Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 157:




Khổng Yên Nhiên nhìn khuôn mặt ở phía trước xuất hiện rất nhiều lần ở trong mộng của nàng, yên lặng ở một lúc lâu sau đó rốt cuộc lại cũng không cầm cự nổi, "Dịch Nhiên ca ca..." Giọng điệu kia như muốn khóc, khiến người khác nhìn dường như cũng không nhịn được vì nàng yêu thương một phen.
Chẳng qua Dịch Nhiên mặt vô biểu tình rất không nể tình: "Đừng, phụ mẫu ta sinh ta ra, đừng làm thân thích bậy bạ."
Khổng Yên Nhiên nghe được một câu nói này sắc mặt trắng bệch giống như bị người đánh một quyền vậy: "Dịch Nhiên ca ca, huynh còn đang trách ta? Lúc đó ta, ta cũng là bất đắc dĩ..."
Ngay lúc lời này của Khổng Yên Nhiên chưa nói ra hết, trong lúc bất chợt từ Khổng gia đến nơi này truyền ra một hơi thở vô cùng kinh khủng, hơi thở kia phá tan đại tài đi thẳng tới Dịch Nhiên, Nguyên Tu Vân thấy thế quăng ra hai tay áo liên tiếp, một đạo kim quang và một đạo thuỷ quang từ trong tay áo y bay ra ngoài, chống lại trực tiếp hơi thở kia, lực lượng của hai cổ linh lực quá lớn tương trùng nhau, trực tiếp đem kiến trúc và linh vật xung quanh đều đánh bay ra ngoài. Ngay cả Khổng Yên Nhiên cũng không may mắn tránh khỏi, bị chấn đến ngã trái ngã phải.
"Kẻ nào từ đâu tới miệng đầy lời nói dối? Con trai độc nhất Dịch gia đã trúng độc bỏ mình ở mười năm trước, làm sao có thể mười năm sau lại xuất hiện ở nơi này? Mọi người đều biết, hắn trúng độc là kỳ độc đứng hạng nhất của Bách độc bảng, vì thế Dịch Tiêu và Mạnh Dao tìm không ít người trị liệu, kết quả đều là công cốc. Ngay cả y sư giải độc mạnh nhất trong Đại thế giới Thương Lan cũng không có cách nào, làm sao có thể ở mười năm sau lại khôi phục chứ?"
Nguyên Tu Vân nghe vậy không chút do dự trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Bản lĩnh mở con mắt nói mò, ngày hôm nay rốt cuộc ta gặp được. Đầu tiên là phủ nhận thê tử ông là một người âm hiểm ác độc, cho dù nữ nhi ông đã chính mồm thừa nhận cũng sống chết không biết lẽ phải. Giờ càng muốn mặt dày mày dạn vu cáo hãm hại ư? Vừa rồi ông không nghe thấy, nữ nhi ông vẫn một mực gọi Dịch Nhiên ca ca rất thân thiết đó ư? Chẳng lẽ đầu óc nữ nhi ông bị cửa chèn hư rồi, cho nên ngay cả người cũng không nhận ra được?"
"Tiểu bối vô lễ!!"
Khổng Phùng Đức gào lên có tiếng truyền ra, sau đó từ trong vườn xuất hiện một toà núi đá thật to, núi đá mang theo Vạn quân chi lực cố sống áp sang phía hai người Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên, Nguyên Tu Vân nhướng mi nhìn núi càng lúc càng lớn này, trong lòng nhịn không được cảm thán một câu Thái Sơn áp đỉnh* đoán chừng chính là như vậy, bản hiện thực quả nhiên thoạt nhìn càng mang theo cảm xúc. Có điều là, không biết y có thể thoáng cái liền hoả thiêu được Hỏa Diệm sơn [1] hay không? [Thái Sơn đè đầu - lực lượng mạnh]
Ngay lúc Nguyên Tu Vân nghĩ như vậy, Dịch Nhiên đã sớm bắt đầu động tác, lần này đối mặt với tu giả tu vi ở Phân Thần Hậu kỳ cho dù là hắn cũng không có thể tùy ý dùng kiếm của Nguyên Tu Vân luyện chế cho hắn tới ứng đối được. Không thể nói đạo lữ nhà mình luyện chế kiếm không tốt, chẳng qua kiếm bổn mạng của hắn rất tốt mà thôi. Lần sau nếu như hắn đụng phải bảo bối nào đó tốt hơn, vẫn có thể để đạo lữ nhà mình luyện chế thêm cho hắn một thanh kiếm bổn mạng đi.
Từ sau khi Dịch Nhiên bị độc thì uy lực giảm nhiều, thậm chí đến Nhiên Nguyên giới vì thoát khỏi nguy hiểm mà Dịch Nhiên bẻ gãy kiếm bổn mạng, lúc này rốt cuộc lần thứ hai lại thấy được ánh mặt trời. Nguyên Tu Vân từ mỗi phương diện mà nhìn thanh kiếm này, thậm chí còn tự mình chữa trị thanh kiếm này. Nhưng không có một lần nhìn nào mang cảm giác rung động cho y như lúc này đây -- đó là một thanh kiếm hoả viêm trong mơ hồ mang theo màu tím minh lôi, chỉ là trong nháy mắt nó từ trong đan điền Dịch Nhiên đi ra ngoài cũng đã dẫn động Hoả Lôi chi lực ở xung quanh rồi, mà sắc bén của bản thân nó càng khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn, cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm, hơn nữa chủ nhân nó kiếm tâm thông minh, ý chí kiên định, lại có thể khiến thanh kiếm này trở thành chí bảo cho dù là ở Đại thế giới cũng rất khó tìm được nữa.
"Kim Diệm Minh lôi kiếm."
Trong miệng Dịch Nhiên nhớ lại năm chữ này. Sau khi hắn hô lên tên thanh kiếm này, khí thế của thanh trường kiếm vốn đã khiếp người càng hơn một tầng, đồng thời hướng thẳng tắp về phía núi lớn đè xuống, mũi kiếm lợi hại đánh thẳng lên núi đá to lớn, đổi thành bình thường, ai cũng sẽ cho rằng kết quả hiển nhiên sẽ là kiếm vỡ. Nhưng lúc này mọi người lại hoàn toàn không dám kết luận, thật sự là bởi vì khí thế của thanh kiếm kia quá mạnh mẽ, cường đại đến khiến người ta cảm thấy nó có thể hủy thiên diệt địa.
Leng keng ——!
Một tiếng vang giòn tan của sắt đá đụng nhau, sau đó mọi người liền thấy thanh kiếm tiên mang theo Lôi Hỏa chỉ một chút đã xuyên thấu tọa núi to khí thế bức người, ở trong một tiếng kêu rên không thể tin, từ nơi kiếm tâm xuyên thấu núi to bắt đầu xuất hiện một chút vết rạn, cuối cùng cả ngọn núi lớn rầm rầm mà vỡ thành từng mãnh nhỏ!
Trời ——!
Các tu giả vây xem đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh, cho dù bọn họ không quá rõ kiếm tu Dịch Nhiên này rốt cuộc có lợi hại và thiên tài bao nhiêu, nhưng bọn họ lại rất hiểu gia chủ Khổng gia đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại, đây chính là đại năng Phân Thần Hậu kỳ á! Dịch Nhiên này lại có thể chỉ một chiêu đã phá hỏng chiêu số của đại năng, lợi hại của hắn đã không thể phủ nhận rồi! Đáng sợ hơn là, kẻ gọi là Dịch Nhiên này, hiện giờ chỉ là kỳ Nguyên Anh á!
Trong lòng của mỗi người đã bắt đầu đồng loạt gào thét rồi, người so với người tức chết người tức chết người tức chết người á! Vì sao chim như thế không phải là ta?!
Dịch Nhiên ở trước mặt của mọi người giả bộ một lần đại bức, toàn bộ quá trình đều là kiểu cao lãnh ngưu xoa. Nhưng Nguyên Tu Vân biết người này đang giả bộ, bởi vì từ lúc hắn ngự kiếm thì lại chưa động tới, dùng hết toàn lực tới công kích cho thoả thích.
"A, nói vậy đạo lữ ta quay về chuyện này khiến gia chủ Khổng gia ông rất là kinh ngạc, dĩ nhiên, cũng có thể là trong lòng sợ hãi cũng không chừng, chúng ta không ở nơi này quấy rầy nữa, chờ vài ngày sau sẽ tới bái phỏng nha."
Mặt Nguyên Tu Vân mang mỉm cười đem chuyện này nói xong, liền trực tiếp lôi kéo tay của Dịch Nhiên ngồi trên phi thảm tuyệt mệnh bản thăng cấp, trong chớp mắt đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người rồi. Mà Khổng Yên Nhiên và Khổng Phùng Đức bị bọn họ vứt ở sau lưng sắc mặt người này còn kém hơn người kia. Khổng Yên Nhiên dại ra chỉ chốc lát sau đột nhiên gào lên thê lương: "Là hắn! Nhất định là hắn! Là hắn hạ độc ta và Thọ Tề! Hắn đang trả thù ta!!"
Trong lòng Khổng Phùng Đức rất tức giận, lão ta vậy mà một giao thủ đã bị tiểu tử kỳ Nguyên Anh kia thương tổn, mặc dù đó cũng không phải trọng thương nhưng phải tiêu hao mấy tháng mới có thể chữa trị đến đỉnh kỳ, điều này thật sự khiến người ta không vui. Nhưng so với việc này, vậy mà Dịch Nhiên thật sự có thể giải hết kỳ độc đứng thứ nhất Bách độc bảng, đồng thời một lần nữa tu về kỳ Nguyên Anh mới khiến lão càng thêm kiêng kỵ thậm chí là hoảng sợ, năm đó Khổng gia, Từ gia và Chu gia với Mạnh gia bọn họ cùng nhau tạo thành thiệt hại nặng cho một nhà Dịch Tiêu, huynh đệ tốt nhất của Dịch Tiêu trọng thương bỏ mình, thị nữ từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Mạnh Dao thì lại hồn phi phách tán, lại thêm Dịch Nhiên này vốn là thiên tài vạn chúng chúc mục* độc phát vô cùng thê thảm, khi đó Dịch Tiêu và Mạnh Dao có bao nhiêu phẫn nộ trong lòng, lúc giết ra vòng vây có thảm thiết cỡ nào, trong phút chốc lão cũng không muốn hồi tưởng. [Nhiều người chú ý tới]
Bởi vì một khi hồi tưởng lại việc này, lão có thể nhớ tới ở trong một năm sau, hai người Dịch Tiêu và Mạnh Dao trả thù điên cuồng Tứ đại gia tộc thế nào —— lão thái gia Khổng gia, gia chủ cùng với chủ mẫu lúc đó của Từ gia đều chết ở trong tay của Dịch Tiêu, lão và thê tử cùng với Từ Minh Thịnh cũng bị trọng thương sắp chết liên tiếp ít nhất ba lần. Ngay cả Yên Nhiên và Thọ Tề cũng từng bị Dịch Tiêu cắt đứt tứ chi cho hả giận, nếu như không phải bọn họ chạy đến đúng lúc, chỉ sợ hai đứa nhỏ này cũng sống không tới một canh giờ.
Mãi cho đến lúc này mọi người mới biết Dịch Tiêu lại là con của Ma vương Ma giới, trên người còn có huyết mạch thần thú thượng cổ. Gia chủ Mạnh gia coi như là thân đại ca Mạnh Dao, cũng bị Dịch Tiêu chặt bỏ một tay, mặc dù Mạnh Dao ngăn trở Dịch Tiêu giết người, nhưng từ nay về sau Mạnh Dao ân đoạn nghĩa tuyệt với Mạnh gia. Gia chủ Chu gia bởi vì kịch liệt trốn tránh, cho nên không bị hai người này trả thù, nhưng ở trong một năm kia Từ gia, Mạnh gia và Khổng gia cơ hồ là nhắc tới hai người phu thê bọn họ sẽ biến sắc. Đến lúc hai người này ở trong Đại thế giới Thương Lan không có cách tìm được giải trừ kỳ độc trong thân thể của Dịch Nhiên nhi tử độc nhất của bọn họ, Dịch Tiêu mới cười lạnh ném xuống một câu "Ta sẽ còn trở lại" thì dùng Thần thú chi lực phá vỡ giới môn, rời đi Đại thế giới Thương Lan.
Khi đó, bất kể là lão hay là Từ Minh Thịnh thậm chí là Mạnh Hiếu Bác đều thở dài một hơi đối với rời đi của bọn họ, mặc dù Dịch Tiêu từng nói hắn còn có thể trở về, nhưng ai biết bọn họ lúc nào có thể trở về chứ! Nói không chừng Dịch Nhiên độc tử của bọn họ chết rồi, lòng của hai người kia cũng liền như tro nguội rồi sao? Huống chi, chờ bọn họ trở lại lần nữa, khi đó ai yếu ai mạnh thì ai có thể biết được?
Đám người Khổng Phùng Đức nghĩ đều tốt, loại ý nghĩ này ở trong từng người làm tới gia chủ, đồng thời dưới tình huống đều có thành tựu đã trở nên tốt hơn, bọn họ thậm chí cho rằng, dựa vào tu vi hiện giờ của bản thân cho dù Dịch Tiêu trở lại, bọn họ cũng có thể đem hắn bắt lại, nhưng hôm nay Dịch Nhiên xuất hiện khiến mộng đẹp mười năm của bọn họ thoáng cái bể nát. Mà hôm nay Dịch Nhiên bằng vào sức một mình lấy công kích kỳ Nguyên Anh ngạnh kháng lão một đại năng kỳ Phân Thần, càng trực tiếp xáng một bạt tai lên trên mặt Khổng Phùng Đức, có lẽ phải nói là đều xáng một bạt tai lên trên mặt của mọi người Tứ đại gia tộc, bọn họ vốn cho rằng có thể đối phó cha của nhãi con dễ dàng, nhưng giờ cha của nhãi con còn chưa tới đâu, dường như bọn họ ngay cả nhãi con cũng đánh không lại.
Đại não của Khổng Phùng Đức đang vận chuyển thật nhanh, lão đang cân nhắc lợi hại đồng thời nghĩ vắt cả hết óc phải đối mặt với nguy cơ hiện giờ như thế nào.
Dịch Nhiên trở về tất nhiên là vì báo thù, mà đạo lữ Tứ linh căn của hắn kia từ vừa mới bắt đầu đã tính kế được hai đứa Yên Nhiên và Thọ Tề rồi, rõ ràng muốn để cho bọn nó lĩnh hội khổ sở năm đó của Dịch Nhiên, việc này gọi là tự làm bậy không thể sống. Về phần phu nhân của lão, Tứ linh căn kia cũng là dùng gậy ông đập lưng ông, phu nhân lão muốn đoạt linh, giờ cũng đã bị phá đan điền thức hải, cũng sẽ không thể tu hành.
Hít sâu một hơi, Khổng Phùng Đức mơ hồ cảm thấy trong lòng lạnh cả người, lão lại có một loại cảm giác thất bại chạy trời không khỏi nắng. Chẳng qua rất nhanh lão đã khôi phục tâm tình, lão trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, chung quy không đến nổi ngay cả hai đứa nhóc chưa đủ lông cũng không đối phó được. Ngày hôm nay một kiếm kia của Dịch Nhiên quả thực kinh người, nhưng lão cũng phát hiện được chỉ có lực của một kích mà thôi, nếu như không phải đạo lữ của hắn lôi kéo hắn chạy, tất nhiên lão có thể trực tiếp giết chết Dịch Nhiên.
Mặc dù là thiên tài thì như thế nào? Một mình lão không đối phó được, lại thêm vài người vây cũng có thể vây chết hắn! Về phần đạo lữ Tứ linh căn kia, há chẳng qua là biết nhiều thêm chút trò vặt mà thôi, tu vi không thăng lên nổi, đó là miễn cưỡng bị thương!
Lúc này, Nguyên Tu Vân ngồi ở trên phi thảm mắt không phải là mắt, mũi không phải là mũi hỏi Dịch Nhiên: "Phải làm gì tiếp theo? Ngươi chuẩn bị tốt một mình đấu một đám rồi sao?"
Dịch Nhiên nghe vậy lắc đầu rất dứt khoát: "Làm sao có thể, trước tìm một chỗ tiến giai thôi, ta cảm thấy mình sắp muốn lên cấp. Sau khi tiến giai mới đi dánh bọn họ, là có thể đánh nhiều mấy người."
Nguyên Tu Vân nghe vậy cười: "Ngươi không ngu nha."
Dịch Nhiên nhướng mày: "Thủ đoạn kế tiếp của bọn họ nhất định sẽ đùa giỡn, không thể kích động. Ta và ngươi tìm một ít Tịnh ma chi vật, chờ ngươi luyện hóa đất Vô Cực, hẳn là có thể từ Nguyên Anh lên tới Phân Thần đi?"
Nguyên Tu Vân cười híp mắt gật đầu: "Đúng nha, vẻ mặt lúc này của Tứ đại gia tộc nhất định sẽ lờ mờ mông lung."
====
pad.c�䗂u

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.