Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

Chương 18: Do cô ta quá mu muội thôi!




Edit: Cindy
Trước khi đọc mọi người thử nghe bài hát đính kèm bên trên nhé. Không hối hận đâu hiuhiu
Sau khi Triệu Hằng nói chuyện với bên nhà sản xuất xong thì nhân vật này cũng được xác định. Tô Nhứ hưng phấn cầm kịch bản về nhà nghiên cứu.
Nam nữ chính vẫn còn đang trong quá trình bàn bạc cho nên tạm thời vẫn còn chưa có bất kỳ thông báo nào với bên ngoài.
Tô Nhứ vừa về nhà đã rúc vào ghế sô pha xem kịch bản 《 Trấn tiên ngọc 》.
Nhân vật cô sắm vai là công chúa Ma tộc - người âm thầm lén vào môn phái tu tiên với ý định giết chết nam chính thân là tiên ngọc trấn giữ chuyển thế. Tuy nhiên, nhiều lần nàng không thể xuống tay vì sự ngây ngô đến ngu ngốc của nam chính.
Tính tình của công chúa Ma tộc vốn kiêu căng ngang ngược. Vì để tiếp cận nam chính mà cùng hắn tiến vào tiên môn lớn nhất. Ngoài miệng thì nói muốn giết hắn nhưng trong lúc sống chúng lại không ngừng che chở hắn khắp nơi.
Đáng tiếc, nam chính là đồ ngốc, vừa thấy đã yêu tiểu sư muội tiên môn.
Hai người bọn họ ở dưới mí mắt của công chúa Ma tộc mà mắt đi mày lại. Trong lòng nàng ấy tuy đau xót không thôi nhưng vẫn luôn lo nghĩ cho nam chính. Khi đại chiến giữa tiên ma xảy ra, nàng cũng vì cứu nam chính mà thân phận bị bại lộ, cuối cùng vạn tiễn xuyên tâm.
Tô Nhứ than thở với anh bạn tốt Chu Tuyền: "Quá thảm!"
Chu Tuyền lại lạnh lùng phê bình: "Đấy là do cô ấy quá mu muội mà thôi."
Tô Nhứ: "..."
Block!
Cô vẫn còn chưa kể hết cho Chu Tuyền.
Lúc nàng ấy bị vạn tiễn xuyên tâm thì ma tôn chạy tới cứu đứa con gái đang hấp hối, phong ấn trí nhớ của nàng và quyết không đội trời chung với nam chính. Công chúa Ma tộc sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ, trấn thủ một phương che chở cho các con dân của Ma tộc.
Tình yêu đã không có thì ngôi vương trong nhà phải giữ cho kĩ!
Tô Nhứ thực sự rất thích nhân vật này.
Hai ngày nay cô đều ở nhà học thuộc kịch bản. Mẹ Tô đã tới đây hai lần để nấu cơm cho cô, giúp cô có thể chén một bữa no nê thoải mái sau đó tiếp tục chiến đấu với công việc.
Rạng sáng Tô Nhứ vẫn còn đang xem kịch bản, vì bộ phim mới mà làm mọi công tác chuẩn bị thì đột nhiên nhận được tin nhắn ngắn của Vân Dã: "Ngủ chưa?"
Tinh thần cô vô cùng hăng hái, trả lời: "Vẫn chưa!"
Một giây sau người đã biến mất khỏi nhà.
Một tay Tô Nhứ cầm kịch bản, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt lơ tơ mơ nhìn thảo nguyên bao la trước mắt. Tiếng gió nhẹ nhàng, lay động cả tóc mai bên tai.
Dưới ánh sáng ban ngày, màu xanh của lá cây đan xen với màu vàng của đất, còn có bộ phận con sông lưu động xen lẫn vào đó. Bóng dáng to lớn đang cúi đầu uống nước, lúc ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt đen xì khiến cho Tô Nhứ ngây người.
Hai cái sừng dài của nó màu đen, thân mình khỏe mạnh, bờm trên cổ cũng cùng màu với sừng.
Bầy linh dương đầu bò tụ tâp ở bên sông uống nước ăn cỏ. Bọn chúng có số lượng đông đảo, tạo thành một mảng tương phản mãnh liệt với cỏ xanh ở xung quanh.
Cô đã tới sa mạc Châu Phi nhiều lần, nhưng thảo nguyên Châu Phi thì đây là lần đầu tiên tới.
Trời lam mây trắng, cỏ xanh nước trong, Tô Nhứ đứng giữa thảo nguyên bao la này cảm nhận được một loại yên bình khác, năm tháng tĩnh lặng.
"Em gái Tô!" Phía sau lưng vọng tới tiếng của Nhiếp Thư, lúc này Tô Nhứ mới lấy lại tinh thần.
Tô Nhứ quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe đậu ở phía sau.
Bên cạnh xe để khá nhiều dụng cụ và thiết bị quay chụp. Nhiếp Thư đã tháo ngụy trang, không còn là hình tượng người da trắng cao lớn, mà là dáng vẻ của một người da vàng với đầu tóc đen nhánh. Hắn lê dép, ống quần xắn lên để lộ bắp chân trắng gầy, trên vai khiêng máy quay phim nhìn về phía cô cười lấy lòng.
Nhìn qua giống như người mới từ khu chợ bán đồ ăn dự trữ trở về.
Trái ngược với Nhiếp Thư, Đàm Chi Hành hai tay ôm ngực dựa vào cửa xe. Dáng vẻ đeo kính mát cool ngầu chẳng khác gì ông chủ nhà giàu chạy tới tuần tra lãnh địa.
Chỉ riêng Vân Dã —— hắn thế mà lại đang cùng một con sư tử Châu Phi lăn lộn trên mặt đất, tựa như đang làm cái loại chuyện gì đó không thể miêu tả.
Ngón tay Tô Nhứ đưa lên chỉ về phía Vân Dã, giọng điệu run rẩy hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Sư tử là động vật quần cư. Nếu trong tầm mắt của bạn xuất hiện một con sư tử thì chắc chắn ở khu lân cận đó sẽ có một đàn sư tử, đại khái là tầm tám con trở lên.
Vân Dã cách Nhiếp Thư khá xa, bầy sư tử lại ở ngay bên cạnh anh. Tổng cộng có mười hai con, trong đó có sáu con chẳng qua chỉ là sư tử nhỏ đang chơi đùa nô nghịch với sư tử mẹ.
Đè ở trên người Vân Dã chính là sư tử đực trong bầy sư tử. Nó có cái bờm vừa dài vừa bù xù màu vàng than, thân hình to lớn, nhìn ước chừng ba thước.
Sức lực thì càng không thể khinh thường. Tô Nhứ khẳng định chỉ cần một vuốt của con sư tử này đập tới thì chắc chắn cô xong đời luôn.
Ở khoảng cách gần như vậy nhìn vua của thảo nguyên khiếm tim Tô Nhứ không ngừng nhảy "zimzalabim". Một câu vừa rồi của cô đổi lấy cái liếc mắt của con sư tử đực, tròng mắt màu vàng kim mười phần uy nghiêm, cái miệng hơi giương lên để lộ ra những cái răng nanh dày đặc.
Tô Nhứ: Thật xin lỗi tao sai rồi, giờ tao sẽ im miệng cho chúng mày chơi!
Cô vô thức đưa tay lên che miệng, mắt hơi mở tở, lúc vừa muốn lặng lẽ chuồn qua chỗ khác thì lại thấy Vân Dã - cái người đang bị sư tử đực đè kia đưa tay đè lại đầu sư tử rồi dễ dàng lật cái vật khổng lồ này xuống đất.
Tô Nhứ: "..."
"Đi tìm vợ con của mày mà chơi, đừng có tới đây phá đám nhé." Vân Dã lật mặt, từ dưới đất đứng dậy, phủi mấy cọng cỏ ở trên người rồi quay qua nhìn Tô Nhứ.
Tô Nhứ vẫn đang bịt miệng, chỉ để lộ một đôi mắt trong suốt nhìn anh.
Vân Dã chỉ chỉ phía Nhiếp Thư ở bên kia: "Cậu ấy tìm cô."
Nhiếp Thư ngoắc tay về phía Tô Nhứ, kêu: "Em gái Tô! Cô đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên, tới đóng vai khách mời 2.0 đi!"
Tô Nhứ: "..."
Mấy con sư tử con vẫn còn nhỏ, so với sư tử mẹ bên cạnh chúng thì chả khác gì mấy cái bánh trôi bằng nắm tay đang lềnh phềnh trong nồi. Tròn vo, lại còn rất đáng yêu. Dù vậy thì chúng vẫn giữ được bản năng cảnh giác của động vật hoang dã. Lúc Tô Nhứ tới gần tiếp cận, chúng không dám tiến lên phía trước chơi đùa mà lại lui về phía sau lưng sư tử mẹ.
Sư tử mẹ bước chậm rãi tới bên cạnh sư tử đực vừa bị Vân Dã lật, cúi đầu cọ cọ lên người nó.
Tô Nhứ hiếm khi được nhìn thấy sư tử - một trong năm loài động vật nguy hiểm nhất của Châu Phi nên trong lòng vô cùng phấn khích. Cô nhìn Vân Dã, hỏi vấn đề mà chắc anh đã đoán được: "Tôi có thể sờ nó không?"
Vân Dã tức giận nói: "Báo săn mồi thì thôi đi. Giờ đến cả sư tử mà cô cũng muốn sờ? Không thiết sống nữa à?"
Tô Nhứ than ôi một tiếng, "Đều là động vật thuộc họ mèo mà!"
"Với cả không phải vì có anh ở đây nên tôi mới có gan đấy à!"
"Động vật họ mèo nhưng cũng không phải cái loại có cấp độ nguy hiểm thấp giống như báo săn mồi. Hơn nữa tôi với nó cũng không quen. Không sờ được, đi thôi." Vân Dã kéo cô tới chỗ Nhiếp Thư ở bên kia.
Tô Nhứ trợn mắt nhìn anh.
Không quen? Không quen mà mới vừa rồi hai người chơi đùa như vậy ấy hả!?
Anh đã thấy con sư tử đực hoang dã không thân quen nào áp trên người anh chỉ vì muốn cùng anh chơi đùa mà không phải siết cổ giữ làm mồi ăn chưa!?
Tô Nhứ đi một bước lại quay đầu mấy lần, sư tử mẹ không có bờm nhìn qua càng có vẻ sang chảnh phù hợp với thẩm mỹ của cô. Nó đứng sóng vai với sư tử đực, trông vừa bình tĩnh lại vừa cơ trí.
Không bao lâu sao con sư tử đực lại nằm nửa người xuống, uy nghiêm dò xét lãnh địa. Mấy con sư tử con tới gần không giẫm lên người nó thì cũng là cắn lỗ tai nó, ở bên cạnh nó nhảy tới nhảy lui vui vẻ chơi đùa.
Ông bố sư tử thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại, ví dụ như áp đảo sư tử con đang nhào về phía mình chỉ bằng một móng vuốt, giữ cho đến khi nhóc con đó kêu gào thảm thiết mới đẩy nó sang một bên, đầu hơi gật gật, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ giống như muốn nói: Đứa tiếp theo.
Mặt Tô Nhứ đỏ ửng lên vì sự đáng yêu của mấy bé sư tử, cứ mãi bịn rịn không thôi, chả chú ý gì đến đường đi trước mặt. Đúng lúc đó Vân Dã dừng lại, cô không chú ý mà đâm sầm vào phía sau lưng mạnh mẽ của anh, đau đến mức phải than ôi một tiếng.
Vân Dã quay đầu lại nhìn cô, thấy hai mắt Tô Nhứ ngấn lệ, lại còn mặt dày cáo trạng trước: "Anh đụng vào tôi làm gì thế!"
Vân Dã: "..."
Ủa chứ không phải cô đụng vào tôi à?!
Nhiếp Thư tiến tới nói rõ nguyên nhân kêu cô tới đây cho Tô Nhứ.
Chuyện là hắn muốn dùng hình ảnh có cả phong cảnh đồng cỏ Châu Phi, động vật hoang dã và con người làm cảnh kết thúc. Từ đó kêu gọi mọi người ngăn cản hành động của những người săn trộm. Đồng thời cũng muốn giữ Tô Nhứ lại làm Trứng Phục Sinh*, cho cô xuất hiện trong phần kết
*Chỉ những chi tiết ẩn ý trong phim
Đương nhiên Tô Nhứ sẽ không từ chối. Trong lúc nghe hắn giảng giải về kịch bản, Tô Nhứ để ý tới cái máy tính bảng đang chiếu video được để trên cái giá thẳng đứng bên cạnh các loại thiết bị.
Video chỉ ngắn ngủi có một phút ba mươi giây, cứ phát đi phát lại.
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của An Tố Tố. Tô Nhứ cẩn thận xem hết đoạn video, phát hiện đó là đoạn trailer của bộ điện ảnh mới nhất của Lâm Trạch《Cánh cửa cuối cùng》
Cô chỉ vào cái máy tính bảng, nói: "Mấy anh là fan cuồng của Lâm Trạch à? Chỉ một đoạn trailer thôi mà cũng phải phát đi phát lại là sao?"
Sắc mặt của Nhiếp Thư chợt trở nên khó coi. Vân Dã chỉ hừ một tiếng, không thèm đáp lại.
Đàm Chi Hành duỗi tay ra tăng âm lượng, nhàn nhạt nói: "Là antifan cuồng nhiệt của hắn."
Tô Nhứ nghe xong càng bối rối.
Antifan?
"Thế thì việc gì phải phát đi phát lại?" Lần thứ hai Tô Nhứ dè dặt hỏi.
Đàm Chi Hành chỉ Nhiếp Thư, nói: "Nhìn thử xem, sau khi người ta đoạt đoàn đội sản xuất của hắn thì ở trong nước lăn lộn lên như diều gặp gió, quay hết bộ này đến bộ kia, càng ngày càng nổi tiếng. Cái loại kích thích đó khiến con chó này phải vác theo máy quay liều mạng nằm vùng, đã thế lại còn phải lăn lộn ở trong vũng bùn."
Tô Nhứ trợn mắt nhìn... Đàm lão sư có cái miệng độc thật đấy!
Nhiếp Thư bị hắn nói tới mức trên người cắm đầy mũi tên chứa máu, khuôn mặt nhăn lại, bày ra dáng vẻ sắp khóc tới nơi rồi nói: "Ngày hôm qua thì vẫn còn là phế vật, hôm nay đã biến thành chó rồi phải không?"
Tô Nhứ: "..."
Chẳng lẽ bị chửi là phế vật thì tốt à! Nhiếp đạo diễn, anh tỉnh táo một chút đi!
Vân Dã đứng ở trước máy tính bảng xem hết một lượt đoạn trailer với đầy hiệu ứng đặc biệt tạo sự ngầu lòi cùng những cuộc rượt đuổi tốc độ và các màn đánh nhau. Xem xong, anh rũ mắt xuống nói: "Chả có ý nghĩa gì."
Trong lòng Tô Nhứ nói: Anh thích xem loại phim văn nghệ. Đương nhiên là cảm thấy không có ý nghĩa rồi.
Đàm Chi Hành lại nói: "Sẽ nổi tiếng."
Tô Nhứ gật đầu, cô cũng cảm thấy như vậy.
Nhiếp Thư che tim, tôi chết rồi.
"Chẳng qua nữ chính là nhân vật mới, chưa thấy qua." Đàm Chi Hành nhìn Tô Nhứ, "Thần tượng minh tinh hay là diễn viên?"
"Chắc là diễn viên đi?" Tô Nhứ nói, "Vừa khéo cùng công ty với tôi. Tên là An Tố Tố, là một người mới. Bộ phim này chắc là tác phẩm xuất đạo của cô ấy."
Nhiếp Thư nghe xong mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhìn qua: "Người mới? Hắn ta dám dùng người mới cái gì cũng chưa diễn qua?!"
Tô Nhứ ho khan, uyển chuyển nói: "Tôi cũng vậy đó."
"Vậy thì thật đúng là giống nhau." Đàm Chi Hành vừa chỉ vào màn hình vừa chỉ vào Tô Nhứ, "Đều là người mới, tác phẩm xuất đạo lại là phim bom tấn. Cô có thể nổi tiếng thì xem ra cô ấy cũng có thể."
Tô Nhứ nhìn màn hình nói: "Nếu bảo đảm được chất lượng lời thoại trong phim thì hẳn là sẽ."
Nhiếp Thư: "Thật xin lỗi, hôm nay tôi chính người xấu. Tôi không hi vọng cô ấy nổi tiếng! Đánh tôi đi!"
Đàm Chi Hành: "Tôi là antifan, đành chúc buổi xét duyệt chiếu thử của hắn cũng không thông qua vậy."
Nghe xong, Tô Nhứ dở khóc dở cười đi vào trong xe thay đồ. Kịch bản cô để bên ngoài, Vân Dã cầm lên trên tay liếc nhìn thử.
Nhiếp Thư cũng lại gần nhìn cùng, hỏi: "Em gái Tô mới nhận được kịch bản mới à?"
Tô Nhứ đáp: "Ừ, phim truyền hình."
Nhiếp Thư nhìn lời kịch được tô đậm của cô, kinh ngạc nói: "Không diễn vai chính à?"
"Thiết lập nhân vật của nữ chính không có điểm nhấn, nữ hai khá có tính khiêu chiến." Tô Nhứ nói.
Vân Dã cùng với Nhiếp Thư nghiên cứu kịch bản của cô.
Tô Nhứ thay xong quần áo, vẫn là bộ cánh với phong cách mỹ nhân dị vực lần trước. Sau đó Đàm Chi Hành bắt đầu trang điểm cho cô. Tô Nhứ bèn nhân tiện âm thầm hỏi ân oán giữa hai vị đạo diễn nổi tiếng Nhiếp Thư với Lâm Trạch.
Câu trả lời của Đàm Chi Hành cực kỳ đơn giản lại thô bạo: "Trước kia hai người bọn họ là anh em học cùng thầy. Sau con chó kia nổi tiếng hơn người đó, hắn bèn đào mất đoàn đội chế tác của cậu ta. Chó nản lòng thoái chí phải xuất ngoại."
Tô Nhứ: "..."
Hiểu rồi. Anh em cây khế.
Nhiếp Thư quay đầu lại lớn tiếng đáp: "Tôi ra nước ngoài vì muốn tự vượt lên chính mình, lọc sạch tâm linh, thăng hoa tâm hồn! Anh nhìn phim hắn quay coi. Có linh hồn cái rắm ấy!"
Vân Dã đáp bằng giọng điệu lười biếng: "Cậu cũng không có."
Nhiếp Thư: "Cái thứ chỉ xem phim văn nghệ như cậu thì hiểu gì chứ!"
Vân Dã lạnh lùng quay sang nhìn: "Phim văn nghệ thì làm sao? Cái lần đoạt giải kia không phải phim văn nghệ à?"
Nhiếp Thư nói: "Nó kiếm được tiền chắc? Không kiếm được tiền thì có ai quay chứ, không có ai quay thì ai coi!?"
Vân Dã: "Tôi với Tiểu Hoa coi đấy."
Tô Nhứ: "..."
Rốt cuộc thì Tiểu Hoa của tôi đã trải qua mấy năm nay thế nào vậy chứ!
______________
Laptop ok rồi nên tớ sẽ cố chăm edit một chút. Mọi người nghe thử "How You Like That" chưa? Nói thật là nhạc chất, lời hay, outfits đỉnh. Ôi mẹ ơi, tớ ngất lên ngất xuống rồi.
Một lần nữa chúc mừng các Blinks của chúng ta đã xuất sắc hoàn thành first goal với 82M views trong 24h đầu. Vượt chỉ tiêu tận hơn 30M, khổ. Vã quá nên nó thế:vv
Tớ chỉ muốn nói là: Good job, VBlinks and international Blinks! 100M coming soon! How you like that anti? Oh, You gon" like that that that that that that that that that that~
"The day I fell without my wings
Those dark days where I was trapped
You should"ve ended when you had the chance
Look up in the sky it"s a bird it"s a plane"
Dislike nhiều nhất trong 24h đầu thì làm được gì lol

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.