Trên đường về nhà, phu nhân Thẩm gia quấn lấy mẹ Tưởng vòng vo hỏi thăm cách làm bánh bao, rồi lại ngồi than thở thuốc của mình khó làm đã đành, mỗi lần cũng bán không được bao nhiêu. Chuyện này đến cả cô vợ Lý gia cũng nghe không lọt tai, liên tục quay đầu lại nhìn bà ta, bà ta lại làm như không thấy mà cứ ngồi lải nhải không ngừng. Tô Thiếu Bạch tròn mắt, phu nhân Thẩm gia biết làm thuốc? Mỗi lần ba ta đi đều là để bán thuốc à? Mệt thay cho bà ta giấu diếm bao lâu nay.
Mẹ Tưởng cũng không phải là một kẻ ngốc. Ai cũng được, nhưng cái người này từ trước đến giờ không nhiều thì ít hay ức hiếp người khác, sao có thể để bà ta được lợi chứ. Bèn lựa lời bảo rằng trong nhà Tô Thiếu Bạch có đem đến một hộp gỗ vuông, bản thân bà cũng không biết là gì. Cuối cùng phu nhân Thẩm gia cũng chịu ngậm miệng, tuy không đến làm phiền Tô Thiếu Bạch, nhưng vẫn không ngừng dùng đôi mắt vẩn đục của mình quan sát cậu. Nhìn đến nỗi cả người ai kia đều không thấy thoải mái, hận không thể mong sao đoạn đường về nhà càng ngắn càng tốt.
Dùng xong bữa trưa, Tô Thiếu Bạch lại đến bên bờ suối huấn luyện Pudding. Qua mấy ngày nỗ lực, tay nghề nướng gạo của Pudding ngày càng tốt, xác suất thành công cũng lên đến tầm 70%. Hôm nay Tô Thiếu Bạch còn đem theo chút đậu nành, nghĩ bụng ngoại trừ nâng cao xác xuất thành công nướng gạo của Pudding thì cũng nên để cho nó thích ứng với cách điều chỉnh sức lửa cho loại thứ hai. Cậu không có công cụ để đo lường chính xác nhiệt độ mà mỗi lần Pudding phát ra, không còn cách nào khác ngoài việc dùng cách thay đổi thể tích nguyên liệu nướng để giúp Pudding điều chỉnh sức lửa.
Mà điều khiến cậu ngạc nhiên chính là, chưa đến lần thứ mười mà Pudding đã thành công sấy khô một hạt đậu nành, lượng than trong đậu nàng còn thấp hơn cả than trong hạt gạo.
Tô Thiếu Bạch đặt ba dãy đậu nành lên mấy hòn đá dọc theo bờ suối để cho Pudding tự mình luyện, tuy là thay đổi cách huấn luyện từ "một kèm một" thành "tự học", nhưng Pudding vẫn chịu khó cố gắng học.
Bởi vì linh lực bên trong linh thạch có hạn, Tô Thiếu Bạch vô cùng thời gian sử dụng Hàn Băng trận, sáng nay lúc lấy tất cả mọi thứ ra lên phiên chợ bán, cậu cũng tiện thể tháo linh thạch xuống. Hiện tại rảnh rỗi, cậu bèn móc khối linh thạch hạ phẩm từ trong lòng ngực ra, muốn cẩn thận nghiên cứu một chút liệu có thể thấy được sự khác nhau của linh thạch hay không.
Hòn đá trước mặt có hình khối sáu cạnh, sát mép cạnh có hai mặt cắt nghiêng nghiêng, kích thước cỡ nửa hộp thuốc lá, đục ngầu, màu trắng bên ngoài còn hơi hiện màu lam, cầm trong tay vô cùng dễ chịu, giống như noãn ngọc*. Ngay lúc cậu đang tập trung tinh thần lật tới lật lui khối linh thạch hạ phẩm nọ, chợt có người ở phía sau đột ngột mở miệng hỏi, "Ngươi cần linh thạch?"
*noãn ngọc: ngọc có hơi ấm, noãn này giống từ noãn trong noãn lô aka lò sưởi
Tô Thiếu Bạch sợ đến nỗi rùng người một cái, khối linh thạch hạ phẩm màu xanh nhạt trong tay "bõm" một tiếng rơi xuống dòng suối nhỏ bên cạnh, vài bọt nước văng lên người.
"Ấy da!" Ai kia kêu thảm một tiếng, vôi vàng luống cuống tay chân nhảy xuống tìm kiếm. Đến khi nhặt được khối linh thạch nọ mới thở phào, một món đồ chơi này trị giá đến hai mươi lăm viêm thạch Bạch phẩm hạ đẳng đó! Tiền mồ hôi nước mắt cậu chi trước đó!
Nam Cung Hạo đứng cạnh bờ suối, khó hiểu nhìn Tô Thiếu Bạch từ trên bờ nhảy xuống nước khiến cho nửa thân quần áo ướt nhẹp. Thò tay ra là có thể lấy mà, sao lại phải nhảy xuống vậy?
Thần hỏa ở bên cạnh không để tạp âm ảnh hưởng đang cố gắng nướng đậu nành, nỗ lực vùi đầu tập luyện.
Nam Cung Hạo khẽ liếc đốm lửa nọ, lửa? Có hơi kỳ lạ thì phải?
"Tiên trưởng?" Tô Thiếu Bạch trở lại ngạc nhiên đến cạnh Nam Cung Hạo, trong lúc vô tình cắt ngang mạch ngẫm nghĩ của y về Pudding. Thần tài lấp lánh ánh vàng đã biết mất gần một tuần, giờ đột nhiên xuất hiện khiến cho ai đó không thể nén được vui sướng nhảy cẫng lên.
Đôi mắt Kiếm tu đại nhân đánh giá khối linh thạch hạ phẩm trong tay cậu, lần đầu tiên trong đời lặp lại câu hỏi của mình, "Ngươi cần linh thạch?" Gần đây y mơ hồ có đột phá về một kiếm ý, bèn muốn nhận vài nhiệm vụ môn phái để tìm kiếm cơ duyên đột phá, mà sư tôn y cũng thật là kỳ lạ, thay y tiếp nhận nhiệm vụ gần núi Phù Lô, hình như lần này là hái cỏ Phù Lạc, chỉ mọc ở núi phía nam núi Phù Lô. Đây đã là lần thứ ba trong hai tháng này, không khỏi làm y nghi ngờ. Vốn có thể đi về thằng, nhưng cũng chẳng biết vì sao, phi kiếm dưới chân y lại theo thói quen quẹo sang phía thôn Thái Bình, kết quả thực sự thấy ai kia ngồi bên bờ suối, ngu mặt nhìn khối linh thạch hạ phẩm. Bạch Chuẩn đậu trên đầu vai y, nghiêng đầu đánh giá Pudding.
"À. . . . . .Phải." Tô Thiếu Bạch lấy cái bao đựng dụng cụ huấn luyện lau sạch nước còn đọng lại trên linh thạch hạ phẩm, cẩn thận ôm vào lòng.
Kiếm tu đại nhân nhìn cậu xem khối linh thạch như bảo bối thì bỗng hiểu ra, "Ngươi rất nghèo?" Vậy nên mới dùng linh thạch hạ phẩm kém như vậy? Hèn gì lễ vật tặng cho y lại xấu đến vậy. Dù là tu luyện lúc đầu, Nam Cung Hạo cũng chưa từng dùng qua món đồ chơi này. Linh thạch hạ đẳng, trong lúc mua linh khí y có thoáng thấy qua.
". . . . . ." Có biết nghệ thuật nói chyện không vậy? Sao lại có người dứt khoát đâm một dao lên người người ta thế chứ? Được rồi, trước mặt có một vị này. Tô Thiếu Bạch chớp đôi mắt hoa đào, oán hận nhìn đối phương.
Kiếm tu đại nhân cau mày lấy từ cổ tay ra một túi linh thạch thượng phẩm, bên trong chỉ còn lại hai khối, "Hai khối đủ không?"
"A?"
Nam Cung Hạo ngang ngược cầm cái túi gấm màu xanh nhạt trong tay đưa cho Tô Thiếu Bạch, hôm nay tên này sao vậy chứ, toàn là ngơ mặt thôi, xét thấy cái tên nghèo này còn chịu mua lễ vật cho mình, xem như là đáp lễ lại vậy, hai khối thượng phẩm hẳn là đủ cho người nọ dùng một thời gian.
Lần trước trở về y cố ý hỏi sư phụ chuyện về Thực tu mới biết Thực tu và Chú Kiếm sư giống nhau, năng lực thời gian đầu chẳng những yếu ớt, lên cấp chậm chạp, mà tiêu hao cũng khá lớn, chỉ bằng vào sức một người vốn không đủ, cần phải có gia tộc hoặc một người tu tiên nuôi dưỡng mới được. Dĩ nhiên, nuôi một Thực tu vẫn đỡ hơn Chú Kiếm sư nhiều. Vậy nên, mục đích người này tiếp cận mình, có lẽ là cầu bao nuôi. Nói theo một cách ý vị nào đó thì, sóng điện não của Kiếm tu đại nhân và Tô Thiếu Bạch cuối cùng cũng bắt được nhau một cách kỳ lạ.
"Không! Này. . . . . ." Tô Thiếu Bạch vừa mở túi ra nhìn thấy hai khối linh thạch, bèn vội vã xua tay, muốn trả lại cho Nam Cung Hạo. Đương nhiên cậu cũng cho rằng đó là hai khối linh thạch hạ phẩm. Sự thực đã chứng minh, ai đó tạm thời vẫn chưa nhìn ra phẩm cấp linh thạch.
"Dài dòng, nếu như không đủ, lần sau lại đưa thêm cho ngươi."Tối qua chỉ còn lại hai khối, chẳng lẽ không đủ? Giữa hai hàng lông mày anh tuấn vương theo một chút sự thiếu kiên nhẫn, lỗ tai trắng nõn hơi đỏ. Không cung cấp nổi cho một Thực tu, quả thật là mất mặt quá mà!
"Không phải. . . . . ."
Tô Thiếu Bạch còn muốn giải thích thêm, Nam Cung Hạo đã bước lên phi kiếm bay đi. Đầu bếp nhỏ nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Kiếm tu đại nhân mà chớp mắt mấy cái, cậu có nhìn lầm không? Vừa rồi hình như thấy lỗ tai của Kiếm tu đại nhân đỏ thì phải? Sao vậy nhỉ?
Thôi được, hai khối linh thạch này cũng xem như là tiền mượn người ta đi, sau này cậu sẽ cố gắng nấu thức ăn ngon cho Kiếm tu đại nhân để bồi thường lại. Một câu này có thể xem như vừa có ý khinh thường, lại lệch lạc trong lối nghĩ, bời linh thạch thượng phẩm trị giá hai ngàn châu tệ đã bị đánh đồng với một linh thạch hạ phẩm chỉ trị giá hai châu tệ.
Giữ lấy linh thạch, rồi cúi đầu nhìn Pudding bị bỏ lơ bên kia, tất cả hạt đậu nành đều đã được chế biến xong, nhìn thấy có đến hai phần ba là đậu nành than. Tô Thiếu Bạch cầm hạt đậu nành trông có vẻ nướng khá tốt cho vào miệng, ừ, không tệ, giòn giòn, nhưng mà hơi ít mặn thì phải, hay làn lần sau cậu ướp đậu nành trong nước muối một chút nhỉ?
Pudding bay vòng vòng quanh tay cậu, dường như đang chờ đợi đánh giá, "Lần này rất tốt, tiếp tục cố gắng hen!" Tô Thiếu Bạch dùng mu bàn tay sờ sờ Pudding, thấy sắc trời còn sớm, cậu lại lấy thêm đậu nành ra, chăm chỉ luyện tập mới có ngày thành tai, luyện thêm hai đợt nữa vậy.
Chẳng mấy chốc lại đến thời điểm xuống quặng mỏ, quen thuộc với việc nhận ngọc bài, búa đá và túi Khôn, sau khi vào quặng mỏ, mục tiêu của Tô Thiếu Bạch rõ ràng vẫn là xông thẳng xuống bên dưới, Đỗ Lượng níu cậu lại căn dặn vài câu, rồi cũng thả cậu đi. Khá may mắn là đến động mỏ thứ hai thì đã thấy viêm thạch Xích phẩm.
Pudding vừa thấy đám viêm thạch Xích phẩm thì vui sướng xông tới, nhào lên ăn khí thế. Tô Thiếu Bạch đành cam chịu chọn mấy khối viêm thạch Bạch phẩm thượng đẳng mà gõ. Trải qua vô số lần vấp phải trắc trở trong giao tiếp, cậu hiểu rõ đa phần thời gian Pudding rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ đến lúc ăn viêm thạch Xích phẩm thì cứng mềm gì cũng không chịu thỏa hiệp, bướng đến đáng sợ luôn. Ngoài ra, lần trước cậu cũng từng cố tìm viêm thạch Cam phẩm, tiếc là không có kết quả. Dựa theo tỉ lệ viêm thạch Bạch phẩm và viêm thạch Xích phẩm, rõ ràng số lượng viêm thạch Cam phẩm càng ít hơn, mà cũng khó tìm hơn bình thường. Mà đẳng cấp cao hơn nhữ Hoàng phẩm Lục phẩm, rõ ràng Tô Thiếu Bạch cũng chẳng trông mong gì cả.
Vì trước mắt chỉ mới phát hiện một động mỏ có hai đám viêm thạch Xích phẩm, cậu chỉ có thể dẫn Pudding tìm đâu thì ở đó. Mỗi lần đợi nó ăn xong, thì tiếp tục đến động mỏ khác xem xét. Bao tử cái tên này như cái động khoong đáy, vừa và hầm mỏ là ăn không ngừng nghỉ, cũng không tiêu hóa kém.
Lúc tìm được một động mỏ thứ tư có viêm thạch Xích phẩm, Tô Thiếu Bạch thấy nhân phẩm của mình cuối cùng cũng tốt hơn rồi, từng cụm viêm thạch màu cam vô cùng đẹp, lẳng lặng nằm tại nơi sâu nhất trong động mỏ. Cậu dụi dụi mắt, chăm chú nhìn lần nữa, Cam phẩm! Quả thật là Cam phẩm! Bạn thợ đào mỏ nhỏ thấy màu cam ấm áp này thì khẽ run trong lòng, thiếu chút nữa là rơi lệ. Thần may mắn cuối cùng cũng chịu nhìn đến cậu rồi.
Cụm viêm thạch có khối lớn khối nhỏ, tính sơ sơ cũng phải ít nhất hơn mười cân. Cho dù có là hạ đẳng đi chăng nữa, nửa cân hạ đẳng Cam phẩm cũng đủ cho cậu trả hai mươi lăm tiền thuê phòng, xem còn có kẻ nào dám đến lấy lại phòng của bọn họ nữa!
Pudding vui sướng ăn, Tô Thiếu Bạch vui sướng gõ, bầu không khí trong động mỏ hiếm khi lại nóng lên mà hòa hợp đến vậy. Bạn thợ mỏ nào đó vừa mói gõ được phân nửa viêm thạch Cam phẩm trong tay, đột nhiên toàn bộ động mỏ phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, cậu kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy thân thể Pudding bành trướng lên như một cái bánh xe lửa lớn treo trên không, ánh sáng vàng bên ngoài mặt cầu đỏ tựa như gợn sóng, quanh quẩn không rời.
Tô Thiếu Bạch khiếp sợ nhìn thần hỏa, chuyện gì thế này?
Cậu vừa định đi đến, thì lại bị ánh sáng màu đỏ quả cầu lửa phát ra chói mắt đến nỗi không mở mắt nổi, hơi nóng phả vào mặt, cảm giác không khí ngưng đọng này cũng giống như lúc mới gặp Pudding. Cảm giác sáng chói mắt tựa như nắng mặt trời chỉ kéo dài khoảng mười mấy giây thì dịu lại, đợi đến khi Tô Thiếu Bạch mở mắt, Pudding đã biến thành một đốm lửa màu quýt mất rồi! Nó đang lặn lộn tỏ ra đáng yêu trên mu bàn tay cậu. Thấy cậu trợn mắt, nó bèn bay lên không trung đắc ý vẽ thành hình số 8, vui vẻ bày ra thân thể lớn hơn và màu sắc đẹp hơn sau khi trưởng thành của mình. Màu cam? Nhìn thần hỏa đang bay qua bay lại khoe khoang, Tô Thiếu Bạch chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ đây là lên cấp? Từ Xích phẩm lên Cam phẩm, thật tốt quá! Cảm giác nuôi con thành công còn chưa chiếm hết trong lòng, đột nhiên trong đầu ai đó vang lên tiếng chuông báo động, đợi chút, nó lên cấp, thế có nghĩa là. . . . . Nó bắt đầu ăn viêm thạch Cam phẩm rồi!
Không phải chứ! Tô Thiếu Bạch rên lên, lập tức quay đầu lại nhìn về tường đá, hy vọng có thể đào được viêm thạch Cam phẩm trước khi cái tên phá gia chi tử bay tới ăn.
Mà đây lại là câu chuyện về so tốc độ tay. Mà kết cục của câu chuyện này là, Tô Thiếu Bạch thua. Cậu trơ mắt nhìn cái tên phá gia chi tử này nuốt toàn bộ tiền thuê nhà mấy trăm năm của mình, cuối cùng còn chưa thỏa mãn run run vài cái. Trong đầu Tô Thiếu Bạch không phải là đang rỉ máu nữa rồi, mà là máu chảy thành sông. Nếu như cậu có sức mạnh, hiện tại thật sự rất muốn bóp chết cái tên này.
Nuôi trẻ gì gì đó cũng chỉ còn là ảo mộng mà thôi. Dựa theo sức ăn của Pudding, căn bản sao cậu nuôi nổi chứ? Tô Thiếu Bạch bị đả kích gấp bội tính thời gian một chút, cậu chỉ còn lại hơn nửa canh giờ. Bèn đơn giản là đập bể ngọc bài quay trở lại đài cao, định bụng sau khi hoàn tất thanh toán thì về xe Hạc ngủ một chốc.
Đêm lạnh như nước, trên đỉnh núi vắng lặng, bầu trời tựa như được tắm trong một bát nước mực lông, giữa màu đen thẳm, phía chân trời loáng thoáng một màu xám tro.
Trên bàn ở góc đông và góc nam đều treo huỳnh thạch chiếu sáng, vài hỏa kế đang gục xuống bàn ngủ bù. Tô Thiếu Bạch cất bước đến góc nam có treo lá cờ viết chữ "Thu". Không ngoài dự đoán của cậu, ba khối viêm thạch Bạch phẩm bên trong túi Khôn đều là thượng đẳng, một khối hơn năm lượng, hai khối năm lượng. Khối viêm thạch Bạch phẩm hơn năm lượng có màu trắng nồng đến mức không thể so sánh bình thường, xem chừng hàm lượng linh lực trong đó cũng rất cao. Hỏa kế còn đang mơ ngủ đều bị kinh hãi, trợn mắt nhìn về phía cậu, may mắn đến vậy ư? Cả ba khối đều là thượng đẳng! Tiếc cái là nhẹ quá.
Trên đài kiểm tra đều vang liên tục ba lần thượng đẳng đã kinh động đến Tư Đồ Phong đang khoanh chân ngồi trong góc, hắn mở mắt nghiêng đầu nhìn về phía góc nam, cẩm thấy dáng người thon gầy đang đứng trước bàn vô cùng quen mắt. Đứng lên đi tới, "Thiếu Bạch?"
Tô Thiếu Bạch đang chuẩn bị in dấu tay lên quyển sổ hỏa kế đưa sang, nghe tiếng quay đầu lại thì thấy Tư Đồ Phong mặc một bộ quần áo trắng muốt, "Tiên chủ!". Cậu chần chừ một chút, ngượng ngùng nói với hỏa kế, "Xin lỗi, tôi muốn đổi thành nộp hai khối năm lượng này."
Hỏa kế vui vẻ cầm lấy quyển sổ sửa thành mười lăm bốn lượng năm chỉ. Tô Thiếu Bạch ấn vân tay xong thì thở phào một hơi.
Tiền phòng tháng này coi như cũng giải quyết xong rồi.
Theo Tư Đồ Phong đến một sân không người, cậu lấy khối viêm thạch Bạch phẩm thượng đẳng hơn năm cân đưa đến trước mặt đối phương, "Khối này cho ngài, tôi sẽ cố gằng đào quặng trả lại tiền linh thạch."
Tiên chủ mỉm cười đẩy tay cậu ra, "Ta không phải đến đòi nợ."
"Tôi biết, nhưng mà khối viêm thạch. . . . .thực sự tốt. . . . ." Tô Thiếu Bạch do dự không biết nên diễn đạt vấn đề phẩm chất viêm thạch như thế nào, chỉ có thể qua loa nói đại khái chữ "tốt" mà thôi. Nếu thần hỏa của Chú Kiếm sư cần dựa vào việc ăn viêm thạch để hấp thu linh lực, vậy có lẽ nồng độ linh lực càng cao thì hiệu quả càng tốt, thần hỏa của Tư Đồ Phong vẫn là Bạch phẩm, đúng lúc có thể dùng.
Gương mặt lúc nào cũng cười hòa nhã của Tư Đồ Phong chợt ngưng lại, "Cậu nhận ra?"
"A?"
"Ba khối viêm thạch Bạch phẩm cậu vừa giao ra tuy đều là thượng phẩm, nhưng tốt nhất chính là khối này."
Tô Thiếu Bạch gục đầu, "À. . . ." Cậu đắc ý quá nên quên mất Chú Kiếm sư mới là là người trong nghề đánh giá viêm thạch, có điều, Tư Đồ Phong có biết cũng không sao.
"Cậu hãy thành thật nói cho ta biết, có phải cậu có thể trực tiếp nhìn thấy phẩm cấp của viêm thạch trên tường đá không?"
"Vâng." Chẳng lẽ không phải chỉ có cậu là có thể thấy à?
"Linh nguyên của cậu rốt cuộc là phẩm cấp gì?" Linh nguyên phải từ Hoàng phẩm trở lên, mới có thể trực tiếp thấy phẩm cấp của viêm thạch. Linh nguyên của thợ mỏ hẳn đều là Xích phẩm mới đúng.
"Tôi không biết. . . . ." Khi đó vị quản gia kia quả thực không có nói qua.
"Cậu là người thôn nào? Lúc chạm phiến đá kiểm tra linh nguyên có nhớ nó phát ra màu gì không?"
"Thôn Thái Bình, lúc đầu là màu cam, sau đó biến thành màu vàng xanh." Tô Thiếu Bạch cẩn thận nhớ lại, xem ra trước đây cậu đoán không sai, màu sắc đại diện cho phẩm cấp linh nguyên.
Tư Đồ Phong nắm bờ vai cậu, có hơi kích động, "Màu vàng xanh! Linh nguyên trời sinh của cậu rất có thể là Lục phẩm, người thôn Thái Bình vậy mà lại không đưa cậu đến sơn môn à?" Đối với Chú Kiếm sư mà nói thì linh nguyên Hoàng phẩm đã có thể so với có thể so với tư chất song linh căn, Lục phẩm thì lại xem như đơn linh căn cực kỳ hiếm thấy!
Tô Thiếu Bạch nhạy cảm phát giác giọng nói của Tư Đồ Phong có chút bất mãn, vội vã thay trưởng thôn giải thích, "Khi đó trưởng thôn không có ở đó, chỉ có một vị quản gia. . . . Đến sơn môn là sao?" Cậu còn đang ở cùng Tưởng gia tại thôn Thái Bình, tạm thời không nên không muốn đắc tội với trưởng thôn.
Tư Đồ Phong rũ hàng mi dài, khẽ thở dài, "Nói thế này vậy, người có linh nguyên trời sinh từ Hoàng phẩm trở lên đều có thể trực tiếp thấy phẩm cấp của viêm thạch. Chưởng môn đã nói với các thôn, nếu kiểm tra linh nguyên đạt được từ Cam phẩm trở lên, đều phải đưa đến sơn môn xác nhận có thể nhận thẳng vào trong phái không. Nói cách khác, vốn cậu đã có khả năng sớm được nhận vào Bác Sơn phái. Cậu đã kiểm tra qua linh căn chưa?"
Tô Thiếu Bạch lắc đầu, cho dù trước đây có kiểm qua thì cậu cũng không biết.
Tư Đồ Phong nắm lấy vai cậu, nghiêm túc nói, "Thiếu Bạch, thiên phú của cậu cực kỳ tốt, mấy ngày nữa là tới đại hội kiểm tra linh nguyên của Bác Sơn phái chúng ta rồi, cậu có muốn đến thử xem không?"