Editor: Cindy
Trên núi có rất nhiều điều kỳ lạ khiến đoạn đường đi này của Tô Nhứ có phần khó khăn, thỉnh thoảng họ còn gặp một vài động vật nhỏ nên lại dành chút thời gian chào hỏi vui đùa một phen.
Đường còn chưa đi được bao nhiêu mà Tô Nhứ đã than mệt mỏi.
Cứ ôm lấy tay Vân Dã mếu máo: “Chờ anh đến tới nơi rồi hãng gọi em tới, sao cứ nhất quyết phải bắt đi như thế này chứ!””
Vân Dã cúi người xuống, cõng cô lên.
“Như thế này vẫn than mệt mỏi?” Anh nói.
Tô Nhứ ôm cổ anh, lí nhí nói: “Mệt mỏi.”
Vân Dã cười khẽ, không lên tiếng.
Hai người đi được một lúc, Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn mây mù đầy trời lại cúi đầu xuống nhẹ nhàng cọ lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự không đi giúp Nhiếp đạo diễn à?”
“Cậu ta cũng không phải là đi nằm vùng như trước đó, mời một ekip chuyên nghiệp đến quay là ổn rồi.” Anh lười biếng nói, “Chẳng phải cậu ta nói cậu ta có tiền hay sao.”
Lại nói, Nhiếp Thư chọn sai ngày.
Hiện tại Vân Dã chỉ muốn yên bình ở chung một chỗ với Tô Nhứ, chỉ riêng hai người bọn họ.
Hoàng hôn xuống, Vân Dã cũng cõng Tô Nhứ lên tới đỉnh.
Tô Nhứ tò mò thò đầu ra quan sát căn nhà rất có cảm giác xưa cũ kia. Trước cửa phòng còn có ba bốn nấc thang, bên cạnh nấc thang lại có một bể nước, một con gấu trúc đỏ đang gạt lu lấy nước uống.
Giống như gấu trúc bình thường nhưng phần lưng nó có nhiều màu nâu đỏ hơn, bụng dưới và tứ chi đen tuyền, chỉ có phần gò má là có mấy mảng trắng, bộ lông cũng xinh đẹp mềm mại. So với gấu trúc thường dễ thương kiểu bỉ ổi [3] thì nó lại đáng yêu đến vô hại.
[3] Tiện mang thì chắc là dễ thương kiểu bỉ ổi ấy nhỉ? :vv
Gấu trúc đỏ đứng thẳng lên bằng chân sau, quay đầu nhìn về phía hai người đã lên tới đỉnh sườn dốc. Nó duỗi chân trước ra, chóp mũi đen kịt tương phản với một vòng trắng quanh miệng, tròng mắt to tròn màu nâu ánh lên vẻ kinh ngạc, tựa như nói —— wow!
Vân Dã mặt không đổi sắc đi tới, chẳng để ý gì đến nó. Ngược lại, Tô Nhứ nằm trên lưng anh cười tít mắt, cười xong còn vẫy tay với gấu trúc đỏ: “Oa!!”
Gấu trúc đỏ hạ chân trước xuống, từ từ bò lên nấc thang.
Vân Dã để Tô Nhứ xuống, vừa nói vừa đưa tay mở cửa: “Hơn mười năm không về, trong phòng hẳn là…”
Cửa vừa mở, hai cái đầu xù liền từ trong phòng chui ra, cái đầu nhỏ đỏ nâu xen lẫn với trắng trông cực đáng yêu.
Tô Nhứ cười híp mắt, ngồi xổm người xuống duỗi tay ra, nói nốt nửa câu sau: “Trong phòng hẳn là chất đầy gấu trúc đỏ.”
Vân Dã cười khẩy, mấy tên nhóc này là gan cũng lớn thật đấy.
Hơn mười năm không có người ở, bên trong nhà anh mạng nhện giăng đầy, ẩm mốc khắp nơi. Có lẽ do thỉnh thoảng có không ít động vật tới chơi nên trông cũng không tệ hại như trong tưởng tượng,
Cho dù Vân Dã có rời đi, nhưng hơi thở của anh khi đã từng ở nơi này hồi lâu không tiêu tán, vẫn vô cùng thu hút động vật. Theo bản năng, bọn chúng thích thân cận nơi này, nhưng cũng bởi vì mỗi người tránh né kẻ thù tự nhiên và lãnh thổ (?)
Hôm nay bạn mở cửa phòng này ra nhìn thấy gấu trúc đỏ, nhưng một thời gian sau quay lại có khi đã biến thành một con hổ, con báo đốm gì đó.
Tô Nhứ bước vào nhà nhìn thử. Hầu hết mọi thứ đều được làm bằng gỗ hoặc tre. Không gian khá đầy đủ, bàn ghế cũng không thiếu, tủ dựa gần cửa số còn để không ít đồ chơi nhỏ, chẳng hạn như đan tre nứa hay các loại đá xinh xẻo gì đấy.
Cửa sổ bên trái đang mở, gió đêm từ từ tràn vào, ngửi được cả hương cỏ xanh trong rừng.
Tô Nhứ quay đầu nhìn lại, suy nghĩ rồi nói: “Tiếc là giường nhỏ quá.”
Chiếc giường gỗ này dài chừng một thước, ván gỗ lợp rạ, trên lớp rơm rạ bày ra một chiếc chiếu trúc mỏng.
Vân Dã nhướng mày hỏi: “Em muốn ngủ ở đây?”
“Tới thì cũng tới rồi, chẳng lẽ xem một tí liền rời đi ngay à?” Tô Nhứ nói, “Dù gì thì nơi này cũng là nhà anh khi mới tới đây mà.”
Vân Dã yên lặng.
Anh chưa từng coi nơi này là nhà mình, với lại anh cũng chỉ ở đây có mấy tháng đã đi rồi.
Bởi vì bị truyền tống.
Nghe Tô Nhứ nói vậy. Vân Dã quan sát xung quanh lần nữa, cau mày chê bai: “Nhà anh mà lại tồi tàn rách rưới như vậy sao?”
“Không tồi tàn, không tồi tàn, hơn mười năm trước chính là như vậy đấy.” Tô Nhứ nói
Vân Dã liếc mắt nhìn cô: “Nhà em mười năm trước cũng như vậy à?”
Tô Nhứ: “…”
Này không thể so sánh được.
“Em ra ngoài chơi với bọn chúng một lúc đi, anh sửa sang chút.” Vân Dã xắn ống tay áo, muốn ra tay.
Ba con gấu trúc đó lặng lẽ leo lên cửa sổ đang ngoẹo đầu nhòm vào trong, cái đuôi rối bù buông thõng bên ngoài cửa sổ, vẫy vẫy.
“Em cũng giúp.” Tô Nhứ giơ tay nói.
“Em không giúp được gì đâu.” Vân Dã xoay người dọn dẹp trên tủ đồ, “Đi chơi đi.”
Tô Nhứ nhìn người đàn ông đưa lưng về phía mình, khẽ thở dài.
“Có phải chúng ta đến giai đoạn chán nhau rồi không?” Tô Nhứ tỏ vẻ phiền muộn nói, “Trước thì chê em thể lực không tốt, giờ lại cảm thấy em chẳng giúp được gì.”
Vân Dã: “…”
Tô Nhứ: “Người ta nói thời kỳ bảy năm, nhưng giờ còn lâu mới tới bảy năm mà, sao đã ——”
Lời còn chưa dứt đã bị Vân Dã xoay người lại bóp eo đè lên bên cửa sổ hôn. Mấy con gấu trúc đỏ cơ trí nhảy tụt xuống, đứng dưới mái hiên, nhấc chân trước lên giương cao đầu nhìn —— woa!
“Giai đoan chán nhau?” Vân Dã rũ mắt, trán kề trán cô, giọng khàn khàn, “Hửm?”
Bây giờ cả người anh đều đang trong giai đoạn tình yêu nóng bỏng thiêu đốt đấy.
Dưới ánh mắt nguy hiểm nào đó, Tô Nhứ lắc đầu liên tục, dùng hai tay kéo lấy cổ anh, tựa vào trong ngực anh làm nũng.
Vân Dã liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đưa tay xoa xoa tóc cô nói: “Thôi được rồi, ngày mai lại làm, tối nay mình ở lều vải.”
Dù sao cũng không thể ngủ ở trong cái phòng này được.
Chờ tới khi Vân Dã đem lều vải và trang bị cắm trại về thì người phụ nữ mới vừa nói phải giúp anh một tay đã mải mê vui đùa với gấu trúc đỏ, hoàn toàn không để ý tới kẻ đang hạ trại phía sau là anh đây.
Vì vậy Vân Dã mang theo không ít thứ đi tới đi lui, bao gồm cả lương thực và các loại dụng cụ vật liệu chuẩn bị cho ngày mai sửa sang nhà cửa.
Toàn bộ những tia nắng chiều lùi dần nơi đường chân trời, màn đêm buông xuống.
Gấu trúc đỏ rời đi, về lại trong rừng kiếm ăn. Tô Nhứ đã ăn xong đồ Vân Dã mang tới, đang ngắm nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài.
Cô nghiêng đầu nhìn Vân Dã hỏi: “Trước kia anh ở đây thì làm những gì?”
“Giống như bây giờ thôi, ngồi ngắm sao.” Vân Dã đưa tay lau nước sốt còn dính bên khóe miệng cho cô, “Anh không cần đi ra bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trong mắt bọn chúng. Thỉnh thoảng, gió, mây và mưa đi ngang qua cũng sẽ gửi cho anh ít tin tức.”
Tô Nhứ chớp mắt nhìn anh, bánh phô mai trong tay chẳng còn thơm nữa.
Mặc dù người này đã thuộc về cô nhưng sức mạnh của Vân Dã vẫn sẽ khiến người ta sinh lòng ghen tị.
Vân Dã từ trong mắt cô nhìn ra mấy phần hâm mộ, cười nói: “Gió đêm nay cũng đang nói chuyện với em đấy, thử lắng nghe xem.”
“Thật không?” Tô Nhứ vểnh tai, vẻ mặt cực nghiêm túc.
Vân Dã gật đầu nói, “Thật, em cứ lắng nghe thật kỹ, chắc chắn sẽ nghe thấy thôi.”
Tầm mắt Tô Nhứ lướt qua thung lũng, mây mù dưới vách núi sâu, chấm nhỏ trên đỉnh đầu lóe lên, cực kỳ đẹp mắt.
Gió đêm lành lạnh quất vào mặt, cô nghiêm túc lắng tai nghe hồi lâu, quay đầu nhìn Vân Dã: “Em nghe thấy rồi.”
“Hửm?” Vân Dã cười, “Nghe thấy nó nói gì nào?”
Tô Nhứ ra hiệu cho anh tiến tới, Vân Dã tới gần, nghe cô ghé sát tai anh thì thầm: “Nó nói rằng anh thích em, rất rất thích.”
Vân Dã ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt Tô Nhứ là ý cười ranh mãnh.
“Thế thì nó chưa nói hết rồi.” Vân Dã cong môi cười, “Không chỉ là thích thôi đâu, anh yêu em.”
Có đôi khi, lời yêu thương được nói ra một cách tự nhiên lại đầy chân thành và thẳng thắn, khiến cho lòng người không ngớt rung động.
“Em cũng yêu anh.” Tô Nhứ cười, hôn lên môi anh.
Hai người dính nhau một lúc, ăn uống no nê nên Tô Nhứ rảo bước tới phía bìa rừng sau nhà, trời tối đen như mực, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Trong bóng tối, Tô Nhứ nhìn thấy một đôi mắt sáng lên đang tiến lại gần, chờ nó đi tới chỗ nguồn sáng mới phát hiện thì ra là một con hổ.
Một con hổ màu trắng.
Bộ lông màu trắng mềm mại cùng với hoa văn màu đen, ba sọc đen dài thật to trên đầu tựa như chữ vương.
Tô Nhứ dụi mắt để chắc chắn rằng mình không có nhìn lầm.
“Hổ trắng?” Cô kinh ngạc nói.
Tô Nhứ vừa nói xong thì con hổ xoay người tiến vào màn đêm.
“Ơ, bị mình dọa bỏ đi à?” Cô bối rối, đang định quay về gọi Vân Dã thì lại thấy hổ trắng đi ra, còn lôi theo cả một con linh dương đã chết.
Tô Nhứ: “…”
Lực cắn mạnh mẽ của hổ trắng bấu chặt lấy cổ linh dương, một đường máu tươi kéo tới trước mặt Tô Nhứ. Sau khi đem linh dương trong miệng thả xuống bên chân cô liền ngồi chồm hỗm, vươn lưỡi liếm quanh miệng.
Tô Nhứ lui về phía sau mấy bước, giọng run run nói: “Không, không không, Đại vương cứ ăn đi, kẻ hèn này ăn no rồi.”
Hổ trắng nghe hiểu, vì vậy bắt đầu đứng dậy ăn uống.
“Vân Dã, Vân Dã!” Tô Nhứ xoay người lon ton chạy về phía cửa phòng, Vân Dã đang ở trong đó bận bịu sửa chữa, nghe thấy tiếng cô gọi thì từ cửa sổ thò đầu ra nhìn cô, thấy cô phấn khích chạy về phía mình thì hơi nhướng mày.
Tưởng là Tô Nhứ nhớ mình nên Vân Dã giang hai tay về phía cô, chuẩn bị nghênh đón cái ôm sắp tới. Ai ngờ Tô Nhứ lại dừng lại dưới bậc thang, đưa tay chỉ về phía bên kia nói: “Hổ nhỏ tới kìa! Là hổ trắng nhỏ đó! [4]
[4] 小脑斧: ngôn ngữ mạng, cách gọi đáng yêu dành cho hổ, đọc gần giống với với ‘Little Tiger’
Nghe thì hẳn là một cách phát âm đáng yêu đấy, thế không định để cho anh ôm chứ gì?
Vân Dã mặt không đổi sắc thu tay về, ồ lên một tiếng.
Tô Nhứ đã tập mãi thành quen với loại thái độ chẳng có gì hay ho của Vân Dã, nhưng dù thế thì nó cũng chẳng ngăn được sự kích động của cô. Vì vậy cô bước đến kéo tay Vân Dã nói: “Nó còn tha cả linh dương tới ——”
Vân Dã trở tay kéo người vào trong lòng, cách cửa sổ ôm lấy, cúi đầu hôn cô, “Sao thấy hổ mà còn vui sướng hơn là thấy anh thế? Anh còn không đẹp bằng hổ à?”
Tô Nhứ chẳng hiểu tại sao mà sau khi ở chung với cô, tính chiếm hữu của Vân Dã càng lớn.
Cô kéo Vân Dã ra ngoài cùng xem hổ to.
Tô Nhứ ngồi xổm ở bên cạnh, chỉ vào con hổ đang ăn, rồi ngẩng đầu nói với Vân Dã: “Anh nhìn này, màu trắng, là hổ trắng hoang dã đó!”
Này đúng thật là vô cùng hiếm thấy.
Có thể nói, hổ trắng hoang dã ngoài tự nhiên đã bị tuyệt chủng, những con còn lại hiện giờ căn bản đều đang ở trong vườn thú và khu bảo tồn động vật.
Đây chẳng qua chỉ là một biến thể của hổ Bengal. Các sọc đen trên nền trắng xuất hiện là bởi đột biến gen, nhưng nhìn qua thì nó cũng không bị khuyết tật cái gì, mọi thứ đều rất bình thường.
Hổ trắng thấy Vân Dã liền xé một miếng thịt ném tới phía trước, ngẩng đầu nhìn anh.
Vân Dã nói: “Không ăn.”
Hổ trắng lại tiếp tục tự mình ăn.
“Hai người biết nhau à?” Tô Nhứ hỏi.
“Không biết, đây là lần đầu tiên gặp.” Vân Dã nói, “Mười mấy năm trước nạn săn trộm tràn lan, không có luật pháp trói buộc mạnh mẽ cũng không có các biện pháp bảo vệ nên mấy con hổ con báo trong núi này đều bị giết gần hết. Ngay cả con công cũng bị giết chỉ bởi vì lông của chúng quá đẹp.”
“Lúc anh ở đây chỉ nhìn thấy một con hổ, con này là con thứ hai anh gặp ở đây.”
Hổ trắng thực sự rất hiếm thấy.
Bởi vì bộ lông trắng xóa khiến cho khả năng sinh tồn trong tự nhiên của nó càng khó khăn hơn, dễ dàng bại lộ, rất khó để ẩn mình. Mà quan trọng là, trong mắt những kẻ săn trộm, bản thân nó chính là một cây ATM biết đi.
Một con hổ Bengal trắng có thể bán với giá hàng triệu đô la.
“Con trước kia vẫn còn sống ư?” Tô Nhứ nhìn về phía núi rừng mờ mịt, hỏi.
Vân Dã nhàn nhạt nói: “Chết rồi.”
Tô Nhứ có chút tiếc nuối, nhẹ nhàng sờ đầu hổ trắng, những sợi lông mềm mại mang đến cảm giác vô cùng ấm áp.
“Nó đến đây để dạo chơi. Em ở đây chơi với nó đi, anh tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.” Vân Dã không hứng thú mấy với hổ trắng, xoa đầu Tô Nhứ xong liền trở về nhà.
Tô Nhứ ở bên cạnh chụp hình, chờ nó ăn no xong mới giơ điện thoại trên tay lên nói: “Đại vương, cùng nhau chụp một bức ảnh nhé?”
Hổ trắng đi tới, tò mò quan sát ống kính điện thoại, sau khi đi quanh Tô Nhứ một vòng nó lại trở về ngồi xổm bên người cô.
“1, 2, 3 ——” Tô Nhứ chụp ảnh cùng nó.
Trên mấy cái râu màu trắng của nó dính vết máu, đang liếm cọ rửa mặt.
Tô Nhứ nảy ra sáng kiến, cầm nhánh cây trên đất vẽ bàn cờ năm quân rồi chơi đánh cờ với Đại Vương.
“Tao là O, mày là X, như thế này. Cứ năm quân nối thành một hàng liền thắng.” Cô nghiêm túc cẩn thận nói quy tắc cho hổ trắng, “Mày muốn đánh ở đây thì lấy móng vuốt gạch ở đấy.”
Bởi vì có năng lực của Vân Dã nên hổ trắng có thể nghe hiểu lời Tô Nhứ nói.
Vì vậy Tô Nhứ cầm nhánh cây vẽ O, chờ hổ trắng dùng móng vuốt chọn ô vuông xong rồi kẻ X vào đó.
Tô Nhứ không muốn được thắng quá dễ dàng nên cô vừa cười vừa dạy hổ trắng: “Đại vương, mày không thể đi bừa được, thấy tao được ít nhất ba cái thẳng hàng rồi thì khi đến lượt mày phải nghĩ cách chặn tao lại. Như thế này này, đưa con của mày vào đây chặn lại.”
Cô định cố gắng dạy hổ trắng chơi sao tinh ranh hơn một tí.
Cứ lặp đi lặp lại mấy chục ván như vậy mà hổ trắng vẫn không thể hiểu phải chặn cô lại thế nào. Nhưng ngược lại, nó đã học được cách dùng móng vuốt của mình vẽ X.
Tô Nhứ đối với chuyện này vô cùng vui vẻ hân hoan.
Vì vậy trong khoảng thời gian sau đó, Tô Nhứ cầm nhánh cây vẽ còn hổ trắng duỗi chân dùng móng kẻ. Sau khi bị phán là mình thua, Đại vương sẽ gầm gừ một tiếng, trên mặt mang ý nghi ngờ nhìn Tô Nhứ.
Tựa như hỏi cô tại sao lại như vậy, tại sao nó lại thua! Vua của muôn thú như ông đây mà lại thua thảm hại như chó thế này không phải rất mất mặt sao?
Tô Nhứ nhịn cười nói: “Mày phải nghĩ cách chặn tao lại, không thể để cho tao nối năm quân lại với nhau. Giống như bây giờ, mày nhìn đi.”
Cô chỉ chỉ vào vòng tròn đã nối lại thành một đường, nhấn mạnh với hổ trắng: “Không thể để cho nó xuất hiện, một khi nó xuất hiện mày liền thua.”
Hổ trắng dường như đã hiểu rõ vì sao mình thua. Vậy nên sau đó bắt đầu thử chặn lại quân cờ của Tô Nhứ.
Tô Nhứ cũng hạ độ khó xuống, cải thiện thể nghiệm trò chơi cho hổ trắng. Nước đi lần này rất rõ ràng, cô cố ý vẽ ba viên tròn cho hổ trắng xử.
Vừa thấy hổ trắng phá vỡ nước cờ của mình, Tô Nhứ liền khen ngợi: “Đại vương, lợi hại quá đi, rất nhanh sẽ biết thôi!”
Hổ trắng hừ một tiếng.
Khen, khen nữa đi, ba hoa chích chòe!
Tô Nhứ không vội thắng nó mà lại cho nó một nước đi có thể dễ dàng phá giải, sau khi thấy nó lại phá được, cô vỗ tay khen ngợi: “Đại vương không hổ là Đại vương! Nhanh như thế mà đã học được rồi! Hoàn toàn áp đảo gấu trúc cách vách đó nha!”
Hổ trắng duỗi chân lau mặt rồi liếm lòng bàn tay, được cô khen đến sảng khoái cả người.
Nhưng nó chỉ biết chặn Tô Nhứ, không biết tự phát triển hướng đi của mình nên Tô Nhứ muốn thắng cũng rất dễ dàng, sau khi thắng còn dành chút thời gian cố ý hỏi nó: “Đại vương, chơi nữa không?”
Chơi chứ!
Hổ trắng gật đầu, móng vuốt chấm vào ô vuông trong bàn cờ, ra hiệu cô tới.
Hôm nay ông đây không tin không thắng được nhà ngươi!
Đại vương bị ép tới mức muốn quyết phân thắng bại.
Tô Nhứ cười rất vui vẻ, dọn dẹp xong bàn cờ lại tiếp tục.
Thấy hổ trắng nghiêm túc, Tô Nhứ cảm thấy mình không thể buông thả, phải khiến nó hiểu ra rằng cứ mải mê chặn đường đi nước bước của người khác không phải là đường ra duy nhất, bản thân nó có thể tự xông pha một mảnh trời đất.
Mặc dù muốn hổ trắng có thể hiểu được đến mức độ này có phần khó khăn.
Vậy nên, hổ trắng lại bị Tô Nhứ ngược mấy chục ván.
Vân Dã làm xong mọi thứ, đi ra kêu Tô Nhứ về nhà ngủ, Tô Nhứ lại nói: “Chờ chút đã, chơi thêm một lúc nữa!”
Sau đó lại thắng hổ trắng, nhìn nó gào khóc đứng dậy đi lòng vòng xung quanh, Tô Nhứ cười chảy cả nước mắt.
Vân Dã cũng đi qua xem trận đấu.
Mới một ván.
Tô Nhứ đang muốn hạ xuống thì bỗng nhiên hổ trắng duỗi móng đè tay cô lại. Tô Nhứ giương mắt nhìn, chống lại tròng mắt màu xanh lạnh buốt đang âm thầm nói: “Đừng! Đừng đi ô này! Cầu xin cô đấy!
“OK, không đi thì không đi.” Tô Nhứ hào phóng đổi ô hạ cờ.
Vân Dã ở bên cạnh cười nhạo: “Tiền đồ đâu.”
Nhờ đó hổ trắng lại học thêm được một chiêu mới, đè tay Tô Nhứ không cho cô hạ cờ.
Mỗi lần Tô Nhứ muốn bắt đầu chém giết lung tung kết thúc ván này, hổ trắng lại duỗi chân ra cầu xin cô.
Tôi làm được mà!
Cho tôi thêm một cơ hội nữa!
Lần này nhất định làm được!
Hổ trắng tiếp tục duỗi ra móng vuốt của mình ra giữ lấy Tô Nhứ, tôi học được rồi, thật đấy! Cái ô này để cho tôi đi mà, tôi chắc chắn sẽ không để thua nữa đâu!
Vân Dã đứng bên cạnh khom người xuống rồi khoanh luôn một chữ O vào trong ô vuông, sau đó nối năm ô thành một hàng
“Mày thua rồi.” Vân Dã kéo Tô Nhứ lên, dắt cô về nhà ngủ.
Hổ trắng nhìn hai người rời đi rồi lại nhìn bàn cờ đầy rẫy ô vuông chằng chịt, nó duỗi chân ra đè vào trong đó, vẻ mặt như lạc vào sương mù