Editor: Cindy
Khi Vân Dã định gọi Tô Nhứ dậy thì cô rút cánh tay đang ôm anh lại rồi rúc cả người vào trên ghế sô pha, uể oải nói: “Em muốn ngủ thêm chút nữa.”
Vân Dã: “…”
Mẹ Tô đặt đồ lên bàn, lạnh nhạt nói: “Cứ để cho con bé ngủ đi.”
Trong phòng yên tĩnh hai giây, Tô Nhứ dùng dằng nâng mí mắt lên, “Mẹ?”
Vân Dã nói: “Mẹ em tới.”
“À, thỉnh thoảng mẹ em cũng tới đưa đồ ăn cho em, bà ấy…” Nói được một nửa thì chợt tỉnh ráo, vội bật dậy từ trên ghế, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía cửa, “Mẹ?”
Giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Mẹ Tô thẳng thắn quan sát thật kỹ hai người họ.
Mặt Tô Nhứ trắng bệch.
Ôi trời ạ!
“Mẹ, mẹ đến đây từ khi nào vậy? Sao sao sao mẹ không nói trước với con một tiếng? Con con con…” Tô Nhứ lắp bắp nói rồi lập tức ngồi lên thật đàng hoàng, tay lại nắm lấy ống tay áo của Vân Dã.
Mẹ Tô liếc thấy động tác nhỏ của cô, trên mặt lại tỉnh bơ: “Vừa mới tới. Sao lại không lên giường mà ngủ?”
Mẹ, sao câu hỏi của mẹ lại sắc bén như vậy chứ!
Mặt Tô Nhứ mới vừa trắng bệch lại vút một cái đỏ ửng.
“Mệt quá nên…” Cô nhắm mắt nói xong thì đứng dậy nói tiếp: “Mẹ, bọn con đi rửa mặt trước xong lại ra. À, đúng đúng rồi, đây là bạn trai con, Vân Dã. Vân Dã trong nhàn vân dã hạc.”
Vân Dã bị cô kéo dậy, nghe thấy lời giới thiệu của cô, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Anh bình tĩnh nói một câu cháu chào dì, thái độ đường hoàng lễ phép.
Mẹ Tô ừ một tiếng, cũng không có nhiều lời, xách đồ đi vào nhà bếp.
Tô Nhứ cứ đi ba bước lại quay đầu quan sát động tĩnh phía mẹ Tô, Vân Dã đứng ở cửa phòng tắm, nghiêng đầu nhìn cô, “Sợ cái gì?”
“Lần đầu tiên em mang bạn trai về nhà gặp mẹ, không có kinh nghiệm gì hết, không sợ được chắc?” Tô Nhứ thuận miệng đáp ngon lành.
Vân Dã cười: “Thế em định tích lũy kinh nghiệm để làm gì?”
Tô Nhứ quay đầu nhìn anh, “Em không có ý đó mà.”
“Đến anh còn không sợ thì em sợ cái gì, trước vào rửa mặt đi đã.” Vân Dã nói, nhưng mắt lại đánh sang phía nhà bếp.
Lúc Tô Nhứ rửa mắt có nghĩ, Vân Dã đã từng gặp phải tình huống cần đối phó với trưởng bối chưa nhỉ? Có thể thấy anh không quá thích cuộc sống nơi thành thị, những người quen biết dường như đều là những người trẻ tuổi, ngoại trừ Meyerov lớn tuổi một chút nhưng anh cũng chỉ là mỗi năm gặp một lần.
Cô bất giác đặt câu hỏi: “Vậy anh có kinh nghiệm à?”
Vân Dã nghe vậy, mặt đầy vẻ khó hiểu: “Đương nhiên là không rồi.”
Tô Nhứ: “Thế sao anh lại bình tĩnh quá vậy!”
Vân Dã trợn mắt nói: “Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy à? Bây giờ cứ lướt bất cứ đâu trên mạng cũng có thể lướt đến cái chủ đề này, thấy nhiều rồi thì sẽ biết thôi.”
Tô Nhứ: “…”
Thì ra là mấy bài viết vô dụng của các blogger kia giúp anh nâng cao được mớ kiến thức kỳ quái sao?
“Thật ra thì cũng không cần quá khẩn trương đâu. Em thích thì chắc chắn mẹ em cũng sẽ thích, bà ấy sẽ không can thiệp vào chuyện của em… Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt có hơi đột ngột.” Tô Nhứ hít sâu một hơi, nói, “Em đi ra trước xem thế nào.”
Vân Dã bình tĩnh nói: “Đừng khẩn trương, anh chắc chắn có thể khiến cho mẹ em hài lòng.”
Chờ sau khi Tô Nhứ ra ngoài, một mình anh ở trong phòng tắm, bình tĩnh rút điện thoại ra, mở wechat nhóm với chủ quán và mấy người đàn ông già đầu độc thân kia ra hỏi: “Lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ, phải làm sao mới được điểm tuyệt đối?”
“?” Nhiếp Thư mở voice chat, “Con bà nó! Hai người tiến triển nhanh thế rồi cơ á?”
Chủ quán: “Đến nhà gặp mẹ vợ thì phải mặc đồ chỉn chu, mua quà ra mắt dựa theo sở thích, tự mình lái xe tới, vậy là có thể lấy điểm thiện cảm rồi.”
Vân Dã: “…”
“Quá trình này bỏ qua.”
“?” Chủ quán cười khẩy, “Quà ra mắt cũng không thèm mua mà cậu dám đòi điểm tuyệt đối?”
Trong lòng Vân Dã nói, bây giờ tôi có thể ra ngoài mua được đó, nhưng chỉ sợ mua xong quay về lại hù dọa người ta.
Đàm Chi Hành hỏi: “Sao lại gặp được?”
Vân Dã: “Ở nhà.”
Lại đơm thêm một câu, “Bất ngờ đến, không kịp đề phòng.”
“Vậy thì cậu toang rồi, điểm tuyệt đối chắc chắn không thể nào có được đâu.” Nhiếp Thư nói, “Chỉ có thể hy vọng đạt tiêu chuẩn thôi.”
Đàm Chi Hành: “Kiến nghị lập tức rời đi, nói là lần sau cháu sẽ đến thăm hỏi chính thức.”
Chủ quán cũng nói: “Cái này được đấy.”
Vân Dã cùng với đoàn quân sư của mình thảo luận một lúc, cuối cùng rửa mắt rồi bước ra ngoài với vẻ vô cùng tỉnh táo.
Bên ngoài, mẹ Tô đang bày bữa sáng bà mua ra bàn, nhìn thấy Vân Dã bước ra liền nói: “Cùng nhau ăn bữa sáng đi.”
“Cháu cảm ơn.” Vân Dã nho nhã lễ phép nói, “Nhưng tạm thời không được, lần này gặp mặt vội vàng quá, có chút không phải. Lần sau nhất định cháu sẽ tìm thời điểm tốt để chính thức tới hỏi thăm mọi người.”
Mẹ Tô nhướng mày, có chút bất ngờ.
Vân Dã nháy mắt với Tô Nhứ, cô liền đưa anh ra tới cửa, nói: “Vậy lần sau giới thiệu lại thật tốt, anh đi trước đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Sau khi đóng cửa lại, Tô Nhứ quay đầu cười nhìn mẹ.
Mẹ Tô bưng bữa sáng ra, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Che chở như thế làm gì, mẹ cũng sẽ chẳng làm gì cậu ta.”
Tô Nhứ mới vừa ngồi xuống liền phát hiện Vân Dã cũng ngồi ở bên cạnh.
Vân Dã ra dấu ‘xuỵt’, rồi lại quay đầu về phía mẹ Tô.
Cô dở khóc dở cười, mới vừa còn nói đến đường đường chính chính khiến cô còn tưởng người đàn ông này rời đi vì không thể sống hòa hợp với người lớn.
“Hai đứa bên nhau bao lâu rồi?” Mẹ Tô hỏi.
Tô Nhứ thành thật đáp: “Cũng vài tháng rồi ạ.”
Vân Dã nói: “Bốn tháng.”
Nói xong còn liếc nhìn Tô Nhứ, im lặng tỏ ý: Thế mà em lại không nhớ rõ bao tháng!
Khuôn mặt khó chịu ngạo kiều kia xem Tô Nhứ vùi đầu nhìn chằm chằm bữa sáng trong bát, nếu không sợ là bị mẹ Tô nhận ra có gì không đúng.
Mẹ Tô: “Người ở đâu?”
Tô Nhứ phồng má nói: “Người miền Nam”
“Làm gì?”
“À, kiểm lâm.”
Vân Dã: “…”
Mẹ Tô có vẻ kinh ngạc, “Trong nước?”
Tô Nhứ lắc đầu, “Nước ngoài.”
“Nước nào?”
“Phi, Châu Phi.”
Mẹ Tô: “…”
Yên tĩnh lạ thường.
Vân Dã cảm thấy, sợ là ngay cả đến tiêu chuẩn mình cũng không thể đạt được.
“Nhưng mà anh ấy rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt. Anh ấy rất được động vật yêu thích, lại còn chiến đấu với đám thợ săn trộm, là một người hiền lành và gần gũi.” Tô Nhứ cố gắng xoay chuyển tình thế, “Hơn nữa anh ấy cũng dạy con rất nhiều kiến thức. Mẹ xem, mấy hình ảnh với video trên Weibo của con đều là nhờ anh ấy đưa đi tiếp xúc, con người sau khi lạc vào thế giới kỳ lạ, sẽ có rất nhiều cảm thụ đặc biệt.”
Mẹ Tô: “Mẹ cô còn chưa xoi mói nửa chữ mà cô đã cuống cuồng cái gì?”
Tô Nhứ: “…”
Này không phải do bản thân chính chủ đang ngồi bên cạnh, sợ anh tự bế hay sao.
Tô Nhứ bưng bát lên húp cháo, lại nghe mẹ Tô nói: “Chỉ cần không phải lấy kết hôn làm tiền đề, con thích chơi thế nào tùy con, mẹ không quản.”
Ý là nếu kết hôn thì không được sao?
Vân Dã nheo mắt lại, không lên tiếng.
Tô Nhứ dè dặt hỏi: “Vậy nếu kết hôn…”
“Nói kết hôn thì có thể kết hôn à?” Mẹ Tô lạnh nhạt nói, “Có tấm gương là mẹ đây con còn không biết sao? Loại chuyện này không thể hấp tấp được đâu, tình yêu cũng không thể làm ra cơm ăn. Bây giờ thì thích muốn chết đấy, nhưng sau này ai biết thế nào?”
Tô Nhứ gật đầu hùa theo, Vân Dã lạnh lùng liếc cô.
Rồi lại nghe mẹ Tô nói: “Nhưng mà nếu con cứ kiên trì thì mẹ cũng đành chịu.”
Tô Nhứ chớp mắt cười với bà.
“Khi con rời khỏi nhà họ Tô mẹ cũng đã nói rồi, từ nay về sau mọi chuyện đều do chính con làm chủ, không ai có thể đưa ra quyết định thay con nữa.” Mẹ Tô nói, “Mẹ cũng vậy, nhưng mẹ hy vọng con sẽ cẩn thận, cũng mong rằng đối phương có thể đối tốt với con.”
“Ít nhất ấn tượng đầu tiên cũng coi như không tệ.”
Vân Dã nghe xong, nhất thời cảm thấy mình giữ được ranh giới đạt tiêu chuẩn.
“Không sao, bọn con còn có nhiều thời gian lắm.” Tô Nhứ cười nói, “Không vội.”
Mẹ Tô gật đầu, lúc ăn bữa sáng lại nói: “Cuối tuần sau nếu có rảnh thì mang thằng bé tới xem.”
“Vâng.” Tô Nhứ cười rất vui vẻ.
Sau khi mẹ Tô ăn sáng xong thì phải rời đi, Tô Nhứ đưa người ra tới cửa. Sau khi đóng cửa, cô quay đầu nhìn Vân Dã đã hiện hình, nói: “Cuối tuần sau anh có rảnh không?”
Vân Dã cong môi cười, giang hai tay về phía cô: “Chỉ cần em nói một tiếng, lúc nào cũng rảnh.”
Tô Nhứ lạch bạch chạy tới bên anh. Ngay khi cô định ôm lấy anh thì nháy mắt, cạch một tiếng, cửa mở ra.
Mẹ Tô nhìn cô con gái tự dưng lảo đảo rồi quỳ sụp xuống đất, mặt đầy vẻ nghi ngờ.
“Quỳ làm gì?”
Tô Nhứ ngẩng đầu lên liếc nhìn Vân Dã lui về sau một bước ẩn thân, lúng túng thu tay lại, xấu hổ đứng lên nói: “Con… con vô tình trượt chân…”
“Cẩn thận chút.” Mẹ Tô không hề nghi ngờ, sau khi vào phòng bếp thì nói, “Lúc đi chợt nhớ ra quên pha nước sốt cho con. Cái hộp màu xanh nên ăn sớm, không để qua đêm sẽ phải đổ đi, không thể ăn nữa.”
Tô Nhứ gật đầu, nhìn chằm chằm mẹ sau khi làm xong lại rời đi.
Trong phòng yên lặng một lúc.
Sau khi chắc chắn mẹ Tô đã thật sự rời đi, Vân Dã lại giang hai tay về phía cô nhưng bị Tô Nhứ nhét đầy gấu bông trên sô pha vào lòng.
Vân Dã: “…”
Anh mặt không đổi sắc kéo tay Tô Nhứ tới nói: “Để anh xem nào, đầu gối vừa ngã có đau không?”
Tô Nhứ nói: “Anh không phải sợ, mẹ em không phản đối đâu.”
“Mẹ em…” Vân Dã dừng một lát, nói: “Rất có cá tính.”
Mặc dù anh không quá thích đến thành phố của con người, nhưng những người mà anh tiếp xúc qua không phải ít, trái lại cực kỳ nhiều.
Ở khắp mọi nơi, tại đủ các quốc gia trên thế giới đều có.
Dù là da trắng, da vàng hay da đen, cho dù không cùng tín ngưỡng, văn hóa, tập tục —— nhưng cũng có phần giống nhau.
Có những người mẹ yêu con mình thắm thiết, có thể vì chúng mà làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng cũng có người ngoại lệ.
Vân Dã cho rằng mẹ Tô là loại đầu tiên.
“Năm em mười bốn tuổi cha mẹ em ly dị. Mặc dù em được phán quyết cho nhà họ Tô nhưng sau đó em vẫn chọn sống cùng mẹ.” Tô Nhứ ngồi trên ghế sô pha, Vân Dã xoa đầu gối cho cô, nghe cô thong thả kể chuyện, “Bởi vì cuộc hôn nhân hai người bọn họ là hôn nhân thương mại, mà mẹ em lại thích cha em, nhưng dù thế nào thì trong lòng cha vẫn là một người khác. Giữa hai người có rất nhiều mâu thuẫn.”
“Mẹ biết mấy năm nay bố vẫn luôn liên lạc với người ông thích, có chút cuồng loạn, trở nên hơi…” Tô Nhứ cân nhắc cách dùng từ một chút, “Đáng sợ. Nhưng sau đó bà đã tỉnh ngộ, cảm thấy cứ dây dưa mãi với một người đàn ông không yêu mình chẳng có ý nghĩa gì, cuối cùng ly dị.”
“Thật ra bà nội phản đối kịch liệt. Bởi vì loại chuyện giống như ly di này sẽ gây ra bất lợi đến hình tượng của nhà họ Tô. Nhưng cha em thì rất vui vẻ, đó là lần đầu tiên hai người họ có chung mục tiêu.”
Ngay hôm ly dị, cha Tô đưa Cao Đình về nhà.
Tuy nói bà cụ không thích cô con dâu trước vì có rất nhiều mâu thuẫn với con trai bà, nhưng bà càng không thích Cao Đình, người phụ nữ vẫn luôn chiếm giữ tâm tư con trai.
“Sau khi ly hôn, cả người mẹ em đều thay đổi.” Tô Nhứ thở dài nói, “Khiến người ta càng thêm yêu thích.”
“Năm cha em và mẹ kế kết hôn, bà ấy cũng xuất ngoại du lịch, không may gặp phải khủng bố tập kích. Chúng uy hiếp người trên xe, mà vừa hay mẹ em lại ngồi trên chiếc xe đó. Sau đấy bà quen chú Từ.”
Vân Dã nghe xong ngẩng đầu nhìn cô, “Vậy em ở đây?”
“Lúc đó em đang đi học ở trong nước.” Tô Nhứ tiếc nuối nói, “Không thể chứng kiến khung cảnh mẹ em kể, chú Từ một mình pk chống lại hàng loạt phần tử khủng bố cầm súng, cứu được tất cả mọi người trên xe. Đúng là phiên bản thực tế của Chiến Lang!”
Vân Dã lầm bầm, “Cái này còn trâu hơn cả Chiến Lang.”
Tô Nhứ: “Anh hùng cứu mỹ nhân, khung cảnh lần đầu gặp nhau của bọn họ thật quá lãng mạn.”
Vân Dã nói: “Chúng ta cũng không tệ.”
Tô Nhứ nghe xong không nhịn được cười.
Há chỉ là không tệ.
“Chú Từ này là quân nhân à?” Vân Dã hỏi.
“Không phải.” Tô Nhứ lắc đầu, “Chú ấy từng học võ và đánh cận chiến. Trước kia từng làm vệ sĩ, cũng từng được rèn luyện cách dùng súng ở một vài nơi tại nước ngoài.”
Vân Dã nói: “Vậy cũng rất thú vị.”
“Bây giờ trở về nước kinh doanh và làm vệ sĩ của mình mẹ em.” Tô Nhứ sờ mũi, khẽ thầm thì, “Thật ra thì em không thích chú ấy cho lắm.”
Vân Dã đang xoa đầu gối cho cô cũng phải ngẩng đầu nhìn, “Tại sao?”
Tô Nhứ nói: “Mặc dù em gọi chú ấy bằng chú, nhưng chú ấy còn nhỏ hơn mẹ em mấy tuổi.”
Vân Dã gật đầu, “Không thích tình chị em?”
“Em là loại người đó à?” Tô Nhứ trợn trắng mắt, “Em đây là sợ ông ấy ham mê sắc đẹp của mẹ em, chờ tới khi tuổi mẹ em lớn dần, ông ấy sẽ di tình biệt luyến, chuyển sang yêu người khác trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn.”
Vân Dã duỗi tay xoa đầu cô, “Mẹ em tin tưởng đối phương không như vậy là được.”
“Hơn nữa người này có tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ với mẹ em, dường như ngay cả em cũng không thể mang mẹ rời khỏi ông ấy.” Tô Nhứ không phục nói, “Lúc đầu mẹ em nói muốn ở chung một chỗ với em, muốn đến thuyết phục con gái bà ấy. Nhưng anh không biết đâu, sau khi nghe mẹ em nói vậy, khuôn mặt của người đàn ông kia trong nháy mắt tối sầm lại. Sau cùng em so tài hơn nửa tháng, cuối cùng em thua, em không đánh lại ông ấy.”
Vân Dã cười: “Nếu thật sự có ngày đó, anh giúp em đánh ông ấy, anh chắc chắn anh đánh thắng được.”
Nhớ tới chuyện cũ, Tô Nhứ hí hửng nói: “Đoạn thời gian đó thật sự rất khó khăn, bởi vì thỉnh thoảng ba em với mẹ em vẫn nảy sinh tranh cãi nên lúc nào em cũng nơm nớp lo sợ ba em sẽ bị người này ám sát.”
Mặc dù hai người họ đã ly dị, nhưng vẫn còn nhiều thứ liên quan đến nhau, những thứ đó không phải chỉ bằng một tờ giấy chứng nhận từ luật pháp là có thể hoàn toàn biến mất. Hơn nữa phạm vi giao tiếp của họ cũng giao nhau, nên không muốn gặp nhau nữa là điều khá khó khăn.
Tô Nhứ có một bí mật chưa từng nói với mẹ.
Sau khi hai người họ ly dị, giao thừa mỗi năm ba Tô đều lén lái xe tới trước cửa nhà mẹ Tô.
Đêm hôm ấy cô nhìn thấy ba xuống xe, hai người gặp nhau ở cửa, nhưng cô cũng không mở cửa cho ông vào.
Tô Nhứ nhìn thấy trong mắt người đàn ông lạnh lùng từ trước tới nay vẫn luôn nghiêm nghị đối với mình có nét do dự, vẻ mặt ông phức tạp tựa như đang kìm nén điều gì đó.
Khi mẹ hỏi cô bên ngoài có người hay không, Tô Nhứ đã nói không có.
Mỗi năm Tô Nhứ đều đóng cửa trong sân lại để mẹ không phát hiện trước cửa bên ngoài sân có người.
Cho đến một năm giao thừa khác khi chú Từ cũng ở đó.
Ông ấy phát hiện bí mật này.
Tô Nhứ uy hiếp, không cho phép ông nói cho mẹ biết, lại bị ông xoa đầu cười nói: “Ngoan, chuyện xảy ra sau đó cháu cũng không được phép nói với bà ấy.”
Đêm hôm đó, chú Từ cách một tầng cửa nói cái gì với ba Tô, Tô Nhứ không biết.
Nhưng cô biết, kể từ đó về sau, ba Tô không hề tới nữa.