỗ.
「 Đừng nói như vậy nha! Đừng quên anh còn giữ CD ghi hình cuộc sống hàng ngày của em nha! Bao gồm em ăn uống ngủ, còn có tắm rửa…… Nếu em không nghe lời, anh liền công khai nó……」 Hắn cười uy hiếp cô.
Cô trừng lớn hai mắt, cả người choáng váng.
Thằng khốn này…… Thực xấu xa……
「 Nếu ngươi không cần CD này, như vậy mạng của La Ẩn em sẽ để ý chứ?」 Hắn lại bổ sung thêm một câu.
「 La Ẩn? Anh…… Anh muốn đối phó với La Ẩn như thế nào?」 Cô kinh hãi mặt biến sắc.
「 Anh đã phái người quan sát hắn, nếu em dám xằng bậy anh sẽ giết hắn trước!」 Hắn hung ác nheo lại mắt, cười giống như ác thú.
「 Không……」 Cả người cô không ngừng run rẩy.
Nếu La Ẩn chết thì mấy ngàn năm tu hành toàn hóa thành hư ảo, đến lúc đó hắn lại biến trở về một con vật bình thường, chồn hoang không có nhân tính……
Cô không muốn hắn biến thành như vậy! Không muốn……
「 Cho nên em phải biết điều một chút ngoan ngoãn kết hôn với anh, biết không? Nếu em dám hành động thiếu suy nghĩ, anh tuyệt không nương tay với hắn.」 Lưu Chí Tuyên nhéo nhéo mặt của cô, lạnh lùng quát nạt.
Cô suy sụp vô lực giống như thể xác mất hồn, rốt cuộc không khí lực chống cự.
「 Hai ngày này không được đi đâu, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm, ngày mai anh sẽ mời La Ẩn đến bàn chuyện.nếu em không muốn hắn bị thương thì tốt nhất nên nói năng cẩn thận.」 Lưu Chí Tuyên nói xong cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Hướng Uyển Thanh một mình ngồi ở dưới đất, bởi vì kinh sợ quá độ mà tuyến lệ mất tác dụng rốt cục lại khôi phục vận hành, thoáng chốc nước mắt như nước suối tràn mi mà ra.
「 Hu hu……」 Cô che lại miệng, thể xác và tinh thần bị thương khóc nức nở.
Có gì đáng sợ hơn gặp một người “mặt người dạ thú”? Người kia thậm chí là vị hôn phu của cô!
Là mắt cô bị mù? Hay là rất ngu xuẩn? Cho nên mới không nhìn ra Lưu Chí Tuyên là người biến thái?
Nhớ đến sắc mặt vừa rồi của hắn, nỗi khiếp sợ của cô vẫn còn tồn tại.
Hắn căn bản không phải người, không phải người……
Đúng vậy! So với La Ẩn Lưu Chí Tuyên càng giống thú vật, một dã thú khoác da người……
Kinh hoảng bất lực nước mắt không ngừng chảy xuống, cô tại một khắc kia giật mình lĩnh ngộ, thì ra người và súc sinh khác nhau không phải là hình thể bề ngoài, mà là tim!
Cũng đang bởi vì như thế cô mới yêu La Ẩn, bởi vì ở trong mắt cô, La Ẩn từ rất sớm trước kia đã có một trái tim người……
Chẳng qua là La Ẩn có thể hiểu được đạo lý này sao? Liều mạng chỉ để thành người 「 Nó」, có thể hiểu được điểm này sao?
「 La Ẩn, La Ẩn,em nên làm cái gì bây giờ, anh lại nên làm cái gì bây giờ……」 Mỗi lần nghĩ đến La Ẩn cô khóc càng thương tâm gục trên mặt đất,cô bây giờ chỉ có thể không ngừng gọi tên của hắn, một lần lại một lần……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.