Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 71: Chương 71




Lòng bàn tay là nơi cực kỳ mẫn cảm.
Trước đây khi dạy Thi Đại vẽ bùa, Giang Bạch Nghiễn từng bị nàng vô tình chạm trúng một lần.
Chàng chẳng nhớ nổi cảm nhận chính xác, chỉ mang máng khi ấy mình cũng không nhịn được run rẩy.
Lúc này, lòng bàn tay bị nàng cố ý gãi nhẹ, tê ngứa càng thêm chân thực.
Ấy là còn chưa kể đến tiếng gọi "Trầm Ngọc ơi" nhẹ nhàng của Thi Đại.
Cảm giác ngứa ngáy từ bàn tay lan đến vành tai, Giang Bạch Nghiễn khép năm ngón tay lại.
Sở dĩ bảo Thi Đại dạy chàng dỗ người khác, nói đến cùng, chẳng qua là nhất thời hứng thú.
Bất kể đối diện với Hàn Tung trong khách đi3m Quân Lai, hay yêu bạch hổ hôm nay, nàng luôn có cách làm người ta yêu mến.
Nhìn nàng trò chuyện vui vẻ với người khác, Giang Bạch Nghiễn không khỏi nghĩ, mắt cười của Thi Đại, nếu chỉ tập trung vào mỗi mình chàng thì tốt biết mấy.
Suy nghĩ ấy ti tiện cùng cực, chàng lại khó lòng kiềm chế, cố ý nửa như đùa giỡn bảo mình khó gần.
Giang Bạch Nghiễn biết rõ với tính tình của Thi Đại, chắc chắn sẽ dạy chàng dỗ chàng.
Chàng đoán không sai.
Nhưng khi thật sự bị nàng đối xử thế này, Giang Bạch Nghiễn lại bỗng thất thần.
Rất khó nói rõ rằng Thi Đại có cố ý hay không.
Nàng đang yên tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt lướt qua gò má chàng, như thấp thỏm lại như tò mò.
Phát giác chàng giật mình, rèm mi Thi Đại run nhẹ, cười thành tiếng:
"Huynh thật sự...rất sợ nhột."
Giang Bạch Nghiễn là người sợ nhột nhất mà nàng từng gặp.
Dẫu chỉ là tiếp xúc như chuồn chuồn lướt nước, cũng đủ khiến chàng phải run nhẹ.
Bị nàng sờ đuôi, thậm chí chàng còn...
Giật mình nhận ra mình lại nghĩ lệch hướng, Thi Đại vội vã ngừng lại.
"Vừa nãy lúc dỗ huynh, là ta phân tâm."
Giang Bạch Nghiễn cao hơn nàng chẳng biết bao nhiêu, Thi Đại muốn đối diện với mắt chàng, phải ngẩng cổ lên.
Vừa ngẩng đầu, vài lọn tóc mềm mại đen tuyền trượt xuống, phủ lên vầng trán và vành tai nàng, tôn lên nước da trắng như mỡ dê.
Thi Đại nói:
"Sau này nhất định sẽ nghiêm túc...cực kỳ nghiêm túc luôn."
Giọng điệu khiến người ta chẳng đỡ nổi.
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt:
"Sau này?"
"Ừm, sau này."
Thi Đại cười, dựng ngón trỏ, lắc lư trước mặt chàng:
"Dỗ dành huynh đâu chỉ giới hạn mỗi hôm nay."
Đầu ngón tay cuộn lại khó phát giác.
Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi:
"Đa tạ."
"Ngừng lại!"
Thi Đại chống nạnh:
"Cấm dùng đa tạ và không sao."
Trước đây Giang Bạch Nghiễn đối xử với nàng quá khách sáo, "đa tạ Thi tiểu thư" gần như đã trở thành câu cửa miệng, bây giờ bỏ đi xưng hô "Thi tiểu thư", câu cám ơn phía trước vẫn ăn sâu bén rễ như cũ.
Nàng từng sốt, rất sợ lạnh, lúc ra ngoài đã khoác thêm áo choàng lông thỏ trắng tuyết.
Khá hợp với động tác ngây thơ này.
Bị Thi Đại trêu chọc như vậy, chuyển chủ đề, không khí chẳng còn kỳ lạ đến vậy nữa.
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ siết lòng bàn tay thành nắm đấm, đầu ngón tay lướt qua chỗ bị nàng chạm đến:
"Được."
Chàng yên lặng một thoáng, bỗng lên tiếng hỏi:
"Cô muốn ý trung nhân của mình phải giỏi bếp núc, giặt y phục, dọn phòng, nữ hồng?"
Để làm dịu tâm tư ngo ngoe rục rịch của mình, Thi Đại uống trà.
Trà nóng vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, nàng suýt bị sặc.
Ngay cả nàng cũng sắp quên mất chuyện đó, Giang Bạch Nghiễn lại nhớ rõ những điều kiện đó đến vậy?
"Sao cơ?"
Thi Đại ho khẽ:
"Ta từng nói rồi mà, những yêu cầu đó quá hà khắc, không thể coi như thật được."
Chẳng biết Giang Bạch Nghiễn đang nghĩ gì, tròng mắt tĩnh mịch nặng nề.
"Vả lại, thích một ai đó đâu phải thi cử, nào có đáp án cố định điền vào từng mục một. Sau khi gặp nhau cảm thấy có duyên hợp mắt, tự nhiên sẽ thích người ấy thôi."
Thi Đại thuận miệng nói:
"Nhưng mà biết làm việc nhà, sẽ không quá yếu ớt."
Thế nên nàng không có hứng thú với phần lớn con cháu thế gia.
Đám công tử đó được nuông chiều từ nhỏ, da thịt còn non nớt hơn cả nàng, qua lại với họ, Thi Đại cảm thấy không thoải mái lắm.
Trước đây nàng bận học tập, làm thêm, thỉnh thoảng rầu rĩ vì chuyện mưu sinh, thực ra đã từng chịu khổ, chẳng nhàn rỗi nổi.
So với chơi đá dế đánh mã cầu với đám con cháu thế gia, Thi Đại thích ở Trấn Ách Ti cùng bạn bè mình tra án bắt yêu hơn.
Giang Bạch Nghiễn:
"Có duyên hợp mắt?"
Giọng chàng hờ hững, dường như chỉ tùy ý nhắc đến.
Thi Đại:
"Chuyện này...ta thật sự không nói rõ được."
Vấn đề ấy nàng khá vụng về, đối diện với Giang Bạch Nghiễn, lại càng hồi hộp vô cớ.
Thi Đại dứt lời mỉm cười:
"Hơn nữa dù ta có thích người đó, chưa chắc hắn cũng thích ta. Bát tự còn chưa tính nữa mà."
Giang Bạch Nghiễn nghĩ, không đâu.
Trên đời này sẽ không có ai không thích Thi Đại.
Cùng lúc đó, lòng chàng lại thấy tò mò:
"Nếu hắn không có ý với cô, cô sẽ làm sao?"
Thi Đại dứt khoát:
"Tất nhiên là không thích hắn nữa."
Nàng không có chấp niệm gì, hoặc giả nên nói, không có chấp niệm sâu sắc nhường ấy.
Với Thi Đại, tình cảm cần sự cho đi từ cả hai phía, đôi bên có qua có lại, ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu đối phương chỉ xem nàng như một vai diễn có cũng được không có cũng chẳng sao, không thể cho nàng tình yêu mà nàng khao khát, nàng chắc chắn cần quyết đoán sẽ quyết đoán, không có thời gian nhàn rỗi dính mãi trên một thân cây.
Thi Đại sẽ không cưỡng cầu, một mình nàng vẫn sống tốt đấy thôi.
Giang Bạch Nghiễn cười:
"Ngược lại rất rộng rãi."
"Nói đến chuyện này."
Thi Đại chống cằm:
"Huynh thì sao?"
Lòng bỗng giật thót một cách bí ẩn.
Nàng hỏi:

"Huynh thích mẫu người thế nào?"
Giang Bạch Nghiễn:
"Không rõ."
Nói một cách chính xác, ngay cả "thích" là gì chàng cũng chẳng tỏ tường.
Ngày xưa bị nhốt dưới lòng đất u ám không có mặt trời, ngày đêm chỉ mỗi đau đớn bầu bạn, Giang Bạch Nghiễn nghiện nỗi đau không thể tự kiềm chế.
Về sau tà tu coi chàng như thanh kiếm sắc bén, khiến chàng dần dần quen với giết chóc, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, sát phạt đã trở thành một phần trong sinh mệnh chàng.
Đó là chút gợn sóng nho nhỏ trong cuộc sống như đầm nước chết của chàng.
Giang Bạch Nghiễn nghĩ, hẳn là chàng thích nó.
Nhưng nếu đặt từ thích lên một người nào đó...
Chàng muốn đến gần Thi Đại, khát khao đụng chạm của nàng, không muốn thấy nàng bị thương và mất mạng.
Giang Bạch Nghiễn tập trung suy ngẫm, cảm xúc như thế, liệu có thể gọi là "thích" không?"
"Không rõ?"
Thi Đại không nghi ngờ nhiều, nói đùa:
"Giờ chắc huynh thích Đoạn Thủy nhất nhỉ?"
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ cười, không phản bác.
Đầu ngón tay thỉnh thoảng lại gõ lên mặt bàn, sắc mặt chàng thản nhiên, mang theo vài phần lười biếng hờ hững.
Thi Đại không hỏi thêm nữa, Giang Bạch Nghiễn lại nhớ tới câu hỏi ban nãy...
"Nếu hắn không có ý với cô, cô sẽ làm sao?"
Nếu Thi Đại không có ý với chàng, chàng sẽ thế nào?
Suy nghĩ này không cho phép đi sâu hơn nữa, chỉ mới lướt qua thôi đã đau đớn lạ lẫm, như bị mũi dao đâm trúng rồi phủ lên một tấm lưới chặt chẽ chẳng lọt gió.
Đáy mắt thoáng hoang mang, Giang Bạch Nghiễn sờ lồ ng ngực.
Đúng lúc này, cửa chính gian phòng bị người ta đẩy ra.
"Chúng ta quay lại rồi."
Mạnh Kha vừa bước chân vào phòng, đã mỉm cười lên tiếng, thở ra một làn khói mỏng trắng xóa:
"Mau đến xem, mấy vị này là ai."
Mùa đông trời mau tối, Thi Đại trò chuyện với Giang Bạch Nghiễn một lúc, hoàng hôn đã lặng lẽ buông xuống.
Ánh nến dập dờn trong phòng, Thi Đại nhìn ra cửa, thấy vài bóng người.
Sau lưng Mạnh Kha là yêu họa bì vài ngày trước đã đến Thi phủ chúc tết.
Yêu họa bì có nam có nữ, nhìn tướng mạo, sắc mặt tốt hơn nhiều so với vẻ nhợt nhạt ngày trước.
"Ơ."
Thi Đại vừa nhìn đã thấy ngay sự thay đổi:
"Đây là...dùng đồ trang điểm của Hiểu Nguyệt Các?"
"Đúng vậy."
Mạnh Kha dẫn từng người khách vào phòng:
"Là son và phấn mới nhất của chúng ta. Thế nào, không tệ chứ?"
Mặt mày yêu họa bì trời sinh đã trắng bệch như giấy, dẫu có thể tùy ý điều chỉnh ngũ quan, nhưng lại không thể thay đổi làn da chẳng chút sắc máu kia.
Lúc này không thể không nhắc đến đồ trang điểm thần kỳ của Đại Chiêu.
Phấn làm đậm sắc da, son điểm tô vài phần hồng hào vừa khéo, cùng tay nghề tinh xảo của yêu họa bì lại càng tăng thêm hiệu quả.
Tầm mắt lướt qua vài lượt, dừng lại ở một gương mặt quen thuộc, Thi Đại vẫy tay:
"A Xuân."
A Xuân là yêu họa bì đầu tiên nàng gặp.
Trong ấn tượng, trước đây A Xuân có vẻ thê lương, gầy gò ốm yếu, lúc nói chuyện với nàng luôn rụt rè cúi đầu.
Hôm nay dáng vẻ A Xuân không thay đổi, vẫn là ngũ quan mà Thi Đại bảo nàng ta vẽ ra, vì bôi thêm phấn, gò má ửng sắc hồng nhạt.
Như hoa đào đọng sương, cực kỳ xinh đẹp.
"Thi tiểu thư."
A Xuân mỉm cười dịu dàng:
"Nghe nói hôm qua cô bị sốt, hôm nay còn khó chịu không?"
"Yên tâm, thuốc vào bệnh khỏi."
Thi Đại hỏi:
"Mọi người vừa từ Hiểu Nguyệt Các về à?"
"Ừm."
Xoa gò má, A Xuân nhẹ nhàng nói:
"Trước giờ rất nhiều khách hàng thấy dung mạo chúng ta không như người bình thường...Mạnh phu nhân cố ý bảo người điều chế loại phấn này để yêu họa bì sử dụng."
Cứ thế họ không khác gì người bình thường, có thể quang minh chính đại đi khắp đầu đường cuối ngõ, không cần lo sẽ thu hút những ánh mắt khác lạ.
Thi Đại vui mừng, không quên thân phận chủ nhân của mình, dẫn yêu họa bì vào chỗ:
"Hôm nay ở đây phần lớn đều không phải con người, mọi người đừng gò bó nhé. Đồ ăn Lâm Tiên Các rất ngon, mọi người có kiêng kỵ gì không?"
Lúc hỏi thăm, tầm mắt nàng nhẹ nhàng lướt qua.
Nhóm yêu họa bì đều vẽ ngũ quan cho mình, ngoài dự đoán là, rất nhiều gương mặt chẳng khác gì người thường, chẳng mấy đặc biệt.
Thoạt đầu Thi Đại hơi ngẩn ngơ, sau đó hiểu ra ngay.
Họ đã sống trong những ánh mắt hoặc hiếu kỳ lạ lẫm hoặc tìm tòi nghiên cứu quá lâu rồi, khó khăn lắm mới có được những ngày tháng yên ổn, không muốn bị người khác chú ý.
Yêu họa bì lần lượt ngồi vào chỗ, Thi Đại quay đầu, liếc thấy Thẩm Lưu Sương và Thi Vân Thanh từ đài ngắm sao quay lại.
Hẳn là ảo giác.
Biểu cảm của Thẩm Lưu Sương...dường như hơi là lạ?
Không chờ nàng nghĩ nhiều, lần lượt có nhiều bóng người hơn ngoài cửa.
Là người đuổi xác hợp tác với "Đưa rồi sao".
Tống Ngưng Yên vẫn ngồi trên đầu vai cường tráng của cương thi, đôi chân nhẹ đung đưa, thấy vài vị đồng liêu Trấn Ách Ti, lười biếng cong môi:
"Đã lâu không gặp, Đại Đại đỡ sốt chưa?"
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm.
Sao người và yêu khắp phòng này đều biết nàng bệnh vậy nhỉ?
Thi Đại khép chặt áo choàng:
"Không nghiêm trọng, đã khỏi rồi."
"Lưu Sương."
Liếc thấy Thẩm Lưu Sương yên lặng, Tống Ngưng Yên híp mắt:
"Ngươi bị trộm tiền à?"
Nếu không sao mặt mày tử khí u ám thế kia.
Thi Vân Thanh cũng thấy lạ, nghiêng đầu qua.
Cậu và Thẩm Lưu Sương ở đài ngắm sao, xuyên qua khe hẹp khắc hoa, có thể lờ mờ quan sát động tác của Giang Bạch Nghiễn.
Cậu thấy từ đầu đến cuối cử chỉ của Giang Bạch Nghiễn và Thi Đại rất thỏa đáng, lần lượt ngồi ở hai chiếc ghế, thậm chí chưa từng có một thoáng gần gũi cơ thể nào.
Nhưng chẳng rõ tại sao, Thẩm Lưu Sương lại trầm ngâm như vậy.
Vả lại đồng tử cũng theo sự ngẫm nghĩ kia mà chấn động.
Lẽ nào nàng ta đã nhìn thấy gì đó?
Thi Vân Thanh hỏi, Thẩm Lưu Sương chỉ đáp "không có gì".
Lúc này cũng vậy.
Tiện tay vén mái tóc bị gió thổi bay, Thẩm Lưu Sương khôi phục vẻ mặt thoải mái, nhướng mày cười bảo:

"Sao thế được, chỉ là đứng ở bên ngoài lâu quá, gió lạnh."
Câu này chỉ lừa được Thi Đại.
Là người từng trải, chịu cảnh thê thảm do cơn sốt hành hạ, Thi Đại cởi áo choàng lông thỏ của mình ra, định khoác lên cho nàng ta:
"Lạnh lắm ạ? Sẽ không bệnh đấy chứ?"
Nói xong nhìn Thi Vân Thanh:
"Đệ thấy thế nào?"
Thi Vân Thanh: "..."
Lòng thấy khó hiểu như mấy con kiến đang bò, cậu lặng lẽ liếc Thẩm Lưu Sương:
"Đệ không sao."
"Không bệnh đâu, đừng lo."
Ngăn cản động tác đưa áo choàng của muội muội, Thẩm Lưu Sương nhìn Tống Ngưng Yên, thành thạo đổi chủ đề:
"Đây là cương thi mới à?"
Tống Ngưng Yên cũng xem như mắc bệnh thích sưu tầm, trong tay có vô số cương thi, chủng loại khác nhau.
Làm việc chung với nàng ta vài năm trong Trấn Ách Ti, Thẩm Lưu Sương chưa từng thấy vị trước mắt này.
"Là phi cương ta vừa nhận về."
Tống Ngưng Yên vuốt v e đầu cương thi:
"Ta phải tốn rất nhiều công sức, mới trừ hết tà khí cho nó."
Cương thi chia ra rất nhiều loại.
Tử cương, bạch cương và lục cương là thi thể mới chết chưa lâu, có thi khí, sợ mặt trời.
Mao cương tu vi khá cao, mình đồng da sắt, còn về phi cương, nhanh nhẹn như bay, không sợ đao kiếm, cần trăm năm mới luyện hóa được.
Thi Đại thấy thú vị, đánh giá nó một lúc.
Cương thi này mặt đầy vết sẹo, sắc da xanh mét, thể hình như ngọn núi nhỏ, lớn cỡ ba người nàng gộp lại, cổ và cánh tay thô to như cột gỗ, cường tráng đến kinh người.
Tống Ngưng Yên ngồi trên đầu vai nó, vậy mà lại hài hòa đến lạ.
Rất phù hợp với lời thoại "ta có thể đánh mười người" kia.
Tà khí được diệt trừ, cương thi chỉ còn sót lại bản năng mơ hồ, được Tống Ngưng Yên xoa đầu, cọ nàng ta như chó con.
Khác hẳn với vẻ ngoài hung thần ác độc.
Thi Đại lặng lẽ nghĩ, ngoan quá.
Nhóm người đuổi xác hoặc ít hoặc nhiều đều dẫn theo một hai cương thi bên mình, Tống Ngưng Yên giải thích:
"Bà chủ Mạnh nói tối nay có yêu họa bì, có thể thử hóa trang cho chúng."
Cương thi do thi thể hóa thành, được tay nghề của yêu họa bì tô điểm, có thể khiến diện mạo chúng không khác người thường.
Vậy là có thể giải quyết mối họa ngầm cương thi hù dọa người đi đường.
Tống Ngưng Yên xoa cằm, ngẫm nghĩ trước:
"Nên cho nó gương mặt thế nào nhỉ..."
Lại nhìn những người đuổi xác khác, có người hoạt bát gan dạ đã bắt chuyện với yêu họa bì.
Thi Đại hiểu rồi.
Có lẽ tối nay là trò chơi thay đổi tạo hình quy mô lớn, kỳ tích cương cương.
Sau người đuổi xác, từng cái bóng đen ngòm bước vào gian phòng.
Mười sáu vị dạ du thần ngay ngắn trật tự, khoác áo choàng đen, hành động chậm rãi, trông thấy Thi Đại, đồng loạt chắp tay hành lễ.
Thể hình họ vốn cao lớn như tòa tháp sắt, thoạt trông có chút khiếp người, hôm nay lại thu nhỏ, cỡ bằng một người trưởng thành.
Thi Đại loáng thoáng có dự cảm nói không nên lời.
Quả nhiên.
A Nhất dẫn đầu, ngước cặp mắt đen ngòm lên:
"Nghe nói..."
Thi Đại nhìn thoáng qua Mạnh Kha.
Mẫu thân như cái loa của nàng ngoan ngoãn che miệng.
A Nhất:
"Nghe nói Thi tiểu thư bị sốt."
"Hôm nay đã khỏi rồi."
Thi Đại kiên nhẫn đáp, mời họ vào phòng:
"Đi khắp Đại Chiêu suốt mười ngày, vất vả lắm phải không?"
Mười sáu bóng đen lần lượt trả lời.
Giọng điệu A Nhất trầm ổn:
"Không vất vả, nên mà."
A Nhị vui vẻ hăng hái, quan sát xung quanh:
"Mệt chết mất, mệt chết mất. Nghe nói nơi này là Lâm Tiên Các trong truyền thuyết? Đẹp thật!"
A Cửu không biến sắc:
"Việc, trong, bổn, phận."
Thập Ngũ trợn to mắt, hoảng hồn vì trang hoàng tráng lệ của gian phòng:
"Ôi..."
Thập Lục theo sau nó nhấn mạnh thêm lần nữa:
"Oa..."
Thi Đại thấy họ đáng yêu lại thân thiện, cười bảo:
"Tay nghề đầu bếp ở Lâm Tiên Các xếp hàng đầu Đại Chiêu, lát nữa lên món, mọi người ăn nhiều chút nhé."
Mười sáu cặp mắt đen láy đồng loạt nhìn về phía nàng, lại cùng lúc chớp mắt.
Mạnh Kha tiếp lời đúng lúc:
"Cứ ăn thoải mái, không đủ gọi thêm"
Xem kìa, làm cho mấy đứa nhỏ đói thành dáng vẻ gì rồi.
Chờ dạ du thần vào chỗ, khách đến đông đủ, món ăn dần dần được dọn lên bàn.
Lâm Tiên Các chủ yếu tạo cảm giác tiên khí bay bổng, tất nhiên hình thức món ăn cũng không tầm thường. Mỗi một món được đựng trong khay ngọc, thiết kế thành hình dáng tao nhã nồng đượm hương vị cổ xưa.
Cũng như món "tuyết anh tử" trước mặt Thi Đại, là thịt ếch sau khi xử lý sạch sẽ được bọc trong vỏ đậu, trắng nõn tựa tuyết, dáng vẻ tròn trịa như con non được ngưng tụ từ băng tuyết.
Lần đầu tiên yêu họa bì và dạ du thần đến Lâm Tiên Các, thấy vậy liên tục ngạc nhiên thốt lên, chẳng nỡ gắp ăn.
So với họ, người đuổi xác vững vàng hơn nhiều.
Bằng lòng qua lại với cương thi, phần lớn tính tình nhóm người này khá quái gở. Dù thoải mái nhàn nhã như Tống Ngưng Yên, cũng thường xuyên có quầng thâm dưới mắt, buồn ngủ, lười nói chuyện với người khác.
Ánh mắt Thi Đại liếc qua, phát hiện đa số người đuổi xác đều mặc y phục tối màu, ngồi thẳng trước bàn, thần thái bất động như núi.
Chỉ khi nghiêng qua nhìn cương thi của mình, biểu cảm mới nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Hôm nay đa tạ các vị đã có mặt."
Mạnh Kha thoải mái nâng ly:
"Hiểu Nguyệt Các, Đưa rồi sao, chuyển phát nhanh dạ du thần, chúng ta cùng nhau hợp tác, chúc các vị tài nguyên dồi dào."
Bà dứt lời cúi đầu, xoa mái tóc của Thi Đại bên cạnh:
"Đặc biệt cám ơn cách hay của Đại Đại. Ngoài chuyện đó ra, còn có..."

Thi Đại cười hì hì, hắng giọng:
"Hôm nay chúng ta tề tựu tại đây, còn phải chúc mừng cho bạn tốt Giang Bạch Nghiễn của chúng ta..."
Giang Bạch Nghiễn sắc mặt bình tĩnh, đang tự mình dùng bữa: "?"
Động tác chàng cứng đờ.
Thi Đại:
"Tiểu thuyết do chàng ấy viết, Hàn song u thoại đã thuận lợi phát hành, nổi tiếng khắp thành Trường An."
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Động tác của chàng hoàn toàn cứng ngắc.
Nhớ ra rồi.
Trước năm mới, chàng thấy Thi Đại và Thi Vân Thanh đắp người tuyết, vốn muốn ác y hù dọa nàng, kết quả bị nàng dẫn vào phòng sách, mơ màng sáng tác một câu chuyện tiểu thuyết.
Nguyên văn Thi Đại đã nói là "tình tiết lên xuống chập trùng, chi tiết hãi hùng thấu xương, có cảm giác chân thực khác lạ, chắc chắn rất được chào đón."
Nếu nói chân thực...tà thuật và hiểm cảnh tàn nhẫn đến cùng cực trong đó, quả thật chàng đã tự mình trải qua.
Chàng đã quên sạch chuyện này từ sớm, giờ phút này bỗng nhắc lại, Giang Bạch Nghiễn hoang mang ngước mắt.
Tâm trạng Thi Đại rất tốt, cười đến mày mắt cong cong, lắc ly rượu trong tay với chàng.
Vì muốn gần gũi đại chúng, thu hút ánh mắt người xem, tên sách vốn chuẩn bị là "Nghe mà rợn người! Nữ tử phát hiện thứ này trong viện! Sau khi biết được chân tướng, cả thành Trường An bùng nổ!"
Nhưng nàng suy đi nghĩ lại, với tính cách của Giang Bạch Nghiễn, chắc sẽ không thích tiêu đề khoa trương đến thế.
Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng nàng cũng phải tôn trọng sở thích của Giang Bạch Nghiễn trước tiên, thế nên sau khi hỏi ý chàng đã sửa thành "Hàn song u thoại".
Dòng "Nghe mà rợn người" kia, thêm vào hàng chữ nhỏ ở trang tên sách.
Sự thật chứng minh, rượu ngon chẳng ngại hẻm sâu, "Hàn song u thoại" vừa xuất hiện, đã thu hút rất nhiều người yêu thích tiểu thuyết tranh nhau mua về, lượng tiêu thụ cực kỳ khả quan.
"Ta đã đọc Hàn song u thoại."
Mạnh Kha tiếp lời:
"Văn chương nổi bật, là tác phẩm xuất sắc hiếm hoi mấy năm gần đây."
Thi Kính Thừa cũng khen theo phu nhân mình:
"Bạch Nghiễn suy nghĩ nhanh nhẹn, kiếm thuật hơn người, quả thật là văn võ song toàn."
Thi Đại giơ ngón cái:
"Kỳ tài lại ở cạnh ta!"
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Thật không hiểu ba người đang nói gì cho lắm.
Vành tai chàng nóng bừng, nhắm mắt lại.
Trong số yêu họa bì và người đuổi xác ở đây, có vài người từng đọc "Hàn song u thoại", không ngờ có thể gặp được tác giả, ánh mắt lộ vẻ mới lạ.
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, tiếng người xen lẫn, lan tỏa hương rượu thơm nồng.
Lượng cơm Giang Bạch Nghiễn ít, một là không thích ồn ào, hai là không quen mùi rượu, chưa bao lâu đã buông đũa xuống, tạm biệt mọi người ra đài ngắm sao hóng gió.
Từ đầu đến cuối dịu dàng có lễ, không tìm ra chút sai sót nào.
Cách đó không xa, đôi mắt Thẩm Lưu Sương trầm ngâm, hơi cau mày.
Nửa canh giờ trước, ở đài ngắm sao, Thi Vân Thanh không hề phát hiện manh mối gì, nàng ta lại thấy rõ ràng một chi tiết.
Chẳng biết Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn nói chuyện gì, mà nàng lại duỗi tay phải, cào vào lòng bàn tay Giang Bạch Nghiễn.
Thi Đại, cào vào, lòng bàn tay Giang Bạch Nghiễn.
Với một góc độ kỳ diệu, ở một góc tối u ám.
Thẩm Lưu Sương: "?????"
Trong một thoáng ngắn ngủi, tất cả suy nghĩ đã rời bỏ nàng ta đi xa.
Ngay sau đó, đầu óc nổ tung chấn động.
Tại sao muội muội nàng ta lại chạm vào tay Giang Bạch Nghiễn? Chạm xong còn cười nữa.
Tại sao Giang Bạch Nghiễn không tránh? Chàng vốn kỳ lạ lại kiêu ngạo, dẫu vô ý chạm phải ai đó, cũng sẽ nhanh chóng né tránh.
Nàng ta không rõ, cũng chẳng muốn hiểu.
Nhưng sinh ra ở đời, theo lý nên đối mặt với cuộc sống thảm thiết, nhìn thẳng vào máu me đầm đìa.
Đứng trong gió đông hồi lâu, Thẩm Lưu Sương hiểu rồi.
Trong tiểu thuyết, đây gọi là nảy sinh tình cảm, tình ý dẫn dắt.
Thậm chí, Thi Đại là phía chủ động hơn cả.
Thẩm Lưu Sương siết chặt tay rồi buông ra, nắm chặt lại thả lỏng.
Muôn vàn suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, đầu tiên vẫn là câu hỏi "tại sao" thuần túy.
Chờ khi mọi lo ngại đã lắng đọng, nàng ta mới nghĩ tiếp:
Giang Bạch Nghiễn dựa vào đâu kia chứ? Vì gương mặt của chàng? Thôi được rồi, vứt bỏ thành kiến, Giang Bạch Nghiễn đúng là nam nhân đẹp nhất mà nàng ta từng gặp.
Kiếm thuật cũng mạnh, tuổi trẻ đã có thanh danh vang dội trong Trấn Ách Ti.
Nhưng chàng dựa vào đâu hả?
Sau đó không nhịn được hít sâu một hơi.
Tiểu tử thối này, sờ tay thôi mà, còn dám để Thi Đại chủ động? Lẽ nào cánh tay chàng bị dính chặt lên bàn?!
Nói tóm lại, nếu dùng phát hiện đột ngột này làm tiền đề, rất nhiều sự việc trước đây đều có manh mối.
Trong bữa tiệc mừng công vụ án Liên Tiên, sau khi Giang Bạch Nghiễn uống say, là Thi Đại đưa chàng về nhà.
Lúc truy bắt họa trung tiên, Thi Đại rơi xuống nước, Giang Bạch Nghiễn còn nhanh hơn cả Liễu Như Thường được Bạch Cửu Nương Tử nhập vào người, cứu nàng ra khỏi đáy nước.
À đúng rồi, Giang Bạch Nghiễn còn từng chủ động đề nghị dạy Thi Đại luyện kiếm nữa kìa.
Tiểu tử này, lẽ nào bắt đầu từ lúc đó, đã lén lút nghĩ ngợi chuyện kia?
Nắm đấm Thẩm Lưu Sương cứng ngắc.
Nhớ đến động tác Thi Đại chạm vào lòng bàn tay chàng, Thẩm Lưu Sương thả lỏng năm đầu ngón tay.
Nàng ta còn có thể làm gì được nữa.
Nếu Thi Đại đã chủ động, Thẩm Lưu Sương đâu thể không phân tốt xấu gì đã vội làm kẻ ác.
Ngày xưa khi xem tiểu thuyết, nhân vật mà nàng ta và Thi Đại ghét nhất, chính là kẻ cố ý ngáng chân nam nữ chính.
Thế nên rối rắm vài bận, cuối cùng Thẩm Lưu Sương vò mẻ chẳng sợ nứt, nếu Thi Đại thích, nàng ta không ngại giúp đỡ một phen.
Ra chiêu đàng hoàng hoặc mờ ám gì cũng được.
Thi Đại đang mê mẩn trong mỹ thực chẳng hay biết gì về cảm xúc thay đổi liên hồi của Thẩm Lưu Sương.
Món ăn của Lâm Tiên Các đúng là tuyệt nhất Trường An, rượu hổ phách được ủ bằng nguyên liệu hảo hạng càng khiến người ta yêu thích, thanh ngọt tựa cam tuyền.
Thi Đại uống hai ly, giải thích quy trình vận hành cụ thể của chuyển phát nhanh cho dạ du thần, nhóm yêu họa bì và người đuổi xác nghe đến mức ngẩn ngơ sửng sốt.
Lời muốn nói quá nhiều, tổng kết bằng một câu: Cô không giàu thì ai giàu.
"Ta đã sắp xếp thỏa đáng về những địa điểm dừng chân lấy hàng."
Mạnh Kha lên tiếng:
"Tối nay ta sẽ giao một lô hàng cho các vị tiên gia, phiền mọi người giao đến thành Dương Châu, vất vả rồi."
Thi Đại nhấp một ngụm rượu hổ phách, cầm đũa, đánh giá tỉ mỉ món ăn trước mặt.
Là cá sống.
Nguyên chủ sống trong thế giới này đã ăn rất nhiều lần, còn bản thân Thi Đại, nàng chưa từng thử qua.
Thấy nàng khựng lại, Tống Ngưng Yên bên cạnh hỏi:
"Đại Đại không thích ăn sống ư?"
Cá sống cắt lát rất thịnh hành ở Đại Chiêu, là món ngon phổ biến giữa các bữa tiệc.
Vì ăn sống, có một số người không chấp nhận được.
Thi Đại lắc đầu:
"Không có."
"Đại Đại rất thích ăn cá."
Mạnh Kha hiểu sở thích của nàng, gắp một miếng cho nàng:
"Mọi người cũng thử xem, cá sống của Lâm Tiên Các là món đặc sắc nổi tiếng nhất đấy."
Cá sống ngoài đỏ trong trắng, được cắt lát mỏng như cánh ve.
Thi Đại nuốt một miếng, chất thịt mềm mại, không có mùi tanh, tươi ngon cực kỳ.
Hương vị quá tuyệt.
Trải nghiệm món ngon hoàn toàn mới mẻ, đôi mắt Thi Đại bừng sáng.
Đây là món gần cuối của Lâm Tiên Các, lúc lên món, Giang Bạch Nghiễn đã rời tiệc.
Thi Đại nhớ lại, mình đã từng hỏi Giang Bạch Nghiễn có ăn cá hay không.
Đáp án là ăn.
Giao nhân sống dưới nước, món mà họ thích ăn cũng thường ăn nhất hẳn là cá rồi.
"Nương ơi."
Thi Đại rướn người sang Mạnh Kha bên cạnh, nhỏ tiếng nói:
"Con đi hỏi Giang Bạch Nghiễn xem có muốn thử món này không."

Thi Vân Thanh cảnh giác:
"Đệ cùng tỷ..."
Còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Lưu Sương kéo tay.
"Ra ngoài đó làm gì?"
Thẩm Lưu Sương:
"Đài ngắm sao lạnh lắm, trẻ con cứ ở trong phòng thôi, đừng để nhiễm lạnh."
Thi Vân Thanh: "?"
Thi Vân Thanh: "???"
Đôi mắt nho nhỏ giăng đầy hoang mang to lớn.
Chiều hôm nay, là ai đã kéo cậu ra ngoài đứng gần nửa canh giờ hả? Lẽ nào tên của người đó không phải Thẩm Lưu Sương?
Sắc mặt Thẩm Lưu Sương như thường, cậu bé ngơ ngác nhìn vào mắt nàng ta, quay đầu lại, chỗ ngồi của Thi Đại đã không còn bóng người từ lâu.
Mà cậu, không thể không vùi đầu, khổ sở gặm món rau xanh mình ghét nhất.
Thi Vân Thanh: "?"
Người lớn, lạ lùng quá thay.
Đẩy cửa gỗ khắc hoa nối liền đài ngắm sao, gió đêm thổi tới, Thi Đại rùng mình.
Giang Bạch Nghiễn đứng một mình cạnh lan can, nghe thấy tiếng vang, xoay người lại.
Dẫu thừa nhận có hơi xấu hổ, nhưng suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Thi Đại không phải "lạnh thật".
Mà là "đẹp quá đi mất".
Ánh chiều tà le lói, trăng sáng giữa trời.
Thiếu niên đứng thẳng nơi đó, khung xương ưu việt, thắt lưng như một nét bút thon gầy, gương mặt được sắc trăng và ánh nến bao phủ, có chút mờ ảo.
Hoa văn hình trúc tối màu trên bạch y dường như có thể khẽ khàng lay động, hòa cùng ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, bỗng va vào đáy mắt nàng.
Thực sự là đánh thẳng vào thị giác.
Thấy nàng, Giang Bạch Nghiễn cau mày bước lên, ngăn hướng gió thổi đến:
"Cô ra đây làm gì?"
"Đã lên món cuối, là cá sống."
Thi Đại khép chặt áo choàng, giọng điệu đượm vẻ mong đợi:
"Mùi vị tuyệt lắm, huynh muốn ăn không?"
Nhìn nàng chăm chú một thoáng, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
"Cô cố ý ra ngoài, để hỏi ta chuyện này?"
Chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng kể, chàng không ngờ Thi Đại có thể nhớ đến mình.
Thi Đại gật đầu:
"Chẳng phải huynh từng nói, giao nhân ăn cá sao?"
"Ừm."
Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Ta nghe thấy rồi."
Câu này không đầu không đuôi, mãi đến khi nghe thấy tiếng cười truyền ra từ trong phòng, Thi Đại mới hiểu.
Không khí trong phòng náo nhiệt, hiển nhiên âm lượng khi mọi người trò chuyện cũng cao hơn, Giang Bạch Nghiễn ở đài ngắm sao, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Thế nên, chàng biết cá sống đã được bưng lên bàn.
Thi Đại muốn hỏi chàng có vào hay không, bất thình lình, lại bị Giang Bạch Nghiễn giành trước.
Giọng chàng rất nhẹ, nhả chữ rõ ràng:
"Thích ăn cá?"
Lòng Thi Đại khẽ động.
Cùng một ý, chàng hỏi và Tống Ngưng Yên hỏi, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Đối diện với Tống Ngưng Yên, Thi Đại có thể đáp không chút do dự, chẳng cần suy nghĩ.
Nghe Giang Bạch Nghiễn hỏi câu này, nàng lại vô cớ chần chừ:
"Hửm?...À ừm, vị cá ngon mà."
Nói xong cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, muốn rút lại, chỉ tiếc không có nút thu hồi.
Chớp mắt, Thi Đại trông thấy ánh sáng màu lam lóe lên.
Tay phải Giang Bạch Nghiễn thon dài cân xứng, làn da như sứ trắng, toát hơi lạnh dưới trăng.
Lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng, chờ nàng nhìn kỹ lại, phát hiện là cá con màu lam.
Viên bảo thạch mà Giang Bạch Nghiễn mua trong tiệm người Hồ mấy ngày trước ở chợ Tây.
Giọng chàng khe khẽ thản nhiên:
"Tặng cô."
Thi Đại ngẩng đầu:
"Ơ?"
Môi mỏng khẽ cong, ý cười Giang Bạch Nghiễn lười nhác:
"Cô không thích?"
Thích ăn cá.
Tất nhiên cũng thích cá.
Giọng điệu chàng bình thường, cứ như đang thảo luận về thời tiết hôm nay, mà không phải tặng nàng bảo vật giá trị không tầm thường.
"Vậy sao được?"
Thi Đại lắc đầu:
"Đây là bảo bối huynh xem trọng mà? Ta không thể nhận được đâu."
Giang Bạch Nghiễn cười:
"Ta lúc nào lại vừa ý mấy món trang sức này."
Lời còn lại của Thi Đại nghẹn nơi cổ họng.
Lúc đầu Giang Bạch mua viên lam bảo thạch tây vực này, trong lòng nàng đã thấy khó hiểu, với sở thích của Giang Bạch Nghiễn, tuyệt đối sẽ không thích mấy món đồ chơi nho nhỏ tinh xảo thế này.
Nếu không phải mua cho chàng...
Giang Bạch Nghiễn mở lời:
"Là tặng cho cô."
Thi Đại: "..."
Đầu óc rối tung.
Bị một câu của chàng khiến mình trở tay không kịp, Thi Đại miễn cưỡng làm dịu tâm trạng, nhịp thở hơi loạn:
"Tặng ta? Khi đó huynh đã muốn vậy?"
Giang Bạch Nghiễn:
"Ừm."
Trong tiệm người Hồ, vì viên bảo thạch này mà nàng đã dừng chân lại đó rất lâu.
Giang Bạch Nghiễn chú ý rồi sao? Thế nên chàng mới mua nó?
Chỉ vì nàng?
Lồ ng ngực bị một cảm xúc xa lạ lấp đầy đến c ăng trướng, khóe môi không chịu khống chế giương cao, Thi Đại muốn đ è xuống, cũng chẳng đè nổi.
Nàng dứt khoát cười đáp:
"...Ồ."
Giang Bạch Nghiễn:
"Không thích?"
Thi Đại:
"Thích chứ."
Ngẫm nghĩ, nàng nhỏ tiếng bổ sung:
"Cá màu lam, đáng yêu lắm ấy."
Lạ thay.
Tầm mắt nhìn vào bảo thạch cá con, trong lòng Thi Đại nghĩ đến, lại là đuôi của Giang Bạch Nghiễn.
Đuôi giao nhân có màu lam trong suốt, nhìn qua và sờ vào đều như làn nước.
Là sắc thái dịu dàng hơn cả lam bảo thạch.
Quả thật...rất đỗi đáng yêu.
Ở một góc ánh lửa không thể chiếu rọi, sắc mặt Giang Bạch Nghiễn thoáng u ám.
Chàng nhướng mày, bỗng dưng đến gần một bước, cái bóng đen nhánh, rất có tính uy hiếp nặng nề phủ xuống.
Vì chênh lệch chiều cao, Thi Đại như bị giam cầm bên trong.
Rũ mắt nhìn nàng, Giang Bạch Nghiễn khẽ cười:
"Đáng yêu?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.