Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 119:




Thời điểm Nguyên Tu Vân tiến giai Kim Đan tuyệt đối là rất không đúng lúc. Đương nhiên đây chỉ là theo như Dịch Nhiên mà thôi. Mà nhìn từ bản thân Nguyên Tu Vân, lúc này chính là vừa vặn rồi, mặc dù ở trong bí cảnh có hơi nguy hiểm, nhưng người trong bí cảnh ít nhiều gì cũng là tới tìm bảo mà không phải tới tìm thù, chỉ cần hai người bọn họ tìm một nơi ẩn náo ngây ngô thành thành thật thật tiến giai Kim Đan, nguy hiểm sẽ có, nhưng tuyệt đối sẽ không quá lớn.
Mà nếu y tiến giai ở Hỗn Độn chi địa, vấn đề sẽ lớn, khi tiến giai ở nơi đó tuyệt đối là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu như tìm không được người tín nhiệm hộ pháp cho ngươi, như vậy ở trong nháy mắt ngươi có thể tiến giai thành công sẽ bị đám người công kích sau đó cướp giật bảo vật. Huống chi người của Hỗn Độn chi địa rõ ràng là nhiều đối thủ Kim Đan lại nhiều đối thủ cường đại, bọn họ làm sao có thể mặc kệ đối thủ tiến giai.
Cho nên ở trong lòng Nguyên Tu Vân thở dài một hơi. Dịch Nhiên buồn bực một hồi sau đó cũng hiểu được lúc này là một thời điểm tốt, chẳng qua hắn vừa rồi lực kiệt, Nguyên Tu Vân kết đan nhất định sẽ dẫn phát dị tượng thiên địa, nếu như tu giả trong bí cảnh đem trở thành trọng bảo xuất thế vậy không thể tốt rồi, việc khẩn cấp trước mắt là bọn họ tìm một nơi bí mật tiến giai. Huống chi vừa rồi hắn đem người của phái Thuỷ Linh giết sạch, nếu như trong bí cảnh còn có người cùng môn phái với bọn họ, vậy nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ phải chuẩn bị thật tốt.
Sau khi lo lắng không yên vòng vo một vòng lớn, tìm một canh giờ, cuối cùng Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên quyết định đem một hòn núi nhỏ cũng không có gì đặc biệt, liếc mắt là có thể thấy đỉnh coi như là nơi tiến giai. Bản thân linh khí ở trong bí cảnh đã tương đối sung túc, cho nên sẽ không nhất định cố ý tìm một nơi dư thừa linh khí. Chỉ cần nơi này không có trọng bảo, có thể khiến người ta liếc nhìn là có người tiến giai, vậy thì coi như an toàn rồi.
Đem ngọn núi nhỏ mở một động phủ qua loa, Nguyên Tu Vân trực tiếp ở bên trong đả tọa, lúc này bầu trời bên ngoài đã mơ hồ có tiếng sấm xuất hiện, Dịch Nhiên đứng ở bên ngoài động phủ nhìn về phía trước, hơi nhướng mi phát hiện màu sắc của lôi vân lại là ba màu đỏ, lục, vàng, nghĩ đến đạo lữ nhà mình đã có hai Hỏa linh căn và Mộc linh căn có thể so sánh với Thiên linh căn, hiện giờ đã muốn có cái thứ ba là Kim linh căn, Dịch Nhiên đã hiểu ba màu của kiếp vân là xuất hiện như thế nào rồi.
Khẽ chậc một tiếng, chỉ nghĩ thôi cũng biết lôi kiếp này nhất định không quá tốt.
Dị tượng như thế không có khả năng không khiển người khác phát hiện, chỉ chẳng qua giống như là Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên suy đoán vậy, lúc các tu giả vui vẻ cho là mình thấy được trọng bảo, mà chạy tới, lại thấy một tu giả Ngưng Mạch Đại viên mãn đang tiến giai Kim Đan. Loại thất vọng này thật sự là khiến người ta nhìn thấy mà khó chịu, nhưng tiến giai cũng không phải bảo bối, bọn họ cũng không cách nào cướp, huống chi bên cạnh còn có một kiếm tu nhìn chằm chằm đang hộ pháp cho người tiến giai kia, việc này khiến trong lòng của bọn họ muốn quấy rối, hoặc là giết người đoạt bảo thoáng cái đã phai nhạt xuống, dù sao ở trong bí cảnh vẫn là tìm bảo bối trước quan trọng hơn.
Bởi vậy có không ít tu giả thấy hình ảnh như vậy sau đó đã thất vọng rời khỏi, nhưng còn có một số ít tu giả không đổi sắc mặt đứng ở phía xa không rời khỏi, những người này không cần phải nói chính là muốn chờ chiếm một ít tiện nghi rồi. Rốt cuộc bọn họ có thể ra tay với Nguyên Tu Vân làm đục nước bèo cò hay không, thì phải nhìn giá trị võ lực của Dịch Nhiên rồi. Ít ra nhìn hiện giờ, mặt băng sơn điên cuồng của Dịch kiếm tu vẫn tương đối có thể trấn giữ.
Xuống trước tiên là lôi kiếp màu đỏ, từng đạo lôi kiếp hệt như rồng lửa đánh vào trên núi đất nhỏ, đã trực tiếp đem núi đất đánh trụi, tâm tình Nguyên Tu Vân lúc này rất tiếc nuối, nếu như sớm biết rằng xuống liên tiếp ba lôi vân kiếp, lúc y tìm linh vật bổn mạng nên dựa theo thuộc tính tương khắc mà tìm tới, như vậy hoả lôi của y lúc này có thể dùng pháp bảo và công pháp thuộc tính Thuỷ chống đỡ rồi. Nhưng hiện giờ y chỉ có mộc hệ có thể dùng, thực sự chống đỡ không được.
Nguyên Tu Vân đã ném ra từng món bảo khí bảo mệnh từ trong túi trữ vật. Ở trên điểm này, hành động của Nguyên Tu khiến các tu giả xung quanh thổ hào tới đỏ mắt.
"Vậy mà hắn đem bảo khí Tam phẩm kia đi kháng lôi kiếp!"
"Rõ ràng hắn có thể dùng công pháp của mình chống đỡ!"
"Bảo bối kia cho đi vẫn hơn!"
Người xung quanh thấy Nguyên Tu Vân lãng phí bảo vật như thế nhịn không được xì xào bàn tán, mà nhiều người thảo luận thì có người bắt đầu muốn ra tay. Chẳng qua, người nọ len lén thả ra ba con bò cạp màu vàng còn chưa kịp bò tới cạnh chân của Dịch Nhiên, đã bị một kiếm nhẹ nhàng của hắn chém thành hai nửa.
"Sao có thể chứ!! Bò cạp Hoàng Kim của ta là dùng kim thạch kim cương luyện chế mà thành! Cho dù là bảo khí Tam phẩm cũng không thể may mảy làm bị thương nó, ngươi làm sao có thể một kiếm chém hết bọn nó?!"
Tu giả lén lút thả bò cạp Hoàng Kim kia đầu tiên là chợt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm kiếm trong tay Dịch Nhiên. Ánh mắt kia hết sức tham lam.
Dịch Nhiên cười lạnh một tiếng, sau một khắc đã trực tiếp thuấn di đến trước mặt của tu giả kia sau đó một kiếm liền đem đan điền của gã đâm một cái thật mạnh. Hiện giờ ma tình của hắn còn chưa có giảm xuống đâu, chưa kịp dùng cách thức phát tiết thoải mái, vậy cũng chỉ có thể dùng giết người để phát tiết thôi. Chớ đừng nói chi là tu giả xung quanh lúc này không ai có lòng thiện ý cả, giết gà dọa khỉ chính là cách tốt nhất để cho bọn họ an ổn.
Quả nhiên, sau khi mọi người thấy Dịch Nhiên dễ dàng kết liễu tính mạng của một tu giả kỳ Kim Đan như thế, mỗi người cũng giống như gà bị rút lông một tí cũng không dám động. Rất sợ kiếm tu này không một lời hợp đã đem bọn họ giết chết, mặc dù bọn họ có tự tin sẽ không yếu đuối giống như người vừa rồi, nhưng vấn đề là kiếm tu cấp bậc Kim Đan cũng không dùng toàn lực giết người đó. Cho nên náo nhiệt vẫn không cần nhìn có thể đi thì đi đi!
Vào lúc này kiếp vân màu đỏ đã biến mất, ngay sau đó là đám mây màu xanh biếc, thoạt nhìn nhàn nhạt rất là tươi mát, mà khi tia chớp màu xanh biếc đánh lên người Nguyên Tu Vân, y cũng đau tới nhịn không được mắng một tiếng. Đây ngoại trừ công kích trên thể chất của y, lại còn mang theo công kích tinh thần nữa!
Cũng may vào lúc này Nguyên Tu Vân đã có thể sử dụng Tiểu Sỏa Đản tới giúp y ở trên cơ thể hình thành một tầng phòng hộ, bằng không thì dưới sự tiến công hai tầng, nói không chừng y thực sự sẽ tẩu hỏa nhập ma. Lúc này trong đầu của y lóe ra mẫu chuyện đủ loại đủ dạng, mà phần lớn mẫu chuyện này lại đều là lúc còn bé bị đối xử không tốt mười năm.
Nguyên Tu Vân ngay từ đầu còn có chút tức giận, chẳng qua từ từ y đã bắt đầu ổn định tâm thần của mình. Ai khi còn bé chưa từng chịu khổ chứ? Huống chi ở trong mười năm này y cũng không phải một mực bị khi dễ, hoặc nhiều hoặc ít cũng có phản kháng và hy vọng. Công kích thần thức nho nhỏ này còn chưa khiến y tâm thần đại loạn. Cho nên sau nửa canh giờ trôi qua Nguyên Tu Vân cũng chống qua kiếp vân màu xanh biếc, Kim Đan chi kiếp của Nguyên Tu Vân tới đây cũng chỉ còn lại có kiếp vân màu vàng kia thôi.
Nguyên Tu Vân vẫn còn đang suy tư kiếp vân màu vàng sẽ lấy hình thức gì tới công kích y, tia chớp màu vàng liên tiếp mà phô thiên cái địa đã từ trong đám mây bạo phát ra, đánh thẳng tắp về Nguyên Tu Vân, Nguyên Tu Vân làm sao đi nữa cũng không nghĩ tới một cửa cuối cùng vậy mà sẽ là công kích mưa rền gió dữ với tiết tấu muốn đánh chết y như thế! Lẽ nào ngay cả lôi kiếp cũng biết y là pháp sư da giòn? Đây là muốn luyện thể cho y hay là thế nào chứ?! Nguyên Tu Vân nghiến răng nghiến lợi chẳng qua lại chỉ có thể cứng rắn chịu đựng, y đã để Tiểu Sỏa Đản tới phòng ngự, Tiểu Hồ Lô cũng tùy thời bổ sung linh lực và sinh cơ cho y, thế nhưng cảm thấy mỗi một đạo thiểm điện cũng đang chơi đùa thể chất của hắn thật sự là khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Loại cảm giác đau đớn này cũng không kém bao nhiêu trước đó y tiếp nhận Tiểu Sỏa Đản ép buộc rèn luyện kinh mạch trong cơ thể, Nguyên Tu Vân tê tê hút ra khí lạnh, tới đến cuối cùng trái lại từ từ bật cười, đến đây, y trái lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu cực lớn. Nếu lôi kiếp này là nhìn đúng thể chất yếu của y, vậy như thế y thừa dịp đem nhược điểm của y chữa trị! Y có thể cảm giác được sau khi lôi kiếp màu vàng này đánh tới trên người của y bắp thịt của cơ thể cũng sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ một phần, mặc dù quá trình vô cùng thống khổ nhưng vậy thì thế nào? Bọn họ sinh hoạt ở mảnh thế giới này, chỉ cần muốn đi lên người đó có thể đủ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?!
Nguyên Tu Vân cứ như vậy nhẫn nhịn, chịu đựng, những tu giả vây xem mặt lộ vẻ không đành lòng, dưới tình huống sinh lòng dao động, rất cứng rắn một canh giờ. Khi y cảm nhận được Tiểu Kim Thụ hoàn toàn tương dung với Kim linh căn của y, đồng thời khi bên trong đan điền do ba căn linh căn từ từ kết thành một kim đan ba màu nho nhỏ, nâng mặt thảm không nỡ nhìn, nở nụ cười với Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên cảm thấy, nụ cười kinh tâm động phách hắn chưa từng thấy bao giờ, trong đôi mắt kia mang theo vô cùng tự tin mạnh mẽ và phong thái khiếp người. Ngay sau đó Dịch Nhiên cũng cười theo, sau đó đi lên đem người ôm vào trong lòng. Hắn cảm thấy đạo lữ của mình thật sự là quá tốt, bất kể mặt nào cũng tốt!
Hành vi chọc mù mắt như thế của hai người khiến các tu giả vây xem xung quanh vẽ ra chút suy nghĩ nhịn không được bĩu môi che mắt, đây là đi tới nơi nào cũng có kẻ show ân ái, đại đạo mênh mông cũng không thể để cẩu độc thân tu luyện thật tốt sao?!
Mà ngay lúc này hai người bỗng nhiên cảm giác được một trận lực hút to lớn, cảm giác quen thuộc khiến Dịch Nhiên trực tiếp giật khóe miệng mang theo Nguyên Tu Vân bỏ chạy, dù sao không thể ở trước mắt bao người đã biến mất, chỉ là chuyến đi bí cảnh lần này, thời gian cũng không vượt quá năm ngày.
Lần thứ hai từ bí cảnh đi ra Nguyên Tu Vân rất tự giác đã đem Tiểu Sỏa Đản phóng ra hộ thể, quả nhiên còn có người chưa từ bỏ ý định công kích, chẳng qua lúc phát hiện không cách nào công kích cũng yên tĩnh lại.
Lần này sau khi Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên đi ra đã thả lỏng hơn nhiều, dù sao ở trong một đám Kim Đan Ngưng Mạch sự tồn tại của yếu nhược thật quá rõ ràng. Nếu tiếp tục lâu dài như vậy cho dù Dịch Nhiên muốn che chở thì cũng có điều sơ hở. Nhưng giờ Nguyên Tu Vân cũng là tu giả kỳ Kim Đan rồi, mặc dù là vừa mới tiến giai thành công, nhưng Nguyên Tu Vân mơ hồ có chút cảm giác, thực lực của y hiện giờ cho dù chống lại Kim Đan Trung kỳ thông thường cũng sẽ không nằm ở thế yếu, y cần phải trở về bế quan thật tốt, học theo《 ngũ hành tạo hóa thuật • quyển thượng 》 càng nhiều thuật pháp về Kim linh căn, hơn nữa Hỏa linh căn và Mộc linh căn cũng có thể tiến hành hợp lực vận dụng, chờ sau khi y xuất quan y và Dịch Nhiên có thể bày mưu tính kế thật tốt để rời đi nơi này rồi.
Ở lúc tâm tình Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên hai người đều rất tốt, bên cạnh chợt vang lên tiếng hô sợ hãi của một người cảm thấy không thể tin: "Làm sao có thể! Vậy mà các ngươi chưa bị tách ra hả?! Ngược lại ngươi còn tiến giai Kim Đan rồi?!"
Nguyên Tu Vân hai người khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là đủ mọi màu sắc mới vừa đụng phải lúc tới kia.
=====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.