Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 63: Chương 63




Kiếm Đoạn Thủy sáng ngời như trăng, soi tỏ một vùng.
Trong góc tối hành lang, ánh mắt Thẩm Lưu Sương u ám, Liễu Như Thường một tay che miệng.
Diêm Thanh Hoan thò nửa cái đầu ra khỏi góc rẽ, nhìn rõ tình cảnh trong sảnh lớn, tròng mắt di chuyển nhanh như chớp.
Bị kiếm khí hỗn loạn hấp dẫn, Diêm Thanh Hoan nhìn chằm chằm một lúc, mới rúc người lại như sóc.
Giang Bạch Nghiễn đang ngồi ở vị trí đối diện cầu thang, liếc mắt thấy bóng người trong hành lang.
Vẫn là động tác chống cằm, chàng vui vẻ tự nhiên, lẳng lặng mỉm cười.
Thái độ thẳng thắn thoải mái, làm người ta chẳng soi được tật xấu gì.
"Ôi Đại Đại và Giang công tử giày vò trong đám tà ma lâu như vậy, chắc là mệt lắm, cũng nên ngồi xuống nghỉ ngơi chứ."
Liễu Như Thường cất tiếng rõ ràng, tốc độ nhanh nhẹn:
"Đó là Đoạn Thủy phải không? Tốt lắm, rất có sức sống."
Thẩm Lưu Sương chậm rãi quay đầu nhìn nàng ta.
Sao nàng ta lại cảm thấy, trong đội có một tên phản đồ ấy nhỉ?
Diêm Thanh Hoan đứng sau góc rẽ ló đầu ra, mặt mày khao khát:
"Đoạn Thủy cũng có thể ngoan đến vậy ư? Họ đang kiểm tra kiếm hả?"
Trong ấn tượng, thanh kiếm này chém sắt như chém bùn, luôn dính đầy máu.
Đã từng gặp qua vô số danh kiếm ở Giang Nam, nhìn thấy tình cảnh này, Diêm Thanh Hoan vẫn muốn sờ thử.
Đoạn Thủy quá mạnh cũng rất xinh đẹp.
Thẩm Lưu Sương: "..."
Hóa ra có đến hai phản đồ.
Không đúng, Diêm Thanh Hoan chỉ là đầu óc chậm chạp không tìm được trọng điểm mà thôi.
Họ ngẩn ngơ đứng tại chỗ một thoáng, Giang Bạch Nghiễn bên bàn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, lại là người lên tiếng trước:
"Tra xong lầu hai rồi?"
Người của lầu hai xuống ư?
Thi Đại nghe hiểu ý chàng, quay đầu lại, vẫy tay mỉm cười với ba người họ:
"Phía bọn muội cũng xong xuôi."
Không khí thoáng chốc thả lỏng, nàng chỉ trường kiếm trắng tuyết trên bàn:
"Mau nhìn xem, Đoạn Thủy."
Thẩm Lưu Sương biết đó là Đoạn Thủy.
Điều nàng ta không hiểu, chính là tâm tư của Giang Bạch Nghiễn.
Thanh kiếm trong tay kiếm khách là chỗ dựa quan trọng nhất, không dễ dàng đưa cho người khác, cũng chẳng để người ta tùy ý chạm vào.
Với thực lực và tính tình của Giang Bạch Nghiễn, e rằng đã đến mức coi kiếm như mạng...
Chàng cứ thế để Thi Đại sờ Đoạn Thủy của mình?
Vô cùng bất thường.
Trong lòng Thẩm Lưu Sương vang lên hồi chuông cảnh giác.
"Chúng ta tìm được nhật ký của Hàn Tung."
Liễu Như Thường ngồi xuống ghế gỗ:
"Là một người khá thú vị, chẳng qua không liên quan gì đến vụ án."
Nàng ta vốn muốn nói tiếp, loáng thoáng cảm nhận linh khí dao động xung quanh:
"Họa cảnh đang thay đổi."
Liễu Như Thường nhỏ tiếng bảo:
"Sắp kết thúc rồi."
Ngoài khách điếm Quân Lai, gió lạnh thét gào tựa dã thú, bóng đen bên khung cửa dữ tợn.
Đột nhiên, một tiếng thét lớn xé tan màn đêm, ánh lửa bay lượn, chiếu sáng cửa sổ.
Rừng núi vang lên tiếng sột soạt, đám yêu tà bỏ chạy tứ tán, ngay sau đó, là giọng nam trầm ổn có lực:
"Các ngươi qua kia đánh bọc bên trái."
Giữa lúc lòng người thấp thỏm bàng hoàng, đây chẳng khác nào viên thuốc an lòng.
"Có ánh lửa..."
Sảnh lớn như bùng nổ:
"Là người của Trấn Ách Ti! Chúng ta được cứu rồi! Cứu mạng!"
Nhóm người như được đại xá, mừng đến bật khóc.
Tình tiết hạ màn như cuốn phim điện ảnh, nơi Thi Đại nhìn thấy, vạn vật hóa thành nét mực mờ ảo, hành lang dài biến mất, bóng người cũng tan thành một vũng nước màu.
Bên tai vang vọng, khi nàng hoàn hồn, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.
Hoàng hôn buông xuống, sắc đỏ rợp trời, vầng sáng le lói vào khách điếm, soi tỏ bàn ghế và cửa nẻo tổn hại xác xơ.
Nhóm khách trọ biến mất, đứng trước mặt họ, là một người mặc váy dài mềm mại.
Thi Đại ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt của Ngu Tri Họa.
"...A."
Diêm Thanh Hoan đột ngột hoàn hồn, nhìn lòng bàn tay mình:
"Trở về rồi?"
Thần kỳ quá đỗi, thật thật giả giả, thoáng như một giấc mộng.
"Về rồi."
Ngu Tri Họa dịu dàng cười nói:
"Các vị có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Thi Đại lắc đầu:
"Không sao."
Trừ lúc mới vào họa cảnh hơi váng đầu ra, nàng không thấy khó chịu gì cả.
Lúc nói chuyện, Thi Đại rũ mắt, nhìn về phía cuộn tranh bày trên bàn.
Cuộn giấy dài vốn dĩ lấp lóe linh khí mờ ảo, bị họ đi một vòng trong ảo ảnh, trở nên phai nhạt như vật thường.
"Chúng ta đã điều tra một lượt, về cơ bản đã khóa chặt hung thủ."
Liễu Như Thường lên tiếng:
"Hiềm nghi của Cẩm Nương, trù nương của khách điếm Quân Lai là lớn nhất. Trong phòng ngủ của nàng ta, chúng ta tìm được vài vật liên quan đến tà thuật, nàng ta là tà tu."
Bạch Cửu Nương Tử nín nhịn đã lâu, lúc lắc cái đuôi, từ dây chuyền biến lại hình rắn:
"Đúng vậy, chính xác!"
Một tà tu từng hại người, sau khi vụ án xảy ra biến mất ly kỳ.
Nhìn thế nào, chuyện nàng ta là hung thủ cũng như ván đóng thuyền.
"Đúng thật là nàng ta."
Tống Ngưng Yên ngồi trong lòng cương thi, khẽ hừ một tiếng:
"Phạm nhân xác định ban đầu là Cẩm Nương...muốn tìm nàng ta, phải tốn chút công sức."
Ánh mắt Trần Triệt lướt qua Liễu Như Thường:
"Mọi người có bị thương không?"
"Vết thương nhỏ thôi."
Liễu Như Thường nhướng mày:
"Một đám yêu tà bình thường, nào làm khó được mấy người chúng ta?"
Thiếu niên Miêu Cương dựa vào góc tường xen miệng đúng lúc:
"Như Thường, Trần Triệt đang quan tâm cô đấy."
Thẩm Lưu Sương:
"Ha."
Thiếu niên Miêu Cương:
"Hì hì."
Tống Ngưng Yên:
"Hehehe."
Khóe miệng Liễu Như Thường co giật, hiếm khi nghẹn lời.
Bạch Cửu Nương Tử dùng cái đuôi xoa vành tai nàng ta.
"Nói tóm lại, phải nhanh chóng tìm Cẩm Nương."
Thẩm Lưu Sương cất lời:
"Nếu nàng ta tu thành tâm nhân pháp, sau này chắc chắn sẽ tiếp tục tàn sát bách tính bình dân, liên tục gây họa."
Tống Ngưng Yên ngáp dài:
"Cứ giao cho chúng ta."
Nửa canh giờ sau đó, Thẩm Lưu Sương kể lại tỉ mỉ đầu đuôi mọi chuyện trong họa cảnh.
Nàng ta kể hết một mạch, cuối cùng lễ phép mỉm cười, nói với Ngu Tri Họa:
"Đa tạ Ngu cô nương, nếu không có Ngu cô nương trợ giúp, chúng ta sẽ không phát hiện được thân phận tà tu của Cẩm Nương."
Tối đó, Trấn Ách Ti đuổi đến khách điếm, trong phòng Cẩm Nương cả người lẫn vật đều biến mất, không để lại tung tích.
Ngu Tri Họa yếu ớt lắc đầu:
"Là ta nên cám ơn các vị tiên sư. Ta và người nhà bỗng dưng gặp nạn, Vệ Tiêu lại...chàng bị thương như vậy, ta muốn tìm hung thủ hơn ai hết."
Vào tranh đã hao tốn phần lớn linh khí của nàng ta, môi mỏng Ngu Tri Họa nhợt nhạt:
"Nếu đã tra rõ chân tướng, ta có thể trở về y quán trước không? Không biết vết thương của Vệ Tiêu ra sao rồi?"
Truy bắt hung thủ, là nhiệm vụ của "Đạp Toa Hành".
Thi Đại là chi viện bên ngoài, lúc này không còn chuyện gì khác, nhìn về phía đồng đội của mình:
"Chúng ta cũng đến y quán xem thử nhé? Dù sao cũng là vụ án tự tay xử lý, đến đó thăm khách trọ coi họ thế nào rồi."
Đại phu ở y quán của Trấn Ách Ti tay nghề tinh xảo, Diêm Thanh Hoan thường đến đó học hỏi.
Thi Đại lên tiếng, hắn hoàn toàn không có ý kiến gì:
"Ta đi!"
Giang Bạch Nghiễn cũng đáp:
"Ừm."
"Cũng tốt."
Thẩm Lưu Sương nhìn vào mắt nàng, như có điều suy nghĩ:
"Nghe muội."
Những người bị hại trong khách điếm Quân Lai, được sắp xếp ở một góc trong y quán.
Một là bảo vệ nhân chứng, hai là đề phòng tội phạm lẫn bên trong bỏ trốn.
Thi Đại vào phòng thuốc, đầu tiên gặp phải một gương mặt xa lạ.

"Tẩu tẩu!"
Thiếu nữ váy đỏ chạy đến, kéo tay phải Ngu Tri Họa:
"Sao sắc mặt tẩu lại tái nhợt như vậy? Có phải khó chịu không ạ?"
"Không sao, dùng nhiều linh khí quá thôi."
Ngu Tri Họa xoa mu bàn tay nàng ấy, giới thiệu với Thi Đại:
"Đây là tiểu muội của Vệ Tiêu, Vệ Linh."
Lần đầu Thi Đại gặp Vệ Linh bản gốc.
Tiểu cô nương mi thanh mục tú, gò má phúng phính, từng động tác cử chỉ đều đều thẳng thắn khéo léo.
Thi Đại có cảm giác, khẽ rời mắt, không ngoài dự đoán, thanh niên áo đen theo sát sau lưng Vệ Linh, tướng mạo đoan chính, thắt lưng giắt một thanh trường kiếm.
Vị này là A Ngôn.
Ngu Tri Họa dịu giọng giới thiệu:
"Tiểu muội, mấy vị này là tiên sư Trấn Ách Ti đến điều tra vụ án."
Nàng ta lo lắng:
"Ca ca muội sao rồi?"
"Vết thương ca ca rất nặng, ban ngày vẫn luôn sốt cao, không lâu trước đó mới dịu lại đôi chút."
Vệ Linh thở dài:
"Sau khi huynh ấy tỉnh lại cứ mong nhớ tẩu. Tẩu tẩu đến thăm huynh ấy nhé?"
Ngu Tri Họa gật đầu, xoay người sang phía họ, có lỗi nói:
"Các vị, xin thất lễ."
Diêm Thanh Hoan vội đáp:
"Ngu cô nương đi đi, không cần ở lại với chúng ta."
Ngu Tri Họa vội vàng xoay người rời đi, Vệ Linh đánh giá họ một lúc, gấp không chờ nổi:
"Tiên sư, đã biết là ai làm chưa?"
"Vệ cô nương không cần lo, Trấn Ách Ti đang truy bắt hung thủ."
Thẩm Lưu Sương nói:
"Cô có bị thương không?"
"Ta à? Ta không sao."
Vệ Linh cười hì hì, chỉ ra sau lưng:
"Có A Ngôn bảo vệ ta mà."
Thi Đại:
"Chẳng phải Vệ cô nương bị cuốn vào quỷ đả tường sao? Cô chưa từng bị thương trong quỷ đả tường?"
Đây là nghi điểm mà nàng nghĩ mãi không ra.
Thi Đại gặp quỷ đả tường trong họa cảnh có thể nói là cửu tử nhất sinh, khắp chốn đều có yêu ma quỷ quái mai phục bộc lộ sát ý. Dù là nàng cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Vệ Linh không biết pháp thuật, sao có thể bình an vô sự?
"Quỷ đả tường?"
Nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp, Vệ Linh khổ sở nói:
"Đừng nhắc nữa, ta bị dọa đến chết dở. Chỗ đó vừa tối vừa đáng sợ, nhờ ta may mắn, không bao lâu đã gặp được ca ca tẩu tẩu và A Ngôn. Ta được họ bảo vệ ra ngoài."
Nói đến đây, ánh mắt nàng ấy bỗng tối đi.
Chính trong quỷ đả tường, Vệ Tiêu bị quái vật đâm vào bụng, mất nửa mạng.
Thi Đại sửng sốt:
"Không bao lâu ư? Mọi người tập trung lại với nhau rất sớm sao?"
Vệ Linh nghĩ lại mà sợ:
"Ừm, nếu không ta đã mất mạng ở đó."
Thi Đại nhỏ tiếng đáp, trao đổi tầm mắt với Giang Bạch Nghiễn.
Họ đích thân trải qua quỷ đả tường, tốn không ít công sức mới tìm thấy đối phương giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Khác hẳn một trời một vực với những gì Vệ Linh từng gặp.
Nhưng mà...
Thi Đại mím môi.
Hành lang quỷ đả tường giao nhau phức tạp, nàng không thể lặp lại con đường giống Vệ Linh được.
Hai người lựa chọn tuyến đường hoàn toàn trái ngược, sở hữu trải nghiệm khác nhau, cũng có thể giải thích được.
"Đúng rồi."
Thi Đại vờ như vô ý:
"Ca ca Vệ Tiêu của cô, có từng đưa bùa giữ mạng gì cho cô không?"
"Bùa giữ mạng?"
Vệ Linh:
"Không có, ca ta dùng kiếm, không biết vẽ bùa."
Vậy thì lạ rồi.
Thi Đại nhớ rất rõ, trong quỷ đả tường, Vệ Tiêu từng hỏi mình một câu:
"Bùa giữ mạng ta đưa cho muội, dùng hết rồi sao."
Khi đó nàng còn thấy buồn bực, trước khi vào họa cảnh, Ngu Tri Họa từng nói đặc trưng tính cách và hành vi của tất cả mọi người hết một lượt, từ đầu đến cuối chưa từng nhắc đến "bùa".
Cùng một chuyện, vì sao lại xuất hiện hai tình huống khác nhau ở chi tiết này?
"Tỷ."
Thi Đại đến gần Thẩm Lưu Sương, nhỏ tiếng nói:
"Tất cả những chuyện chúng ta trải qua trong họa cảnh, chắc chắn toàn bộ đều là thật, phải không ạ?"
Thẩm Lưu Sương:
"Ừm, sao thế?"
Thi Đại lắc đầu:
"Không có gì."
Nghĩ không ra.
Lẽ nào "bùa giữ mạng" chỉ là cách gọi của một vật khác? Nhưng dẫu là thế, Vệ Linh cũng không nên xa lạ với ba từ này mới phải.
Nàng thầm nghĩ ngợi, Thẩm Lưu Sương bên cạnh lên tiếng:
"Vệ cô nương, quan hệ giữa ca ca và tẩu tẩu của cô rất tốt."
"Tất nhiên."
Vệ Linh giương mặt:
"Mọi người cũng cảm thấy họ xứng đôi phải không?"
Giọng điệu Thẩm Lưu Sương không nhanh không chậm, có ý dẫn dắt:
"Hai người họ quen biết lâu chưa? Quen nhau thế nào?"
"Năm sáu năm rồi."
Vệ Linh đáp:
"Quen nhau thế nào? Trời định duyên lành đó."
Nàng ấy mỉm cười yêu kiều:
"Ca ta thích nghịch ngợm gây sự, một hôm đến bờ sông nghịch nước, bất cẩn chuột rút, là tẩu tẩu cứu huynh ấy."
Giang Bạch Nghiễn hờ hững lên tiếng:
"Khi đó Vệ Tiêu chỉ khoảng mười lăm mười sáu."
Chàng lời ít ý nhiều, nội dung biểu đạt hết sức rõ ràng.
Vệ Tiêu lúc ấy còn quá nhỏ, Ngu Tri Họa lại sống mấy chục đến gần trăm năm.
Nếu nảy sinh tình yêu, thật sự quá lạ lùng.
"Tẩu tẩu lớn tuổi hơn ca ca, họa trung tiên mà."
Vệ Linh chẳng buồn để ý:
"Lần đầu gặp nhau, hai người họ không hề nghĩ theo hướng tình chàng ý thiếp. Sau này tiếp xúc càng lúc càng nhiều, ca ca và tẩu tẩu mới động lòng với nhau."
Giờ đây ca ca nàng ấy đã hai mươi, vừa khéo xứng đôi với Ngu Tri Họa.
Chuyện này không có gì đáng trách, Thi Đại lại hỏi một câu:
"Tiếp xúc càng lúc càng nhiều? Sau khi Ngu Tri Họa cứu Vệ Tiêu một mạng, họ vẫn qua lại với nhau à?"
"Chuyện đó càng trùng hợp hơn."
Vệ Linh hứng thú nói:
"Cha ta thích tranh, mời một vị tiên sinh đến dạy vẽ tranh, khéo thay là tẩu tẩu. Tẩu tẩu ở nhà ta, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp ca ca, dần dà chẳng phải thân quen sao?"
Thi Đại ừm một tiếng, vuốt ve đầu ngón tay:
"Đúng là rất có duyên."
"Trong bao vải của Ngu Tri Họa, có tờ giấy cầu nhân duyên."
Giang Bạch Nghiễn liếc nàng, hỏi Vệ Linh:
"Là Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu xin sao?"
"Giấy cầu nhân duyên?"
Vệ Linh ngơ ngác:
"Chắc thế? Hai người họ đi xin xăm, không phải lần nào ta cũng biết. Nếu là giấy cầu nhân duyên, chắc chắn là ca ca và tẩu tẩu của ta cùng xin, nếu không thì còn ai được nữa?"
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ cười, vô cớ có chút châm chọc.
Manh mối càng nghe càng loạn, đầu óc như bị nhét đầy những sợi dây rối tung.
Thi Đại khẽ gõ đầu, muốn sự thông minh chảy vào não.
Nhớ đến một nghi điểm khác, nàng hạ thấp giọng, tránh thị vệ A Ngôn, lặng lẽ nói với Vệ Linh:
"Cô có hứng thú với Hàn Tung hả?"
Giữa lúc tốp tà ma tạm thời rút lui, những người khác đều ngây ra như phỗng, yên tĩnh ngồi dưới đất với vẻ chẳng còn gì luyến tiếc.
Chỉ mỗi Vệ Linh tràn đầy hứng thú, vẫn luôn quấn lấy Hàn Tung không buông.
Theo lý mà nói, một tiểu thư được nuông chiều như nàng ấy, vừa bị yêu tà dọa cho hoảng hốt, lại không chịu nổi tính tình của Hàn Tung...
Sao có thể kiên trì bắt chuyện với Hàn Tung được?
Nghe Thi Đại hỏi như vậy, sắc mặt Vệ Linh cứng ngắc.
Nàng ấy như do dự, ngẫm nghĩ một lúc, lại thấy chẳng có gì phải dấu giếm, dùng âm thanh nhỏ nhất để đáp lời:
"Cô muốn biết?"
Thi Đại gật đầu.
Liếc A Ngôn sau lưng, Vệ Linh đến gần bên tai nàng:

"Ta muốn khiến A Ngôn ghen."
Thi Đại ngẩn ngơ: Ơ?
Thi Đại vỡ lẽ hai mắt sáng ngờ: Ôi!
Cám ơn Vệ tiểu thư, để nàng có được đáp án đầu tiên trong hôm nay.
Quả nhiên nhiều chuyện chính là sức mạnh sản xuất chính!
"Khi ấy bên ngoài có rất nhiều yêu ma."
Vệ Linh:
"Ta nghĩ chắc không còn sống được nữa, muốn kích thích chàng ấy, ai bảo bình thường A Ngôn như cái hũ nút. Tướng mạo Hàn Tung khá ổn, kiếm pháp cũng giỏi, ta giả vờ có hứng với hắn..."
Nàng ấy cười hì hì:
"A Ngôn không vui ngay."
Trước đó cứ nghĩ Vệ Linh là cô nương thô lỗ, nào ngờ họ nghĩ đến tầng thứ hai, Vệ Linh lại sâu xa hơn nghĩ đến tầng thứ ba luôn rồi.
Thi Đại chớp mắt:
"Giờ cô với A Ngôn thế nào?"
"Tâm ý tương thông."
Mày mắt Vệ Linh cong cong, gò má ửng hồng, như một vệt đỏ giữa lớp tuyết rơi:
"Nếu sau này cô gặp người mình thích, cũng có thể chọc giận hắn như vậy, trăm phát trăm trúng."
Thi Đại như hiểu ra:
"Biết rồi."
Giang Bạch Nghiễn ở gần đó không nói tiếng nào, ánh mắt lướt qua ẩn ý không rõ.
"Vệ cô nương."
Giang Bạch Nghiễn ngắt lời họ:
"Lần này lên núi đi săn, do ai đề nghị?"
Vệ Linh lùi về sau một bước:
"Đi săn? Tất nhiên là ca ca ta."
Thi Đại nhớ ra, trong lời thoại được đề cử của Vệ Linh, có câu "Mệt quá, không muốn đi nữa".
Vị đại tiểu thư này không giống người có tính cách nhiệt tình với chuyện săn bắt.
Lòng nàng khẽ động:
"Trước đây cô hiếm khi đi săn ư?"
"Không phải hiếm khi."
Vệ Linh cau mày, buồn bực lẩm bẩm:
"Là lần đầu tiên, mệt muốn chết, sau này ta không đi nữa."
Thẩm Lưu Sương thuận nước đẩy thuyền:
"Tại sao lần này lại đi săn?"
"Ca ca ta đề nghị."
Nói đến đây, Vệ Linh cong môi:
"Mọi người biết mà, A Ngôn là thị vệ của ta, ta và chàng ấy thân phận khác biệt. Ca ca vốn không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, bị ta mắng một trận. Huynh ấy và tẩu tẩu chẳng phải cũng khác xa một trời một vực à? Một người một yêu đấy thôi."
Vệ Linh lên tiếng:
"Qua mấy ngày sau, ca ca nghĩ thông suốt, chủ động nói với ta, chi bằng mọi người cùng nhau lên núi đi săn. Dã thú đến gần, A Ngôn chắc chắn sẽ bảo vệ ta."
Thẩm Lưu Sương:
"Ca ca cô đúng là suy tính vất vả nhỉ."
Nàng ta thoáng ẩn ý, Vệ Linh không nghe ra, vui vẻ bảo:
"Tuy lần này đi săn xảy ra chuyện, nhưng nói đến cùng, ta và A Ngôn đã thuận lợi ở bên nhau, không lỗ."
Nói đoạn, cửa phòng thuốc bị người ta đẩy ra, đại phu để chòm râu dê thò đầu ra ngoài:
"Ở ngoài đó làm gì? Vào đây uống thuốc."
Không chỉ Vệ Linh, ngay cả Thi Đại cũng lộ vẻ sợ hãi.
Thuốc của y quán Trấn Ách Ti, có thể xem là nỗi khổ nhân gian, nếm qua một lần, đến nay Thi Đại vẫn chưa quên được mùi vị đó.
Vệ Linh lắp bắp, từ chối theo bản năng:
"Uống, uống thuốc?"
Vừa dứt lời, tay áo đã bị người ta kéo nhẹ.
Vệ Linh nghiêng mắt, thấy một tay A Ngôn nắm tay áo nàng ấy, tay kia ngoan ngoãn giơ lên, xòe lòng bàn tay ra, là một túi kẹo.
"Tiểu thư."
Hắn ta lên tiếng, giọng nói trầm thấp êm tai:
"Ăn cái này, sẽ đỡ hơn một chút."
Vệ Linh vui vẻ mỉm cười, giang hai tay ra, ôm lấy hắn ta.
A Ngôn rũ mắt đong đầy ý cười, vành tai đỏ rực.
Thi Đại chậm rãi nở nụ cười bà dì.
Ánh mắt Diêm Thanh Hoan dịu dàng.
Mi tâm Thẩm Lưu Sương giật nhẹ, không hề báo trước, cau mày liếc Giang Bạch Nghiễn.
Giang Bạch Nghiễn: "?"
Nhìn chàng làm gì?
"Sức khỏe quan trọng, mọi người vào trong uống thuốc đi, ta không phiền nữa."
Thi Đại vẫy tay, quay đầu nhìn:
"Chúng ta vào phòng thuốc xem thử nhé?"
Nàng còn vài vấn đề muốn hỏi bà chủ.
Đẩy cửa vào, mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi.
Thi Đại không thích vị thuốc đắng bèn nín thở.
Trong phòng gần mười người hoặc đứng hoặc nằm, toàn là những gương mặt quen thuộc đã từng thấy trong họa cảnh.
Bà chủ Dương Ngọc Trân ôm chặt bàn tính ngồi trong góc, thê thảm ưu tư, bưng chén thuốc uống hết một hơi.
Thuốc không đắng, số mạng mới cay đắng.
Bốn người Thi Đại tỏ rõ thân phận Trấn Ách Ti, thoạt đầu bà chủ sửng sốt, sau đó ra sức gật đầu:
"Các vị đại nhân có vấn đề gì cần hỏi! Chắc chắn ta sẽ nói hết những gì mình biết!"
Dứt lời nghiến răng nghiến lợi:
"Kẻ khốn đập nát khách điếm của ta. Nếu biết là ai làm, ta..."
Diêm Thanh Hoan tốt bụng an ủi:
"Bà chủ, chờ chúng ta bắt được hung thủ, sẽ trích một phần tiền sung công của người đó bồi thường thiệt hại cho cô."
Nói xong lại cảm thấy không đúng, hung thủ họ nhận định trước mắt là Cẩm Nương, túi tiền người này còn rỗng hơn cả bà chủ.
"Cẩm Nương trong khách điếm của cô."
Thi Đại hỏi:
"Có phải tinh thần không tốt lắm?"
"Cẩm Nương ư? Đúng vậy."
Bà chủ hơi buồn phiền:
"Ban đầu thấy nàng ta đáng thương, cô nương gia lẻ loi một mình nên mới giữ nàng ta lại. Ai người vừa qua mấy ngày, đã thấy nàng ta ngồi xổm trong góc tự lẩm bẩm."
Cô nương kia lải nhải, giữ lại chẳng khác nào nuôi một người nhàn rỗi.
Nhưng nếu đuổi Cẩm Nương đi, nàng ta lại chẳng đành lòng.
"Đại nhân."
Bà chủ lộ vẻ khổ sở:
"Lẽ nào hung thủ là nàng ta?"
Thi Đại mềm giọng an ủi:
"Vụ án vẫn chưa kết thúc, chúng ta vẫn đang điều tra."
Trong đầu nàng chứa vô vàn suy nghĩ, lúc nói chuyện hơi ngước mắt, không kịp đề phòng, trông thấy bóng người mặc áo đen cùng hai thanh kiếm sau lưng người đó.
Hàn Tung không nói tiếng nào đứng sau lưng họ, tròng mắt u ám.
Hắn ta muốn làm gì? Đến gần họ từ lúc nào? Chẳng phải hắn ta không thích nói chuyện với người khác sao?
Trong lòng dâng lên ba câu hỏi, Thi Đại nghe thấy hắn ta lên tiếng.
"Ta tên Hàn Tung, sở trường song kiếm."
Hàn Tung nói:
"Đánh không?"
Thi Đại: "?"
Hàn Tung nhìn chằm chằm Giang Bạch Nghiễn:
"Người dùng đơn kiếm, nếu ngươi thấy không công bằng, ta cũng có thể đánh bằng một kiếm. Nhưng với thực lực của ngươi chắc hẳn không cần."
Thi Đại sốc nặng.
Lời, lời thoại y hệt trong họa cảnh luôn kìa, trái tim khao khát được đánh nhau của hắn ta, quả là khắc sâu trong xương cốt!
Hàn Tung vẫn nhả thoại với vẻ mặt vô cảm:
"Đã lâu rồi bọn chúng chưa gặp đối thủ cao tay, ngươi vung kiếm, có lẽ sẽ khiến bọn nó thỏa mãn."
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ tránh né hơi thở của hắn ta:
"Ngươi bị thương."
Khóe mắt liếc thấy vẻ mặt hóng hớt của Thi Đại, chàng nhắm mắt lại.
Hàn Tung siết chặt tay:
"Chờ vết thương ta khỏi hẳn, đánh không?"
Bị người này đeo bám phiền phức, cuối cùng Giang Bạch Nghiễn đồng ý, vài ngày sau sẽ tranh cao thấp với Hàn Tung.
Về chuyện kiếm pháp, chàng đã quen tốc chiến tốc thắng.
Ra khỏi phòng thuốc, Thi Đại cười đến rung cả vai:

"Huynh được hoan nghênh thật đó."
Bị nàng cười đến bất đắc dĩ, Giang Bạch Nghiễn lắc đầu, gắng gượng chuyển chủ đề:
"Đến xem Vệ Tiêu nhé?"
Vệ Tiêu và Ngu Tri Họa là nhân vật quan trọng trong họa cảnh, đến tận lúc này, họ vẫn chưa được gặp người thật của hắn ta.
Thi Đại cũng có ý này:
"Đi thôi."
Vệ Tiêu bị thương quá nặng, được xếp vào một phòng bệnh riêng lẻ.
Gõ cửa phòng, Ngu Tri Họa bên trong đáp một tiếng "mời vào".
Đẩy cửa ra Thi Đại trông thấy Vệ Tiêu đang nằm trên giường gỗ cạnh cửa sổ.
Chẳng khác mấy so với thanh niên trong họa cảnh, nhưng cũng có vẻ khác biệt quá nhiều.
Vẻ hào hùng hăng hái đã tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại tử khí yếu đuối sau khi mất máu quá nhiều. Hắn ta tỉnh lại, tròng mắt vẩn đục, thản nhiên liếc nhìn.
"Đa tạ tiên sư..."
Vệ Tiêu cất lời, hơi thở mỏng manh, khó khăn thốt ra bốn chữ rồi không nói được nữa.
Ngu Tri Họa ngồi bên giường, vành mắt ửng đỏ.
Thẩm Lưu Sương:
"Vết thương của Vệ công tử, đại phu nói sao?"
"Tổn thương đến vùng phổi, rất nghiêm trọng."
Ngu Tri Họa cố hết sức nở nụ cười:
"Nếu không phải khi đó ta kịp thời độ linh khí cho chàng, Vệ Tiêu đã mất mạng."
Vệ Tiêu nắm tay nàng ta, động tác an ủi.
Thi Đại vẫn để tâm đến chi tiết sai lệch trong quỷ đả tường, dò hỏi:
"Vệ công tử, có từng tặng Vệ Linh bùa giữ mạng không?"
Hàng mi Vệ Tiêu nhẹ run, hé miệng.
Hắn ta khàn giọng đáp:
"Bùa? Trong núi nhiều tà ma, trước khi đi săn ta có đưa cho muội ấy vài lá."
"Trước giờ Vệ Tiêu không thích vẽ bùa."
Ngu Tri Họa vén vài lọn tóc rối giúp hắn ta:
"Mấy lá bùa kia là do ta vẽ giúp chàng."
Là thế à.
Nhớ đến Vệ Linh, tròng mắt Thi Đại thoáng lấp lóe.
Có lẽ nàng đã hiểu rồi.
Vệ Tiêu đau đến độ nói không nên lời, ý thức mơ màng, không lấy được tình báo hữu dụng từ chỗ hắn ta.
Bốn người rất có tố chất nghề nghiệp không quấy nhiễu người bị thương, chẳng lâu sau đã tạm biệt cặp vị hôn phu hôn thê này.
Đến sảnh chính của y quán, không khí tươi mát ùa vào, Thi Đại hít sâu một hơi.
Trải qua cuộc trò chuyện ban nãy, suy nghĩ của nàng đã thông suốt.
Thẩm Lưu Sương nhướng mày:
"Đại Đại nghĩ sao về vụ án này?"
Nhìn vào mắt nàng ta, Thi Đại mỉm cười nhẹ nhõm.
Quả nhiên Thẩm Lưu Sương biết nàng đang nghĩ gì.
Nếu không phải nảy sinh nghi ngờ về vụ án này, từ lúc bắt đầu, Thi Đại đã không đề nghị đến y quán.
"Có một vài chi tiết không khớp."
Thi Đại nhỏ tiếng nói:
"Ta thấy có lẽ hung thủ đã động tay động chân ở đâu đó."
"Động tay động chân?"
Diêm Thanh Hoan:
"Cô muốn nói vụ án này có chỗ kỳ lạ sao?"
"Ừm."
Liên kết những manh mối vụn vặt lại với nhau, đáy lòng nàng loáng thoáng có suy đoán.
Suy đoán này cần nhiều sự thật hơn để củng cố.
"Nếu ta nói."
Thi Đại ngẫm nghĩ:
"Trong số chúng ta, có người thay thế thân phận của hung thủ vào họa cảnh, sẽ như thế nào?"
Họ vào đó tra án, không thể bố trí tà trận hại người như hung thủ thật sự được.
Không có pháp trận chiêu tà, sẽ không có tà ma tấn công sau đó, làm thế chẳng phải họa cảnh sẽ sụp đổ ư?
"Yêu tà vẫn sẽ xuất hiện."
Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
"Họa cảnh lấy Ngu Tri Họa làm chủ, nàng ta dựa theo ký ức chắc chắn sẽ vẽ tà ma trong tranh, dù không ai lập trận vẫn lặp lại tình huống khi đó."
Thi Đại nghĩ lại cẩn thận, nhớ đến cuộn tranh dài Ngu Tri Họa đã vẽ.
Nàng ta vẽ cảnh...săn bắt trong núi, quỷ đả tường và tà ma tấn công.
Ba chuyện này, chắc chắn sẽ xuất hiện trong họa cảnh.
"Mọi người có cảm thấy, lần điều tra này quá mức thuận lợi không."
Thẩm Lưu Sương khoanh hai tay trước ngực, rũ mắt nghĩ ngợi:
"Hơn nữa...thứ kia, lạ lắm đúng không?"
"Ừm, rất lạ."
Thi Đại hiểu ý nàng ta, cong môi:
"Cho nên muội muốn điều tra rõ một chuyện."
Bé trai tò mò Diêm Thanh Hoan nhón chân, gấp không chờ nổi:
"Chuyện gì?"
"Điều tra..."
Thi Đại cất lời:
"Lần đầu tiên tốp tà ma tấn công khách điếm Quân Lai vào mấy chục năm trước."
Một ngày trôi qua, Trường An vào đêm tuyết rơi lả tả, đất trời trắng xóa.
Chờ vầng dương kéo đến, lại là một ngày trời trong.
Giữa trưa, mặt trời chói lọi, vì thiếu gia bệnh nặng, Vệ phủ người đến người đi, sắc mặt ai nấy đều nghiêm nghị.
Nghe nói Thi tiểu thư và Thẩm tiểu thư của Trấn Ách Ti đến thăm, Ngu Tri Họa cố ý rót hai ly trà nóng cho họ.
Thi Đại khoác lên người váy lụa đỏ rực như ráng chiều, tóc đen buộc gọn, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, sau khi thấy nàng ta giòn giã gọi một tiếng "Ngu cô nương".
Thẩm Lưu Sương vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, áo xanh với hoa văn hình trúc lộ vẻ lười nhác, giắt mặt nạ na sư ở thắt lưng, sống lưng thẳng thớm như đao.
"Mời hai vị ngồi."
Đưa ly sứ đựng trà cho hai người, Ngu Tri Họa dịu dàng nói:
"Mùa đông trời lạnh, uống chút trà nóng."
"Hôm nay chúng ta đến đây là muốn cám ơn họa cảnh của Ngu cô nương, thuận tiện hỏi vài vấn đề liên quan đến vụ án."
Giọng điệu Thi Đại mang vẻ cảm kích, cười nói:
"Không có họa cảnh của cô sẽ không phá được vụ án này."
Thẩm Lưu Sương yên tĩnh ngồi giữa nàng và Ngu Tri Họa, tựa lưng vào ghế.
Ngu Tri Họa lắc đầu:
"Đã bắt được hung thủ chưa? Là vị trù nương kia sao?"
"Thực ra...chúng ta cảm thấy, có thể hung thủ không phải Cẩm Nương, cho nên mới đến hỏi cô manh mối mới."
Thi Đại hơi ngại:
"Bây giờ không rõ tung tích của Cẩm Nương, chỗ nào cũng chẳng tìm được nàng ta."
Cô nương này trời sinh ngoan ngoãn, dáng vẻ rũ mi cụp mắt như chú thỏ, hồn nhiên đáng yêu.
Ngu Tri Họa giãn mày, chân thành nói:
"Thi tiểu thư hỏi đi, ta biết gì sẽ nói đó."
Thi Đại quan tâm mở lời:
"Tình hình Vệ tiêu sao rồi? Nghe nói hắn được đưa về Vệ phủ chữa trị."
"Thương thế gần như nguy hiểm tính mạng, trong nhà đã mời danh y."
Ngu Tri Họa khẽ than, đáy mắt thoáng buồn bã:
"Chỉ mong chàng ấy vượt qua được chuyện này."
Thi Đại mỉm cười:
"Người tốt sẽ được báo đáp. Vì cứu cô nên Vệ công tử mới bị thương, ông trời sẽ phù hộ hắn."
Ngu Tri Họa nhẹ cong môi, chẳng rõ đang nghĩ gì.
"Tại sao Thi tiểu thư cảm thấy."
Ngu Tri Họa hỏi:
"Hung thủ không phải Cẩm Nương?"
"Điều tra quá thuận lợi."
Thi Đại thành thật đáp:
"Hung thủ phía sau luyện tâm nhân pháp, đã giết chết mấy người, hơn nữa mỗi lần giết người đều không để lại quá nhiều manh mối. Đây là người có tâm tư kín kẽ."
So với người đó, Cẩm Nương để lộ rất nhiều sơ hở.
"Thực không dám giấu, trong họa cảnh, thậm chí chúng ta còn tìm được cuốn sổ ghi chép và pháp khí của nàng ta."
Thi Đại nói:
"Toàn bộ đều nghênh ngang để dưới giường, chẳng chút phòng bị. Hễ có người vào phòng nàng ta, cúi người nhìn thử, chẳng phải Cẩm Nương sẽ lộ ngay?"
Cẩm Nương là tà tu vừa mới nhập môn, ngay cả tà khí cũng không khống chế nổi, sao có thể tiếp xúc với tâm nhân pháp, giết hại nhiều người mà thần không biết quỷ chẳng hay?
Ngu Tri Họa:
"Nói như vậy, Thi tiểu thư cảm thấy có người đã hãm hại Cẩm Nương?"
"Không rõ tung tích của Cẩm Nương, có thể nói nàng ta sợ tội chạy trốn, nếu đổi góc độ khác..."
Thi Đại nghiêm túc suy nghĩ:
"Hung thủ giết nàng ta hủy thi diệt tích, ngụy tạo nàng ta mới là hung thủ, cũng có thể giải thích thông suốt."
Ngu Tri Họa ngẫm nghĩ một thoáng:
"Đúng vậy."
"Tạm thời loại trừ Cẩm Nương thì phải tìm hung thủ trong số những người còn lại."
Thi Đại lên tiếng:
"Điều kiện cần thiết của hung thủ là, mỗi lần chờ tốp tà ma mới kéo đến, ít nhất phải rời khỏi tầm mắt mọi người một lần, để khởi động pháp trận chiêu tà."
Ngu Tri Họa thuận theo tư duy của nàng:
"Ta nhớ...phần lớn mọi người đều ở đó. Từng rời khỏi sảnh lớn, chỉ có Hàn Tung và Cẩm Nương."
Từ đầu đến cuối nàng ta luôn ở lầu một, có quyền lên tiếng nhất.
Yên lặng một lúc, Ngu Tri Họa bổ sung:
"Vệ Tiêu và Nghênh Xuân cũng không ở đó. Nhưng Vệ Tiêu trọng thương, Nghênh Xuân...Nghênh Xuân nhát gan, sau khi gặp vài con yêu tà ở lầu hai đã chạy xuống lầu một."
Nghênh Xuân là thị nữ chăm sóc Vệ Tiêu.
Thi Đại nhớ ra, trong họa cảnh của họ, quả thật từng gặp yêu vật quanh quẩn ở lầu hai:
"Nghênh Xuân gặp yêu tà, không bị thương chứ?"
"May nhờ có bà chủ."
Mặt mày Ngu Tri Họa dịu dàng:
"Nghênh Xuân nói, khi đó bà chủ cũng có mặt, để phòng thân còn cầm theo dao phay."
Nàng ta dứt lời mím môi, giọng điệu nặng nề:
"Thi tiểu thư, rốt cuộc cô nghi ngờ ai?"
Ngu Tri Họa không ngốc.
Nếu nghi ngờ Hàn Tung, Thi Đại sẽ không cố ý đến đây tìm nàng ta hỏi thăm, nàng ta và vị du hiệp kia có quăng tám cây sào cũng không tới.
Bốn mắt nhìn nhau, tiếng gió nhất thời ngưng đọng, yên ắng như tờ.

Thi Đại xoa đầu ngón tay, âm cuối như hòn đá rơi xuống đất, vang vọng rõ ràng:
"Người trong lòng Ngu cô nương đang nghĩ đến."
"Không thể nào."
Sắc mặt Ngu Tri Họa tái nhợt, khẽ cười nói:
"Thi tiểu thư, mọi người đã tận mắt nhìn thấy vết thương trên bụng Vệ Tiêu. Chàng bị thương nặng như vậy, làm sao có sức chiêu tà ma đến?"
"Vết thương có thể ngụy tạo lần thứ hai."
Thi Đại không vòng vo nữa:
"Bất cứ lúc nào, hắn ta cũng có thể nhân lúc Trấn Ách Ti chưa đến, rạch bụng mình...ví dụ như khoảng thời gian tốp tà ma thứ ba được giải quyết xong."
"Vậy thì càng vô lý."
Giọng nói Ngu Tri Họa thoáng tức giận:
"Tiểu muội tận mắt nhìn thấy chàng bị tà ma tổn thương. Thi tiểu thư cô...cô vào họa cảnh, cũng từng thấy vết thương của chàng mà?"
Thi Đại không phản bác.
Trong quỷ đả tường, vì muốn xác nhận tình huống của Vệ Tiêu, nàng đã cẩn thận kiểm tra vết thương kia.
Sâu thấy xương, đủ chí mạng.
"Ừm, từng thấy."
Cảnh tượng có chút giương cung bạt kiếm, không biết vì sao, Thi Đại ngược lại thở phào nhẹ nhõm:
"Chính ở chỗ đó, ta đã trúng kế lừa gạt của hung thủ."
Ngu Tri Họa ngơ ngác:
"Có ý gì?"
"Quả thật ta từng gặp một người, vì bảo vệ cô mà bị yêu tà đâm xuyên bụng."
Tĩnh lặng trong một thoáng.
Thi Đại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng ta:
"Nếu...người đó, hoàn toàn không phải Vệ Tiêu thì sao?"
Không quen giằng co căng thẳng, nàng hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
Ngu Tri Họa trước mặt môi mỏng khẽ run:
"Sao cơ?"
"Không phải Vệ Tiêu, còn có thể là ai?"
Ngu Tri Họa khó tin:
"Hắn và Vệ Tiêu giống hệt như nhau. Thi tiểu thư, Vệ Tiêu không có sinh đôi, dù là bút vẽ của ta, cũng không họa được một người sống sờ sờ."
Một ngọn gió đông lướt qua, sống lưng lạnh toát run rẩy.
Thi Đại rùng mình, mu bàn tay được người ta xoa nhẹ, ngẩng đầu nhìn qua, Thẩm Lưu Sương khẽ cong môi với nàng.
Là nụ cười an ủi, ấm áp như gió, rất có cảm giác an toàn.
Mu bàn tay truyền đến hơi ấm an lòng, Thi Đại gật đầu.
"Lai lịch của người này, nói ra rất dài."
Thi Đại tập trung tinh thần:
"Ngu cô nương, cô và Vệ Tiêu có giấy cầu nhân duyên phải không?"
Thân hình Ngu Tri Họa thoáng cứng đờ:
"Phải."
Thi Đại nói thẳng không kiêng kỵ:
"Trong họa cảnh, chúng ta đã từng thấy nó."
Khi ấy nàng đã thấy lạ, từng hỏi Liễu Như Thường, vị hôn phu hôn thê này quen nhau cũng chưa lâu lắm.
Nhưng giấy cầu nhân duyên quá cũ, chất giấy ố vàng, trông đã rất nhiều năm.
Đây chính là "thứ kỳ lạ" mà Thẩm Lưu Sương nhắc đến lúc trò chuyện tối qua.
Lùi lại vài năm trước, Vệ Tiêu chỉ là tiểu thiếu niên mới lớn, sao Ngu Tri Họa có thể cầu nhân duyên với hắn ta được?
Nhưng cố tình trong quỹ tích hành động của Vệ Tiêu mà Diêm Thanh Hoan nhận được, lại nói Vệ Tiêu rất coi trọng nó.
Hắn ta đâu thể mang theo giấy cầu nhân duyên của Ngu Tri Họa và người khác được.
"Trên tờ giấy nhân duyên kia có viết Gió nam hiểu lòng ta."
Tâm trạng dần bình tĩnh, Thi Đại ung dung cất lời:
"Ngu cô nương, đây là lá xăm cô cầu xin lúc nào, với ai? Nửa còn lại Thổi mộng đến Tây Châu, không ở trên người Vệ Tiêu ư?"
Lần đầu tiên, Ngu Tri Họa không đáp.
Nữ nhân lặng thinh nhìn mặt đất, vẻ u ám cuồn cuộn nơi đáy mắt.
"Cô và Vệ Tiêu rất có duyên."
Ánh mắt Thi Đại dần tối:
"Khi Vệ Tiêu mười mấy tuổi, vì rơi xuống sông được cô cứu sống. Về sau Vệ lão gia tìm người dạy vẽ tranh thủy mặc, vừa khéo cô lại đến Vệ phủ."
Nàng im lặng thoáng chốc, bỗng nói thẳng:
"Nhưng mà...họa trung tiên kỹ nghệ xuất chúng, sẽ vô duyên vô cớ ở lại một gia đình thương nhân, làm một tiên sinh dạy vẽ bình thường sao?"
Ngu Tri Họa không nói gì.
"Thực ra vụ án này có rất nhiều nghi điểm."
Thi Đại lên tiếng:
"Đầu tiên, hung thủ là tà tu, tại sao lại nghênh ngang tấn công khách điếm? Lần lượt giết từng người một giống lúc trước, chẳng phải dễ che giấu thân phận hơn à?"
"Kế tiếp, tại sao lại là khách điếm Quân Lai? Nó không bắt mắt, tấn công nơi này, tà tu không có lợi ích nào khác."
Ánh mắt Thi Đại xoay chuyển, nhìn nữ nhân gần đó:
"Nếu nhất quyết phải giải thích, là do hung thủ có lý do bất đắc dĩ, bắt buộc, nhất định phải chọn nơi này."
Ngu Tri Họa nhìn nàng:
"Lý do gì?"
Một lý do có thể giải thích "Vệ Tiêu" giống hệt nhau trong quỷ đả tường, cũng giải thích được giấy cầu nhân duyên.
Nhịp tim Thi Đại đập mạnh:
"Trong họa cảnh, bà chủ kể với chúng ta, khách điếm Quân Lai từng bị yêu tà tấn công ba lần. Một lần nào đó của mấy chục năm trước, vô duyên vô cớ, tà ma từng tùy ý bao vây tấn công khách điếm."
Trong sự cố kinh hoàng kia, vài người tu đạo đứng ra, trả giá bằng việc thân tàn đạo tan để diệt trừ tà ma.
Ngu Tri Họa khép hờ mắt, lặng yên không lên tiếng.
"Ta tìm được ghi chép năm đó trong hồ sơ của Trấn Ách Ti."
Khựng lại một lúc, Thi Đại nói tiếp:
"Trong số những người hi sinh, có một nam nhân...tên Tần Tiêu. Cùng qua đời với hắn, còn có biểu muội Tần Tranh và bạn tốt Nghiêm Minh."
Ngu Tri Họa chưa từng kêu tên "Vệ Tiêu".
Từ đầu đến cuối, nàng ta gọi vị hôn phu của mình là "A Tiêu".
A Tiêu (霄 trong Vệ Tiêu), A Tiêu (箫 trong Tần Tiêu).
Đến nay Thi Đại vẫn không quên, sau khi tốp tà ma thứ ba kết thúc, có người nhắc đến chuyện sau khi chết hóa thành lệ quỷ lang thang.
Ngu Tri Họa cười đến dịu dàng, nhẹ giọng nói với họ, hồn phách của người đã chết rất khó bị dương gian trông thấy, một khi qua đời sẽ bước vào luân hồi.
Người chết ra đi, đầu thai chuyển thế, lòng mang lưu luyến không nỡ, vĩnh viễn là người còn sống ở lại.
"Giấy cầu nhân duyên, là cô và Tần Tiêu cầu xin đúng không? Bao nhiêu năm trước?"
Bốn mươi, hay là năm mươi năm? Lúc ấy, Ngu Tri Họa vừa vào đời chưa lâu, hẳn vẫn còn ngây thơ đơn thuần như tờ giấy trắng.
Vì cứu Ngu Tri Họa, Tần Tiêu hi sinh trong đám yêu tà.
Ngu Tri Họa quanh quẩn nhiều năm, chẳng biết cố tình hay vô ý, nàng ta gặp được chuyển thế của Tần Tiêu, Vệ Tiêu hiện nay.
Trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp và duyên phận như vậy, có chăng chỉ là lặng lẽ cố ý tiếp cận.
Cứu giúp khi rơi xuống nước và dạy thư họa cũng thế.
Vệ Tiêu và Tần Tiêu sở hữu linh hồn giống nhau, tướng mạo tương tự, nhiều năm rồi Ngu Tri Họa mới trùng phùng với hắn ta, rất khó để không động lòng.
"Chính vì như thế."
Thi Đại lấy hết can đảm, nhìn chằm chằm nàng ta:
"Ngu Tri Họa, cô mới có thể che trời lấp biển, thuận tiện lừa gạt ta."
Ngu Tri Họa lẳng lặng ngước mắt, dưới rèm mi dài cong vút là đôi mắt chẳng tỏ buồn vui.
"Ký ức của cô quả thực sẽ không lừa người, tranh của cô cũng không sai sót."
Thi Đại nói:
"Nhưng...trong bức tranh thứ hai, người ta nhìn thấy không phải Vệ Tiêu, thậm chí tất cả không phải cảnh tượng hôm đó..."
"Mà là bốn mươi năm trước, đêm mà Tần Tiêu mất mạng."
Dù đã chuẩn bị từ sớm, chính miệng nói ra câu này, vẫn khiến nàng tê dại sâu tận xương tủy.
Ba bức tranh của họa trung tiên, là sự thật mà Ngu Tri Họa đích thân trải qua.
Sự thật không thể thay đổi, để nghe nhìn lẫn lộn, khi Ngu Tri Họa vẽ, đã dùng mánh khóe mờ ám.
Bức thứ nhất và thứ ba, chọn lựa ký ức đêm trước, rất bình thường.
Bức thứ hai chia làm hai phần.
Trong quỷ đả tường tái hiện chuyện cũ bốn mươi năm trước, khách điếm Quân Lai ngoài quỷ đả tường vẫn dùng cảnh tượng đêm trước.
Cho nên nhóm người Thẩm Lưu Sương không phát hiện điều gì bất thường.
Còn Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn dấn thân vào hành lang tối tăm không ánh sáng, từ đầu đến cuối chỉ thấy Ngu Tri Họa và "Vệ Tiêu".
Dung mạo Ngu Tri Họa bất lão, là chuyển thế, tướng mạo của Vệ Tiêu và Tần Tiêu giống hệt nhau.
Trong ký ức bốn mươi năm trước, Thi Đại trở thành muội muội Tần Tranh của Tần Tiêu. Với Vệ Linh và Tần Tranh, Ngu Tri Họa thống nhất gọi "tiểu muội", không phân biệt được.
Giang Bạch Nghiễn cũng không phải thị vệ A Ngôn, mà là "Nghiêm Minh" bạn của Tần Tiêu.
Tướng mạo của Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn trong họa cảnh không thay đổi, gần như không thể nhận ra nhân vật của mình trong cảnh này đã bị thay đổi, trở thành hai người khác của nhiều năm về trước.
Mọi chuyện đều kín kẽ không sơ hở, dẫu là ai cũng bị lừa gạt cho qua.
Thi Đại nghĩ, chẳng trách Vệ Tiêu nhất quyết phải dẫn theo Vệ Linh và A Ngôn, điều hắn ta cần là "tiểu muội" và "A Nghiêm", để khớp với xưng hô bốn mươi năm trước.
Dẫu không có thị vệ A Ngôn, hắn ta cũng sẽ tìm một người có tên đồng âm khác tới.
"Bốn mươi năm trước, vì cứu cô, Tần Tiêu bị yêu tà đâm thủng bụng."
Thi Đại nhớ lại người trẻ tuổi cầm kiếm, ý cười sạch sẽ sáng sủa ấy, hóa ra hắn ta đã chết vào rất nhiều năm trước.
"Đến nay, sau khi dùng tâm nhân pháp sát hại vài người, để thoát khỏi nghi ngờ của Trấn Ách Ti, cô đã đưa Vệ Tiêu trở lại chốn cũ."
Thi Đại khẽ nói:
"Cô đã lên kế hoạch từ sớm, dẫn Vệ Linh và A Ngôn lên núi săn bắt, sắc trời dần tối, tiến vào khách điếm Quân Lai. Đêm đó khởi động tà trận cũng như nhiều năm trước, cô đã đưa Vệ Linh và A Ngôn vào quỷ đả tường."
"Trong quỷ đả tường, Vệ Tiêu giả vờ bị yêu tà trọng thương. Vệ Linh nhát gan, làm sao dám vén áo lên kiểm tra tỉ mỉ? Sau khi rời khỏi quỷ đả tường, cô mượn cớ chữa trị cho hắn ta, bảo Vệ Linh và A Ngôn ra ngoài xem thử tình hình khách điếm."
Đến đây, tình huống giống hệt như bức tranh thứ ba.
"Trong phòng chỉ còn lại cô và Vệ Tiêu giả vờ trọng thương."
Thi Đại lên tiếng:
"Là hung thủ thật sự đứng phía sau, dẫu lúc nào ở đâu, hắn ta cũng có thể khởi động tà trận."
Trọng họa cảnh Ngu Tri Họa vẽ ra, nghiễm nhiên là tình huống khác.
Thi Đại nhận nhầm "Tần Tiêu" kiếp trước thành Vệ Tiêu, cố ý kiểm tra vết thương của hắn ta, xác nhận hắn ta chỉ còn lại nửa cái mạng, trực tiếp loại bỏ hiềm nghi của Vệ Tiêu.
Nhân kiếp trước, đổi lại quả kiếp này.
Hay cho chiêu trộm long tráo phượng.
"Đây là nguyên nhân hung thủ đã chọn khách điếm Quân Lai."
Thi Đại hít sâu một hơi:
"Các ngươi muốn lặp lại cảnh tượng bốn mươi năm trước. Cùng là Vệ Tiêu, cùng là Ngu Tri Họa, cùng gặp quỷ đả tường ở hành lang khách điếm Quân Lai."
Liễu Như Thường từng nói, Ngu Tri Họa từng bị người ta nhìn thấy có tiếp xúc với người chết trong vụ án liên hoàn, nằm trong danh sách nghi ngờ trọng điểm của Trấn Ách Ti.
Rất nhanh, Trấn Ách Ti sẽ điều tra nàng ta.
Đến khi đó chuyện Vệ Tiêu tu luyện tà pháp chắc chắn bại lộ, chết không nghi ngờ.
Trước khi bị tra ra thân phận tà tu, họ cần phải rửa sạch hiềm nghi.
Cách hiệu quả nhất là gì?
Chứng minh mình không có ở hiện trường, đồng thời giá họa tội danh cho người khác.
"Cô ở nơi Tần Tiêu qua đời kiếp trước, dùng dáng vẻ trọng thương sắp chết của hắn, diễn một màn kịch thay trời đổi đất, muốn giành lấy chút cơ hội sống sót cho Vệ Tiêu."
Gió lạnh lướt qua, thổi tung vài lọn tóc mai của Thi Đại.
Ánh mặt trời ấm áp, nhưng nơi này chỉ còn lạnh lẽo thấu xương. Đôi mắt nàng nóng bỏng rực lửa, không chút sợ hãi nhìn vào đáy mắt Ngu Tri Họa, thốt ra từng câu từng chữ.
"Mà ta, trở thành nhân chứng mục kích để các ngươi thoát tội."
P/S: 10k chữ ạ, quá hãi hùng với một người bận rộn như tui lúc này, vài chương sắp tới cũng dài luôn á huhuhu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.