Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 33: Tiêu tiền như nước




Không thể mua cả một giá đồ lót được.
Diệp Phong ngăn lại hành vi bá tổng của Liễu Thanh Thanh, anh cùng cô chọn kỹ lấy mười mấy cái rồi thanh toán ra về.
Trên đường về nhà.
Liễu Thanh Thanh nghiêm mặt nói: "Diệp Phong, bây giờ anh chưa có công việc, anh không được tiêu tiền như nước."
Chỗ đồ lót này không đắt, cộng hết vào tốn hết hơn mười ngàn tệ, Diệp Phong dành trả tiền.
“Đây là quà anh tặng em."
"Cảm ơn”
"Anh muốn xem em mặc bộ ren hồng kia”
"...Cút!"
Liễu Thanh Thanh đen mặt, hóa ra Diệp Phong đang đợi cái này.
Suy nghĩ một lát, Liêu Thanh Thanh chìa ra một cái thẻ tín dụng: "Thẻ này có hạn mức tiêu dùng là một trăm ngàn tệ, anh cầm lấy dùng trước đi, hàng tháng tôi sẽ thanh toán."
Vẻ mặt Diệp Phong là lạ.

Mình đây có tính là được bao nuôi không?
"Vợ, em tốt với anh thật đấy”
Tôi không thèm quản anh, tôi chỉ sợ con gái có. chỗ cần tiêu tiền, xong anh làm con bé thất vọng thôi!"
Liễu Thanh Thanh quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cô nói với vẻ tùy ý: "Tốt nhất là anh hãy tìm một công việc, suốt ngày ở nhà ăn không ngồi rồi thì còn ra cái thể thống gì. Anh đừng thấy Y Y lười nhá, thỉnh thoảng con bé thiết kế trang phục cho công ty, còn vẽ tranh minh họa cho truyện tranh nữa, hàng tháng kiếm được không ít đấy."
"Được, anh nghe vợ”
"Trong lòng Diệp Phong đang cảm thấy ngây ngất, bị quản chính tỏ trong lòng Liễu Thanh Thanh có anh, bằng không ai lại đi quản người lạ có đi tìm việc hay không cơ chứ.
Tìm việc gì đây nhỉ.
Phong thủy, bói toán, y thuật, đan dược, bùa chú, trận pháp, phi kiếm, ngự vật, những cái này Diệp Phong đều rất giỏi.
Anh bỗng hỏi: 'Vợ, em còn thiếu thư ký không?"
"..... Không thiếu."
Liễu Thanh Thanh lạnh nhạt nói:" Ngoài ra, công ty không cho phép yêu đương ở nơi làm việc."
"Tiếc quá”
Đầu tiên Diệp Phong cảm thấy tiếc nuối, sau đó. anh bưồn bực nói: "Không đúng, hai chúng ta cũng. không yêu đương a”
"..."
Đột nhiên Liễu Thanh Thanh không muốn trả lời Diệp Phong nữa, cô nhắm mắt dưỡng thần.
Sáu giờ tối.
Phía chân trời còn sót lại một vệt ráng chiều.
Liễu Y Y vừa về nhà chưa được bao lâu, Diệp. Phong và Liễu Thanh Thanh đã về rồi.
Liễu Y Y đỡ lấy cái túi đồ từ tay chị, cô ấy chỉ liếc qua một cái đã nhướng mày.
Ayya.

Là đồ lót.
Cô ấy lại tò mò liếc sang những chiếc túi khác, khi nhìn thấy tất cả là nội y gợi cảm, cô ấy lập tức hít một ngụm khí lạnh
Tên lưu manh Diệp Phong này.
Dẫn chị cô ấy đi từ sáng đến tối toàn làm cái gì vậy?
Nhận thấy vẻ mặt em gái thay đối, Liễu Thanh
Thanh giải thích: "Hàng mẫu chị mua về, chuẩn bị mang đến công ty nghiên cứu."
"Ò."
Lúc này, Liễu Y Y mới yên tâm.
"Bố, mẹ, con nhớ hai người lắm."
Tiểu Diệp Tử nhào qua, ôm hai người một trận rồi làm nũng.
"Con gái, con xem đây là gì này”
Diệp Phong lấy món quà đã chuẩn bị cho con gái ra, hai chiếc kẹp tóc hình gấu trúc, Diệp Tứ lập tức mừng rỡ thơm Diệp Phong một cái
"Ba ba, ba thật tốt, con thích ba lắm."
“Thơm thêm cái nữa”

"Mua!”
"Hì hì hì”
Diệp Phong bế con gái, cười ngây ngô: "Có bà xã có con gái, cuộc đời này không còn gì tiếc nuối nữa”
"Thật là."
Liễu Y Y nói thầm, thế mà lại gọi bà xã trước mặt Tiểu Diệp Tử, đúng là không giảng võ đức, biết rõ chị gái không dám phản bác.
...
Thời gian dần trôi.
Chớp mắt đã qua nửa tháng.
Cuộc sống của Diệp Phong bình đạm như nước, mỗi ngày trừ tu luyện ra, anh còn để ra chút thời gian tìm việc làm nữa.
Tiếc là phần đa công việc đều không hợp mắt anh, chủ yếu là có xung đột về thời gian, chậm trễ việc đưa đón con gái đi học với đưa Liễu Thanh Thanh đi làm.
Liễu Thanh Thanh hỏi qua một lần xong cũng không giục nữa.
Chuyện đáng phải nhắc tới đó là.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.