Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 22: Chỉ biết khóc




Còn chồng cô ta, người đàn ông lực lưỡng cao gần hai mét kia cũng cất bước tới đấm một quyền.
Quyền phong gào thét sát ý lan rộng, làm cho Triệu Vinh đang quỳ dưới đất tim đập thình thịch, sợ bị hai người ngộ thương.
"Người tu hành, có được sức mạnh không đi trừng hung trừ ác, lại đi giúp kẻ xấu làm điều ác."
"Các người, đáng chết!"
Diệp Phong nói xong, anh chỉ ra một ngón tay.
Cú đấm của người đàn ông lực lưỡng còn cách trán Diệp Phong tám centimet, thì bỗng nhiên cơ thể hắn ta cứng đờ, khuôn mặt ngỡ ngàng quỳ xuống đất.
Triệu Vinh hoảng sợ, anh ta nhìn thấy võ giả Cung phụng bình thường mạnh mẽ vô song, hiện giờ trên trán đã xuất hiện một lỗ máu xuyên qua đầu.
"Chồng!"
Chu Vân trừng mắt, giận dữ nói: "Tao phải giết mày!"
Diệp Phong không nhúc nhích.

Bởi vì Chu Vân còn chưa phát hiện, trán cô ta cũng có một lỗ máu, chỉ là vừa đi được hai bước, Chu Vân liền cảm thấy trên mặt chảy xuống chất lỏng âm ấm.
Cô ta sờ trong vô thức, ngón tay đỏ tươi như chiếc sườn xám trên người cô ta.
“Tôi, tôi cũng chết rồi à?"
Đồng tử của Chu Vân dần mất đi tiêu cự, vẻ mặt tràn ngập vẻ khó tin, cô ta cũng ngã xuống, trùng hợp ngã luôn bên cạnh Triệu Vinh.
Cái vị con trai trưởng nhà họ Triệu đơ ra, hoàn toàn không nghĩ được gì nữa.
Quản lý Lâm cũng sợ đến mức đại tiểu tiện mất kiểm soát.
Không thể nào.
Chắc chắn không có khả năng!
Đây là võ giả cấp năm, thực lực mạnh mẽ vô địch, sao lại chết dễ dàng thế...
“A!"
Triệu Vinh bỗng hét thảm.
Diệp Phong giơ chân đá Triệu Vinh sang dưới chân quản lý Lâm, anh thản nhiên nói.
"Gọi điện thoại, bảo cả nhà anh ta tới đây, muộn một phút tôi sẽ chặt một ngón tay.”
"Tha cho tôi, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi cho thể cho anh tiền, tôi có rất nhiều tiền...”
Triệu Vinh sợ rồi, anh ta sợ thật rồi, giọng nói cũng đang run run.
"Đừng sợ"

Diệp Phong ôn hòa nói: "Con người tôi thích lấy đức thu phục người, chắc là anh biết sai rồi chứ?"
"Tôi biết sai rồi, tôi là cặn bã, tôi đáng chết, tôi lại đi vọng tưởng nhúng chàm người phụ nữ của anh, đấy là tôi không biết tự lượng sức mình, xin anh đừng giết tôi..."
“Tốt lắm, trước khi người nhà anh tới, thế chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé, anh thấy thế nào."
Diệp Phong cười nhẹ nói: "Đơn giản lảm, ba trăm trừ bảy bằng mấy?"
...
"Nhanh lên, lái nhanh nữa lên!”
Trên con đường chính đi tới quán bar Hồng Nguyệt, một chiếc Bentley coi thường đèn đỏ điên cuồng dẫm ga.
Trừ đi tài xế, trong xe có ba người.
Một vị là người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, vẻ mặt âm trầm, ông ta tên là Triệu Thanh Sơn, bố của Triệu Vinh, ông ta là người đang thúc giục.
Một vị là người phụ nữ trung niên đang khóc nức nở đỏ hết cả mắt lên, với cả một vị là ông già râu tóc bạc trắng đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Thanh Sơn, nếu Vinh Nhi mà có mệnh hệ gì, thì tôi cũng không sống nữa..." Người phụ nữ trung niên không ngừng lau nước mắt.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, im miệng!"

Triệu Thanh Sơn bực vô cùng, ông ta quát xong không chỉ không làm vợ ngừng khóc, trái lại bà ta còn khóc hăng hơn.
"Ông chỉ biết quát tôi, nếu ông có bản lĩnh, sao ông không đi quát cái thăng làm hại con trai đi? Cậu ta lại dám chặt ngón tay con trai tôi, tôi phải cho cả nhà cậu ta chôn theo!"
"Đồ đàn bà phá gia, đều tại ngày thường bà cứ nuông chiều Triệu Vinh, nếu không thì làm gì có tai họa hôm nay” Triệu Thanh Sơn tức giận nói.
Không gian trong xe vốn không rộng, bọn họ cãi nhau làm ông lão tóc trắng đau cả đầu.
Ông ta không nhắm mắt dưỡng thần nữa, ông ta lãnh đạm nói: "Hai vị đừng sốt ruột, có lão phu ở đây, chắc chẩn có thể bảo đảm Triệu Vinh không việc gì”
“Nhưng nghe quản lý Lâm nói, cậu ta đã giế t chết vợ chồng Chu Vân, hơn nữa còn giết rất nhẹ nhàng." Triệu Thanh Sơn lo kinh.
"Lẽ nào ông chủ Triệu không tin lão phu?”
"Không không không"
Triệu Thanh Sơn xin lỗi: 'Vương tiền bối hiểu lầm rồi, ngài là phó hội trưởng danh dự của hiệp hội võ đạo thành phố Đông Hải, cấp sáu đỉnh phong, chỉ cách tông sư võ đạo một bước ngắn, tôi chỉ lo..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.