Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 108: Xông vào hang hổ




"Đến chỗ tiểu Ngụy cầm khí thạch lại đây." Nam nhân áo tím vuốt ve gương mặt bé trai mặc áo xanh bưng mâm trái cây, vẻ mặt rất chi là cợt nhả.
Người bình thường sẽ chọc ghẹo trẻ hầu của mình hả? Có hả? Đến cả tên Phượng Nhị mắc bệnh biến thái đó cũng sẽ không làm chuyện thế này. Tô Thiếu Bạch thầm giật mình, đừng bảo là hai bé trai áo xanh đứng cạnh hắn lại chính là lô đỉnh song tu trong lời kể đó nhé.
Bé trai bưng mâm trái cây đột nhiên cứng người, ngước mắt cầu xin nhìn nam nhân nọ.
"Sao, còn muốn ta nói lại lần hai?" Vẻ mặt hòa nhã khi nãy của nam nhân lập tức chuyển thành hung tàn, dọa bé trai run rẩy lui xuống đi ngay lập tức.
Tô Thiếu Bạch khó hiểu nhìn bé trai nọ, bảo nó đi lấy mấy khối khí thạch thôi mà, sao cứ như là muốn đòi mạng nó vậy.
"Ngươi xem trước hai món này đi." Nam nhân ném cho cậu hai cuộn da màu vàng sẫm cực kỳ quen mắt.
Tàn quyển thượng cổ? Tô Thiếu Bạch hít sâu một hơi, tùy tiện mở một cuộn ra xem, cuộn da này được bảo tồn tốt hơn hai cuộn Vân Hà Đỉnh và Sách chế tạo Thiên hỏa của cậu và Phượng Nhị nhiều lắm, nét bút xem chừng vừa mới lại càng rõ hơn, hầu như không có vết cháy sém, nói đúng hơn thì, cái này giống như bản sao của tàn quyển thượng cổ vậy. Đề khoản trên cuốn trục giới thiệu đây là linh khí Phong Lôi Tử Kim Tiên*. Loại vũ khí như roi này, chẳng những phân ra làm roi đơn và roi đôi, mà còn có cả hai loại roi cứng và roi mềm, có thể cầm cả hai đầu, ngoại trừ côn thì đây là vũ khí mà hai đầu đều có thể công kích. Mà kiểu vẽ trong cuốn trục có mười khối vuông liền kề, xem ra là loại roi đơn cứng.
*tiên () là một loại vũ khí của trung quốc, khi thuần Việt thì được gọi là roi, có nhiều loại roi, nhưng loại roi được nhắc đến trong này là roi dài (tức trường tiên) và cứng (tức ngạnh tiên)
Mở tiếp cuộn kế, Tô Thiếu Bạch câm nín luôn. Cậu luôn cho rằng cuộn da này sẽ ghi chép về một mệnh khí nào đó, dù sao thì mọi tu sĩ đếu muốn tu thành đại đạo thăng lên tiên môn, mệnh khí càng mạnh thì cơ hội thăng cấp càng cao. Đến cả cái tên Phượng Nhị ỷ vào ông trời ưu đãi mà lười tu luyện đến mức thành thói quen cũng phải nhờ cậu chế tạo một lò luyện đan gắn liền với bản thân. Đối phương làm ầm ĩ bắt cóc cậu đến nơi xa thế này, thậm chí còn có thể kinh động đến Thiên Kỳ môn, tự chuốc lấy oán hận, không phải vì con đường tu tiên thì là gì?
Nhưng mà cái thứ trước mặt này là thứ gì vậy chứ? Tô Thiếu Bạch dựng mày trợn mắt, không thể tin mà nhìn tới nhìn lui nội dung, gì vậy trời, cái này rõ ràng chỉ là một cái ghế dựa có tay vịn thôi mà. Ghế? Ai lại dùng ghế làm vũ khí hả trời? Nếu mà là ghế đẩu thì còn có thể cầm phang người...
Tô Thiếu Bạch câm lặng nhìn bản vẽ cái ghế đó, Ngụy tiên sinh, chắc không phải ngươi muốn nhét thứ gì kỳ lạ vào trong đó đấy chứ? "Ngươi chắc chắn là cái này?"
"Không sai, hai món này phải trên Thanh phẩm." Nam nhân thay đổi dáng vẻ lười nhác, ngồi thẳng dậy, nét mặt trở nên nghiêm túc.
"Chắc Ngụy thành chủ không quên nhỉ, hiện tại ta chỉ mới có Lục phẩm mà thôi." Tô Thiếu Bạch thực sự hết chỗ nói luôn, tu sĩ từ sau Nguyên Anh kỳ có thể duy trì dung mạo dựa theo độ tuổi mình thích, cái vị nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng mà chắc là đã hơn ba ngàn tuổi rồi nhỉ? Suy giảm trí nhớ à! Huống chi, roi thì thôi không tính đi, nhưng mà cái ghế Tiêu Dao mang đầy chất dâm này thì cứ tìm đại ai đó làm là được rồi, còn muốn trên Thanh phẩm là thế nào? Hay là muốn dùng để song tu? Bố tiên sư nó! Tưởng tượng hình ảnh hai thằng đàn ông lăn qua lộn lại trên ghế, Tô Thiếu Bạch nổi hết cả da gà.
"Giờ ngươi có là Lục phẩm cũng chẳng sao, thăng lên Thanh phẩm là được rồi." Nam nhân áo tím nhàn nhã dựa người vào lưng ghế, đặt tay lên tay vịn, ánh mắt đầy âm hiểm nhìn cậu chằm chằm, "Dù sao thì thần hỏa của ngươi là thứ có một không hai trong thiên hạ..."
Tô Thiếu Bạch không kiềm được lạnh toát cả người, tựa như rơi vào hầm băng vạn năm, tim đập như trống bỏi. Chuyện cậu có thần hỏa, sau khi Chưởng môn và Chưởng môn và mấy vị trưởng lão của Bác Sơn phái bàn bạc qua thì quyết định tạm thời không công bố cho bên ngoài. Mà người này xem ra là biết cậu mang thần hỏa tự sinh của đất trời, tại sao hắn lại biết? Nam Cung Hạo và tôn sư đại nhân chắc chắn sẽ không nói, sư phụ thì còn đang bế quan. Tư Đồ Phong? Nếu Tư Đồ Phong có ý định tiết lộ bí mật này thì chỉ sợ đã nói ra từ lâu. Còn lại thì chỉ có mấy vị trưởng lão và chưởng môn Bác Sơn phái... Chẳng lẽ, có người cấu kết với tên tu sĩ áo tím trước mặt này?
Hơn nữa, nghe cách nói của hắn, rõ ràng là muốn giam lỏng cậu ở đây cho đến khi luyện thành linh khí. Cái tên Pudding này khi nào có thể thăng lên Thanh phẩm đến cả cậu làm sao biết được chứ? Huống hồ có thể luyện ra được linh khí đồng phẩm hay không, chính cậu cũng không chắc chắn. Theo như tình hình hiện tại thì xác suất thành công chỉ khoảng ba phần mười mà thôi.
Trong lúc đầu bếp nhỏ mang đầy một bụng suy tư thì bé trai áo xanh bị phái đi lấy tứ đại kỳ thạch đã quay lại, sắc mặt tái nhợt, trán thấm một lớp mồ hôi mỏng, y như là mới xông qua Quỷ Môn quan ấy. Theo sau đó là một thị vệ cao lớn mặc một thân áo giáp, thị vệ đó đêm mấy khối khí thạch đặt lên bàn ngọc thạch phẳng phiu trước mặt Tô Thiếu Bạch.
Tư thế đi của thị vệ có hơi cứng nhắc, giáp phủ lên đến tận khuôn mặt, sau khi đặt khí thạch xuống thì cúi đầu đứng im bên cạnh. Tô Thiếu Bạch bĩu môi, trong một thoáng cảm thấy, mặc dù dáng người từa tựa kim chủ đại nhân, nhưng tiếc cũng chỉ là một con rối, giống như hai người gác cổng thành đó. Mà nói tới, kim chủ đại nhân rốt cuộc có nhận ra cậu biến mất không nhỉ? Nếu biết thì có tới cứu cậu không ta?
Khí thạch đầu tiên ở bên phải là một khối vuông vức, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, là Kim Tích lân. Đây là lần đầu Tô Thiếu Bạch được chiêm ngưỡng một khối Kim Tích lân nguyên vẹn thế này, cậu chỉ mới thấy được thành phẩm thông qua Thất Tinh kiếm Lý Ức Niên luyện chế lần trước. Tiếp đó là Vạn Hà thạch, khối này nhỏ hơn hai khối trên tay cậu một chút, bên dưới màu lưu ly phảng phất có vài vân sáng màu ráng chiều đang chuyển động. Mà nói tới đây, trữ khí của cậu vẫn còn ở trong tay cái người áo đen kia đó. Tô Thiếu Bạch u oán nhìn cái người đứng im như cái tượng cạnh mình từ khi bước vào trong đại điện đến giờ, cậu đã nhận ra từ lâu nhẫn trữ vật của mình còn đang được đeo trên ngón cái tay trái tên đó.
Kế tiếp là khối khí thạch màu tím nhạt trông rất quen, không khác mấy với khối cậu tìm được trong Bà Sa Kính Thiên, không thể nào, chẳng lẽ khí thạch cậu dùng chế tạo Tử Điện Thanh Sương chính là Lạc Nguyệt đề? Thế chẳng phải là mình đã mang giày mà còn tìm giày* à? Tự tay đặt lên xem thử thì cảm nhận được luồng linh lực dồi dào quen thuộc quanh quẩn trong lòng bàn tay, không sai, thứ mình nhặt được trong Bà Sa Kính Thiên quả nhiên là Lạc Nguyệt đề.
*nguyên văn là 穿着鞋找鞋 , ban đầu Ngạn còn nghĩ đây là một kiểu điềm báo nằm mộng, nhưng sau khi tra ra và suy ngẫm theo hướng nghĩ của Tiểu Bạch thì thấy có lẽ là không phải, theo như Chu Công giải mộng () thì mơ thấy tìm giày có nghĩ là bản thân đang mất một vật quan trọng là rất muốn tìm lại được, nhưng lời này không thể lý giải theo kiểu giải mộng được, vì khi đó Tiểu Bạch có mất cái gì đâu, mà theo cách nói của Tiểu Bạch thì chính là tại sao mình phải đi tìm một thứ vốn đã nằm trong tay mình
Cuối cùng, bên trái ngoài cùng, là một khí thạch hình giọt lệ màu đỏ rực, nóng bỏng như ngọn lửa đỏ, đỏ đến mức diễm lệ. Chu Phượng lệ Tô Thiếu Bạch mừng rỡ đưa tay sờ thử, một luồng linh khí mạnh mẽ nóng hừng hực tỏa ra muốn len vào kinh mạch cậu khiến cậu kinh hãi phải thả tay ra. Chưa luyện hóa mà đã hung bạo đến vậy, nếu luyện thành linh khí chắc chắn sẽ không tầm thường, cực kỳ hợp với kim chủ đại nhân đây! Tứ đại kỳ thạch đúng là danh bất hư truyền.
"Mấy thứ này còn trên thế gian nên có thể tìm ra, còn Thủy Hỏa Nhị Tinh, vật chế tạo linh khí Thần phẩm trong truyền thuyết mới thực sự khó tìm." Nam nhân áo tím thấy ánh mắt mừng rỡ của Tô Thiếu Bạch vẫn còn lưu luyến trên mấy kỳ thạch, bèn mở miệng cảm thán.
"Thủy Hỏa Nhị Tinh?" Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn Ngụy thành chủ đó một lát, lại nói, đến cả một Chú Kiếm sư như cậu chỉ vì vô ý tìm được nửa cuốn Sách chế tạo Thiên hỏa trong Bí cảnh Bích Lạc mới biết đến tứ đại kỳ thạch này. Còn cái người trước mặt rõ ràng là biết rõ hơn cậu nhiều, đến mức còn tìm được nhanh hơn cậu. Mà Thủy Hỏa Nhị Tinh là thứ gì nhỉ, nghe qua cứ như là một loại khí thạch cao cấp ấy.
"Thế nào, các hạ có tình nguyện ở lại thành Con Rối luyện chế linh khí cho ta không?" Nam nhân áo tím không trả lời mà hỏi ngược lại, ý tỏ không muốn tiết lộ nhiều.
"Ta...không muốn." Chẳng phải chỉ luyện chế hai món linh khí à, sao một hồi lại thành ở lại thành Con Rối cả đời vậy? Nhưng mà, đây là cơ hội tốt để lấy được Chu Phượng lệ, kim chủ đại nhân đã đột phá Nguyên Anh rồi, nhu cầu cấp bách bây giờ là luyện được một thanh mệnh kiếm tốt hơn. Tô Thiếu Bạch cắn môi dưới, cực kỳ quẫn bách, "Luyện chế linh khí đổi lấy Chu Phượng lệ, khi nãy chúng ta chỉ nói thế thôi, nên ở lại đây thì thôi đi."
"Thật sao?" Nam nhân áo tím nhướng một bên mày, "Cái này e là không do ngươi quyết!" Còn chưa dứt lời, đã thấy có hai thị vệ mặc áo giáp đi về phía Tô Thiếu Bạch.
Sắc mặt đầu bếp nhỏ trắng bệch, tên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa!
Ngay lúc này, con rối cao to đứng sừng sững đứng gần Tô Thiếu Bạch cũng di chuyển, bất ngờ tự tay kéo Tô Thiếu Bạch về phía sau mình, mà người áo đen đứng đằng kia chậm hơn một bước, soạt một tiếng, chỉ kéo rách được một đoạn tay áo của Tô Thiếu Bạch.
Tô Thiếu Bạch càng hoảng hơn, cái gì vậy, con rối này không bị khống chế? Không đúng, động tác kéo cậu giấu sau lưng mình của con rối này, cứ thấy quen quen thế nào ấy, chẳng lẽ...
"Kim chủ đại nhân?" Cậu đứng sau con rối mừng rỡ thốt lên.
"Ầm ầm!" Áo giáp của con rối thị vệ đó nổ tung, để lộ đai lưng màu lam, lưng đeo trường kiếm, là Nam Cung Hạo. Y bất đắc dĩ thoáng liếc nhìn Tô Thiếu Bạch ở phía sau, rồi lại ôm lấy người bảo vệ chặt chẽ, giơ tay phóng ra mấy luồng kiếm khí, kiếm khí màu trắng bạc được lướt qua chém đứt đôi toàn bộ thị vệ mặc giáp và mấy con rối được người áo đen thả ra.
Ngay lúc Nam Cung Hạo phá bỏ áo giáp, nam nhân tại áo tím đã kinh ngạc nhướng mày, "Kiếm tu?"
Bé trai áo xanh vừa mới đi lấy khí thạch phịch một tiếng quỳ phục trên đất, cả người run rẩy, "Thành chủ tha mạng, tiểu nhân quả thật không biết..." Còn chưa dứt lời, cả người mềm oặt ngã xuống đất, không nói thêm được lời nào.
Tô Thiếu Bạch nhân cơ hội này cầm lấy Chu Phượng lệ và hai cuộn da trên bàn, nhét đại vào trong lòng. Không có nhẫn trữ vật thực sự quá là bất tiện mà. Tuy rằng cậu không muốn ở lại đây, nhưng mà dùng Chu Phượng lệ đổi một linh khí thì cậu vẫn đồng ý. Cùng lắm thì sau khi luyện chế xong thì trả lại cho cái tên thành chủ biến thái này là được.
Xung quanh có hơn mười con rối thị vệ điên cuồng lao tới, Nam Cung Hạo chỉ dùng một kích quét sạch, cũng không ham chiến, ôm lấy hông Tô Thiếu Bạch bước lên phi kiếm. Người áo đen nọ lập tức chỉ huy hai con rối thú xông đến chỗ hai người, một con trong đó là con sói ban đầu Tô Thiếu Bạch thấy.
"Nhẫn trữ vật của ta ở trong tay hắn." Tô Thiếu Bạch chỉ tên áo đặt trước mặt, ý bảo Nam Cung Hạo nếu có thể thì tiện tay lấy luôn đi.
Đầu ngón tay Nam Cung Hạo phóng ra mấy luồng kiếm khí, chớp mắt xé xác hai con rối thú thành từng mảnh nhỏ, mà ngón cái tay trái của tên áo đen ấy cũng bị y chặt đứt, vươn tay bắt lấy trữ khí trên đất lặng lẽ đưa cho Tô Thiếu Bạch. Ánh kiếm lập lòe vươn thẳng phía đỉnh điện.
"Muốn đi? Không dễ thế đâu!" Nam nhân áo tím tức giận gầm lên, phóng ra một bàn tay tỏa ánh sáng màu lam, hình ảnh bàn tay phóng đại trong chớp mắt bay đến chỗ hai người trên phi kiếm. Cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ đối phương, Nam Cung Hạo biến sắc. Vị thành chủ này, tu vi tệ nhất cũng phải cỡ Hóa Thần kỳ! Trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Nam Cung Hạo nhanh chân đứng chắn trước người Tô Thiếu Bạch, xuất ra kiếm khí bao quanh khắp người ngăn cản.
"Ầm!" Bàn tay lớn màu lam đánh thẳng lên người Nam Cung Hạo, y cắn răng vững vàng đỡ lấy, nhân cơ hội mượn lực chuyển xuống dưới chân trên phi kiếm, Tử Điện Thanh Sương tựa như một dải cầu vồng, tiện đà phá tan mấy lớp nóc điện, chớp mắt đã bay xa mấy trăm trượng. Bàn tay khổng lồ ấy cứ như là thay hắn tiễn họ đi xa.
"Đóng thành, Kiếm tu đó đã bị thương, chạy không xa, lục soát cho ta!" Nam nhân áo tím tung một chưởng phá nát chiếc ghế ngọc màu vàng nhạt đó, nổi giận quát. Dựa vào một chưởng từ tu sĩ hậu kỳ Hóa Thần của hắn mà còn không đánh chết được cái tên Kiếm tu Nguyên Anh kỳ đó, tên này rốt cuộc có lai lịch gì!
Nam Cung Hạo chẳng những bị thương, mà còn bị thương rất nặng, vừa lúc bay ra khỏi nóc điện thì máu đã tràn ra bên khóe môi. Nếu không phải có áo giáp quái trùng, e là y đã mất mạng từ lâu. Giữ chặt tay Tô Thiếu Bạch, Kiếm tu cắn răng điều khiển phi kiếm bay đến triền núi phía xa.
Từ lúc cả hai bắt đầu bay ra ngoài thì cũng giống như một mục tiêu sống đang bay, mấy thị vệ mặc áo giáp đứng dưới đất đều nâng cung phóng tên tấn công. Nhất thời, tên bay như mưa thẳng tiến đến chỗ hai người. Cuối cùng thì Tô Thiếu Bạch cũng hiểu tại sao tên áo đen đó lại bắt cậu đi bộ, xem ra là vì đề phòng có người đào tẩy, những con rối thị vệ trong thành Con Rối sẽ tấn công phi khí bay trên không trung.
Phi kiếm Nam Cung Hạo gắng gượng bay đến ngọn núi phía sau thành Con Rối, xiêu vẹo đáp xuống, vừa đặt chân xuống đất thì hôn mê bất tỉnh.
Đừng chết, ngàn vạn lần đừng chết! Tô Thiếu Bạch nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Nam Cung Hạo mà lòng thấp thỏm như kiến bò trên chảo nóng. Phượng Nhị không có ở đây, cũng không biết giờ nên dùng đan dược nào mới có hiệu quả nhất, Tô Thiếu Bạch vội vã lấy ra mấy loại đan dược trong nhẫn trữ vật rồi cho hết vào miệng y. Không chờ cậu thở thêm một hơi, mặt đất phía sau khẽ run, "Ầm!" "Ầm!" y như là có dị thú cao lớn nào đó đang chậm chạp đến gần.
Đờ mờ nó! Sớm không tới, muộn không tới, vậy mà lại đến đúng lúc này!
Tô Thiếu Bạch lôi Vô Ảnh cung, Cửu Lôi châu và toàn bộ nhưng vũ khí có tính công ra khỏi nhẫn trữ vật, ngăn trở trước người Nam Cung Hạo.
Đương lúc cậu chuẩn bị tâm trạng sẵn sàng cùng cá chết lưới rách với địch, một con dực hổ màu trắng to lớn xuất hiện, đôi mắt tím cực kỳ quen thuộc.
Í? Sao lại là nó?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.