Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 8: Đi nước ngoài du lịch




"Ừm, nhưng dì nhỏ ra nước ngoài du lịch rồi.”
Diệp Tử lại mở cửa phòng bên cạnh ra, sạch sẽ gọn gàng hương thơm bay khắp phòng, ga trải giường được in hình con gấu hồng, tạo nên sự đối lập rõ nét với căn phòng vừa rồi.
Cô nhóc lên giường lăn qua lăn lại, mắt to chớp chớp, cô bé mong chờ nói: "Bố, tối nay có thể ôm Diệp Tử ngủ cùng không”
"Bố thì được thôi, chỉ sợ mẹ con không đồng ý, hay là... con đi hỏi?"
"Mẹ ơi, bố ngủ cùng chúng ta được không."
Diệp Tử bỗng vui vẻ hô to.
Trong lòng Diệp Phong bỗng dâng lên cảm giác không ổn, cơ thể cứng ngắc quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đang đứng ở cửa.
Ánh mắt muốn chém một người là không thế giấu được.
Liễu Thanh Thanh thản nhiên nói: "Diệp Phong, loại chuyện này lần sau anh có thể tự hỏi, đừng lợi dụng con gái, tôi đi nấu cơm đây"
Diệp Phong thổ huyết.
Mọi người đều nói con gái là áo bông nhỏ trí tiểu Diệp Tử chắc chắn là bông đen tối!
Anh đuổi theo: "Thanh Thanh em nghe anh giải thích đã, sự việc không phải như em nghĩ đâu..."
Đuổi từ tầng hai đến phòng bếp.
Bất luận Diệp Phong giải thích thế nào, Liễu Thanh Thanh cũng không lên tiếng.
"Bộp!"
Liễu Thanh Thanh tay cầm dao, chặt mạnh lên thớt, Diệp Phong ngậm miệng luôn.
"Vừa nãy anh bảo Diệp Tử hỏi tôi cái gì?"
“Thực ra anh ngủ ở phòng cho khách ở tầng một... ừm, phòng bảo mẫu cũng được”
“Anh ngủ phòng cho khách”
"Được, nghe em”
Diệp Phong muốn vun đắp tình cảm với Liễu Thanh Thanh, không được cháy lại tình cũ thì cũng phải lấy được chút hảo cảm.
Nghĩ một lúc, anh quyết định ra tay từ chỗ con gái: "Thanh Thanh, tiểu Diệp Tử đáng yêu thật đấy, lớn lên chắc chắn cũng là đại mỹ nữ, điểm này giống em”
"Cạch cạch cạch."
Liễu Thanh Thanh đẹp tạp đề, hoàn toàn không để ý đến Diệp Phong, cô rửa rau thái rau một cách thuần thục.
Diệp Phong nhìn ngơ ngác, rõ ràng năm đó cô gái này ngốc đến nỗi rán trứng cũng không biết, bây giờ lại làm thành thạo như này.
Anh tiếp tục mặt dày nói: "Thật ra trù nghệ của anh cũng không kém, ngày mai anh sẽ thể hiện cho em."

Liễu Thanh Thanh vẫn không trả lời
Diệp Phong thở dài, trong lòng biết Liễu Thanh Thanh không muốn để ý đến anh, anh cũng không quấy rầy đối phương nấu cơm nữa, anh ra phòng khách chơi với con gái.
Tương lai còn dài!
Diệp Phong tin rằng, chỉ căn anh kiên trì, thì sẽ có ngày Liễu Thanh Thanh bỏ qua khúc mắc, tiếp nhận anh một lần nữa, dù sao hai người cũng từng có nền tảng tình cảm, thậm chí còn có cả kết tỉnh tình yêu.
....
Đột nhiên có thêm một cô con gái.
Tâm trạng Diệp Phong là vừa phức tạp vừa kích động, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt.
Lúc chơi với Diệp Tử thì không tránh được sẽ có một chút không quen, sợ làm con gái không vui, tiểu Diệp Tử thì nhào vào lòng Diệp Phong cọ cọ.
"Bố."
"Bố ơi..."
Diệp Phong đần mất phương hướng trong tiếng bố ngọt ngào, anh ngây ngô trả lời: "Ơi ơi ơi, con gái bảo bối của bố.”
Rõ ràng chỉ là trò rứt gỗ đơn giản, hai bố con lại chơi rất vui, tiếng cười khanh khách làm cho căn nhà rộng lớn có thêm vài phần sinh khí.
Bởi vì mải chơi quá, thế nên Liễu Thanh Thanh bê đồ ăn ra, hai bố con cũng không biết.
Liễu Thanh Thanh cũng không giục, cô dịu dàng nhìn cảnh này, lâu rồi tiểu Diệp Tử không vui như này, xem ra quyết định của mình là đúng
Liễu Thanh Thanh lại đưa mắt nhìn sang Diệp Phong, người đàn ông cô từng yêu sâu đậm.
Trước đó ở công ty cô chưa nhìn kỹ, bây giờ Liễu Thanh Thanh mới phát hiện, Diệp Phong đã cao hơn nhiều so với năm năm trước, tóc ngắn rồi, và cũng trở nên đẹp trai nữa, tuy đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời, nhưng lại giống như vực sâu vạn trượng không chạm đến được.
Nhất là Diệp Phong mặc bộ áo đạo sĩ, trên người anh thêm một cỗ ý nhị không nói rõ được, không hiểu sao khiến cho người ta cảm thấy rất thân thiết.
Liễu Thanh Thanh không khỏi nghĩ: Diệp Phong tên khốn này, sẽ không ở trên núi làm đạo sĩ năm năm trời đấy chứ?
Mặc dù tò mò...
"Không, Liễu Thanh Thanh mày không tò mò một tí nào, mày không muốn biết mọi thứ liên quan đến Diệp Phong, mày chỉ cân nhắc vì sự trưởng thành của con gái, nên mới cho tên bạc tình Diệp Phong vào nhà ở."
Liễu Thanh Thanh nghĩ như vậy, tâm tình lại nhanh chóng bình ổn lại.
Cô gõ bàn, dịu dàng nói: "Con gái, ăn cơm thôi, mau đi rửa tay đi”
"Vâng ma ma."
Cô nhóc nhanh nhẹn đi rửa tay.
Bốn món mặn một món canh, toàn là những món rất bình thường, mùi vị làm cho Diệp Phong khen không dứt miệng.
"Thanh Thanh, em nấu ngon thế”

"Ừ ừ ừ, ma ma là người mẹ giỏi nhất trăn đời, món mẹ nấu ngon quá."
Diệp Tử ngẩng khuôn mặt nhỏ nhẳn đáng yêu hồn nhiên lên, vừa khen vừa lén gắp rau xanh trong bát mình sang bát Diệp Phong, sau đó há to miệng ăn thịt.
"..."Diệp Phong,
"..." Liễu Thanh Thanh.
Trẻ con là vậy, cứ tưởng chuyện mình làm không một khe hở, thực ra chẳng qua là bố mẹ không muốn vạch trần mà thôi.
Lần này Liễu Thanh Thanh cũng giả vờ không nhìn thấy.
Chắc là do chơi mệt rồi, bữa này Diệp Tử ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, ăn xong cô bé còn xoa xoa cái bụng nhỏ, rất là đáng yêu.
"Diệp Tử, mẹ đi xả nước, lát nữa phải tâm nhá."
"Bố nữa.”
Con gái ngoan!
Suýt thì Diệp Phong đồng ý.
Nhưng đối diện với ánh mắt bình thản như nước của Liễu Thanh Thanh, Diệp Phong tận tình khuyên bảo: "Diệp Tử à, con đã là cô gái lớn rồi, con năm tuổi rồi, bố không thể tắm cùng con được.”
"Được thôi."
Cô bé hơi thất vọng.
Diệp Phong lại chơi xếp gỗ với tiểu Diệp Tử một lúc nữa, đợi sau khi con gái được Liễu Thanh Thanh gọi đi, anh mới lưu luyến đi xuống phòng ngủ cho khách ở tầng một.
Bởi vì không có quần áo để thay, tắm xong Diệp Phong trần trưồng nm trên giường suy nghĩ.
So với nị ôn Luân nồng đậm linh khí h khí ở biệt thự và mười dặm xung quanh đây mỏng đến mức ngang với không có, cho nên Diệp Phong không hấp thụ, anh chỉ ngẩn người ngắm trăng.
Trăng đêm nay thật đẹp.
Đẹp hơn nhiều so với ánh trăng trên núi Côn Luân.
"Diệp Phong, anh ngủ chưa."
Liễu Thanh Thanh đẩy cửa ra, cô đỏ mặt luôn, bởi vì có bật đèn, cô đã nhìn thấy hết.
Cô vội vàng quay người lại, giận dỗi nói: "Sao anh không mặc quần áo!"
"Sao em không gõ cửa?"
Diệp Phong hoảng hốt che thân: "Bị em nhìn, tôi không còn trong sạch nữa rồi, sau này sao mà lấy vợ được, em phải phụ trách với tôi

Liễu Thanh Thanh nhíu mày nói: "Anh bớt mồm. mép đi, con gái muốn nghe anh kể chuyện trước khi ngủ."
Nghĩ đến việc Diệp Phong không có quần áo ngủ, cô lại chạy lên lầu, lúc xuống trên tay cô đã căm thêm một chiếc váy ngủ màu đen.
Cô nhếch môi: "Anh mặc tạm cái này đi”
Diệp Phong nghĩ ngờ Liễu Thanh Thanh đang rắp tâm trả thù, tôn nghiêm đàn ông khiến anh từ chối một cách thẳng thắn.
"Diệp Phong anh dù có chết, chết ở bên ngoài, từ trên nóc nhà nhảy xuống, hôm nay anh cũng không thể mặc cái này!"
"Ồ..."
Liễu Thanh Thanh kéo dài giọng, mở cửa phòng. ra hết mức.
Tăng trên truyền tới tiếng gọi non nớt của tiểu Diệp Tử: "Bố, bố kể chuyện cho con nghe, bố mau lên đây."
"Được, em ác!"
Vì con gái, Diệp Phong cần răng mặc.
Váy ngủ làm bằng tơ tằm, mặc vào vốn phải trơn tuột, nhưng do thể hình, Diệp Phong mặc vào giống, như đồ bó vậy.
Xấu hổ.
Xấu hổ quá đi mất!
Diệp Phong nhăn nhó đi ra phòng khách, Liễu Thanh Thanh nhanh tay nhanh mắt lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, rồi lại quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
"Dáng người anh Diệp tốt nhỉ, chỉ sợ Diệp Tử nhìn thấy xong tối nay sẽ gặp ác mộng mất."
Liễu Thanh Thanh chợt vỗ trần một cái:"Ay ya, tự nhiên tôi nhớ ra trong nhà có một bộ đồ ngủ nam chưa xé mác, để tôi đi tìm."
"???"
Khổng Tử nói đúng.
Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi.
Thay bộ đồ ngủ mới, Diệp Phong nẵm trên chiếc. giường to mềm mại ở phòng ngủ chính, tiểu Diệp Tử vui vẻ nhào qua.
"Con muốn nằm giữa bố mẹ nghe kế chuyện."
"Được."
Liễu Thanh Thanh do dự một lát, liền nẫm xuống bên trái con gái.
Cô vén lọn tóc ra sau tai, động tác đặc biệt quyến rũ mê người, theo động tác của cô, dây vai của áo ngủ bằng lụa màu đỏ trượt xuống, bờ vai lộ ra một nửa, vòng một mê người trằng như tuyết được miêu tả sinh động.
Kiểu cảm giác mông lung lộ như không lộ này. khiến cho tâm tình của người đã tu tiên năm năm là Diệp Phong đây dao động mãnh liệt.
Thế nào gọi là quyến rũ tự nhiên? Đó là dù chỉ là một cái nhăn mày một nụ cười đơn giản nhưng cũng có thể hút hồn một người đàn ông.
Liễu Thanh Thanh vỗ về tiểu Diệp Tử, Diệp Phong hãng giọng, bắt đầu kể chuyện một cách sinh động.
"Rất lâu rất lâu về trước, núi Côn Luân có một đạo. quán, đạo quán này rất kỳ lạ, không nhận đệ tử nam chỉ nhận đệ tử nữ, nó tên là Ngọc Nữ Quan..."
Ngọc Nữ Quan truyền thừa đến nay đã hai nghìn năm, từ triều Tân là đã tồn tại rồi, khi đó nơi nơi đều có tai họa.
Chính hay tà Ngọc Nữ Quan đều không kiêng ky, bọn họ thương cảm cho nỗi khổ của muôn dân, chuyện hàng yêu trừ ma bọn họ làm rất nhiều, phần lớn được ghỉ lại trong sách cổ rồi truyền lại cho đời sau.

Diệp Phong tùy tiện kế một câu chuyện trừ yêu của sư tổ, giọng anh trầm bổng hấp dẫn.
Kể được một tiếng, tiểu Diệp Tử không chỉ chưa buồn ngủ, trái lại ngày càng tỉnh táo, ngược lại Liễu Thanh Thanh thì ngủ mất.
Diệp Phong dở khóc dở cười.
Anh tới để ru con gái ngủ, Liễu Thanh Thanh sao em lại ngủ rồi vậy?
"Diệp Tử, đến giờ đi ngủ rồi, tối mai bố lại kể tiếp. cho con nghe nhé.”
"Vâng vâng vâng, bố ngủ ngon.”
"Ngủ ngon."
Trước khi đóng cửa phòng lại, Diệp Phong nhìn Liễu Thanh Thanh và Diệp Tử một cái, tự nhiên anh cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.
Bỗng nhiên.
Nét mặt Diệp Phong lạnh như băng, ánh mắt như. có thể xuyên tường nhìn ra nơi nào đó, nơi đó là sân sau.
Lúc này đang có hai người đàn ông một cao một thấp đang đeo khăn che mặt, giảm lên ánh trăng trèo trường vào.
Tên cao đeo khăn che mặt đang che camera một cực kỳ thành thạo, hắn còn dựa vào tường nhìn trái nhìn phải, người đàn ông lùn thì khom lưng, móc từ trong túi áo ra một cái ghim nhỏ để mở khóa cửa.
Không đến hai phút, cánh cửa ở sân sau đã mở ra.
Người đàn ông cao kều đeo khăn che mặt mừng rỡ, hắn nhanh chân đi tới: "Ha ha ha, người anh em may mà có cậu, kỹ thuật mở khóa của cậu được đấy, Tìm cậu quả nhiên không sai. Mau mau mau, chúng ta vào thôi!
Người đàn ông lùn không có đi vào phòng khách, hãn ta rất là cẩn thận nói: "Anh ba, tin của anh có chuẩn không vậy.”
"Yên tâm đi, tôi làm bảo vệ ở tiểu khu này, tôi đã nghiên cứu địa hình được hai tháng rồi, tin tức chuẩn tuyệt đối. Nhà này có hai chị em song sinh ở, người chị là tổng giám đốc công ty lớn, người em là họa sĩ, cả hai đều kiếm được đầy tiền. À phải rồi, còn có một cô. bé năm tuổi nữa."
Trương Tam tháo khăn trùm đầu ra, tham lam nói: 'Nhân dịp cô em ra nước ngoài, bắt cóc người chị và đứa trẻ, tùy tùy tiện tiện là có thể kiếm được mấy. chục triệu tiền chuộc, sau đó chia tiền xong chúng ta sẽ chạy ra nước ngoài."
Thấy tên lùn hơi do dự.
Trương Tam ngoài cười nhưng trong không cười: "Lưu lùn, chú sẽ không sắp lâm trận lại sợ đấy chứ?
Nghĩ về số tiền mà chú vay nặng lãi đi, nếu còn không trả tiền, những tên điên ở sòng bạc sẽ lấy mạng chú đấy."
"Được!"
Lưu Dũng hít sâu một hơi, mở cửa ra rồi đi từ sân sau vào phòng khách, sau đó hẳn ta ngây người đứng yên tại chỗ.
“Lưu lùn, chú vào nhà rồi à.”
Trương Tam cáu kỉnh đẩy Lưu Dũng ra, khi nhìn vào trong nhà hẳn ta cũng sững sờ, bởi vì đẳng sau cánh cửa có một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, đang nhìn bọn họ với ánh mắt nhìn người chết.
"Ra tay!”
Trương Tam phẫn nộ quát một tiếng, sau đó vung tay lên đánh luôn.
Lưu Dũng biết rõ là không quay đầu được nữa, hắn ta ra tay còn ác hơn Trương Tam, hắn móc từ trong lòng ra một con dao ngắn rồi đâm về phía trái tim Diệp Phong, tỏ rõ là muốn giết người đây mà.
Nếu là người đàn ông trưởng thành bình thường thì chắc là lành ít dữ nhiều.
Nhưng Diệp Phong chỉ nhìn hai người một cái, Trương Tam và Lưu Dũng lập tức kinh hoàng phát hiện, tứ chỉ tựa như bị đổ vạn cân bê tông, hoàn toàn không cử động được!
"Dám bắt cóc người phụ nữ của tôi và con gái tôi, các người có mấy sư phụ, to gan thế.” Giọng Diệp Phong lanh như băng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.