Tuấn Hồ

Chương 17:




Trốn tránh? Tôi có cái gì phải trốn tránh nha?」Cô không thích ngữ khí phỏng đoán của hắn.
「 Cô trốn tránh khá nhiều nha,cô trốn tránh việc mẹ mình chết để cô đau khổ,trốn tránh chính mình yếu đuối, trốn tránh những việc mình không thích, cho nên cô chạy trốn tới bên cạnh Lưu Chí Tuyên, chỉ vì nhờ hắn đến giúp cô nhưng sự thật mang đến đủ loại áp lực.」 Hắn không chút khách khí nhắm thẳng vào vết thương của cô.
Sắc mặt cô đại biến, trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn.「 Anh……Anh làm sao có thể biết chuyện của tôi nha?」
「 Tôi đối với bối cảnh học trò hiểu biết một chút, như vậy mới có thể câu thông.」 Hắn mỉm cười.
「 Anh như vậy đã vi phạm, La tiên sinh, tôi cũng không muốn câu thông cùng anh, hơn nữa tôi cũng không muốn học cắm hoa, xin cho tôi xuống xe.」 Cô tức giận thấp giọng nói.
「 Cô hiện tại muốn rút lui đã quá muộn, Hướng Uyển Thanh, vị hôn phu của cô hôm kia mới thay cô đóng học phí, hơn nữa hắn ngay cả tiền đặt cọc bố trí hội trường hôn lễ cũng đã đưa, số tiền này tuyệt không ích cô không chịu học không phải rất có lỗi với hắn sao?」 Hắn lại nói tiếp.
「 Cái gì……」 Cô ngây ngẩn cả người.
「 Theo tôi thấy, Lưu tiên sinh vô cùng coi trọng cô nha,cô đương nhiên sẽ không để cho hắn thất vọng, đúng không?」 Hắn cố ý lấy Lưu Chí Tuyên đến áp cô.
Nàng nhíu lại mày không biết nên trả lời như thế nào.
Lưu Chí Tuyên lại lén thay cô quyết định, hắn cho tới bây giờ cũng không hỏi ý kiến của cô……
Chưa bao giờ hỏi……
「 Vì sao không nói? Chẳng lẽ học giờ của tôi làm cô chán ghét vậy sao?」 Hắn lấy nhu áp công.
「 Tôi……」 Cô ngẩn người.
「 Hoặc là cô chán ghét tôi?」 Vẻ mặt hắn có chút bi thương.
「 Không…… Không phải……」 Cô vội vàng lắc đầu.
「 Hay là thái độ của tôi làm cô cảm thấy không thoải mái? Nếu là như thế thì tôi sẽ tận lực sửa đổi, được không?」 Hắn nói xin lỗi.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy hắn khách khí như vậy có chút không quen, không khỏi bật thốt lên làm sáng tỏ:「 Không phải bởi vì anh, mà là vấn đề của tôi.」
「 Cô có vấn đề gì? Vấn đề gì?」 Hắn nhíu mày chuyển hướng sang cô.
「 Tôi……」Vấn đề lớn nhất của tôi chính là mỗi lần gặp mặt anh cả người liền không khỏe, chẳng những đầu óc hỗn loạn, ngay cả tim cũng loạn đi theo, thậm chí còn luôn xuất hiện ảo giác nghiêm trọng!
Cô rất muốn lớn tiếng nói ra cô bị quấy nhiễu ra sao, nhưng mà chuyện này cô làm sao có thể mở miệng nha?
「 Tôi…… gần đây thấy người không khỏe lắm.」 Cô cúi đầu nói chỉ có thể lấy thân thể để thoái thác.
「 Người không khỏe thì càng hẳn là học hoa nghệ, học cái này không chỉ có thể tu dưỡng tính tình, còn có thể điều hòa áp lực.」 Hắn cười nói.
「 Thật không?」 Cô cười khổ. Hắn tại sao lại biết cô có áp lực cần phát ra nha!
「 Chẳng qua là tôi hy vọng thân thể không thoải mái không phải là lý do cô muốn trốn tránh tôi nha」 Hắn quay đầu nhìn cô, lại bổ sung thêm một câu.
Tim cô căng thẳng,bất an ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn chống lại cặp mắt hẹp dài câu hồn kia, một loại cảm giác kỳ lạ thoáng chốc lủi vào toàn thân, làm cho cô không thể động đậy.
Thình thịch! Thình thịch!
Cô nghe thấy được tiếng tim đập của mình giống như con ngựa hoang thoát dây cương……
「 Chờ sau khi nhìn thấy hoa này tôi cam đoan tinh thần của cô phấn chấn không ít, khi đó cô quyết định có muốn tiếp tục học hay không cũng chưa muộn!」 Hắn quan tâm nói,sau đó dời tầm mắt,tăng nhanh tốc độ của xe.
Xe vững vàng vọt về phía trước, tim của cô nhấp nhô như song biển, cả người đột nhiên cảm thấy một trận khủng hoảng.
Có lẽ cô thật là đang trốn tránh, chẳng qua cô muốn chạy trốn không phải là「 La Ẩn 」, mà là cái「 lý do 」La Ẩn đã nói, việc đó ngay cả chính cô cũng không dám suy nghĩ……
……………..
Hướng Uyển Thanh trừng hai mắt, nhìn hơn mười đóa hoa hồng phấn màu xanh xinh đẹp kia, miệng nhịn không được phát ra liên tiếp tán thưởng.
「 Trời ạ! Đẹp quá! Làm sao có hoa đẹp như vậy nha……」
Gần hơn hai giờ ngồi trong xe, La Ẩn đưa cô đi vào vườn hoa tư nhân ở trong rừng, địa điểm hẻo lánh nhưng cảnh sắc hợp lòng người, vừa xuống xe hơi sương trong suốt lạnh lẽo ập đến khiến cho cô run lên.
Ông chủ của vườn hoa này là một ông lão, La Ẩn gọi ông là bác Phúc, dáng người gầy gò da ngăm đen,thoạt nhìn rất ôn hòa, bất quá cô lại cảm thấy trên người ông có một bóng ma kỳ lạ,nhìn thế nào cũng thấy quái bởi vậy cũng không dám rất tiếp cận, tận lực bảo trì khoảng cách.
Bác Phúc dường như đã chờ từ sớm, vừa thấy La Ẩn liền nhiệt tình nói chuyện với hắn, sau đó lập tức dẫn bọn họ đến hoa viên xem hoa mà La Ẩn đặt hàng.
Cô đi vào hoa viên, vừa nhìn thấy hoa này liền lập tức trợn tròn mắt.
Khắp vườn hoa có đủ loại hoa hồng đủ loại kiểu dáng, hơn nữa chỉ loại hoa hồng hiếm thấy bình thường chưa thấy qua, rực rỡ nhồi vào con ngươi của cô.
Mà trong đó chói mắt nhất đúng là đóa hoa hồng màu xanh làm cô nhịn không được lớn tiếng thán phục!
「 Đây thật là hoa hồng sao? Là thật sao? Thật sự có có hoa đẹp như vậy sao……」 Cô thì thào giống như nói mê, áp lực tích tụ rốt cục giống như hoa nở rộ ra thiệt tình mỉm cười.
La Ẩn ở một bên nhìn cô, đối với phản ứng của cô so với với còn cảm thấy hứng thú hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.