Tựa Mộng

Chương 11:




11.
Trong nhà, dì đã làm một bàn đồ ăn với rất nhiều món.
Chúng tôi vừa vào nhà Tiêu Vũ đã tới gọi: “Cha mẹ nhanh tới ăn cơm thôi, nguội hết rồi nè. Mẹ, sao hôm nay mẹ về muộn thế ạ?”
Tôi đã không còn muốn giả vờ nữa, không đáp lời, trầm mặc ngồi xuống bàn ăn.
Cho dù ở quán cà phê chưa ăn gì mấy nhưng tôi cũng chẳng có khẩu vị. Tay nghề nấu nướng rất tốt của dì cũng không thể k1ch thích vị giác của tôi, chỉ chầm chậm ăn một chút để cho no bụng.
Tiêu Vũ thì có vẻ đã thấy bầu không khí giữa tôi với Tiêu Thừa Yến không ổn, vì thế nên khi ăn cơm cũng không nói gì, thi thoảng còn cẩn thận từng li từng tí dò xét tôi.
Chờ khi ăn đã hòm hòm, tôi để bát đũa xuống, nói với dì: “Dì, đêm nay dì cứ về trước đi. Ngày mai dì tới dọn dẹp sau cũng được ạ.”
Dì giật mình, nhanh chóng hiểu ra chúng tôi muốn trò chuyện, muốn bà mau đi, nên thức thời đi về.
Sau khi dì về, tôi nhìn Tiêu Vũ, nói: “Mẹ đã có trí nhớ trước kia rồi. Con không cần giả vờ là đứa nhóc không hiểu chuyện nữa, rất mệt mỏi.”
Tiêu Vũ nghe thấy thì thần sắc cũng không kinh ngạc. Có vẻ như do Tiêu Thừa Yến đã sớm nghi ngờ, cho nên cũng đã trao đổi với nó rồi.
Nó gục đầu xuống, như chôn mặt xuống bát cơm, nói: “Không mệt chút nào…”
Một lúc sau, nó nói thêm: “Nhi thần biết sai rồi.”
Tôi không biết nó vẫn làm như trẻ con vậy để làm gì, nhưng cũng chẳng để tâm.
Tôi nói lại câu chuyện khi nãy: “Tiêu Thừa Yến, chúng ta ly hôn đi.”
Tiêu Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn ánh mắt kinh ngạc của nó, khóe miệng giật giật: “Kinh ngạc lắm sao? Thời cổ đại đã không cho mẹ cơ hội, phải bỏ mạng mới có thể thoát ra được. Bây giờ mẹ còn không còn có quyền tự chủ nữa sao?”
Thần sắc của nó tựa như đang vỡ vụn. Nó nhìn tôi rồi lại chần chờ nhìn Tiêu Thừa Yến.
Tiêu Thừa Yến phản ứng bình tĩnh hơn nhiều. Hắn chỉ dừng động tác rồi nhìn tôi.
Tôi nói: “Công ty của anh tôi vốn không đóng góp gì, của anh thì chính là của anh, tôi sẽ không tranh đoạt. Quyền nuôi con tôi cũng không tranh giành. Tiền tiết kiệm thì chia đôi, chẳng qua nếu anh cần nhiều hơn, tôi lấy phần ít cũng không sao. Xe tôi chỉ thường dùng một cái, vì thế chỉ cần một. Còn bất động sản, cổ phiếu và các loại tàn sản còn lại thì tôi không có yêu cầu gì cả. Anh xem làm thế nào được thì cứ làm.”
Đến cùng tôi không rõ Tiêu Thừa Yến có tổng tài sản là bao nhiêu, nhưng tôi biết hắn đã vất vả lập nghiệp từ lúc tôi còn đang đi học. Dù rất nhiều tài sản thuộc về thời gian sau kết hôn nhưng những gì tôi đóng góp là rất nhỏ, vì thế tôi cũng không tranh giành những gì thuộc về hắn.
Mà tôi cũng nghĩ, nếu như yêu cầu của tôi thấp thì việc ly hôn có thể sẽ dễ dàng hơn một chút.
Chỉ là câu trả lời của Tiêu Thừa Yến vẫn nằm trong dự tính của tôi:
“Anh sẽ không đồng ý ly hôn.” Hắn nói.
Tôi cau mày, cười nhạt: “Thực sự anh chẳng thay đổi tí nào.”
Tiêu Thừa Yến đổi sắc: “Không phải, ý anh là…”
Tôi không có kiên nhẫn nghe hết câu, đứng dậy ra khỏi bàn ăn.
Cái ghế sau lưng tôi đột ngột phát ra một âm thanh chói tai, cắt lời Tiêu Thừa Yến.
Mà tôi cũng chỉ lạnh lùng nói: “Nếu anh không đồng ý thương lượng thì tôi chỉ có thể khởi tố.” Nói xong tôi liền quay người lên lầu.
Sau khi trở lại phòng, tôi bắt đầu lấy vali thu dọn quần áo.
Cái phòng này chắc chắn tôi sẽ không tiếp tục ở lại. Trước hết thì cứ đi thuê khách sạn dài hạn đã, chờ phân chia tài sản hoàn tất thì tôi sẽ mua một căn hộ mới. Nếu Tiêu Thừa Yến vẫn cứ hung ác mà làm phiền thì tôi sẽ tới chỗ khác thuê nhà vậy.
Trải qua một kiếp là Hoàng Hậu buộc phải tự sát, rất nhiều chuyện tôi đã đều coi nhẹ. Chỉ cần ly hôn thì trong mắt tôi những ngày tương lai đều là những ngày tốt lành.
Đêm nay tôi chỉ có thể thu dọn được một phần hành lý, chờ mấy ngày sau tôi sẽ tìm một công ty dọn nhà.
Khi tôi lấy mấy bộ quần áo từ phòng để đồ ra thì thấy Tiêu Vũ đang đứng đó mím chặt môi, cố chấp lấy hết mấy bộ quần áo tôi vừa bỏ vào vali để ra.
Mà Tiêu Thừa Yến thì đứng một bên.
Hai người này chẳng biết theo lên lầu lúc nào.
Tôi nhíu mày, khẽ quát: “Tiêu Vũ, con làm gì thế?”
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, mắt từ từ đỏ lên: “Tất cả đều là do nhi thần sai, do nhi thần yêu ghét trái phải không phân biệt được rõ ràng.”
Tôi lại đi ra cầm đồ đạc Tiêu Vũ để ra ngoài bỏ vào vali, nói: “Cũng trách năm đó mẹ không quan tâm con, để con lưu lạc một mình ở hoàng cung, nên hai chúng ta hòa.”
“Mẫu hậu…”
Hai người cứ ở chỗ này, tôi cũng không có cách nào thu dọn cho xong được, đại khái cầm theo quần áo thường ngày, sữa rửa mặt, qua loa kéo vali chuẩn bị rời đi.
Lúc tôi mở cửa phòng, Tiêu Thừa Yến ở bên cạnh bước tới, tay đè lại cánh cửa.
Hắn mím môi, tôi nhíu mày nhìn hắn, cả hai giằng co.
“Em có thể suy nghĩ lại được không?” Hắn nói, “Như thế này… chúng ta không thể giải thích cho cha mẹ hiểu được. Em biết là bọn họ sẽ lo lắng mà.”
Tôi cười trào phúng: “Lại lôi cha mẹ vào tạo áp lực cho tôi sao? Anh còn có thủ đoạn gì nữa không? Tôi ngẫm kĩ thì ồ, anh còn có thể tìm lãnh đạo trường để khiến công việc tôi gặp khó khăn, để cho tôi không sống an ổn ở thành phố này được đúng không? Đáng tiếc, hiện tại anh không thể làm được. Thiên hạ bốn bể đều là nhà, tôi có thể rời khỏi đây, thực sự không ổn thì có thể ra nước ngoài, tóm lại tôi có thể tới bất cứ đâu.”
Giờ phút này tôi không còn sợ nữa, bởi vì tôi biết mình sẽ không tứ cố vô thân. Bất luận thế nào, Tần Minh sẽ đồng hành với tôi, sẽ đứng cùng phía với tôi.
Tiêu Thừa Yến vẫn đè mạnh vào cánh cửa, mu bàn tay nổi gân xanh.
Tôi vẫn không chút khí thế nào nhìn hắn.
Một lúc sau, hắn nói: “Em nghĩ anh là người như vậy sao?”
Tôi thấy trong đôi mắt hắn là sự thống khổ và vụn vỡ.
Tôi sững sờ. Tôi trách nhầm hắn?
Nhưng chẳng quan trọng nữa.
“Tôi không biết anh là người thế nào.” Tôi nói: “Tôi chỉ muốn bảo vệ tốt bản thân, vì thế đành lấy ác ý để phỏng đoán anh. Dù sao lúc trước tôi không thể chịu đựng nổi hậu quả cơn giận lôi đình của anh mà. Nếu một lần nữa được sống lại, tôi ngã một lần rồi nên hẳn phải có chút khôn ra.
Tiêu Vũ bên cạnh nói: “Phụ hoàng lúc trước không làm gì hết, chỉ là không ngờ Hoắc thị lại lớn mật như thế, dám truyền ra để trong chùa ni cô dám khắt khe với Hoàng Hậu. Càng không ngờ được ả ta sẽ hãm hại sự trong sạch của Người.”
Nhưng Hoắc thị có thể lớn mật như thế, không phải là do hắn cho vinh sủng sao?
Ngay cả tâm tư phản bác tôi cũng không có, chỉ hỏi Tiêu Thừa Yến: “Anh có thể mở cửa không?”
Tay hắn vẫn đè cửa: “Nếu em không muốn ở cùng anh, anh có thể ngủ ở phòng cho khách.”
“Cho nên anh muốn giam lỏng tôi trong nhà sao?” Tôi không khách khí hỏi.
Nghe tới chữ “giam lỏng”, ngón tay hắn run lên. Dừng một chút, cuối cùng hắn cũng rút tay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.