Tựa Mộng

Chương 7:




7.
Có khả năng tôi không thể trông cậy vào Lâm Uyển nữa.
Mặc dù cô ta không bị đuổi việc nhưng sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, công việc thực tập của cô ta cũng kết thúc theo.
“Rõ ràng em đã nói năm 4 lịch học của em rất ít nên nếu tiếp tục thực tập cũng không ảnh hưởng gì. Kết quả là em còn chưa được thực tập tới ba tháng nói chi chạm tới được vị trí chính thức.”
Cô ta bĩu môi, ngồi ở văn phòng tôi oán trách.
Tôi nghĩ, có thể là do tôi gặp Tiêu Thừa Yến quá sớm nên mọi chuyện đều do hắn phụ trách. Tôi ở trong tòa thành an toàn quá lâu dẫn tới có một quãng đời khác so với trước đây. Mọi suy nghĩ của tôi đều trở nên đơn giản, vì thế nên mới cảm thấy học sinh này hợp ý tôi.
Rõ ràng tác phong làm việc của cô ta là vô cùng bết bát.
Nếu cô ta đã trở nên vô dụng thì tôi cũng không cần thiết phải giữ gìn mặt mũi cho cô ta làm gì, nói thẳng: “Có lẽ vì em làm việc quá tích cực ở phòng thư ký nên danh tiếng không tốt lắm chăng?”
Lâm Uyển sửng sốt.
Tôi tiếp tục nói: “Kỳ thực những chuyện của em tôi không hiểu rõ, chỉ là trong phòng thư ký ai cũng bàn tán. Đừng nói đến tiếp tục thực tập hay được chuyển lên chính thức, nếu tôi là em, tôi sẽ lo lắng về khả năng tìm việc ở các công ty sau này và danh tiếng trong trường học."
Lâm Uyển cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, kinh hãi nhìn tôi.
“Về sau em nên thành thực một chút.” Tôi nói.
Dù sao tôi cũng đang lợi dụng cô ta cho nên không muốn đánh rách mặt mũi cô ta, chỉ dạy dỗ một phen rồi để cô ta đi.
Việc cấp bách của tôi là làm sao để ly hôn được với Tiêu Thừa Yến.
Ý thức được nếu muốn Tiêu Thừa Yến phạm sai lầm trong thời gian ngắn là rất khó nên trong lòng tôi càng trở nên bực bội.
Tự nhiên tôi cũng không kiên nhẫn với việc giả tạo mỗi ngày nữa.
Tôi thuê phòng dài hạn ở một khách sạn gần trường, lúc lấy cớ không về nhà sẽ ở tại đó.
Đồng thời tôi cũng tìm kiếm nhà mới. Tôi chưa mua ngay vì sợ nếu chi tiêu quá nhiều, Tiêu Thừa Yến sẽ phát hiện. Tôi cũng không muốn khi ly hôn lại thêm chút phiền toái về việc chia tài sản này.
Tiêu Thừa Yến tất nhiên không hy vọng tôi luôn luôn “tăng ca” không về nhà. Có vài lần hắn dành chút thời gian tới đón tôi, nhưng sau khi bị tôi từ chối, hắn đành từ bỏ.
Ngày hôm đó tôi lại dùng cớ tăng ca để không về nhà, ở lại khách sạn.
Hơn 10h đêm, tôi nhận được điện thoại của mẹ.
“Làm sao con chưa về nhà?”
Tôi giật mình, dừng một chút mới trả lời: “Con đang tăng ca, mà sao mẹ lại biết con chưa về thế ạ?”
“Mẹ với cha con đang ở nhà con đây.”
Tôi lại thêm giật mình: “Mẹ, sao mẹ tới không nói với con một tiếng?”
Cha mẹ tôi đã về hưu, bình thường sẽ ở dưới quê, lúc nào có hứng sẽ đi du lịch một chút, sinh hoạt tuổi già rất hài lòng.
“Nói với con làm gì? Con tăng ca suốt cơ mà.” Trong giọng nói mẹ mang chút oán trách, lại nói thêm: “Gần đây cha và mẹ rảnh, gọi điện nói chuyện cùng Tiểu Vũ thì thằng bé có muốn ông bà ngoại tới ở chơi một thời gian.”
Tôi không hy vọng lúc này cha mẹ tôi sẽ tới đây ở, nhưng họ đều tới rồi, tôi cũng không biết làm gì nên chỉ đành nói: “Được, vậy bố mẹ cứ ở đây chơi. Dì đã thu xếp phòng xong chưa ạ? Gần đây còn có làm một số hạng mục, phải viết luận văn nên hơi bận một chút.”
“Cả ngày con đều bận bịu. Một giáo sư đại học như con con vắng nhà nhiều hơn CEO công ty lớn như Thừa Yến, con nói xem nghe có hợp lý không?”
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Tôi không tính giải thích với mẹ giấc mơ kỳ quái kia. Bất luận kiếp trước kiếp này thì vẫn là những thế giới song song, không phải chỉ mấy câu đã khiến người ta tiếp nhận được. Để tránh những phiền hà không cần thiết, những chuyện này tôi sẽ giấu kín.
Cho nên hiện tại tôi không có cách nào để bày tỏ thẳng thắn thái độ về cuộc hôn nhân này cho cha mẹ được.
Tôi biết mẹ sẽ không hiểu được tại sao tự nhiên tôi muốn ly hôn. Trong mắt bà, rõ ràng chúng tôi đang có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, giống như trong giấc mơ kia Tiêu Thừa Yến đã lập tôi làm Hậu với đầy vinh quang, vì thế họ sẽ không thấy một Hiền Phi bé bé có thể ảnh hưởng tới địa vị của tôi được. Bà cũng sẽ không lý giải được tại sao tôi đang làm Hoàng Hậu tôn quý lại phải rời cung.
“Hôm nay Tiểu Vũ còn nói lâu rồi mẹ chưa chơi với nó, nó muốn chơi với mẹ. Con xem con làm mẹ thế mà được sao?” Mẹ tôi lại bắt đầu kêu ca, “Thêm nữa, con đã bận rộn lại còn hay về muộn, rồi qua đêm bên ngoài nữa sao?”
Tôi nói: “Đây không phải là do con ngại về muộn sẽ gây phiền phức sao?” Trong đầu tôi nghĩ, lý do này có vẻ không tốt lắm. Vẫn nên tranh thủ để được đi công tác, hoặc là tìm một nơi khác để nghiên cứu thảo luận cũng được.
“Con đừng nói nhảm nữa, về nhà đi.” Sau một lúc, có vẻ như bà đã đi vào phòng, sau đó hạ giọng nói: “Mẹ hỏi con, con giả bận bịu hay bận bịu thật? Nghe dì nói thường thì khoảng thời gian này con sẽ rất rảnh. Nhưng suốt ngày nghỉ hè con cứ tăng ca ở trường học, đêm còn không thèm về ngủ, con nói thật với mẹ, con bận thật hay giả vờ?”
Tôi bỗng trở nên gấp gáp, nhưng vẫn giả bộ bật cười nói: “Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Con nhiều việc thật mà, không dưng giả vờ bận bịu làm gì ạ?”
“Mẹ nói con nghe, đừng thiếu tỉnh táo. Tiêu Yến Thừa nó hoàn hảo như vậy, thế mà con nỡ bỏ nó lại ở nhà. Mau về đi, không thể vì tăng ca mà đêm không về nhà ngủ được.”
Sau khi cúp máy, tôi xoa xoa huyệt Thái Dương, cuối cùng vẫn lái xe từ khách sạn về nhà.
Tiêu Vũ còn chưa ngủ, thấy tôi thì chầm chậm chạy tới: “Mẹ xem này, bà ngoại mua ô tô điều khiển cho con đó.”
Tôi quét mắt nhìn đồ chơi trong tay nó, thầm nghĩ có quỷ nó mới thích cái thứ này, nhưng ngoài miệng thì nói: “Sao con còn chưa đi ngủ?”
Mẹ tôi ở bên cạnh nói: “Chẳng phải nó muốn đợi con về hay sao?”
Dưới ánh mắt uy nghiêm của mẹ, tôi chỉ cười, không nhiều lời.
Tiêu Yến Thừa đem dép lê đến, cầm xỏ vào chân tôi.
Tôi đánh mắt ra hiệu hắn không cần làm mấy trò này trước mặt cha mẹ tôi.
Hắn bỏ xuống, rũ mắt.
Tôi phân phó dì đưa Tiêu Vũ đi rửa mặt rồi đi ngủ, sau đó nói với cha mẹ: “Cha mẹ đi nghỉ đi ạ, giờ cũng không còn sớm nữa. Mai cha mẹ muốn đi chơi đâu thì cứ để con lái xe chở hai người đi.”
Cha tôi vui tươi hớn hở nói: “Không sao đâu con. Các con bận rộn, cha và mẹ con sẽ tự mình đi dạo, có gì cha mẹ sẽ đi đón Tiểu Vũ luôn cũng được.”
Tôi đưa cha mẹ lên lầu, mẹ còn trừng mắt nhìn tôi: “Cái gì cũng phải chừng mực, tăng ca thì tăng ca nhưng muộn mấy cũng phải về nhà, con biết chưa?”
Tôi gật gật đầu.
Khi trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, tôi lại trở nên sầu não. Rốt cuộc làm sao mới ly hôn được đây?
Tiêu Thừa Yến vào sau tôi, sau khi thấy tôi ngồi xuống thì nhẹ xoa huyệt Thái Dương của tôi, hỏi: “Em mệt lắm đúng không? Sắc mặt em không tốt lắm.”
Rất mệt mỏi, thực sự rất mệt.
Tôi càng thêm bực bội, vung tay đẩy hắn ra, nói: “Em chỉ tăng ca nhưng mẹ em lại thấy em không bình thường. Anh đã nói gì với bà rồi?”
Mu bàn tay tôi đập vào cẳng tay hắn, tiếng vang lanh lảnh đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ngữ khí tôi không tốt, thái độ rất kém. Thực sự suốt ngày giả vờ với Tiêu Thừa Yến rất mệt, Lâm Uyển thì chẳng được việc. Tôi không nghĩ ra được biện pháp gì.
Loại cảm giác bất lực này rất quen thuộc, tựa như trong giấc mơ kia, tôi chẳng thể thoát được cái thân phận “Hoàng Hậu” đó.
“Anh không nói gì hết.”
Dường như Tiêu Thừa Yến trầm mặc trong giây lát, rồi nói khẽ.
Hắn ngồi xuống với tôi, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt là những cảm xúc tôi chẳng hiểu nổi. Nhưng tôi có thể thấy được ngữ khí hắn cẩn trọng từng ly từng tí, dường như có chút ủy khuất khi bị oan.
“Mẹ có vẻ đã biết em mấy ngày nay không về nhà được nên không cao hứng chăng?” Hắn nói.
Tôi nhếch môi, hạ mắt xuống.
Tiêu Thừa Yến ôm tôi, động tác rất nhẹ nhàng, tựa hồ còn có chút ý vị. Thấy tôi không đẩy ra thì mới bắt đầu ôm chặt hơn: “Anh cũng hy vọng em đừng mệt mỏi như vậy. Luận văn cứ viết thiếu đi mấy phần cũng không sao cả.”
Nhưng không có luận văn nào ở đây cả.
Tiêu Thừa Yến tiếp tục: "Anh có thể giúp gì được không? Vì anh có chút quan hệ với bạn cũ, cũng có giao thiệp với lãnh đạo trường, nếu có bất cứ điều gì cần thì…"
Hắn còn chưa nói xong, lưng tôi đã cứng đờ, giây tiếp theo, tôi đột nhiên đẩy hắn ra: “Anh có ý gì?”
Tiêu Thừa Yến sửng sốt, sau đó vội vàng nói: "Anh không có ý gì khác, chỉ là anh cảm thấy nếu công việc của em có khó khăn gì thì anh có thể cùng em đối diện."
Hắn vội vàng giải thích.
Tôi lạnh lùng nói: “Em không gặp khó khăn gì hết.”
Tôi biết tôi đang phản ứng thái quá.
Nhưng trong giấc mơ, hắn lấy đi tập san của tôi, và buộc tôi phải thôi việc ở Hàn Lâm viện.
Cho đến bây giờ, Tiêu Thừa Yến vẫn là người có quyền, và sự nghiệp của tôi có thể phát triển thuận lợi hay không cũng nằm trong tay hắn.
Vì vậy, những lời của hắn nghe như đang đe dọa tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu và buộc mình phải kìm nén sự kích động lại.
“Xin lỗi anh.” tôi nói, “Em chỉ không muốn anh xen vào công việc của em.”
“Em không cần xin lỗi, là anh hiểu lầm rồi.” Tiêu Thừa Yến thấp giọng nói.
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Vậy anh nên làm như thế nào?"
"Anh không cần làm gì cả, em có thể lo việc của mình."
Nói xong tôi đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Sau lưng, Tiêu Thừa Yến thấp giọng nói: "Nếu không làm gì, em... "
Sau đó là gì, tôi không nghe thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.