Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 39: Vấn đề cầu bao nuôi




Nam Cung Hạo hạ xuống cửa hầm mỏ, khó hiểu nhìn Tô Thiếu Bạch mặc áo trắng cổ bạc, "Sao ngươi lại ở đây?" Đệ tử mới của Bác Sơn phái không phải trước mắt tập trung tu hành ba tháng à?
Tô Thiếu Bạch yên lòng thở dài một hơi, quen thuộc leo lên trên phi kiếm của thần tài, giờ thì tốt rồi, không cần lo chuyện ngủ ngoài trời nơi núi hoang dã nữa. Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, cậu cúi đầu nhìn áo trắng cổ bạc của mình, chợt bừng tỉnh, xem ra thần tài còn chưa biết chuyện mình đã trở thành đệ tử Bác Sơn phái, tự hào ưỡn ngực báo tin vui, "Bây giờ ta là đệ tử nhập môn của Bác Sơn phái đó!" Môn phái Chú Kiếm sư đệ nhất thiên hạ đó!
Cho nên mới hỏi ngươi tại sao lại ở chỗ này! Đôi môi mỏng của Nam Cung Hạo mím chặt, chân mày anh tuấn cũng nhíu lại. Bạch Chuẩn đáp bên vai y, nghiêng đầu tò mò đánh giá ai kia đang vui vẻ.
"À, hôm nay ta đến đào quặng!" Tô Thiếu Bạch thấy đối phương bất động, đành cân nhắc từ mà tiếp tục nói.
Đào quặng? Hắn là đệ tử mới chứ không phải thợ mỏ, không cố gắng tu hành sao lại chạy loạn khắp nơi? Lẽ nào... Chân mày Nam Cung Hạo nhíu chặt hơn, trong con ngươi chợt sắc bén lại, "Ngươi bị người bắt nạt?"
Bắt nạt? Tô Thiếu Bạch vội vã xua tay, đến hầm mỏ là chuyện tốt cầu còn không được đó, một tháng mới có thể đến một lần đó.
Không phải là bị bắt nạt? Vậy tới hầm mỏ làm cái gì? Đào quặng? Nam Cung Hạo cố chấp nhìn cậu chằm chằm.
"Bởi vì...viêm thạch..." Bởi vì không có tiền mua viêm thạch, muốn tìm cách cho cái tên phá gia chi tử nào đó ăn no. Tô Thiếu Bạch cúi đầu.
Chẳng lẽ hai khối linh thạch lần trước đã dùng hết, cần viêm thạch bán lấy tiền? Đồng thời tu luyện Thực tu và Chú Kiếm sư, xem ra tiêu hao khá lớn. Mái tóc đen của người nọ khi cúi xuống để lộ ra phần cổ trắng muốt gầy yếu, tựa hồ chỉ cần bóp một cái là đứt. Nam Cung Hạo giật mình, thu hồi ánh mắt, xoay người điều khiển phi kiếm. Lặng lẽ lấy túi linh thạch từ trong vòng trữ vật ra, thắt lại miệng túi, tiện tay ném vào trong lòng Tô Thiếu Bạch.
Bạch Chuẩn kêu dài một tiếng, cũng theo đó bay lên trời. Trong chớp mắt bay vọt lên phía trước phi kiếm. Nhìn Bạch Chuẩn bay xa xa phía trước, sau đó Tô Thiếu Bạch mới phát hiện, hình như mỗi lần cậu ngồi trên phi kiếm của Kiếm tu đại nhân, trên thân kiếm đều bay ở phía trước, mà lúc một mình y điều khiển phi kiếm thì Bạch Chuẩn đều bay đuổi theo phía sau. Nói vậy, mỗi lần mình ngồi trên thân kiếm, y đều giảm tốc độ à? Là vì chú ý đến chuyện cậu ngồi trên phi kiếm ư? Đôi mắt hoa đào chớp chớp, ngẩng đầu nhìn người đứng đón gió phía trước.
Giữa hoàng hôn, người nào đó trầm mặc, đường nét bên mặt tựa như tranh vẽ.
Trước mặt có một vật màu đen bay đến, Tô Thiếu Bạch theo bản năng giơ tay tiếp lấy, là một túi gấm màu lam nhạt không khác mấy với cái lần trước, mở ra nhìn, quả nhiên là mười khối linh thạch thượng phẩm.
"Không cần, linh thạch của ta đủ rồi." Tô Thiếu Bạch hốt hoảng muốn trả lại túi, trong lòng lại lặng lẽ rơi lệ trước gió, không cần mang theo thứ kích thích người thế đâu, thần tài đại nhân à ngài làm ơn nhìn kỹ cái thái độ xem phú quý như gió mây này đi, quả thực rất khiến người khác ghen ghét đó. Không phải là cậu không muốn, mà là sợ cái khoản nợ này sẽ giống như quả cầu tuyết ngày càng to dần đến nỗi kiếp sau cũng trả không xong luôn á! Hôm nay phần viêm thạch Hoàng phẩm đào được đoán chừng có giá trị bằng năm khối linh thạch trung phẩm, vốn còn cảm thấy nhiều lắm rồi, giờ nhìn lại người ta, haizz!
"Thực sự không cần mà." Thấy đối phương không để ý tới mình, Tô Thiếu Bạch bèn giơ tay cao hơn một chút, cố gắng muốn trả lại cái túi linh thạch. Không công chẳng dám nhận lộc.
"Giờ thân buổi chiều năm ngày sau, đợi ta ở nơi vừa nãy." Nam Cung Hạo căn bản không để ý đến chuyện cậu muốn trả cái túi, tự mình nói.
"A? Muốn ta nướng thỏ hả? Này là thù lao à?" Chuyện thù lao mà từ chối thì bất kính, Tô Thiếu Bạch lập tức trở nên vui vẻ. Vừa định thu túi vào, cánh tay lại cứng đờ, nếu nói về việc nấu đồ ăn, tiền lương thế này có phải là cao quá không nhỉ? Nhưng mà, ngoại trừ làm cơm, bản thân hình như cũng không giúp được thần tài cái chi cả thì phải! Hay là lấy một khối thôi? Còn không.....
"Sau này ta giúp ngươi chú kiếm thì thế nào?" Đầu bếp nhỏ hốt nhiên nghĩ ra một cách tốt, vẻ mặt phấn chấn đề nghị với thần tài. Cậu là Chú Kiếm sư, thần tài là Kiếm tu, giúp y chú kiếm cũng dễ đáp trả ân tình! Hoàn hảo quá đi chứ!
Bằng vào tình huống không biết tí gì, cậu bạn Tô Thiếu Bạch từ nơi khác xuyên đến, đã trở thành một trong số ít Chú Kiếm sư chỉ đếm được trên đầu ngón tay trong mấy trăm nay nay chủ động đề nghị thuộc khế với Kiếm tu.
Người đứng nơi chuôi kiếm đột nhiên quay đầu lại, ánh sáng trong con ngươi màu hổ phách chuyển động, hiếm khi để lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, trong đầu lại suy nghĩ loạn. Hắn vừa mới nói gì? Giúp mình chú kiếm? Đây là muốn thành lập thuộc khế với mình ư? Nam Cung Hạo trầm mặc, tiến đến đỉnh cao là mục tiêu của y, thuộc khế nhất định phải thận trọng một chút, vậy nên y chưa từng nghĩ đến việc lập thuộc khế sớm như vậy. Hơn nữa, chuyện thuộc khế đều là do Kiếm tu chọn Chú Kiếm sư hạ khế*, nào có Chú Kiếm sư chủ động hạ khế với Kiếm tu chứ! Tô Thiếu Bạch rốt cuộc có biết điều này hay không?
*hạ khế: ý nói là chủ động mời ký kết thuộc khế
Tô Thiếu Bạch nhìn vẻ mặt của Kiếm tu đại nhân, không rõ tại sao y lại kinh ngạc như thế. Chú Kiếm sư chế tạo mệnh kiếm cho Kiếm tu, không phải là chuyện hiển nhiên sao? Mình có linh nguyên Lục phẩm trời sinh, lại còn có thần hỏa trong tay, sau này nhất định có thể luyện chú ra linh khí tốt. Thần tài ngài sẽ không lỗ vốn đâu.
"Ta trời sinh có linh nguyên là Lục phẩm, hơn nữa ta có vũ khí bí mật, sau này nhất định có thể giúp ngươi chế tạo một thanh mệnh kiếm cực phẩm! Ngươi là hỏa linh căn đúng không?" Vì muốn trả khoản nợ, Tô Thiếu Bạch nắm chặt nắm tay tiếp tục cố gắng chào hàng. Kim linh căn và hỏa linh căn, không chắc thần tài có thuộc tính nào. Tìm hiểu trước vẫn tốt hơn.
Gương mặt ngược chiều ánh sáng của Nam Cung Hạo không thấy rõ biểu tình, phải một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng nói ra chữ "Hỏa".
Tô Thiếu Bạch nắm tay trái lại, hứng trí vỗ lên tay phải, hãy còn vui vẻ vì mình đã đoán đúng, "A, quả nhiên là hỏa linh căn." Trái lại thì thần hỏa cũng không có vấn đề gì với thuộc tính nào cả, đến khi đó thần tài tạo ra một thanh mệnh kiếm cực phẩm thuộc tính hỏa là được rồi!
Kiếm tu đại nhân khẽ lên tiếng, xét trái phải, cố gắng đổi chủ đề, "Ngươi...rốt cuộc là muốn làm Thực tu hay Chú Kiếm sư?"
"Thực tu?" Tô Thiếu Bạch nghi ngờ nhìn người đối diện, cậu chỉ là vì thích ăn thôi mà.
Nam Cung Hạo nhìn cậu, "Ngươi không phải là Thực tu?"
"Không phải." Tô Thiếu Bạch bị hỏi đến nỗi như lọt vào trong sương mù. Cậu đến cả cái từ "Thực tu" cũng chỉ mới nghe nói tại Vân Lai lâu cách đây không lâu thôi nha.
"Vậy tại sao trong mấy thứ ngươi làm có linh khí?" Nam Cung Hạo khó tin nhìn đối phương. Không phải Thực tu? Đến tận bây giờ chưa từng nghe qua chuyện này, nếu như linh khí bên trong nguyên liệu nấu ăn có thể dễ dàng lưu trữ lại như vậy thì Thực tu cũng sẽ không xưng là Thực tu nữa rồi.
"Trong mấy thứ ta làm có linh khí?" Vẻ mặt của Tô Thiếu Bạch còn kinh ngạc hơn cả Nam Cung Hạo. Nói vậy, cảm giác trong buổi tối mấy hôm trước không phải là ảo giác à, là sau khi ăn Liệt Điểu nướng, linh khí được mình hấp thu sao?
Hai người trên phi kiếm nhìn nhau không nói gì, bầu không khí dường như ngưng đọng lại.
Vẫn là Nam Cung Hạo bừng tỉnh lại trước, dừng phi kiếm tại một nơi gần một ngọn núi thấp, đầu ngón tay nhoáng lên, kiếm khí màu trắng xuyên qua ngón tay bay ra, một con Liệt Điểu năm màu sặc sỡ ngã xuống từ trên tán cây, cổ chảy máu, rớt xuống đất giật giật liên hồi. Tô Thiếu Bạch co giật khóe miệng, hung tàn quá đi, này chỉ cần trong tầm nhìn là có thể mất mạng trong chớp mắt rồi!
"Thử lại lần nữa!" Nam Cung Hạo nhướng hàng lông mày thẳng. Hai lần, sẽ không phải là ảo giác của y đâu.
Tô Thiếu Bạch nhìn xung quanh, chỗ này ngoại trừ cây thì là cỏ, đến cả nước cũng không có thì sao vặt lông đây? Nam Cung Hạo nhìn cậu, "?"
"Không có nước." Tô Thiếu Bạch bèn nói. Nam Cung Hạo bèn lấy từ trong cổ tay bình nước hình cầu ra, ngay cả con dao, đá lửa và hộp gia vị lần trước cũng mang ra đưa cậu. Cho nên mới nói, rốt cuộc là vì sao Kiếm tu đại nhân lại mang theo hộp gia vị tùy thân? Vốn tưởng rằng sẽ dùng xong bình nước rất lẹ, nhưng nước là cứ đổ ra mãi không ngừng, Tô Thiếu Bạch rất nhanh nhận ra, đây nhất định là một loại linh khí*. Chậc, vậy là một loại văn khí trong mấy loại linh khí rồi.
*khí () trong khí cụ, vũ khí
Đã có đá lửa, Tô Thiếu Bạch không có ý định gọi Pudding ra. Vừa vặn xem thử linh khí trong đồ ăn rốt cuộc có quan hệ với Pudding hay không. Hai người ngồi bên cạnh đống lửa đều vô cùng trầm mặc, chỉ nghe thấy âm thanh củi khô lép bép cháy. Mùi thịt nướng tỏa ra trong không khí, Bạch Chuẩn đậu bên đầu vai Tô Thiếu Bạch trừng mắt nhìn Liệt Điểu nướng, hy vọng có thể thưởng thức một phần. Không ngờ, toàn bộ Liệt Điểu nướng xong đều được đưa đến trước mặt mặt chủ nhân nhà mình. Bạch Chuẩn ủ rũ cúi đầu ủ rũ cúi đầu vỗ cánh bay đi, đã đến tay chủ nhân thì sẽ không có gì của mình nữa rồi, vẫn là nhắm mắt làm ngơ thì tốt hơn.
Nam Cung Hạo yên lặng ăn một cái, ngẩng đầu nhìn Tô Thiếu Bạch.
"Sao rồi?" Đầu bếp nhỏ khẩn trương hỏi, dù sao cậu chắc chắn mình không phải là Thực tu. Lần đầu tiên, Tô Thiếu Bạch không quan tâm mùi vị món ăn mình làm mà lại là linh khí.
"So với lần trước còn nhiều hơn chút." Đối phương mấp máy môi, cuối cùng mở miệng nói, đôi môi dưới ánh chiều tà trông vô cùng hoàn mỹ.
"Linh khí lưu trữ tăng sao?" Đầu bếp nhỏ hưng phấn, nói vậy, cậu là thiên tài không thầy cũng nên* à?
*nguyên văn là "vô sự tự thông", có nghĩa là không cần thầy dạy mà cũng biết, trái ngược với câu "không thầy đố mày làm nên"
Nam Cung Hạo im lặng nhìn ai kia đang hưng trí bừng bừng. Đây rốt cuộc là sao?
"Sau này ta sẽ cố gắng nấu đồ ăn cho ngươi." Hỏa kế Vân Lai lâu từng nói, tiền lương của Thực tu rất cao, nói vậy, thù lao cậu nhận được cũng thoải mái an tâm hơn rồi. Đầu bếp nhỏ vui vẻ vỗ ngực hứa hẹn với Nam Cung Hạo, ánh lửa trên đất soi vào đôi con ngươi đen nhánh của cậu, tựa hồ không ngừng nhảy nhót, màu sắc vô cùng động lòng người.
"Dài dòng." Kiếm tu đại nhân chợt thay đổi ánh mắt, đứng dậy, bên tai hồng hồng tóm lấy cái người mặc áo trắng vứt lên trên phi kiếm. Thanh kiếm lớn màu bạc lưu lại một đường cung đẹp mắt trên không, bay về phía núi Hoa Đình.
Đây rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý hả? Tô Thiếu Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ không biết nói gì. Nuôi một Pudding đã không dễ rồi, người rộng rãi giống như thần tài cũng khó tìm lắm, phải nắm chắc mới được.
Nam Cung Hạo không nói một lời thả Tô Thiếu Bạch tại sơn môn Bác Sơn phái rồi trực tiếp bay đi luôn, Tô Thiếu Bạch khó hiểu nhìn bóng lưng trên phi kiếm vội vã bay đi, không hiểu sao luôn cảm thấy hôm nay Kiếm tu đại nhân cứ như đang chạy trối chết ấy. Chẳng lẽ là bị Thực tu được trời ưu ái như mình hù dọa à? Đầu bếp nhỏ gãi gãi đầu phỏng đoán.
Rồi lại quay đầu nhìn Thiên Cấp quen thuộc trước mặt, Tô Thiếu Bạch mới kịp phản ứng, cái đệch! Sao lại bỏ cậu ở chỗ này chứ? Chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang đó! Chắc không phải muốn cậu leo lên lần nữa đó chứ?
Hầy, người nào đó khóc không ra nước mắt cuối cùng vẫn phải làm phiền Tư Đồ sư huynh.
Lúc Tư Đồ Phong gặp Tô Thiếu Bạch thì cười đến mức nhăn cả mặt, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có người đi đào quặng quên cả chuyến xe Hạc, mà càng buồn cười hơn là, được người ta mang về không phải trên đỉnh núi, mà là dưới chân núi. Người này thật sự không phải có cừu oán gì với tiểu sư đệ đấy chứ?
"Kiếm tu?" Nghe thấy không phải là người của nội môn*, Tư Đồ Phong mới xem như là gật đầu, xem ra là người ta tôn trọng môn phái nên mới không tự tiện xông vào trong sơn môn Bác Sơn phái.
*nội môn: đã từng có nhắc một lần ở mấy chương trước thì phải, các môn phái trong này khi nhận đệ tử chia làm hai phần, ngoại môn và nội môn, nội môn là những người có tư chất hơn ngoại môn
Sau khi cười đủ rồi, Tư Đồ Phong cũng chỉ cho Tô Thiếu Bạch chỗ trận pháp gần sơn môn, nếu không dùng linh khí thì cứ bước vào trận pháp cũng có thể cũng đi đến bên ngoài Bích xá.
Tô Thiếu Bạch nhìn khoảng cách trận pháp cách nơi hôm bọn họ bị sư huynh có khuôn mặt u ám bỏ lại chỉ có trăm mét thì gật đầu, tốt, leo Thiên Cấp gì chứ, quả nhiên là chỉ khi kiểm tra người mới mới dùng mà thôi.
Hôm sau lúc ăn cơm trưa, vẻ mặt Triệu Lôi và Lâm Bái đều xoắn xuýt, dáng vẻ phiền lòng không dứt.
"Hai người xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Thiếu Bạch cảm giác đối mặt với hai cái mặt khổ qua thực sự là ăn không vô, quá ảnh hưởng vị giác mà.
Lâm Bái cẩn trọng hỏi cậu, "Thiếu Bạch, ngươi định chọn linh căn gì?"
"Chọn linh căn?" Tô Thiếu Bạch múc một muỗng canh cho vào miệng, lặng lẽ nhíu mày, vị hơi nhạt, mức lửa chưa tới.
"Đúng vậy, Du trưởng lão Du trưởng lão đã dạy chúng ta phương pháp dùng linh căn tạo lửa. Nhưng trước đó, bản thân phải tự chọn thuộc tính linh khí muốn rèn sau này mới được! Hai hôm nay chúng ta đều thảo luận chuyện này trong phòng đó!" Triệu Lôi cũng chưa quyết định chắc chắn. Bước đầu tiên khi Chú Kiếm sư tu luyện chính là tạo lửa, dùng linh nguyên lực là trụ cột, chọn linh căn để tạo lửa. Bởi vì hạn chế thuộc tính chế tạo linh khí, lúc chọn linh căn để tạo lửa, thuộc tính linh khí chế tạo trong tương lai của Chú Kiếm sư cũng sẽ được xác định.
Vậy nên, mặc kệ tương lai muốn phục vụ vì gia tộc hay là gia tộc hay là môn phái hay là Kiếm tu, hay là ở lại Bác Sơn phái, việc chọn linh căn tạo lửa là lựa chọn vô cùng quan trọng của Chú Kiếm sư, dù sao cũng liên quan chặt chẽ với thuộc tính chế tạo linh khí trong tương lai. Chuyện này một khi đã làm thì sẽ không còn cách nào quay đầu lại.
Tô Thiếu Bạch trưng cái mặt 囧, chuyện này đúng là cậu không có để tâm, dù sao thì thần hỏa ngũ hành đủ cả, cậu không cần chọn làm gì. Mấy hôm nay bận tu luyện linh nguyên lực và đả thông kinh mạch, rảnh rỗi lại đi Bách Vọng Pha, ngày nào cũng đi sớm về trễ, hai vị cùng phòng đều là con em thế gia, nói không chừng trước khi đến Bác Sơn phái đã nghĩ xong cả rồi. Vì vậy, trong lúc đó mấy người họ lại hoàn toàn không đề cập đến đề tài này. Lúc này nghe hai người hỏi, cậu ngây người. Đúng ha, dù thế nào, với người ngoài, cậu vẫn phải chọn một linh căn để tạo lửa.
"Hỏa linh căn." Nếu Kiếm tu đại nhân là hỏa linh căn.
"Ngươi cũng chọn hỏa linh căn?" Triệu Lôi và Lâm Bái đều trừng mắt nhìn cậu.
"Cái gì mà cũng?" Tô Thiếu Bạch bất đắc dĩ nhìn bọn họ.
"Ngươi chắc cũng không mơ tưởng đến việc ký thuộc khế với Nam Cung Hạo đấy chứ? Quên đi, ngươi xem mấy người bên cạnh mình đi, đừng tìm phiền toái cho mình nữa." Triệu Lôi trước sau vẫn theo phái hòa bình.
"Nam Cung Hạo?" Cái tên này nghe thật quen tai, đúng rồi, là cái tên mà người bên cạnh nhắc tới hôm đại hội kiểm tra linh nguyên.
"Đúng vậy, y là đệ tử của đại phái tu tiên đứng đầu Thiên Kỳ môn, là thiên tài Kiếm tu lợi hại nhất mấy năm gần đây, đơn hỏa linh căn, bảy tuổi dẫn khí vào cơ thể, mười bốn tuổi đạt được Trúc Cơ, bây giờ còn chưa tới mười bảy tuổi đã tu luyện tới trung kỳ Trúc Cơ, quả thực là vô cùng tài năng, tương lai xán lạn vô cùng!" Lâm Bái từ trước đến nay ít nói, khi nhắc tới Nam Cung Hạo cũng liến thoắng một phen, mặt mày hớn hở, dáng vẻ tràn đầy ngưỡng mộ.
"Lợi hại như thế?" Tô Thiếu Bạch chép miệng một cái, tốc độ của người này cũng khủng khiếp thật, nói vậy ba mươi tuổi là có thể toái đan* Kết Anh rồi sao? Lão tổ Nguyên Anh ba mươi tuổi? Ngẫm lại cũng cảm thấy thật đáng sợ. Thảo nào hôm đó khi nhắc đến y, tập thể đều thất thanh, quả thật là một nhân vật đáng ngưỡng mộ. Thần tài cũng thật là khổ, cùng thế hệ tu luyện với một nhân vật như vậy, nhất định là bị ép tới mức không ngóc đầu lên được.
*toái đan: toái có nghĩa là vỡ, toái đan là như thế nào thì mọi người cứ đọc dần dần rồi sẽ hiểu
"Đúng vậy, nếu không sao có nhiều người muốn chọn hỏa linh căn chứ, có khi sau này có thể ký thuộc khế với Nam Cung Hạo thì sao?"
"Thuộc khế?" Thuộc khế là cái gì? Tô Thiếu Bạch nghi ngờ nhìn Triệu Lôi.
"À, cái này hình như hai hôm nữa lúc trưởng lão dạy chúng ta tạo lửa sẽ nói qua, ta cũng là nghe Lâm Bái nói mới biết." Triệu Lôi ngượng ngùng gãi đầu, quay sang cầu cứu Lâm Bái.
Lâm Bái ngẩn người, bèn giải thích cho Tô Thiếu Bạch, tuy là Chú Kiếm sư có thể luyện ra linh khí nghịch thiên trợ giúp người tu hành tu hành hoặc đánh nhau hoặc tự bảo vệ mình, nhưng bản thân gần như cơ hồ không có năng lực tự vệ, thậm chí bởi vì năng lực sử dụng quá yếu, thần thức đối với người tu tiên mà nói thì vô cùng bình thường. Hơn nữa khi tu luyện tiêu hao lớn, một luyện khí sư không thể tự bảo vệ mình lại tiêu hao lớn quả thực rất khó tu thành chính quả.
Về sau có Chú Kiếm sư bắt đầu ký kết khế ước với vài môn phái, những môn phái này phụ trách bảo hộ an toàn cho Chú Kiếm sư và cung dưỡng* tất cả mọi nhu cầu tu luyện của họ, sau khi Chú Kiếm sư tu luyện thành công, thì sẽ tận sức chế tạo linh khí theo nhu cầu cho mấy môn phái này. Thế nhưng, rất nhiều môn phái phát hiện, có một vài Chú Kiếm sư chủ động tới cửa ký kết khế ước chỉ vì muốn tìm kiếm sự bảo hộ và cung dưỡng, khế ước ban đầu bèn trở thành gánh nặng. Cho nên, cuối cùng trở thành do môn phái tự mình chọn Chú Kiếm sư muốn cung dưỡng, rồi ký kết khế ước, cho dù tương lai Chú Kiếm sư không có thành tựu thì cũng là sự lựa chọn sai lầm trước đây của môn phái, không trách được người khác. Người đời sau gọi chung khế ước này là thuộc khế. Đương nhiên, Nam Cung Hạo là một Kiếm tu mạnh mẽ như vậy, tự mình là có thể cung dưỡng một Chú Kiếm sư riêng biệt, cũng có thể tự mình chọn một Chú Kiếm sư để ký kết thuộc khế, một mình cung dưỡng.
*cung dưỡng: cung cấp và nuôi dưỡng
Cái gì? Còn có cái này nữa à? Thì ra không phải là một mình cậu nuôi không nổi Khí hỏa hả! Tô Thiếu Bạch nghe mà xem líu lưỡi. Nghe cứ như là đặt tiền cược chọn ngựa đua ấy, chấp nhận đánh cược một lần.
"Cứ vài năm Bác Sơn phái lại cử hành đại hội Bách Khí một lần, những đệ tử mới lên Hoàng phẩm đều thi triển sở trường của mình tại đại hội Bách Khí, các môn các phái sẽ có mặt tại đại hội Bách Khí rồi ký kết thuộc khế với thí sinh." Lâm Bái bổ sung.
"Đợi đã, ngươi nói, thuộc khế đều do môn phái hoặc Kiếm tu tự mình nói? Không thể từ phía Chú Kiếm sư?"
"Đúng vậy, hiện tại đây là quy củ được định ra! Cũng không phải tất cả Chú Kiếm sư đều có thể luyện ra linh khí cực phẩm, cho nên quyết định ứng cử viên thuộc khế, dù là với đối với môn phái hay Kiếm tu đều là quyết định vô cùng quan trọng, nếu Chú Kiếm sư đưa ra yêu cầu là thuộc khế thì sẽ bị xem thường."
Mợ nó! Sao đêm qua cậu lại có thể nói như vậy với Kiếm tu đại nhân chứ? Ý người ta tự biên lúc đó, cẳng phải là chủ động đưa ra yêu cầu thuộc khế cầu bao nuôi với Kiếm tu đại nhân sao? Thảo nào biểu tình vạn năm bất động của thần tài cũng nứt luôn.
Trời ơi! Sao lại còn có chuyện thế này chứ! Tô Thiếu Bạch chỉ cảm thấy giống như mây đen che đầy đầu ngũ lôi giáng xuống, mà mình thì bị sét đánh bay bay trong gió.
Sau đó hai người Lâm Bái và Triệu Lôi nói cái gì, cậu hoàn toàn không biết luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.