Tử Vong Khai Đoan

Chương 3:




Dịch: Shun​


Bùi Kiêu cảm thấy gân xanh đã lại bắt đầu nổi đầy trán mình. Cái đôi tình nhân trước mắt này, một kẻ thì lỗ mãng, một người giảo hoạt! Nhất là cái cô nàng Vu Nữ Trần này, giọng nói thì dịu dàng dễ nghe, vẻ ngoài thì xinh đẹp chẳng kém tiên nữ, nhưng tính cách thì đúng là quá đáng sợ, làm cho người ta cảm thấy tức lộn ruột mà không làm gì được.
Thế nhưng! Vu Nữ Trần quả thật có được trí tuệ rất đáng nể. Bùi Kiêu nghe được câu nói của cô thì lập tức cảm thấy như có ánh sáng lóe lên trong đầu, vội nhớ lại thời điểm mà mình cảm nhận được ý chí bóng tối kia.
Vu Nữ Trần lại nói tiếp: “Tuy tôi không phải là linh hồn, không thể nào tưởng tượng nổi các loại ý chí, cảm xúc, hay trường khí thế mà các anh nói tới cụ thể là như thế nào, nhưng tôi cũng cho rằng: những cái gọi là ý chí, cảm xúc đều là những thứ được sinh ra từ chủ thể là con người. Ví dụ như phẫn nộ, kiên nghị, bá đạo gì gì đó, đối tượng tạo ra chúng chẳng phải đều là con người sao? Đã như vậy, tại sao lại có thể xuất hiện ý chí thuần túy là bóng tối đây? Anh nói rằng lúc ấy anh đã cảm nhận được rất rõ ràng, ý chí đó đúng là bóng tối thuần túy, không có thiện, không có ác, chỉ thuần túy là bóng tối mà thôi. Diệp Vũ cũng nói là đến giờ thì bản tâm của anh đã rất vững chắc, không hề thua kém cường giả Chân Ma cấp chút nào. Thế nên, nếu anh đã cảm thấy đó là ý chí của bóng tối, vậy thì chắc hẳn nó đúng là ý chí bóng tối rồi. Nếu đã vậy thì tôi lại suy luận một chút: có ý chí của bóng tối, vậy liệu có ý chí nguy nga của núi non trùng điệp? Có ý chí bao la của biển rộng vô bờ? Có ý chí Đại Đạo của trời đất vô biên?”
Bùi Kiêu nghe vậy thì hai mắt sáng rực, giống như trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cánh cửa lớn. Tuy rằng hắn vẫn đang phải ở bên ngoài cửa, chưa thể biết được đằng sau cánh cửa lớn đó là gì, nhưng điều ẩn sau cánh cửa đó lại có sức hấp dẫn vô cùng lớn với hắn, khiến cho hắn ngóng trông đến đỏ cả mắt.
( Tùy tâm sở dục, không cần phải đắn đo quá nhiều!)
Bùi Kiêu lập tức đứng bật dậy: “Còn một tháng nữa là hội nghị mười bảy nước tại Đảo Phục Sinh chính thức khai mạc. Tôi quyết định sẽ dành thời gian một tháng này để đi du lịch khắp Trung Quốc, để xem có thể cảm nhận được ý chí của trời đất hay không. Hãy yên tâm! Cho dù có cảm nhận được hay không, một tháng sau, tôi cũng sẽ nhanh chóng trở về tham dự hội nghị. Trong thời gian này, xin nhờ hai người quan tâm giúp người nhà của tôi và Dương Đỉnh Thiên.” Nói xong, hắn cũng chẳng kịp tới tạm biệt Dương Đỉnh Thiên một tiếng, đã lập tức bay thẳng ra khỏi biệt thự.
Phải đến khi Bùi Kiêu đã bay mất được một hồi lâu, Cung Diệp Vũ mới trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Vu Nữ Trần: “ Những gì em nói không phải là thật đấy chứ? Trời đất vũ trụ cũng có các loại ý chí của riêng mình thật đấy à? Nếu đúng là vậy, một khi hắn mà cảm nhận được, hiểu được thì trường khí thế sẽ mạnh đến cỡ nào đây! Mẹ nó! Nếu biết trước chuyện này, thì mình đã lấy trường khí thế Đại Đạo trong truyền thuyết rồi. Không thì kém hơn một chút, lấy trường khí thế Thiên Đạo cũng được, thậm chí hạ thấp chút nữa, dùng trường khí thế ‘thánh nhân chi đạo’(1) cũng tạm ổn. Ôi, thua lỗ rồi! Thua lỗ rồi!”
Vu Nữ Trần nghe hắn nói thì đã ôm bụng cười bò lăn. Cô nhìn hắn cười tủm tỉm: “Đấy cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Hơn nữa, tuy linh hồn thể là do tinh thần, chấp niệm tạo thành, nhưng dù vậy cũng là tinh thần và chấp niệm của con người. Dùng một sinh mạng thể nhỏ bé để tìm hiểu ý chí của thiên nhiên bao la khổng lồ sẽ khó khăn tới mức nào? Mà nhất là chưa nói tới việc liệu vạn vật trong trời đất có ý chí thật hay không. Về phần Đại Đạo, Thiên Đạo, ‘thánh nhân chi đạo’ mà anh vừa nói... Anh không cảm thấy là gần đây mình đã xem quá nhiều tiểu thuyết huyền ảo trên internet à? Hì hì, nếu dạo này anh nhàn rỗi tới vậy, thì tốt nhất là ngày mai hãy dành thời gian đưa em đi dạo phố nhé!”
Cung Diệp Vũ vốn đang nghe rất chăm chú, nhưng đến khi nghe được hai chữ ‘dạo phố’ cuối cùng thì vẻ mặt nhanh chóng biến thành nhăn nhó khổ sở, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng cười vang như chuông bạc của Vu Nữ Trần...
Bùi Kiêu đương nhiên là không hề biết những lời mà Vu Nữ Trần vừa nói. Lúc này, hắn đang dùng toàn bộ tâm trí để cảm nhận và thấu hiểu ý chí của cả thế giới. Trước kia, để có thể tồn tại, hắn vẫn luôn tuân theo những quy luật của xã hội một cách vô thức, chính vì vậy nên mới bị trói buộc vào xã hội. Ví như làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ, giao tiếp, thậm chí là bợ đỡ, nịnh nọt, liều mạng bò tới nơi có địa vị cao hơn, tiền tài, quyền lực, địa vị… Hết thảy những điều ấy đều trói buộc ước mơ, ý chí và tư tưởng của con người!
Mà lúc này đây, tuy Bùi Kiêu vẫn còn những điều phải lo lắng, cũng đã trải nghiệm đủ loại sinh tử chiến đấu, nhưng nếu so với một người sống bình thường, thì những gì trói buộc hắn đã là ít hơn rất rất nhiều. Nhất là sau khi hắn bước vào Tầm Chân Chi Lộ, hiểu thấu tâm, tâm tình cởi mở, bản tính chân thật, bản tâm tĩnh lặng như ánh trăng dưới giếng cổ… Tất cả những điều đó giúp hắn một lần nữa thoát khỏi sự trói buộc của thế tục. Nhất là khi hắn đang muốn quan sát được thế giới tự nhiên như lúc này, loại cảm giác tâm linh thoát khỏi trần thế này lại càng tăng lên rất rõ ràng.
Bay khỏi Bắc Kinh, nơi đầu tiên mà Bùi Kiêu đến là sa mạc Gobi mênh mông. Hắn ngắm nhìn mặt đất bao la như vô cùng vô tận, một gốc cây, ngọn cỏ hiếm hoi vươn lên từ lòng đất, thế giới không một bóng người, chỉ có một linh hồn là hắn bồng bềnh giữ hư không. Mà càng đi sâu vào sa mạc, từ nơi đó, trong tầm mắt chỉ còn là ‘cát vàng vạn dặm, tinh không vô biên’, cả không gian tràn ngập một cỗ ý chí thê lương mà bao la, trời cao và đất rộng, khổng lồ đến mức không thể hình dung nổi!
“Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên”
( Sa mạc cô đơn một cột khói, sông dài sắp tắt mặt trời tròn.)
Bùi Kiêu lơ lửng giữ không trung cách mặt đất mấy chục mét, nhìn cảnh tượng mặt trời lặn và cảm nhận ý chí thê lương của sa mạc. Tuy hắn không thể cảm nhận được ý chí đó một cách rõ ràng như khi cảm nhận trường khí thế của quỷ quái Chân Ma cấp, cũng không cụ thể như ý chí hay cảm xúc mà linh hồn đặc thù phát tán, nhưng nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, hắn vẫn có thể cảm nhận được một chút loại ý chí khổng lồ đến khó mà hình dung của đại tự nhiên này. Tuy chỉ có thể cảm nhận được một phần rất nhỏ, nhưng loại ý chí này thật sự vô cùng khổng lồ, rõ ràng chỉ có một chút như vậy mà đã khiến cho cường độ chấp niệm của hắn lại lần nữa tăng lên một cấp, đạt tới dung lượng chứa gấp năm lần!
Bùi Kiêu không hề dừng lại, thậm chí cả quá trình cảm ngộ kia cũng đã được hắn hoàn thành trong vô thức. Tốc độ bay của hắn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua sa mạc rộng lớn, đi đến vùng núi tuyết Tây Tạng.
Nơi này lại cho hắn cảm nhận hoàn toàn khác với sa mạc. Khắp nơi là những dãy núi cao vút trong mây, dưới chân núi là rừng xanh cây biếc, phủ trên núi là tuyết trắng tinh khôi. Nếu như ý chí của sa mạc là thê lương mà rộng lớn, vậy thì ý chí của những dãy núi tuyết trập trùng này là vĩnh hằng mà nguy nga, vô cùng khổng lồ, là sự vĩnh hằng từ những thời đại xa xưa tới tận lúc này, không thể nào hình dung, chỉ có thể cảm nhận...
Tiếp sau núi tuyết là biển rộng. Bùi Kiêu dường như đã đi vào một trạng thái vô thức rất khó hình dung, trong đầu hắn chỉ còn lại ước muốn được cảm nhận hết thảy vô cùng vô tận những ý chí của đại tự nhiên. Cho đến khi hắn đi đến cửa biển, từ trên cao hàng trăm mét nhìn xuống đại dương bao la như vô biên vô hạn, nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn đổ vào biển lớn. Ý chí này… là bao dung!
Kiên nghị! Anh Dũng! Phẫn nộ! Uy nghiêm! Thậm chí là giết chóc, tàn độc, nóng nảy, khủng bố, tử vong...
Đó là tất cả những cảm xúc và ý chí mà Bùi Kiêu đã có, hoặc đã từng thấy qua, cảm nhận qua, tiếp xúc qua. Khi hắn đi tới nơi Trường Giang hòa vào biển lớn, ngẩng đầu trông về phía biển rộng xa xa, hắn đã tiếp xúc được một ý chí dường như có thể bao dung hết thảy mọi ý chí trên thế gian này. Hết thảy mọi ý chí hắn đã từng thấy đều lập tức hòa tan vào với nhau thành một khối, dần dần trở thành một khối cầu hoàn mỹ, như một viên trân châu. Sau đó, cả khối ý chí, cảm xúc ngưng tụ lại về một điểm, dung hợp vào trong chấp niệm của hắn, hòa làm một thể...
“Trăm sông đổ về biển lớn, chứa đựng tất thảy...”
Bùi Kiêu bỗng nhiên rống to một tiếng, hai luồng hào quang lập lòe bắn ra từ trong mắt của hắn, một luồng hóa thành Anh Dũng Súng, một luồng hóa thành Bạo Viêm Cự Phủ, lại có mười luồng ánh sáng khác bắn ra từ U Minh Nhẫn của hắn, cũng đồng dạng hóa thành mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí khác nhau. Mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí này chính là những gì mà hắn thu được sau khi tiêu diệt tiểu đội của Kẻ Sa Đọa ở nước Pháp, nhưng có điều là trong mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí này lại có những tia tội nghiệt rất nhỏ, bám chắc như giòi trong xương. Vì có chấp niệm của Thiên Sinh Vũ Khí bao bọc bên ngoài, nên lôi điện của hắn không thể đánh được tới chúng. Lúc này, tất cả chúng đều đang bay lơ lửng phía sau hắn.
Mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí vừa xuất hiện thì đều đồng loạt chớp lên ánh hào quang của chính mình, giống như cả mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí đều đang sử dụng năng lực đặc thù của mình vậy. Mà theo nhịp chớp nháy của ánh hào quang, liên tục có các tia tội nghiệt chui ra từ trong Thiên Sinh Vũ Khí rồi nhanh chóng tan rã vào trong hư không. Ngay sau đó, hào quang của cả mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí đồng loạt ánh lên rực rỡ, như thể chúng đang vui mừng vì đã thoát khỏi sự kí sinh của tội nghiệt.
Bùi Kiêu khẽ vẫy tay, mười hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí chợt đồng loạt bay lên, xoay tròn xung quanh cơ thể hắn giống như đang được những cánh tay vô hình nào đó điều khiển, mà khi hắn vẫy tay một lần nữa thì tất cả chúng lại đồng loạt dừng chuyển động, nhìn qua có vẻ vô cùng huyền diệu.
“Đây chính là trường khí thế của ta...”
“Bao dung!”
Chú thích:
1. Thánh nhân chi đạo: đạo của thánh nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.