Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 7: Trấn Đông Quang




Củi trong lò cháy tanh tách, ngọn lửa đỏ nhảy múa trong lò rèn. Gió thổi qua khiến hoa lửa bay phất phới, cứ như bông tuyết đầu mùa vừa rơi.
Thanh sắt nóng oằn mình trong ngọn lửa, vừa rút ra đã bị đặt lên đe. Chiếc búa trong tay không ngừng nện xuống, phát ra những âm thanh trầm đục.
Tiếng kim loại nặng nề va chạm, át cả tiếng bước chân vội vàng. Thợ rèn vẫn tập trung vào công việc, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”
Người vừa tới hạ giọng nói, không thể che giấu được sự bất ngờ trong lòng: “Sư phụ, là Chung Linh Điêu của Nam Cung gia!”
Nghe thấy ba từ Nam Cung gia, người kia khẽ cười thành tiếng. Tiếng nện búa đã dừng lại, giọng nói có chút xa xăm: “Có lẽ Tiểu Đình sốt ruột lắm, đợi những hai mươi năm cơ mà!”
“Sư phụ, có cần…” Nam tử áo xanh lên tiếng hỏi, có chút không xác định.
“Được rồi, con cứ lui xuống đi, lá thư này, ta sẽ tự mình hồi đáp!’’ Người kia nện nhát búa cuối cùng xuống, rồi cho thanh kiếm vào nước, nóng lạnh gặp nhau, phát ra những tiếng xèo xèo.

Trấn Đông Quang là một thị trấn đặc biệt, nằm cách thành Lạc Hạ hơn ba trăm dặm về phía Tây. Những người sáng lập nên thị trấn, là các Luyện Khí Sư*.
*Luyện Khí Sư: thợ rèn vũ khí
Sáu trăm năm trước, trong một lần tìm kiếm mỏ quặng mới, nhóm thợ rèn đã phát hiện ra khu vực này. Ngoài sản lượng trù phú, nơi đây còn có địa thế kỳ lạ, khiến những cơn gió cũng có linh tính đặc biệt. Gió điều khiển ngọn lửa trong lò rèn, biến hóa nó theo thể chất người rèn và vũ khí.
Lời đồn lan xa, Luyện Khí Sư từ khắp nơi bắt đầu tập trung đến. Dân cư quy tụ mỗi lúc một nhiều, dần dần hình thành nên một trấn nhỏ, gọi là trấn Đông Quang.
Vì hầu hết dân cư trong trấn, đều có xuất thân từ nghiệp rèn vũ khí, cộng thêm thế gió đặc biệt ở nơi này. Chẳng mấy chốc, trấn nhỏ Đông Quang đã đứng đầu đế quốc Vũ Minh, về luyện binh rèn kiếm.
Phần lớn võ giả muốn tìm vũ khí tốt, đều tập trung ở đây. Nhờ thế mà trấn Đông Quang càng ngày càng phát triển, trở nên sầm uất như bây giờ.
Khi Tô Vũ Đình dùng Chung Linh Điêu, gửi thư cho Diệp Tử Kiếm. Thì nhận được hồi đáp, hẹn gặp Nam Cung Hy ở trấn Đông Quang. Trong thư cũng không nêu rõ phương thức liên lạc, chỉ dặn dò nhất định phải mang theo Chung Linh Điêu.
Lần này, không chỉ có mình Nam Cung Hy đến trấn Đông Quang, mà còn kéo theo một đám người đi cùng. Nam Cung Siêu bị phụ thân giữ chân trong phủ, đã sắp buồn chán đến mốc meo. Mượn việc hộ tống Nam Cung Hy đến trấn Đông Quang, mà thó được một chân vào hành trình.
Sau khi Tô Giai Giai nghĩ thông suốt, thái độ đối với Nam Cung Hy cũng lạnh nhạt hơn xưa. Lúc đầu, nàng vốn không để ý, nhưng lại bị Nam Cung Siêu lôi kéo rủ rê. Một phần cũng vì lo lắng cho Hoắc Thanh Đồng, cuối cùng Tô Giai Giai cũng gật đầu, theo Nam Cung Hy đến trấn Đông Quang.
Hoắc Thanh Đồng là người trấn Đông Quang. Vì muốn tham gia tỷ thí, mà lén trốn nhà đến thành Lạc Hạ. Sau khi bản thân an toàn, lại lo lắng về phụ mẫu, nhưng chưa dám gửi tin về nhà. Có Tô Giai Giai khích lệ, Hoắc Thanh Đồng mới dám lên đường trở về. Sau trận đấu hôm ấy, nàng và Tô Giai Giai đã kết thành bằng hữu, thường hay luyện tập cùng nhau.
Bốn người rời khỏi phủ Nam Cung, trên đường cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Thong thả cưỡi ngựa nước kiệu, qua hai ngày đã đến được trấn Đông Quang.
Trước mắt, Nam Cung Hy vẫn không biết phải đi đâu tìm Diệp Tử Kiếm. Chung Linh Điêu mà hắn mang theo, suốt ngày ăn xong lại ngủ, thật sự chẳng biết nó có ích lợi gì.
Bốn người bọn họ quyết định, trước tiên tìm một khách điếm nghỉ ngơi, rồi hẳn tính tiếp.
Khách điếm trong trấn không thiếu, nhưng để tìm được một nơi sạch sẽ, gọn gàng cũng phải tốn công. Võ giả hành tẩu giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, chỗ nào ngả lưng được chỗ đó chính là giường.
Hắn và Nam Cung Siêu thế nào cũng xong, bọn họ vốn không quan trọng chuyện này. Nhưng Tô Giai Giai và Hoắc Thanh Đồng thì lại khác, cần phải tìm khách điếm đàng hoàng để hai cô nương nghỉ ngơi.
Ban đầu, Hoắc Thanh Đồng vốn định đưa họ đến Hoắc gia, nhưng suy đi tính lại vẫn không tiện. Vì thế một mình trở về trước, sau khi báo tin xong sẽ đến tìm bọn họ.
Khách điếm Nam Cung Siêu chọn khá yên tĩnh, nhưng vẫn thuận tiện cho việc đi lại. Phía trước khách điếm có một khu chợ nhỏ, nối thẳng ra bến sông. Bên trái cách tòa nhà hai con phố, lại là khu nhà rèn của Luyện Khí Sư. Phía sau xa hơn một chút, dọc theo bờ sông là ruộng vườn đan xen.
Sau khi Hoắc Thanh Đồng đi, Nam Cung Siêu nổi hứng muốn đi thăm khu chợ nhỏ, một mực kéo Tô Giai Giai đi cùng. Hai người xuyên qua đám đông tấp nập, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của Nam Cung Hy.
Nam Cung Hy lắc đầu cười trừ, Nhị ca hắn vẫn ngốc nghếch như vậy, tình cảm đều viết rõ trên mặt. Sau khi biết hắn chính thức từ chối Tô Giai Giai, cả ngày cứ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn, còn sợ không ai biết hắn thích Tô Giai Giai sao?
Khi hắn xoay người định bước vào phòng, Chung Linh Điêu hắn đặt trong áo bất ngờ động đậy. Con vật này luôn ngủ say, bây giờ lại hoạt bát chui ra khỏi áo hắn, rũ tai lắc đầu.
Chung Linh Điêu, vốn sinh ra ở cao nguyên Tuyết Vực. Toàn thân trắng muốt, thích sống cô độc, tính tình lanh lợi, rất khó bắt được chúng. Vì chúng cực kỳ thông minh, nên chỉ chọn võ giả nghĩa hiệp làm bạn, có thể hiểu được hầu hết mọi mệnh lệnh của chủ nhân.
Thứ nổi tiếng thông minh này, nằm trong tay hắn chẳng khác nào heo con. Nhiều lúc hắn cũng nghi ngờ, đây có thật sự là Chung Linh Điêu hay không.
Chung Linh Điêu vừa thức dậy, còn chưa tỉnh hẳn, cái đầu nhỏ lúc lắc qua lại, giống như đang lay tỉnh mình. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, mới cong chân nhảy xuống đất, vẫy vẫy cái đuôi tròn. Bốn chân thoăn thoắt đi về phía trước, không còn bộ dạng tham ăn tham ngủ bình thường.
Đi được một đoạn, Chung Linh Điêu không thấy Nam Cung Hy, bèn xoay đầu, phát ra những tiếng chít chít. Lúc này, Nam Cung Hy đang quan sát hành động của Chung Linh Điêu, cũng nhanh chóng nhận ra nó đang gọi mình.
Nhấc chân đuổi theo cục lông trắng, mở miệng trêu chọc: “Hóa ra còn biết dẫn đường. Ta cứ tưởng, ngươi chỉ biết ăn ngủ mà thôi!”
Chung Linh Điêu nghe hiểu lời hắn, kêu loạn một tràng, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ chán ghét, dường như đang tức giận. Chung Linh Điêu rất có linh tính, là sủng vật Diệp Tử Kiếm tặng Tô Vũ Đình để tiện bề liên lạc. Hai mươi năm nuôi trong phủ Nam Cung, đã dưỡng thành bộ dạng béo múp trắng trẻo thế này.
Tính ra, số tuổi của nó còn lớn hơn cả Nam Cung Hy, hắn đưa tay đầu hàng, hạ giọng nói: “Được, được, là ta sai!”
Chung Linh Điêu hừ hừ mũi, quay đầu đi không thèm để ý đến Nam Cung Hy, thân thể béo múp nhanh chóng di chuyển. Trước khi rời khỏi khách điếm, Nam Cung Hy để lại lời nhắn, nhờ chưỡng quầy giao lại cho bọn Nam Cung Siêu.
Có vẻ như Chung Linh Điêu rất thông thạo đường đi ở trấn Đông Quang, bàn chân nhỏ thoăn thoắt không ngừng. Chẳng mấy chốc đã đưa hắn đi qua nửa thị trấn, dừng lại ở một con hẻm nhỏ, chui vào một quán trà bên vệ đường.
Nam Cung Hy bước chậm lại, đưa mắt quan sát vị khách ngồi ở đằng kia. Bộ dạng bên ngoài không khác hắn là mấy, ung dung thư thái như chốn không người. Bạch y thoát tục không nhiễm bụi trần, ngón tay thuôn dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
Ấm trà trên bàn đang bốc khói, phía đối diện không có ai, nhưng lại rót đến hai tách. Chung Linh Điêu có vẻ rất vui, ngoan ngoãn leo lên vai người kia, không ngừng kêu chít chít. Hai chân trước thỉnh thoảng còn chỉ về phía hắn, múa may lung tung.
Dường như người kia hiểu được lời Chung Linh Điêu nói, cũng gật đầu phụ họa: “Tiểu tử đó chê ngươi ham ăn ham ngủ sao? Chung Linh Điêu, ta cảm thấy hắn nói rất đúng mà!’’
Lúc này, Nam Cung Hy mới tiến về phía trước, nói: “Vãn bối là Nam Cung Hy thành Lạc Hạ, xin hỏi ngài có phải là…”
Lời còn chưa dứt, người kia đã đặt tách trà xuống từ khi nào. Không một tiếng động áp sát hắn, bàn tay đẹp co lại, hơi khép hờ, đánh một quyền về phía Nam Cung Hy.
Hắn không ngờ người kia sẽ tấn công, khi nhận ra đã quá trễ, chỉ có thể khởi động linh khí bảo vệ tâm mạch.
Ầm!
Không gian xung quanh vẫn như trước, ngay cả một hạt bụi cũng không bị xê dịch. Chỉ có Nam Cung Hy quỳ một chân trên mặt đất, tay phải ôm lấy bụng, khóe miệng trào máu tươi.
Ngoại trừ tiếng động phát ra vừa rồi, và tình trạng thương tích của hắn. Thì không còn gì có thể chứng minh, người kia vừa ra tay tấn công Nam Cung Hy.
Nếu không kể đến tốc độ di chuyển khủng khiếp, chỉ bằng một chiêu, người ấy đã có thể nhẹ nhàng giết chết hắn. Chính mắt Nam Cung Hy đã nhìn thấy, bàn tay kia chỉ tùy ý khép hờ, đẩy linh khí về phía hắn.
Sức lực bỏ ra không hề nhẹ, là chiêu thức trí mạng. Nhưng…Người kia chưa hề chạm vào hắn, vậy mà chưởng lực kinh hồn đã khiến hắn bị thương thế này.
Khống chế sức mạnh rất tốt, chỉ làm ảnh hưởng đến mục tiêu chủ thể, những thứ khác bên ngoài đều không hề hấn. Đây chính là điều hắn luôn tìm kiếm, sức mạnh to lớn và sự khống chế hoàn hảo.
Trong mắt Nam Cung Hy mà nói, đây chính là sự kết hợp hoàn mỹ nhất!
Chung Linh Điêu từ đầu đến cuối vẫn nằm trên vai người kia, nhìn thấy cảnh này, cũng có chút run rẩy, kêu vài tiếng. Người kia thu tay lại, chậm rãi bước về phía hắn, nhưng ánh mắt lại đang nhìn Chung Linh Điêu.
“Sợ Tiểu Đình đau lòng à? Cũng phải, muội ấy chăm sóc ngươi tốt như vậy, cần gì thứ chủ nhân vô tình như ta chứ!”
Chung Linh Điêu không dám phản đối, ánh mắt nhìn người kia tỏ ý trách móc, nhảy xuống đất chạy đến trước mặt Nam Cung Hy. Đứng bằng hai chân sau, hai chân trước giang ra hai bên, giống như đang bảo vệ Nam Cung Hy vậy.
Hành động của Chung Linh Điêu, khiến cả Nam Cung Hy và người kia đều buồn cười. Bờ vai người kia run run kiềm nén, muốn cười to lại thôi, ho khan vài tiếng, rồi nói với Nam Cung Hy: “Đó là Long Trảo Thủ mà ngươi muốn học! Tiểu tử, ngươi có hứng thú lĩnh ngộ không?”
Nam Cung Hy ngẩng đầu, người đứng trước mặt hắn, chính là Diệp Tử Kiếm, sư huynh của Tô Vũ Đình. Một chiêu vừa rồi là muốn hắn thấy rõ, cái gì gọi là Long Trảo Thủ thật sự.
Mục đích duy nhất để hắn đến tận trấn Đông Quang này, chính là vì sự kết hợp hoàn hảo ấy.
Đè nén cơn đau của mình, Nam Cung Hy nhìn thẳng vào mắt Diệp Tử Kiếm: “Muốn!”
Một chữ thốt ra mang theo khí thế kiên định vững vàng, khiến Diệp Tử Kiếm cũng phải dao động. Ánh mắt nhìn Nam Cung Hy chợt thay đổi, Diệp Tử Kiếm đưa tay về phía hắn, trả lời: “Được, ta dạy ngươi!’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.