Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 159:




Nguyên Tu Vân xuất hiện khiến tất cả các tu giả trong thành Lưu Tuyền đều cảm thấy hôm nay mình vào thành không đúng cách, bằng không sao bọn họ lại thấy một đại năng kỳ Phân Thân trên đầu đội năm ngọn lửa chứ?! Phải biết rằng Ngũ linh căn ở cả Đại thế giới Thương Lan cũng rất khi gặp được, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số, tu vi cao nhất cũng chỉ là kỳ Kim Đan, có thể lên Nguyên Anh đó chính là kỳ tích.
Nhưng hiện giờ một kỳ Phân Thần sống sờ sờ ở trước mặt bọn họ, mọi người đều sửng sốt, thế cho nên bóng dáng của Nguyên Tu Vân cũng đi mất rồi, bọn họ còn chưa phản ứng kịp.
Bởi vì lúc Nguyên Tu Vân đi ra là mang mặt nạ, cho nên không ai thấy mặt mũi của y, chẳng qua nói thật là từ hôm nay trở đi y có hao phí sực lực đi luyện chế mặt nạ cũng là không tác dụng gì rồi, dù sao cả Đại thế giới Thương Lan, nói không chừng cả trong Ba nghìn thế giới Hỗn Độn, tu giả Ngũ linh căn kỳ Phân Thần, cũng chỉ có mình y rồi.
Hai người bọn họ ngồi ở trên phi thảm Tuyệt Mệnh chung cực, cũng không nghỉ ngơi lập tức trực tiếp đi Từ gia, bọn họ là tiểu bối của Mạnh gia Mạnh Hiếu Bác, không nên đánh chết trực tiếp hoặc phế bỏ, thế nhưng đối với cả chuyện âm mưu hợp tác với Từ Minh Thịnh tương đối quan trọng, hai người bọn họ cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy. Hơn nữa có người nói Từ Thọ Tề của Từ gia đã tìm được cách nào đó khắc chế được độc tố trong cơ thể hắn, coi như đối thủ một mất một còn của người này, đương nhiên Dịch Nhiên sẽ không trơ mắt nhìn hắn khôi phục rồi.
Lúc này, trong đại sảnh ở Từ gia, phụ tử Từ gia đang ngồi đối mặt với nhau nhưng ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện. Từ Thọ Tề đối với phụ thân mình thật sự là không thể dâng lên kính yêu, lão ta gần như chưa từng làm đủ tư cách của phụ thân và trượng phu, mẫu thân không chỉ một lần nói cho hắn biết ân hận khi gả cho phụ thân, nhưng đây có tác dụng gì chứ? Ở dưới sự khống chế của phụ thân, gia đại nghiệp đại Từ gia, cho dù trong lòng mẫu thân có khổ đi nữa, cũng không có cách mảy mảy để chạy trốn. Mà hắn từ nhỏ đã bị Từ Minh Thịnh ép buộc làm so sánh với Dịch Nhiên, rõ ràng Từ Minh Thịnh chán ghét Dịch Nhiên, nhưng chỉ cần Dịch Nhiên biểu hiện ưu tú hơn hắn một tí, hắn sẽ gặp phải răn dạy và nghiêm phạt của phụ thân.
Từ Thọ Tề mặt không thay đổi nhìn trung niên trước mặt mình đã hiện ra dáng vẻ già nua, trong lòng thậm chí có chút đáng tiếc. Cuối cùng hắn biết vì sao mình lại đột nhiên trúng độc cùng với tu vi tục giảm rồi. Trước không biết nguyên nhân hắn còn có mấy phần thấp thỏm, nhưng một khi biết người hạ độc kia và Nguyên Tu Vân lại nhận biết nhau, thậm chí là đạo lữ, Từ Thọ Tề lại phát hiện bản thân cũng không khẩn trương một chút nào —— chuyện hắn đã làm sẽ tự mình gánh chịu kết quả, cho dù là tử vong lại có gì chứ? Cho dù hắn đã không thể thoát khỏi Từ gia, chết rồi cũng không có gì phải sợ.
Nhưng ngược lại với hắn, biểu tình của Từ Minh Thịnh lại khẩn trương rất nhiều, hoặc nói thiếu kiên nhẫn rất nhiều. Nhìn phụ thân của mình thỉnh thoảng lại trợn mắt mà chửi nhỏ một tiếng, vậy mà Từ Thọ Tề cảm thấy sảng khoái. Người này rốt cuộc có thể nhận được trả thù mà lão phải có được, giống như loại người như hắn đây vĩnh viễn cũng sẽ không đem sai lầm quy kết đến trên người mình, chỉ có không chút che giấu, trả thù trực tiếp mà thôi, mới có thể khiến trong lòng hắn cảm thấy có hơi không đúng. Nhưng ở trước khi người của Dịch gia không xuất hiện, hắn mãi mãi không có cách nào ở thấy được chột dạ và vẻ hối hận trên mặt của phụ thân mình.
"Nhìn cái gì hả?! Rốt cuộc ngươi tìm được cách gì hay không?! Nếu như tu vi của ngươi lại tiếp tục rút xuống nữa vị trí bổn gia của Từ gia sẽ không giữ được, tóm lại ngươi hiểu hay không?!" Từ Minh Thịnh rất không kiên nhẫn nhìn dáng vẻ khổ phải chết hay không này của Từ Thọ Tề. Lão luôn cảm thấy nhi tử của mình không nghiêm túc nghe lời của lão, đây đối với lão mà nói đơn giản là không thể dễ dàng tha thứ. Đã có một Mạnh Dao không biết phân biệt từng từ chối lão, bất kỳ ai cũng không thể từ chối lão nữa, cho dù là Mạnh Dao, một ngày nào đó cũng sẽ hối hận quyết định của chính mình.
Từ Thọ Tề ở trong lòng cười lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Con đã tìm được một ít đầu mối, chỉ cần tìm được hỏa linh trân quý trước hạng ba mươi trên Thiên Hỏa bảng đốt độc của con, là có thể đem độc trong máu của con tiêu trừ hết. Con đã cho Văn Xương tiên quân gởi bái thiếp rồi, nếu như hắn đồng ý con mới có thể giải độc."
Từ Thọ Tề suy nghĩ một lát lại nhịn không được nói một câu: "May là độc ở trong cơ thể chúng con cũng không phải thuần, nếu không chỉ sợ cho dù con tìm hỏa linh để nhất bảng đi nữa cũng không có cách nào cứu con rồi."
Từ Minh Thịnh nghe nói như thế trực tiếp cười nhạo một tiếng: "Nếu như độc kia rất lợi hại như vậy, nhưng độc này lợi hại hơn nữa, vì sao cuối cùng không đem người đáng chết độc chết chứ? Nếu như ngươi nói khó giải như vậy, tiểu tạp chủng Dịch Nhiên lại giải độc như thế nào?"
Từ Thọ Tề mím môi không nói lời nào, ở lúc Từ Minh Thịnh muốn mở miệng giễu cợt lần thứ hai, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh có hơi xa lạ lại có chút khiến người ta cảm thấy quen tai. Mà nội dung truyền tới lại trực tiếp khiến Từ Minh Thịnh vặn vẹo sắc mặt.
"Gia chủ Từ gia ở đây không? Tại hạ Dịch Nhiên Dịch gia, muốn đánh một trận chiến sinh tử với gia tộc, có thể hay không?"
Từ Minh Thịnh nghe nói như thế trong lòng hận đến nghiến răng, lão rất muốn xông ra trực tiếp đem người này xé nát, hoặc là đem hắn thiên đao vạn quả đánh vào địa ngục. Nhưng trên thực tế, lão cũng vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, hơn nữa ngày sau đó mới cắn răng nói với Từ Thọ Tề: "Ngươi đi ra ngoài, nói ta đi bí cảnh rồi, không biết lúc nào mới có thể trở về, đem bọn họ đuổi đi đi!"
Từ Thọ Tề nghe nói như thế đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cả người có hơi không thể tin nhìn phụ thân của mình, khi hắn gần như dưới tình huống muốn thẹn quá thành giận, mới nuốt xuống lời nói gần như thốt ra, đứng lên đi đối mặt với Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân. Chẳng qua giờ khắc này ở trong lòng của hắn, hai chữ phụ thân như núi này, đã sụp đổ ầm ầm. Ngoại trừ luôn đem sai lầm đẩy cho người khác, bảo thủ ra, cho tới hôm nay phát hiện phụ thân của hắn cho tới giờ đều là một người bắt nạt kẻ yếu không hề chịu trách nhiệm đó.
"Ngươi nghĩ cách biết hướng đi của bọn họ, hoặc là ở trên người bọn họ để lại Tầm Tung hương*, đến lúc đó có ích cho ta." "[Hương tìm tung tích]
Từ Thọ Tề nghe nói như thế thiếu chút nữa cười ra tiếng, xem ra phụ thân thật đúng là định dùng chủ ý của Khổng Phùng Đức —— chuẩn bị một đám người đi tập kích hai người kia đấy, đây thật là khiến người ta cảm thấy rất buồn cười. "Đã biết." Từ Thọ Tề đi ra ngoài.
Từ Thọ Tề lần đầu tiên nhìn thấy đó là Dịch Nhiên đứng ở trước cửa như một gốc cây kình tùng [kình: khoẻ mạnh, tùng: cây thông, cây tùng] vậy, lúc này Dịch Nhiên đã hoàn toàn không còn kiêng nể, cả người đều giống như là một thanh bảo kiếm, mang theo nhuệ khí và sát khí bức người. Từ Thọ Tề không chút nghi ngờ, nếu như lúc này phụ thân mình xuất hiện, cho dù phụ thân cũng không nhất định là đối thủ của người này, kết quả cuối cùng tất nhiên là thua đến thất bại thảm hại. Hơn nữa Từ Thọ Tề có chút đố kị mà chú ý tới, cách một năm trước tu vi của kiếm tu này cũng xêm xêm hắn, nay đã đến kỳ Phân Thần.
Lúc này so sánh với bọn họ quả thực chính là cách biệt một trời, đối lập như vậy khiến hắn lại không nhịn được nhớ tới thời điểm hơn mười năm trước hắn luôn bị đem ra so sánh. Khi hắn đem kỳ độc đứng đầu Bách Độc bảng đưa vào trong miệng Dịch Nhiên, cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghĩ vậy mà sẽ có một ngày như vậy, người này lần thứ hai đứng trước mặt hắn mà như gần như xa, hiện lộ rõ thất bại của hắn như thế. Tu vi lúc này của hắn thiếu chút nữa đã không gánh nổi kỳ Nguyên Anh rồi, mặc dù biết đây là kết quả bản thân tự làm tự chịu, nhưng Từ Thọ Tề vẫn nhịn không được dâng lên tức giận rất lớn ở trong lòng.
Ánh mắt Từ Thọ Tề lạnh như băng nhìn về phía tu giả đứng ở bên cạnh Dịch Nhiên kia, người này là đạo lữ Dịch Nhiên thừa nhận, hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần về thái độ bảo vệ của Dịch Nhiên đang đứng che ở trước mặt của y cũng biết, một người đã từng dùng mũi để nhìn như thế, hay hoặc nên nói là cho tới giờ cũng không nhìn người khác, vậy mà hôm nay thật sự có tồn tại của quý mến biến động lòng người. Mặc dù đó là tu giả Tứ linh căn không có bất kỳ đặc sắc gì, nhưng... Ơ?! Chỉ nhìn thoáng qua, Từ Thọ Tề đã ngây ngẩn cả người.
"Đây là chuyện gì?! Vì sao hắn biến thành tu giả Ngũ linh căn rồi?!" Từ Thọ Tề không khống chế được hô ra tiếng, chẳng qua bất kể là Nguyên Tu Vân hay là Dịch Nhiên cũng không trả lời vấn đề của hắn, Dịch Nhiên nhìn Từ Thọ Tề đi ra đơn độc từ Từ gia, vẻ mặt lạnh lùng: "Phụ thân của ngươi đâu? Ta muốn đánh cuộc chiến sinh tử với lão ta, lão ta không phải là? Sợ rồi, cho nên trốn không ra ngoài?"
Trong lòng Từ Thọ Tề buồn bực, sau đó thần sắc hắn lạnh nhạt mở miệng: "Phụ thân ta làm gia chủ Từ gia, làm sao có thể không đánh mà chạy? Chẳng qua là ba ngày trước ông ấy chợt nghe nói bí cảnh Bắc Hoang mở ra nên đi Bắc Hoang rồi, sau khi đi ra từ bí cảnh tự nhiên sẽ tới cửa tìm ngươi, dù sao, phụ thân làm một vị đại năng Phân Thần Trung kỳ, làm sao có thể sợ ngươi một người vừa mới tiến giai Phân Thần Sơ kỳ?"
Dịch Nhiên nhìn cẩn thận biểu tình của Từ Thọ Tề, sau đó cười lạnh một tiếng. Không nói hai lời liền lôi kéo Nguyên Tu Vân đi về phía Tây: "Nghe nói bên kia có tổ chức đại hội giao dịch, ta dẫn ngươi đi xem."
Mặc dù Nguyên Tu Vân không biết Dịch Nhiên có chủ ý gì, chẳng qua vẫn rất thuận theo theo sát hắn cùng đi về phía Tây. Mà Từ Thọ Tề nhìn phướng hương của hai người bọn họ hơi dừng lại chỉ chốc lát, liền trực tiếp trở lại đại trạch Từ gia.
"Thế nào ngươi nói sao? Ngươi biết bọn họ đi về phía nào không?"
Từ Minh Thịnh có chút khẩn trương mở miệng nói, Từ Thọ Tề trầm mặc một lát: "Bọn họ muốn đi phía Tây thành xem đấu giá hội."
Từ Minh Thịnh nghe vậy nhất thời nở nụ cười, ha ha: "Đơn giản là trời cũng giúp ta! Ta đã triệu tập Khổng gia, Từ gia và Mạnh gia tổng cộng mười hai tu giả, ba vị kỳ Phân Thần, chín vị kỳ Nguyên Anh, chúng ta trực tiếp đi về phía Tây Lâm Hải* cản bọn họ, chỉ cần đem bọn họ cản lại cho dù bọn họ có thể nghịch thiên cũng trốn không thoát thiên la địa võng của chúng ta!!" [Biển rừng]
Từ Thọ Tề nghe nói như thế nhịn không được mở miệng: "Thế nhưng phụ thân, tu vi của bọn họ đều đã tăng lên rồi, người không, "
"Câm miệng! Không nên làm lỡ thời giờ của ta, chúng ta đây liền đi hội hợp với gia chủ Khổng gia!!" Nói xong lão vỗ vỗ vai nhi tử mình: "Tu vi tăng thì như thế nào? Trong một năm tu vi của bọn họ có thể tăng tới trình độ nào? Chẳng lẽ còn có thể từ kỳ Nguyên Anh tiến giai đến kỳ Phân Thần? Ha ha! Thực sự là buồn cười!"
———
v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.