Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 18: Không đắc tội được




Đối với người bình thường mà nói, quán bar Hồng Nguyệt chỉ có tầng một tầng hai.
Nhưng chỉ những người có thân phận và địa vị thật sự thì mới biết, tăng ba mới là bộ mặt thật của quán bar Hồng Nguyệt.
Chỗ này là hố tiêu tiền nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, không ít con em nhà giàu, con em nhà quan vung tiền như rác ở đây, hàng ngày bày tiệc linh đình gì gì đó đều là chuyện nhỏ.
Ở đây chỉ cần có tiền, thì kiểu phụ nữ nào cũng tìm được, trong đó không thiếu các ngôi sao nữ đang nổi tiếng, làm cho người ta phải cảm khái ông chủ đứng đẳng sau quán bar này có thế lực thật lớn.
Bên trong một phòng bao.
"Cậu Triệu, hai cô gái này đều là sinh viên Thượng Ảnh, kỹ năng hầu hạ rất phong phú, hơn nữa còn vừa mới đóng một bộ phim truyền hình, bây giờ đang hot đấy ạ"
Quản lý quán bar nịnh nọt nói.
Một người thanh niên có diện mạo bướng bỉnh ngồi dựa lưng lên sô pha, anh ta liếc mắt nhìn hai người phụ nữ trẻ trong phòng với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Loại phụ nữ cầm tiền gặp dịp thì chơi, hoặc bị đe dọa nên phải phục tùng này, Triệu Vinh đã chơi chán rồi, anh ta thích con gái nhà lành nội tâm cứng cỏi cơ.
Triệu Vinh ấn điếu xì gà lên sô pha, sô pha bốc lên ít khói.
Mặc dù đây là sô pha da thật nhập khẩu từ nước ngoài vẽ, có giá đắt đỏ, nhưng quản lý Lâm không dám có một tí bực bội nào, trái lại nét mặt còn tràn ngập tươi cười.

Bởi vì ông ta.
Không đắc tội được.
Bởi vì bố của Triệu Vinh là Triệu Đông Thăng, ông chủ đứng sau quán bar Hồng Nguyệt này.
Nhà họ Triệu có số tài sản hơn chục tỉ, nhà họ đã làm việc ở thành phố Đông Hải nhiều đời, tham gia vào các ngành công nghiệp màu xám, là tay anh chị nổi tiếng bản địa.
"Quản lý Lâm, ông biết khẩu vị của tôi mà, sau này đừng đưa lên cái loại son chỉ tục phấn này lên nữa- Triệu Vinh xoa mi tâm nói.
“Vâng vâng vâng”
Quản lý Lâm toát mồ hôi, khi ông ta đang định đổi nhóm khác cho cậu Triệu, trong tai nghe Bluetooth truyền tới tiếng báo cáo của cấp dưới, hai mắt ông ta lập tức phát sáng.
"Cậu Triệu, quản lý tầng một vừa nói, có một người đẹp cực phẩm tính tình đặc biệt cứng rắn, xem chừng vẫn là con nhà lành, đã bố trí người đưa lên rồi.”
"Ừ."
Triệu Vinh không kỳ vọng cho lắm.
Mãi đến khi cửa phòng bao bị mở ra, gương mặt hoảng hốt của Liễu Y Y lọt vào tầm mắt, Triệu Vinh lập tức sửng sốt.

"Liễu Thanh Thanh?”
"Anh quen chị tôi à, tốt quá, anh mau báo cảnh sát hộ tôi, bọn khốn này dám bất tôi."
Liễu Y Y rất bực, cô ấy vừa ra khỏi nhà vệ sinh tầng một thì bị mấy tên ma men chặn lại trêu chọc, với tính khí của cô ấy thì không thể nén giận được.
Tặng cho mỗi tên một cú đá đoạn tử tuyệt tôn, Liễu Y Y đang định ra khỏi quán bar thì bị một người phụ nữ bình thường đấm một nhát vào bụng, sau đó bị người phụ nữ đó cưỡng chế đưa lên tầng ba.
"Ha ha ha”
Triệu Vinh không kìm được vỗ tay cười to: "Hóa ra Liễu Thanh Thanh còn có một cô em gái, lại còn giống y hệt cô ta, tuyệt, quá tuyệt."
Nghe đến đây.
Liễu Y Y bỗng cảm thấy không ổn, cô ấy cảnh giác nói: "Rốt cuộc anh là ai”
"Tôi với chị cô là bạn đại học, tôi còn từng theo đuổi cô ta.”
Triệu Vinh nói vậy làm Liễu Y Y thoáng thả lỏng, hóa ra là sinh viên ở đại học Phục Đán, vậy thì có thể yên tâm rồi.
Nhưng giây tiếp theo.
Liễu Y Y tái nhợt mặt.
"Nhưng chị cô từ chối tôi, con đàn bà tỉ tiện đến bố của con mình là ai cũng không biết, thế mà cũng đám ra vẻ thanh cao với tôi."
"Triệu Vinh cười âm trăm: "Bởi vì bị Liễu Thanh Thanh từ chối, tôi bị các bạn trong giới cười nhạo mấy năm, tôi vẫn luôn tìm một cơ hội làm cô ta, không ngờ cô lại đưa tới cửa”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.