Tù Với Biển Sâu

Chương 7:




“Anh sẽ…Không tới tìm em nữa sao?”
Mặt trăng ngoài cửa sổ mờ ảo dưới tầng mây mỏng nhẹ, có tiếng sóng biển vỗ bờ vang vọng, cảnh sắc thảm đạm giống như tâm tư ngay lúc này của Lâm Tri Ngư. Mang theo tâm trạng nặng nề ấy, thiếu niên lăn lộn mãi mới vào giấc ngủ.
Nửa mê nửa tỉnh, cậu dường như quay ngược thời gian trở về khi còn bé, cha mẹ cậu mang theo đứa nhóc còn mặc tã ra khu biển cạn đánh cá. Thuyền đánh cá màu trắng rất lớn, trên cánh buồm giương cao có một bông hoa hồng đỏ tươi, tiếc là đây không phải thuyền của họ.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng trên boong thuyền nói chuyện cùng cha cậu, hai người và mẹ cậu không ngừng quan sát xung quanh, một lúc sau cha chạy tới bên cậu, ôm cậu vào khoang tàu, mẹ cũng cầm trống bỏi dỗ dành cậu một lúc rồi hai người cùng ra ngoài.
Trong khoang tàu tối tăm chỉ còn một mình cậu, cậu nhàm chán giơ cánh tay nhỏ chơi đùa cùng không khí, thân thuyền nhẹ nhàng lắc lư. Qua khung cửa thủy tinh mờ mờ vì bọt nước, cậu dường như thấy một thứ gì đó trôi nổi trên mặt biển, nhìn qua giống như một đám hải tảo.
Cậu tò mò bò đến cửa, miệng nhỏ há ra kêu ê ê a a, bàn tay bé xíu đập đập lên mặt kính. Bóng đen dưới mặt biển càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ, cậu nhìn thấy một đôi mắt dài hẹp ẩn dưới mặt nước, hình như nó đang nhìn chăm chú vào cậu.
“Tố Châu!”
Lâm Tri Ngư hét lên sợ hãi, mở bừng hai mắt ra, lại phát hiện cậu đang nằm trên thuyền đánh cá, cha cậu đang giăng lưới, mẹ cậu ôn nhu nhìn theo cha, rồi lại cúi đầu bóc quýt cho cậu. Đây là… Cảnh tượng cậu và cha mẹ ra biển năm 8 tuổi.
“Không! Cha mẹ! Ngoài khơi nguy hiểm lắm, mau về đi!”
Lâm Tri Ngư vừa nói xong, trời trong nắng ấm ngoài khơi đột nhiên biến thành gió to mưa lớn, sắc trời đen kịt một mảnh, mưa rào rào trút xuống, từng con sóng dâng cao như tường thành đang cố nuốt chửng chiếc thuyền nhỏ bé.
Thân thuyền rung lắc dữ dội, mẹ ôm chặt cậu vào lòng, dùng hết sức bảo vệ cậu, hai người rơi vào nước biển vẩn đục, không nhận rõ phương hướng. Đúng lúc này, giữa biển nổi lên một cơn xoáy, lực hút mạnh mẽ tách hai người ra, cậu chỉ biết trơ mắt nhìn mẹ bị nước biển nhấn chìm, bị dòng nước độc ác kéo xuống nơi sâu thẳm không đáy kia…
Trong lòng biển đen kịt lạnh lẽo, có một ánh sáng màu xanh lao tới trước mặt cậu, cậu được một người ôm vào ngực, bơi ngược hướng nước biển lên trên. Con thuyền đã bị sóng đánh tan, từng mảnh vỡ thuận theo dòng nước trôi về phía hai người, mà người kia lại vững vàng ôm lấy cậu, không để cậu bị thương dù chỉ một chút.
Hai người trôi nổi rất lâu, người kia không ngừng độ khí giúp cậu, ghé vào tai gọi tên cậu, đến khi nổi lên mặt nước, hai người đã bơi tới một vùng biển đen xa lạ.
Trong cơn hoảng hốt, Lâm Tri Ngư nghe thấy tiếng sáo, cậu được đặt lên một mảnh vỡ của thuyền, người kia ngâm trong nước kéo cậu trôi lênh đênh trên biển. Cho đến khi người trên một chiếc thuyền khác chú ý đến, hắn mới lặng yên biến mất dưới đáy biển.
“Tiểu Ngư…”
Thanh âm khàn khàn như phát ra từ biển sâu ngàn mét, nó vang lên bên tai cậu, tạo thành từng tiếng vang va vào màng nhĩ mỏng manh.
Giọng nói này…
Lâm Tri Ngư thống khổ ôm đầu ngồi sụp xuống, bên ngoài trời đã sáng choang, cậu như vừa chạy trốn khỏi cơn ác mộng ngoài biển sâu, trở về ngôi nhà gỗ nhỏ quen thuộc.
Tất cả những chuyện xảy ra trong mơ đều là thật, hóa ra cậu đã quên rất nhiều thứ quan trọng. Hóa ra, từ rất lâu trước đây, cậu đã gặp Tố Châu rồi. Từ cái nhìn thoáng qua khung cửa kính, rồi lại đến tai nạn trên biển, Tố Châu vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của cậu.
Những nghi hoặc của cậu đã được giải đáp, cậu có thể dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của người cá bởi vì Tố Châu đã trở thành kí ức vừa mông lung vừa sâu sắc của cậu. Hai lần đại nạn không chết là bởi Tố Châu xuất hiện kịp thời cứu cậu. Ước nguyện cậu nói với Hải Thần được thực hiện, bởi vì Tố Châu đã nghe thấy. Còn đống vỏ sò kì lạ xuất hiện trước nhà cậu đều là quà mà Tố Châu mang tới.
“Tại sao… Anh lại không nói cho em biết?”
Lâm Tri Ngư sờ dây chuyền trên cổ, khẽ lẩm bẩm. Trong ngực cậu dâng lên cảm xúc kì lạ, chua xót, đau đớn muốn chết. Chớp mắt một cái, nước mắt trượt khỏi khóe mắt rơi xuống bàn tay cậu.
“Tri Ngư, sao cháu lại khóc? Chẳng lẽ có đứa nhóc nào bắt nạt cháu?” – Trưởng thôn bỗng nhiên xuất hiện, ông đặt mì và gạo xuống, ngồi bên giường thân thiết hỏi cậu.
Lâm Tri Ngư dụi mắt: “Không có… Cháu vừa mơ thấy cha mẹ. Trưởng thôn, sao ông lại đến đây ạ?”
“Trên biển không ổn lắm, mấy ngày gần đây không ai dám ra biển, chẳng thu hoạch được gì cả. Ông sợ cháu không mua được đồ ăn nên mang một ít đến cho cháu.”
Lâm Tri Ngư nghi hoặc nhìn ra cửa sổ, trưởng thôn cũng nhìn theo cậu: “Gần bờ không có chuyện gì, nhưng mà khu biển sâu không hiểu sao lại đột nhiên nổi gió… Hai người mất tích rồi.”
Lâm Tri Ngư sống gần biển, không phải ra khơi đánh cá. Nhưng mà người trong thôn thường đánh cá ở khu biển cạn, tại sao lại ra khu biển sâu?
Trưởng thôn biết cậu đang nghĩ gì, thở dài: “Không biết vì sao biển cạn không có nổi một con cá, hết cách rồi…”
Lâm Tri Ngư nghe thế, chợt lo lắng vô cùng. Không phải cậu lo lắng cho người dân mà lo cho Tố Châu. Trên biển nguy hiểm như thế, mặc dù hắn là người cá nhưng cũng không an toàn…
“Ôi? Ốc cánh phượng này đẹp thật đấy, to thế này, hiếm lắm, hiếm lắm. Cháu lấy cái này ở đâu thế?”
Trưởng thôn run rẩy cầm ốc biển, híp mắt đánh giá hoa văn tươi đẹp trên đó. Lâm Tri Ngư chỉ sợ ông run tay mà làm rơi ốc, vội đưa tay ra đỡ bên dưới, nhỏ giọng nói là nhặt bên bờ.
Trưởng thôn khen cậu may mắn, có thể nhặt được vỏ ốc cánh phượng vừa to vừa đẹp thế này.
Đúng rồi, cậu thực sự rất may mắn, mà tất cả những may mắn ấy đều có liên quan đến Tố Châu.
Trưởng thôn dặn dò vài câu rồi rời đi, LÂm Tri Ngư ngồi yên trước bàn, một lúc sau cậu cầm ốc cánh phượng chạy đến bãi đá ngầm, hướng về nơi biển lớn thổi từng tiếng thật mạnh.
Tiếng ốc tù trầm thấp vang vọng trên biển, dường như nó xuất phát từ nơi rất xa, mang theo tư thế vạn quân xuất chinh mà đấu đá với tiếng sóng biển rì rào, trong chốc lát không ai phân biệt được đây là tiếng sóng biển hay là tiếng vỏ ốc.
“Tố Châu, anh đang ở đây sao?”
Tiếng sóng biển vẫn dồn dập va vào vách đá, không ai trả lời cậu.
Lâm Tri Ngư đặt vỏ ốc xuống, mang theo quyết tâm được ăn cả ngã về không, cậu nhắm mắt nhảy xuống vách đá. Nếu như Tố Châu ở đây…
“Em đang làm gì thế? Có biết như vậy rất nguy hiểm không?”
Tố Châu đang ẩn náu dưới biển đột nhiên nổi lên mặt nước, hắn đỡ được Lâm Tri Ngư, vừa kinh sợ răn dạy, lại ôm cậu thật chặt vào lòng.
“Anh đúng là con cá xấu xa, rõ ràng anh luôn ở chỗ này. Trốn bên dưới nhìn em vui lắm hả?”
Lâm Tri Ngư được ôm vào ngực, ngón tay chọc liên hồi vào lớp vảy trước trái tim Tố Châu, lúc này cậu vô cùng bực bội, cũng vô cùng tủi thân oan ức.
“Tiểu Ngư của anh thật thông minh, em đoán được rồi.” – Tố Châu nắm lấy bàn tay cậu, đưa lên môi hôn một cái.
“Tại sao… Anh không nói cho em… Chúng ta… Từng gặp nhau rồi?” – Lâm Tri Ngư rụt tay về, hít mũi liên tục, nước biển quá mặn khiến cậu muốn rơi nước mắt.
“Đối với anh, em quên hay nhớ chuyện xưa không quan trọng, bởi vì không cần biết em quên bao nhiêu lần, anh sẽ mãi mãi xuất hiện trước mặt em.”
Tố Châu nâng Lâm Tri Ngư lên vai mình, giọng điệu hắn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt cực kỳ chân thành, con ngươi đen kịt dường như phát ra tia sáng khiến người ta cam tâm tình nguyện chìm vào trong đó.
“Tố Châu, cảm ơn anh…”
“Suỵt.” – Tố Châu che miệng Lâm Tri Ngư, nhẹ nhàng nói: “Không cần cảm ơn anh, là anh tự nguyện. Em không cần vì chuyện này mà thấy mang ơn anh. Anh không thể cứu cả cha mẹ em, thật xin lỗi.”
Khi đó hắn mới phân hóa, cơ thể vẫn còn yếu ớt, chỉ có thể cứu đứa nhỏ Lâm Tri Ngư. Lúc hắn quay lại vùng biển kia đã không tìm được gì nữa.
Lâm Tri Ngư mở to mắt nhìn hắn, lắc đầu tỏ ý không sao. Tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm, mặc dù Tố Châu là người cá nhưng cũng không dễ dàng, có thể cứu cậu đã là may mắn lắm rồi, sao cậu có thể trách hắn được. Cậu hơi mím môi hôn lên lòng bàn tay Tố Châu, lành lạnh, mang theo vị mặn của nước biển.
“Lần sau có thể hôn ở đây.”
Tố Châu nâng mặt Lâm Tri Ngư, nghiêng đầu hôn lên má cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm xuống da thịt ấm áp.
“Tiểu Ngư thổi ốc hay lắm, có thể dạy anh không?”
Tố Châu thấy Lâm Tri Ngư vui vẻ, cố tình thổi sai, từng hơi đứt quãng chói tai, không biết hắn đang dằn vặt lỗ tai của ai nữa.
“Ừm… Anh nên thổi cái này thì hơn.” – Lâm Tri Ngư xoa xoa lỗ tai, cầm chiếc harmonica trong túi đặt bên môi hắn: “Anh thấy chỗ màu xanh này không, chỉ cần thôi ở đây thôi, nghe hay lắm.”
Tôi Châu nắm tay Lâm Tri Ngư, giả vờ cẩn thận thổi một hơi. Tiếng kèn vang lên rất êm tai, không cần kỹ xảo gì cũng có thể nghe thấy tiếng kèn cao thấp lanh lảnh.
Hai người nháy mắt biến thành hai đứa trẻ ham vui, anh thổi một hơi, em thổi một hơi, tiến kèn vang lên đứt quãng nhưng không chói tai, biến thành một bản nhạc thảm họa, hai người lại nhìn nhau cười khanh khách.
Trời dần tối, ánh nắng hồng cam dần biến mất trong màn mây dày đặc như đang thúc giục người trên biển mau về nhà. Tố Châu vuốt phần tóc rối trên trán Lâm Tri Ngư, cúi đầu đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên đó.
“Em về đi, ngày mai gặp lại.”
Trên thế gian này, lời từ biệt tốt đẹp nhất là “Ngày mai gặp lại”. Những lời chưa nói hết hôm nay anh sẽ giấu trong lòng, đợi sáng mai, khi mặt trời mọc, anh sẽ mang những lời ngon tiếng ngọt ấy đến bên em.
“Cái này tặng anh.” – Lâm Tri Ngư đặt kèn harmonica vào tay Tố Châu, cẩn thận căn dặn từng câu từng chữ: “Khi nào anh đến nhớ thổi nó.”
“Được.”
Tố Châu biết chiếc kèn này rất quan trọng với LÂm Tri Ngư, hắn nắm chặt kèn trong tay, không nhịn được mà hôn nhanh lên môi cậu, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Đuôi cá xanh đen biến mất trong nước biển, giống như pháo hoa xinh đẹp xuất hiện ngắn ngủi trên bầu trời đêm rồi nhanh chóng biến mất. Lâm Tri Ngư nhìn biển khơi tối đen như mực, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngủ ngon, anh cũng mơ đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.